Chương 17: Qua thêm một năm nữa
Mộ Quân Niên
15/07/2024
Dù khó khăn đến mấy cũng hãy cố gắng lên
Tác giả: Mộ Quân Niên
(Edit: Andy/ngưng tiếp tay cho những web ăn tiền trên đầu tác giả)
-
Lưu Trạm vừa mới bước vào cổng thôn đã nhìn thấy Lưu Học Uyên đứng ở ven đường nhón chân ngóng chờ, hai mắt ông toàn là tơ máu, chứng tỏ cả đêm không ngủ.
“Về là tốt rồi, về là tốt rồi.” Lưu Học Uyên thở phào nhẹ nhõm, toàn thân lảo đảo vì mất hết sức lực.
Lưu Trạm bảo Tào Tráng và Tào Minh về nhà trước, không cần đi cùng nữa. Lúc ba người về đến nơi lập tức kinh động cả nhà, nhóm phụ nữ vui mừng khóc sướt mướt.
Lưu Trạm trầm tĩnh cõng Tống Phượng Lâm về phòng y trước, thu xếp xong xuôi cho Tống Phượng Lâm mới đến nhà chính nói chuyện.
Chiều tối hôm đó bầu trời chăng kín mây đen, từng bông tuyết cực to rơi xuống, trận tuyết lớn phong kín núi chân chính đã đến.
“Sao mở cửa sổ rồi? Đệ còn chưa hết cảm lạnh đâu.” Lưu Trạm bưng thuốc tới cho Tống Phượng Lâm, vừa vào phòng thì thấy y đang mở hé cửa sổ, ngây ngốc nhìn tuyết rơi bên ngoài.
Lưu Trạm không chờ Tống Phượng Lâm đáp lời, hắn sờ trán kiểm tra nhiệt độ của y, không nóng, rồi lại nắm lấy tay y, “Sao tay lại lạnh thế này?”
“Không sao.” Tống Phượng Lâm rút về.
Lưu Trạm biết trong lòng Tống Phượng Lâm lại đang che giấu chuyện gì đó, muốn Tống Phượng Lâm chủ động nói ra khó như lên trời, hắn cũng bó tay bó chân với cái tính tình này.
Lưu Trạm đóng cửa sổ lại, đưa thuốc tới cho Tống Phượng Lâm, “Lý đại phu nói đây là thuốc bồi bổ sức khỏe, lúc trước vì giữ mạng mà bất đắc dĩ phải dùng thuốc mạnh, bây giờ từ từ bồi bổ lại.”
Trong mắt Tống Phượng Lâm hiện lên một tia khổ sở.
Lưu Trạm nhẹ giọng an ủi: “Sau này ta nhất định sẽ tìm đại phu tốt hơn, thuốc tốt hơn, chúng ta vẫn còn trẻ, tin tưởng ta.”
Tống Phượng Lâm chăm chú nhìn vào ánh mắt kiên định của Lưu Trạm.
“Uống đi nào.”
Tống Phượng Lâm nhận lấy bát thuốc, Lưu Trạm thầm thở ra một hơi, nhìn Tống Phượng Lâm uống hết bát thuốc mới bưng bát không quay lại phòng bếp.
“Con thấy đại ca điên thật rồi, chính chúng ta ốc còn không mang nổi mình ốc, mẹ nói xem năm nay chúng ta đã tốn bao nhiêu tiền để cứu người rồi, mất hẳn một mẫu ruộng nước rồi đó!”
Lúc đi ngang qua phòng của bà nội, Lưu Trạm loáng thoáng nghe thấy tiếng Lưu Học Lễ cao giọng ồn ào.
“Con nói nhỏ tiếng xuống.” Lão phu nhân trách mắng.
“Mẹ! Còn chẳng phải do con sốt ruột sao?! Mẹ phải quản đại ca đi...” Lưu Học Lễ còn nói gì đó nhưng Lưu Trạm không có hứng thú nghe tiếp, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là mấy câu kiểu đấy mà thôi.
Dưới bếp, Triệu thị và Lý thị đang bận rộn làm cơm tối, Lưu Trạm tiện tay rửa luôn bát thuốc rồi ngồi xổm cạnh bệ bếp trông lửa cho Triệu thị, lúc này Lý Tiểu Liên bưng rổ củ cải đã rửa xong mang về cho Lý thị.
Lưu Trạm vừa nhìn lửa cháy vừa miên man suy nghĩ, nhà họ Lưu là phạm nhân do chính thánh chỉ kết tội, không thể rời khỏi huyện Võ Nguyên, tạm thời trước mắt hắn chỉ có thể tìm kiếm điểm đột phá ở mảnh đất nhỏ bé này.
Hắn không cam lòng sống một cuộc sống tầm thường, hiện giờ thư viện Vân Trung đã ổn định, số tiền kiếm được đã đảm bảo cho nhà họ Lưu ăn no mặc ấm, Lưu Trạm cảm thấy đây là lúc mà mình phải làm chuyện khác.
Đảo mắt tới tết âm lịch, năm nay nhà họ Lưu đón một cái tết vô cùng náo nhiệt.
Tối hôm ba mươi, nhà họ Lưu bày mâm cúng và bài vị của tổ tiên nhà họ Lưu và nhà họ Tống, trước đó Tống Nghi Quân đã bái lão phu nhân làm mẹ nuôi nên lần này hai nhà cùng nhau làm lễ tế tổ.
Nhà họ Tống xuất thân công phủ, lão phu nhân nhìn trúng dòng dõi này nên hoàn toàn hài lòng khi nhận Tống Nghi Quân làm con nuôi.
Đêm đó ở nhà họ Lưu tổ chức một bữa tiệc lớn, có gà có thỏ có lợn rừng, có cả bắp cải củ cải trắng tự trồng, đậu hủ, canh thập cẩm, cơm nấu bằng gạo tinh, sủi cảo nhân thịt, vô cùng phong phú.
Ngày mùng một kế tiếp, nhóm tiểu bối dập đầu chúc tết trưởng bối, lão phu nhân nhìn đám con cháu ngoan ngoãn, mãn nguyện cười không khép được miệng, bà cụ ôm Tông Nhi nhỏ tuổi nhất nhà nói nhà họ Lưu gặp nạn lớn mà không chết tất sẽ được trời phật phù hộ mãi mãi về sau.
Qua ngày tiếp theo, ba nhà Tào Trương Văn sang nhà họ Lưu chúc Tết, đám thiếu niên lại được tề tựu đông đủ.
Trong lòng Lưu Trạm chờ từ rất lâu, nghẹn một bụng, lập tức kéo cả đám vào một góc hỏi: “Mấy đệ có biết trên núi của chúng ta nghề nào kiếm được nhiều tiền không?”
Tào Minh kích động tranh lời: “Săn lợn rừng bán! Mẹ đệ đã tính sơ qua, cả năm vừa rồi lợn rừng đệ mang về bán được tổng cộng mười một lượng bạc!”
Trương Tiểu Mãn phụ họa: “Của đệ cũng xấp xỉ từng đó.”
Chiến lợi phẩm của những cuộc đi săn cơ bản được chia đều nên phần của mọi người không chênh nhau nhiều lắm.
Văn Thanh Sơn hào hứng nói: “Táo cũng bán được rất nhiều tiền, nhà đệ định đầu xuân mua một mẫu ruộng nước, là lần đầu tiên nhà đệ mua thêm ruộng đó.”
Lý Tiểu Liên nói: “Da thỏ da chồn cũng bán rất khá, tính tổng một năm cũng được không ít đâu.”
