Chương 45: Hí viên ganh ghét (7)
Ngân Tuyết Áp
20/11/2024
Edit + beta: Khuynh
―――――
Kẻ hiến tế nóng tính này, lần thứ hai thất thủ.
"Lúc đó em vừa mới tới gần hậu trường ở tiền viện liền... Em cũng không biết là sao nữa, tự nhiên cảm thấy cổ bị siết chặt, không thở nổi, sau đó thì em té xuống bậc thang."
Đêm lại đến, sau khi đám người đến thăm hỏi rời đi, Tống Viêm mới lén lút vào phòng Trần Kỳ Phi, nghe hắn thuật lại tai nạn buổi chiều.
"Lúc ấy ngoại trừ cậu, còn ai khác ở gần đó không? Họ có nhìn thấy thứ gì khác thường không?" Tống Viêm nhíu mi, để tránh cho Trần Kỳ Phi thêm căng thẳng, cậu và Kỷ Hành Phong chia nhau hành động, cậu tới dò hỏi Trần Kỳ Phi, mà Kỷ Hành Phong thì đi tìm Phan Trung Hách.
"Có, lúc đó tiểu tư thiếp thân* vẫn luôn đi theo em," mặt mày Trần Kỳ Phi trắng bệch, hiển nhiên là vẫn chưa hoàn hồn, nhưng hắn vẫn tận lực trả lời câu hỏi của Tống Viêm: "Nhưng mà... hồi nãy em cũng hỏi hắn rất nhiều lần rồi, hắn nói không có gì dị thường, hắn còn cho là do em không cẩn thận nên mới bị té."
*Tiểu tư thiếp thân: người hầu/ đầy tớ thân thuộc, gắn bó từ nhỏ. Từ "tiểu tư" dùng cho nam, nếu là nữ thì dùng "nữ bộc/ nữ dung".
"Cậu ngẫm lại thử xem," Tống Viêm tiếp tục dẫn dắt Trần Kỳ Phi, cậu không muốn từ bỏ quá dễ dàng: "Trước khi xảy ra chuyện cậu làm cái gì, hoặc là nói gì?"
Trần Kỳ Phi rầu rĩ hồi tưởng nửa ngày, cuối cùng vẫn buồn bực lắc đầu: "Em chỉ đang đi đường bình thường thôi, chưa nói cái gì hết, em thật sự không biết... sao lại gặp chuyện nữa."
Tống Viêm thấy thế liền biết là không hỏi không ra được gì nữa, cậu đưa cho Trần Kỳ Phi một lọ thuốc trị liệu rồi rời đi.
Cậu vừa ra khỏi cửa liền đụng phải Kỷ Hành Phong cũng vừa ra khỏi phòng Phan Trung Hách, hai người liếc nhau, vô cùng tự nhiên mà nắm tay, chậm rãi bước đi trên hành lang.
"Căn bản là Trần Kỳ Phi không nói ra được cái gì," Tống Viêm thở dài, tiếp tục nói: "Bản thân cậu ta cũng không rõ làm sao mà mình bị kẻ hiến tế nhắm vào, cũng không biết mình đã thoát chết như thế nào."
Kỷ Hành Phong nghe vậy nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
"Anh thì sao?" Tống Viêm nói xong thì kéo tay Kỷ Hành Phong hỏi.
"Mặt nước," Kỷ Hành Phong nhẹ nhàng nói ra hai chữ, sau đó giải thích: "Dù anh có hỏi thế nào thì Phan Trung Hách trước sau cũng không chịu nhiều lời, thẳng đến sau cùng mới chịu nói ra hai chữ "mặt nước"."
"Mặt nước..." Tuy manh mối mà hai chữ này mang đến cũng chẳng rõ ràng gì, nhưng Tống Viêm cảm thấy tựa như lại tiến thêm một bước đến đáp án cuối cùng: "Vậy lúc ấy hắn nhìn thấy thứ gì trên mặt nước sao? Nhưng mà... lúc Văn Tuệ chết cũng đâu có ở gần hồ nước đâu, sao có thể liên quan tới mặt nước được chứ."
