Chương 24: Trận chiến đầu tiên trên đất Yến
Mộ Quân Niên
15/07/2024
Có một người như đệ còn cầu gì nữa?
Tác giả: Mộ Quân Niên
(Edit: Andy/Làm người văn minh, hãy đọc ở trang chính chủ)
-
Trong phòng Lưu Trạm có một cái mô hình bằng cát, tuy đơn giản nhưng vẫn đủ thể hiện được địa thế rừng núi và các tuyến đường cơ bản từ Thông Thiên Quan đến đất Yến.
“Đệ nhìn nơi này xem.” Lưu Trạm chỉ vào mấy cục đá nhọn hoắt ở phía tây bắc của Thông Thiên Quan, “Đây là một khu vực bãi đá, lần trước lúc đi khảo sát địa hình ta phát hiện ở đây có một hang động thiên nhiên, không gian trong hang không lớn lắm nhưng làm kho cất trữ tạm thời vẫn dư dả.”
Bãi đá này Tống Phượng Lâm cũng không xa lạ gì, lúc mới tới Thông Thiên Quan đứng trên cổng thành hướng mắt về phía bắc y cũng đã nhìn thấy. Bãi đá nằm ở vị trí cheo leo, muốn trèo từ dưới lên rất khó nhưng chỉ cần băng qua là tới được Thông Thiên Quan luôn, chính là quãng đường ngắn nhất.
Lưu Trạm mỉm cười, thần bí rút từ dưới bàn ra một cuộn dây thừng, một đầu của dây thừng buộc giỏ tre, hắn còn lấy ra thêm một cái vòng lăn.
“Ngày mai ta sẽ dẫn người qua đó dựng mấy cái giá đỡ ở cửa hang động. Chúng ta chỉ cần kéo lương thực từ dưới vực lên, có dây thừng và giỏ tre đây rồi, sau đó chuyển vào hang động rồi quay đầu về quan ải là xong.”
Tống Phượng Lâm kinh ngạc, không ngờ Lưu Trạm lại nghĩ ra biện pháp này, vấn đề vận chuyển lương thực đã được giải quyết nhẹ nhàng.
“Lần trước huynh nói muốn tới trang Dương Thụ trước?”
“Không, ta thay đổi chủ ý rồi, mục tiêu đầu tiên là trang Thạch Cước.” Dứt lời, Lưu Trạm cắm một nhánh cây buộc dây đỏ vào vị trí của thôn trang Thạch Cước, “Trang Dương Thụ tuy cách Thông Thiên Quan gần nhất nhưng tình ngay lý gian, dễ khiến người Yến liên tưởng tới chúng ta, ta không muốn bị bại lộ nhanh như vậy, kéo dài thời gian càng lâu đối với chúng ta mà nói sẽ càng có lợi.”
Lưu Trạm suy tính rất chu toàn, Tống Phượng Lâm gật đầu tán đồng, lại hỏi: “Có chiến thuật cụ thể chưa?”
“Đương nhiên là có rồi.” Lưu Trạm đặt một quân cờ gỗ viết chữ lính ở khu vực bìa rừng bên cạnh, “Cung thủ sẽ mai phục trong rừng, phụ trách đánh chặn hậu sau khi rút lui.”
Lại đặt thêm một quân cờ ở bên trong thôn trang, “Đây là quân tiên phong, phụ trách khống chế bá tánh, chúng ta sẽ quây người Yến lại, nhốt vào một chỗ.”
Đặt thêm một quân cờ khác ở bên ngoài thôn trang, “Đây là nơi khinh quân* chờ đợi, phụ trách vận chuyển lương thực.”
(*khinh quân: quân mang hành trang gọn nhẹ)
Phân công phối hợp rõ ràng, bọn họ có thể dùng tốc độ nhanh nhất cướp bóc trên đất Yến. Sự lão luyện và chu toàn trên phương diện chiến thuật của Lưu Trạm một lần nữa làm cho Tống Phượng Lâm phải rửa mắt mà nhìn.
Mấy ngày sau đó, cường độ huấn luyện của binh lính tăng gấp đôi so với bình thường, toàn bộ Thông Thiên Quan lâm vào bầu không khí nặng nề căng thẳng. Nhóm binh lính không hiểu ra sao cho đến một ngày trước hôm thực hiện kế hoạch cướp lương thực, Lưu Trạm triệu tập binh lính toàn doanh, tổ chức đại hội tuyên thệ.
Tất cả binh lính cởi bỏ bộ binh phục, mặc lại trang phục của nông dân bình thường, chỉ có vũ khí trong tay là phát sáng.
Lưu Trạm mặc một bộ đồ đen, thắt lưng đeo trường đao, trên lưng đeo cung tên, đứng trên đài cao, ánh mắt sắc bén quét qua binh lính bên dưới một lượt.
“Có phải mọi người đang cảm thấy kỳ lạ vì mấy ngày gần đây cường độ huấn luyện của chúng ta nặng hơn? Hôm nay ta sẽ nói cho mọi người biết lý do, đúng giờ Tý đêm nay, binh lính toàn doanh sẽ bất ngờ đánh vào đất Yến!”
Lưu Trạm vừa nói xong, toàn bộ thao trường ồ lên.
“Yên lặng!!” Tào Tráng quát.
Lưu Trạm rút trường đao bên hông, chỉ thẳng lên trời, nói chậm rãi rõ ràng: “Người Yến xâm phạm lãnh thổ Đại Sở chúng ta, giết người cướp của đốt làng không chuyện ác nào không làm! Chúng ta thân là tướng sĩ của nước Sở! Phải bảo vệ lãnh thổ đất nước! Bảo vệ bá tánh! Đây là trách nhiệm của chúng ta! Chúng ta là đấng nam nhi sức dài vai rộng, không thể đặt mình ra bên ngoài thời cuộc!”
