Chương 67: Thê tử của con
Mộ Quân Niên
16/07/2024
Lời hứa bạc đầu
Tác giả: Mộ Quân Niên
(Edit: Andy/Cấm reup)
-
Qua một đêm tuyết ngập đến tận cửa sổ, mùa đông giá rét đã đến, toàn bộ núi Tề Vân thậm chí là toàn bộ Bắc Cương như bị nhấn nút tạm ngừng.
“Đệ ngủ tiếp đi, ta sẽ tự giải thích.” Lưu Trạm đè Tống Phượng Lâm lại, bảo y không cần phải dậy, bản thân hắn thực ra đang rất bình tĩnh, không hề hoảng loạn một chút nào.
Lưu Học Uyên vẫn đang đứng đợi bên ngoài, Lưu Trạm với cái áo mặc vào rồi bước ra khỏi phòng.
“Con đi cùng cha qua đây!” Lưu Học Uyên quát khẽ, đen mặt đi trước.
Lưu quản gia đuổi hết bọn hạ nhân đi, nói xin lỗi với Lưu Trạm: “Đại thiếu gia, xin lỗi, tôi không ngăn lão gia kịp.”
“Các ngươi cứ bận đi.”
Ngay từ lúc bắt đầu hắn đã không muốn lừa gạt người trong nhà, hắn muốn ở bên Tống Phượng Lâm cả đời, bị phát hiện chỉ là vấn đề sớm muộn thôi.
Trong thư phòng của Lưu Học Uyên, Lưu quản gia hạ lệnh không cho phép bất kỳ ai đến gần, bên trong chỉ có hai cha con.
“Con nói thật cho cha biết, con có ý gì với Phượng Lâm?” Sắc mặt Lưu Học Uyên lạnh lẽo, nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Lưu Trạm thấy Lưu Học Uyên thực sự tức giận.
Nếu hắn muốn trả lời qua loa lấy lệ cũng không hẳn là không được, chỉ là ôm nhau ngủ thôi, đâu phải trần truồng bị bắt gian tại trận, nhưng Lưu Trạm không muốn trốn tránh nữa nên nhân cơ hội này khai hết toàn bộ sự thật.
“Phượng Lâm là người của con.”
Một cái nghiên mực bay đến đập trúng bả vai của Lưu Trạm, hắn không né tránh, mực văng tung tóe dính đầy lên quần áo.
“Vô sỉ!” Lưu Học Uyên run rẩy phẫn nộ.
“Cha con bọn họ phải lưu lạc đến tận cái xó xỉnh này đã là bất hạnh cùng cực rồi, tại sao mày lại có thể bức ép Phượng Lâm phụ thuộc vào mày!?”
Không ai hiểu con trai bằng cha, nhìn vào thái độ bình thản này của Lưu Trạm, còn gì mà Lưu Học Uyên không rõ nữa, nhất định là những chuyện không nên xảy ra đều xảy ra hết rồi.
Lưu Học Uyên giận dữ tột độ, run tay chỉ vào Lưu Trạm: “Hiện tại mày đang là tướng quân Tề Vân, muốn cái gì muốn người nào mà chẳng được!? Tại sao mày lại động vào đứa con trai duy nhất của Tống huynh!? Sao mày có thể nhẫn tâm như vậy!?”
Nghĩ đến việc gia tộc họ Tống chỉ còn một đứa con trai nối dõi duy nhất là Tống Phượng Lâm, lưu lạc đến tận chân trời này còn bị Lưu Trạm làm hỏng, coi thành đồ chơi, Lưu Học Uyên cảm thấy mình như vừa bị sét đánh.
“Tống huynh coi con trai mình như trân bảo, vậy mà mày lại đạp hư người ta? Mày nói xem tao còn mặt mũi nào để mà gặp Tống huynh nữa? Sao mày lại khốn nạn như vậy? Sao tao lại sinh ra một đứa vô liêm sỉ như mày!?”
Hết đồ vật này tới đồ vật khác bay về phía Lưu Trạm, hắn không né cũng không tránh, chỉ yên lặng nghe Lưu Học Uyên mắng chửi.
Không sai, hắn quả thực đã đạp hư con trai nhà người ta, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tống Phượng Lâm hắn đã bắt đầu nuôi nấng ý niệm này rồi, ngay từ lúc bắt đầu đã quyết tâm muốn đạp hư người ta rồi.
Riêng điểm này Lưu Học Uyên không lý giải sai, Lưu Trạm cũng cảm thấy mình nên bị đánh, không oan.
Hắn thận trọng từng bước lấy lòng Tống Phượng Lâm, muốn thân thiết với Tống Phượng Lâm để được ngủ chung giường với y, thậm chí còn thừa dịp lúc Tống Phượng Lâm hoang mang bắt nạt y, sau đó một lần lại một lần kéo y cùng trầm luân.
Nhưng mà hắn yêu Tống Phượng Lâm, yêu đến tận xương tủy.
Đời trước Lưu Trạm không biết tình là gì, đời này hắn biết rồi, chính là một loại cố chấp mà hắn sẽ không vì bất kỳ lý do gì đồng ý buông tay.
Lưu Học Uyên đánh mắng đến mệt, cũng không muốn đánh thêm nữa, ông biết cánh của Lưu Trạm bây giờ cứng rồi nên mình không thể làm gì được hắn, cho dù ngày mai Lưu Trạm coi trọng chàng trai hay cô nương nhà ai muốn bắt về nhà ông cũng không thể ngăn cản, hiện tại Lưu Học Uyên chỉ có thể đau lòng.
“Nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha, dạy mà không nghiêm là lỗi của người làm thầy, đều là sai lầm của ta.” Bây giờ hết thảy đều đã muộn, Lưu Học Uyên suy sụp.
Lưu Trạm biết ông đang nghĩ gì, chờ Lưu Học Uyên bình tĩnh lại hắn mới nói: “Cuộc đời này của con chỉ có một mình Phượng Lâm, đệ ấy là vợ của con, cũng là người con yêu.”
“Có ý gì?” Lưu Học Uyên ngơ ngác.
“Con sẽ cưới Phượng Lâm, đệ ấy là vợ của con.” Lưu Trạm thong thả nói, nhưng thái độ thì lại vô cùng kiên định.
“Con!!!” Lưu Học Uyên ôm ngực, suýt chút nữa không thở nổi.
“Con... con muốn cưới nam thê!?”
“Không phải cưới nam thê mà là cưới Tống Phượng Lâm.” Lưu Trạm nói ra chuyện mà hắn muốn được làm nhất.
Lưu Học Uyên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, lảo đảo đứng không vững, may mà có Lưu Trạm lanh tay lẹ mắt đỡ lấy ông.
Đến tận thời khắc này Lưu Học Uyên mới nhận ra Lưu Trạm đang thực sự nghiêm túc.
Nếu Lưu Trạm nói muốn cưới nam thê, Lưu Học Uyên có thể đánh hắn mắng hắn làm ầm ĩ lên với hắn, nhưng Lưu Trạm lại nói muốn cưới Tống Phượng Lâm, Lưu Học Uyên buộc phải nhìn thẳng vào vấn đề.
Tống Phượng Lâm không giống những kẻ phàm phu tục tử ngoài kia, sống chung với cha con nhà họ Tống suốt ngần ấy năm, Lưu Học Uyên đủ khả năng hiểu rõ con người của Tống Phượng Lâm, cũng là một đứa nhỏ kiêu ngạo từ trong xương cốt, sao có thể dễ dàng chịu khuất nhục?
“Con nói muốn cưới là cưới được à? Chẳng lẽ con còn muốn ép cưới?” Lưu Học Uyên không tin Tống Phượng Lâm đồng ý thuận theo suy nghĩ hoang đường này của Lưu Trạm.