"Anh nghĩ, có lẽ "mặt nước" này không chỉ đơn giản là hồ nước ở tiền viện, thậm chí cũng không chỉ là thứ có quan hệ với nước." Kỷ Hành Phong phân tích.
Kỳ thật, biện pháp trực tiếp nhất vào thời điểm hiện tại chính là tự mình đến cạnh hồ nhìn thử, nhưng Tống Viêm không muốn mạo hiểm như vậy, chỉ đành đổi sang một con đường khác để diễn giải cục diện trước mắt.
"Thật ra, bây giờ ngoại trừ Phan Trung Hách và Trần Kỳ Phi đã xảy ra chuyện, còn dư lại cũng chỉ có một người duy nhất." Tống Viêm quay đầu, hướng mắt về phòng Mã phu nhân.
Cậu và Kỷ Hành Phong đều không phải kẻ hiến tế, Phan Trung Hách và Trần Kỳ Phi đều vừa sống sót khỏi tay kẻ hiến tế, vậy thì người có hiềm nghi lớn nhất chính là Đường Vân Phương.
"Nhưng em cảm thấy, như vậy thì đơn giản quá." Tống Viêm nói xong, ngẩng đầu nhìn Kỷ Hành Phong, không ngoài ý muốn nhận được đáp án tương tự từ ánh mắt của đối phương.
"Vậy chúng ta cứ tiếp tục điều tra thêm đã." Mu bàn tay của Kỷ Hành Phong nhẹ nhàng cọ qua khuôn mặt Tống Viêm, thần sắc nghiêm túc nói.
Trong căn phòng cách bọn họ không xa, nha hoàn hơi béo cực kỳ săn sóc mà rót một chén trà nóng cho Mã phu nhân, hơi nước mịt mờ không che được khuôn mặt u sầu của Mã phu nhân: "Ai, đây rốt cuộc là đụng phải tai tinh nào vậy, rạp hát vốn đang êm đẹp sao lại biến thành như vậy chứ, thật là sầu chết ta."
Người phụ nữ hơi béo không nói chuyện, bà nghiêm túc tuân theo thiết lập nữ hầu, phảng phất như không hề hay biết tình hình hiện tại có bao nhiêu bất lợi đối với bà, mà chỉ vâng theo thói quen, mỉm cười lắng nghe hết mọi oán giận của Mã phu nhân, còn ánh mắt thì dần dần chuyển dời đến ngoài cửa sổ, nhìn bóng dáng hai người đang nắm tay nhau đi trên hành lang...
Vòng chơi bắt đầu tiến vào đêm thứ hai, Phan Trung Hách vô cùng dè chừng mà cuộn người trên giường, từ chối sự chăm sóc của bất kỳ kẻ nào, thậm chí còn buông màn giường, hoàn toàn ngăn cách bản thân mình với thế giới bên ngoài.
Ánh sáng càng ngày càng mờ, mí mắt của hắn cũng càng ngày càng nặng, nhưng ngay lúc này, hắn bỗng nghe thấy động tĩnh bên ngoài rèm giường.
"Là, là ai! Ai ở ngoài đó!" Hắn nắm chặt tấm chăn trên người, hô hấp cũng muốn đình trệ, hoảng loạn lắng nghe âm thanh bên ngoài, chỉ sợ mình bỏ lỡ thứ gì.
Nhưng đằng sau tấm rèm, không ai đáp lời, cũng không tiếp tục tạo ra tiếng động, hết thảy trở nên an tĩnh như vừa rồi chỉ là ảo giác của Phan Trung Hách.
Nhưng Phan Trung Hách không hề thả lỏng, hắn nhìn chằm chằm nơi giao nhau của hai mảnh rèm, luôn cảm giác cái khe hở nhỏ kia sẽ lập tức bị xốc lên.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, bóng tối gần như nuốt chửng tất cả mọi thứ trước mắt Phan Trung Hách. Hắn không thể nhìn rõ cảnh tượng xung quanh, cũng không thể nhìn rõ cái khe hở nhỏ kia.
