Chương 19: Lê Hoa quỷ sạn (4)
Ngân Tuyết Áp
20/11/2024
Edit: Trà Viên
Beta: Khuynh
―――――
Tống Viêm nghe thấy cũng nhịn không được mà quay đầu nhìn, thật ra cậu cũng rất muốn biết người mặt sắt sẽ trả lời câu hỏi của người khác như thế nào.
"Không có," Người mặt sắt chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ, hình như cảm giác được ánh mắt của Tống Viêm, hắn bổ sung thêm: "Chỉ trùng hợp nghe thấy động tĩnh mà thôi."
Phương Uy đã từng nghe qua danh tiếng của người mặt sắt nên không dám làm bậy, nhưng tên thô kệch thì chưa. Hắn vừa mới xử lý xong thằng nhóc con, nhưng không ngờ lại càng khó chịu hơn, ánh mắt không ngừng ngắm nghía cây trường đao bên hông người mặt sắt, nói: "Chúng ta nên hỏi hắn xem trước khi hắn cứu người thì đã làm gì thì hơn? Hắn có đao... có thể chẻ cái đầu ra làm hai, chắc chắn cũng có thể chặt đầu xuống."
"Anh có thể thử." Người mặt sắt không có bất kì động tác nào, thậm chí đến ánh mắt cũng không thèm nhìn hắn, chỉ dùng âm giọng khàn khàn lên tiếng
Một câu nói nhẹ nhàng hững hờ lại làm người đàn ông vạm vỡ kia bất giác lui về phía sau một bước, hắn bắt đầu hô hào với người xung quanh: "Sao nào, tôi nói không đúng sao –– hắn, hắn rõ ràng là rất đáng nghi."
"Tiểu Bùi đâu? Mọi người có ai thấy Tiểu Bùi không!" Lúc này, chị Viên đột nhiên sốt ruột kêu lên.
"Không phải Tiểu Bùi vẫn luôn ở bên cạnh chị sao?" Tống Viêm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên cửa sổ chỉ có một mình chị Viên đứng đó, còn Tiểu Bùi vừa nãy vẫn đang khóc lóc không ngừng đã biến mất tăm.
"Thằng, thằng bé vừa nãy luôn đứng bên cạnh tôi, nhưng tôi vừa ngẩng đầu, nó đã biến đâu mất!" Vẻ mặt chị Viên kinh hoảng mà nhìn chung quanh, muốn tìm cho ra Tiểu Bùi.
"Có ai chú ý tới Tiểu Bùi biến mất từ lúc nào không?" Mọi người bắt đầu ý thức được việc này thật sự rất nghiêm trọng, nếu đứa bé kia biến mất trước mắt biết bao nhiêu người, vậy thì kẻ hiến tế lần này thật sự rất khủng bố.
Mưa to vẫn rơi ào ào, nhưng không một ai có thể trả lời câu hỏi này.
Có lẽ bởi vì ở đây có nhiều người, nên ban nãy tất cả mọi người mới vô ý thả lỏng cảnh giác, không ai chú ý đến tiếng khóc của đứa bé kia biến mất từ lúc nào.
"Tiểu Bùi, Tiểu Bùi!" Chị Viên bắt đầu cao giọng kêu to, không chỉ bởi vì sốt ruột lo lắng cho một đứa bé mà cô mới quen một ngày, mà phần lớn là vì trốn tránh nỗi sợ trước mắt.
Một tia chớp xẹt qua, trong nháy mắt chiếu sáng biểu cảm âm tình bất định của mọi người, tiếng sấm theo sau rền vang nặng nề đập mạnh vào lòng bọn họ.
Tiểu Bùi đi đâu rồi? Đến tột cùng thì kiểu người hiến tế lần này ra sao, là kiểu phần thưởng như thế nào mới có thể bắt người dưới mí mắt của nhiều người như vậy.
Trong khách điếm tối đen, chỉ có ngọn nến càng cháy càng mờ. Lại một tia chớp xẹt qua, trong lúc mọi người đang chờ đợi tiếng sấm buông xuống, thì lại nghe thấy trong đại sảnh, ngay chỗ cửa gỗ thông ra hậu viện, truyền đến tiếng đập cửa nhỏ bé.