Quả nhiên Lưu Trạm không phản bác, nhưng những lời mà hắn nói ra ngay sau đó hoàn toàn đánh tan hết hi vọng của Lưu Học Uyên: “Con trời sinh vô cảm với nữ tử, ngoại trừ thành thân với Phượng Lâm, chuyện cưới vợ sinh con cha đừng trông cậy vào con.” Ánh mắt Lưu Trạm vô cùng chân thành, “Được dịp nên con nói rõ ràng luôn, miễn cho ngày sau cha mẹ lại bắt con nạp thiếp.”
Nghe đến đó còn gì mà Lưu Học Uyên không hiểu nữa, lập tức nổi cơn tam bành: “Vậy chuyện tiên nhân đoán mệnh kia là do con bịa đặt!?”
“Cũng không hẳn là bịa, vì sau này con thật sự sẽ không có vợ con.” Lưu Trạm muốn đỡ Lưu Học Uyên ngồi xuống.
Lưu Học Uyên không ngồi, bắt lấy tay Lưu Trạm chất vấn: “Con nói rõ ràng hết ra, rốt cuộc là con định làm gì!?”
Ông thật sự bị Lưu Trạm dọa sợ rồi, việc hôm nay chắc chắn phải nói ra ngô ra khoai rõ ràng.
“Về sau gia nghiệp mà con gây dựng sẽ cho Tông Nhi kế thừa.” Lưu Trạm trả lời, hắn không muốn kích thích Lưu Học Uyên quá mức, nhỡ đâu lại xảy ra chuyện không may.
“Huynh đệ dù sao cũng không thể so sánh với con cái do mình dứt ruột đẻ ra, sao con lại có suy nghĩ này? Nạp thiếp cũng có thể sinh con, cũng không ảnh hưởng đến chuyện con muốn cưới ai.” Lưu Học Uyên tức đến lú lẫn, lời nói cũng trở nên hồ đồ mà không nhận ra.
Binh doanh Sầm Châu và cửa hàng Lưu Ký là hai phần sản nghiệp có quy mô lớn nhất của nhà họ Lưu, công lao đóng góp của Tống Phượng Lâm là không thể chối cãi, nếu hai người chỉ muốn trải qua vui buồn cùng nhau thì rất đơn giản.
Lưu Trạm không muốn giải thích dài dòng, chỉ nói một câu: “Cha, đời này của con chỉ có Phượng Lâm thôi.”
Lưu Học Uyên hừ mạnh: “Gia tộc họ Tống chỉ còn mỗi đứa con nối dõi, đời nào chịu gả cho con!”
“Vấn đề con nối dõi của nhà họ Tống con sẽ tìm cách khác.” Lưu Trạm vẫn kiên quyết như cũ.
Hai cha con không thể khai thông lẫn nhau, tranh chấp suốt một hồi vẫn không ra được kết quả.
Cuối cùng, Lưu Học Uyên bất chấp kéo Lưu Trạm đi gặp Tống Nghi Quân: “Hôm nay cha nhất định phải chặt đứt niệm tưởng của con! Đi, đi gặp Tống huynh, đi mà nghe người ta mắng!”
Việc hôm nay Lưu Học Uyên cũng không định giấu giếm Tống Nghi Quân, đời này của ông quang minh lỗi lạc, ông sẽ cho Tống Nghi Quân một câu trả lời thỏa đáng, mặc kệ nhà họ Tống nói gì Lưu Học Uyên đều chấp nhận.
Lúc này, trong phòng của Tống Nghi Quân lại cực kỳ tĩnh mịch.
Sau khi Lưu Trạm ra ngoài Tống Phượng Lâm cũng dậy luôn, không có ai hiểu Lưu Trạm hơn y, hắn nhất định sẽ khai tuốt tuồn tuột chuyện này, cha con bọn họ chắc chắn sẽ lời qua tiếng lại ầm ĩ lên.
Có một số việc, thay vì để Tống Nghi Quân nghe được từ miệng của người khác chi bằng y tự mình đi nói với ông.
Hơn nữa việc này sớm muộn gì cũng phải nói.
“Đại phu... đại phu thực sự nói vậy?” Sắc mặt Tống Nghi Quân trắng bệch, sợ hãi đánh rơi chén trà, lồng ngực phập phồng thở dốc, thật lâu sau mới tìm về giọng nói của mình.
Tống Phượng Lâm bình tĩnh nhìn cha, đôi mắt phượng không hề nổi lên một tia gợn sóng, chậm rãi thuật lại: “Năm năm trước, Lý đại phu có nói qua một lần, về sau... Lưu Trạm thay con tìm danh y, kết luận đều là sau này con sẽ không thể có con nối dõi.”
“Sao lại như vậy...” Tống Nghi Quân choáng váng, suýt nữa ngồi cũng không vững.
Khi đó ở trong tử lao, cảnh tượng Tống Phượng Lâm bị mang đi vẫn còn rõ ràng trước mắt, ban đêm cùng ngày hoàng hậu của Nhân Đế dùng mạng để cứu bọn họ, Tống Phượng Lâm chỉ đi một đêm rồi được thả về.
Khi ấy hai chân Tống Nghi Quân bị dụng hình đến gãy, tinh thần mơ màng thần trí không rõ, Tống Phượng Lâm nói không bị dụng hình Tống Nghi Quân liền tin.
Bây giờ nhớ lại thì hóa ra Tống Phượng Lâm chỉ an ủi ông mà thôi, Tống Phượng Lâm mạnh mẽ che giấu, tới Bắc Cương lại không được chữa trị ngay, nếu không nhờ mùa đông năm ấy Lưu Trạm kịp thời phát hiện thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Trái tim Tống Nghi Quân đau đớn như bị dao cắt thành từng mảnh nhỏ, ông hoảng loạn nắm lấy tay Tống Phượng Lâm, bi thương rơi lệ: “Con trai, con trai, là cha hại con!”
Tống Phượng Lâm đè nén cảm xúc bi phẫn và nghẹn ngào xuống tận đáy lòng, ngồi quỳ trước mặt Tống Nghi Quân, nhẹ giọng nói: “Vốn dĩ con còn thầm giữ một tia may mắn, cho đến khi... đến khi tuổi dần tăng mới phát hiện mình không giống người bình thường, Lưu Trạm đã thay con tìm đến vô số danh y, mấy năm nay cũng đã điều dưỡng không ít, chỉ là...”
Tuy rất không đành lòng đả kích Tống Nghi Quân nhưng Tống Phượng Lâm vẫn phải nói ra sự thật: “Chỉ là không có bất kỳ ngoại lệ nào, ai cũng nói con không thể có con được nữa, cha, con có lỗi với liệt tổ liệt tông gia tộc họ Tống.”
Tống Nghi Quân ôm lấy con trai: “Sao cha có thể trách con? Chỉ cần con còn sống là đủ rồi, cha chỉ mong con được bình an.”
“Cha, thân thể của con đã như vậy, nếu cưới vợ sẽ chỉ hại cô nương nhà người ta, ban đầu con định chờ thời cơ thích hợp để nói với cha, hôm nay con sẽ nói luôn...” Tống Phượng Lâm hít sâu một hơi, “Con sẽ không thành thân.”
Tống Phượng Lâm là một đứa trẻ thông minh, khác với những đứa bé ngây thơ thích nghịch bùn chơi đất, từ nhỏ y đã đi theo ông nội nghiền ngẫm từng chữ trong thơ văn không khác gì một “ông cụ non“.
