Chương 19: Tranh thủ
Mộ Quân Niên
15/07/2024
Tòng quân
Tác giả: Mộ Quân Niên
(Edit: Andy/andy9718.wordpress.com)
-
“Còn thiếu hai mươi bốn lượng bạc nữa...”
Mùa hè đúng là khoảng thời gian thoải mái nhất trong năm, Lưu Trạm nằm phè phỡn trên giường, hai cửa sổ mở toang cho gió mát thổi vào phòng, đến cả Vượng Tài cũng khoái chí nằm phơi bụng.
Có lẽ là do săn giết quá nhiều nên số lượng lợn rừng dạo này giảm mạnh, ngày trước lên núi nếu vận khí tốt có khi săn được tận bốn, năm con, bây giờ khó lắm cả ngày mới săn được một, hai con.
Tống Phượng Lâm trấn an: “Vạn sự khởi đầu nan.”
Lưu Trạm thở dài.
“Đại ca.” Đúng lúc này Lý Tiểu Liên ôm một cái tráp đi vào.
Lưu Trạm phất tay chào hỏi, tiếp tục nằm ườn, Tống Phượng Lâm quay sang rót trà cho Lý Tiểu Liên.
“Đại ca, cái này huynh cầm dùng trước đi.” Lý Tiểu Liên đưa tráp tới trước mặt Lưu Trạm.
Lưu Trạm nghi hoặc ngồi dậy nhận lấy, mở tráp ra, bên trong là năm thỏi bạc trắng, tức là hai mươi lăm lượng bạc, hắn lập tức nhét trả vào tay Lý Tiểu Liên.
“Đây là bạc mẹ đệ để dành cho đệ thành thân, không thể tùy tiện dùng được.” Lưu Trạm nghiêm túc nói.
Lý Tiểu Liên lại đưa tráp cho Lưu Trạm.
“Đại phu nhân và mẹ đệ nói không vội cưới vợ cho đệ, nói là...” Lý Tiểu Liên hơi xấu hổ, “Nói là qua hai năm nữa nếu hoàn cảnh gia đình chuyển biến tốt hơn thì sẽ tìm cho đệ một mối hôn sự tốt.”
Mấy năm nay nhà họ Lưu đã xây dựng và phát triển thư viện Vân Trung rất rực rỡ, tuy gia cảnh chưa bằng những phú hộ giàu có trong huyện nhưng hơn ở xuất thân cao, thanh danh tốt.
Từ khi Lưu Trạm tròn mười lăm đã có rất nhiều bà mối tới nhà họ Lưu làm mai, đạp hỏng cả ngạch cửa, Triệu thị khước từ hết, nói mấy đứa trẻ trong nhà đợi tới mười tám tuổi mới cân nhắc tới chuyện kết hôn, vậy mà cũng từ chối mãi không hết.
Lý Tiểu Liên lại nói: “Chỗ bạc này nếu giữ cũng chỉ cất một chỗ tiếp mà thôi, bây giờ đại ca cần thì cứ cầm lấy dùng trước đi.”
“Đệ không sợ ta lấy bạc của đệ đi tiêu xài hoang phí hết à?” Lưu Trạm cảm kích.
“Đại ca là người có bản lĩnh, chỗ bạc ít ỏi này coi như có đất dụng võ.” Lý Tiểu Liên thật thà cười nói.
Lưu Trạm vỗ vỗ bả vai Lý Tiểu Liên: “Cảm ơn đệ.”
Có Lý Tiểu Liên hỗ trợ, cuối cùng Lưu Trạm cũng gom đủ một trăm lượng, hắn không ngồi yên được nữa, lập tức đi tìm Lưu Học Uyên.
Lúc Lưu Trạm tìm đến, Lưu Học Uyên đang cùng Tống Nghi Quân nói về chuyện chiến sự ở Bắc Cương.
Đại quân của nước Yến đã tiến vào sâu hơn, hạ được ba tòa thành ở bình nguyên Thương Hà, quân họ Nhan vẫn không thể địch lại như cũ, liên tiếp bại lui. Thiết kỵ* của quân Yến khiến dân chúng Bắc Cương nghe thấy tiếng là sợ vỡ mật.
(*thiết kỵ: kỵ binh được trang bị giáp sắt cho người và ngựa)
“Bình nguyên Thương Hà là cửa ngõ ở biên giới phía bắc của Đại Sở, gia tộc họ Nhan nắm hết quyền hành ở bình nguyên Thương Hà mà lại không làm được gì.” Tống Nghi Quân lắc đầu thở dài.
Thiết kỵ của quân Yến tới bình nguyên Thương Hà như đi vào chốn không người, bá tánh lầm than, khu vực gần sát biên giới với nước Yến càng thêm hoang tàn đổ nát.
Lưu Học Uyên nhíu mày, “Thế hệ Yến Vương đời này của nước Yến có tài thao lược, thống nhất toàn bộ thảo nguyên, củng cố quyền lực, cũng dũng cảm đích thân chỉ huy đội quân thiết kỵ của quân mình. Bây giờ dân Yến trên dưới đồng lòng, quốc lực cường thịnh, còn bên họ Nhan thì ngược lại, đúng là thế hệ sau thua thế hệ trước.”
Lưu Trạm ngồi bên cạnh yên tĩnh nghe.
Núi Tề Vân là ngọn núi lớn nhất khu vực phía bắc, vượt qua núi Tề Vân là một vùng thảo nguyên bằng phẳng rộng lớn. Ở mặt đông của núi Tề Vân là lưu vực sông Hoàng, hình thành một vùng đồng bằng tên là bình nguyên Thương Hà. Nhờ có núi Tề Vân ngăn chặn gió bắc rét mướt mà khí hậu ở bình nguyên Thương Hà rất ôn hòa, đất đai màu mỡ.
Dưới sự lãnh đạo của Yến Vương, nước Yến càng ngày càng cường thịnh, đương nhiên sau đó bọn họ sẽ đặt mục tiêu lên bình nguyên Thương Hà.
Cố tình ở thời điểm mấu chốt này Tuyên Đế lại chọn đồng ý xuất binh hỗ trợ nước Trần Lưu, dân chúng ở sâu trong núi thế này mà còn nghe được tin tức trong triều chứ nói gì đến Yến Vương? Cơ hội tốt như thế sợ là Yến Vương sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Yến và Sở sớm muộn gì cũng bùng nổ một trận đại chiến.
Tống Nghi Quân lo lắng sốt ruột: “Giả sử quân họ Nhan không thủ được thì sợ là chiến tranh sẽ lan tới núi Tề Vân.”
Lưu Học Uyên thở dài.
Lưu Trạm đang có kế hoạch xây dựng thế lực ở Thông Thiên Quan, lập tức nhân cơ hội này trình bày hết với Lưu Học Uyên.
“Con muốn tòng quân?!” Sắc mặt Lưu Học Uyên trắng bệch.
“Bây giờ tình hình Bắc Cương đang bất ổn, dùng mắt thường cũng nhìn ra trong vòng hai năm nữa sẽ xảy ra đại chiến, ngày thường con lăn lộn làm cái gì cũng được, duy nhất việc tòng quân là không thể!”
“Cha...”
Lưu Trạm chưa kịp nói gì đã bị Lưu Học Uyên ngắt lời: “Cha còn tưởng con dành dụm bạc làm gì, hóa ra là để mua một chức quan binh? Ra trận giết địch là chuyện có thể đùa giỡn được sao?!”