Tào Tráng nói: “Vậy chúng mày không nhiều bằng tao rồi, năm nay tao kiếm được tổng cộng mười tám lượng bạc, cha tao tính mua thêm hai mẫu ruộng nước luôn đó.”
Các thiếu niên mỗi người nói một câu, mặt mày hớn hở hưng phấn bàn luận, cảm thấy rất mỹ mãn với thành quả lao động một năm vừa qua.
Lưu Trạm nói ra mục tiêu của mình: “Ta muốn kiếm hàng trăm lượng bạc.”
Năm thiếu niên đồng thời sửng sốt.
Trương Tiểu Mãn cẩn thận hỏi: “Thủ lĩnh, huynh nghiêm túc à?”
Lưu Trạm xoay cây bút lông trong tay, “Ừm, ta cần một công việc ổn định có thể kiếm được hàng trăm lượng bạc, càng nhiều càng tốt.”
Năm thiếu niên trầm mặc, kiếm hàng trăm lượng bạc là điều hoàn toàn vượt ra khỏi trí tưởng tượng của bọn họ.
Văn Thanh Sơn là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: “Muốn kiếm được nhiều bạc như vậy thì chỉ có thể buôn bán mà thôi, nhưng mà mối buôn bán lớn nhỏ đều nằm hết trong tay cường hào, dân thường muốn tham gia vào khó như lên trời.”
Động tác xoay bút của Lưu Trạm dừng lại, “Nói cụ thể hơn xem nào.”
Văn Thanh Sơn: “Ví dụ như dược liệu trong núi, dân thường lên núi hái được có thể mang đi bán cho y quán, nếu có một người mới xuất hiện thu mua dược liệu trong tay dân thường rồi bán lại cho y quán, nếu để những người buôn dược liệu ở huyện thành biết được thì hôm sau sẽ có côn đồ tìm tới tận cửa, dù đánh chết hay bị thương nặng huyện nha cũng không quan tâm.”
Đây chính là lũng đoạn công khai.
Trương Tiểu Mãn: “Cha đệ cũng từng có ý định xuống huyện thành mở cửa hàng bán đồ gỗ nhưng không thuê nổi mặt bằng, bọn họ biết chúng ta là dân thường sẽ quay đầu đi luôn.”
Tào Tráng: “Cha đệ hồi trẻ cũng từng mở cửa tiệm rèn, suýt chút nữa bị một gia tộc kinh doanh nghề rèn lâu đời đánh chết.”
Đây là một thế giới được phân chia giai cấp xã hội rất rõ ràng, mỗi giai cấp gắn với một nghề, khoảng cách giữa các giai cấp rất khó vượt qua, sắc mặt Lưu Trạm âm trầm như một hồ nước sâu, quy tắc của thế giới này tàn khốc hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Tào Minh: “Thủ lĩnh, chúng ta vẫn nên bán thịt lợn rừng bán dược liệu thôi, săn nhiều hơn chậm rãi tích cóp.”
Lưu Trạm lắc đầu, “Ta cần tiền vốn.”
Biết Lưu Trạm luôn có những ý tưởng lớn, các thiếu niên không dám thắc mắc thêm.
Lý Tiểu Liên nói: “Đại ca, huynh muốn làm gì cũng được, bọn đệ sẽ giúp huynh.”
Mọi người sôi nổi gật đầu phụ họa.
Lưu Trạm nói: “Trước hết cứ tích cóp bạc đã rồi quyết định sau, trước mắt không có biện pháp nào khác nên chỉ có thể tiếp tục lên núi săn thú, ta nghe nói Trần Ký ở dưới huyện thành thu mua thịt lợn rừng khô, mùa đông này cứ làm một ít thịt khô mang đi bán, được bao nhiêu bạc hay bấy nhiêu.”
Trước đó mục tiêu đi săn của Lưu Trạm chủ yếu là kiếm đồ ăn, nhà họ Lưu có mười mấy miệng ăn, tiêu hao nhiều thịt lợn rừng, còn phần thịt lợn rừng nhóm Tào Tráng mang về chủ yếu mang đi bán kiếm tiền, đây cũng là lý do vì sao nhóm thiếu niên nói săn lợn rừng kiếm được nhiều bạc.
Bây giờ Lưu Trạm muốn tích cóp tiền vốn, không thể tiếp tục săn giết quy mô nhỏ được nữa.
Lưu Trạm hạ quyết định: “Đại Tráng, cha đệ có thể âm thầm rèn cho chúng ta mấy cây giáo sắt được không?”
Tào Tráng trả lời không chút do dự: “Được!”
Lưu Trạm vỗ vai Tào Tráng, “Thay ta cảm ơn Tào đại thúc, cũng bảo với thúc ấy là cứ yên tâm, chúng ta sẽ giấu vũ khí trên núi, không cầm về nhà.”
Dân thường không thể tàng trữ binh khí riêng, nếu bị bắt chính là tội chém đầu, lần này lá gan của Lưu Trạm đã phình to lên nhiều.
Không chỉ Lưu Trạm to gan, lá gan của năm thiếu niên còn lại cũng không nhỏ, sau khi biết chuyện Lưu Trạm muốn làm binh khí, bọn chúng hoàn toàn không can ngăn mà còn hưng phấn ủng hộ.
Lưu Trạm bỗng nhớ tới một chuyện: “Thanh Sơn, kỳ thi mùa xuân sắp tới đệ phải đi thi rồi, đừng đi theo chúng ta nữa, khi nào thi đậu lại chơi tiếp.”
Văn Thanh Sơn xị mặt chán nản, gãi đầu.
Tào Tráng đập bộp lên lưng Văn Thanh Sơn một cái: “Mày phải chiến đấu thay phần của bọn tao, nhất định phải thi đậu.”
Văn Thanh Sơn là người hiền lành nhất trong đám thiếu niên, lại chăm chỉ hiếu học nên được Lưu Học Uyên nhìn trúng, thu làm đệ tử cuối cùng, nhà họ Văn hi vọng Văn Thanh Sơn có thể thi đậu tú tài, sau này dễ được làm việc ở huyện thành hơn.
Hai mắt Văn Thanh Sơn ánh nước, trong lòng cậu nhóc vẫn muốn đi cùng các huynh đệ của mình hơn.
Nửa tháng sau Tào Tráng tới tìm Lưu Trạm, nói rằng năm cây giáo sắt đã làm xong, đêm qua cha Tào lặng lẽ mang tới chỗ cánh rừng bụi gai chôn dưới lớp tuyết dày.
Lưu Trạm cực kỳ phấn khởi, cả đám lập tức kéo nhau lên núi.
“Đứa nhỏ này, trời lạnh như thế mà còn lên núi.” Triệu thị hết cách khi nhìn thấy Lưu Trạm ra ngoài.
Lý thị cũng thở dài: “May là trước khi vào đông đã may xong cho bọn trẻ mấy cái áo khoác da dê.”
Triệu thị lắc đầu, không còn lời nào để nói.
Năm thiếu niên đều mặc áo khoác, quần, giày và đội mũ bằng da dê, phần lông bên trong phần da bên ngoài, vừa ấm vừa không thấm nước.
Năm người một sói đạp tuyết lên núi, chỗ tuyết sâu nhất lên đến gần thắt lưng.
Đi vào cánh rừng bụi gai, Tào Tráng tìm chỗ đánh dấu, đào ra năm cây giáo, đầu giáo được làm bằng sắt, sắc nhọn vô cùng, thân giáo là gỗ cực kỳ tốt do cha của Trương Tiểu Mãn làm, cầm cây giáo rất chắc tay.
“Đi thôi!” Lưu Trạm hô lên, dẫn theo các thiếu niên đi vào sâu trong rừng.