"Bụp bụp bụp ––"
Một cái bóng của trẻ con hắt lên cửa gỗ, nó giơ cánh tay nho nhỏ, động tác cứng đờ, gõ từng đợt từng đợt lên cửa.
"Tiểu Bùi, là con hả?" Giọng nói của chị Viên có chút run rẩy, cô nhẹ nhàng hỏi, nhưng lại không dám đi đến đó.
Đứa bé ngoài cửa không trả lời, chỉ là tiếp tục dùng tay gõ cửa.
"Bụp bụp bụp ––"
"Tiểu Bùi?" Lần này giọng chị Viên lớn hơn một chút, nhưng đứa bé ngoài cửa vẫn không trả lời, chỉ lặp lại hành động gõ cửa.
"Thật sự là Tiểu Bùi sao?" Trần Kỳ Phi nhỏ giọng, ghé sát bên tai Tống Viêm, lạnh run nói: "Có khi nào nó đã... nó đã..."
Hắn không nói tiếp, nhưng Tống Viêm cũng nghĩ đến trường hợp đó.
Một đứa bé đột nhiên biến mất, rồi đột nhiên xuất hiện ngoài cửa, dưới tình huống như vậy thật sự khiến người ta vừa sợ hãi vừa nghi ngờ.
Mưa càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, mà bóng dáng nhỏ ngoài cửa dường như cũng bị mưa to như thác đánh đến mức lung lay sắp đổ, nhưng nó vẫn kiên trì gõ cửa, cánh tay nhỏ đánh lên cửa, tựa như đang chất vấn những người bên trong, vì sao không mở cửa cho nó?
"Mở không?" Phương Nham nhìn mọi người xung quanh, mở miệng hỏi.
"Không, không được mở!" Lúc này, vị phú thương nãy giờ vẫn luôn núp trong góc đột nhiên mở miệng, ra lệnh cho Phương Uy: "Ngươi, ngươi ngăn bọn họ lại, không cho mở cửa!"
"Vâng." Phương Uy đồng ý, nhưng lại dùng ánh mắt trao đổi với em trai.
"Lỡ đâu thằng bé chưa chết, chúng ta thật sự phải nhốt nó ở ngoài cửa hay sao?" So với anh trai thì Phương Nham vẫn có một chút mềm lòng đối với trẻ con, hắn quay đầu nhìn chị Viên, hy vọng chị ta có thể ủng hộ.
Đáng tiếc, lúc này chị Viên sau khi gọi vài tiếng Tiểu Bùi thì không nói gì nữa, trái lại, chị ta lui về phía sau như muốn tránh xa khỏi cánh cửa này một chút.
Trong lòng Tống Viêm cũng đang do dự, cậu đương nhiên biết lúc này Tiểu Bùi chắc hẳn đã lành ít dữ nhiều, nhưng lỡ đâu thằng bé thật sự còn sống, một đứa bé nhỏ như vậy mà bị nhốt ngoài cửa, nhiều lần cầu cứu những con người trong phòng này, nhưng không nhận được sự hồi đáp.
Có lẽ do đang mang thai, Tống Viêm thừa nhận, cậu dao động.
Tiếng mưa rơi không biết đã dần dần dịu xuống từ khi nào, mà âm thanh gõ cửa ở bên ngoài dường như cũng theo đó mà nhỏ dần.
"Bụp bụp bụp ––" Giống như đã kiệt sức, giãy giụa một lần cuối cùng, cánh tay nhỏ lung lay, sắp sửa rũ xuống. Âm thanh gõ cửa từng đợt từng đợt, phảng phất như đang tra khảo mọi người trong phòng.
Tống Viêm cuối cùng cũng không nhịn được nữa, vừa mới bước nửa bước về phía cửa phòng thì lập tức có người giành trước cậu.
"Anh đừng đi." Tống Viêm theo bản năng kéo tay người mặt sắt. Nhưng người mặt sắt chỉ quay đầu nhìn cậu một cái, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Tống Viêm kéo không được, nhưng lại không buông tay, mà tiếp tục dùng tay cầm lấy cánh tay của người mặt sắt, sau đó đi bên cạnh hắn, cùng hắn đi về phía trước.