Lưu Trạm biết ngay Lưu Học Uyên sẽ không cho phép, hắn bình tĩnh nói: “Đúng là tình hình Bắc Cương đang không yên ổn, vì vậy con càng muốn tòng quân, cha, cha không nghĩ thử xem chúng ta một nhà già trẻ cắm rễ ở đây, nhỡ quân Yến đánh lên núi thì chúng ta lấy gì tự bảo vệ mình? Ở thời loạn lạc này, làm người chỉ biết lo cho thân mình thôi sao?”
Lưu Học Uyên không có cách nào phản bác.
Lưu Trạm nói tiếp: “Nhà chúng ta là phạm nhân, rời khỏi huyện Võ Nguyên chính là tội chết, người khác may ra còn có thân thích để nhờ vả, nhà chúng ta thì sao? Nếu trở thành lưu dân chạy nạn thì một nhà già trẻ chúng ta sống thế nào được?”
Lưu Học Uyên siết chặt nắm tay, toàn thân phát run.
Lưu Trạm tiếp tục nói: “Nghe đồn thiết kỵ quân Yến đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, con cũng không tự cao tự đại đến mức cho rằng kêu gọi được một nhóm người ít ỏi là có thể đánh nhau với quân địch. Con chỉ muốn xây dựng thế lực cho riêng mình ở nơi núi sâu rừng rậm này mà thôi, nếu gặp nguy nan thì còn một con đường để thoát thân.”
Tống Nghi Quân ở bên cạnh không nói gì, chuyện Lưu Trạm muốn tòng quân là chuyện liên quan đến tính mạng, ông là người ngoài nên không tiện nhiều lời nhưng sự tán thưởng trong ánh mắt ông nhìn Lưu Trạm càng tăng thêm nhiều hơn.
Sắc trời tối dần, hai cha con giằng co mãi vẫn chưa có kết quả, nhưng thái độ của Lưu Trạm rất kiên quyết.
Triệu thị châm đèn cho hai người, ánh nến mờ ảo tỏa khắp căn phòng.
Lưu Học Uyên ngồi ở bàn sách nhìn đứa con trai trưởng đã cao hơn mình một cái đầu, trong lòng ngũ vị tạp trần, có rất nhiều lời muốn nói nhưng không nói nên lời.
“Trạm Nhi, con chắc chắn muốn tòng quân?”
Lưu Trạm gật đầu: “Vâng, con đã quyết định rồi.”
Thực ra chuyện của Lưu Trạm ở trong thôn mấy năm nay Lưu Học Uyên đều biết, ông biết công phu quyền cước của con trai mình rất giỏi, ngay cả hai đứa nhóc nhà họ Tào kia cũng răm rắp nghe lời Lưu Trạm, sai đâu đánh đó.
Bất kể là đánh nhau hay săn lợn rừng, Lưu Học Uyên biết con trai mình dư khả năng ứng phó được hết, cùng lắm chỉ phải chịu vài vết thương nhỏ, nhưng chuyện tòng quân thì hoàn toàn không giống thế.
Bây giờ tình hình ở Bắc Cương đang như một quả pháo nổ chậm, chẳng ai có thể đảm bảo được Lưu Trạm có phải lên chiến trường hay không.
Trong mắt Lưu Học Uyên là sự lo lắng sâu sắc.
“Cha, đây là thời cơ tốt ngàn năm có một đó.” Lưu Trạm kiên định nói.
“Năm đó ông nội con làm đến chức quan tam phẩm, chỉ thiếu một bậc nữa thôi là lên cửu khanh*, vậy mà nhà họ Lưu vẫn phải mặc cho hoàng đế bệ hạ muốn đánh muốn giết tùy ý, nhưng bây giờ vị hoàng đế kiêu ngạo kia lại không làm gì được gia tộc họ Nhan, đây là vì sao?”
(*cửu khanh: một chức quan thời xưa, đất nước chia ra làm chín phần có chín quan khanh cai trị mỗi phần)
Lưu Trạm tự hỏi tự đáp: “Vì binh quyền!”
Mấy ngày nay Lưu Trạm quấn lấy Tống Phượng Lâm đọc sách về địa lý và lịch sử, cũng không phải chỉ là đọc cho có.
Lưu Trạm tự tin trả lời, hai mắt phát sáng.
“Trận chiến giữa Yến và Sở, Trần Lưu gia nhập vào Thục, là điềm báo của thiên hạ đại loạn. Sau khi nhà Chu vong, các chư hầu phân tranh, tuy vẫn có người đứng ra làm chủ Trung Nguyên nhưng chưa có triều đại nào truyền được năm, sáu đời, càng đừng nói đến chuyện thực sự thống nhất thiên hạ.”
“Cứ nhìn vào lịch sử là thấy, nước nhỏ thì hai đời là suy tàn, nước lớn thì ba đời, đây là thời đại của quần hùng, binh quyền chính là điều cốt lõi của thiên hạ này! Nếu như không có binh quyền thì nhà họ Lưu chúng ta dùng cái gì để an cư lạc nghiệp?”
Bài phát biểu này của Lưu Trạm khiến Lưu Học Uyên chấn động tột đỉnh, ông muốn phản bác nhưng bỗng phát hiện không thể.
Lần đầu tiên Lưu Học Uyên thẳng thắn đối mặt với con trai trưởng của mình.
Bóng dáng đứa nhỏ gầy gò yếu ớt bị bệnh suýt chết đã biến mất, trước mắt ông là một thiếu niên khỏe mạnh, dáng người đĩnh bạt như tùng, ánh mắt sáng ngời, khí chất tự tin, có ý chí lớn lao, nhìn xa trông rộng.
Lưu Học Uyên trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng chịu nhượng bộ, gật đầu thở dài: “Được rồi.”
Thấy Lưu Học Uyên rốt cuộc đã chịu đồng ý, tảng đá lớn trong lòng Lưu Trạm buông xuống, sau đó hắn nói cụ thể hơn về kế hoạch của mình.
“Con muốn mua một chức quan binh tuần tra bảo vệ Thông Thiên Quan từ chỗ Phái huyện lệnh, có toàn quyền phụ trách mọi công việc lớn nhỏ ở Thông Thiên Quan. Trong phạm vi mấy chục dặm xung quanh Thông Thiên Quan ở đỉnh Thông Thiên toàn là rừng rậm không người, là nơi rất thích hợp để gây dựng thế lực. Con có thể tòng quân với danh nghĩa trưng binh*, chỉ cần có thêm bạc và lương thực là có thể nuôi được mấy trăm người.”
(*trưng binh: nhà nước triệu tập nhập ngũ)
Làm việc gì cũng sẽ dễ hơn nếu đông người, nhà họ Lưu là quân hộ, nếu có lệnh trưng binh chắc chắn nam đinh trong nhà phải tham gia tòng quân, nói cách khác, chuyện Lưu Trạm nhập ngũ chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn, muốn tránh cũng không thể tránh được mãi.
Hai mắt Lưu Học Uyên giăng kín tơ máu, ông biết con trai mình nói đúng, so với bị động trưng binh, chẳng thà chủ động mua trước một chức quan binh nhỏ, tranh thủ lúc trên núi còn đang thái bình phát triển thế lực trước.
Còn vấn đề thân phận của Lưu Trạm khó có khả năng thăng quan tiến chức thì tính bây giờ hẵng còn sớm, về sau đi một bước lại tính thêm một bước.
Đêm đó Lưu Học Uyên thức trắng, sáng hôm sau ông ăn mặc chỉnh tề, mở cái tráp đựng trăm lượng bạc Lưu Trạm đưa tới, bỏ thêm vào đó ba mươi lượng.
