Chương 16: Lê Hoa quỷ sạn (1)
Ngân Tuyết Áp
20/11/2024
Edit: Trà Viên
Beta: Khuynh
―――――
*Lê Hoa quỷ sạn: quán trọ quỷ/ khách điếm quỷ Lê Hoa
Lần này là nơi nào đây?
Tống Viêm mở to mắt, từ trên mặt đất bò dậy, trong tay còn có thêm thanh katana mà người mặt sắt đưa cho cậu trong lần chơi trước. Cậu cầm thanh đao lên, nắm chặt nó trong tay.
Lúc trước Ngô Kiêu đã từng nói cho cậu rằng trong trò chơi có thể giữ lại vài món đạo cụ, chẳng hạn như dây móc câu của Hạ Phồn, cây trường đao của người mặt sắt. Có vẻ như thanh katana này cũng là một vật phẩm được giữ lại trong trò chơi.
Nghĩ đến đây, Tống Viêm không thể không đè xuống những suy nghĩ lặp đi lặp lại càng lúc càng nhiều trong đầu mình, đưa mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Vẫn là buổi tối, ô cửa sổ khắc hoa đã vỡ nát đang đổ bóng bên chân cậu, đây là một căn phòng nhỏ hẹp, ở giữa phòng là một cái bàn bát tiên phủ đầy bụi, vài cái ghế tròn đổ ngã nằm rải rác xung quanh. Ở phía nam căn phòng có một cánh cửa sổ nhỏ mở toang, cho dù không lớn lắm, nhưng lại có thể xuyên qua nó nhìn thấy một cây lê nở sum xuê những đóa hoa trắng ở bên ngoài.
Trong hoàn cảnh hoang phế và chết chóc, vậy mà còn có một cái cây đầy sức sống nở rộ những bông hoa tươi tắn như vậy, hai bên một sống một chết, đặt chung một chỗ nhìn vô cùng quỷ dị.
Bên kia căn phòng có một chiếc giường đệm được treo rèm, trong phòng mọi thứ đều tan hoang, chỉ có tấm rèm che giường kia là hoàn hảo không bị gì, che kín mít cảnh tượng bên trong, Tống Viêm có dự cảm rằng đây không phải là chuyện gì tốt. Vì vậy cố gắng nhẹ chân bước về phía cửa phòng.
Nhưng cậu còn chưa đi được hai bước, bên trong rèm che đột nhiên truyền ra động tĩnh.
"Đại ca ca đừng đi, đệ sợ tối lắm. "
Giọng nói của trẻ con rất non nớt, vốn là âm thanh tinh khiết nhất, nhưng giờ phút này lại làm cho Tống Viêm kinh hãi đến mức mồ hôi lạnh ròng ròng.
Cậu mím chặt môi, hai mắt nhìn chằm chằm màn giường vẫn không nhúc nhích, tiếp tục lùi về phía cửa.
Đột nhiên, cậu cảm thấy có thứ gì đó chộp lấy góc áo mình từ phía sau, Tống Viêm cố gắng bình tĩnh, quay đầu lại nhìn.
Đó là một đứa bé có hai mắt màu đỏ tươi, thân hình lại như một tờ giấy mỏng cháy đen, túm chặt lấy áo của Tống Viêm, miệng rộng đỏ lòm nứt ra, vẻ mặt âm u cười cười.
Tống Viêm không chút do dự bổ một đao về phía nó, con tiểu quỷ kia lập tức biến thành khói đen trong tiếng cười the thé chói tai.
Tuy tiểu quỷ đã biến mất, nhưng Tống Viêm cũng không dám tiếp tục nán lại đây, nhanh chân chạy đến hành lang cũ kỹ.
Đúng lúc này, phía trước lại hiện lên một bóng đen, Tống Viêm chỉ có thể nắm chặt lấy katana, cố gắng kiềm lại tiếng thở dốc.
Một bước, hai bước... Đến càng gần, dưới chân Tống Viêm càng thêm cẩn thận, không ngờ phía trước đột nhiên có ánh đèn.
Trong lòng thả lỏng hơn một chút, Tống Viêm chợt nhận ra cái kia bất quá chỉ là người chơi khác mở đèn pin mà thôi. Dưới tình huống như vậy còn có thể sử dụng đèn pin, chắc hẳn giống như katana trong tay cậu, là đạo cụ đặc biệt.