Tống Phương Thành coi Tống Phượng Lâm như trân bảo của mình, ký thác kỳ vọng rất cao vào đứa cháu này, không chỉ đích thân dạy dỗ mà còn bỏ ra con số tiền tài cực lớn mời những người tài giỏi tới kinh thành làm thầy, quân tử lục nghệ tinh thông, trước khi gia tộc họ Tống diệt môn tên tuổi của Tống Phượng Lâm đã vang danh khắp kinh thành.
Tộc nhân của gia tộc họ Tống bị áp giải từng nhà từng nhà ra pháp trường, hoàng hậu của Nhân Đế bất chấp mọi giá giữ mạng cho Tống Phượng Lâm, cuối cùng dùng chính mạng của mình để đổi, mục đích chính là muốn giữ lại cho gia tộc một phần huyết mạch và hy vọng, hy vọng gia tộc họ Tống sẽ có ngày đông sơn tái khởi.
Nhưng ngàn tính vạn tính, không ai tính được rằng cơ thể của Tống Phượng Lâm vẫn bị phá hư.
Ân oán giữa gia tộc họ Tống và Tuyên Đế ngầm chất chứa từ lâu, năm đó khi Nhân Đế vẫn còn là hoàng tử, gia tộc họ Tống và Tuyên Đế đã kết thù, sau đó Nhân Đế đăng cơ, gia tộc họ Tống vẫn tìm đủ mọi cách chèn ép Tuyên Đế.
Nào ngờ Nhân Đế khỏe mạnh như vậy mà không thể sinh nổi một đứa con trai, rồi lại chết bất đắc kỳ tử đương tuổi tráng niên, kết cục của gia tộc họ Tống chính là thắng làm vua thua làm giặc.
Sao Tống Phượng Lâm có thể không hận? Nhớ tới Tống phủ một thời phồn thịnh, nhớ tới ông nội bà nội cưng chiều yêu quý mình hết mực, không thể tránh khỏi cảm xúc đau khổ tột cùng, thời gian qua nhờ có Lưu Trạm ở bên bầu bạn nên hận ý xuyên tim đó lâu rồi không còn xuất hiện.
Không biết tự khi nào, Lưu Trạm đã trở thành người mà trong suốt quãng đời còn lại y không thể thiếu, nếu không có Lưu Trạm, Tống Phượng Lâm cảm thấy mình cùng lắm chỉ như một cái xác mất hồn mà thôi.
Tống Phượng Lâm đưa ra lựa chọn từ rất lâu rồi, cho dù thân thể này không sao y cũng sẽ không thành thân.
“Con không muốn thành thân? Vậy con định sống cô độc suốt quãng đời còn lại sao?” Tống Nghi Quân không thể hiểu nổi, cho dù không có con nối dõi thì vẫn phải có người ở bên hầu hạ chứ?
Tống Phượng Lâm ngẩng đầu nhìn phụ thân, vốn dĩ y không định nói ra sớm thế này nhưng với tính tình của Lưu Trạm, hẳn là bây giờ hắn đã thẳng thắn hết với Lưu Học Uyên.
“Cha, con...” Tống Phượng Lâm ngập ngừng giây lát, “Con bằng lòng đi theo Lưu Trạm.”
Tống Nghi Quân kinh ngạc: “Nghĩa, nghĩa là sao?”
“Con cảm mến huynh ấy.”
Tống Phượng Lâm chưa từng nói ra những lời tương tự thế này trước mặt Lưu Trạm, Lưu Trạm cũng từng dùng không ít thủ đoạn để dụ dỗ Tống Phượng Lâm mở miệng, dụ dỗ y nói thích hắn nhưng chưa lần nào thành công.
Kỳ thực Tống Phượng Lâm nhận ra mình thích Lưu Trạm từ rất lâu rồi, bất kể là Lưu Trạm của thời thiếu niên tiêu sái vô tư thích trêu chọc y hay Lưu Trạm của hiện tại, người cùng y bàn luận những kế hoạch, cùng y vạch ra tương lai cho gia đình và vùng đất này.
“Sao... sao con lại có suy nghĩ này?” Tống Nghi Quân vẫn chưa nắm rõ tình hình cụ thể, còn tưởng rằng đây là tình cảm đơn phương của con trai mình.
Đúng lúc này Lưu Trạm đẩy cửa đi vào, bên ngoài còn có Lưu Học Uyên đang vô cùng xấu hổ khi phải giáp mặt với Tống Nghi Quân. Lưu Học Uyên định mang Lưu Trạm tới cho Tống Nghi Quân xử lý, không ngờ lại nghe được một chuyện chấn động chẳng kém.
Đột nhiên xông vào tuy vô lễ nhưng mà Lưu Trạm không nghe nổi nữa, thà vô lễ để cắt ngang còn hơn, hắn không muốn Tống Phượng Lâm phải hạ mình như vậy.
Lưu Trạm dùng ánh mắt ra hiệu cho Lưu quản gia không được cho bất kỳ kẻ nào tới gần rồi mới đóng cửa phòng lại, ngăn hết toàn bộ gió rét ở bên ngoài.
Tống Phượng Lâm vẫn đang quỳ dưới nền nhà, Lưu Trạm đi qua kéo y dậy: “Mặt đất lạnh.”
“Chuyện này...?” Tống Nghi Quân hoang mang.
“Tống huynh, chuyện này...” Biểu cảm của Lưu Học Uyên vô cùng phức tạp, bực bội quát Lưu Trạm: “Tự con nói đi!”
Tống Phượng Lâm chỉ cảm thấy trong lòng mình xuất hiện dự cảm xấu, chưa kịp lên tiếng thì Lưu Trạm đã mở miệng trước: “Tống thúc thúc, cháu nguyện dùng ước hẹn bạc đầu, lương duyên vĩnh kết với Phượng Lâm.” Lưu Trạm nói cực kỳ nghiêm túc.
Lưu Học Uyên ở bên kia suýt chút nữa té ngửa ra ngất xỉu, ông muốn Lưu Trạm tới đây không phải để hắn nói ra mấy lời kinh hãi thế tục này!
Sắc mặt Tống Nghi Quân chợt hồng chợt trắng, đến cả Tống Phượng Lâm cũng ngây ra sững sờ.
Lưu Trạm thường nói muốn cưới y làm vợ, xưng hô phu thê lúc nào cũng treo trên miệng, nghe nhiều thành quen, Tống Phượng Lâm chẳng buồn phản ứng nữa nhưng đó chỉ là âm thầm mà thôi!
Lúc này Lưu Trạm lại nói thẳng ra chuyện kết thân trước mặt phụ thân của cả hai, Tống Phượng Lâm muộn màng nhận ra những gì mà người đàn ông này nói chưa bao giờ là nói suông.
Hắn nói muốn cưới chính là thật sự muốn cưới.
“Phượng Lâm là thê tử kết tóc của cháu, đời này cháu sẽ không thành thân không nạp thiếp, chỉ có một mình Phượng Lâm, tương tự, cháu cũng sẽ không cho phép Phượng Lâm thành thân.” Dường như Lưu Trạm đang tuyên bố chứ không phải là đang xin phép sự đồng ý của trưởng bối hai bên.
Gương mặt Tống Nghi Quân vẫn cứng đờ, kết hợp với những gì Tống Phượng Lâm vừa nói, hiện tại ông đã hiểu, hóa ra hai đứa trẻ thành đôi với nhau từ trước đó rồi.
Tống Nghi Quân còn sáng suốt nhớ ra, chuyện tiên nhân phê mệnh mà hôm qua Lưu Trạm nói hoàn toàn là bịa đặt, nguyên nhân thực sự lại là chính con trai của mình.