Mùa đông lên núi không thể đi lung tung mù quáng, đề phòng sạt lở tuyết bất chợt, Lưu Trạm chọn một chỗ địa thế tốt xây nơi trú ẩn lâm thời.
Đầu tiên là dọn dẹp sạch sẽ thành một bãi đất trống rộng rãi, sau đó dùng mấy cây gỗ làm khung, dùng tuyết trát kín xung quanh và ép chặt, một cái “nhà băng” đơn giản ra đời, mấy ngày tới bọn họ sẽ hoạt động xung quanh nơi trú ẩn này.
“Thủ lĩnh! Huynh xem đây là dấu chân con gì?!” Tào Minh bị dấu chân to đùng dưới nền tuyết dọa cho choáng váng.
Lưu Trạm xòe tay so sánh, phần dấu chân vậy mà còn to hơn cả bàn tay của hắn.
Tào Tráng: “Hẳn là không phải gấu, đệ nghe nói mùa đông gấu không ra khỏi ổ.”
Lưu Trạm trầm giọng nói: “Không thể tiếp tục tiến lên đằng trước kia nữa, lui về thôi, chỗ này là địa bàn của hổ rồi.”
Bốn thiếu niên giật mình hoảng sợ, còn Vượng Tài thì đã đứng bất động ở đằng xa kia rồi, gọi thế nào cũng không chịu đi tiếp.
Núi Tề Vân diện tích rộng lớn, đương nhiên không chỉ có mỗi lợn rừng, hổ gấu sói hươu, rất nhiều động vật hoang dã khác cũng sống ở khu vực rừng núi rậm rạp này.
Ranh giới địa bàn của động vật với nhau được phân chia rất rõ ràng, biết đằng trước là nơi không thể tùy tiện xông vào được nữa, nhóm năm người Lưu Trạm nhanh chóng lùi về địa bàn của lợn rừng.
Suốt hai tháng kế tiếp, chỉ cần trời không đổ tuyết Lưu Trạm sẽ lên núi săn thú, mỗi lần không hẳn tụ tập được đông đủ, chỉ có một mình Lưu Trạm là lên núi đều đặn.
Con mồi Lưu Trạm săn được có lợn rừng, cáo, thỏ, da lông đều được tách ra và xử lý riêng, phần thịt bảo quản đông lạnh ở hậu viện, chờ thời tiết ấm lên mang đi hun khói một lượt.
Lưu Trạm chỉ nói với người nhà là hắn cần dùng chỗ tiền bán thịt này, không tiết lộ thêm nửa câu nào khác, Lưu Học Uyên nhìn con trai mình mỗi ngày bận lên bận xuống, trong lòng đầy nghi vấn mà không biết phải hỏi từ đâu.
Mà hết thảy mọi chuyện cũng được Tống Phượng Lâm nhìn thấy.
Chẳng mấy chốc đã tới tháng ba, khí trời không còn quá rét nữa, Lưu Trạm và Lý Tiểu Liên xẻ thịt ra thành từng miếng nhỏ mang đi hun khói, Tống Phượng Lâm ở bên cạnh im lặng hỗ trợ trông lửa, mỗi ngày đều như vậy.
“Trạm Nhi, chỗ thịt đó của cháu bán được nhiều tiền phết đấy!” Một bữa trưa, Lưu Học Lễ hớn hở cười nói.
Lưu Trạm không đáp lời nào, hắn gắp một miếng thịt cho Triệu thị, “Mẹ, mẹ ăn nhiều lên.”
Lưu Học Lễ nói tiếp: “Nhiều thịt khô như thế bán được không ít tiền, nhà chúng ta có thể sắm sửa thêm đồ đạc, đại ca, hay là mua thêm một con trâu đi?”
Lưu Học Dật chỉ cười.
Lưu Học Uyên cũng không muốn nói nhiều, trả lời qua loa lấy lệ: “Mai mốt tính tiếp.”
Lưu Học Lễ khó hiểu, “Ở đây không có người ngoài, có gì mà không thể nói luôn? Chẳng lẽ huynh thật sự định để Trạm Nhi tự tiêu chỗ tiền đó à?”
Lưu Trạm và nốt bát cơm, về phòng nghỉ trưa một lúc, buổi chiều lại tiếp tục làm việc.
Cứ vậy đến cuối tháng ba, các hộ gia đình trên núi Tề Vân bắt đầu ươm giống chuẩn bị cày bừa vụ xuân vào tháng tư, chỗ thịt lợn rừng của Lưu Trạm cũng đã hun xong toàn bộ.
Lưu Trạm sang nhà Tào Tráng mượn xe bò chở thịt xuống núi bán, mỗi cân được ba mươi lăm văn tiền.
Bận rộn suốt hơn hai tháng, một xe thịt khô bán được tổng cộng ba mươi lăm lượng bạc, chỗ lông da chồn thỏ cáo bán được mười lượng bạc, tổng cộng được bốn mươi lăm lượng bạc.
Lưu Trạm hơi nản lòng, mấy tháng trời bận bịu mệt phờ người vậy mà chẳng kiếm nổi một trăm lượng bạc, nhưng dù sao linh hồn của hắn cũng là một người trưởng thành, tuy hụt hẫng nhưng không dễ bỏ cuộc.
Lưu Trạm bảo Tào Tráng dừng xe trước cửa tiệm sách, “Ta vào mua ít đồ, các đệ tới Lâm Ký gọi đồ ăn trước đi, lát nữa ta tới sau.”
Hắn muốn hiểu biết hơn về thế giới này nên vào tiệm sách mua hai quyển “Lịch sử chung Đại Sở” và “Ghi chép địa lý thế giới“.
Sách mới quá đắt nên Lưu Trạm chọn mua sách cũ, lúc chuẩn bị rời đi hắn quyết định mua thêm một cây bút lông sói, tiêu mất tổng cộng hai lượng bạc.
Chưởng quầy của tiệm sách biết mặt Lưu Trạm, biết đứa nhỏ này là con trai của Lưu Học Uyên nên tặng thêm cho hắn một tập giấy Tuyên Thành, Lưu Trạm cẩn thận bọc kỹ lại rồi tới Lâm Ký tụ tập với mọi người.
Huyện thành Võ Nguyên không lớn, trên con đường lát đá thưa thớt vài người qua lại, Lưu Trạm mặc bộ quần áo vải thô, không khác gì những đứa trẻ con nhà nông dân khác.
Nhưng tướng mạo của hắn rất tốt, mũi cao mày kiếm mắt sáng tỏa ra anh khí, động tác giơ tay nhấc chân ẩn chứa sự tiêu sái tùy ý của thiếu niên, cũng có vài phần khí thế.
Chưởng quầy nhìn theo bóng lưng Lưu Trạm rời đi hồi lâu, vuốt ve chùm râu dê của mình, quả nhiên rồng sinh rồng phượng sinh phượng, một đứa trẻ như vậy sao có thể do một nông dân chân lấm tay bùn sinh ra được cơ chứ?
Ông ta tặng kèm tập giấy Tuyên Thành và bán bút lông sói rẻ hơn một chút với mục đích muốn tạo mối quan hệ tốt với thư viện Vân Trung.
Trên đường đi có mấy cô gái trẻ liếc mắt nhìn Lưu Trạm nhưng từ trước đến nay hắn đều không để ý những điều này.
Lưu Trạm tới Lâm Ký tụ tập với mọi người. Ông chủ của Lâm Ký nhìn thấy hắn thì tặng thêm một bình rượu gạo ngâm trong nước nóng, nhất thời hương rượu thơm lừng tỏa khắp bốn phía, ban đầu Lưu Trạm uống không quen lắm nhưng từ từ cũng quen dần với mùi vị này.