Nhưng mà... Dưới tình huống này mà còn tùy tiện sử dụng đèn pin, hoặc là người này thật sự suy nghĩ nông cạn, hoặc là người này không hề sợ mình sẽ dẫn đến bất kỳ hậu quả gì. Tạm thời Tống Viêm vẫn chưa nghĩ ra người phía trước là người như thế nào, nhưng mà sau khi cân nhắc tới lui, cậu vẫn mở miệng hỏi: "Cùng đến Tượng đài Khai Sáng không?"
Người phía trước nghe thấy âm thanh của Tống Viêm, lập tức xoay người, khựng lại một chút rồi tức tốc chạy như điên đến, dường như muốn bổ nhào lên người Tống Viêm, kích động khóc lớn nói: "Học trưởng... Anh cũng tham gia vào trò chơi quỷ quái này hả... Chỗ này ghê quá đi!"
Tống Viêm thực sự bị bổ nhào đến mức chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, sửng sốt một hồi lâu mới nhận ra, người đàn ông trước mặt còn cao hơn cậu, nhưng lại rúc vào người cậu khóc hu hu, quả nhiên chính là Trần Kỳ Phi.
Từ sau khi tiến vào trò choi, Tống Viêm dường như đã ném hết mọi chuyện trong hiện thực ra sau đầu, tất nhiên cũng không nghĩ đến, trong vụ tai nạn xe kia sẽ có người giống cậu, sau khi chết thì tiến vào trò chơi Ba ngày hung trạch, càng không nghĩ đến, người đó sẽ là Trần Kỳ Phi.
Tống Viêm vốn không thích người khác đến gần mình, sau khi ngạc nhiên qua đi, cậu lập tức mất kiên nhẫn với sự day dưa của Trần Kỳ Phi. Huống chi, không nói đến cái tính không thích đến gần người khác của mình, với tình hình trước mắt, tuyệt đối không thể để cho Trần Kỳ Phi tiếp tục ôm đèn pin dựa vào lòng mình gào khóc như vậy nữa. Dẫn yêu ma quỷ quái đến thì còn đỡ, lỡ dẫn ai đó đến ––
Đang nghĩ ngợi lung tung, ở phía trước, ngay khúc quanh của hành lang gỗ đột nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn, trong lòng Tống Viêm lộp bộp vài tiếng, giơ tay lên muốn đẩy Trần Kỳ Phi ra, nhưng đối phương cứ như bạch tuộc quấn lấy mình cứng ngắc, đẩy kiểu gì cũng không nhúc nhích.
Toi rồi –– trong đầu Tống Viêm chỉ còn lại hai chữ này, sau đó trơ mắt nhìn người mặt sắt đi đến trước mặt bọn họ. Trong âm giọng khàn khàn mang theo vài ý tứ châm chọc: "Mấy người muốn thu hút quỷ quái tới đây rồi ôm nhau tuẫn tình* luôn à?"
*Tuẫn tình: chết vì tình
Nói xong, dùng một tay đập rớt cái đèn pin trong tay Trần Kỳ Phi xuống đất.
Trần Kỳ Phi lập tức ngưng hú hét vội vàng ngồi xổm xuống lượm đèn pin. Tống Viêm cũng nhân cơ hội đó nhanh chóng lủi ra sau lưng người mặt sắt, giải thích: "Không phải, đó là đàn em khóa dưới của tôi, chúng tôi..."
"Đi thôi." Giọng nói của người mặt sắt lại lạnh lùng như cũ, dường như người trào phúng trước đó không phải là hắn, ý bảo Tống Viêm đi theo mình, xoay người lại đi về phía hắn vừa xuất hiện.
Tống Viêm ngây ngẩn, không biết phải làm sao, nhưng khóe miệng lại không kiềm được mà muốn nhếch lên, sau đó nhanh chân đuổi theo người mặt sắt. Còn Trần Kỳ Phi cũng đã kêu la đủ rồi, tuy rằng trông người mặt sắt có hơi đáng sợ, nhưng theo trực giác của mình thì người này khá đáng tin, vì thế cũng hưng phấn mà đuổi theo. Ai ngờ mới đi vài bước, người mặt sắt lập tức xoay người, lạnh giọng quát khẽ: "Tắt đèn pin ngay!"