Trong trạng thái khẩn trương cao độ, dường như hắn lại nghe thấy tiếng động cực nhỏ trong phòng, tựa như tiếng bước chân cực nhẹ, từ xa tới gần, giống như sắp chạy tới mép giường hắn.
Phan Trung Hách mất khống chế mà run lập cập, cả người thanh tỉnh được một chút, mà tiếng bước chân cực nhỏ kia lại biến mất.
Đang lúc hắn lại tập trung lực chú ý truy tìm tiếng bước chân khi có khi không kia mà không hề phát hiện, một cánh tay thon dài, đã vói vào trong màn giường tối đen...
"Tối hôm qua lại xảy ra chuyện."
Sáng ngày thứ ba, khi Tống Viêm tỉnh lại, Kỷ Hành Phong đã mang theo một thân sương sớm và tin tức mới nhất của gánh hát, ngồi bên mép giường cậu.
"Là ai vậy?" Tống Viêm vừa tỉnh ngủ liền nghe được tin dữ, tinh thần không khỏi căng chặt.
"Yên tâm, cũng không chết người," Kỷ Hành Phong vươn tay, săn sóc đỡ Tống Viêm lên, để cậu dựa vào đầu giường, sau đó bắt đầu giải thích dưới ánh mắt khó hiểu của đối phương: "Là Vân Sanh, hắn bị Phan Trung Hách bắt rồi."
Chuyện chỉ vừa mới xảy ra vào đêm qua, Phan Trung Hách đã trải qua lần thứ hai trốn thoát khỏi cái chết trong vòng chơi này. Nhưng điều khiến hắn không thể nào ngờ được chính là, lần này, người muốn giết hắn không phải là kẻ hiến tế, mà là Vân Sanh.
Bất quá, tuy ban sáng Phan Trung Hách bị kinh sợ, nhưng trong xương cốt vẫn là một kẻ tàn nhẫn, Vân Sanh không chỉ không đắc thủ, ngược lại còn bị hắn bắt tại trận, bị trói lại rồi ném tới góc tường, thẳng đến sáng ngày hôm sau mới được người hầu tới đưa bữa sáng cho bầu gánh phát hiện.
"Ngươi nói đi! Rốt cuộc là làm sao!" Mã phu nhân bị chuyện phát sinh liên tiếp mấy ngày nay làm cho lao lực, giờ phút này, bà nhìn Vân Sanh đang bị trói chặt, tức muốn đứt hơi: "Nhớ năm đó, khi ngươi vừa vào gánh hát chỉ mới 7 tuổi, những năm qua là ta và bầu gánh cho ngươi ăn, cho ngươi mặc, không hề bạc đãi ngươi... Sao lại có thể nuôi ra cái đồ vong ân phụ nghĩa như ngươi vậy chứ!"
"Bạc đãi? Vong ân phụ nghĩa?" Vân Sanh bật cười, hắn quay đầu nhìn bầu gánh Phan Trung Hách vẫn đang nằm trên giường, lạnh giọng hỏi: "Phu nhân, sao ngài không hỏi hắn xem, nuôi con trai ruột của mình như một con hát, có tính là bạc đãi không?"
"Đem con trai mình bán cho lão già bốn năm chục tuổi, còn kêu cái gì mà ân, cái gì mà nghĩa hả!"
Lời vừa nói ra, toàn bộ người trong phòng đều chấn kinh. Dù chuyện này trông có vẻ không liên quan đến người chơi, nhưng Tống Viêm vẫn theo bản năng quan sát phản ứng của những người chơi khác.
Phản ứng là bằng chứng rõ ràng nhất, đương sự Phan Trung Hách là người đột nhiên bị chỉ mặt định tội thì... hiển nhiên, sau khi trải qua một ngày một đêm lo lắng sốt vó, thì hiện tại hắn có phản ứng gì cũng không phải là làm quá.
Tối qua, Trần Kỳ Phi uống thuốc xong thì hoàn toàn không hay biết chuyện gì, giờ phút này đang vô cùng kinh ngạc ngồi bên cạnh phu nhân. Mà Đường Vân Phương... tuy trên mặt bà cũng có vẻ kinh ngạc, nhưng lại không quá rõ ràng, nhưng kết hợp với tính cách của nhân vật gốc, cũng xem như là được thông qua.
"Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó!" Tròng mắt Mã phu nhân bắt đầu đảo loạn, quả nhiên, dù là chuyện thân thế của Vân Sanh, hay chuyện Vân Sanh bị đem đi bán, bà ta đều biết: "Ai nói mấy chuyện vớ vẩn này với ngươi ngươi cũng tin à."
"Có vớ vẩn hay không, trong lòng bà tự rõ ràng!" Vân Sanh đã hận tới cực điểm, mặt mày dữ tợn mà nhìn Phan Trung Hách: "Hận là hận, ta hận mình không có một người cha tốt, còn cha ruột chi bằng không có thì tốt hơn..."
"Vậy nên, ngươi nhất định phải giết hắn sao?" Tống Viêm luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, Vân Sanh sẽ chỉ vì biết được thân thế của mình và chuyện mình sắp bị bán đi nên sinh lòng thù hận với Mã bầu gánh, mà trực tiếp đi giết người sao?
"Đúng, vì vậy mà ta nhất định phải giết hắn," Vân Sanh ngẩng đầu, dùng đôi mắt đỏ bừng quét qua mọi người, cuối cùng rơi xuống Đường Vân Phương sau lưng Mã phu nhân: "Không chỉ có hắn, ta còn muốn giết cả cái người, không biết làm tốt trách nhiệm làm nương của ta kìa."
"Cô là mẹ của hắn?!" Điều này khiến Trần Kỳ Phi trực tiếp nhảy dựng lên, sắc mặt hoảng sợ nhìn Đường Vân Phương: "Là, là cô..."
Nếu như nhân vật mà Đường Vân Phương đóng vai là mẹ của Vân Sanh, vậy thì bà ta hoàn toàn có lý do oán hận toàn bộ hí viên, bước lên con đường trở thành kẻ hiến tế. Hơn nữa, trước đó ngoại trừ Tống Viêm và Kỷ Hành Phong, chỉ có bà là vẫn chưa gặp phải chuyện gì, gần như có thể kết luận rằng bà ta chính là kẻ hiến tế.
Đường Vân Phương lại không hề bị vạch trần mà hoảng loạn, chỉ thu liễm sự hòa nhã trên người, cũng không thèm nhìn Trần Kỳ Phi, mà chỉ bước lên phía trước hỏi Vân Sanh trên đất: "Ngươi, dựa vào cái gì mà nói ta là nương của ngươi?"
"Làm sao, chuyện tới nước này, bà vẫn không chịu nhận ta sao?" Vân Sanh giãy giụa nâng đầu, thất vọng hỏi.
"Không phải không nhận ngươi, nhưng ta thật sự không phải." Đường Vân Phương lắc đầu, vô cùng thong dong xắn tay áo, để lộ vết thủ cung sa* trên cánh tay: "Từ nhỏ ta đã đi theo phu nhân, chưa bao giờ thân cận với bất kỳ người đàn ông nào, sao có thể có một đứa con trai như ngươi chứ?"
*Thủ cung sa: được biết đến trong truyền thuyết Trung Quốc, là dấu vết màu đỏ để chứng tỏ người con gái còn trinh tiết.
Cả người Vân Sanh tựa như bị sét đánh, thân thể nháy mắt mất hết toàn bộ sức lực, ngã gục trên mặt đất, trong miệng lẩm bẩm mê sảng.
"Vậy, vậy cũng không thể loại trừ hiềm nghi của cô, nói không chừng là yêu mà không được gì đó..." Trần Kỳ Phi không muốn buông bỏ nghi ngờ đối với Đường Vân Phương, dù sao thì trên người bà ta không chỉ có một điểm đáng nghi này.
Đường Vân Phương nghe xong chỉ lạnh lùng cười, nhìn Trần Kỳ Phi và Phan Trung Hách: "Vậy mấy người có thể ở trong tay tôi sống đến tận bây giờ, thật đúng là phước lớn mạng lớn nhỉ?"
"Thật sự có kẻ hiến tế nào, sẽ ở trong cùng một ngày, mà thất thủ hai lần sao?"
