Chương 18: Tiểu cảnh
Không Ngốc
21/12/2020
Chủ nhật.
Vì giữ sức cho một ngày chuyển nhà khá vất vả, nên dĩ nhiên tối hôm qua Thái Dương ngoài việc ban phát ít đậu hũ, nhất định không để Nguyễn Hoàng được voi đòi hai bà Trưng.
Cũng không hiểu vì sao, chỉ chênh nhau có 2 tuổi, vậy mà lúc nào Thái Dương cũng cảm thấy khoảng cách này như một cái hố lớn vậy, cậu không thể hiểu nổi nhiệt tình tới mức thái quá, sức sống lúc nào cũng tràn trề như không bao giờ có thể vắt kiệt được hắn, cả trên giường, lẫn dưới đất.
Nghĩ tới vậy lại buồn cười. Thái Dương vuốt đôi chút tóc mai của kẻ bên cạnh. Tóc hắn nếu cắt ngắn sẽ không nhận ra, chỉ khi nào để dài mới có thể thấy được rõ ràng là xoăn thành nếp. Rất nhiều chị em đều nói hắn nhìn giống hệt con lai. Thế nhưng hắn nói với Thái Dương rằng cha mẹ hắn chỉ là một cái công chức nhỏ tận tít ở quê. Sao có thể chứ?
Thái Dương dậy sớm hơn mọi ngày, có lẽ là do hôm nay sẽ là ngày chính thức chuyển đi – cùng với hắn.
Không rõ được, quyết định này là đúng hay sai, là nên hay không nên. Thế nhưng mới chỉ vừa tối qua thôi, tên tóc xoăn nào chẳng thèm hỏi cậu lấy một câu, hai ba đường đã nhét toàn bộ đồ của cậu xuống ô tô, chở thẳng tới căn chung cư ấy. Cứ coi như đó dĩ nhiên chính là việc dĩ nhiên! Không cần phải bàn tới lấy một lần.
Thái Dương vừa bước vào nhà tắm liền lắc đầu, tên này sợ cậu đổi ý, đến nỗi chỉ chừa đúng bộ quần áo cậu đang mặc trên người là để lại, đến cái bàn chải đánh răng cũng không còn nốt, xem ra đành phải súc miệng tạm thôi.
Vương vất đứng tựa nơi chiếc bàn đôi, vuốt ve chậu tiểu cảnh nhỏ, đây là một chậu xương rồng ghép, thân xanh chóp đỏ, còn có những cây nhỏ xung quanh nhìn vô cùng thích mắt. Hoặc giả, đó là món quà đầu tiên mà hắn tặng cậu, thế nên cậu lại có phần mà thiên vị hơn, được đặt ngay trên chiếc bàn đôi, chứng kiến đủ mọi khoảnh khắc của cả hai.
Từ tranh cãi nho nhỏ, đến ngọt như bây giờ..
Đôi chân dài rời giường, ngắm nghía ánh bình minh chiếu một góc khuôn mặt nhỏ tới không thể nhịn nổi mà bước tới, nhẹ đặt cằm lên vai cậu, ôm lấy.
- Sao anh không ngủ thêm?
- Hôm nay phải dọn đi rồi,
Đặt lại chậu tiểu cảnh xuống bàn, Thái Dương cầm lấy đôi tay ấm áp nơi vòng eo mình, lắng nghe từng nhịp đập trên lồng ngực trần trụi kia, áp tới từ sau lưng.
Những khoảnh khắc ngọt ngào cuốn cả hai người tới say mê, luyến tiếc không muốn rời tay.
- Dương, anh nói xem, chúng ta như vậy có phải giống như vợ chồng mới cưới không?
- Ai thèm là vợ em? Không cần mặt mũi nữa sao?
- Vậy cho anh là chồng cũng được.
- Ai mà thẩm mỹ kém vậy? lấy người vợ cơ bắp nhiều như thế kia?
- Anh chê em?
- Đồ ngốc.
Thái Dương mỉm cười nhẹ nhàng.
- Dẫu sao cũng tròn 3 năm rồi. Ngày anh vào Sài Gòn liền tới nơi này, hôm ấy trời mưa như trút. Anh thực sự chưa từng nghĩ tới ngày phải rời đi.
Nguyễn Hoàng nhận ra chút buồn, liền nhẹ nhàng cọ lên gáy ai đó mà làm nũng.