Trần Kỳ Phi sợ tới mức nhũn tay, thiếu chút nữa làm rớt đèn pin, tay chân run lẩy bẩy khó lắm mới tắt được đèn pin.
"Chúng ta đang đi tìm Tượng Đài sao?" Đi được một đoạn đường, Tống Viêm mở miệng hỏi.
"Không," Người mặt sắt quay lại nhìn cậu một cái, sau đó nói: "Thật ra đêm trước hung trạch cũng không có gì nguy hiểm."
"Cậu có thể nhân lúc này đi tra xét địa hình."
"Vì vậy, lần trước sau khi anh giao tôi cho Ngô Kiêu, anh đã đi tra xét địa hình hả?" Tống Viêm cảm giác được rất rõ ràng, người mặt sắt đã nói chuyện nhiều hơn trước, vội vàng gợi lại tình huống lúc trước rồi hỏi ra nghi vấn.
"Đúng vậy." Người mặt sắt trả lời ngắn gọn.
"Vì vậy, anh đã biết căn hầm bí mật kia ngay từ đầu sao?" Tống Viêm lại không muốn ngừng lại, dường như chỉ cần một từ đơn giản thôi cũng đã giúp cậu bắt được điều gì đó, tiếp tục truy vấn.
Chỉ là ngay lúc này, người mặt sắt lại không trả lời, chỉ có ý nhắc nhở: "Cẩn thận một chút, sắp phải xuống lầu."
Tống Viêm hơi há miệng, cuối cùng vẫn tạm đem lời muốn nói nuốt ngược trở về, dời lực chú ý sang căn hung trạch lần này.
Tống Viêm suy đoán, căn hung trạch này chắc hẳn là một quán trọ ở thời cổ đại. So với tòa lâu đài cổ trước đó, cái khách điếm này nhỏ hơn rất nhiều, nhưng kết cấu căn nhà lại không hề đơn giản.
Khách điếm có tổng cộng hai tầng, toàn bộ tiểu lâu có hình L, trên lầu 1 bên là phòng dành cho khách, một bên là hành lang. Mà dưới lầu có vẻ như là nơi dùng cơm, rải rác đầy bàn và ghế. Trước và sau tòa tiểu lâu này đều có sân viện. Tiền viện thì hơi nhỏ, hai bên trái phải trong viện trồng hai cây lê cao lớn, một cây trong số đó chính là cái cây mà Tống Viêm đã thấy khi nhìn qua cửa sổ.
Hậu viện thì lớn hơn một chút, chỗ ngoặt của tiểu lâu kéo dài đến đây, hợp lại thành vách tường phía đông của hậu viện, mà ở phía tây có xây một căn nhà nhỏ khác, bên trong trống không.
Tượng đài Khai Sáng đang nằm ngay giữa hậu viện, ánh sáng trắng lấp lánh phảng phất như muốn đoạt đi ánh sáng của mặt trăng, chiếu sáng những gương mặt đang đứng dưới chân Tượng đài.
Bởi vì lần này cậu quyết định đi tra xét địa hình trước, nên bọn người Tống Viêm đến khá muộn, cậu nhân cơ hội này quan sát những người chơi khác.
Điều làm cậu ngạc nhiên chính là, lần này trong đám người chơi lại có một cậu bé thoạt nhìn chỉ mới mười mấy tuổi, thằng bé bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, không nhịn được oa oa khóc lớn. May sao bên cạnh còn có một người phụ nữ trung niên trông có vẻ như là một người chơi lâu năm, mọi người đều gọi cô là chị Viên, cô chủ động tiến đến an ủi đứa bé, phổ cập cho thằng bé quy tắc trò chơi.
Ngoại trừ cậu bé đó, người mới còn có một người đàn ông thoạt nhìn rất chắc nịch, Tống Viêm loáng thoáng nghe thấy tên hắn là Tiền Thạch, dường như hắn vẫn chưa chấp nhận được sự thật trước mắt, không ngừng khắc khẩu với người khác.
"Chú ý đến ba người kia," lúc này người mặt sắt đến gần Tống Viêm, dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu nhìn ba người đang cãi vã với Tiền Thạch: "Bọn họ là một nhóm, người có vóc dáng cao cao là Trương Siêu, thân thủ cũng không tệ lắm. Bên phải là Phương Uy, cuối cùng là em trai của anh ta, tên Phương Nham, nhớ tránh xa bọn họ một chút."