―――――
Kẻ hiến tế nóng tính này, lần thứ hai thất thủ.
"Lúc đó em vừa mới tới gần hậu trường ở tiền viện liền... Em cũng không biết là sao nữa, tự nhiên cảm thấy cổ bị siết chặt, không thở nổi, sau đó thì em té xuống bậc thang."
Đêm lại đến, sau khi đám người đến thăm hỏi rời đi, Tống Viêm mới lén lút vào phòng Trần Kỳ Phi, nghe hắn thuật lại tai nạn buổi chiều.
"Lúc ấy ngoại trừ cậu, còn ai khác ở gần đó không? Họ có nhìn thấy thứ gì khác thường không?" Tống Viêm nhíu mi, để tránh cho Trần Kỳ Phi thêm căng thẳng, cậu và Kỷ Hành Phong chia nhau hành động, cậu tới dò hỏi Trần Kỳ Phi, mà Kỷ Hành Phong thì đi tìm Phan Trung Hách.
"Có, lúc đó tiểu tư thiếp thân* vẫn luôn đi theo em," mặt mày Trần Kỳ Phi trắng bệch, hiển nhiên là vẫn chưa hoàn hồn, nhưng hắn vẫn tận lực trả lời câu hỏi của Tống Viêm: "Nhưng mà... hồi nãy em cũng hỏi hắn rất nhiều lần rồi, hắn nói không có gì dị thường, hắn còn cho là do em không cẩn thận nên mới bị té."
*Tiểu tư thiếp thân: người hầu/ đầy tớ thân thuộc, gắn bó từ nhỏ. Từ "tiểu tư" dùng cho nam, nếu là nữ thì dùng "nữ bộc/ nữ dung".
"Cậu ngẫm lại thử xem," Tống Viêm tiếp tục dẫn dắt Trần Kỳ Phi, cậu không muốn từ bỏ quá dễ dàng: "Trước khi xảy ra chuyện cậu làm cái gì, hoặc là nói gì?"
Trần Kỳ Phi rầu rĩ hồi tưởng nửa ngày, cuối cùng vẫn buồn bực lắc đầu: "Em chỉ đang đi đường bình thường thôi, chưa nói cái gì hết, em thật sự không biết... sao lại gặp chuyện nữa."
Tống Viêm thấy thế liền biết là không hỏi không ra được gì nữa, cậu đưa cho Trần Kỳ Phi một lọ thuốc trị liệu rồi rời đi.
Cậu vừa ra khỏi cửa liền đụng phải Kỷ Hành Phong cũng vừa ra khỏi phòng Phan Trung Hách, hai người liếc nhau, vô cùng tự nhiên mà nắm tay, chậm rãi bước đi trên hành lang.
"Căn bản là Trần Kỳ Phi không nói ra được cái gì," Tống Viêm thở dài, tiếp tục nói: "Bản thân cậu ta cũng không rõ làm sao mà mình bị kẻ hiến tế nhắm vào, cũng không biết mình đã thoát chết như thế nào."
Kỷ Hành Phong nghe vậy nhíu mày, nhưng cũng không nói gì.
"Anh thì sao?" Tống Viêm nói xong thì kéo tay Kỷ Hành Phong hỏi.
"Mặt nước," Kỷ Hành Phong nhẹ nhàng nói ra hai chữ, sau đó giải thích: "Dù anh có hỏi thế nào thì Phan Trung Hách trước sau cũng không chịu nhiều lời, thẳng đến sau cùng mới chịu nói ra hai chữ "mặt nước"."
"Mặt nước..." Tuy manh mối mà hai chữ này mang đến cũng chẳng rõ ràng gì, nhưng Tống Viêm cảm thấy tựa như lại tiến thêm một bước đến đáp án cuối cùng: "Vậy lúc ấy hắn nhìn thấy thứ gì trên mặt nước sao? Nhưng mà... lúc Văn Tuệ chết cũng đâu có ở gần hồ nước đâu, sao có thể liên quan tới mặt nước được chứ."