Lưu Trạm lại dùng trường đao chỉ thẳng về hướng đất Yến, “Bên dưới Thông Thiên Quan là đất Yến, có kho lúa của quân Yến. Mục tiêu tác chiến của chúng ta hôm nay là đánh vào kho lúa của người Yến, vận chuyển về lại quan ải. Tất cả những binh lính tham chiến sẽ được chia một phần, người nào dũng mãnh được chia hai phần! Mọi người có sẵn lòng theo ta xuất chiến không?!”
Phản ứng của binh lính bên dưới đầu tiên là kinh ngạc, sau đó đồng loạt hô lên ầm ĩ.
Bọn họ nghe không hiểu hết nhưng bọn họ hiểu được câu cuối cùng của Lưu Trạm, lương thảo cướp được sẽ chia đều, ai cũng có một phần!
Lưu Trạm phất tay bảo mọi người yên tĩnh lại.
“Trước khi xuất phát, ta có ba quy tắc cần phải nhắc nhở!”
“Thứ nhất, không được gây thêm chuyện rắc rối!”
“Thứ hai, không được lạm sát người vô tội!”
“Thứ ba, không được khinh nhục phụ nữ nhà lành!”
“Nếu có ai vi phạm một trong ba điều này, xử lý theo quân pháp!”
*
Màn đêm buông xuống, Lưu Trạm dẫn theo đội quân lên đường.
Đi từ Thông Thiên Quan theo hướng bắc, xuyên qua cánh rừng rậm sẽ tới một con đường núi khá dốc, chỉ là một con đường đá sơ sài, đi hết con đường này lại tới một mảnh rừng khác, không còn đường nữa, tới mảnh rừng này là đã sang địa phận của nước Yến rồi.
Ngoài bìa rừng có vài ngôi làng nhỏ, những ngôi làng này nằm ở khu vực chân núi Tề Vân, vì đất đai rộng lớn và phì nhiêu nên cư dân rất giàu có, chuyên làm nhiệm vụ cung cấp lương thảo lên tiền tuyến cho quân Yến.
Ban đêm, giờ Sửu.
Đội quân một trăm người lặng yên không tiếng động ngồi trong rừng.
Lưu Trạm đè thấp giọng, hạ lệnh: “Cứ theo kế hoạch mà làm, quân tiên phong ba người một tổ, một kỳ chia thành ba tổ, còn thừa ra một người phụ trách trông chừng, nhớ tiếp ứng lẫn nhau, không được hành động đơn độc, nếu nghe thấy tiếng còi thì bất kể là đang làm gì cũng phải lập tức rút lui, không được trì hoãn.”
Các thủ lĩnh nhỏ giọng đáp vâng.
Một năm này, Sở Tuyên Đế trị vì năm thứ năm, nhà họ Lưu bị sung quân năm thứ năm, thư viện Vân Trung thành lập được ba năm, Lưu Trạm quyết tâm xây dựng thế lực riêng ở núi Tề Vân năm thứ nhất.
Đầu thu cùng năm, quân Yến liên tục tập kích bình nguyên Thương Hà, đi đến đâu đốt làng giết người đến đó, quân họ Nhan chật vật ứng chiến, bại hết trận này đến trận khác. Vùng bình nguyên Thương Hà màu mỡ giàu có trở nên hoang tàn xơ xác, chiến sự đi tới đâu đất đai khô cằn tới đó. Gia tộc họ Nhan sợ bị Tuyên Đế chỉ trích định tội nên chỉ tâu chuyện tốt, không nói chuyện xấu, người ở kinh thành vẫn chưa biết tình hình bi thảm ở bình nguyên Thương Hà.
Đầu thu cùng năm, Tuyên Đế tuyển tú, hậu cung sung túc, dân gian đồn rằng Tuyên Đế một đêm sủng hạnh mười người, tuy lời đồn có phần hoang đường nhưng cũng không thể che giấu được sự thật là Tuyên Đế đã sa vào nữ sắc, không còn để tâm đến chuyện triều chính nữa.
Đầu thu cùng năm, kỳ thi ba năm một lần lại mở, học sinh trong khắp thiên hạ tụ tập ở các quận thành.
Cũng đầu thu cùng năm này, Lưu Trạm quét sạch kha khá thôn trang của người Yến, tích lũy được chút ít của cải đầu tiên.
Mục đích Lưu Trạm ngụy trang thành sơn tặc đã phát huy tác dụng, quả nhiên người Yến không dám làm to chuyện lên.
Một hôm, sau giờ Ngọ, Lưu Trạm ngồi trên ghế, một tay chống cằm một tay cầm ngọc bội, xuất thần nhìn khung cảnh bận rộn bên ngoài.
Văn Thanh Sơn đứng bên cạnh đọc báo cáo hằng ngày: “Đêm qua xuất quân đại thắng, tổng cộng thu được hai ngàn hai trăm tạ lương thực, ba mươi sáu ngàn văn tiền, ba trăm lượng bạc, bốn mươi lượng vàng, ba mươi cuộn vải, còn có mấy chục con lợn và dê, mời đại nhân xem qua.”
Văn Thanh Sơn dâng sổ sách lên, Lưu Trạm phất tay không xem, “Cứ theo lệ thường chia cho mỗi huynh đệ hai tạ lương thực, năm trăm văn tiền, người nào dũng mãnh thì cộng thêm một hai lượng bạc.” Bỗng nghĩ tới chuyện gì đó, lại hỏi: “Trong kho còn lại bao nhiêu vàng?”
Văn Thanh Sơn vội mở ra sổ ra, trả lời: “Bẩm đại nhân, còn hai trăm mười hai lượng vàng.”
“Bạc thì sao?”
“Còn 1621 lượng bạc.”
Chỗ này đều là chiến lợi phẩm mà trong khoảng thời gian vừa rồi bọn họ ngụy trang làm sơn tặc cướp được ở các thôn trang của nước Yến. Các thôn trang của nước Yến đều thuộc quyền cai quản của các quý tộc, bá tánh lao động bình thường chỉ toàn làm nông dân. Số lương thực tạm bợ của nhà nghèo mà bị cướp mất thì họ sẽ không sống nổi, Lưu Trạm không muốn làm chuyện thất đức đó, hắn chỉ cướp của phú hộ, chiến lợi phẩm không chỉ có lương thực mà còn có vàng bạc châu báu đồ vật linh tinh.