Tống Viêm nghe theo hắn mà nhìn lại, Trương Siêu còn đỡ, Phương Uy và Phương Nham có gương mặt y chang nhau, đều có chút gì đó rất xảo quyệt, quả thật không nên dính líu đến.
"Hung trạch cái gì chứ! Tôi không thèm tin đâu, tốt nhất là mấy người nên nói thật đi!" Tên người mới Tiền Thạch kia vẫn như cũ lao nhao hét lớn, mà thằng nhóc kia cũng càng khóc càng lớn, tình hình dưới chân Tượng đài loạn cào cào.
Cũng may sau khi ba người Tống Viêm đến, Tượng đài Khai Sáng cũng đã mở ra.
"Tất cả người chơi đã đến Tượng đài Khai Sáng, trò chơi chính thức bắt đầu. "
"Bạch lê hoa, lê hoa bạch, Lê Hoa Nương nương tóc trắng xóa."
Giọng trẻ con non nớt vang lên, như thể trong bóng tối vô hình bên cạnh bọn họ có những đứa trẻ đang đứng vỗ tay ca hát.
Tống Viêm rùng mình một cái, nhưng rất nhanh sau đó liền tập trung nhìn dòng chữ phía trên Tượng đài.
"Cách 30 dặm về phía tây của thành Nguyên Châu, quan đạo thông suốt thương khách phồn hoa, nhưng người qua đường lại không dám dừng chân tại đây. Có lời đồn rằng nơi này từng có một nơi dừng chân, tên là Lê Hoa, không biết nó được xây lên từ bao giờ, nhưng trong một đêm lại bị thiêu rụi thành tro tàn, ngày hôm sau, lúc quan sai kiểm kê lại tàn tích thì phát hiện bên trong chất đầy xương cốt, có thể xưng là Quỷ Vực, nên nó còn có tên là Lê Hoa quỷ sạn."
Tống Viêm vất vả lắm mới đọc xong, những chữ viết đó lập tức tiêu biến như cát bụi. Mà Tượng đài vốn dĩ chỉ cao bằng một người bình thường tựa như có sự sống, biến nhỏ đổi cao, sau đó mọc ra một cành cây khô dài thiệt dài, sinh trưởng, đan xen, vô số nụ hoa mọc ra, chỉ trong chớp mắt, liền biến thành một cái cây trăm hoa đua nở.
Giống như lần trước, tất cả mọi thứ xung quanh bất tri bất giác biến hóa một cách nhanh chóng, chờ đến khi Tống Viêm nhìn lại thì đã không thấy bóng dáng của người mặt sắt đâu nữa, chỉ còn cậu và Trần Kỳ Phi đứng dưới gốc cây lê ở tiền viện, phía sau cổng viện vẫn là một đống hỗn độn, mà trước mặt là một tòa tiểu lâu tràn ngập hơi thở của sự sống. Từ bên ngoài nhìn vào, tòa lâu này có hai tầng lầu, gạch trắng ngói đen, cửa sổ mái hiên tuy không đến mức quá tinh xảo, nhưng lại vô cùng đơn giản tao nhã.
"Lê Hoa tây sạn*." Tống Viêm ngẩng đầu nhìn tấm biển phía trên, nhẹ nhàng đọc tên quán trọ, đúng lúc này, một cơn gió đông thổi qua, làm cho cành cây lê trong tiền viện đung đưa, rơi xuống từng đóa từng đóa hoa trắng như tuyết, nếu không phải đang trong trò chơi hung trạch, nơi này quả thật là một địa điểm tuyệt vời.
*Quán trọ/ khách điếm ở phía tây của thành Nguyên Châu.
Chỗ này vốn là quán trọ tên Lê Hoa nằm ở phía tây thành, nhưng mà sau sự kiện phóng hỏa, đã được đề cập ở trên, thì người dân bỏ từ "tây" trong đó và thay bằng từ "quỷ" nên vòng hung trạch lần này mới có tên là "Lê Hoa quỷ sạn".
Và thêm nữa, "lê hoa" dịch ra sẽ là hoa lê, nhưng mà đây là tên của khách điếm và được phiên âm sang âm Hán Việt nên tụi mình vẫn giữ là "Lê Hoa" nha.