"Đừng!" Phía sau truyền đến âm thanh ngăn cản của tên thô kệch, nhưng Tống Viêm lại cảm nhận được ánh mắt tán thành của Phương Nham, Trần Kỳ Phi muốn cùng cậu đi lên phía trước, nhưng chân hắn lại không nhúc nhích.
"Két ––", cửa gỗ cuối cùng cũng được mở ra.
Trời vẫn còn mờ tối, mưa đã tạnh, cơ thể nhỏ yếu của cậu bé không có cánh cửa chống đỡ, mềm nhũn ngã xuống, nằm gục trên ngưỡng cửa, tay nhỏ vẫn luôn gõ cửa rơi vào trong phòng.
Thằng bé đã chết, không ai hay biết, thằng bé chết vào lúc bị bắt đi, hay là chết ở cạnh cửa trong cơn mưa như nước trút.
Tống Viêm trầm mặc, nhìn thi thể của đứa bé, cuối cùng cũng không nói một lời, sau một hồi thì xoay người đi lên lầu 2.
Phía sau cậu, những người khác cũng không nói thêm gì nữa, tốp năm tốp ba giải tán đi nghỉ ngơi.
Bởi vì chuyện cái đầu của Trương Siêu, Tống Viêm cũng không quay lại căn phòng cũ, mà tùy ý vào một căn phòng không ai ở, nằm lên giường.
Cậu biết, chuyện ban nãy không thể cầu mong ở bất kỳ kẻ nào đang ở trong tình cảnh tính mạng bị đe dọa mà đi cứu một đứa bé không biết còn sống hay đã chết, vô luận là từ chối hay đồng ý mở cửa, đều không đáng trách.
Nhưng tận mắt nhìn thấy một đứa bé chết trước mặt... cậu vẫn rất khó chịu, cực kỳ khó chịu.
Cửa phòng mở ra, một người đi đến, sau đó nằm xuống bên cạnh cậu.
Tống Viêm mở to mắt, trong phòng không có đèn điện, cậu không nhìn rõ mọi thứ xung quanh, chỉ có thể nhúc nhích tay phải, dựa vào cảm giác trên tay lập tức chạm đến bàn tay thô ráp to lớn của đối phương.
Cậu nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay kia, đối phương cũng thuận theo cậu, cho đến khi cậu kéo bàn tay đó đặt lên bụng mình.
Người mặt sắt trong nháy mắt cứng đờ, đường cong nho nhỏ dưới lòng bàn tay, mềm mại như vậy, yếu ớt như vậy, đây là lần đầu tiên hắn chạm vào... con mình.
"Ban nãy... lúc Tiểu Bùi gõ cửa, con... giật mình." Âm thanh của Tống Viêm rầu rĩ, vì đứa con nhỏ trong bụng động đậy, đẩy cậu đưa ra nửa bước chân tiến về phía cánh cửa kia.
Khi đó cậu bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.
Bọn chúng đều là trẻ con... Nếu vẫn luôn bị vây hãm trong trò chơi, có thể sẽ có một ngày, đứa con của cậu cũng sẽ không biết còn sống hay đã chết, có thể cũng bị nhốt ngoài cửa, trong cơn mưa to bất lực cầu cứu những người bên trong.
Đi mở cửa, có lẽ trong chuỗi ngày bị kẹt trong trò chơi sinh tử, thì đây là hành vi bồng bột ích kỷ nhất của cậu, nhưng cậu lại không hề hối hận.
"Em không sai." Người mặt sắt trầm trầm nói, tay hắn vẫn đang ủ ấm cho Tống Viêm, âm thanh khàn khàn làm người khác cảm thấy yên tâm: "Con sẽ không sao, em cũng vậy."
Tống Viêm đột nhiên xoay người, chôn mặt vào lòng người mặt sắt, không tiếng động nắm chặt tay hắn.
Người mặt sắt không tránh không né, hai người cứ như vậy mà lẳng lặng dựa vào nhau, không ngủ, cũng không lên tiếng.