Lưu Trạm phất tay, “Mang qua cho Tống tiên sinh xem đi.”
Dứt lời, hắn cũng đứng dậy định đi tìm người.
Lúc Lưu Trạm tới, Tống Phượng Lâm đang kiểm tra lại sổ sách.
Lưu Trạm tiện tay cầm lên một quyển mà Tống Phượng Lâm vừa xem xong, công việc giống như kế toán này ở hiện đại cũng là một nghề nghiệp đòi hỏi tính chuyên môn cao, Tống Phượng Lâm lại tinh thông toán học, thời gian qua y quản lý mọi thứ đâu ra đấy, nhận được sự tin tưởng của tất cả binh lính ở Thông Thiên Quan.
“Phượng Lâm, đệ giỏi thật đó, mấy phép tính mà đệ làm ta nhìn thôi cũng thấy đau hết cả đầu rồi.” Lưu Trạm tán thưởng từ tận đáy lòng.
Xem xong một trang, Tống Phượng Lâm dừng lại, hỏi: “Sao bỗng nhiên lại có thời gian rảnh ghé qua đây?” Bình thường giờ này đang là thời gian huấn luyện.
“Có Đại Tráng và Tiểu Liên ở đấy rồi, không cần ta lúc nào cũng phải có mặt nữa.” Lưu Trạm cười đáp.
Tống Phượng Lâm đang định dẫn người đi kiểm kê nhà kho, thỉnh thoảng Lưu Trạm lại xuất quân một lần, từ lâu nhà kho đã chất đầy đồ vật. Tuy Tống Phượng Lâm vẫn luôn đốc thúc binh lính nhanh chóng sửa sang lại nhưng tốc độ sửa thua xa tốc độ thêm đồ, để tồn đọng càng lâu e là sẽ càng rối loạn, nếu bây giờ Lưu Trạm đang rảnh thì y quyết định dẫn hắn đi cùng luôn.
Tống Phượng Lâm muốn sửa sang nhà kho xong xuôi đâu đấy trước khi trận tuyết phong núi đầu tiên đổ xuống, nhưng khi y nhìn thấy cái kho chứa đồ chất cao tới tận nóc, lẫn lộn tạp nham đủ thứ kia, vô thức ngẩn người.
“Gian phòng này để chứa lương thực, có cả tinh lương và thô lương, gian bên cạnh để vải vóc và mấy món đồ khác, Phượng Lâm, đệ qua đây xem.” Lưu Trạm kéo Tống Phượng Lâm đang đứng bần thần sang phòng cách vách.
Trong suy nghĩ của Tống Phượng Lâm, chuyện nhập kho cơ bản khá đơn giản, y chỉ cần dặn dò phân công người bên dưới làm là được rồi, mình chỉ cần kiểm tra lại sổ sách thôi nhưng không ngờ lại bị sự thật trần trụi trước mắt vả cho tỉnh lại.
Ở gian phòng thứ hai của nhà kho, đồ đạc cũng chất cao tới tận nóc nhà.
Nhà kho lộn xộn đến mức không thể tưởng tượng nổi, nồi niêu bát đũa thậm chí còn có cả bàn ghế, cuối cùng Tống Phượng Lâm cũng biết cái bộ bàn ghế bằng gỗ lê và giá sách ở trong phòng mình từ đâu mà ra rồi.
Không có ai ghi chép và báo cáo lại với y về mấy món đồ này cả!
Tống Phượng Lâm đỡ trán, cố gắng lấy lại bình tĩnh: “Chẳng phải huynh dẫn quân đi cướp lương thảo à? Sao cái gì cũng lấy thế này?”
“Bọn Đại Tráng nói mấy món này toàn đồ tốt, bán được giá.” Lưu Trạm nhún vai, “Ta định bảo Tiểu Mãn mang xuống huyện bán nhưng mà đồ ở đây tạp nham quá nên cũng không dễ bán, vừa vải vóc vừa chăn nệm lại có cả nồi niêu bát đũa, ta đã chia cho các huynh đệ mang về nhà dùng rồi nhưng mà vẫn chưa hết được.”
Tống Phượng Lâm vẫn luôn duy trì hình tượng vân đạm phong khinh hoàn mỹ, lần này tinh thần lại không chịu được, xuất hiện vết nứt rồi sụp đổ, còn người nào đó ở bên kia vẫn chưa giác ngộ, mải mê lải nhải cả đống lời vô nghĩa.
“Ta nói đệ hay, nước Yến bên kia ruộng lúa từng mảnh từng mảnh mênh mông vô bờ, quý tộc giàu đến chảy mỡ, đệ cũng biết đám huynh đệ bọn ta toàn là người sống trong núi từ nhỏ, không hiểu sự đời, thấy cái gì cũng thấy lạ, cũng muốn mang về, à đúng rồi, trong kia còn có mấy cái bồn tiểu, bọn họ nói là bồn tiểu làm bằng sứ Thanh Hoa rất quý, dù sao ta cũng không hiểu, lát nữa để ta bảo bọn họ mang một cái qua cho đệ dùng.”
Tống Phượng Lâm nổi giận, khuôn mặt đỏ bừng, tức đến độ suýt sùi bọt mép, “Bây giờ cái huynh cần là lương thực và ngân lượng, huynh mang mấy cái này về, ngoại trừ chiếm chỗ và phí thời gian ra thì có lợi ích gì nữa hả!? Rảnh rỗi mang mấy thứ này về sao không lấy thêm ít lương thực nữa!?”
“Chuyện này... thực ra ta cũng có nói bọn họ...” Lưu Trạm bị trừng, giây sau lập tức im bặt cúi đầu, ngoan như chim cút.