Beta: Khuynh
―――――
*Lê Hoa quỷ sạn: quán trọ quỷ/ khách điếm quỷ Lê Hoa
Lần này là nơi nào đây?
Tống Viêm mở to mắt, từ trên mặt đất bò dậy, trong tay còn có thêm thanh katana mà người mặt sắt đưa cho cậu trong lần chơi trước. Cậu cầm thanh đao lên, nắm chặt nó trong tay.
Lúc trước Ngô Kiêu đã từng nói cho cậu rằng trong trò chơi có thể giữ lại vài món đạo cụ, chẳng hạn như dây móc câu của Hạ Phồn, cây trường đao của người mặt sắt. Có vẻ như thanh katana này cũng là một vật phẩm được giữ lại trong trò chơi.
Nghĩ đến đây, Tống Viêm không thể không đè xuống những suy nghĩ lặp đi lặp lại càng lúc càng nhiều trong đầu mình, đưa mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Vẫn là buổi tối, ô cửa sổ khắc hoa đã vỡ nát đang đổ bóng bên chân cậu, đây là một căn phòng nhỏ hẹp, ở giữa phòng là một cái bàn bát tiên phủ đầy bụi, vài cái ghế tròn đổ ngã nằm rải rác xung quanh. Ở phía nam căn phòng có một cánh cửa sổ nhỏ mở toang, cho dù không lớn lắm, nhưng lại có thể xuyên qua nó nhìn thấy một cây lê nở sum xuê những đóa hoa trắng ở bên ngoài.
Trong hoàn cảnh hoang phế và chết chóc, vậy mà còn có một cái cây đầy sức sống nở rộ những bông hoa tươi tắn như vậy, hai bên một sống một chết, đặt chung một chỗ nhìn vô cùng quỷ dị.
Bên kia căn phòng có một chiếc giường đệm được treo rèm, trong phòng mọi thứ đều tan hoang, chỉ có tấm rèm che giường kia là hoàn hảo không bị gì, che kín mít cảnh tượng bên trong, Tống Viêm có dự cảm rằng đây không phải là chuyện gì tốt. Vì vậy cố gắng nhẹ chân bước về phía cửa phòng.
Nhưng cậu còn chưa đi được hai bước, bên trong rèm che đột nhiên truyền ra động tĩnh.
"Đại ca ca đừng đi, đệ sợ tối lắm. "
Giọng nói của trẻ con rất non nớt, vốn là âm thanh tinh khiết nhất, nhưng giờ phút này lại làm cho Tống Viêm kinh hãi đến mức mồ hôi lạnh ròng ròng.
Cậu mím chặt môi, hai mắt nhìn chằm chằm màn giường vẫn không nhúc nhích, tiếp tục lùi về phía cửa.
Đột nhiên, cậu cảm thấy có thứ gì đó chộp lấy góc áo mình từ phía sau, Tống Viêm cố gắng bình tĩnh, quay đầu lại nhìn.
Đó là một đứa bé có hai mắt màu đỏ tươi, thân hình lại như một tờ giấy mỏng cháy đen, túm chặt lấy áo của Tống Viêm, miệng rộng đỏ lòm nứt ra, vẻ mặt âm u cười cười.
Tống Viêm không chút do dự bổ một đao về phía nó, con tiểu quỷ kia lập tức biến thành khói đen trong tiếng cười the thé chói tai.
Tuy tiểu quỷ đã biến mất, nhưng Tống Viêm cũng không dám tiếp tục nán lại đây, nhanh chân chạy đến hành lang cũ kỹ.
Đúng lúc này, phía trước lại hiện lên một bóng đen, Tống Viêm chỉ có thể nắm chặt lấy katana, cố gắng kiềm lại tiếng thở dốc.
Một bước, hai bước... Đến càng gần, dưới chân Tống Viêm càng thêm cẩn thận, không ngờ phía trước đột nhiên có ánh đèn.
Trong lòng thả lỏng hơn một chút, Tống Viêm chợt nhận ra cái kia bất quá chỉ là người chơi khác mở đèn pin mà thôi. Dưới tình huống như vậy còn có thể sử dụng đèn pin, chắc hẳn giống như katana trong tay cậu, là đạo cụ đặc biệt.