Thông Thiên Quan chỉ là một quan ải nhỏ, thôn dân khắp vùng này đều biết, hiện đang có một tổng binh và mười mấy người canh giữ, sống giữa rừng núi hoang vu quanh năm suốt tháng, cực kỳ khổ cực, một nơi như vậy mà lại có người muốn mua chức, chắc chắn Phái huyện lệnh sẽ không từ chối.
Thực ra Lưu Học Uyên không cần thêm bạc cũng đủ để mua rồi nhưng ông vẫn bỏ thêm ba mươi lượng vào, một là không muốn bị coi thường và đánh giá thấp, hai là muốn được quan tâm nhiều hơn, nếu có ai làm khó Lưu Trạm thì hy vọng Phái huyện lệnh có thể nhìn chỗ bạc này mà ra tay tương trợ.
Lưu Trạm mượn cái xe bò nhà Tào Tráng, đi cùng Lưu Học Uyên xuống núi.
Sân sau huyện nha huyện Võ Nguyên.
“Đại nhân, Lưu viện trưởng ở thư viện Vân Trung cầu kiến.” Phương quản gia bẩm báo.
Phái Vạn Thiện đang ngồi ở đình hóng gió, ôm đứa nhỏ mới tròn một tuổi con của vợ cả chơi đùa. Năm nay ông ta đã hơn bốn mươi mà vẫn có được một đứa con trai nên coi đứa trẻ này như trân bảo, mỗi ngày hễ rảnh rỗi là lại bế đi chơi.
Nghe tiếng truyền lời, Phái Vạn Thiện giao lại đứa nhỏ cho nhũ mẫu, phất tay bảo Phương quản gia mời người vào.
“Thỉnh an Phái đại nhân.” Lưu Học Uyên không kiêu ngạo không xu nịnh, chắp tay chào hỏi Phái Vạn Thiện.
Lưu Trạm ôm tráp đứng ngoài đình chờ đợi.
Phái Vạn Thiện bụng bự ngồi trên ghế cười nói: “Lưu viện trưởng không cần đa lễ, mời ngồi.”
Lưu Học Uyên vội vàng nói: “Người mang tội sao có thể ngồi trước mặt đại nhân?”
“Lưu viện trưởng không cần phải như thế.” Phái Vạn Thiện phất tay, vẫn cười nhưng không khuyên nhủ thêm nữa.
Lưu Học Uyên nói thẳng: “Thật không dám giấu, lần này tiểu dân tới là có chuyện muốn thỉnh cầu đại nhân.”
Lưu Học Uyên bưng cái tráp Lưu Trạm đang ôm trong người, cung kính đưa tới trước mặt Phái Vạn Thiện.
“Khuyển tử vô dụng, tiểu dân nghe nói ở gần thôn còn một vị trí tuần tra bảo vệ Thông Thiên Quan còn trống, hôm nay mang theo khuyển tử tới thỉnh cầu Phái đại nhân, mong đại nhân giúp đỡ.”
Phái Vạn Thiện bật cười thành tiếng: “Chỉ là một chức quan nhỏ như hạt mè, bản quan còn tưởng là chuyện gì lớn, không ngờ Lưu viện trưởng lại tự mình tới.”
Lưu Học Uyên cười theo: “Phái đại nhân là quan phụ mẫu của huyện Võ Nguyên, đương nhiên chuyện gì cũng phải có đại nhân làm chủ, chưa kể nhà họ Lưu còn được đại nhân quan tâm, cuộc sống không quá vất vả, mỗi ngày đều khá dần lên, vì vậy tiểu dân cũng nên bày tỏ lòng biết ơn với đại nhân.”
Lời này như chọt trúng tim của Phái Vạn Thiện, nụ cười trên khuôn mặt béo tròn kia càng tươi hơn, có cả hai phần chân thành.
Lưu Học Uyên mở tráp ra, nói tiếp: “Chút tâm ý nho nhỏ này mong đại nhân đừng chê, nếu một ngày nào đó...” Lưu Học Uyên dừng lại giây lát, “Nhà họ Lưu chắc chắn sẽ không quên ân tình của Phái đại nhân, nhất định sẽ cảm tạ.”
Phái Vạn Thiện ngồi thẳng người lên, bạc là chuyện nhỏ, nhà họ Lưu thiếu ông ta một ân tình mới là chuyện lớn, Lưu Học Uyên ám chỉ rất rõ ràng. Trong triều hiện tại vẫn có người của gia tộc họ Lưu, không giống như nhà họ Tống, bị diệt môn toàn tộc.
Phái Vạn Thiện đóng tráp lại, ném một ánh mắt cho Phương quản gia, Phương quản gia lập tức hiểu ý, bước lên nhận lấy.
“Thành tích kiểm tra đánh giá năm nay của bản quan tăng thêm rất nhiều, chuyện này còn chưa kịp cảm tạ Lưu viện trưởng. Có Lưu viện trưởng dạy dỗ bá tánh, bản quan thân là quan phụ mẫu của huyện Võ Nguyên cũng nên cảm tạ.”
Phái Vạn Thiện đứng lên: “Chuyện của lệnh công tử Lưu viện trưởng cứ yên tâm, công văn nhậm chức sẽ có ngay trong hôm nay.”
Lưu Trạm đang đứng bên ngoài đình hóng gió nghe xong vội vàng ôm quyền hành lễ: “Đội ơn Phái đại nhân.”
Phái Vạn Thiện cười ha ha: “Ngoại hình của lệnh công tử đúng là anh tuấn tiêu sái, không hề tầm thường, đứa con trai của bản quan chạy trăm dặm cũng chưa chắc đuổi kịp.”
Lưu Học Uyên ở lại hàn huyên mấy việc lặt vặt với Phái Vạn Thiện thêm một lúc nữa, cùng ngày hôm đó Lưu Trạm cầm theo công văn nhậm chức rời khỏi huyện nha.
Phái Vạn Thiện vung tay hào phóng, không chỉ cho Lưu Trạm vị trí tuần tra bảo vệ Thông Thiên Quan mà còn thưởng cho hắn thêm một quân chức là bách hộ trưởng.
Chuyện này đúng là rất hiếm gặp.
Tuy rằng bách hộ trưởng là quân chức nhỏ nhất trong quân doanh nhưng trong mắt thôn dân thì cũng đã đủ thành làm quan rồi, tin tức này nhanh chóng truyền khắp nơi, oanh động toàn bộ thôn.
Lưu Trạm mặc bộ binh phục của bách hộ trưởng, nhóm thiếu niên hâm mộ vây kín xung quanh hắn, tía lia khen ngợi, đặc biệt bên hông Lưu Trạm còn đeo một thanh đao dài, cực kỳ uy nghiêm khí phách.
Tào Tráng gãi đầu gãi tai, gấp gáp năn nỉ: “Thủ lĩnh, huynh dẫn bọn đệ vào doanh trại cùng với, huynh đi mất thì bọn đệ phải làm sao bây giờ?”
Lý Tiểu Liên phụ họa: “Đúng vậy, đại ca, đệ cũng muốn tòng quân, đệ muốn đi theo huynh!”
Tào Minh, Trương Tiểu Mãn, Văn Thanh Sơn, Lý Tiểu Liên, Chu Tử Dân, Vi Thành Quý và một vài thiếu niên nữa đi theo Lưu Trạm sớm nhất cũng sốt ruột, mồm năm miệng mười năn nỉ.
Lưu Trạm phất tay ra hiệu cho mọi người yên lặng, “Ta tòng quân, tương lai sẽ phải ra trận giết địch, tuy rằng huyện Võ Nguyên nằm ở vị trí trên núi xa xôi nhưng chưa biết chừng chúng ta vẫn sẽ bị phái ra chiến trường, các đệ không sợ sao?”