“Đừng có đổ trách nhiệm lên đầu binh lính, đây chính là hậu quả kéo theo của việc huynh thờ ơ không quản!” Đột nhiên Tống Phượng Lâm trở nên nghiêm túc.
“Chiến tranh không ngại lừa dối, huynh dẫn theo binh lính giả làm sơn tặc cướp lương thảo cũng sẽ không bị chỉ trích quá nặng, nhưng đừng quên mình đang dẫn theo binh lính chứ không phải là sơn tặc thật sự, huynh làm thế này so với sơn tặc thì khác gì nhau? Cứ thế mãi, thủ hạ của Lưu Trạm huynh là binh lính hay là sơn tặc? Huynh còn muốn xây dựng thế lực ngày càng lớn mạnh? Còn muốn mưu đồ nhiều hơn? Người trong thiên hạ nhắc tới huynh chỉ biết huynh là thủ lĩnh của một đám sơn tặc, chẳng có ai tôn xưng huynh, gọi huynh một tiếng Lưu tướng quân cả!”
Mặt Lưu Trạm biến sắc.
“Đại trượng phu sinh ra ở thời loạn thế, phải quang minh lỗi lạc, phải lập chiến công, phải hướng đến mục tiêu làm người đứng đầu thiên hạ! Nếu huynh bị gán chặt với cái danh sơn tặc, con đường thăng tiến làm quan của huynh coi như dừng lại ở đây!” Tống Phượng Lâm biết đối phương đã hiểu ra một ít nên giọng điệu hòa hoãn hơn nhưng vẫn nhấn mạnh những điểm quan trọng, y không thể khoanh tay nhắm mắt làm ngơ được nữa.
Những lời này đã thức tỉnh Lưu Trạm từ đầu đến chân, suýt chút nữa hắn đã rơi vào một cái hố sâu hoắm không thể bò lên được, đã vậy còn mải mê đắc chí?
Nói cho cùng thì thứ mà Lưu Trạm dựa vào từ lúc xuyên qua đến nay chính là những ký ức của kiếp trước, đời trước hắn nào có quan tâm cái gì mà thanh danh hay mất thanh danh, chỉ cần ít phạm pháp thì làm gì cũng được, nếu hắn vẫn một mực dựa vào tác phong làm việc của kiếp trước thì cuối cùng thứ chờ đợi hắn chỉ là cái danh thủ lĩnh đám sơn tặc mà thôi, sao có thể tiếp tục gây dựng sự nghiệp ở núi Tề Vân này được nữa?
Lưu Trạm phất tay ra hiệu cho Trương Tiểu Mãn và Văn Thanh Sơn lui ra ngoài, hai người vốn đang sợ hãi run chân chờ bên cạnh, như được ân xá, lập tức chạy biến mất hình mất bóng.
Tống Phượng Lâm đau đầu xoa hai bên huyệt thái dương, y bỗng cảm thấy có lẽ mình đã quá tích cực, có lẽ ngay từ đầu cũng chẳng mấy ai cảm thấy Lưu Trạm sẽ làm được việc, kể cả người của nhà họ Lưu.
Bỗng nhiên Tống Phượng Lâm rơi vào một vòng ôm hữu lực, lưng dựa vào một lồng ngực nóng bỏng, là Lưu Trạm ôm lấy y từ đằng sau.
“Buông ta ra!” Tống Phượng Lâm giãy giụa.
“Không buông.” Lưu Trạm siết cánh tay chặt hơn, vô lại từ chối, “Chỉ ôm một lúc thôi, ta hứa không làm gì khác.”
Chẳng lẽ còn muốn thế nào nữa!? Đỉnh đầu Tống Phượng Lâm bốc khói, vốn dĩ chỉ có mặt đang đỏ, bây giờ biến thành đỏ lừ một mảng từ tai đến cổ.
Lưu Trạm nhìn thấy hết, nhịn rồi lại nhịn, thực sự hắn không định làm gì khác cả, chỉ ôm lấy y trầm giọng nói: “Ta bảo đảm lần đi cướp tiếp theo sẽ không phạm phải sai lầm này nữa, nếu như tái phạm thì ta bỏ luôn cái chức quan binh nhỏ bé này.”
Tống Phượng Lâm bất ngờ.
Lưu Trạm thở dài: “Phượng Lâm, đệ thật tốt.”
Rồi lại nói thêm một câu: “Có một phu quân thế này ta không cầu gì khác.”
Tống Phượng Lâm không kịp phản ứng ngay, đợi đến khi y nhận ra thì Lưu Trạm đã cười to trốn đi rồi. Cái gì mà phu quân!? Đúng là đồ thiếu đứng đắn!
Tức giận thì tức giận, cuối cũng Tống Phượng Lâm vẫn giúp Lưu Trạm sắp xếp lại nhà kho.
Lần này Tống Phượng Lâm đích thân giám sát Trương Tiểu Mãn và Văn Thanh Sơn làm việc, đầu tiên là phân loại đồ trong kho, sau đó ghi chép thành danh sách.
Mấy món đồ như nồi niêu bát đũa, Tống Phượng Lâm bảo bọn họ đóng gói lại rồi kéo xuống núi bán, bán thành từng đợt, bán mười mấy đợt mới xong. Còn bàn ghế và đồ dùng trong nhà, Tống Phượng Lâm chọn vài món tốt nhất đưa về nhà họ Lưu, số còn lại kéo tới thư viện Vân Trung cho học sinh ở đó dùng.
Động tĩnh lớn như vậy, chuyện trên núi đương nhiên không thể giấu ngườitrong nhà được nữa, thực ra Lưu Trạm cũng không định tiếp tục gạt Lưu Học Uyên, sớm muộn gì cũng phải tìm cáchthuyết phục người trong nhà, Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm phải đi về nhà một chuyến để giải thích. LưuTrạm để Tào Tráng ở lại trên núi giám sát công tác chuẩn bị cho mùa đông, còn hắn dẫn theo Tống PhượngLâm và Lý Tiểu Liên xuống núi.