Nhưng mà... Dưới tình huống này mà còn tùy tiện sử dụng đèn pin, hoặc là người này thật sự suy nghĩ nông cạn, hoặc là người này không hề sợ mình sẽ dẫn đến bất kỳ hậu quả gì. Tạm thời Tống Viêm vẫn chưa nghĩ ra người phía trước là người như thế nào, nhưng mà sau khi cân nhắc tới lui, cậu vẫn mở miệng hỏi: "Cùng đến Tượng đài Khai Sáng không?"
Người phía trước nghe thấy âm thanh của Tống Viêm, lập tức xoay người, khựng lại một chút rồi tức tốc chạy như điên đến, dường như muốn bổ nhào lên người Tống Viêm, kích động khóc lớn nói: "Học trưởng... Anh cũng tham gia vào trò chơi quỷ quái này hả... Chỗ này ghê quá đi!"
Tống Viêm thực sự bị bổ nhào đến mức chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, sửng sốt một hồi lâu mới nhận ra, người đàn ông trước mặt còn cao hơn cậu, nhưng lại rúc vào người cậu khóc hu hu, quả nhiên chính là Trần Kỳ Phi.
Từ sau khi tiến vào trò choi, Tống Viêm dường như đã ném hết mọi chuyện trong hiện thực ra sau đầu, tất nhiên cũng không nghĩ đến, trong vụ tai nạn xe kia sẽ có người giống cậu, sau khi chết thì tiến vào trò chơi Ba ngày hung trạch, càng không nghĩ đến, người đó sẽ là Trần Kỳ Phi.
Tống Viêm vốn không thích người khác đến gần mình, sau khi ngạc nhiên qua đi, cậu lập tức mất kiên nhẫn với sự day dưa của Trần Kỳ Phi. Huống chi, không nói đến cái tính không thích đến gần người khác của mình, với tình hình trước mắt, tuyệt đối không thể để cho Trần Kỳ Phi tiếp tục ôm đèn pin dựa vào lòng mình gào khóc như vậy nữa. Dẫn yêu ma quỷ quái đến thì còn đỡ, lỡ dẫn ai đó đến ––
Đang nghĩ ngợi lung tung, ở phía trước, ngay khúc quanh của hành lang gỗ đột nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn, trong lòng Tống Viêm lộp bộp vài tiếng, giơ tay lên muốn đẩy Trần Kỳ Phi ra, nhưng đối phương cứ như bạch tuộc quấn lấy mình cứng ngắc, đẩy kiểu gì cũng không nhúc nhích.
Toi rồi –– trong đầu Tống Viêm chỉ còn lại hai chữ này, sau đó trơ mắt nhìn người mặt sắt đi đến trước mặt bọn họ. Trong âm giọng khàn khàn mang theo vài ý tứ châm chọc: "Mấy người muốn thu hút quỷ quái tới đây rồi ôm nhau tuẫn tình* luôn à?"
*Tuẫn tình: chết vì tình
Nói xong, dùng một tay đập rớt cái đèn pin trong tay Trần Kỳ Phi xuống đất.
Trần Kỳ Phi lập tức ngưng hú hét vội vàng ngồi xổm xuống lượm đèn pin. Tống Viêm cũng nhân cơ hội đó nhanh chóng lủi ra sau lưng người mặt sắt, giải thích: "Không phải, đó là đàn em khóa dưới của tôi, chúng tôi..."
"Đi thôi." Giọng nói của người mặt sắt lại lạnh lùng như cũ, dường như người trào phúng trước đó không phải là hắn, ý bảo Tống Viêm đi theo mình, xoay người lại đi về phía hắn vừa xuất hiện.
Tống Viêm ngây ngẩn, không biết phải làm sao, nhưng khóe miệng lại không kiềm được mà muốn nhếch lên, sau đó nhanh chân đuổi theo người mặt sắt. Còn Trần Kỳ Phi cũng đã kêu la đủ rồi, tuy rằng trông người mặt sắt có hơi đáng sợ, nhưng theo trực giác của mình thì người này khá đáng tin, vì thế cũng hưng phấn mà đuổi theo. Ai ngờ mới đi vài bước, người mặt sắt lập tức xoay người, lạnh giọng quát khẽ: "Tắt đèn pin ngay!"