Tống Nghi Quân dần dần bình tĩnh lại, ông cũng là người từng phải đối mặt với không ít trường hợp chấn động, chút thất thố thoáng qua vừa rồi biến mắt không còn tăm hơi.
“Cả hai đều là đàn ông, thế tục bất dung, cái gọi là kết duyên này không có lệnh của cha mẹ, không có lời của người mai mối, ta dựa vào cái gì để tin tưởng tướng quân?” Tống Nghi Quân trầm mặt chất vấn Lưu Trạm, không cần biết hai người đến với nhau như thế nào hay nói với nhau những gì để đi đến quyết định này.
“Còn nữa, gia tộc họ Tống đã suy tàn, mà tướng quân lại là tướng quân Tề Vân nắm giữ toàn bộ Sầm Châu, nếu tướng quân thất tín bội nghĩa với con trai ta thì chẳng phải nó chỉ có thể nhẫn nhịn thôi sao?”
“Con trai ta tuy trong người có bệnh nhưng cũng là thiên chi kiêu tử, là viên ngọc quý của gia tộc này, họ Tống cho dù không còn ai nhưng chỉ cần xương cốt còn tồn tại thì nhất định sẽ không chịu khuất phục.”
Mấy câu này khiến Lưu Học Uyên càng thêm hổ thẹn.
Lưu Trạm vẫn bất động như núi, đáp: “Tống thúc thúc có điều không biết, cháu trời sinh chỉ thích nam tử, không hề có cảm xúc với nữ tử, nếu thúc không tin thì cứ việc thử cháu.”
Lưu Học Uyên và Tống Nghi Quân kinh ngạc, hai người cũng từng là công tử thế gia, đương nhiên hiểu biết không ít, trên đời này quả thực tồn tại loại người như vậy, trong kinh cũng có vài công tử phóng đãng ưa nam phong và không thành thân.
Nhân cơ hội này, Lưu Trạm dứt khoát nói hết sự thật: “Từ lúc nhậm chức thành phòng tuần ở Thông Thiên Quan cháu đã giao hết quyền chưởng gia cho Phượng Lâm, cho đến hôm nay, toàn bộ bạc trong khố phòng, sản nghiệp và hơn một ngàn mẫu ruộng đất đều thuộc sở hữu dưới danh nghĩa của Phượng Lâm, chúng cháu tuy không kết phu thê nhưng cháu vẫn luôn dùng lễ phu thê đối đãi.”
Số bạc kiếm về ở núi bảo vật được gửi tới các cửa hàng bạc bằng cái tên giả Tống Lâm của Tống Phượng Lâm, có thể nói ngoại trừ binh quyền trong tay ra thì tất cả những thứ còn lại của Lưu Trạm đều cất giữ dưới tên của Tống Phượng Lâm.
Chân tướng được tiết lộ quá đột ngột, Lưu Học Uyên và Tống Nghi Quân nhất thời kinh hãi.
Mấy lần Tống Phượng Lâm dùng ánh mắt ra hiệu cho Lưu Trạm đừng nói nữa nhưng hắn lại quyết tâm muốn nói: “Chiến sự ở Bắc Cương ngày càng căng thẳng, năm nay không đoán được năm sau, nếu một ngày nào đó cháu không về được, Phượng Lâm có thể tiếp tục sống ở Sầm Châu hoặc bán hết sản nghiệp đi, dùng bạc đổi một thân phận mới rời khỏi Bắc Cương, đủ cho cả đời không lo cơm áo.”
“Đây là toàn bộ những thứ mà cháu đưa cho Phượng Lâm cầm phòng thân ngay từ đầu, cháu cũng tin tưởng nhân phẩm của Phượng Lâm, tin Phượng Lâm có thể thay cháu chăm sóc cho cả nhà.”
Lưu Học Uyên và Tống Nghi Quân thực sự không ngờ đến cả việc hậu sự mà Lưu Trạm cũng thu xếp xong xuôi hết rồi.
Bọn họ sống trên núi đã lâu, rất nhiều sự tình một thời gian sau mới được biết, cho nên cũng không thể hiểu được cảm giác phải lựa chọn sống chết vô cùng khó khăn ngay lúc đó.
Lúc này Lưu Học Uyên mới bừng tỉnh ngộ ra rằng Lưu Trạm vẫn luôn ôm quyết tâm chịu chết nơi chiến trường ngay từ đầu, cũng từng phải đối mặt với không ít hiểm nguy.
Trong phòng yên tĩnh đến độ nghe được cả tiếng kim rơi, chỉ có âm thanh của hạ nhân đang bận rộn quét tuyết ở bên ngoài.
“Cha, cha đừng tức giận, cho dù có đưa sản nghiệp cho nhà họ Lưu thì chỉ cần con không còn nữa, nhà họ Lưu cũng sẽ không thể giữ được, phú quý ở Bắc Cương cần phải giao cho một người đủ năng lực nắm giữ.”
Nếu hắn thực sự không thể trở về, chỉ dựa vào người nhà họ Lưu để bảo vệ sản nghiệp, sợ rằng chưa đến một năm đã bị các thế lực ở địa phương chia năm xẻ bảy tan tác.
Lưu Học Uyên không ngốc, sau khi bình tĩnh lại ông thừa hiểu những suy tính của Lưu Trạm.
Chỉ là do được biết về chân tướng quá đột ngột, tâm trạng của Lưu Học Uyên lúc này thật sự khó có từ nào miêu tả được.
Hóa ra Lưu Trạm đã tính toán hết mọi thứ từ sớm, thậm chí cả sản nghiệp mà Tống Phượng Lâm đang quản lý, nói thẳng ra thì có khi dù là phu thê thực sự cũng không làm được đến nước này.
“Những thành tựu mà con có được ngày hôm nay không thể không kể đến công lao của Phượng Lâm, sự vụ của sáu huyện Sầm Châu, cửa hàng Lưu Ký đều do Phượng Lâm xử lý, nếu không có Phượng Lâm, chưa chắc con đã có thể suôn sẻ thăng tiến được như bây giờ.”
Lưu Trạm nói với Tống Nghi Quân: “Tống thúc thúc, hiện tại thúc còn cảm thấy cháu chỉ đang nhất thời hứng khởi nữa không?”
Căn phòng lại chìm vào yên tĩnh vì Tống Nghi Quân không trả lời.
Ông cho rằng sản nghiệp của Lưu Trạm lớn như thế, sao có thể không muốn truyền lại cho con cháu mình? Vậy mà toàn bộ tài sản của Lưu Trạm đều cất giữ dưới tên Tống Phượng Lâm.
Về phần Lưu Học Uyên, ông cũng mất sạch tinh thần, trên hết là đau lòng cho con trai bao năm qua sống quá vất vả, hai là hiểu được quyết tâm của Lưu Trạm, biết hắn đã nói là làm.
Tống Nghi Quân thở dài: “Chuyện này... chuyện này... về sau nói tiếp.”
Ông cũng nghĩ về việc liệu có phải Lưu Trạm ép buộc con trai của mình hay là con mình tự sa ngã?
Nhưng nghe xong những lời Lưu Trạm nói, Tống Nghi Quân bỗng hiểu.
Lưu Trạm có thể làm cho đứa con trai kiêu ngạo của ông sẵn lòng thuận theo, không phải dựa vào ép buộc mà là mang lại cho Tống Phượng Lâm cảm giác an toàn vững chắc tựa núi cao.
Ánh mắt Lưu Trạm sáng ngời, chém đinh chặt sắt tuyên bố: “Mặc kệ cha và thúc có chấp nhận hay không, Phượng Lâm chính là thê tử của con, vinh hoa phú quý quyền lực của con đều có một nửa là của Phượng Lâm, là người chỉ xếp dưới con ở núi Tề Vân này.”