[Hết chương 24]
Tác giả: Mộ Quân Niên
(Edit: Andy/Làm người văn minh, hãy đọc ở trang chính chủ)
-
Trong phòng Lưu Trạm có một cái mô hình bằng cát, tuy đơn giản nhưng vẫn đủ thể hiện được địa thế rừng núi và các tuyến đường cơ bản từ Thông Thiên Quan đến đất Yến.
“Đệ nhìn nơi này xem.” Lưu Trạm chỉ vào mấy cục đá nhọn hoắt ở phía tây bắc của Thông Thiên Quan, “Đây là một khu vực bãi đá, lần trước lúc đi khảo sát địa hình ta phát hiện ở đây có một hang động thiên nhiên, không gian trong hang không lớn lắm nhưng làm kho cất trữ tạm thời vẫn dư dả.”
Bãi đá này Tống Phượng Lâm cũng không xa lạ gì, lúc mới tới Thông Thiên Quan đứng trên cổng thành hướng mắt về phía bắc y cũng đã nhìn thấy. Bãi đá nằm ở vị trí cheo leo, muốn trèo từ dưới lên rất khó nhưng chỉ cần băng qua là tới được Thông Thiên Quan luôn, chính là quãng đường ngắn nhất.
Lưu Trạm mỉm cười, thần bí rút từ dưới bàn ra một cuộn dây thừng, một đầu của dây thừng buộc giỏ tre, hắn còn lấy ra thêm một cái vòng lăn.
“Ngày mai ta sẽ dẫn người qua đó dựng mấy cái giá đỡ ở cửa hang động. Chúng ta chỉ cần kéo lương thực từ dưới vực lên, có dây thừng và giỏ tre đây rồi, sau đó chuyển vào hang động rồi quay đầu về quan ải là xong.”
Tống Phượng Lâm kinh ngạc, không ngờ Lưu Trạm lại nghĩ ra biện pháp này, vấn đề vận chuyển lương thực đã được giải quyết nhẹ nhàng.
“Lần trước huynh nói muốn tới trang Dương Thụ trước?”
“Không, ta thay đổi chủ ý rồi, mục tiêu đầu tiên là trang Thạch Cước.” Dứt lời, Lưu Trạm cắm một nhánh cây buộc dây đỏ vào vị trí của thôn trang Thạch Cước, “Trang Dương Thụ tuy cách Thông Thiên Quan gần nhất nhưng tình ngay lý gian, dễ khiến người Yến liên tưởng tới chúng ta, ta không muốn bị bại lộ nhanh như vậy, kéo dài thời gian càng lâu đối với chúng ta mà nói sẽ càng có lợi.”
Lưu Trạm suy tính rất chu toàn, Tống Phượng Lâm gật đầu tán đồng, lại hỏi: “Có chiến thuật cụ thể chưa?”
“Đương nhiên là có rồi.” Lưu Trạm đặt một quân cờ gỗ viết chữ lính ở khu vực bìa rừng bên cạnh, “Cung thủ sẽ mai phục trong rừng, phụ trách đánh chặn hậu sau khi rút lui.”
Lại đặt thêm một quân cờ ở bên trong thôn trang, “Đây là quân tiên phong, phụ trách khống chế bá tánh, chúng ta sẽ quây người Yến lại, nhốt vào một chỗ.”
Đặt thêm một quân cờ khác ở bên ngoài thôn trang, “Đây là nơi khinh quân* chờ đợi, phụ trách vận chuyển lương thực.”
(*khinh quân: quân mang hành trang gọn nhẹ)
Phân công phối hợp rõ ràng, bọn họ có thể dùng tốc độ nhanh nhất cướp bóc trên đất Yến. Sự lão luyện và chu toàn trên phương diện chiến thuật của Lưu Trạm một lần nữa làm cho Tống Phượng Lâm phải rửa mắt mà nhìn.
Mấy ngày sau đó, cường độ huấn luyện của binh lính tăng gấp đôi so với bình thường, toàn bộ Thông Thiên Quan lâm vào bầu không khí nặng nề căng thẳng. Nhóm binh lính không hiểu ra sao cho đến một ngày trước hôm thực hiện kế hoạch cướp lương thực, Lưu Trạm triệu tập binh lính toàn doanh, tổ chức đại hội tuyên thệ.
Tất cả binh lính cởi bỏ bộ binh phục, mặc lại trang phục của nông dân bình thường, chỉ có vũ khí trong tay là phát sáng.
Lưu Trạm mặc một bộ đồ đen, thắt lưng đeo trường đao, trên lưng đeo cung tên, đứng trên đài cao, ánh mắt sắc bén quét qua binh lính bên dưới một lượt.
“Có phải mọi người đang cảm thấy kỳ lạ vì mấy ngày gần đây cường độ huấn luyện của chúng ta nặng hơn? Hôm nay ta sẽ nói cho mọi người biết lý do, đúng giờ Tý đêm nay, binh lính toàn doanh sẽ bất ngờ đánh vào đất Yến!”
Lưu Trạm vừa nói xong, toàn bộ thao trường ồ lên.
“Yên lặng!!” Tào Tráng quát.
Lưu Trạm rút trường đao bên hông, chỉ thẳng lên trời, nói chậm rãi rõ ràng: “Người Yến xâm phạm lãnh thổ Đại Sở chúng ta, giết người cướp của đốt làng không chuyện ác nào không làm! Chúng ta thân là tướng sĩ của nước Sở! Phải bảo vệ lãnh thổ đất nước! Bảo vệ bá tánh! Đây là trách nhiệm của chúng ta! Chúng ta là đấng nam nhi sức dài vai rộng, không thể đặt mình ra bên ngoài thời cuộc!”