Trần Kỳ Phi sợ tới mức nhũn tay, thiếu chút nữa làm rớt đèn pin, tay chân run lẩy bẩy khó lắm mới tắt được đèn pin.
"Chúng ta đang đi tìm Tượng Đài sao?" Đi được một đoạn đường, Tống Viêm mở miệng hỏi.
"Không," Người mặt sắt quay lại nhìn cậu một cái, sau đó nói: "Thật ra đêm trước hung trạch cũng không có gì nguy hiểm."
"Cậu có thể nhân lúc này đi tra xét địa hình."
"Vì vậy, lần trước sau khi anh giao tôi cho Ngô Kiêu, anh đã đi tra xét địa hình hả?" Tống Viêm cảm giác được rất rõ ràng, người mặt sắt đã nói chuyện nhiều hơn trước, vội vàng gợi lại tình huống lúc trước rồi hỏi ra nghi vấn.
"Đúng vậy." Người mặt sắt trả lời ngắn gọn.
"Vì vậy, anh đã biết căn hầm bí mật kia ngay từ đầu sao?" Tống Viêm lại không muốn ngừng lại, dường như chỉ cần một từ đơn giản thôi cũng đã giúp cậu bắt được điều gì đó, tiếp tục truy vấn.
Chỉ là ngay lúc này, người mặt sắt lại không trả lời, chỉ có ý nhắc nhở: "Cẩn thận một chút, sắp phải xuống lầu."
Tống Viêm hơi há miệng, cuối cùng vẫn tạm đem lời muốn nói nuốt ngược trở về, dời lực chú ý sang căn hung trạch lần này.
Tống Viêm suy đoán, căn hung trạch này chắc hẳn là một quán trọ ở thời cổ đại. So với tòa lâu đài cổ trước đó, cái khách điếm này nhỏ hơn rất nhiều, nhưng kết cấu căn nhà lại không hề đơn giản.
Khách điếm có tổng cộng hai tầng, toàn bộ tiểu lâu có hình L, trên lầu 1 bên là phòng dành cho khách, một bên là hành lang. Mà dưới lầu có vẻ như là nơi dùng cơm, rải rác đầy bàn và ghế. Trước và sau tòa tiểu lâu này đều có sân viện. Tiền viện thì hơi nhỏ, hai bên trái phải trong viện trồng hai cây lê cao lớn, một cây trong số đó chính là cái cây mà Tống Viêm đã thấy khi nhìn qua cửa sổ.
Hậu viện thì lớn hơn một chút, chỗ ngoặt của tiểu lâu kéo dài đến đây, hợp lại thành vách tường phía đông của hậu viện, mà ở phía tây có xây một căn nhà nhỏ khác, bên trong trống không.
Tượng đài Khai Sáng đang nằm ngay giữa hậu viện, ánh sáng trắng lấp lánh phảng phất như muốn đoạt đi ánh sáng của mặt trăng, chiếu sáng những gương mặt đang đứng dưới chân Tượng đài.
Bởi vì lần này cậu quyết định đi tra xét địa hình trước, nên bọn người Tống Viêm đến khá muộn, cậu nhân cơ hội này quan sát những người chơi khác.
Điều làm cậu ngạc nhiên chính là, lần này trong đám người chơi lại có một cậu bé thoạt nhìn chỉ mới mười mấy tuổi, thằng bé bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ, không nhịn được oa oa khóc lớn. May sao bên cạnh còn có một người phụ nữ trung niên trông có vẻ như là một người chơi lâu năm, mọi người đều gọi cô là chị Viên, cô chủ động tiến đến an ủi đứa bé, phổ cập cho thằng bé quy tắc trò chơi.
Ngoại trừ cậu bé đó, người mới còn có một người đàn ông thoạt nhìn rất chắc nịch, Tống Viêm loáng thoáng nghe thấy tên hắn là Tiền Thạch, dường như hắn vẫn chưa chấp nhận được sự thật trước mắt, không ngừng khắc khẩu với người khác.
"Chú ý đến ba người kia," lúc này người mặt sắt đến gần Tống Viêm, dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu nhìn ba người đang cãi vã với Tiền Thạch: "Bọn họ là một nhóm, người có vóc dáng cao cao là Trương Siêu, thân thủ cũng không tệ lắm. Bên phải là Phương Uy, cuối cùng là em trai của anh ta, tên Phương Nham, nhớ tránh xa bọn họ một chút."