Nhóm thiếu niên nhìn ra tâm trạng của Lưu Trạm đang không tốt nên không dám ầm ĩ như ngày thường, yên tĩnh ngồi ăn và nghe những người xung quanh bàn chuyện lông gà vỏ tỏi khắp thiên hạ.
“Tôi mới từ kinh thành về, khắp phố truyền tin đồn thiên tử muốn phái binh hỗ trợ Trần Lưu trấn giữ thành cổ Ba Thục, mười vạn đại quân dự sẽ khởi hành vào đầu tháng Năm.”
Ba người còn lại kinh ngạc: “Đầu thu năm ngoái người Yến xâm phạm biên giới lãnh thổ, đánh tới tận vùng đồng bằng, quân họ Nhan bại trận rút lui liên tục, trong phạm vi trăm dặm của huyện Bảo Bình sinh linh đồ thán, đất Bắc Cương ốc còn không mang nổi mình ốc, sao bây giờ lại muốn xuất binh đánh Ba Thục nữa?”
“Trần huynh, huynh mau nói đi.”
Người họ Trần kia có vẻ là thương nhân, thở dài nói: “Haiz, không nói các đệ lại không hiểu, còn gì ngoài thế gia trong kinh thành kia nữa.” Tiếp đó lại đè thấp giọng xuống nói: “Thực ra cái này không phải chuyện lớn, các đệ không biết thôi, mùa đông vừa rồi ở trong kinh thành đã xảy ra chuyện lớn đấy!”
Mọi người im phăng phắc, tập trung tinh thần lắng nghe.
“Khắp các ngõ ngách đường phố đều lan truyền tin đồn nhà mẹ của đại hoàng tử, tức là nhà họ Chu đã hạ độc hại chết tam hoàng tử!”
Không chỉ riêng bàn thương nhân kia mà toàn bộ thực khách trong Lâm Ký đều vô thức hít sâu một hơi.
“Khoảng thời gian trước nhà họ Chu đẩy ngã được nhà họ Tống, bây giờ bọn họ đã quyền khuynh triều dã rồi, vụ án kinh thiên động địa như vậy mà không có ai đứng ra điều tra làm rõ, ngay cả thiên tử cũng ngậm miệng không dám nói, công bố với bên ngoài là tam hoàng tử mắc bệnh nặng, đột ngột qua đời, nhưng ai tin được cơ chứ? Một người đang sống sờ sờ lăn đùng ra chết? Gia tộc phía đằng mẹ của tam hoàng tử là nhà họ Trần quỳ gối mấy ngày mày đêm ngoài cung đòi lại công bằng, nháo một trận ồn ào huyên náo lắm.”
“Có người nói chính tai nghe thấy tiếng gia chủ nhà họ Trần ở ngoài cửa cung mạnh mẽ lên án, miệng thiên tử nói lời vàng ngọc muốn lập tam hoàng tử làm thái tử, ba ngày sau tam hoàng tử đang khỏe mạnh bỗng chết bất đắc kỳ tử trong cung, lời này của ta nếu có nửa câu nói bậy lập tức sẽ bị thiên lôi đánh chết!”
Tất cả mọi người trong Lâm Ký đều lắc đầu thở dài, ai cũng cảm thấy tiếc nuối cho tam hoàng tử.
Người họ Trần kia nói tiếp: “Không nói chuyện trong kinh thành nữa, ở đất Bắc Cương này của chúng ta, quân họ Nhan bị quân Yến đuổi đánh chạy tán loạn hết rồi, tôi thấy năm nay chuyện làm ăn buôn bán có lẽ sẽ càng khó khăn hơn.”
Mọi người lại lắc đầu thở dài.
Uống hết ly rượu cuối cùng, hai mắt Lưu Trạm sáng lên: “Ông chủ, tính tiền bàn này!”
Về đến nhà, Lưu Học Lễ nghe thấy động tĩnh lập tức ra nghênh đón: “Trạm Nhi, bán được tổng cộng bao nhiêu bạc?”
Lưu Trạm đi vòng qua, Lưu Học Lễ vươn tay giữ hắn lại: “Đứa nhỏ này, tam thúc đang nói chuyện với cháu đó!”
Lưu Trạm thiếu kiên nhẫn nói: “Tam thúc, cháu nói rồi, chỗ bạc đó cháu cần dùng.”
Lưu Học Lễ nói: “Một đứa nhỏ như cháu cần nhiều bạc như vậy làm gì? Cháu xem nhà chúng ta cái gì cũng thiếu, mẹ cháu và các thím đến đồ trang điểm cũng không có, cái này tạm thời bỏ qua, nhà họ Tào họ Trương có trâu cày ruộng hết rồi, nhà chúng ta cũng cần mua một con.”
Lưu Trạm: “Chẳng phải nhà họ Tào họ Trương cày giúp ruộng cho nhà chúng ta rồi sao? Sau vụ mùa tháng tư lại có học sinh đi học, tiền học phí năm nay chắc chắn sẽ thu được nhiều hơn, chi phí cần để chi tiêu trong nhà không thiếu nữa.”
Lưu Học Lễ: “Tiền học phí là một chuyện, cháu còn nhỏ nên không hiểu, nhà chúng ta không tách riêng từng nhà ra, phải nộp bạc vào quỹ chung để thống nhất chi tiêu, tam thúc sợ cháu tiêu xài hoang phí vào những thứ vô bổ.”
Lưu Trạm: “Cháu có bản lĩnh kiếm được bạc thì dùng thế nào cháu tự biết tính, tam thúc, nếu thúc muốn có thêm bạc thì cũng có thể tự mình đi kiếm.”
Dứt lời Lưu Trạm quay người rời đi, chọc cho Lưu Học Lễ tức đến ngã ngửa.
“Cái gì?! Có cả việc đó sao?!” Lưu Học Uyên và Tống Nghi Quân đồng thời kinh ngạc khi nghe Lưu Trạm thuật lại lời đồn hôm nay.
Động tác thu dọn phòng học của Tống Phượng Lâm cũng ngừng lại.
Tống Nghi Quân kích động: “Thiên tử thật hồ đồ!! Nhà họ Chu lòng lang dạ sói, mục đích triệt hạ nhà họ Tống người trong thiên hạ ai cũng nhìn ra, chỉ có thiên tử vẫn tin tưởng nhà họ Chu như cũ, bây giờ nhà họ Chu đã quyền khuynh triều dã, ngay cả hoàng tử cũng dám hạ độc, nịnh thần hoành hành, nhà họ Tống oan không tả xiết!” Mấy câu cuối cùng nói hơi lộn xộn vì tức giận.
Nhà họ Chu chính là cây đao mà năm đó Tuyên Đế dùng để đại khai sát giới, bọn họ lần lượt diệt trừ nhà họ Lưu và nhà họ Tống, từng bước thâu tóm toàn bộ quyền lực vào tay, giả vờ hỗ trợ Tuyên Đế quét sạch cựu thần của tiên đế và cả những người bất đồng ý kiến khác, cho đến bây giờ thì không một ai dám chống lại bọn họ nữa.
Tuyên Đế luôn cho rằng mình là người sát phạt quả quyết, không ngờ thực ra ông ta mới là cây đao trong tay nhà họ Chu, một cây đao giúp nhà họ Chu mở thông con đường lên đến tận trời.
Nhà họ Tống diệt môn đã hơn một năm, nhà họ Chu quyền khuynh triều dã, hạ độc hại chết tam hoàng tử, có đủ loại thuyết âm mưu cho vụ án treo này, cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì.