Lưu Trạm lại dùng trường đao chỉ thẳng về hướng đất Yến, “Bên dưới Thông Thiên Quan là đất Yến, có kho lúa của quân Yến. Mục tiêu tác chiến của chúng ta hôm nay là đánh vào kho lúa của người Yến, vận chuyển về lại quan ải. Tất cả những binh lính tham chiến sẽ được chia một phần, người nào dũng mãnh được chia hai phần! Mọi người có sẵn lòng theo ta xuất chiến không?!”
Phản ứng của binh lính bên dưới đầu tiên là kinh ngạc, sau đó đồng loạt hô lên ầm ĩ.
Bọn họ nghe không hiểu hết nhưng bọn họ hiểu được câu cuối cùng của Lưu Trạm, lương thảo cướp được sẽ chia đều, ai cũng có một phần!
Lưu Trạm phất tay bảo mọi người yên tĩnh lại.
“Trước khi xuất phát, ta có ba quy tắc cần phải nhắc nhở!”
“Thứ nhất, không được gây thêm chuyện rắc rối!”
“Thứ hai, không được lạm sát người vô tội!”
“Thứ ba, không được khinh nhục phụ nữ nhà lành!”
“Nếu có ai vi phạm một trong ba điều này, xử lý theo quân pháp!”
*
Màn đêm buông xuống, Lưu Trạm dẫn theo đội quân lên đường.
Đi từ Thông Thiên Quan theo hướng bắc, xuyên qua cánh rừng rậm sẽ tới một con đường núi khá dốc, chỉ là một con đường đá sơ sài, đi hết con đường này lại tới một mảnh rừng khác, không còn đường nữa, tới mảnh rừng này là đã sang địa phận của nước Yến rồi.
Ngoài bìa rừng có vài ngôi làng nhỏ, những ngôi làng này nằm ở khu vực chân núi Tề Vân, vì đất đai rộng lớn và phì nhiêu nên cư dân rất giàu có, chuyên làm nhiệm vụ cung cấp lương thảo lên tiền tuyến cho quân Yến.
Ban đêm, giờ Sửu.
Đội quân một trăm người lặng yên không tiếng động ngồi trong rừng.
Lưu Trạm đè thấp giọng, hạ lệnh: “Cứ theo kế hoạch mà làm, quân tiên phong ba người một tổ, một kỳ chia thành ba tổ, còn thừa ra một người phụ trách trông chừng, nhớ tiếp ứng lẫn nhau, không được hành động đơn độc, nếu nghe thấy tiếng còi thì bất kể là đang làm gì cũng phải lập tức rút lui, không được trì hoãn.”
Các thủ lĩnh nhỏ giọng đáp vâng.
Một năm này, Sở Tuyên Đế trị vì năm thứ năm, nhà họ Lưu bị sung quân năm thứ năm, thư viện Vân Trung thành lập được ba năm, Lưu Trạm quyết tâm xây dựng thế lực riêng ở núi Tề Vân năm thứ nhất.
Đầu thu cùng năm, quân Yến liên tục tập kích bình nguyên Thương Hà, đi đến đâu đốt làng giết người đến đó, quân họ Nhan chật vật ứng chiến, bại hết trận này đến trận khác. Vùng bình nguyên Thương Hà màu mỡ giàu có trở nên hoang tàn xơ xác, chiến sự đi tới đâu đất đai khô cằn tới đó. Gia tộc họ Nhan sợ bị Tuyên Đế chỉ trích định tội nên chỉ tâu chuyện tốt, không nói chuyện xấu, người ở kinh thành vẫn chưa biết tình hình bi thảm ở bình nguyên Thương Hà.
Đầu thu cùng năm, Tuyên Đế tuyển tú, hậu cung sung túc, dân gian đồn rằng Tuyên Đế một đêm sủng hạnh mười người, tuy lời đồn có phần hoang đường nhưng cũng không thể che giấu được sự thật là Tuyên Đế đã sa vào nữ sắc, không còn để tâm đến chuyện triều chính nữa.
Đầu thu cùng năm, kỳ thi ba năm một lần lại mở, học sinh trong khắp thiên hạ tụ tập ở các quận thành.
Cũng đầu thu cùng năm này, Lưu Trạm quét sạch kha khá thôn trang của người Yến, tích lũy được chút ít của cải đầu tiên.
Mục đích Lưu Trạm ngụy trang thành sơn tặc đã phát huy tác dụng, quả nhiên người Yến không dám làm to chuyện lên.
Một hôm, sau giờ Ngọ, Lưu Trạm ngồi trên ghế, một tay chống cằm một tay cầm ngọc bội, xuất thần nhìn khung cảnh bận rộn bên ngoài.
Văn Thanh Sơn đứng bên cạnh đọc báo cáo hằng ngày: “Đêm qua xuất quân đại thắng, tổng cộng thu được hai ngàn hai trăm tạ lương thực, ba mươi sáu ngàn văn tiền, ba trăm lượng bạc, bốn mươi lượng vàng, ba mươi cuộn vải, còn có mấy chục con lợn và dê, mời đại nhân xem qua.”
Văn Thanh Sơn dâng sổ sách lên, Lưu Trạm phất tay không xem, “Cứ theo lệ thường chia cho mỗi huynh đệ hai tạ lương thực, năm trăm văn tiền, người nào dũng mãnh thì cộng thêm một hai lượng bạc.” Bỗng nghĩ tới chuyện gì đó, lại hỏi: “Trong kho còn lại bao nhiêu vàng?”
Văn Thanh Sơn vội mở ra sổ ra, trả lời: “Bẩm đại nhân, còn hai trăm mười hai lượng vàng.”
“Bạc thì sao?”
“Còn 1621 lượng bạc.”
Chỗ này đều là chiến lợi phẩm mà trong khoảng thời gian vừa rồi bọn họ ngụy trang làm sơn tặc cướp được ở các thôn trang của nước Yến. Các thôn trang của nước Yến đều thuộc quyền cai quản của các quý tộc, bá tánh lao động bình thường chỉ toàn làm nông dân. Số lương thực tạm bợ của nhà nghèo mà bị cướp mất thì họ sẽ không sống nổi, Lưu Trạm không muốn làm chuyện thất đức đó, hắn chỉ cướp của phú hộ, chiến lợi phẩm không chỉ có lương thực mà còn có vàng bạc châu báu đồ vật linh tinh.