[Hết chương 67]
Tác giả: Mộ Quân Niên
(Edit: Andy/Cấm reup)
-
Qua một đêm tuyết ngập đến tận cửa sổ, mùa đông giá rét đã đến, toàn bộ núi Tề Vân thậm chí là toàn bộ Bắc Cương như bị nhấn nút tạm ngừng.
“Đệ ngủ tiếp đi, ta sẽ tự giải thích.” Lưu Trạm đè Tống Phượng Lâm lại, bảo y không cần phải dậy, bản thân hắn thực ra đang rất bình tĩnh, không hề hoảng loạn một chút nào.
Lưu Học Uyên vẫn đang đứng đợi bên ngoài, Lưu Trạm với cái áo mặc vào rồi bước ra khỏi phòng.
“Con đi cùng cha qua đây!” Lưu Học Uyên quát khẽ, đen mặt đi trước.
Lưu quản gia đuổi hết bọn hạ nhân đi, nói xin lỗi với Lưu Trạm: “Đại thiếu gia, xin lỗi, tôi không ngăn lão gia kịp.”
“Các ngươi cứ bận đi.”
Ngay từ lúc bắt đầu hắn đã không muốn lừa gạt người trong nhà, hắn muốn ở bên Tống Phượng Lâm cả đời, bị phát hiện chỉ là vấn đề sớm muộn thôi.
Trong thư phòng của Lưu Học Uyên, Lưu quản gia hạ lệnh không cho phép bất kỳ ai đến gần, bên trong chỉ có hai cha con.
“Con nói thật cho cha biết, con có ý gì với Phượng Lâm?” Sắc mặt Lưu Học Uyên lạnh lẽo, nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Lưu Trạm thấy Lưu Học Uyên thực sự tức giận.
Nếu hắn muốn trả lời qua loa lấy lệ cũng không hẳn là không được, chỉ là ôm nhau ngủ thôi, đâu phải trần truồng bị bắt gian tại trận, nhưng Lưu Trạm không muốn trốn tránh nữa nên nhân cơ hội này khai hết toàn bộ sự thật.
“Phượng Lâm là người của con.”
Một cái nghiên mực bay đến đập trúng bả vai của Lưu Trạm, hắn không né tránh, mực văng tung tóe dính đầy lên quần áo.
“Vô sỉ!” Lưu Học Uyên run rẩy phẫn nộ.
“Cha con bọn họ phải lưu lạc đến tận cái xó xỉnh này đã là bất hạnh cùng cực rồi, tại sao mày lại có thể bức ép Phượng Lâm phụ thuộc vào mày!?”
Không ai hiểu con trai bằng cha, nhìn vào thái độ bình thản này của Lưu Trạm, còn gì mà Lưu Học Uyên không rõ nữa, nhất định là những chuyện không nên xảy ra đều xảy ra hết rồi.
Lưu Học Uyên giận dữ tột độ, run tay chỉ vào Lưu Trạm: “Hiện tại mày đang là tướng quân Tề Vân, muốn cái gì muốn người nào mà chẳng được!? Tại sao mày lại động vào đứa con trai duy nhất của Tống huynh!? Sao mày có thể nhẫn tâm như vậy!?”
Nghĩ đến việc gia tộc họ Tống chỉ còn một đứa con trai nối dõi duy nhất là Tống Phượng Lâm, lưu lạc đến tận chân trời này còn bị Lưu Trạm làm hỏng, coi thành đồ chơi, Lưu Học Uyên cảm thấy mình như vừa bị sét đánh.
“Tống huynh coi con trai mình như trân bảo, vậy mà mày lại đạp hư người ta? Mày nói xem tao còn mặt mũi nào để mà gặp Tống huynh nữa? Sao mày lại khốn nạn như vậy? Sao tao lại sinh ra một đứa vô liêm sỉ như mày!?”
Hết đồ vật này tới đồ vật khác bay về phía Lưu Trạm, hắn không né cũng không tránh, chỉ yên lặng nghe Lưu Học Uyên mắng chửi.
Không sai, hắn quả thực đã đạp hư con trai nhà người ta, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tống Phượng Lâm hắn đã bắt đầu nuôi nấng ý niệm này rồi, ngay từ lúc bắt đầu đã quyết tâm muốn đạp hư người ta rồi.
Riêng điểm này Lưu Học Uyên không lý giải sai, Lưu Trạm cũng cảm thấy mình nên bị đánh, không oan.
Hắn thận trọng từng bước lấy lòng Tống Phượng Lâm, muốn thân thiết với Tống Phượng Lâm để được ngủ chung giường với y, thậm chí còn thừa dịp lúc Tống Phượng Lâm hoang mang bắt nạt y, sau đó một lần lại một lần kéo y cùng trầm luân.
Nhưng mà hắn yêu Tống Phượng Lâm, yêu đến tận xương tủy.
Đời trước Lưu Trạm không biết tình là gì, đời này hắn biết rồi, chính là một loại cố chấp mà hắn sẽ không vì bất kỳ lý do gì đồng ý buông tay.
Lưu Học Uyên đánh mắng đến mệt, cũng không muốn đánh thêm nữa, ông biết cánh của Lưu Trạm bây giờ cứng rồi nên mình không thể làm gì được hắn, cho dù ngày mai Lưu Trạm coi trọng chàng trai hay cô nương nhà ai muốn bắt về nhà ông cũng không thể ngăn cản, hiện tại Lưu Học Uyên chỉ có thể đau lòng.
“Nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha, dạy mà không nghiêm là lỗi của người làm thầy, đều là sai lầm của ta.” Bây giờ hết thảy đều đã muộn, Lưu Học Uyên suy sụp.
Lưu Trạm biết ông đang nghĩ gì, chờ Lưu Học Uyên bình tĩnh lại hắn mới nói: “Cuộc đời này của con chỉ có một mình Phượng Lâm, đệ ấy là vợ của con, cũng là người con yêu.”
“Có ý gì?” Lưu Học Uyên ngơ ngác.
“Con sẽ cưới Phượng Lâm, đệ ấy là vợ của con.” Lưu Trạm thong thả nói, nhưng thái độ thì lại vô cùng kiên định.
“Con!!!” Lưu Học Uyên ôm ngực, suýt chút nữa không thở nổi.
“Con... con muốn cưới nam thê!?”
“Không phải cưới nam thê mà là cưới Tống Phượng Lâm.” Lưu Trạm nói ra chuyện mà hắn muốn được làm nhất.
Lưu Học Uyên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, lảo đảo đứng không vững, may mà có Lưu Trạm lanh tay lẹ mắt đỡ lấy ông.
Đến tận thời khắc này Lưu Học Uyên mới nhận ra Lưu Trạm đang thực sự nghiêm túc.
Nếu Lưu Trạm nói muốn cưới nam thê, Lưu Học Uyên có thể đánh hắn mắng hắn làm ầm ĩ lên với hắn, nhưng Lưu Trạm lại nói muốn cưới Tống Phượng Lâm, Lưu Học Uyên buộc phải nhìn thẳng vào vấn đề.
Tống Phượng Lâm không giống những kẻ phàm phu tục tử ngoài kia, sống chung với cha con nhà họ Tống suốt ngần ấy năm, Lưu Học Uyên đủ khả năng hiểu rõ con người của Tống Phượng Lâm, cũng là một đứa nhỏ kiêu ngạo từ trong xương cốt, sao có thể dễ dàng chịu khuất nhục?
“Con nói muốn cưới là cưới được à? Chẳng lẽ con còn muốn ép cưới?” Lưu Học Uyên không tin Tống Phượng Lâm đồng ý thuận theo suy nghĩ hoang đường này của Lưu Trạm.