[Hết chương 17]
Tác giả: Mộ Quân Niên
(Edit: Andy/ngưng tiếp tay cho những web ăn tiền trên đầu tác giả)
-
Lưu Trạm vừa mới bước vào cổng thôn đã nhìn thấy Lưu Học Uyên đứng ở ven đường nhón chân ngóng chờ, hai mắt ông toàn là tơ máu, chứng tỏ cả đêm không ngủ.
“Về là tốt rồi, về là tốt rồi.” Lưu Học Uyên thở phào nhẹ nhõm, toàn thân lảo đảo vì mất hết sức lực.
Lưu Trạm bảo Tào Tráng và Tào Minh về nhà trước, không cần đi cùng nữa. Lúc ba người về đến nơi lập tức kinh động cả nhà, nhóm phụ nữ vui mừng khóc sướt mướt.
Lưu Trạm trầm tĩnh cõng Tống Phượng Lâm về phòng y trước, thu xếp xong xuôi cho Tống Phượng Lâm mới đến nhà chính nói chuyện.
Chiều tối hôm đó bầu trời chăng kín mây đen, từng bông tuyết cực to rơi xuống, trận tuyết lớn phong kín núi chân chính đã đến.
“Sao mở cửa sổ rồi? Đệ còn chưa hết cảm lạnh đâu.” Lưu Trạm bưng thuốc tới cho Tống Phượng Lâm, vừa vào phòng thì thấy y đang mở hé cửa sổ, ngây ngốc nhìn tuyết rơi bên ngoài.
Lưu Trạm không chờ Tống Phượng Lâm đáp lời, hắn sờ trán kiểm tra nhiệt độ của y, không nóng, rồi lại nắm lấy tay y, “Sao tay lại lạnh thế này?”
“Không sao.” Tống Phượng Lâm rút về.
Lưu Trạm biết trong lòng Tống Phượng Lâm lại đang che giấu chuyện gì đó, muốn Tống Phượng Lâm chủ động nói ra khó như lên trời, hắn cũng bó tay bó chân với cái tính tình này.
Lưu Trạm đóng cửa sổ lại, đưa thuốc tới cho Tống Phượng Lâm, “Lý đại phu nói đây là thuốc bồi bổ sức khỏe, lúc trước vì giữ mạng mà bất đắc dĩ phải dùng thuốc mạnh, bây giờ từ từ bồi bổ lại.”
Trong mắt Tống Phượng Lâm hiện lên một tia khổ sở.
Lưu Trạm nhẹ giọng an ủi: “Sau này ta nhất định sẽ tìm đại phu tốt hơn, thuốc tốt hơn, chúng ta vẫn còn trẻ, tin tưởng ta.”
Tống Phượng Lâm chăm chú nhìn vào ánh mắt kiên định của Lưu Trạm.
“Uống đi nào.”
Tống Phượng Lâm nhận lấy bát thuốc, Lưu Trạm thầm thở ra một hơi, nhìn Tống Phượng Lâm uống hết bát thuốc mới bưng bát không quay lại phòng bếp.
“Con thấy đại ca điên thật rồi, chính chúng ta ốc còn không mang nổi mình ốc, mẹ nói xem năm nay chúng ta đã tốn bao nhiêu tiền để cứu người rồi, mất hẳn một mẫu ruộng nước rồi đó!”
Lúc đi ngang qua phòng của bà nội, Lưu Trạm loáng thoáng nghe thấy tiếng Lưu Học Lễ cao giọng ồn ào.
“Con nói nhỏ tiếng xuống.” Lão phu nhân trách mắng.
“Mẹ! Còn chẳng phải do con sốt ruột sao?! Mẹ phải quản đại ca đi...” Lưu Học Lễ còn nói gì đó nhưng Lưu Trạm không có hứng thú nghe tiếp, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là mấy câu kiểu đấy mà thôi.
Dưới bếp, Triệu thị và Lý thị đang bận rộn làm cơm tối, Lưu Trạm tiện tay rửa luôn bát thuốc rồi ngồi xổm cạnh bệ bếp trông lửa cho Triệu thị, lúc này Lý Tiểu Liên bưng rổ củ cải đã rửa xong mang về cho Lý thị.
Lưu Trạm vừa nhìn lửa cháy vừa miên man suy nghĩ, nhà họ Lưu là phạm nhân do chính thánh chỉ kết tội, không thể rời khỏi huyện Võ Nguyên, tạm thời trước mắt hắn chỉ có thể tìm kiếm điểm đột phá ở mảnh đất nhỏ bé này.
Hắn không cam lòng sống một cuộc sống tầm thường, hiện giờ thư viện Vân Trung đã ổn định, số tiền kiếm được đã đảm bảo cho nhà họ Lưu ăn no mặc ấm, Lưu Trạm cảm thấy đây là lúc mà mình phải làm chuyện khác.
Đảo mắt tới tết âm lịch, năm nay nhà họ Lưu đón một cái tết vô cùng náo nhiệt.
Tối hôm ba mươi, nhà họ Lưu bày mâm cúng và bài vị của tổ tiên nhà họ Lưu và nhà họ Tống, trước đó Tống Nghi Quân đã bái lão phu nhân làm mẹ nuôi nên lần này hai nhà cùng nhau làm lễ tế tổ.
Nhà họ Tống xuất thân công phủ, lão phu nhân nhìn trúng dòng dõi này nên hoàn toàn hài lòng khi nhận Tống Nghi Quân làm con nuôi.
Đêm đó ở nhà họ Lưu tổ chức một bữa tiệc lớn, có gà có thỏ có lợn rừng, có cả bắp cải củ cải trắng tự trồng, đậu hủ, canh thập cẩm, cơm nấu bằng gạo tinh, sủi cảo nhân thịt, vô cùng phong phú.
Ngày mùng một kế tiếp, nhóm tiểu bối dập đầu chúc tết trưởng bối, lão phu nhân nhìn đám con cháu ngoan ngoãn, mãn nguyện cười không khép được miệng, bà cụ ôm Tông Nhi nhỏ tuổi nhất nhà nói nhà họ Lưu gặp nạn lớn mà không chết tất sẽ được trời phật phù hộ mãi mãi về sau.
Qua ngày tiếp theo, ba nhà Tào Trương Văn sang nhà họ Lưu chúc Tết, đám thiếu niên lại được tề tựu đông đủ.
Trong lòng Lưu Trạm chờ từ rất lâu, nghẹn một bụng, lập tức kéo cả đám vào một góc hỏi: “Mấy đệ có biết trên núi của chúng ta nghề nào kiếm được nhiều tiền không?”
Tào Minh kích động tranh lời: “Săn lợn rừng bán! Mẹ đệ đã tính sơ qua, cả năm vừa rồi lợn rừng đệ mang về bán được tổng cộng mười một lượng bạc!”
Trương Tiểu Mãn phụ họa: “Của đệ cũng xấp xỉ từng đó.”
Chiến lợi phẩm của những cuộc đi săn cơ bản được chia đều nên phần của mọi người không chênh nhau nhiều lắm.
Văn Thanh Sơn hào hứng nói: “Táo cũng bán được rất nhiều tiền, nhà đệ định đầu xuân mua một mẫu ruộng nước, là lần đầu tiên nhà đệ mua thêm ruộng đó.”
Lý Tiểu Liên nói: “Da thỏ da chồn cũng bán rất khá, tính tổng một năm cũng được không ít đâu.”
Tào Tráng nói: “Vậy chúng mày không nhiều bằng tao rồi, năm nay tao kiếm được tổng cộng mười tám lượng bạc, cha tao tính mua thêm hai mẫu ruộng nước luôn đó.”