- Sau này khi nào nhớ, chúng ta vẫn có thể về lại đây mà?
- Em đó, đây là phòng của công ty, làm cứ như nhà của em không bằng?
- ...... (!)
- À, mà dạo này thấy em thân với anh Trung, anh cũng mừng.Nhưng mà.. nói thế nào anh ấy vẫn là cấp trên, là sếp của chúng ta. Nhiều khi anh thấy em nói chuyện với anh ấy có phần hơi thô lỗ, sau này nên sửa đi.
- ....(!!!!!)
- Ừm.. đều nghe anh.
=======
Đón chút gió man mát của bình minh, cùng nhau bắt tay dọn chút đồ còn lại. Cả hai mới chỉ 7h sáng đã có mặt trước cửa căn chung cư.
Thái Dương khó hiểu trước động tác của Nguyễn Hoàng.
Tên ngốc ấy lấy tay bịp mắt cậu lại.
- Trẻ con quá!.
- Đừng mở mắt nhé. Khi nào em nói mở mới được mở!
- ....!
Cách.
Cánh cửa phòng vừa hé, Nguyễn Hoàng đã nửa kéo nửa đẩy Thái Dương bước vào.
- Anh xem!
Đôi bàn tay trên mắt vừa đưa xuống. Thái Dương mở mắt liền sững người.
Khắp căn phòng đều là những chậu tiểu cảnh xinh xắn, tươi xanh. Trên các kệ nhỏ, một vài chú cá tung tăng bơi lội.
Thái Dương sững người.
- Đây...
- Thích lắm đúng không?
Như một chú cún con mới lập được công lớn vẫy đuôi chờ khen thưởng. Nguyễn Hoàng xòe vết thương còn chưa lành hẳn trong lòng bàn tay ra mà khoe công:
- Cái kệ kia, kệ kia nữa là em tự làm nhé. Đứt tay chính là vì nó!
- ....
Yên lặng một lát, Thái Dương không biết nói gì cho phải...
Thì ra, bao nhiêu đêm hắn về muộn, là vì những thứ này sao?
Và căn bản là. Thái Dương cậu chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một ai vì cậu mà làm ra những điều như thế. Đáng sao?
Hạnh phúc chợt ập đến to lớn quá, khiến chính cậu bối rối tới mức không biết phải làm sao để tiếp nhận. Chỉ có thể đưa tay đón lấy vết thương ấy.
Hôn lên.
Trân trọng.
Nguyễn Hoàng, cảm ơn em.
Anh, như thế mà lại chẳng có gì cho em hết cả.
Nhận ra chút biến đổi khác thường trên khuôn mặt đượm buồn kia. Nguyễn Hoàng trong tim cũng nghẹn một mảng, ôm chầm lấy.
- Hời ơi. Biết ngay anh sẽ lại thế này mà.
- ...
- Hôm nay là ngày tân hôn của chúng ta đó!. Anh phải vui lên chớ?
- Tân hôn?
- Thì đúng rồi, hôm nay em coi như rước vợ về nhà mới đây!
- ....
- À, còn nữa!
Nguyễn Hoàng như chợt nhớ ra điều gì, liền buông người nắm tay chỉ vào phía phòng ngủ hớn hở nói:
- Anh xem, giường này êm lắm luôn, nệm dày cả gang. Tha hồ quần mà không đau lưng!
- Em...
- Lưu manh!
Nguyễn Hoàng cười đầy ám muội, hai ba bước đã đem người đặt xuống dưới giường.
- Nhưng mà mới chỉ nghe nói, em không tin đâu,...
- Em.. định làm gì?
Liếm liếm đôi môi ngắm người đang nằm xoài dưới thân. Nguyễn Hoàng hôn lên má nựng một cái mà rằng
- Kiểm tra chất lượng..
- Em.. Ưm..
Sinh lực của tuổi trẻ thật quá nồng nhiệt thì phải.
Thái Dương mới chỉ mười phút trước còn đang cảm động biết bao nhiêu đôi bàn tay kia vì mình mà bị đứt, bị thương, giờ cũng chính đôi bàn tay đó đang nhanh nhẹn tới thuần thục lột một đường vạch chiếc áo thun lên tới cổ, đôi môi mạnh mẽ không để cậu kháng cự, mút lấy đầu ngực cậu mà vân vê mà liếm láp.
- Ưm..
