Chương 64: Tìm mẹ (1)
Ngân Tuyết Áp
20/11/2024
Edit + beta: Khuynh
―――――
Khi tỉnh lại, Tống Viêm phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường bệnh, trên người là bộ đồ bệnh nhân màu trắng xanh.
Trong lòng cậu không khỏi hồi hộp, thẳng đến khi nhìn thấy bầu trời âm trầm tối đen ngoài cửa sổ, cậu mới xác định mình đây là đang ở trong trò chơi, không có lại bị Kỷ Hành Phong đưa về hiện thực.
Lúc này, Tống Viêm mới tạm yên lòng, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh hiện giờ của mình.
Đây là phòng bệnh một người với điều kiện khá tốt, sắc tường vàng nhạt làm người ta không có cảm giác như đang bị vây trong hơi thở nghiêm túc lạnh lẽo thường thấy ở bệnh viện, mà ngược lại lại có cảm giác ấm áp thoải mái.
Tống Viêm chống lan can giường ngồi dậy, giơ tay cầm bảng hồ sơ bệnh án treo ở đầu giường.
"Bệnh viện Sức khỏe mẹ và trẻ Thành phố X, phòng bệnh 207, Tống Viêm, nam, 21 tuổi."
Tống Viêm đọc xong hàng chữ này thì có hơi ngẩn người, duỗi tay xoa xoa bụng mình, không thể tin được phó bản lần này lại tri kỷ đến thế, trực tiếp đưa cậu đến Bệnh viện Sức khỏe mẹ và trẻ.
Đang lúc cậu chuẩn bị xuống giường đi dạo xung quanh, tìm kiếm Kỷ Hành Phong, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị gõ vang, sau đó một giọng nữ vang lên: "Phòng 207, kiểm tra giường."
"Mời vào." Tống Viêm ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng nằm lại lên giường, nhập vai nhân vật.
"Hôm nay cảm thấy thế nào rồi?" Sau khi được cậu cho phép, bảy tám người nhanh chóng tiến vào phòng bệnh, dẫn đầu là một nữ bác sĩ hơn 40 tuổi, trong tay đang cầm sổ bệnh án, không hề chậm trễ liền hỏi ngay tình trạng của Tống Viêm.
Mà theo sau bà là một bác sĩ nam đeo kính không viền và vài y tá trẻ tuổi.
"Không có cảm giác gì đặc biệt lắm." Tống Viêm vừa nói, vừa im lặng đảo mắt qua mấy người này, có lẽ là vì lần này cậu đột ngột tiến vào nên cũng không trải qua đêm trước phó bản, không biết những người trước mặt này đây rốt cuộc là NPC hay là người chơi.
Nữ bác sĩ nghe xong, thuận tay viết mấy chữ lên bảng ghi chú, sau đó lật xem bệnh án rồi nói: "Nếu có gì không ổn thì phải nhanh chóng nói với chúng tôi, tôi thấy ngày sinh dự tính của cậu chỉ trong chừng mấy ngày nữa thôi, cậu cũng nhớ để ý nhiều chút."
Tống Viêm nghe vậy thì hơi nhíu mày, phó bản lần này quá phù hợp với tình huống của cậu, khiến người ta rất khó tin được đây chỉ là một sự trùng hợp bình thường.
"Đúng rồi," nữ bác sĩ đột nhiên nhớ tới gì đó, quắc tay với ai đó ngoài cửa: "Cậu vào đây."
Tống Viêm cũng quay sang nhìn, lại thấy được một nam hộ lý* đeo khẩu trang đen cùng một bộ đồng phục trắng, xuyên qua các y tá đang chen chúc ở cửa, tới gần giường bệnh của cậu.
*Gốc là 护工: có thể hiểu là nhân viên không trực thuộc của bệnh viện, thường do người nhà thuê để chăm sóc cho bệnh nhân.
Nữ bác sĩ vỗ vai nam hộ lý kia, nói với Tống Viêm: "Đây là hộ lý người nhà cậu tìm cho cậu, có yêu cầu gì thì cứ nói với cậu ấy."
Tống Viêm nhìn chằm chằm người kia, một khắc cũng không chịu dời đi. Mà vị hộ lý kia chỉ giữ im lặng, hơn nửa khuôn mặt bị khẩu trang che mất, không nhìn ra được biểu tình gì.
"Nếu không còn chuyện gì nữa thì chúng tôi đi trước đây." Nữ bác sĩ hoàn thành công tác theo lệ thường, dẫn một nhóm người phía sau rời khỏi phòng bệnh, lúc đi còn chu đáo đóng cửa phòng.