Các thiếu niên mỗi người nói một câu, mặt mày hớn hở hưng phấn bàn luận, cảm thấy rất mỹ mãn với thành quả lao động một năm vừa qua.
Lưu Trạm nói ra mục tiêu của mình: “Ta muốn kiếm hàng trăm lượng bạc.”
Năm thiếu niên đồng thời sửng sốt.
Trương Tiểu Mãn cẩn thận hỏi: “Thủ lĩnh, huynh nghiêm túc à?”
Lưu Trạm xoay cây bút lông trong tay, “Ừm, ta cần một công việc ổn định có thể kiếm được hàng trăm lượng bạc, càng nhiều càng tốt.”
Năm thiếu niên trầm mặc, kiếm hàng trăm lượng bạc là điều hoàn toàn vượt ra khỏi trí tưởng tượng của bọn họ.
Văn Thanh Sơn là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: “Muốn kiếm được nhiều bạc như vậy thì chỉ có thể buôn bán mà thôi, nhưng mà mối buôn bán lớn nhỏ đều nằm hết trong tay cường hào, dân thường muốn tham gia vào khó như lên trời.”
Động tác xoay bút của Lưu Trạm dừng lại, “Nói cụ thể hơn xem nào.”
Văn Thanh Sơn: “Ví dụ như dược liệu trong núi, dân thường lên núi hái được có thể mang đi bán cho y quán, nếu có một người mới xuất hiện thu mua dược liệu trong tay dân thường rồi bán lại cho y quán, nếu để những người buôn dược liệu ở huyện thành biết được thì hôm sau sẽ có côn đồ tìm tới tận cửa, dù đánh chết hay bị thương nặng huyện nha cũng không quan tâm.”
Đây chính là lũng đoạn công khai.
Trương Tiểu Mãn: “Cha đệ cũng từng có ý định xuống huyện thành mở cửa hàng bán đồ gỗ nhưng không thuê nổi mặt bằng, bọn họ biết chúng ta là dân thường sẽ quay đầu đi luôn.”
Tào Tráng: “Cha đệ hồi trẻ cũng từng mở cửa tiệm rèn, suýt chút nữa bị một gia tộc kinh doanh nghề rèn lâu đời đánh chết.”
Đây là một thế giới được phân chia giai cấp xã hội rất rõ ràng, mỗi giai cấp gắn với một nghề, khoảng cách giữa các giai cấp rất khó vượt qua, sắc mặt Lưu Trạm âm trầm như một hồ nước sâu, quy tắc của thế giới này tàn khốc hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Tào Minh: “Thủ lĩnh, chúng ta vẫn nên bán thịt lợn rừng bán dược liệu thôi, săn nhiều hơn chậm rãi tích cóp.”
Lưu Trạm lắc đầu, “Ta cần tiền vốn.”
Biết Lưu Trạm luôn có những ý tưởng lớn, các thiếu niên không dám thắc mắc thêm.
Lý Tiểu Liên nói: “Đại ca, huynh muốn làm gì cũng được, bọn đệ sẽ giúp huynh.”
Mọi người sôi nổi gật đầu phụ họa.
Lưu Trạm nói: “Trước hết cứ tích cóp bạc đã rồi quyết định sau, trước mắt không có biện pháp nào khác nên chỉ có thể tiếp tục lên núi săn thú, ta nghe nói Trần Ký ở dưới huyện thành thu mua thịt lợn rừng khô, mùa đông này cứ làm một ít thịt khô mang đi bán, được bao nhiêu bạc hay bấy nhiêu.”
Trước đó mục tiêu đi săn của Lưu Trạm chủ yếu là kiếm đồ ăn, nhà họ Lưu có mười mấy miệng ăn, tiêu hao nhiều thịt lợn rừng, còn phần thịt lợn rừng nhóm Tào Tráng mang về chủ yếu mang đi bán kiếm tiền, đây cũng là lý do vì sao nhóm thiếu niên nói săn lợn rừng kiếm được nhiều bạc.
Bây giờ Lưu Trạm muốn tích cóp tiền vốn, không thể tiếp tục săn giết quy mô nhỏ được nữa.
Lưu Trạm hạ quyết định: “Đại Tráng, cha đệ có thể âm thầm rèn cho chúng ta mấy cây giáo sắt được không?”
Tào Tráng trả lời không chút do dự: “Được!”
Lưu Trạm vỗ vai Tào Tráng, “Thay ta cảm ơn Tào đại thúc, cũng bảo với thúc ấy là cứ yên tâm, chúng ta sẽ giấu vũ khí trên núi, không cầm về nhà.”
Dân thường không thể tàng trữ binh khí riêng, nếu bị bắt chính là tội chém đầu, lần này lá gan của Lưu Trạm đã phình to lên nhiều.
Không chỉ Lưu Trạm to gan, lá gan của năm thiếu niên còn lại cũng không nhỏ, sau khi biết chuyện Lưu Trạm muốn làm binh khí, bọn chúng hoàn toàn không can ngăn mà còn hưng phấn ủng hộ.
Lưu Trạm bỗng nhớ tới một chuyện: “Thanh Sơn, kỳ thi mùa xuân sắp tới đệ phải đi thi rồi, đừng đi theo chúng ta nữa, khi nào thi đậu lại chơi tiếp.”
Văn Thanh Sơn xị mặt chán nản, gãi đầu.
Tào Tráng đập bộp lên lưng Văn Thanh Sơn một cái: “Mày phải chiến đấu thay phần của bọn tao, nhất định phải thi đậu.”
Văn Thanh Sơn là người hiền lành nhất trong đám thiếu niên, lại chăm chỉ hiếu học nên được Lưu Học Uyên nhìn trúng, thu làm đệ tử cuối cùng, nhà họ Văn hi vọng Văn Thanh Sơn có thể thi đậu tú tài, sau này dễ được làm việc ở huyện thành hơn.
Hai mắt Văn Thanh Sơn ánh nước, trong lòng cậu nhóc vẫn muốn đi cùng các huynh đệ của mình hơn.
Nửa tháng sau Tào Tráng tới tìm Lưu Trạm, nói rằng năm cây giáo sắt đã làm xong, đêm qua cha Tào lặng lẽ mang tới chỗ cánh rừng bụi gai chôn dưới lớp tuyết dày.
Lưu Trạm cực kỳ phấn khởi, cả đám lập tức kéo nhau lên núi.
“Đứa nhỏ này, trời lạnh như thế mà còn lên núi.” Triệu thị hết cách khi nhìn thấy Lưu Trạm ra ngoài.
Lý thị cũng thở dài: “May là trước khi vào đông đã may xong cho bọn trẻ mấy cái áo khoác da dê.”
Triệu thị lắc đầu, không còn lời nào để nói.
Năm thiếu niên đều mặc áo khoác, quần, giày và đội mũ bằng da dê, phần lông bên trong phần da bên ngoài, vừa ấm vừa không thấm nước.
Năm người một sói đạp tuyết lên núi, chỗ tuyết sâu nhất lên đến gần thắt lưng.
Đi vào cánh rừng bụi gai, Tào Tráng tìm chỗ đánh dấu, đào ra năm cây giáo, đầu giáo được làm bằng sắt, sắc nhọn vô cùng, thân giáo là gỗ cực kỳ tốt do cha của Trương Tiểu Mãn làm, cầm cây giáo rất chắc tay.
“Đi thôi!” Lưu Trạm hô lên, dẫn theo các thiếu niên đi vào sâu trong rừng.