- Hoàng..
- Bỏ ra đi...
Nguyễn Hoàng ngẩng khuôn mặt rời khỏi hạt đậu kia. Bĩu bĩu môi,
- Lần nào anh cũng nói bỏ ra đi. Vậy nhưng anh lại bắn tới mấy lần!
- Hả?
- Anh còn nói dừng? Vậy nhưng cái mông này cứ hút lấy cậu nhỏ của em. Anh nói xem? Em nên tin anh hay tin cậu nhỏ đang cương này của anh đây? – Nguyễn Hoàng qua lớp quần chọc chọc lên háng Thái Dương.
Thái Dương ngượng chín cả mặt, quay sang bên cạnh vờ như nhìn sang một chậu tiểu cảnh,
- Mặc kệ em.
- Để rồi xem. Một lát nữa ai sẽ là người bắn trước!
- .....
Thái Dương cũng không hiểu, làm tình thì làm tình. Vậy nhưng tên nhóc này, thật muốn đốt cho cậu đỏ hai tai mới được sao?.
Khóe môi khẽ mở, chiếc lưỡi nhẹ nhàng bắt được, luồn vào trong mơn trớn từng chút một, Thái Dương cảm giác như từng chút nước bọt muốn nhỏ ra đều bị mút sạch lấy, phút chốc người đã muốn nhũn vì thiếu khí..
Nguyễn Hoàng không trêu chọc nữa, cậu em nhỏ nhịn mấy hôm rồi thèm khát đã ngẩng đầu nhỏ dịch, được thêm chút gel bôi trơn phủ lên, lại càng tham lam mà nóng nảy, Một màn sờ nắn khắp người, hôn lên từng chút da trên cơ thể Thái Dương, lại mở rộng tới khi hai ba ngón tay đã có thể ra vào thuận lợi, Nguyễn Hoàng đem ôm Thái Dương dịch ra bìa giường, bắt trọn hai chân gác lên vai, đứng từ dưới đất chèn vào giữa hậu huyệt bắt đầu cọ sát bên ngoài, Thái Dương run rẩy cả người. Tư thế này cậu chưa từng làm.. có phần lo sợ..
- Đợi.. đợi đã.. đeo bao vào đã...
- Tân hôn mà! Không đeo!
- ..A....
Thái Dương còn muốn nói gì, vậy nhưng kẻ nào từ phía dưới đã không nhịn được mạnh mẽ thúc lên tạo thành một góc chéo mà xuyên vào như muốn đâm nhô lên vùng bụng phẳng,...
A,.. Ưm..
A...h...
Hai tay quơ quào, Thái Dương cảm giác như mình sắp bị đâm tới hỏng liền mở giọng,
- Hoàng.. Hoàng.. đổi.. anh không chịu được..a...
- Không.. Chờ một lát sẽ sướng..a.. ha..
- Không... chịu... không nổi...
- Sẽ nổi.. nhanh thôi...
Thái Dương thực sự không chịu nổi, mỗi một lần xuyên tới đều như có thể nhìn bằng mắt một vùng bụng nhô lên rõ ràng.. hậu huyệt theo đó mà co thắt lại thành từng đợt, vậy nhưng ngoài mong muốn, cậu nhỏ chịu kích thích không tưởng, chỉ phút chốc đã bắn ra một chút nước tiểu vàng nhạt,
- Không... a....
Thái Dương lúc ấy, thực chỉ ước mình có thể lập tức tìm một lỗ để chui xuống.
- Đáng ghét!
Cậu mặc kệ Nguyễn Hoàng còn đang chưa xong, một người một gậy đỏ tới tím au. Liền đẩy ra, không quản những giọt dịch lớp nhớp chảy theo từng bước chân luống cuống, vơ lấy cái quần che đậy lại, nửa bước nửa chạy chui vào nhà tắm.
Nguyễn Hoàng đứng ngốc ra tới 10 giây. Cảm tưởng như cậu nhỏ của cậu đang chỉ lên mặt cậu mà trách mắng tới cùng..
Nghẹn chết thôi...
Lập tức đuổi theo chạy vào nhà tắm.
Và thế là, trong ấy, có một màn cầu xin tha thiết tới thảm thương.
- Em làm gì?
- Em chỉ định xem cái nệm có mềm lưng không thôi mà.
- Anh đã nói sao?
- Em không dám nữa, thực không dám nữa!