Lưu Trạm cố ý nói thật nghiêm trọng, nói vậy không phải để hù dọa mà là cảnh báo mọi người việc tòng quân chẳng phải chuyện đùa giỡn, vậy mà nhóm thiếu niên đều trăm miệng một lời nói không sợ, thái độ nghiêm túc và kiên quyết.
Lưu Trạm lại hỏi: “Cha mẹ các đệ có biết không?”
Tào Minh lớn tiếng trả lời: “Cha đệ nói chỉ có đi theo thủ lĩnh thì tiền đồ của đệ mới xán lạn, nếu thủ lĩnh không cần bọn đệ nữa thì cả đời này bọn đệ chỉ có thể cắm mặt xuống đất cày ruộng thôi.”
“Đúng vậy, cha đệ cũng nói như thế!”
“Đúng vậy! Đúng vậy!”
Ai nói những người nông dân chân đất ngu dốt? Nếu người nhà của nhóm thiếu niên này không cho phép thì bọn chúng sao có thể mỗi ngày theo Lưu Trạm trèo đèo lội suối, chạy lung tung khắp nơi?
Lưu Trạm hài lòng gật đầu: “Vậy được, để ngày mai ta xuống huyện nha báo cáo lại với Phái đại nhân, xin đại nhân cho phép ta mang theo các đệ đi nhậm chức.”
Các thủ tục nhậm chức khác của Lưu Trạm chỉ làm cho có, đi ngang qua sân khấu mà thôi, thêm yêu cầu nhỏ bé kia, Phái Vạn Thiện gần như không cần suy nghĩ, đồng ý ngay lập tức.
Khi trở về, Lưu Trạm cầm theo mười sáu bộ binh phục nữa, ngày mai mười sáu thiếu niên này sẽ theo hắn tới Thông Thiên Quan làm lính thủ vệ quan ải. Chuyện này nhất thời gây chấn động toàn bộ ba thôn Thiên Thương, Thượng Kiều và Hạ Kiều, thôn dân tới nhà họ Lưu vây xem, đứng đầy sân, chật như nêm cối.
Tống Phượng Lâm tức giận: “Huynh nhất định phải làm cho tất cả mọi người đều biết hết à?”
Lưu Trạm đắc ý nói: “Đương nhiên, không cho bọn họ biết đi theo Lưu Trạm ta đây sẽ có thịt ăn thì về sau còn ai sẵn lòng đi theo ta nữa?”
Tống Phượng Lâm thở dài, không quên nhắc nhở: “Cẩn thận một chút, mọi chuyện vừa mới bắt đầu, còn nhiều thứ chưa rành, đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Lưu Trạm không nói cho Lưu Học Uyên biết chuyện hắn muốn tấn công kho lương bên đất Yến nhưng Tống Phượng Lâm lại biết rõ mọi kế hoạch của hắn.
Lưu Trạm nhìn sâu vào mắt Tống Phượng Lâm, nói: “Đợi ta sắp xếp ổn thỏa rồi sẽ về đón đệ, chờ ta.”
Tống Phượng Lâm liếc hắn một cái, quay người đi về phòng: “Mọi người ồn ào quá, ta muốn đọc sách.”
Lưu Trạm cười nói: “Được được, bọn ta ra chỗ sân phơi lúa đây, không làm ồn nữa.”
Lưu Trạm dẫn cả đám ra sân phơi lúa, chia binh phục và vũ khí cho nhóm thiếu niên, còn có cả thiết bài tượng trưng cho thân phận binh lính của từng người.
Lưu Trạm tự mình khắc tên lên thiết bài cho mỗi người, chữ đẹp hay xấu không bàn tới, chỉ riêng phần nghi thức rất trịnh trọng kia đã đủ khiến các thiếu niên kiêu ngạo ngập trời rồi.
Lưu Trạm rất mãn nguyện, nhưng mà khi đến Thông Thiên Quan chính thức làm việc, nhìn thấy những lão binh phải đến khoảng tầm bốn năm mươi tuổi và kiến trúc tường thành rách nát kia, tâm trạng của hắn không có từ nào miêu tả nổi.
Thông Thiên Quan nằm trong một khe núi của đỉnh Thông Thiên, trùng hợp được hai tảng đá lớn bao lại, bốn phía là rừng thông, tầm nhìn trống trải.
Toàn bộ Thông Thiên Quan chỉ có một cái cổng thành hướng mặt về phía nước Yến. Cổng thành cũ kỹ nham nhở khỏi bàn, trên nóc mọc đầy rêu xanh, tường thành nứt vỡ, sập mất bảy tám phần, thứ duy nhất tương đối ra hình ra dáng chính là doanh trại quân đội.
Theo lệ, dưới tay bách hộ trưởng có hai tổng kỳ và mười tiểu kỳ*, cộng lại đủ một trăm người, nhưng trên thực tế, số lượng binh lính canh giữ Thông Thiên Quan hiện tại còn chưa đến ba mươi người.
(*tổng kỳ, tiểu kỳ: chức quan trong quân đội. Tổng kỳ là cấp dưới của bách hộ, mỗi tiểu kỳ quản lý 10 binh lính, mỗi tổng kỳ quản lý 5 tiểu kỳ - baidu)
Nhân số chưa đủ có thể tạm thời bỏ qua, cái chính là độ tuổi của những người này làm Lưu Trạm không thể chấp nhận được.
Tổng kỳ tên là Hoàng Đắc Khai, năm nay đã bốn mươi sáu tuổi. Một tiểu kỳ tên là Trần Phú Quý, năm nay đã năm mươi hai tuổi, một tiểu kỳ khác tên là Trương Nhị Điền, bốn mươi ba tuổi – ít tuổi nhất trong ba người, còn binh lính thì lớn tuổi nhất đã hơn sáu mươi tuổi, nhỏ nhất cũng bốn mươi tuổi.
Rặt một đám già cả yếu ớt, ít cũng phải hai mươi người coi như không còn khả năng chiến đấu, giả sử quân Yến lên núi lúc này thì không biết lấy cái gì để chống địch.
Lưu Trạm phấn khởi chưa được hai ngày, nhìn cảnh tượng thê thảm trước mắt mà nóng hết cả ruột.
Thôi thì vấn đề nhân lực tạm gác qua một bên, trước mắt chuyện quan trọng nhất là phải tu sửa cơ sở vật chất của doanh trại đã, nếu không chẳng có cả chỗ ở cho bọn họ.
Có khá nhiều binh xá* bị sụp, số còn lại đã nhét kín, chen chúc chật chội, không thể chứa thêm người được nữa, Lưu Trạm nảy ra một chủ ý, gọi Tào Tráng tới.
(*binh xá: nhà ở của binh lính)
“Đại Tráng, đệ chỉ huy các anh em tu sửa lại binh xá, thống kê lại xem còn thiếu những thứ gì, trong núi rất lạnh, giường đất nhất định phải làm đầy đủ.”
Tào Tráng lớn tiếng đáp vâng, lại hỏi: “Thủ lĩnh, vậy huynh ở đâu?”
Lưu Trạm: “Ta ở cùng với các đệ, cứ tạm vậy đã khi nào ổn định xây thêm nhà mới sau.”
Thông Thiên Quan là một kiến trúc tựa lưng vào núi, tường thành hay nhà ở đều lấy luôn những nguyên liệu có sẵn tại chỗ như đá gỗ để xây. Lưu Trạm đi sửa nhà cùng mọi người, đêm xuống cả nhóm ngồi dựa tạm vào tường nghỉ ngơi.
-
Lời tác giả:
Mở phó bản mới rồi.