Lưu Trạm phất tay, “Mang qua cho Tống tiên sinh xem đi.”
Dứt lời, hắn cũng đứng dậy định đi tìm người.
Lúc Lưu Trạm tới, Tống Phượng Lâm đang kiểm tra lại sổ sách.
Lưu Trạm tiện tay cầm lên một quyển mà Tống Phượng Lâm vừa xem xong, công việc giống như kế toán này ở hiện đại cũng là một nghề nghiệp đòi hỏi tính chuyên môn cao, Tống Phượng Lâm lại tinh thông toán học, thời gian qua y quản lý mọi thứ đâu ra đấy, nhận được sự tin tưởng của tất cả binh lính ở Thông Thiên Quan.
“Phượng Lâm, đệ giỏi thật đó, mấy phép tính mà đệ làm ta nhìn thôi cũng thấy đau hết cả đầu rồi.” Lưu Trạm tán thưởng từ tận đáy lòng.
Xem xong một trang, Tống Phượng Lâm dừng lại, hỏi: “Sao bỗng nhiên lại có thời gian rảnh ghé qua đây?” Bình thường giờ này đang là thời gian huấn luyện.
“Có Đại Tráng và Tiểu Liên ở đấy rồi, không cần ta lúc nào cũng phải có mặt nữa.” Lưu Trạm cười đáp.
Tống Phượng Lâm đang định dẫn người đi kiểm kê nhà kho, thỉnh thoảng Lưu Trạm lại xuất quân một lần, từ lâu nhà kho đã chất đầy đồ vật. Tuy Tống Phượng Lâm vẫn luôn đốc thúc binh lính nhanh chóng sửa sang lại nhưng tốc độ sửa thua xa tốc độ thêm đồ, để tồn đọng càng lâu e là sẽ càng rối loạn, nếu bây giờ Lưu Trạm đang rảnh thì y quyết định dẫn hắn đi cùng luôn.
Tống Phượng Lâm muốn sửa sang nhà kho xong xuôi đâu đấy trước khi trận tuyết phong núi đầu tiên đổ xuống, nhưng khi y nhìn thấy cái kho chứa đồ chất cao tới tận nóc, lẫn lộn tạp nham đủ thứ kia, vô thức ngẩn người.
“Gian phòng này để chứa lương thực, có cả tinh lương và thô lương, gian bên cạnh để vải vóc và mấy món đồ khác, Phượng Lâm, đệ qua đây xem.” Lưu Trạm kéo Tống Phượng Lâm đang đứng bần thần sang phòng cách vách.
Trong suy nghĩ của Tống Phượng Lâm, chuyện nhập kho cơ bản khá đơn giản, y chỉ cần dặn dò phân công người bên dưới làm là được rồi, mình chỉ cần kiểm tra lại sổ sách thôi nhưng không ngờ lại bị sự thật trần trụi trước mắt vả cho tỉnh lại.
Ở gian phòng thứ hai của nhà kho, đồ đạc cũng chất cao tới tận nóc nhà.
Nhà kho lộn xộn đến mức không thể tưởng tượng nổi, nồi niêu bát đũa thậm chí còn có cả bàn ghế, cuối cùng Tống Phượng Lâm cũng biết cái bộ bàn ghế bằng gỗ lê và giá sách ở trong phòng mình từ đâu mà ra rồi.
Không có ai ghi chép và báo cáo lại với y về mấy món đồ này cả!
Tống Phượng Lâm đỡ trán, cố gắng lấy lại bình tĩnh: “Chẳng phải huynh dẫn quân đi cướp lương thảo à? Sao cái gì cũng lấy thế này?”
“Bọn Đại Tráng nói mấy món này toàn đồ tốt, bán được giá.” Lưu Trạm nhún vai, “Ta định bảo Tiểu Mãn mang xuống huyện bán nhưng mà đồ ở đây tạp nham quá nên cũng không dễ bán, vừa vải vóc vừa chăn nệm lại có cả nồi niêu bát đũa, ta đã chia cho các huynh đệ mang về nhà dùng rồi nhưng mà vẫn chưa hết được.”
Tống Phượng Lâm vẫn luôn duy trì hình tượng vân đạm phong khinh hoàn mỹ, lần này tinh thần lại không chịu được, xuất hiện vết nứt rồi sụp đổ, còn người nào đó ở bên kia vẫn chưa giác ngộ, mải mê lải nhải cả đống lời vô nghĩa.
“Ta nói đệ hay, nước Yến bên kia ruộng lúa từng mảnh từng mảnh mênh mông vô bờ, quý tộc giàu đến chảy mỡ, đệ cũng biết đám huynh đệ bọn ta toàn là người sống trong núi từ nhỏ, không hiểu sự đời, thấy cái gì cũng thấy lạ, cũng muốn mang về, à đúng rồi, trong kia còn có mấy cái bồn tiểu, bọn họ nói là bồn tiểu làm bằng sứ Thanh Hoa rất quý, dù sao ta cũng không hiểu, lát nữa để ta bảo bọn họ mang một cái qua cho đệ dùng.”
Tống Phượng Lâm nổi giận, khuôn mặt đỏ bừng, tức đến độ suýt sùi bọt mép, “Bây giờ cái huynh cần là lương thực và ngân lượng, huynh mang mấy cái này về, ngoại trừ chiếm chỗ và phí thời gian ra thì có lợi ích gì nữa hả!? Rảnh rỗi mang mấy thứ này về sao không lấy thêm ít lương thực nữa!?”
“Chuyện này... thực ra ta cũng có nói bọn họ...” Lưu Trạm bị trừng, giây sau lập tức im bặt cúi đầu, ngoan như chim cút.