- Còn đòi thử tư thế mới nữa không?
- Ai da, không không!
- Đi ra ngoài!
- Cho em một tý thôi, anh nhìn tội chưa này!
- Cất trym đi! Ai thèm xem chứ?
- Đi mà..
========
Tân hôn có vẻ không suôn sẻ lắm.
Bởi thế cho nên khi mọi người rần rần kéo nhau tới thăm nhà, vác theo một đống đồ ăn lớn nhỏ, Nguyễn Hoàng vẫn ai oán lắm lắm mà nhìn cái giường.
Sếp Trung thấy vậy liền hiểu ngay, cười hân hoan thành tiếng. Thích giường không đau lưng đúng không? Đáng đời!
- ----------
Mọi người bắt đầu kéo tới, trong phòng khách sofa phải dọn gọn gàng vào một góc mới đủ chỗ ngồi.
Khi còn trên ghế nhà trường hay thậm chí là khi đi học, chơi với nhau người ta gọi là bạn bè,
Khi đã trưởng thành và đi làm rồi, người ta gọi là đồng nghiệp.
Có được bạn bè và có được cả đồng nghiệp tức là bản thân chúng ta đã có một phần nhỏ thành công trong cuộc đời này, chính là như thế.
Nguyễn Hoàng cũng không thể mãi vác bộ mặt bí xị như thế, chỉ một lát khi đã đông đủ liền tươi cười mà nâng ly chúc mừng.
Vậy nhưng một chị lại đột ngột nhận ra điều kỳ lạ,
- Ủa, sao trong phòng nhiều chậu tiểu cảnh quá vậy?
Mọi người lúc mới vào ai cũng bận rộn dọn chỗ ngồi rồi dọn đồ ăn ra nên chẳng ai để ý. Lúc này nghe thấy mới ngỡ ngàng nhìn khắp xung quanh.
- Ừ ha, không nhận ra là Nguyễn Hoàng lại có sở thích giống Thái Dương vậy nha?
Thái Dương ngại ngần tránh ánh mắt của mọi người, cúi xuống uống nước.
Nguyễn Hoàng ngồi ngay kế bên lại chẳng hề hấn gì:
- Anh Dương cũng dọn qua đây sống chung luôn.
- Hả? Vậy bạn gái cậu thì sao?
- Bạn gái thì em không có, nhưng bạn trai..
- Ái.
Thái Dương như có như không mà đánh rơi ly nước, lườm Nguyễn Hoàng một cái tới xém mặt.
Nguyễn Hoàng hiểu ý liền cười xòa lau lau chỗ chân ướt,
- À, cái phòng công ty cấp bị hỏng tùm lum, anh Dương sẽ qua đây ở với em một thời gian,
Một anh lên tiếng
- Ủa sao nghe bạn anh ở dãy đó nói mới sửa sang lại đây mà sao hỏng dữ vậy em?
Nguyễn Hoàng nhìn sang phía sếp Trung đang gặm dở miếng thịt quay.
- Cái này phải hỏi sếp Trung rồi?
- Hả?
Sếp Trung cố méo miệng nhai nốt miếng thịt.
- Khụ...Ừ.. hỏng.. nhiều lắm, để đó từ từ tính!
- -------
Tới chiều, sau khi mọi người đã lục tục rời khỏi, Thái Dương xuống tiễn,
Sếp Trung lại viện cớ có chút chuyện mà ở lại, túm lấy Nguyễn Hoàng kéo vào một góc gần như là van xin mà than thở.
- Bao giờ cậu mới rời khỏi đây! 1 năm rồi đó ông trẻ!
- Sao vậy? không hoan nghênh?
- ???!!!
- Tôi sẽ kêu người ký lệnh trừ nửa lương anh!
- !!!?cậu!!!
- Đùa thôi, anh giúp tôi nhiều như vậy, tôi sao có thể ra tay với anh cơ chứ?
- Phù, ( thở hắt)
- Cùng lắm là trừ 48%. anh thấy thế nào?
- Cậu?!
- Còn nữa, đừng ở đây nói những chuyện thế này, Kiên Phong không phải chờ ở dưới sao?
- ....Thôi được rồi. Nguyễn Hoàng. Đợi tôi chết đi, cậu nhớ đốt nhiều vàng mã cho tôi một chút tỏ lòng ân hận.. Chứ còn sống thế này, thật không dám mong gì.