[Hết chương 19]
Tác giả: Mộ Quân Niên
(Edit: Andy/andy9718.wordpress.com)
-
“Còn thiếu hai mươi bốn lượng bạc nữa...”
Mùa hè đúng là khoảng thời gian thoải mái nhất trong năm, Lưu Trạm nằm phè phỡn trên giường, hai cửa sổ mở toang cho gió mát thổi vào phòng, đến cả Vượng Tài cũng khoái chí nằm phơi bụng.
Có lẽ là do săn giết quá nhiều nên số lượng lợn rừng dạo này giảm mạnh, ngày trước lên núi nếu vận khí tốt có khi săn được tận bốn, năm con, bây giờ khó lắm cả ngày mới săn được một, hai con.
Tống Phượng Lâm trấn an: “Vạn sự khởi đầu nan.”
Lưu Trạm thở dài.
“Đại ca.” Đúng lúc này Lý Tiểu Liên ôm một cái tráp đi vào.
Lưu Trạm phất tay chào hỏi, tiếp tục nằm ườn, Tống Phượng Lâm quay sang rót trà cho Lý Tiểu Liên.
“Đại ca, cái này huynh cầm dùng trước đi.” Lý Tiểu Liên đưa tráp tới trước mặt Lưu Trạm.
Lưu Trạm nghi hoặc ngồi dậy nhận lấy, mở tráp ra, bên trong là năm thỏi bạc trắng, tức là hai mươi lăm lượng bạc, hắn lập tức nhét trả vào tay Lý Tiểu Liên.
“Đây là bạc mẹ đệ để dành cho đệ thành thân, không thể tùy tiện dùng được.” Lưu Trạm nghiêm túc nói.
Lý Tiểu Liên lại đưa tráp cho Lưu Trạm.
“Đại phu nhân và mẹ đệ nói không vội cưới vợ cho đệ, nói là...” Lý Tiểu Liên hơi xấu hổ, “Nói là qua hai năm nữa nếu hoàn cảnh gia đình chuyển biến tốt hơn thì sẽ tìm cho đệ một mối hôn sự tốt.”
Mấy năm nay nhà họ Lưu đã xây dựng và phát triển thư viện Vân Trung rất rực rỡ, tuy gia cảnh chưa bằng những phú hộ giàu có trong huyện nhưng hơn ở xuất thân cao, thanh danh tốt.
Từ khi Lưu Trạm tròn mười lăm đã có rất nhiều bà mối tới nhà họ Lưu làm mai, đạp hỏng cả ngạch cửa, Triệu thị khước từ hết, nói mấy đứa trẻ trong nhà đợi tới mười tám tuổi mới cân nhắc tới chuyện kết hôn, vậy mà cũng từ chối mãi không hết.
Lý Tiểu Liên lại nói: “Chỗ bạc này nếu giữ cũng chỉ cất một chỗ tiếp mà thôi, bây giờ đại ca cần thì cứ cầm lấy dùng trước đi.”
“Đệ không sợ ta lấy bạc của đệ đi tiêu xài hoang phí hết à?” Lưu Trạm cảm kích.
“Đại ca là người có bản lĩnh, chỗ bạc ít ỏi này coi như có đất dụng võ.” Lý Tiểu Liên thật thà cười nói.
Lưu Trạm vỗ vỗ bả vai Lý Tiểu Liên: “Cảm ơn đệ.”
Có Lý Tiểu Liên hỗ trợ, cuối cùng Lưu Trạm cũng gom đủ một trăm lượng, hắn không ngồi yên được nữa, lập tức đi tìm Lưu Học Uyên.
Lúc Lưu Trạm tìm đến, Lưu Học Uyên đang cùng Tống Nghi Quân nói về chuyện chiến sự ở Bắc Cương.
Đại quân của nước Yến đã tiến vào sâu hơn, hạ được ba tòa thành ở bình nguyên Thương Hà, quân họ Nhan vẫn không thể địch lại như cũ, liên tiếp bại lui. Thiết kỵ* của quân Yến khiến dân chúng Bắc Cương nghe thấy tiếng là sợ vỡ mật.
(*thiết kỵ: kỵ binh được trang bị giáp sắt cho người và ngựa)
“Bình nguyên Thương Hà là cửa ngõ ở biên giới phía bắc của Đại Sở, gia tộc họ Nhan nắm hết quyền hành ở bình nguyên Thương Hà mà lại không làm được gì.” Tống Nghi Quân lắc đầu thở dài.
Thiết kỵ của quân Yến tới bình nguyên Thương Hà như đi vào chốn không người, bá tánh lầm than, khu vực gần sát biên giới với nước Yến càng thêm hoang tàn đổ nát.
Lưu Học Uyên nhíu mày, “Thế hệ Yến Vương đời này của nước Yến có tài thao lược, thống nhất toàn bộ thảo nguyên, củng cố quyền lực, cũng dũng cảm đích thân chỉ huy đội quân thiết kỵ của quân mình. Bây giờ dân Yến trên dưới đồng lòng, quốc lực cường thịnh, còn bên họ Nhan thì ngược lại, đúng là thế hệ sau thua thế hệ trước.”
Lưu Trạm ngồi bên cạnh yên tĩnh nghe.
Núi Tề Vân là ngọn núi lớn nhất khu vực phía bắc, vượt qua núi Tề Vân là một vùng thảo nguyên bằng phẳng rộng lớn. Ở mặt đông của núi Tề Vân là lưu vực sông Hoàng, hình thành một vùng đồng bằng tên là bình nguyên Thương Hà. Nhờ có núi Tề Vân ngăn chặn gió bắc rét mướt mà khí hậu ở bình nguyên Thương Hà rất ôn hòa, đất đai màu mỡ.
Dưới sự lãnh đạo của Yến Vương, nước Yến càng ngày càng cường thịnh, đương nhiên sau đó bọn họ sẽ đặt mục tiêu lên bình nguyên Thương Hà.
Cố tình ở thời điểm mấu chốt này Tuyên Đế lại chọn đồng ý xuất binh hỗ trợ nước Trần Lưu, dân chúng ở sâu trong núi thế này mà còn nghe được tin tức trong triều chứ nói gì đến Yến Vương? Cơ hội tốt như thế sợ là Yến Vương sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Yến và Sở sớm muộn gì cũng bùng nổ một trận đại chiến.
Tống Nghi Quân lo lắng sốt ruột: “Giả sử quân họ Nhan không thủ được thì sợ là chiến tranh sẽ lan tới núi Tề Vân.”
Lưu Học Uyên thở dài.
Lưu Trạm đang có kế hoạch xây dựng thế lực ở Thông Thiên Quan, lập tức nhân cơ hội này trình bày hết với Lưu Học Uyên.
“Con muốn tòng quân?!” Sắc mặt Lưu Học Uyên trắng bệch.
“Bây giờ tình hình Bắc Cương đang bất ổn, dùng mắt thường cũng nhìn ra trong vòng hai năm nữa sẽ xảy ra đại chiến, ngày thường con lăn lộn làm cái gì cũng được, duy nhất việc tòng quân là không thể!”
“Cha...”
Lưu Trạm chưa kịp nói gì đã bị Lưu Học Uyên ngắt lời: “Cha còn tưởng con dành dụm bạc làm gì, hóa ra là để mua một chức quan binh? Ra trận giết địch là chuyện có thể đùa giỡn được sao?!”