Trong phòng nhất thời cực kỳ an tĩnh, Tống Viêm bình tĩnh nằm trên giường, mà nam hộ lý lại đứng cách cậu không xa, ai cũng không nói chuyện, ai cũng không có động tác gì.
Không biết qua bao lâu, nam hộ lý rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, đi tới trước giường Tống Viêm, dùng âm giọng trầm khàn kêu một tiếng: "Viêm Viêm."
Tống Viêm không thèm để ý tới, trực tiếp trở mình, đưa lưng về phía anh.
"Viêm Viêm" Lại là một kêu nghẹn ngào, Tống Viêm cảm nhận được phần giường sau lưng mình lún xuống, hiển nhiên là có người nằm lên, sau đó, một đôi tay cẩn thận ôm lấy cậu.
"Anh xin lỗi."
Tống Viêm sắp bị tức đến bật cười, cậu chống người, nửa ngồi dậy, quay đầu nhìn đối phương: "Còn gì nữa? Câu này nghe nhiều lắm rồi, đổi câu khác đi."
Kỷ Hành Phong tháo khẩu trang xuống, há miệng thở dốc, thật sự không biết nên nói cái gì, chỉ có thể yên lặng mà cúi đầu.
Tống Viêm nhìn bộ dạng này của anh, trong lòng càng thêm ngũ vị tạp trần, cậu đúng là rất giận, giận Kỷ Hành Phong lại đẩy cậu ra khỏi anh. Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, cậu lại nhịn không được mà đau lòng.
Đau lòng anh phải bị trói với số phận như vậy, đau lòng anh rõ ràng là đang trong tình thế nguy hiểm như vậy nhưng vẫn nhớ đến chuyện đưa mình tránh xa hết thảy.
"Cởi đồ ra." Tống Viêm điều chỉnh cảm xúc hết cả buổi, rồi lại bất thình lình đưa ra một câu như vậy, Kỷ Hành Phong không kịp phản ứng, chỉ biết ngơ ngác ngẩng đầu.
"Cởi đồ ra, em muốn coi sau lưng anh." Tống Viêm lặp lại, mũi cũng chua xót theo, cậu hít nhẹ mấy cái.
"Viêm Viêm, anh không sao." Kỷ Hành Phong cuối cùng cũng hiểu, Tống Viêm là muốn nhìn xem vết thương sau lưng mình, anh lắc đầu, vươn tay muốn lau khóe mắt Tống Viêm.
Nhưng lần này Tống Viêm lại không thuận theo, cũng không buông tha, cậu tránh tay Kỷ Hành Phong, kiên trì với yêu cầu của mình. Cậu vẫn còn nhớ, vết thương bị thanh chủy thủ ăn mòn của Kỷ Hành Phong trong phó bản vườn trường cuối cùng.
Kỷ Hành Phong đành chịu, lúc này anh không dám cãi nửa lời với Tống Viêm, đành phải cởi bộ đồng phục hộ lý trên người, rồi lại cởi áo sơ mi trắng bên trong, để lộ nửa người trên rắn chắc bắp thịt nhưng lại phủ kín vết sẹo.
"Xoay người lại đi, để em nhìn xem." Tống Viêm thường nhìn không nổi cả người đầy sẹo này của anh, mỗi lần nhìn thấy đều cực kỳ đau lòng, nhưng giờ phút này, cậu không muốn để Kỷ Hành Phong nhìn ra cảm xúc của cậu, nên chỉ có thể tận lực đè nặng ngữ điệu.
Nhưng Kỷ Hành Phong sao lại có thể thật sự không nhìn ra, anh thở dài, xoay người theo ý Tống Viêm.
"Tại sao lại như vậy?!" Tay Tống Viêm run rẩy, sau đó chậm rãi xoa vuốt tấm lưng rộng lớn của Kỷ Hành Phong, nơi từng bị chủy thủ đâm vào không kết vảy như miệng vết thương bình thường, mà lại khuếch tán thành hình dạng một bàn tay lớn, rồi ngưng tụ thành một lớp cát đen mà không biến trở về thành dáng vẻ da thịt bình thường.
Kỷ Hành Phong vội xoay người, lật đật ôm Tống Viêm vào lòng, không để cậu xem tiếp.
Nhưng Tống Viêm làm gì chịu từ bỏ, cậu đã sớm ném buồn bực trong lòng sang một bên, bám vào vai Kỷ Hành Phong, gắt gao truy hỏi: "Sao lại biến thành như vậy hả? Bây giờ anh còn đau không? Sau này có thể phục hồi lại như cũ không?"