Ngoài cửa sổ mưa lại tí tách tí tách rơi xuống, mặt trời cũng dần dần ló dạng.
Beta: Khuynh
―――――
Tống Viêm nghe thấy cũng nhịn không được mà quay đầu nhìn, thật ra cậu cũng rất muốn biết người mặt sắt sẽ trả lời câu hỏi của người khác như thế nào.
"Không có," Người mặt sắt chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ, hình như cảm giác được ánh mắt của Tống Viêm, hắn bổ sung thêm: "Chỉ trùng hợp nghe thấy động tĩnh mà thôi."
Phương Uy đã từng nghe qua danh tiếng của người mặt sắt nên không dám làm bậy, nhưng tên thô kệch thì chưa. Hắn vừa mới xử lý xong thằng nhóc con, nhưng không ngờ lại càng khó chịu hơn, ánh mắt không ngừng ngắm nghía cây trường đao bên hông người mặt sắt, nói: "Chúng ta nên hỏi hắn xem trước khi hắn cứu người thì đã làm gì thì hơn? Hắn có đao... có thể chẻ cái đầu ra làm hai, chắc chắn cũng có thể chặt đầu xuống."
"Anh có thể thử." Người mặt sắt không có bất kì động tác nào, thậm chí đến ánh mắt cũng không thèm nhìn hắn, chỉ dùng âm giọng khàn khàn lên tiếng
Một câu nói nhẹ nhàng hững hờ lại làm người đàn ông vạm vỡ kia bất giác lui về phía sau một bước, hắn bắt đầu hô hào với người xung quanh: "Sao nào, tôi nói không đúng sao –– hắn, hắn rõ ràng là rất đáng nghi."
"Tiểu Bùi đâu? Mọi người có ai thấy Tiểu Bùi không!" Lúc này, chị Viên đột nhiên sốt ruột kêu lên.
"Không phải Tiểu Bùi vẫn luôn ở bên cạnh chị sao?" Tống Viêm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên cửa sổ chỉ có một mình chị Viên đứng đó, còn Tiểu Bùi vừa nãy vẫn đang khóc lóc không ngừng đã biến mất tăm.
"Thằng, thằng bé vừa nãy luôn đứng bên cạnh tôi, nhưng tôi vừa ngẩng đầu, nó đã biến đâu mất!" Vẻ mặt chị Viên kinh hoảng mà nhìn chung quanh, muốn tìm cho ra Tiểu Bùi.
"Có ai chú ý tới Tiểu Bùi biến mất từ lúc nào không?" Mọi người bắt đầu ý thức được việc này thật sự rất nghiêm trọng, nếu đứa bé kia biến mất trước mắt biết bao nhiêu người, vậy thì kẻ hiến tế lần này thật sự rất khủng bố.
Mưa to vẫn rơi ào ào, nhưng không một ai có thể trả lời câu hỏi này.
Có lẽ bởi vì ở đây có nhiều người, nên ban nãy tất cả mọi người mới vô ý thả lỏng cảnh giác, không ai chú ý đến tiếng khóc của đứa bé kia biến mất từ lúc nào.
"Tiểu Bùi, Tiểu Bùi!" Chị Viên bắt đầu cao giọng kêu to, không chỉ bởi vì sốt ruột lo lắng cho một đứa bé mà cô mới quen một ngày, mà phần lớn là vì trốn tránh nỗi sợ trước mắt.
Một tia chớp xẹt qua, trong nháy mắt chiếu sáng biểu cảm âm tình bất định của mọi người, tiếng sấm theo sau rền vang nặng nề đập mạnh vào lòng bọn họ.
Tiểu Bùi đi đâu rồi? Đến tột cùng thì kiểu người hiến tế lần này ra sao, là kiểu phần thưởng như thế nào mới có thể bắt người dưới mí mắt của nhiều người như vậy.
Trong khách điếm tối đen, chỉ có ngọn nến càng cháy càng mờ. Lại một tia chớp xẹt qua, trong lúc mọi người đang chờ đợi tiếng sấm buông xuống, thì lại nghe thấy trong đại sảnh, ngay chỗ cửa gỗ thông ra hậu viện, truyền đến tiếng đập cửa nhỏ bé.
