Chương 1: Hồi Ức
Không Ngốc
21/12/2020
===========================//==================================
Giới Thiệu Truyện
Nguyễn Hoàng x Thái Dương
Niên hạ,
=============
Mười năm yêu anh, ba ngàn sáu trăm ngày, đều yêu anh.
Yêu là từ khi gặp anh tại cây cầu gỗ nhỏ, tôi còn là một thằng nhóc 15. Anh đã lớm chớm cằm râu tuổi 18. Anh theo bố mẹ chuyển công tác, về xóm nhỏ nơi tôi sinh ra. Ở đó.
Mười năm. Cảnh vật đều thay đổi. Duy chỉ có một thứ, không thay đổi....
Không, là hai thứ. Chính là, tình yêu tôi dành cho anh. Và, anh- vẫn không hề yêu tôi.
15 tuổi hay 25 tuổi, thời gian đôi khi lại chỉ là một con số...mãi không thể nào quên đi, để rồi mỗi khi moi móc ra khỏi trái tim và khối óc mình...đều, là hình bóng của anh...
Đặng Tiến, nếu có một ngày anh ngoảnh lại. Thái Dương tôi không còn nữa.
Anh, có khóc không?
Người ta nói, đau khổ chính là khi bật khóc.
Vậy, thứ ẩn nhói nhức nhối ngay dưới lồng ngực này, gọi là gì?
Ai gọi thành tên được sự si tình bền bỉ, đáp lại bằng đám cưới rộn rã ngày hôm nay? Ai viết thành lời được mỗi một vòng tay ôm ấp, mỗi một lần điên đảo tới rệu rã thân xác, lại đáp lại bằng một chức phù rể ngay trong ngày cưới của chính người mà mình thương yêu nhất..
Anh nói sao? Xin lỗi ư?
Em không cần.
Anh nói sao? Chỉ vì em là một thằng con trai ư?
Thật nực cười, ngay từ đầu chẳng phải anh đã biết rất rõ - rất rõ ràng đó sao? Giờ đây lại vì cái lý do như vậy mà nói rằng, muốn em làm người tình trong bóng tối, chứ không phải người cùng anh tay nắm tới già...
Đau, đến không thở nổi...
Đau, đến muốn chết đi....
Thái Dương mượn chút men rượu ngay trong chính đám cưới ấy... lảo đảo hướng thẳng ra trục đường xa lộ....
Như thế, như thế...
Cứ bước mãi, bước mãi đi...
Một bóng xe hiu hắt ngang qua...
Cậu, lao người tới...
Xóa đi. Xóa hết đi.., từng vũng máu trên đường kia.. loang lổ...Cậu lại mỉm cười..
Cuối cùng. Cũng có thể kết thúc.
Kết thúc bấy nhiêu năm làm người tình trên giường, cố sức mà thỏa mãn mọi dục vọng, mọi điên cuồng, chỉ để mong anh khảm sâu thêm vào da thịt...
Kết thúc bấy nhiêu năm cắn răng khóc gục bên ngoài thành cửa sổ, khi bên trong căn phòng ấy người mình yêu thương đang vui vẻ ôm hôn một người con gái khác.
Kết thúc bấy nhiêu năm... yêu anh..
Ba ngàn, sáu trăm ngày...
Trước khi cơn hôn mê ập đến, Thái Dương cậu như vẳng lại một đoạn tâm gan muốn vỡ...
Đặng Tiến...Nếu em là con gái. Anh sẽ cưới em chứ?
Thái Dương, xin lỗi.
Anh vốn dĩ không cần xin lỗi... Tên em là Thái Dương. Thế nhưng một ngày 24 giờ trôi qua, chẳng phải có tới 12h là không có Thái Dương em tồn tại sao?.
Cứ như vậy đi...
Tiếng nhạc đám cưới vẫn ồn ã một góc Đô Thành,
Nghe đâu, chú rể đẹp trai cưới được cô con gái của tổng giám đốc lớn,
Nghe đâu, cưới xong lập tức đi Sing hưởng tuần trăng mật.
Nghe đâu, thực xứng một đôi trai tài gái sắc.
====================
Nâng vệt máu dài trên lằn đường...
Người tài xế hốt hoảng nhìn cậu chủ bế trên tay thân hình nhuốm đỏ,chuyển hướng đầu xe.
==================
Từng đoạn hồi ức rời rạc, từng nụ hôn, từng vòng tay, từng nụ cười... tan ra như những giọt máu kia... thấm vào lòng đất mẹ.
Sẽ không ai hiểu được, không ai có thể hiểu được...
Chỉ là.... Đau...
Nước mắt vô thức trào ra,
Tay quờ quạng siết chặt lấy một bàn tay vừa tìm được.
===============//===============
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.