Lưu Trạm biết ngay Lưu Học Uyên sẽ không cho phép, hắn bình tĩnh nói: “Đúng là tình hình Bắc Cương đang không yên ổn, vì vậy con càng muốn tòng quân, cha, cha không nghĩ thử xem chúng ta một nhà già trẻ cắm rễ ở đây, nhỡ quân Yến đánh lên núi thì chúng ta lấy gì tự bảo vệ mình? Ở thời loạn lạc này, làm người chỉ biết lo cho thân mình thôi sao?”
Lưu Học Uyên không có cách nào phản bác.
Lưu Trạm nói tiếp: “Nhà chúng ta là phạm nhân, rời khỏi huyện Võ Nguyên chính là tội chết, người khác may ra còn có thân thích để nhờ vả, nhà chúng ta thì sao? Nếu trở thành lưu dân chạy nạn thì một nhà già trẻ chúng ta sống thế nào được?”
Lưu Học Uyên siết chặt nắm tay, toàn thân phát run.
Lưu Trạm tiếp tục nói: “Nghe đồn thiết kỵ quân Yến đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, con cũng không tự cao tự đại đến mức cho rằng kêu gọi được một nhóm người ít ỏi là có thể đánh nhau với quân địch. Con chỉ muốn xây dựng thế lực cho riêng mình ở nơi núi sâu rừng rậm này mà thôi, nếu gặp nguy nan thì còn một con đường để thoát thân.”
Tống Nghi Quân ở bên cạnh không nói gì, chuyện Lưu Trạm muốn tòng quân là chuyện liên quan đến tính mạng, ông là người ngoài nên không tiện nhiều lời nhưng sự tán thưởng trong ánh mắt ông nhìn Lưu Trạm càng tăng thêm nhiều hơn.
Sắc trời tối dần, hai cha con giằng co mãi vẫn chưa có kết quả, nhưng thái độ của Lưu Trạm rất kiên quyết.
Triệu thị châm đèn cho hai người, ánh nến mờ ảo tỏa khắp căn phòng.
Lưu Học Uyên ngồi ở bàn sách nhìn đứa con trai trưởng đã cao hơn mình một cái đầu, trong lòng ngũ vị tạp trần, có rất nhiều lời muốn nói nhưng không nói nên lời.
“Trạm Nhi, con chắc chắn muốn tòng quân?”
Lưu Trạm gật đầu: “Vâng, con đã quyết định rồi.”
Thực ra chuyện của Lưu Trạm ở trong thôn mấy năm nay Lưu Học Uyên đều biết, ông biết công phu quyền cước của con trai mình rất giỏi, ngay cả hai đứa nhóc nhà họ Tào kia cũng răm rắp nghe lời Lưu Trạm, sai đâu đánh đó.
Bất kể là đánh nhau hay săn lợn rừng, Lưu Học Uyên biết con trai mình dư khả năng ứng phó được hết, cùng lắm chỉ phải chịu vài vết thương nhỏ, nhưng chuyện tòng quân thì hoàn toàn không giống thế.
Bây giờ tình hình ở Bắc Cương đang như một quả pháo nổ chậm, chẳng ai có thể đảm bảo được Lưu Trạm có phải lên chiến trường hay không.
Trong mắt Lưu Học Uyên là sự lo lắng sâu sắc.
“Cha, đây là thời cơ tốt ngàn năm có một đó.” Lưu Trạm kiên định nói.
“Năm đó ông nội con làm đến chức quan tam phẩm, chỉ thiếu một bậc nữa thôi là lên cửu khanh*, vậy mà nhà họ Lưu vẫn phải mặc cho hoàng đế bệ hạ muốn đánh muốn giết tùy ý, nhưng bây giờ vị hoàng đế kiêu ngạo kia lại không làm gì được gia tộc họ Nhan, đây là vì sao?”
(*cửu khanh: một chức quan thời xưa, đất nước chia ra làm chín phần có chín quan khanh cai trị mỗi phần)
Lưu Trạm tự hỏi tự đáp: “Vì binh quyền!”
Mấy ngày nay Lưu Trạm quấn lấy Tống Phượng Lâm đọc sách về địa lý và lịch sử, cũng không phải chỉ là đọc cho có.
Lưu Trạm tự tin trả lời, hai mắt phát sáng.
“Trận chiến giữa Yến và Sở, Trần Lưu gia nhập vào Thục, là điềm báo của thiên hạ đại loạn. Sau khi nhà Chu vong, các chư hầu phân tranh, tuy vẫn có người đứng ra làm chủ Trung Nguyên nhưng chưa có triều đại nào truyền được năm, sáu đời, càng đừng nói đến chuyện thực sự thống nhất thiên hạ.”
“Cứ nhìn vào lịch sử là thấy, nước nhỏ thì hai đời là suy tàn, nước lớn thì ba đời, đây là thời đại của quần hùng, binh quyền chính là điều cốt lõi của thiên hạ này! Nếu như không có binh quyền thì nhà họ Lưu chúng ta dùng cái gì để an cư lạc nghiệp?”
Bài phát biểu này của Lưu Trạm khiến Lưu Học Uyên chấn động tột đỉnh, ông muốn phản bác nhưng bỗng phát hiện không thể.
Lần đầu tiên Lưu Học Uyên thẳng thắn đối mặt với con trai trưởng của mình.
Bóng dáng đứa nhỏ gầy gò yếu ớt bị bệnh suýt chết đã biến mất, trước mắt ông là một thiếu niên khỏe mạnh, dáng người đĩnh bạt như tùng, ánh mắt sáng ngời, khí chất tự tin, có ý chí lớn lao, nhìn xa trông rộng.
Lưu Học Uyên trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng chịu nhượng bộ, gật đầu thở dài: “Được rồi.”
Thấy Lưu Học Uyên rốt cuộc đã chịu đồng ý, tảng đá lớn trong lòng Lưu Trạm buông xuống, sau đó hắn nói cụ thể hơn về kế hoạch của mình.
“Con muốn mua một chức quan binh tuần tra bảo vệ Thông Thiên Quan từ chỗ Phái huyện lệnh, có toàn quyền phụ trách mọi công việc lớn nhỏ ở Thông Thiên Quan. Trong phạm vi mấy chục dặm xung quanh Thông Thiên Quan ở đỉnh Thông Thiên toàn là rừng rậm không người, là nơi rất thích hợp để gây dựng thế lực. Con có thể tòng quân với danh nghĩa trưng binh*, chỉ cần có thêm bạc và lương thực là có thể nuôi được mấy trăm người.”
(*trưng binh: nhà nước triệu tập nhập ngũ)
Làm việc gì cũng sẽ dễ hơn nếu đông người, nhà họ Lưu là quân hộ, nếu có lệnh trưng binh chắc chắn nam đinh trong nhà phải tham gia tòng quân, nói cách khác, chuyện Lưu Trạm nhập ngũ chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn, muốn tránh cũng không thể tránh được mãi.
Hai mắt Lưu Học Uyên giăng kín tơ máu, ông biết con trai mình nói đúng, so với bị động trưng binh, chẳng thà chủ động mua trước một chức quan binh nhỏ, tranh thủ lúc trên núi còn đang thái bình phát triển thế lực trước.
Còn vấn đề thân phận của Lưu Trạm khó có khả năng thăng quan tiến chức thì tính bây giờ hẵng còn sớm, về sau đi một bước lại tính thêm một bước.
Đêm đó Lưu Học Uyên thức trắng, sáng hôm sau ông ăn mặc chỉnh tề, mở cái tráp đựng trăm lượng bạc Lưu Trạm đưa tới, bỏ thêm vào đó ba mươi lượng.