===================//===========
Vì giữ sức cho một ngày chuyển nhà khá vất vả, nên dĩ nhiên tối hôm qua Thái Dương ngoài việc ban phát ít đậu hũ, nhất định không để Nguyễn Hoàng được voi đòi hai bà Trưng.
Cũng không hiểu vì sao, chỉ chênh nhau có 2 tuổi, vậy mà lúc nào Thái Dương cũng cảm thấy khoảng cách này như một cái hố lớn vậy, cậu không thể hiểu nổi nhiệt tình tới mức thái quá, sức sống lúc nào cũng tràn trề như không bao giờ có thể vắt kiệt được hắn, cả trên giường, lẫn dưới đất.
Nghĩ tới vậy lại buồn cười. Thái Dương vuốt đôi chút tóc mai của kẻ bên cạnh. Tóc hắn nếu cắt ngắn sẽ không nhận ra, chỉ khi nào để dài mới có thể thấy được rõ ràng là xoăn thành nếp. Rất nhiều chị em đều nói hắn nhìn giống hệt con lai. Thế nhưng hắn nói với Thái Dương rằng cha mẹ hắn chỉ là một cái công chức nhỏ tận tít ở quê. Sao có thể chứ?
Thái Dương dậy sớm hơn mọi ngày, có lẽ là do hôm nay sẽ là ngày chính thức chuyển đi – cùng với hắn.
Không rõ được, quyết định này là đúng hay sai, là nên hay không nên. Thế nhưng mới chỉ vừa tối qua thôi, tên tóc xoăn nào chẳng thèm hỏi cậu lấy một câu, hai ba đường đã nhét toàn bộ đồ của cậu xuống ô tô, chở thẳng tới căn chung cư ấy. Cứ coi như đó dĩ nhiên chính là việc dĩ nhiên! Không cần phải bàn tới lấy một lần.
Thái Dương vừa bước vào nhà tắm liền lắc đầu, tên này sợ cậu đổi ý, đến nỗi chỉ chừa đúng bộ quần áo cậu đang mặc trên người là để lại, đến cái bàn chải đánh răng cũng không còn nốt, xem ra đành phải súc miệng tạm thôi.
Vương vất đứng tựa nơi chiếc bàn đôi, vuốt ve chậu tiểu cảnh nhỏ, đây là một chậu xương rồng ghép, thân xanh chóp đỏ, còn có những cây nhỏ xung quanh nhìn vô cùng thích mắt. Hoặc giả, đó là món quà đầu tiên mà hắn tặng cậu, thế nên cậu lại có phần mà thiên vị hơn, được đặt ngay trên chiếc bàn đôi, chứng kiến đủ mọi khoảnh khắc của cả hai.
Từ tranh cãi nho nhỏ, đến ngọt như bây giờ..
Đôi chân dài rời giường, ngắm nghía ánh bình minh chiếu một góc khuôn mặt nhỏ tới không thể nhịn nổi mà bước tới, nhẹ đặt cằm lên vai cậu, ôm lấy.
- Sao anh không ngủ thêm?
- Hôm nay phải dọn đi rồi,
Đặt lại chậu tiểu cảnh xuống bàn, Thái Dương cầm lấy đôi tay ấm áp nơi vòng eo mình, lắng nghe từng nhịp đập trên lồng ngực trần trụi kia, áp tới từ sau lưng.
Những khoảnh khắc ngọt ngào cuốn cả hai người tới say mê, luyến tiếc không muốn rời tay.
- Dương, anh nói xem, chúng ta như vậy có phải giống như vợ chồng mới cưới không?
- Ai thèm là vợ em? Không cần mặt mũi nữa sao?
- Vậy cho anh là chồng cũng được.
- Ai mà thẩm mỹ kém vậy? lấy người vợ cơ bắp nhiều như thế kia?
- Anh chê em?
- Đồ ngốc.
Thái Dương mỉm cười nhẹ nhàng.
- Dẫu sao cũng tròn 3 năm rồi. Ngày anh vào Sài Gòn liền tới nơi này, hôm ấy trời mưa như trút. Anh thực sự chưa từng nghĩ tới ngày phải rời đi.
Nguyễn Hoàng nhận ra chút buồn, liền nhẹ nhàng cọ lên gáy ai đó mà làm nũng.