Quả nhiên Lưu Trạm không phản bác, nhưng những lời mà hắn nói ra ngay sau đó hoàn toàn đánh tan hết hi vọng của Lưu Học Uyên: “Con trời sinh vô cảm với nữ tử, ngoại trừ thành thân với Phượng Lâm, chuyện cưới vợ sinh con cha đừng trông cậy vào con.” Ánh mắt Lưu Trạm vô cùng chân thành, “Được dịp nên con nói rõ ràng luôn, miễn cho ngày sau cha mẹ lại bắt con nạp thiếp.”
Nghe đến đó còn gì mà Lưu Học Uyên không hiểu nữa, lập tức nổi cơn tam bành: “Vậy chuyện tiên nhân đoán mệnh kia là do con bịa đặt!?”
“Cũng không hẳn là bịa, vì sau này con thật sự sẽ không có vợ con.” Lưu Trạm muốn đỡ Lưu Học Uyên ngồi xuống.
Lưu Học Uyên không ngồi, bắt lấy tay Lưu Trạm chất vấn: “Con nói rõ ràng hết ra, rốt cuộc là con định làm gì!?”
Ông thật sự bị Lưu Trạm dọa sợ rồi, việc hôm nay chắc chắn phải nói ra ngô ra khoai rõ ràng.
“Về sau gia nghiệp mà con gây dựng sẽ cho Tông Nhi kế thừa.” Lưu Trạm trả lời, hắn không muốn kích thích Lưu Học Uyên quá mức, nhỡ đâu lại xảy ra chuyện không may.
“Huynh đệ dù sao cũng không thể so sánh với con cái do mình dứt ruột đẻ ra, sao con lại có suy nghĩ này? Nạp thiếp cũng có thể sinh con, cũng không ảnh hưởng đến chuyện con muốn cưới ai.” Lưu Học Uyên tức đến lú lẫn, lời nói cũng trở nên hồ đồ mà không nhận ra.
Binh doanh Sầm Châu và cửa hàng Lưu Ký là hai phần sản nghiệp có quy mô lớn nhất của nhà họ Lưu, công lao đóng góp của Tống Phượng Lâm là không thể chối cãi, nếu hai người chỉ muốn trải qua vui buồn cùng nhau thì rất đơn giản.
Lưu Trạm không muốn giải thích dài dòng, chỉ nói một câu: “Cha, đời này của con chỉ có Phượng Lâm thôi.”
Lưu Học Uyên hừ mạnh: “Gia tộc họ Tống chỉ còn mỗi đứa con nối dõi, đời nào chịu gả cho con!”
“Vấn đề con nối dõi của nhà họ Tống con sẽ tìm cách khác.” Lưu Trạm vẫn kiên quyết như cũ.
Hai cha con không thể khai thông lẫn nhau, tranh chấp suốt một hồi vẫn không ra được kết quả.
Cuối cùng, Lưu Học Uyên bất chấp kéo Lưu Trạm đi gặp Tống Nghi Quân: “Hôm nay cha nhất định phải chặt đứt niệm tưởng của con! Đi, đi gặp Tống huynh, đi mà nghe người ta mắng!”
Việc hôm nay Lưu Học Uyên cũng không định giấu giếm Tống Nghi Quân, đời này của ông quang minh lỗi lạc, ông sẽ cho Tống Nghi Quân một câu trả lời thỏa đáng, mặc kệ nhà họ Tống nói gì Lưu Học Uyên đều chấp nhận.
Lúc này, trong phòng của Tống Nghi Quân lại cực kỳ tĩnh mịch.
Sau khi Lưu Trạm ra ngoài Tống Phượng Lâm cũng dậy luôn, không có ai hiểu Lưu Trạm hơn y, hắn nhất định sẽ khai tuốt tuồn tuột chuyện này, cha con bọn họ chắc chắn sẽ lời qua tiếng lại ầm ĩ lên.
Có một số việc, thay vì để Tống Nghi Quân nghe được từ miệng của người khác chi bằng y tự mình đi nói với ông.
Hơn nữa việc này sớm muộn gì cũng phải nói.
“Đại phu... đại phu thực sự nói vậy?” Sắc mặt Tống Nghi Quân trắng bệch, sợ hãi đánh rơi chén trà, lồng ngực phập phồng thở dốc, thật lâu sau mới tìm về giọng nói của mình.
Tống Phượng Lâm bình tĩnh nhìn cha, đôi mắt phượng không hề nổi lên một tia gợn sóng, chậm rãi thuật lại: “Năm năm trước, Lý đại phu có nói qua một lần, về sau... Lưu Trạm thay con tìm danh y, kết luận đều là sau này con sẽ không thể có con nối dõi.”
“Sao lại như vậy...” Tống Nghi Quân choáng váng, suýt nữa ngồi cũng không vững.
Khi đó ở trong tử lao, cảnh tượng Tống Phượng Lâm bị mang đi vẫn còn rõ ràng trước mắt, ban đêm cùng ngày hoàng hậu của Nhân Đế dùng mạng để cứu bọn họ, Tống Phượng Lâm chỉ đi một đêm rồi được thả về.
Khi ấy hai chân Tống Nghi Quân bị dụng hình đến gãy, tinh thần mơ màng thần trí không rõ, Tống Phượng Lâm nói không bị dụng hình Tống Nghi Quân liền tin.
Bây giờ nhớ lại thì hóa ra Tống Phượng Lâm chỉ an ủi ông mà thôi, Tống Phượng Lâm mạnh mẽ che giấu, tới Bắc Cương lại không được chữa trị ngay, nếu không nhờ mùa đông năm ấy Lưu Trạm kịp thời phát hiện thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Trái tim Tống Nghi Quân đau đớn như bị dao cắt thành từng mảnh nhỏ, ông hoảng loạn nắm lấy tay Tống Phượng Lâm, bi thương rơi lệ: “Con trai, con trai, là cha hại con!”
Tống Phượng Lâm đè nén cảm xúc bi phẫn và nghẹn ngào xuống tận đáy lòng, ngồi quỳ trước mặt Tống Nghi Quân, nhẹ giọng nói: “Vốn dĩ con còn thầm giữ một tia may mắn, cho đến khi... đến khi tuổi dần tăng mới phát hiện mình không giống người bình thường, Lưu Trạm đã thay con tìm đến vô số danh y, mấy năm nay cũng đã điều dưỡng không ít, chỉ là...”
Tuy rất không đành lòng đả kích Tống Nghi Quân nhưng Tống Phượng Lâm vẫn phải nói ra sự thật: “Chỉ là không có bất kỳ ngoại lệ nào, ai cũng nói con không thể có con được nữa, cha, con có lỗi với liệt tổ liệt tông gia tộc họ Tống.”
Tống Nghi Quân ôm lấy con trai: “Sao cha có thể trách con? Chỉ cần con còn sống là đủ rồi, cha chỉ mong con được bình an.”
“Cha, thân thể của con đã như vậy, nếu cưới vợ sẽ chỉ hại cô nương nhà người ta, ban đầu con định chờ thời cơ thích hợp để nói với cha, hôm nay con sẽ nói luôn...” Tống Phượng Lâm hít sâu một hơi, “Con sẽ không thành thân.”
Tống Phượng Lâm là một đứa trẻ thông minh, khác với những đứa bé ngây thơ thích nghịch bùn chơi đất, từ nhỏ y đã đi theo ông nội nghiền ngẫm từng chữ trong thơ văn không khác gì một “ông cụ non“.