Mùa đông lên núi không thể đi lung tung mù quáng, đề phòng sạt lở tuyết bất chợt, Lưu Trạm chọn một chỗ địa thế tốt xây nơi trú ẩn lâm thời.
Đầu tiên là dọn dẹp sạch sẽ thành một bãi đất trống rộng rãi, sau đó dùng mấy cây gỗ làm khung, dùng tuyết trát kín xung quanh và ép chặt, một cái “nhà băng” đơn giản ra đời, mấy ngày tới bọn họ sẽ hoạt động xung quanh nơi trú ẩn này.
“Thủ lĩnh! Huynh xem đây là dấu chân con gì?!” Tào Minh bị dấu chân to đùng dưới nền tuyết dọa cho choáng váng.
Lưu Trạm xòe tay so sánh, phần dấu chân vậy mà còn to hơn cả bàn tay của hắn.
Tào Tráng: “Hẳn là không phải gấu, đệ nghe nói mùa đông gấu không ra khỏi ổ.”
Lưu Trạm trầm giọng nói: “Không thể tiếp tục tiến lên đằng trước kia nữa, lui về thôi, chỗ này là địa bàn của hổ rồi.”
Bốn thiếu niên giật mình hoảng sợ, còn Vượng Tài thì đã đứng bất động ở đằng xa kia rồi, gọi thế nào cũng không chịu đi tiếp.
Núi Tề Vân diện tích rộng lớn, đương nhiên không chỉ có mỗi lợn rừng, hổ gấu sói hươu, rất nhiều động vật hoang dã khác cũng sống ở khu vực rừng núi rậm rạp này.
Ranh giới địa bàn của động vật với nhau được phân chia rất rõ ràng, biết đằng trước là nơi không thể tùy tiện xông vào được nữa, nhóm năm người Lưu Trạm nhanh chóng lùi về địa bàn của lợn rừng.
Suốt hai tháng kế tiếp, chỉ cần trời không đổ tuyết Lưu Trạm sẽ lên núi săn thú, mỗi lần không hẳn tụ tập được đông đủ, chỉ có một mình Lưu Trạm là lên núi đều đặn.
Con mồi Lưu Trạm săn được có lợn rừng, cáo, thỏ, da lông đều được tách ra và xử lý riêng, phần thịt bảo quản đông lạnh ở hậu viện, chờ thời tiết ấm lên mang đi hun khói một lượt.
Lưu Trạm chỉ nói với người nhà là hắn cần dùng chỗ tiền bán thịt này, không tiết lộ thêm nửa câu nào khác, Lưu Học Uyên nhìn con trai mình mỗi ngày bận lên bận xuống, trong lòng đầy nghi vấn mà không biết phải hỏi từ đâu.
Mà hết thảy mọi chuyện cũng được Tống Phượng Lâm nhìn thấy.
Chẳng mấy chốc đã tới tháng ba, khí trời không còn quá rét nữa, Lưu Trạm và Lý Tiểu Liên xẻ thịt ra thành từng miếng nhỏ mang đi hun khói, Tống Phượng Lâm ở bên cạnh im lặng hỗ trợ trông lửa, mỗi ngày đều như vậy.
“Trạm Nhi, chỗ thịt đó của cháu bán được nhiều tiền phết đấy!” Một bữa trưa, Lưu Học Lễ hớn hở cười nói.
Lưu Trạm không đáp lời nào, hắn gắp một miếng thịt cho Triệu thị, “Mẹ, mẹ ăn nhiều lên.”
Lưu Học Lễ nói tiếp: “Nhiều thịt khô như thế bán được không ít tiền, nhà chúng ta có thể sắm sửa thêm đồ đạc, đại ca, hay là mua thêm một con trâu đi?”
Lưu Học Dật chỉ cười.
Lưu Học Uyên cũng không muốn nói nhiều, trả lời qua loa lấy lệ: “Mai mốt tính tiếp.”
Lưu Học Lễ khó hiểu, “Ở đây không có người ngoài, có gì mà không thể nói luôn? Chẳng lẽ huynh thật sự định để Trạm Nhi tự tiêu chỗ tiền đó à?”
Lưu Trạm và nốt bát cơm, về phòng nghỉ trưa một lúc, buổi chiều lại tiếp tục làm việc.
Cứ vậy đến cuối tháng ba, các hộ gia đình trên núi Tề Vân bắt đầu ươm giống chuẩn bị cày bừa vụ xuân vào tháng tư, chỗ thịt lợn rừng của Lưu Trạm cũng đã hun xong toàn bộ.
Lưu Trạm sang nhà Tào Tráng mượn xe bò chở thịt xuống núi bán, mỗi cân được ba mươi lăm văn tiền.
Bận rộn suốt hơn hai tháng, một xe thịt khô bán được tổng cộng ba mươi lăm lượng bạc, chỗ lông da chồn thỏ cáo bán được mười lượng bạc, tổng cộng được bốn mươi lăm lượng bạc.
Lưu Trạm hơi nản lòng, mấy tháng trời bận bịu mệt phờ người vậy mà chẳng kiếm nổi một trăm lượng bạc, nhưng dù sao linh hồn của hắn cũng là một người trưởng thành, tuy hụt hẫng nhưng không dễ bỏ cuộc.
Lưu Trạm bảo Tào Tráng dừng xe trước cửa tiệm sách, “Ta vào mua ít đồ, các đệ tới Lâm Ký gọi đồ ăn trước đi, lát nữa ta tới sau.”
Hắn muốn hiểu biết hơn về thế giới này nên vào tiệm sách mua hai quyển “Lịch sử chung Đại Sở” và “Ghi chép địa lý thế giới“.
Sách mới quá đắt nên Lưu Trạm chọn mua sách cũ, lúc chuẩn bị rời đi hắn quyết định mua thêm một cây bút lông sói, tiêu mất tổng cộng hai lượng bạc.
Chưởng quầy của tiệm sách biết mặt Lưu Trạm, biết đứa nhỏ này là con trai của Lưu Học Uyên nên tặng thêm cho hắn một tập giấy Tuyên Thành, Lưu Trạm cẩn thận bọc kỹ lại rồi tới Lâm Ký tụ tập với mọi người.
Huyện thành Võ Nguyên không lớn, trên con đường lát đá thưa thớt vài người qua lại, Lưu Trạm mặc bộ quần áo vải thô, không khác gì những đứa trẻ con nhà nông dân khác.
Nhưng tướng mạo của hắn rất tốt, mũi cao mày kiếm mắt sáng tỏa ra anh khí, động tác giơ tay nhấc chân ẩn chứa sự tiêu sái tùy ý của thiếu niên, cũng có vài phần khí thế.
Chưởng quầy nhìn theo bóng lưng Lưu Trạm rời đi hồi lâu, vuốt ve chùm râu dê của mình, quả nhiên rồng sinh rồng phượng sinh phượng, một đứa trẻ như vậy sao có thể do một nông dân chân lấm tay bùn sinh ra được cơ chứ?
Ông ta tặng kèm tập giấy Tuyên Thành và bán bút lông sói rẻ hơn một chút với mục đích muốn tạo mối quan hệ tốt với thư viện Vân Trung.
Trên đường đi có mấy cô gái trẻ liếc mắt nhìn Lưu Trạm nhưng từ trước đến nay hắn đều không để ý những điều này.
Lưu Trạm tới Lâm Ký tụ tập với mọi người. Ông chủ của Lâm Ký nhìn thấy hắn thì tặng thêm một bình rượu gạo ngâm trong nước nóng, nhất thời hương rượu thơm lừng tỏa khắp bốn phía, ban đầu Lưu Trạm uống không quen lắm nhưng từ từ cũng quen dần với mùi vị này.