"Anh nghĩ, có lẽ "mặt nước" này không chỉ đơn giản là hồ nước ở tiền viện, thậm chí cũng không chỉ là thứ có quan hệ với nước." Kỷ Hành Phong phân tích.
Kỳ thật, biện pháp trực tiếp nhất vào thời điểm hiện tại chính là tự mình đến cạnh hồ nhìn thử, nhưng Tống Viêm không muốn mạo hiểm như vậy, chỉ đành đổi sang một con đường khác để diễn giải cục diện trước mắt.
"Thật ra, bây giờ ngoại trừ Phan Trung Hách và Trần Kỳ Phi đã xảy ra chuyện, còn dư lại cũng chỉ có một người duy nhất." Tống Viêm quay đầu, hướng mắt về phòng Mã phu nhân.
Cậu và Kỷ Hành Phong đều không phải kẻ hiến tế, Phan Trung Hách và Trần Kỳ Phi đều vừa sống sót khỏi tay kẻ hiến tế, vậy thì người có hiềm nghi lớn nhất chính là Đường Vân Phương.
"Nhưng em cảm thấy, như vậy thì đơn giản quá." Tống Viêm nói xong, ngẩng đầu nhìn Kỷ Hành Phong, không ngoài ý muốn nhận được đáp án tương tự từ ánh mắt của đối phương.
"Vậy chúng ta cứ tiếp tục điều tra thêm đã." Mu bàn tay của Kỷ Hành Phong nhẹ nhàng cọ qua khuôn mặt Tống Viêm, thần sắc nghiêm túc nói.
Trong căn phòng cách bọn họ không xa, nha hoàn hơi béo cực kỳ săn sóc mà rót một chén trà nóng cho Mã phu nhân, hơi nước mịt mờ không che được khuôn mặt u sầu của Mã phu nhân: "Ai, đây rốt cuộc là đụng phải tai tinh nào vậy, rạp hát vốn đang êm đẹp sao lại biến thành như vậy chứ, thật là sầu chết ta."
Người phụ nữ hơi béo không nói chuyện, bà nghiêm túc tuân theo thiết lập nữ hầu, phảng phất như không hề hay biết tình hình hiện tại có bao nhiêu bất lợi đối với bà, mà chỉ vâng theo thói quen, mỉm cười lắng nghe hết mọi oán giận của Mã phu nhân, còn ánh mắt thì dần dần chuyển dời đến ngoài cửa sổ, nhìn bóng dáng hai người đang nắm tay nhau đi trên hành lang...
Vòng chơi bắt đầu tiến vào đêm thứ hai, Phan Trung Hách vô cùng dè chừng mà cuộn người trên giường, từ chối sự chăm sóc của bất kỳ kẻ nào, thậm chí còn buông màn giường, hoàn toàn ngăn cách bản thân mình với thế giới bên ngoài.
Ánh sáng càng ngày càng mờ, mí mắt của hắn cũng càng ngày càng nặng, nhưng ngay lúc này, hắn bỗng nghe thấy động tĩnh bên ngoài rèm giường.
"Là, là ai! Ai ở ngoài đó!" Hắn nắm chặt tấm chăn trên người, hô hấp cũng muốn đình trệ, hoảng loạn lắng nghe âm thanh bên ngoài, chỉ sợ mình bỏ lỡ thứ gì.
Nhưng đằng sau tấm rèm, không ai đáp lời, cũng không tiếp tục tạo ra tiếng động, hết thảy trở nên an tĩnh như vừa rồi chỉ là ảo giác của Phan Trung Hách.
Nhưng Phan Trung Hách không hề thả lỏng, hắn nhìn chằm chằm nơi giao nhau của hai mảnh rèm, luôn cảm giác cái khe hở nhỏ kia sẽ lập tức bị xốc lên.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, bóng tối gần như nuốt chửng tất cả mọi thứ trước mắt Phan Trung Hách. Hắn không thể nhìn rõ cảnh tượng xung quanh, cũng không thể nhìn rõ cái khe hở nhỏ kia.
Trong trạng thái khẩn trương cao độ, dường như hắn lại nghe thấy tiếng động cực nhỏ trong phòng, tựa như tiếng bước chân cực nhẹ, từ xa tới gần, giống như sắp chạy tới mép giường hắn.