- Sau này khi nào nhớ, chúng ta vẫn có thể về lại đây mà?
- Em đó, đây là phòng của công ty, làm cứ như nhà của em không bằng?
- ...... (!)
- À, mà dạo này thấy em thân với anh Trung, anh cũng mừng.Nhưng mà.. nói thế nào anh ấy vẫn là cấp trên, là sếp của chúng ta. Nhiều khi anh thấy em nói chuyện với anh ấy có phần hơi thô lỗ, sau này nên sửa đi.
- ....(!!!!!)
- Ừm.. đều nghe anh.
=======
Đón chút gió man mát của bình minh, cùng nhau bắt tay dọn chút đồ còn lại. Cả hai mới chỉ 7h sáng đã có mặt trước cửa căn chung cư.
Thái Dương khó hiểu trước động tác của Nguyễn Hoàng.
Tên ngốc ấy lấy tay bịp mắt cậu lại.
- Trẻ con quá!.
- Đừng mở mắt nhé. Khi nào em nói mở mới được mở!
- ....!
Cách.
Cánh cửa phòng vừa hé, Nguyễn Hoàng đã nửa kéo nửa đẩy Thái Dương bước vào.
- Anh xem!
Đôi bàn tay trên mắt vừa đưa xuống. Thái Dương mở mắt liền sững người.
Khắp căn phòng đều là những chậu tiểu cảnh xinh xắn, tươi xanh. Trên các kệ nhỏ, một vài chú cá tung tăng bơi lội.
Thái Dương sững người.
- Đây...
- Thích lắm đúng không?
Như một chú cún con mới lập được công lớn vẫy đuôi chờ khen thưởng. Nguyễn Hoàng xòe vết thương còn chưa lành hẳn trong lòng bàn tay ra mà khoe công:
- Cái kệ kia, kệ kia nữa là em tự làm nhé. Đứt tay chính là vì nó!
- ....
Yên lặng một lát, Thái Dương không biết nói gì cho phải...
Thì ra, bao nhiêu đêm hắn về muộn, là vì những thứ này sao?
Và căn bản là. Thái Dương cậu chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một ai vì cậu mà làm ra những điều như thế. Đáng sao?
Hạnh phúc chợt ập đến to lớn quá, khiến chính cậu bối rối tới mức không biết phải làm sao để tiếp nhận. Chỉ có thể đưa tay đón lấy vết thương ấy.
Hôn lên.
Trân trọng.
Nguyễn Hoàng, cảm ơn em.
Anh, như thế mà lại chẳng có gì cho em hết cả.
Nhận ra chút biến đổi khác thường trên khuôn mặt đượm buồn kia. Nguyễn Hoàng trong tim cũng nghẹn một mảng, ôm chầm lấy.
- Hời ơi. Biết ngay anh sẽ lại thế này mà.
- ...
- Hôm nay là ngày tân hôn của chúng ta đó!. Anh phải vui lên chớ?
- Tân hôn?
- Thì đúng rồi, hôm nay em coi như rước vợ về nhà mới đây!
- ....
- À, còn nữa!
Nguyễn Hoàng như chợt nhớ ra điều gì, liền buông người nắm tay chỉ vào phía phòng ngủ hớn hở nói:
- Anh xem, giường này êm lắm luôn, nệm dày cả gang. Tha hồ quần mà không đau lưng!
- Em...
- Lưu manh!
Nguyễn Hoàng cười đầy ám muội, hai ba bước đã đem người đặt xuống dưới giường.
- Nhưng mà mới chỉ nghe nói, em không tin đâu,...
- Em.. định làm gì?
Liếm liếm đôi môi ngắm người đang nằm xoài dưới thân. Nguyễn Hoàng hôn lên má nựng một cái mà rằng
- Kiểm tra chất lượng..
- Em.. Ưm..
Sinh lực của tuổi trẻ thật quá nồng nhiệt thì phải.
Thái Dương mới chỉ mười phút trước còn đang cảm động biết bao nhiêu đôi bàn tay kia vì mình mà bị đứt, bị thương, giờ cũng chính đôi bàn tay đó đang nhanh nhẹn tới thuần thục lột một đường vạch chiếc áo thun lên tới cổ, đôi môi mạnh mẽ không để cậu kháng cự, mút lấy đầu ngực cậu mà vân vê mà liếm láp.
- Ưm..
- Hoàng..
- Bỏ ra đi...