Thông Thiên Quan chỉ là một quan ải nhỏ, thôn dân khắp vùng này đều biết, hiện đang có một tổng binh và mười mấy người canh giữ, sống giữa rừng núi hoang vu quanh năm suốt tháng, cực kỳ khổ cực, một nơi như vậy mà lại có người muốn mua chức, chắc chắn Phái huyện lệnh sẽ không từ chối.
Thực ra Lưu Học Uyên không cần thêm bạc cũng đủ để mua rồi nhưng ông vẫn bỏ thêm ba mươi lượng vào, một là không muốn bị coi thường và đánh giá thấp, hai là muốn được quan tâm nhiều hơn, nếu có ai làm khó Lưu Trạm thì hy vọng Phái huyện lệnh có thể nhìn chỗ bạc này mà ra tay tương trợ.
Lưu Trạm mượn cái xe bò nhà Tào Tráng, đi cùng Lưu Học Uyên xuống núi.
Sân sau huyện nha huyện Võ Nguyên.
“Đại nhân, Lưu viện trưởng ở thư viện Vân Trung cầu kiến.” Phương quản gia bẩm báo.
Phái Vạn Thiện đang ngồi ở đình hóng gió, ôm đứa nhỏ mới tròn một tuổi con của vợ cả chơi đùa. Năm nay ông ta đã hơn bốn mươi mà vẫn có được một đứa con trai nên coi đứa trẻ này như trân bảo, mỗi ngày hễ rảnh rỗi là lại bế đi chơi.
Nghe tiếng truyền lời, Phái Vạn Thiện giao lại đứa nhỏ cho nhũ mẫu, phất tay bảo Phương quản gia mời người vào.
“Thỉnh an Phái đại nhân.” Lưu Học Uyên không kiêu ngạo không xu nịnh, chắp tay chào hỏi Phái Vạn Thiện.
Lưu Trạm ôm tráp đứng ngoài đình chờ đợi.
Phái Vạn Thiện bụng bự ngồi trên ghế cười nói: “Lưu viện trưởng không cần đa lễ, mời ngồi.”
Lưu Học Uyên vội vàng nói: “Người mang tội sao có thể ngồi trước mặt đại nhân?”
“Lưu viện trưởng không cần phải như thế.” Phái Vạn Thiện phất tay, vẫn cười nhưng không khuyên nhủ thêm nữa.
Lưu Học Uyên nói thẳng: “Thật không dám giấu, lần này tiểu dân tới là có chuyện muốn thỉnh cầu đại nhân.”
Lưu Học Uyên bưng cái tráp Lưu Trạm đang ôm trong người, cung kính đưa tới trước mặt Phái Vạn Thiện.
“Khuyển tử vô dụng, tiểu dân nghe nói ở gần thôn còn một vị trí tuần tra bảo vệ Thông Thiên Quan còn trống, hôm nay mang theo khuyển tử tới thỉnh cầu Phái đại nhân, mong đại nhân giúp đỡ.”
Phái Vạn Thiện bật cười thành tiếng: “Chỉ là một chức quan nhỏ như hạt mè, bản quan còn tưởng là chuyện gì lớn, không ngờ Lưu viện trưởng lại tự mình tới.”
Lưu Học Uyên cười theo: “Phái đại nhân là quan phụ mẫu của huyện Võ Nguyên, đương nhiên chuyện gì cũng phải có đại nhân làm chủ, chưa kể nhà họ Lưu còn được đại nhân quan tâm, cuộc sống không quá vất vả, mỗi ngày đều khá dần lên, vì vậy tiểu dân cũng nên bày tỏ lòng biết ơn với đại nhân.”
Lời này như chọt trúng tim của Phái Vạn Thiện, nụ cười trên khuôn mặt béo tròn kia càng tươi hơn, có cả hai phần chân thành.
Lưu Học Uyên mở tráp ra, nói tiếp: “Chút tâm ý nho nhỏ này mong đại nhân đừng chê, nếu một ngày nào đó...” Lưu Học Uyên dừng lại giây lát, “Nhà họ Lưu chắc chắn sẽ không quên ân tình của Phái đại nhân, nhất định sẽ cảm tạ.”
Phái Vạn Thiện ngồi thẳng người lên, bạc là chuyện nhỏ, nhà họ Lưu thiếu ông ta một ân tình mới là chuyện lớn, Lưu Học Uyên ám chỉ rất rõ ràng. Trong triều hiện tại vẫn có người của gia tộc họ Lưu, không giống như nhà họ Tống, bị diệt môn toàn tộc.
Phái Vạn Thiện đóng tráp lại, ném một ánh mắt cho Phương quản gia, Phương quản gia lập tức hiểu ý, bước lên nhận lấy.
“Thành tích kiểm tra đánh giá năm nay của bản quan tăng thêm rất nhiều, chuyện này còn chưa kịp cảm tạ Lưu viện trưởng. Có Lưu viện trưởng dạy dỗ bá tánh, bản quan thân là quan phụ mẫu của huyện Võ Nguyên cũng nên cảm tạ.”
Phái Vạn Thiện đứng lên: “Chuyện của lệnh công tử Lưu viện trưởng cứ yên tâm, công văn nhậm chức sẽ có ngay trong hôm nay.”
Lưu Trạm đang đứng bên ngoài đình hóng gió nghe xong vội vàng ôm quyền hành lễ: “Đội ơn Phái đại nhân.”
Phái Vạn Thiện cười ha ha: “Ngoại hình của lệnh công tử đúng là anh tuấn tiêu sái, không hề tầm thường, đứa con trai của bản quan chạy trăm dặm cũng chưa chắc đuổi kịp.”
Lưu Học Uyên ở lại hàn huyên mấy việc lặt vặt với Phái Vạn Thiện thêm một lúc nữa, cùng ngày hôm đó Lưu Trạm cầm theo công văn nhậm chức rời khỏi huyện nha.
Phái Vạn Thiện vung tay hào phóng, không chỉ cho Lưu Trạm vị trí tuần tra bảo vệ Thông Thiên Quan mà còn thưởng cho hắn thêm một quân chức là bách hộ trưởng.
Chuyện này đúng là rất hiếm gặp.
Tuy rằng bách hộ trưởng là quân chức nhỏ nhất trong quân doanh nhưng trong mắt thôn dân thì cũng đã đủ thành làm quan rồi, tin tức này nhanh chóng truyền khắp nơi, oanh động toàn bộ thôn.
Lưu Trạm mặc bộ binh phục của bách hộ trưởng, nhóm thiếu niên hâm mộ vây kín xung quanh hắn, tía lia khen ngợi, đặc biệt bên hông Lưu Trạm còn đeo một thanh đao dài, cực kỳ uy nghiêm khí phách.
Tào Tráng gãi đầu gãi tai, gấp gáp năn nỉ: “Thủ lĩnh, huynh dẫn bọn đệ vào doanh trại cùng với, huynh đi mất thì bọn đệ phải làm sao bây giờ?”
Lý Tiểu Liên phụ họa: “Đúng vậy, đại ca, đệ cũng muốn tòng quân, đệ muốn đi theo huynh!”
Tào Minh, Trương Tiểu Mãn, Văn Thanh Sơn, Lý Tiểu Liên, Chu Tử Dân, Vi Thành Quý và một vài thiếu niên nữa đi theo Lưu Trạm sớm nhất cũng sốt ruột, mồm năm miệng mười năn nỉ.
Lưu Trạm phất tay ra hiệu cho mọi người yên lặng, “Ta tòng quân, tương lai sẽ phải ra trận giết địch, tuy rằng huyện Võ Nguyên nằm ở vị trí trên núi xa xôi nhưng chưa biết chừng chúng ta vẫn sẽ bị phái ra chiến trường, các đệ không sợ sao?”