“Đừng có đổ trách nhiệm lên đầu binh lính, đây chính là hậu quả kéo theo của việc huynh thờ ơ không quản!” Đột nhiên Tống Phượng Lâm trở nên nghiêm túc.
“Chiến tranh không ngại lừa dối, huynh dẫn theo binh lính giả làm sơn tặc cướp lương thảo cũng sẽ không bị chỉ trích quá nặng, nhưng đừng quên mình đang dẫn theo binh lính chứ không phải là sơn tặc thật sự, huynh làm thế này so với sơn tặc thì khác gì nhau? Cứ thế mãi, thủ hạ của Lưu Trạm huynh là binh lính hay là sơn tặc? Huynh còn muốn xây dựng thế lực ngày càng lớn mạnh? Còn muốn mưu đồ nhiều hơn? Người trong thiên hạ nhắc tới huynh chỉ biết huynh là thủ lĩnh của một đám sơn tặc, chẳng có ai tôn xưng huynh, gọi huynh một tiếng Lưu tướng quân cả!”
Mặt Lưu Trạm biến sắc.
“Đại trượng phu sinh ra ở thời loạn thế, phải quang minh lỗi lạc, phải lập chiến công, phải hướng đến mục tiêu làm người đứng đầu thiên hạ! Nếu huynh bị gán chặt với cái danh sơn tặc, con đường thăng tiến làm quan của huynh coi như dừng lại ở đây!” Tống Phượng Lâm biết đối phương đã hiểu ra một ít nên giọng điệu hòa hoãn hơn nhưng vẫn nhấn mạnh những điểm quan trọng, y không thể khoanh tay nhắm mắt làm ngơ được nữa.
Những lời này đã thức tỉnh Lưu Trạm từ đầu đến chân, suýt chút nữa hắn đã rơi vào một cái hố sâu hoắm không thể bò lên được, đã vậy còn mải mê đắc chí?
Nói cho cùng thì thứ mà Lưu Trạm dựa vào từ lúc xuyên qua đến nay chính là những ký ức của kiếp trước, đời trước hắn nào có quan tâm cái gì mà thanh danh hay mất thanh danh, chỉ cần ít phạm pháp thì làm gì cũng được, nếu hắn vẫn một mực dựa vào tác phong làm việc của kiếp trước thì cuối cùng thứ chờ đợi hắn chỉ là cái danh thủ lĩnh đám sơn tặc mà thôi, sao có thể tiếp tục gây dựng sự nghiệp ở núi Tề Vân này được nữa?
Lưu Trạm phất tay ra hiệu cho Trương Tiểu Mãn và Văn Thanh Sơn lui ra ngoài, hai người vốn đang sợ hãi run chân chờ bên cạnh, như được ân xá, lập tức chạy biến mất hình mất bóng.
Tống Phượng Lâm đau đầu xoa hai bên huyệt thái dương, y bỗng cảm thấy có lẽ mình đã quá tích cực, có lẽ ngay từ đầu cũng chẳng mấy ai cảm thấy Lưu Trạm sẽ làm được việc, kể cả người của nhà họ Lưu.
Bỗng nhiên Tống Phượng Lâm rơi vào một vòng ôm hữu lực, lưng dựa vào một lồng ngực nóng bỏng, là Lưu Trạm ôm lấy y từ đằng sau.
“Buông ta ra!” Tống Phượng Lâm giãy giụa.
“Không buông.” Lưu Trạm siết cánh tay chặt hơn, vô lại từ chối, “Chỉ ôm một lúc thôi, ta hứa không làm gì khác.”
Chẳng lẽ còn muốn thế nào nữa!? Đỉnh đầu Tống Phượng Lâm bốc khói, vốn dĩ chỉ có mặt đang đỏ, bây giờ biến thành đỏ lừ một mảng từ tai đến cổ.
Lưu Trạm nhìn thấy hết, nhịn rồi lại nhịn, thực sự hắn không định làm gì khác cả, chỉ ôm lấy y trầm giọng nói: “Ta bảo đảm lần đi cướp tiếp theo sẽ không phạm phải sai lầm này nữa, nếu như tái phạm thì ta bỏ luôn cái chức quan binh nhỏ bé này.”
Tống Phượng Lâm bất ngờ.
Lưu Trạm thở dài: “Phượng Lâm, đệ thật tốt.”
Rồi lại nói thêm một câu: “Có một phu quân thế này ta không cầu gì khác.”
Tống Phượng Lâm không kịp phản ứng ngay, đợi đến khi y nhận ra thì Lưu Trạm đã cười to trốn đi rồi. Cái gì mà phu quân!? Đúng là đồ thiếu đứng đắn!
Tức giận thì tức giận, cuối cũng Tống Phượng Lâm vẫn giúp Lưu Trạm sắp xếp lại nhà kho.
Lần này Tống Phượng Lâm đích thân giám sát Trương Tiểu Mãn và Văn Thanh Sơn làm việc, đầu tiên là phân loại đồ trong kho, sau đó ghi chép thành danh sách.
Mấy món đồ như nồi niêu bát đũa, Tống Phượng Lâm bảo bọn họ đóng gói lại rồi kéo xuống núi bán, bán thành từng đợt, bán mười mấy đợt mới xong. Còn bàn ghế và đồ dùng trong nhà, Tống Phượng Lâm chọn vài món tốt nhất đưa về nhà họ Lưu, số còn lại kéo tới thư viện Vân Trung cho học sinh ở đó dùng.
Động tĩnh lớn như vậy, chuyện trên núi đương nhiên không thể giấu ngườitrong nhà được nữa, thực ra Lưu Trạm cũng không định tiếp tục gạt Lưu Học Uyên, sớm muộn gì cũng phải tìm cáchthuyết phục người trong nhà, Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm phải đi về nhà một chuyến để giải thích. LưuTrạm để Tào Tráng ở lại trên núi giám sát công tác chuẩn bị cho mùa đông, còn hắn dẫn theo Tống PhượngLâm và Lý Tiểu Liên xuống núi.
[Hết chương 24]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.