Nguyễn Hoàng ngẩng khuôn mặt rời khỏi hạt đậu kia. Bĩu bĩu môi,
- Lần nào anh cũng nói bỏ ra đi. Vậy nhưng anh lại bắn tới mấy lần!
- Hả?
- Anh còn nói dừng? Vậy nhưng cái mông này cứ hút lấy cậu nhỏ của em. Anh nói xem? Em nên tin anh hay tin cậu nhỏ đang cương này của anh đây? – Nguyễn Hoàng qua lớp quần chọc chọc lên háng Thái Dương.
Thái Dương ngượng chín cả mặt, quay sang bên cạnh vờ như nhìn sang một chậu tiểu cảnh,
- Mặc kệ em.
- Để rồi xem. Một lát nữa ai sẽ là người bắn trước!
- .....
Thái Dương cũng không hiểu, làm tình thì làm tình. Vậy nhưng tên nhóc này, thật muốn đốt cho cậu đỏ hai tai mới được sao?.
Khóe môi khẽ mở, chiếc lưỡi nhẹ nhàng bắt được, luồn vào trong mơn trớn từng chút một, Thái Dương cảm giác như từng chút nước bọt muốn nhỏ ra đều bị mút sạch lấy, phút chốc người đã muốn nhũn vì thiếu khí..
Nguyễn Hoàng không trêu chọc nữa, cậu em nhỏ nhịn mấy hôm rồi thèm khát đã ngẩng đầu nhỏ dịch, được thêm chút gel bôi trơn phủ lên, lại càng tham lam mà nóng nảy, Một màn sờ nắn khắp người, hôn lên từng chút da trên cơ thể Thái Dương, lại mở rộng tới khi hai ba ngón tay đã có thể ra vào thuận lợi, Nguyễn Hoàng đem ôm Thái Dương dịch ra bìa giường, bắt trọn hai chân gác lên vai, đứng từ dưới đất chèn vào giữa hậu huyệt bắt đầu cọ sát bên ngoài, Thái Dương run rẩy cả người. Tư thế này cậu chưa từng làm.. có phần lo sợ..
- Đợi.. đợi đã.. đeo bao vào đã...
- Tân hôn mà! Không đeo!
- ..A....
Thái Dương còn muốn nói gì, vậy nhưng kẻ nào từ phía dưới đã không nhịn được mạnh mẽ thúc lên tạo thành một góc chéo mà xuyên vào như muốn đâm nhô lên vùng bụng phẳng,...
A,.. Ưm..
A...h...
Hai tay quơ quào, Thái Dương cảm giác như mình sắp bị đâm tới hỏng liền mở giọng,
- Hoàng.. Hoàng.. đổi.. anh không chịu được..a...
- Không.. Chờ một lát sẽ sướng..a.. ha..
- Không... chịu... không nổi...
- Sẽ nổi.. nhanh thôi...
Thái Dương thực sự không chịu nổi, mỗi một lần xuyên tới đều như có thể nhìn bằng mắt một vùng bụng nhô lên rõ ràng.. hậu huyệt theo đó mà co thắt lại thành từng đợt, vậy nhưng ngoài mong muốn, cậu nhỏ chịu kích thích không tưởng, chỉ phút chốc đã bắn ra một chút nước tiểu vàng nhạt,
- Không... a....
Thái Dương lúc ấy, thực chỉ ước mình có thể lập tức tìm một lỗ để chui xuống.
- Đáng ghét!
Cậu mặc kệ Nguyễn Hoàng còn đang chưa xong, một người một gậy đỏ tới tím au. Liền đẩy ra, không quản những giọt dịch lớp nhớp chảy theo từng bước chân luống cuống, vơ lấy cái quần che đậy lại, nửa bước nửa chạy chui vào nhà tắm.
Nguyễn Hoàng đứng ngốc ra tới 10 giây. Cảm tưởng như cậu nhỏ của cậu đang chỉ lên mặt cậu mà trách mắng tới cùng..
Nghẹn chết thôi...
Lập tức đuổi theo chạy vào nhà tắm.
Và thế là, trong ấy, có một màn cầu xin tha thiết tới thảm thương.
- Em làm gì?
- Em chỉ định xem cái nệm có mềm lưng không thôi mà.
- Anh đã nói sao?
- Em không dám nữa, thực không dám nữa!
- Còn đòi thử tư thế mới nữa không?