Tống Viêm nghe theo hắn mà nhìn lại, Trương Siêu còn đỡ, Phương Uy và Phương Nham có gương mặt y chang nhau, đều có chút gì đó rất xảo quyệt, quả thật không nên dính líu đến.
"Hung trạch cái gì chứ! Tôi không thèm tin đâu, tốt nhất là mấy người nên nói thật đi!" Tên người mới Tiền Thạch kia vẫn như cũ lao nhao hét lớn, mà thằng nhóc kia cũng càng khóc càng lớn, tình hình dưới chân Tượng đài loạn cào cào.
Cũng may sau khi ba người Tống Viêm đến, Tượng đài Khai Sáng cũng đã mở ra.
"Tất cả người chơi đã đến Tượng đài Khai Sáng, trò chơi chính thức bắt đầu. "
"Bạch lê hoa, lê hoa bạch, Lê Hoa Nương nương tóc trắng xóa."
Giọng trẻ con non nớt vang lên, như thể trong bóng tối vô hình bên cạnh bọn họ có những đứa trẻ đang đứng vỗ tay ca hát.
Tống Viêm rùng mình một cái, nhưng rất nhanh sau đó liền tập trung nhìn dòng chữ phía trên Tượng đài.
"Cách 30 dặm về phía tây của thành Nguyên Châu, quan đạo thông suốt thương khách phồn hoa, nhưng người qua đường lại không dám dừng chân tại đây. Có lời đồn rằng nơi này từng có một nơi dừng chân, tên là Lê Hoa, không biết nó được xây lên từ bao giờ, nhưng trong một đêm lại bị thiêu rụi thành tro tàn, ngày hôm sau, lúc quan sai kiểm kê lại tàn tích thì phát hiện bên trong chất đầy xương cốt, có thể xưng là Quỷ Vực, nên nó còn có tên là Lê Hoa quỷ sạn."
Tống Viêm vất vả lắm mới đọc xong, những chữ viết đó lập tức tiêu biến như cát bụi. Mà Tượng đài vốn dĩ chỉ cao bằng một người bình thường tựa như có sự sống, biến nhỏ đổi cao, sau đó mọc ra một cành cây khô dài thiệt dài, sinh trưởng, đan xen, vô số nụ hoa mọc ra, chỉ trong chớp mắt, liền biến thành một cái cây trăm hoa đua nở.
Giống như lần trước, tất cả mọi thứ xung quanh bất tri bất giác biến hóa một cách nhanh chóng, chờ đến khi Tống Viêm nhìn lại thì đã không thấy bóng dáng của người mặt sắt đâu nữa, chỉ còn cậu và Trần Kỳ Phi đứng dưới gốc cây lê ở tiền viện, phía sau cổng viện vẫn là một đống hỗn độn, mà trước mặt là một tòa tiểu lâu tràn ngập hơi thở của sự sống. Từ bên ngoài nhìn vào, tòa lâu này có hai tầng lầu, gạch trắng ngói đen, cửa sổ mái hiên tuy không đến mức quá tinh xảo, nhưng lại vô cùng đơn giản tao nhã.
"Lê Hoa tây sạn*." Tống Viêm ngẩng đầu nhìn tấm biển phía trên, nhẹ nhàng đọc tên quán trọ, đúng lúc này, một cơn gió đông thổi qua, làm cho cành cây lê trong tiền viện đung đưa, rơi xuống từng đóa từng đóa hoa trắng như tuyết, nếu không phải đang trong trò chơi hung trạch, nơi này quả thật là một địa điểm tuyệt vời.
*Quán trọ/ khách điếm ở phía tây của thành Nguyên Châu.
Chỗ này vốn là quán trọ tên Lê Hoa nằm ở phía tây thành, nhưng mà sau sự kiện phóng hỏa, đã được đề cập ở trên, thì người dân bỏ từ "tây" trong đó và thay bằng từ "quỷ" nên vòng hung trạch lần này mới có tên là "Lê Hoa quỷ sạn".
Và thêm nữa, "lê hoa" dịch ra sẽ là hoa lê, nhưng mà đây là tên của khách điếm và được phiên âm sang âm Hán Việt nên tụi mình vẫn giữ là "Lê Hoa" nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.