Tống Phương Thành coi Tống Phượng Lâm như trân bảo của mình, ký thác kỳ vọng rất cao vào đứa cháu này, không chỉ đích thân dạy dỗ mà còn bỏ ra con số tiền tài cực lớn mời những người tài giỏi tới kinh thành làm thầy, quân tử lục nghệ tinh thông, trước khi gia tộc họ Tống diệt môn tên tuổi của Tống Phượng Lâm đã vang danh khắp kinh thành.
Tộc nhân của gia tộc họ Tống bị áp giải từng nhà từng nhà ra pháp trường, hoàng hậu của Nhân Đế bất chấp mọi giá giữ mạng cho Tống Phượng Lâm, cuối cùng dùng chính mạng của mình để đổi, mục đích chính là muốn giữ lại cho gia tộc một phần huyết mạch và hy vọng, hy vọng gia tộc họ Tống sẽ có ngày đông sơn tái khởi.
Nhưng ngàn tính vạn tính, không ai tính được rằng cơ thể của Tống Phượng Lâm vẫn bị phá hư.
Ân oán giữa gia tộc họ Tống và Tuyên Đế ngầm chất chứa từ lâu, năm đó khi Nhân Đế vẫn còn là hoàng tử, gia tộc họ Tống và Tuyên Đế đã kết thù, sau đó Nhân Đế đăng cơ, gia tộc họ Tống vẫn tìm đủ mọi cách chèn ép Tuyên Đế.
Nào ngờ Nhân Đế khỏe mạnh như vậy mà không thể sinh nổi một đứa con trai, rồi lại chết bất đắc kỳ tử đương tuổi tráng niên, kết cục của gia tộc họ Tống chính là thắng làm vua thua làm giặc.
Sao Tống Phượng Lâm có thể không hận? Nhớ tới Tống phủ một thời phồn thịnh, nhớ tới ông nội bà nội cưng chiều yêu quý mình hết mực, không thể tránh khỏi cảm xúc đau khổ tột cùng, thời gian qua nhờ có Lưu Trạm ở bên bầu bạn nên hận ý xuyên tim đó lâu rồi không còn xuất hiện.
Không biết tự khi nào, Lưu Trạm đã trở thành người mà trong suốt quãng đời còn lại y không thể thiếu, nếu không có Lưu Trạm, Tống Phượng Lâm cảm thấy mình cùng lắm chỉ như một cái xác mất hồn mà thôi.
Tống Phượng Lâm đưa ra lựa chọn từ rất lâu rồi, cho dù thân thể này không sao y cũng sẽ không thành thân.
“Con không muốn thành thân? Vậy con định sống cô độc suốt quãng đời còn lại sao?” Tống Nghi Quân không thể hiểu nổi, cho dù không có con nối dõi thì vẫn phải có người ở bên hầu hạ chứ?
Tống Phượng Lâm ngẩng đầu nhìn phụ thân, vốn dĩ y không định nói ra sớm thế này nhưng với tính tình của Lưu Trạm, hẳn là bây giờ hắn đã thẳng thắn hết với Lưu Học Uyên.
“Cha, con...” Tống Phượng Lâm ngập ngừng giây lát, “Con bằng lòng đi theo Lưu Trạm.”
Tống Nghi Quân kinh ngạc: “Nghĩa, nghĩa là sao?”
“Con cảm mến huynh ấy.”
Tống Phượng Lâm chưa từng nói ra những lời tương tự thế này trước mặt Lưu Trạm, Lưu Trạm cũng từng dùng không ít thủ đoạn để dụ dỗ Tống Phượng Lâm mở miệng, dụ dỗ y nói thích hắn nhưng chưa lần nào thành công.
Kỳ thực Tống Phượng Lâm nhận ra mình thích Lưu Trạm từ rất lâu rồi, bất kể là Lưu Trạm của thời thiếu niên tiêu sái vô tư thích trêu chọc y hay Lưu Trạm của hiện tại, người cùng y bàn luận những kế hoạch, cùng y vạch ra tương lai cho gia đình và vùng đất này.
“Sao... sao con lại có suy nghĩ này?” Tống Nghi Quân vẫn chưa nắm rõ tình hình cụ thể, còn tưởng rằng đây là tình cảm đơn phương của con trai mình.
Đúng lúc này Lưu Trạm đẩy cửa đi vào, bên ngoài còn có Lưu Học Uyên đang vô cùng xấu hổ khi phải giáp mặt với Tống Nghi Quân. Lưu Học Uyên định mang Lưu Trạm tới cho Tống Nghi Quân xử lý, không ngờ lại nghe được một chuyện chấn động chẳng kém.
Đột nhiên xông vào tuy vô lễ nhưng mà Lưu Trạm không nghe nổi nữa, thà vô lễ để cắt ngang còn hơn, hắn không muốn Tống Phượng Lâm phải hạ mình như vậy.
Lưu Trạm dùng ánh mắt ra hiệu cho Lưu quản gia không được cho bất kỳ kẻ nào tới gần rồi mới đóng cửa phòng lại, ngăn hết toàn bộ gió rét ở bên ngoài.
Tống Phượng Lâm vẫn đang quỳ dưới nền nhà, Lưu Trạm đi qua kéo y dậy: “Mặt đất lạnh.”
“Chuyện này...?” Tống Nghi Quân hoang mang.
“Tống huynh, chuyện này...” Biểu cảm của Lưu Học Uyên vô cùng phức tạp, bực bội quát Lưu Trạm: “Tự con nói đi!”
Tống Phượng Lâm chỉ cảm thấy trong lòng mình xuất hiện dự cảm xấu, chưa kịp lên tiếng thì Lưu Trạm đã mở miệng trước: “Tống thúc thúc, cháu nguyện dùng ước hẹn bạc đầu, lương duyên vĩnh kết với Phượng Lâm.” Lưu Trạm nói cực kỳ nghiêm túc.
Lưu Học Uyên ở bên kia suýt chút nữa té ngửa ra ngất xỉu, ông muốn Lưu Trạm tới đây không phải để hắn nói ra mấy lời kinh hãi thế tục này!
Sắc mặt Tống Nghi Quân chợt hồng chợt trắng, đến cả Tống Phượng Lâm cũng ngây ra sững sờ.
Lưu Trạm thường nói muốn cưới y làm vợ, xưng hô phu thê lúc nào cũng treo trên miệng, nghe nhiều thành quen, Tống Phượng Lâm chẳng buồn phản ứng nữa nhưng đó chỉ là âm thầm mà thôi!
Lúc này Lưu Trạm lại nói thẳng ra chuyện kết thân trước mặt phụ thân của cả hai, Tống Phượng Lâm muộn màng nhận ra những gì mà người đàn ông này nói chưa bao giờ là nói suông.
Hắn nói muốn cưới chính là thật sự muốn cưới.
“Phượng Lâm là thê tử kết tóc của cháu, đời này cháu sẽ không thành thân không nạp thiếp, chỉ có một mình Phượng Lâm, tương tự, cháu cũng sẽ không cho phép Phượng Lâm thành thân.” Dường như Lưu Trạm đang tuyên bố chứ không phải là đang xin phép sự đồng ý của trưởng bối hai bên.
Gương mặt Tống Nghi Quân vẫn cứng đờ, kết hợp với những gì Tống Phượng Lâm vừa nói, hiện tại ông đã hiểu, hóa ra hai đứa trẻ thành đôi với nhau từ trước đó rồi.
Tống Nghi Quân còn sáng suốt nhớ ra, chuyện tiên nhân phê mệnh mà hôm qua Lưu Trạm nói hoàn toàn là bịa đặt, nguyên nhân thực sự lại là chính con trai của mình.
Tống Nghi Quân dần dần bình tĩnh lại, ông cũng là người từng phải đối mặt với không ít trường hợp chấn động, chút thất thố thoáng qua vừa rồi biến mắt không còn tăm hơi.