- Ai da, không không!
- Đi ra ngoài!
- Cho em một tý thôi, anh nhìn tội chưa này!
- Cất trym đi! Ai thèm xem chứ?
- Đi mà..
========
Tân hôn có vẻ không suôn sẻ lắm.
Bởi thế cho nên khi mọi người rần rần kéo nhau tới thăm nhà, vác theo một đống đồ ăn lớn nhỏ, Nguyễn Hoàng vẫn ai oán lắm lắm mà nhìn cái giường.
Sếp Trung thấy vậy liền hiểu ngay, cười hân hoan thành tiếng. Thích giường không đau lưng đúng không? Đáng đời!
- ----------
Mọi người bắt đầu kéo tới, trong phòng khách sofa phải dọn gọn gàng vào một góc mới đủ chỗ ngồi.
Khi còn trên ghế nhà trường hay thậm chí là khi đi học, chơi với nhau người ta gọi là bạn bè,
Khi đã trưởng thành và đi làm rồi, người ta gọi là đồng nghiệp.
Có được bạn bè và có được cả đồng nghiệp tức là bản thân chúng ta đã có một phần nhỏ thành công trong cuộc đời này, chính là như thế.
Nguyễn Hoàng cũng không thể mãi vác bộ mặt bí xị như thế, chỉ một lát khi đã đông đủ liền tươi cười mà nâng ly chúc mừng.
Vậy nhưng một chị lại đột ngột nhận ra điều kỳ lạ,
- Ủa, sao trong phòng nhiều chậu tiểu cảnh quá vậy?
Mọi người lúc mới vào ai cũng bận rộn dọn chỗ ngồi rồi dọn đồ ăn ra nên chẳng ai để ý. Lúc này nghe thấy mới ngỡ ngàng nhìn khắp xung quanh.
- Ừ ha, không nhận ra là Nguyễn Hoàng lại có sở thích giống Thái Dương vậy nha?
Thái Dương ngại ngần tránh ánh mắt của mọi người, cúi xuống uống nước.
Nguyễn Hoàng ngồi ngay kế bên lại chẳng hề hấn gì:
- Anh Dương cũng dọn qua đây sống chung luôn.
- Hả? Vậy bạn gái cậu thì sao?
- Bạn gái thì em không có, nhưng bạn trai..
- Ái.
Thái Dương như có như không mà đánh rơi ly nước, lườm Nguyễn Hoàng một cái tới xém mặt.
Nguyễn Hoàng hiểu ý liền cười xòa lau lau chỗ chân ướt,
- À, cái phòng công ty cấp bị hỏng tùm lum, anh Dương sẽ qua đây ở với em một thời gian,
Một anh lên tiếng
- Ủa sao nghe bạn anh ở dãy đó nói mới sửa sang lại đây mà sao hỏng dữ vậy em?
Nguyễn Hoàng nhìn sang phía sếp Trung đang gặm dở miếng thịt quay.
- Cái này phải hỏi sếp Trung rồi?
- Hả?
Sếp Trung cố méo miệng nhai nốt miếng thịt.
- Khụ...Ừ.. hỏng.. nhiều lắm, để đó từ từ tính!
- -------
Tới chiều, sau khi mọi người đã lục tục rời khỏi, Thái Dương xuống tiễn,
Sếp Trung lại viện cớ có chút chuyện mà ở lại, túm lấy Nguyễn Hoàng kéo vào một góc gần như là van xin mà than thở.
- Bao giờ cậu mới rời khỏi đây! 1 năm rồi đó ông trẻ!
- Sao vậy? không hoan nghênh?
- ???!!!
- Tôi sẽ kêu người ký lệnh trừ nửa lương anh!
- !!!?cậu!!!
- Đùa thôi, anh giúp tôi nhiều như vậy, tôi sao có thể ra tay với anh cơ chứ?
- Phù, ( thở hắt)
- Cùng lắm là trừ 48%. anh thấy thế nào?
- Cậu?!
- Còn nữa, đừng ở đây nói những chuyện thế này, Kiên Phong không phải chờ ở dưới sao?
- ....Thôi được rồi. Nguyễn Hoàng. Đợi tôi chết đi, cậu nhớ đốt nhiều vàng mã cho tôi một chút tỏ lòng ân hận.. Chứ còn sống thế này, thật không dám mong gì.
===================//===========
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.