"Bụp bụp bụp ––"
Một cái bóng của trẻ con hắt lên cửa gỗ, nó giơ cánh tay nho nhỏ, động tác cứng đờ, gõ từng đợt từng đợt lên cửa.
"Tiểu Bùi, là con hả?" Giọng nói của chị Viên có chút run rẩy, cô nhẹ nhàng hỏi, nhưng lại không dám đi đến đó.
Đứa bé ngoài cửa không trả lời, chỉ là tiếp tục dùng tay gõ cửa.
"Bụp bụp bụp ––"
"Tiểu Bùi?" Lần này giọng chị Viên lớn hơn một chút, nhưng đứa bé ngoài cửa vẫn không trả lời, chỉ lặp lại hành động gõ cửa.
"Thật sự là Tiểu Bùi sao?" Trần Kỳ Phi nhỏ giọng, ghé sát bên tai Tống Viêm, lạnh run nói: "Có khi nào nó đã... nó đã..."
Hắn không nói tiếp, nhưng Tống Viêm cũng nghĩ đến trường hợp đó.
Một đứa bé đột nhiên biến mất, rồi đột nhiên xuất hiện ngoài cửa, dưới tình huống như vậy thật sự khiến người ta vừa sợ hãi vừa nghi ngờ.
Mưa càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, mà bóng dáng nhỏ ngoài cửa dường như cũng bị mưa to như thác đánh đến mức lung lay sắp đổ, nhưng nó vẫn kiên trì gõ cửa, cánh tay nhỏ đánh lên cửa, tựa như đang chất vấn những người bên trong, vì sao không mở cửa cho nó?
"Mở không?" Phương Nham nhìn mọi người xung quanh, mở miệng hỏi.
"Không, không được mở!" Lúc này, vị phú thương nãy giờ vẫn luôn núp trong góc đột nhiên mở miệng, ra lệnh cho Phương Uy: "Ngươi, ngươi ngăn bọn họ lại, không cho mở cửa!"
"Vâng." Phương Uy đồng ý, nhưng lại dùng ánh mắt trao đổi với em trai.
"Lỡ đâu thằng bé chưa chết, chúng ta thật sự phải nhốt nó ở ngoài cửa hay sao?" So với anh trai thì Phương Nham vẫn có một chút mềm lòng đối với trẻ con, hắn quay đầu nhìn chị Viên, hy vọng chị ta có thể ủng hộ.
Đáng tiếc, lúc này chị Viên sau khi gọi vài tiếng Tiểu Bùi thì không nói gì nữa, trái lại, chị ta lui về phía sau như muốn tránh xa khỏi cánh cửa này một chút.
Trong lòng Tống Viêm cũng đang do dự, cậu đương nhiên biết lúc này Tiểu Bùi chắc hẳn đã lành ít dữ nhiều, nhưng lỡ đâu thằng bé thật sự còn sống, một đứa bé nhỏ như vậy mà bị nhốt ngoài cửa, nhiều lần cầu cứu những con người trong phòng này, nhưng không nhận được sự hồi đáp.
Có lẽ do đang mang thai, Tống Viêm thừa nhận, cậu dao động.
Tiếng mưa rơi không biết đã dần dần dịu xuống từ khi nào, mà âm thanh gõ cửa ở bên ngoài dường như cũng theo đó mà nhỏ dần.
"Bụp bụp bụp ––" Giống như đã kiệt sức, giãy giụa một lần cuối cùng, cánh tay nhỏ lung lay, sắp sửa rũ xuống. Âm thanh gõ cửa từng đợt từng đợt, phảng phất như đang tra khảo mọi người trong phòng.
Tống Viêm cuối cùng cũng không nhịn được nữa, vừa mới bước nửa bước về phía cửa phòng thì lập tức có người giành trước cậu.
"Anh đừng đi." Tống Viêm theo bản năng kéo tay người mặt sắt. Nhưng người mặt sắt chỉ quay đầu nhìn cậu một cái, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Tống Viêm kéo không được, nhưng lại không buông tay, mà tiếp tục dùng tay cầm lấy cánh tay của người mặt sắt, sau đó đi bên cạnh hắn, cùng hắn đi về phía trước.