“Cả hai đều là đàn ông, thế tục bất dung, cái gọi là kết duyên này không có lệnh của cha mẹ, không có lời của người mai mối, ta dựa vào cái gì để tin tưởng tướng quân?” Tống Nghi Quân trầm mặt chất vấn Lưu Trạm, không cần biết hai người đến với nhau như thế nào hay nói với nhau những gì để đi đến quyết định này.
“Còn nữa, gia tộc họ Tống đã suy tàn, mà tướng quân lại là tướng quân Tề Vân nắm giữ toàn bộ Sầm Châu, nếu tướng quân thất tín bội nghĩa với con trai ta thì chẳng phải nó chỉ có thể nhẫn nhịn thôi sao?”
“Con trai ta tuy trong người có bệnh nhưng cũng là thiên chi kiêu tử, là viên ngọc quý của gia tộc này, họ Tống cho dù không còn ai nhưng chỉ cần xương cốt còn tồn tại thì nhất định sẽ không chịu khuất phục.”
Mấy câu này khiến Lưu Học Uyên càng thêm hổ thẹn.
Lưu Trạm vẫn bất động như núi, đáp: “Tống thúc thúc có điều không biết, cháu trời sinh chỉ thích nam tử, không hề có cảm xúc với nữ tử, nếu thúc không tin thì cứ việc thử cháu.”
Lưu Học Uyên và Tống Nghi Quân kinh ngạc, hai người cũng từng là công tử thế gia, đương nhiên hiểu biết không ít, trên đời này quả thực tồn tại loại người như vậy, trong kinh cũng có vài công tử phóng đãng ưa nam phong và không thành thân.
Nhân cơ hội này, Lưu Trạm dứt khoát nói hết sự thật: “Từ lúc nhậm chức thành phòng tuần ở Thông Thiên Quan cháu đã giao hết quyền chưởng gia cho Phượng Lâm, cho đến hôm nay, toàn bộ bạc trong khố phòng, sản nghiệp và hơn một ngàn mẫu ruộng đất đều thuộc sở hữu dưới danh nghĩa của Phượng Lâm, chúng cháu tuy không kết phu thê nhưng cháu vẫn luôn dùng lễ phu thê đối đãi.”
Số bạc kiếm về ở núi bảo vật được gửi tới các cửa hàng bạc bằng cái tên giả Tống Lâm của Tống Phượng Lâm, có thể nói ngoại trừ binh quyền trong tay ra thì tất cả những thứ còn lại của Lưu Trạm đều cất giữ dưới tên của Tống Phượng Lâm.
Chân tướng được tiết lộ quá đột ngột, Lưu Học Uyên và Tống Nghi Quân nhất thời kinh hãi.
Mấy lần Tống Phượng Lâm dùng ánh mắt ra hiệu cho Lưu Trạm đừng nói nữa nhưng hắn lại quyết tâm muốn nói: “Chiến sự ở Bắc Cương ngày càng căng thẳng, năm nay không đoán được năm sau, nếu một ngày nào đó cháu không về được, Phượng Lâm có thể tiếp tục sống ở Sầm Châu hoặc bán hết sản nghiệp đi, dùng bạc đổi một thân phận mới rời khỏi Bắc Cương, đủ cho cả đời không lo cơm áo.”
“Đây là toàn bộ những thứ mà cháu đưa cho Phượng Lâm cầm phòng thân ngay từ đầu, cháu cũng tin tưởng nhân phẩm của Phượng Lâm, tin Phượng Lâm có thể thay cháu chăm sóc cho cả nhà.”
Lưu Học Uyên và Tống Nghi Quân thực sự không ngờ đến cả việc hậu sự mà Lưu Trạm cũng thu xếp xong xuôi hết rồi.
Bọn họ sống trên núi đã lâu, rất nhiều sự tình một thời gian sau mới được biết, cho nên cũng không thể hiểu được cảm giác phải lựa chọn sống chết vô cùng khó khăn ngay lúc đó.
Lúc này Lưu Học Uyên mới bừng tỉnh ngộ ra rằng Lưu Trạm vẫn luôn ôm quyết tâm chịu chết nơi chiến trường ngay từ đầu, cũng từng phải đối mặt với không ít hiểm nguy.
Trong phòng yên tĩnh đến độ nghe được cả tiếng kim rơi, chỉ có âm thanh của hạ nhân đang bận rộn quét tuyết ở bên ngoài.
“Cha, cha đừng tức giận, cho dù có đưa sản nghiệp cho nhà họ Lưu thì chỉ cần con không còn nữa, nhà họ Lưu cũng sẽ không thể giữ được, phú quý ở Bắc Cương cần phải giao cho một người đủ năng lực nắm giữ.”
Nếu hắn thực sự không thể trở về, chỉ dựa vào người nhà họ Lưu để bảo vệ sản nghiệp, sợ rằng chưa đến một năm đã bị các thế lực ở địa phương chia năm xẻ bảy tan tác.
Lưu Học Uyên không ngốc, sau khi bình tĩnh lại ông thừa hiểu những suy tính của Lưu Trạm.
Chỉ là do được biết về chân tướng quá đột ngột, tâm trạng của Lưu Học Uyên lúc này thật sự khó có từ nào miêu tả được.
Hóa ra Lưu Trạm đã tính toán hết mọi thứ từ sớm, thậm chí cả sản nghiệp mà Tống Phượng Lâm đang quản lý, nói thẳng ra thì có khi dù là phu thê thực sự cũng không làm được đến nước này.
“Những thành tựu mà con có được ngày hôm nay không thể không kể đến công lao của Phượng Lâm, sự vụ của sáu huyện Sầm Châu, cửa hàng Lưu Ký đều do Phượng Lâm xử lý, nếu không có Phượng Lâm, chưa chắc con đã có thể suôn sẻ thăng tiến được như bây giờ.”
Lưu Trạm nói với Tống Nghi Quân: “Tống thúc thúc, hiện tại thúc còn cảm thấy cháu chỉ đang nhất thời hứng khởi nữa không?”
Căn phòng lại chìm vào yên tĩnh vì Tống Nghi Quân không trả lời.
Ông cho rằng sản nghiệp của Lưu Trạm lớn như thế, sao có thể không muốn truyền lại cho con cháu mình? Vậy mà toàn bộ tài sản của Lưu Trạm đều cất giữ dưới tên Tống Phượng Lâm.
Về phần Lưu Học Uyên, ông cũng mất sạch tinh thần, trên hết là đau lòng cho con trai bao năm qua sống quá vất vả, hai là hiểu được quyết tâm của Lưu Trạm, biết hắn đã nói là làm.
Tống Nghi Quân thở dài: “Chuyện này... chuyện này... về sau nói tiếp.”
Ông cũng nghĩ về việc liệu có phải Lưu Trạm ép buộc con trai của mình hay là con mình tự sa ngã?
Nhưng nghe xong những lời Lưu Trạm nói, Tống Nghi Quân bỗng hiểu.
Lưu Trạm có thể làm cho đứa con trai kiêu ngạo của ông sẵn lòng thuận theo, không phải dựa vào ép buộc mà là mang lại cho Tống Phượng Lâm cảm giác an toàn vững chắc tựa núi cao.
Ánh mắt Lưu Trạm sáng ngời, chém đinh chặt sắt tuyên bố: “Mặc kệ cha và thúc có chấp nhận hay không, Phượng Lâm chính là thê tử của con, vinh hoa phú quý quyền lực của con đều có một nửa là của Phượng Lâm, là người chỉ xếp dưới con ở núi Tề Vân này.”
[Hết chương 67]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.