Lưu Trạm cố ý nói thật nghiêm trọng, nói vậy không phải để hù dọa mà là cảnh báo mọi người việc tòng quân chẳng phải chuyện đùa giỡn, vậy mà nhóm thiếu niên đều trăm miệng một lời nói không sợ, thái độ nghiêm túc và kiên quyết.
Lưu Trạm lại hỏi: “Cha mẹ các đệ có biết không?”
Tào Minh lớn tiếng trả lời: “Cha đệ nói chỉ có đi theo thủ lĩnh thì tiền đồ của đệ mới xán lạn, nếu thủ lĩnh không cần bọn đệ nữa thì cả đời này bọn đệ chỉ có thể cắm mặt xuống đất cày ruộng thôi.”
“Đúng vậy, cha đệ cũng nói như thế!”
“Đúng vậy! Đúng vậy!”
Ai nói những người nông dân chân đất ngu dốt? Nếu người nhà của nhóm thiếu niên này không cho phép thì bọn chúng sao có thể mỗi ngày theo Lưu Trạm trèo đèo lội suối, chạy lung tung khắp nơi?
Lưu Trạm hài lòng gật đầu: “Vậy được, để ngày mai ta xuống huyện nha báo cáo lại với Phái đại nhân, xin đại nhân cho phép ta mang theo các đệ đi nhậm chức.”
Các thủ tục nhậm chức khác của Lưu Trạm chỉ làm cho có, đi ngang qua sân khấu mà thôi, thêm yêu cầu nhỏ bé kia, Phái Vạn Thiện gần như không cần suy nghĩ, đồng ý ngay lập tức.
Khi trở về, Lưu Trạm cầm theo mười sáu bộ binh phục nữa, ngày mai mười sáu thiếu niên này sẽ theo hắn tới Thông Thiên Quan làm lính thủ vệ quan ải. Chuyện này nhất thời gây chấn động toàn bộ ba thôn Thiên Thương, Thượng Kiều và Hạ Kiều, thôn dân tới nhà họ Lưu vây xem, đứng đầy sân, chật như nêm cối.
Tống Phượng Lâm tức giận: “Huynh nhất định phải làm cho tất cả mọi người đều biết hết à?”
Lưu Trạm đắc ý nói: “Đương nhiên, không cho bọn họ biết đi theo Lưu Trạm ta đây sẽ có thịt ăn thì về sau còn ai sẵn lòng đi theo ta nữa?”
Tống Phượng Lâm thở dài, không quên nhắc nhở: “Cẩn thận một chút, mọi chuyện vừa mới bắt đầu, còn nhiều thứ chưa rành, đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Lưu Trạm không nói cho Lưu Học Uyên biết chuyện hắn muốn tấn công kho lương bên đất Yến nhưng Tống Phượng Lâm lại biết rõ mọi kế hoạch của hắn.
Lưu Trạm nhìn sâu vào mắt Tống Phượng Lâm, nói: “Đợi ta sắp xếp ổn thỏa rồi sẽ về đón đệ, chờ ta.”
Tống Phượng Lâm liếc hắn một cái, quay người đi về phòng: “Mọi người ồn ào quá, ta muốn đọc sách.”
Lưu Trạm cười nói: “Được được, bọn ta ra chỗ sân phơi lúa đây, không làm ồn nữa.”
Lưu Trạm dẫn cả đám ra sân phơi lúa, chia binh phục và vũ khí cho nhóm thiếu niên, còn có cả thiết bài tượng trưng cho thân phận binh lính của từng người.
Lưu Trạm tự mình khắc tên lên thiết bài cho mỗi người, chữ đẹp hay xấu không bàn tới, chỉ riêng phần nghi thức rất trịnh trọng kia đã đủ khiến các thiếu niên kiêu ngạo ngập trời rồi.
Lưu Trạm rất mãn nguyện, nhưng mà khi đến Thông Thiên Quan chính thức làm việc, nhìn thấy những lão binh phải đến khoảng tầm bốn năm mươi tuổi và kiến trúc tường thành rách nát kia, tâm trạng của hắn không có từ nào miêu tả nổi.
Thông Thiên Quan nằm trong một khe núi của đỉnh Thông Thiên, trùng hợp được hai tảng đá lớn bao lại, bốn phía là rừng thông, tầm nhìn trống trải.
Toàn bộ Thông Thiên Quan chỉ có một cái cổng thành hướng mặt về phía nước Yến. Cổng thành cũ kỹ nham nhở khỏi bàn, trên nóc mọc đầy rêu xanh, tường thành nứt vỡ, sập mất bảy tám phần, thứ duy nhất tương đối ra hình ra dáng chính là doanh trại quân đội.
Theo lệ, dưới tay bách hộ trưởng có hai tổng kỳ và mười tiểu kỳ*, cộng lại đủ một trăm người, nhưng trên thực tế, số lượng binh lính canh giữ Thông Thiên Quan hiện tại còn chưa đến ba mươi người.
(*tổng kỳ, tiểu kỳ: chức quan trong quân đội. Tổng kỳ là cấp dưới của bách hộ, mỗi tiểu kỳ quản lý 10 binh lính, mỗi tổng kỳ quản lý 5 tiểu kỳ - baidu)
Nhân số chưa đủ có thể tạm thời bỏ qua, cái chính là độ tuổi của những người này làm Lưu Trạm không thể chấp nhận được.
Tổng kỳ tên là Hoàng Đắc Khai, năm nay đã bốn mươi sáu tuổi. Một tiểu kỳ tên là Trần Phú Quý, năm nay đã năm mươi hai tuổi, một tiểu kỳ khác tên là Trương Nhị Điền, bốn mươi ba tuổi – ít tuổi nhất trong ba người, còn binh lính thì lớn tuổi nhất đã hơn sáu mươi tuổi, nhỏ nhất cũng bốn mươi tuổi.
Rặt một đám già cả yếu ớt, ít cũng phải hai mươi người coi như không còn khả năng chiến đấu, giả sử quân Yến lên núi lúc này thì không biết lấy cái gì để chống địch.
Lưu Trạm phấn khởi chưa được hai ngày, nhìn cảnh tượng thê thảm trước mắt mà nóng hết cả ruột.
Thôi thì vấn đề nhân lực tạm gác qua một bên, trước mắt chuyện quan trọng nhất là phải tu sửa cơ sở vật chất của doanh trại đã, nếu không chẳng có cả chỗ ở cho bọn họ.
Có khá nhiều binh xá* bị sụp, số còn lại đã nhét kín, chen chúc chật chội, không thể chứa thêm người được nữa, Lưu Trạm nảy ra một chủ ý, gọi Tào Tráng tới.
(*binh xá: nhà ở của binh lính)
“Đại Tráng, đệ chỉ huy các anh em tu sửa lại binh xá, thống kê lại xem còn thiếu những thứ gì, trong núi rất lạnh, giường đất nhất định phải làm đầy đủ.”
Tào Tráng lớn tiếng đáp vâng, lại hỏi: “Thủ lĩnh, vậy huynh ở đâu?”
Lưu Trạm: “Ta ở cùng với các đệ, cứ tạm vậy đã khi nào ổn định xây thêm nhà mới sau.”
Thông Thiên Quan là một kiến trúc tựa lưng vào núi, tường thành hay nhà ở đều lấy luôn những nguyên liệu có sẵn tại chỗ như đá gỗ để xây. Lưu Trạm đi sửa nhà cùng mọi người, đêm xuống cả nhóm ngồi dựa tạm vào tường nghỉ ngơi.
-
Lời tác giả:
Mở phó bản mới rồi.
[Hết chương 19]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.