"Đừng!" Phía sau truyền đến âm thanh ngăn cản của tên thô kệch, nhưng Tống Viêm lại cảm nhận được ánh mắt tán thành của Phương Nham, Trần Kỳ Phi muốn cùng cậu đi lên phía trước, nhưng chân hắn lại không nhúc nhích.
"Két ––", cửa gỗ cuối cùng cũng được mở ra.
Trời vẫn còn mờ tối, mưa đã tạnh, cơ thể nhỏ yếu của cậu bé không có cánh cửa chống đỡ, mềm nhũn ngã xuống, nằm gục trên ngưỡng cửa, tay nhỏ vẫn luôn gõ cửa rơi vào trong phòng.
Thằng bé đã chết, không ai hay biết, thằng bé chết vào lúc bị bắt đi, hay là chết ở cạnh cửa trong cơn mưa như nước trút.
Tống Viêm trầm mặc, nhìn thi thể của đứa bé, cuối cùng cũng không nói một lời, sau một hồi thì xoay người đi lên lầu 2.
Phía sau cậu, những người khác cũng không nói thêm gì nữa, tốp năm tốp ba giải tán đi nghỉ ngơi.
Bởi vì chuyện cái đầu của Trương Siêu, Tống Viêm cũng không quay lại căn phòng cũ, mà tùy ý vào một căn phòng không ai ở, nằm lên giường.
Cậu biết, chuyện ban nãy không thể cầu mong ở bất kỳ kẻ nào đang ở trong tình cảnh tính mạng bị đe dọa mà đi cứu một đứa bé không biết còn sống hay đã chết, vô luận là từ chối hay đồng ý mở cửa, đều không đáng trách.
Nhưng tận mắt nhìn thấy một đứa bé chết trước mặt... cậu vẫn rất khó chịu, cực kỳ khó chịu.
Cửa phòng mở ra, một người đi đến, sau đó nằm xuống bên cạnh cậu.
Tống Viêm mở to mắt, trong phòng không có đèn điện, cậu không nhìn rõ mọi thứ xung quanh, chỉ có thể nhúc nhích tay phải, dựa vào cảm giác trên tay lập tức chạm đến bàn tay thô ráp to lớn của đối phương.
Cậu nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay kia, đối phương cũng thuận theo cậu, cho đến khi cậu kéo bàn tay đó đặt lên bụng mình.
Người mặt sắt trong nháy mắt cứng đờ, đường cong nho nhỏ dưới lòng bàn tay, mềm mại như vậy, yếu ớt như vậy, đây là lần đầu tiên hắn chạm vào... con mình.
"Ban nãy... lúc Tiểu Bùi gõ cửa, con... giật mình." Âm thanh của Tống Viêm rầu rĩ, vì đứa con nhỏ trong bụng động đậy, đẩy cậu đưa ra nửa bước chân tiến về phía cánh cửa kia.
Khi đó cậu bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.
Bọn chúng đều là trẻ con... Nếu vẫn luôn bị vây hãm trong trò chơi, có thể sẽ có một ngày, đứa con của cậu cũng sẽ không biết còn sống hay đã chết, có thể cũng bị nhốt ngoài cửa, trong cơn mưa to bất lực cầu cứu những người bên trong.
Đi mở cửa, có lẽ trong chuỗi ngày bị kẹt trong trò chơi sinh tử, thì đây là hành vi bồng bột ích kỷ nhất của cậu, nhưng cậu lại không hề hối hận.
"Em không sai." Người mặt sắt trầm trầm nói, tay hắn vẫn đang ủ ấm cho Tống Viêm, âm thanh khàn khàn làm người khác cảm thấy yên tâm: "Con sẽ không sao, em cũng vậy."
Tống Viêm đột nhiên xoay người, chôn mặt vào lòng người mặt sắt, không tiếng động nắm chặt tay hắn.
Người mặt sắt không tránh không né, hai người cứ như vậy mà lẳng lặng dựa vào nhau, không ngủ, cũng không lên tiếng.
Ngoài cửa sổ mưa lại tí tách tí tách rơi xuống, mặt trời cũng dần dần ló dạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.