Phan Trung Hách mất khống chế mà run lập cập, cả người thanh tỉnh được một chút, mà tiếng bước chân cực nhỏ kia lại biến mất.
Đang lúc hắn lại tập trung lực chú ý truy tìm tiếng bước chân khi có khi không kia mà không hề phát hiện, một cánh tay thon dài, đã vói vào trong màn giường tối đen...
"Tối hôm qua lại xảy ra chuyện."
Sáng ngày thứ ba, khi Tống Viêm tỉnh lại, Kỷ Hành Phong đã mang theo một thân sương sớm và tin tức mới nhất của gánh hát, ngồi bên mép giường cậu.
"Là ai vậy?" Tống Viêm vừa tỉnh ngủ liền nghe được tin dữ, tinh thần không khỏi căng chặt.
"Yên tâm, cũng không chết người," Kỷ Hành Phong vươn tay, săn sóc đỡ Tống Viêm lên, để cậu dựa vào đầu giường, sau đó bắt đầu giải thích dưới ánh mắt khó hiểu của đối phương: "Là Vân Sanh, hắn bị Phan Trung Hách bắt rồi."
Chuyện chỉ vừa mới xảy ra vào đêm qua, Phan Trung Hách đã trải qua lần thứ hai trốn thoát khỏi cái chết trong vòng chơi này. Nhưng điều khiến hắn không thể nào ngờ được chính là, lần này, người muốn giết hắn không phải là kẻ hiến tế, mà là Vân Sanh.
Bất quá, tuy ban sáng Phan Trung Hách bị kinh sợ, nhưng trong xương cốt vẫn là một kẻ tàn nhẫn, Vân Sanh không chỉ không đắc thủ, ngược lại còn bị hắn bắt tại trận, bị trói lại rồi ném tới góc tường, thẳng đến sáng ngày hôm sau mới được người hầu tới đưa bữa sáng cho bầu gánh phát hiện.
"Ngươi nói đi! Rốt cuộc là làm sao!" Mã phu nhân bị chuyện phát sinh liên tiếp mấy ngày nay làm cho lao lực, giờ phút này, bà nhìn Vân Sanh đang bị trói chặt, tức muốn đứt hơi: "Nhớ năm đó, khi ngươi vừa vào gánh hát chỉ mới 7 tuổi, những năm qua là ta và bầu gánh cho ngươi ăn, cho ngươi mặc, không hề bạc đãi ngươi... Sao lại có thể nuôi ra cái đồ vong ân phụ nghĩa như ngươi vậy chứ!"
"Bạc đãi? Vong ân phụ nghĩa?" Vân Sanh bật cười, hắn quay đầu nhìn bầu gánh Phan Trung Hách vẫn đang nằm trên giường, lạnh giọng hỏi: "Phu nhân, sao ngài không hỏi hắn xem, nuôi con trai ruột của mình như một con hát, có tính là bạc đãi không?"
"Đem con trai mình bán cho lão già bốn năm chục tuổi, còn kêu cái gì mà ân, cái gì mà nghĩa hả!"
Lời vừa nói ra, toàn bộ người trong phòng đều chấn kinh. Dù chuyện này trông có vẻ không liên quan đến người chơi, nhưng Tống Viêm vẫn theo bản năng quan sát phản ứng của những người chơi khác.
Phản ứng là bằng chứng rõ ràng nhất, đương sự Phan Trung Hách là người đột nhiên bị chỉ mặt định tội thì... hiển nhiên, sau khi trải qua một ngày một đêm lo lắng sốt vó, thì hiện tại hắn có phản ứng gì cũng không phải là làm quá.
Tối qua, Trần Kỳ Phi uống thuốc xong thì hoàn toàn không hay biết chuyện gì, giờ phút này đang vô cùng kinh ngạc ngồi bên cạnh phu nhân. Mà Đường Vân Phương... tuy trên mặt bà cũng có vẻ kinh ngạc, nhưng lại không quá rõ ràng, nhưng kết hợp với tính cách của nhân vật gốc, cũng xem như là được thông qua.
"Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó!" Tròng mắt Mã phu nhân bắt đầu đảo loạn, quả nhiên, dù là chuyện thân thế của Vân Sanh, hay chuyện Vân Sanh bị đem đi bán, bà ta đều biết: "Ai nói mấy chuyện vớ vẩn này với ngươi ngươi cũng tin à."
"Có vớ vẩn hay không, trong lòng bà tự rõ ràng!" Vân Sanh đã hận tới cực điểm, mặt mày dữ tợn mà nhìn Phan Trung Hách: "Hận là hận, ta hận mình không có một người cha tốt, còn cha ruột chi bằng không có thì tốt hơn..."
"Vậy nên, ngươi nhất định phải giết hắn sao?" Tống Viêm luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, Vân Sanh sẽ chỉ vì biết được thân thế của mình và chuyện mình sắp bị bán đi nên sinh lòng thù hận với Mã bầu gánh, mà trực tiếp đi giết người sao?
"Đúng, vì vậy mà ta nhất định phải giết hắn," Vân Sanh ngẩng đầu, dùng đôi mắt đỏ bừng quét qua mọi người, cuối cùng rơi xuống Đường Vân Phương sau lưng Mã phu nhân: "Không chỉ có hắn, ta còn muốn giết cả cái người, không biết làm tốt trách nhiệm làm nương của ta kìa."
"Cô là mẹ của hắn?!" Điều này khiến Trần Kỳ Phi trực tiếp nhảy dựng lên, sắc mặt hoảng sợ nhìn Đường Vân Phương: "Là, là cô..."
Nếu như nhân vật mà Đường Vân Phương đóng vai là mẹ của Vân Sanh, vậy thì bà ta hoàn toàn có lý do oán hận toàn bộ hí viên, bước lên con đường trở thành kẻ hiến tế. Hơn nữa, trước đó ngoại trừ Tống Viêm và Kỷ Hành Phong, chỉ có bà là vẫn chưa gặp phải chuyện gì, gần như có thể kết luận rằng bà ta chính là kẻ hiến tế.
Đường Vân Phương lại không hề bị vạch trần mà hoảng loạn, chỉ thu liễm sự hòa nhã trên người, cũng không thèm nhìn Trần Kỳ Phi, mà chỉ bước lên phía trước hỏi Vân Sanh trên đất: "Ngươi, dựa vào cái gì mà nói ta là nương của ngươi?"
"Làm sao, chuyện tới nước này, bà vẫn không chịu nhận ta sao?" Vân Sanh giãy giụa nâng đầu, thất vọng hỏi.
"Không phải không nhận ngươi, nhưng ta thật sự không phải." Đường Vân Phương lắc đầu, vô cùng thong dong xắn tay áo, để lộ vết thủ cung sa* trên cánh tay: "Từ nhỏ ta đã đi theo phu nhân, chưa bao giờ thân cận với bất kỳ người đàn ông nào, sao có thể có một đứa con trai như ngươi chứ?"
*Thủ cung sa: được biết đến trong truyền thuyết Trung Quốc, là dấu vết màu đỏ để chứng tỏ người con gái còn trinh tiết.
Cả người Vân Sanh tựa như bị sét đánh, thân thể nháy mắt mất hết toàn bộ sức lực, ngã gục trên mặt đất, trong miệng lẩm bẩm mê sảng.
"Vậy, vậy cũng không thể loại trừ hiềm nghi của cô, nói không chừng là yêu mà không được gì đó..." Trần Kỳ Phi không muốn buông bỏ nghi ngờ đối với Đường Vân Phương, dù sao thì trên người bà ta không chỉ có một điểm đáng nghi này.
Đường Vân Phương nghe xong chỉ lạnh lùng cười, nhìn Trần Kỳ Phi và Phan Trung Hách: "Vậy mấy người có thể ở trong tay tôi sống đến tận bây giờ, thật đúng là phước lớn mạng lớn nhỉ?"
"Thật sự có kẻ hiến tế nào, sẽ ở trong cùng một ngày, mà thất thủ hai lần sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.