Nhóm thiếu niên nhìn ra tâm trạng của Lưu Trạm đang không tốt nên không dám ầm ĩ như ngày thường, yên tĩnh ngồi ăn và nghe những người xung quanh bàn chuyện lông gà vỏ tỏi khắp thiên hạ.
“Tôi mới từ kinh thành về, khắp phố truyền tin đồn thiên tử muốn phái binh hỗ trợ Trần Lưu trấn giữ thành cổ Ba Thục, mười vạn đại quân dự sẽ khởi hành vào đầu tháng Năm.”
Ba người còn lại kinh ngạc: “Đầu thu năm ngoái người Yến xâm phạm biên giới lãnh thổ, đánh tới tận vùng đồng bằng, quân họ Nhan bại trận rút lui liên tục, trong phạm vi trăm dặm của huyện Bảo Bình sinh linh đồ thán, đất Bắc Cương ốc còn không mang nổi mình ốc, sao bây giờ lại muốn xuất binh đánh Ba Thục nữa?”
“Trần huynh, huynh mau nói đi.”
Người họ Trần kia có vẻ là thương nhân, thở dài nói: “Haiz, không nói các đệ lại không hiểu, còn gì ngoài thế gia trong kinh thành kia nữa.” Tiếp đó lại đè thấp giọng xuống nói: “Thực ra cái này không phải chuyện lớn, các đệ không biết thôi, mùa đông vừa rồi ở trong kinh thành đã xảy ra chuyện lớn đấy!”
Mọi người im phăng phắc, tập trung tinh thần lắng nghe.
“Khắp các ngõ ngách đường phố đều lan truyền tin đồn nhà mẹ của đại hoàng tử, tức là nhà họ Chu đã hạ độc hại chết tam hoàng tử!”
Không chỉ riêng bàn thương nhân kia mà toàn bộ thực khách trong Lâm Ký đều vô thức hít sâu một hơi.
“Khoảng thời gian trước nhà họ Chu đẩy ngã được nhà họ Tống, bây giờ bọn họ đã quyền khuynh triều dã rồi, vụ án kinh thiên động địa như vậy mà không có ai đứng ra điều tra làm rõ, ngay cả thiên tử cũng ngậm miệng không dám nói, công bố với bên ngoài là tam hoàng tử mắc bệnh nặng, đột ngột qua đời, nhưng ai tin được cơ chứ? Một người đang sống sờ sờ lăn đùng ra chết? Gia tộc phía đằng mẹ của tam hoàng tử là nhà họ Trần quỳ gối mấy ngày mày đêm ngoài cung đòi lại công bằng, nháo một trận ồn ào huyên náo lắm.”
“Có người nói chính tai nghe thấy tiếng gia chủ nhà họ Trần ở ngoài cửa cung mạnh mẽ lên án, miệng thiên tử nói lời vàng ngọc muốn lập tam hoàng tử làm thái tử, ba ngày sau tam hoàng tử đang khỏe mạnh bỗng chết bất đắc kỳ tử trong cung, lời này của ta nếu có nửa câu nói bậy lập tức sẽ bị thiên lôi đánh chết!”
Tất cả mọi người trong Lâm Ký đều lắc đầu thở dài, ai cũng cảm thấy tiếc nuối cho tam hoàng tử.
Người họ Trần kia nói tiếp: “Không nói chuyện trong kinh thành nữa, ở đất Bắc Cương này của chúng ta, quân họ Nhan bị quân Yến đuổi đánh chạy tán loạn hết rồi, tôi thấy năm nay chuyện làm ăn buôn bán có lẽ sẽ càng khó khăn hơn.”
Mọi người lại lắc đầu thở dài.
Uống hết ly rượu cuối cùng, hai mắt Lưu Trạm sáng lên: “Ông chủ, tính tiền bàn này!”
Về đến nhà, Lưu Học Lễ nghe thấy động tĩnh lập tức ra nghênh đón: “Trạm Nhi, bán được tổng cộng bao nhiêu bạc?”
Lưu Trạm đi vòng qua, Lưu Học Lễ vươn tay giữ hắn lại: “Đứa nhỏ này, tam thúc đang nói chuyện với cháu đó!”
Lưu Trạm thiếu kiên nhẫn nói: “Tam thúc, cháu nói rồi, chỗ bạc đó cháu cần dùng.”
Lưu Học Lễ nói: “Một đứa nhỏ như cháu cần nhiều bạc như vậy làm gì? Cháu xem nhà chúng ta cái gì cũng thiếu, mẹ cháu và các thím đến đồ trang điểm cũng không có, cái này tạm thời bỏ qua, nhà họ Tào họ Trương có trâu cày ruộng hết rồi, nhà chúng ta cũng cần mua một con.”
Lưu Trạm: “Chẳng phải nhà họ Tào họ Trương cày giúp ruộng cho nhà chúng ta rồi sao? Sau vụ mùa tháng tư lại có học sinh đi học, tiền học phí năm nay chắc chắn sẽ thu được nhiều hơn, chi phí cần để chi tiêu trong nhà không thiếu nữa.”
Lưu Học Lễ: “Tiền học phí là một chuyện, cháu còn nhỏ nên không hiểu, nhà chúng ta không tách riêng từng nhà ra, phải nộp bạc vào quỹ chung để thống nhất chi tiêu, tam thúc sợ cháu tiêu xài hoang phí vào những thứ vô bổ.”
Lưu Trạm: “Cháu có bản lĩnh kiếm được bạc thì dùng thế nào cháu tự biết tính, tam thúc, nếu thúc muốn có thêm bạc thì cũng có thể tự mình đi kiếm.”
Dứt lời Lưu Trạm quay người rời đi, chọc cho Lưu Học Lễ tức đến ngã ngửa.
“Cái gì?! Có cả việc đó sao?!” Lưu Học Uyên và Tống Nghi Quân đồng thời kinh ngạc khi nghe Lưu Trạm thuật lại lời đồn hôm nay.
Động tác thu dọn phòng học của Tống Phượng Lâm cũng ngừng lại.
Tống Nghi Quân kích động: “Thiên tử thật hồ đồ!! Nhà họ Chu lòng lang dạ sói, mục đích triệt hạ nhà họ Tống người trong thiên hạ ai cũng nhìn ra, chỉ có thiên tử vẫn tin tưởng nhà họ Chu như cũ, bây giờ nhà họ Chu đã quyền khuynh triều dã, ngay cả hoàng tử cũng dám hạ độc, nịnh thần hoành hành, nhà họ Tống oan không tả xiết!” Mấy câu cuối cùng nói hơi lộn xộn vì tức giận.
Nhà họ Chu chính là cây đao mà năm đó Tuyên Đế dùng để đại khai sát giới, bọn họ lần lượt diệt trừ nhà họ Lưu và nhà họ Tống, từng bước thâu tóm toàn bộ quyền lực vào tay, giả vờ hỗ trợ Tuyên Đế quét sạch cựu thần của tiên đế và cả những người bất đồng ý kiến khác, cho đến bây giờ thì không một ai dám chống lại bọn họ nữa.
Tuyên Đế luôn cho rằng mình là người sát phạt quả quyết, không ngờ thực ra ông ta mới là cây đao trong tay nhà họ Chu, một cây đao giúp nhà họ Chu mở thông con đường lên đến tận trời.
Nhà họ Tống diệt môn đã hơn một năm, nhà họ Chu quyền khuynh triều dã, hạ độc hại chết tam hoàng tử, có đủ loại thuyết âm mưu cho vụ án treo này, cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì.
[Hết chương 17]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.