Truy hỏi dồn dập trực tiếp đánh vỡ cục diện bế tắc vừa nãy của hai người, bàn tay to lớn của Kỷ Hành Phong bọc sau gáy Tống Viêm, cúi đầu hôn từng chút lên trán cậu: "Không sao đâu, em cũng biết bản thể của anh là cát đen mà... Bây giờ đã ổn nhiều rồi, sẽ nhanh chóng phục hồi lại như cũ thôi."
Tống Viêm có mà chịu tin, lại muốn nhìn xem, nhưng cậu trốn không thoát cái ôm của Kỷ Hành Phong, đành phải căm giận vùi đầu vào vai anh. Vốn định hung hăng cắn xuống, nhưng khi há miệng lại mất đi sức lực, chỉ ngoạn một miếng thịt nhỏ, giận dỗi cắn xé.
"Anh đừng có tưởng chuyện này... cứ như vậy là xong, lần này em ghim đó, sau này từ từ tính sổ anh."
Kỷ Hành Phong mảy may không né, trong lòng càng hy vọng Tống Viêm có thể cắn mạnh thêm một chút, nhưng cảm giác đau đớn trên vai trước sau đều yếu ớt nhẹ nhàng, nếu nói là đang xả giận, chi bằng nói là đang truyền đạt ủy khuất trong lòng Tống Viêm.
Động tác nhỏ này làm nội tâm Kỷ Hành Phong càng thêm dằn vặt, cánh tay đang ôm Tống Viêm càng thêm dùng sức, như đang dùng cái ôm này để đáp lại Tống Viêm.
Nhưng vào lúc này, Tống Viêm đột nhiên nhỏ giọng "ô" một tiếng, tay bấu lấy vai Kỷ Hành Phong nhanh chóng thu hồi, lần nữa ấn lên bụng phát đau.
"Sao vậy em?" Kỷ Hành Phong lập tức lo lắng cúi đầu nhìn cậu, Tống Viêm vô lực ngã dựa vào trong ngực anh, kéo tay anh đặt lên bụng mình.
"E là thằng nhóc con này sắp không chờ được bao lâu nữa rồi, tụi mình phải tranh thủ làm những điều cần thiết trước khi nó ra đời."
Kỷ Hành Phong cảm nhận được động tác bất an của đứa nhỏ dưới tay, dứt khoát gật đầu. Trước đó, anh đã tách một phần bản thể cát đen của mình đặt lên người Tống Viêm, cùng Tống Viêm ra khỏi trò chơi. Bởi vậy, anh cũng nắm rõ kế hoạch mà Tống Viêm từng bàn bạc với Lục Vụ.
"Làm vậy được không anh?" Tống Viêm cũng nghĩ đến kế hoạch, cậu biết giả thiết của mình nói ra khá thông thuận, nhưng nếu xét về cụ thể có thể thực thi hay không, thì vẫn chỉ có mình Kỷ Hành Phong biết.
"Đại khái là được đó," Kỷ Hành Phong dùng lực đạo vừa phải xoa bụng cho Tống Viêm, ngữ khí mang theo ôn nhu đối với cậu, nhưng lại ẩn giấu tàn nhẫn đối với trò chơi: "Chỉ cần có thể khống chế được sức mạnh của Hạch, là có thể thay đổi quy tắc trò chơi, tạo nên sự "cân bằng" mà em nói."
"Vậy bây giờ, mình làm sao tìm Hạch đây?" Tống Viêm nghe được câu trả lời khẳng định của Kỷ Hành Phong, lại nhớ tới một vấn đề khác: "Anh có thể cảm nhận được Hạch đang ở đâu không?"
Kỷ Hành Phong chợt dừng động tác, giương mắt nhìn về phía cửa phòng: "Hạch, không cần mình phải đi tìm."
"Nó đã tới tìm mình rồi."
Những lời này làm sau lưng Tống Viêm phát lạnh, phòng bệnh vốn khá ấm áp cũng chợt mang theo chút hơi thở quỷ dị.
"Là sao, ý anh là Hạch cũng đang ở trong phó bản này hả?"
"Đúng vậy," Kỷ Hành Phong bọc đôi tay lạnh buốt của Tống Viêm vào trong lòng bàn tay mình, giải thích: "Hồi em về lại Nhà lớn cũng thấy rồi đó, trò chơi hiện giờ đang đứng bên bờ vực hủy diệt."
"Đây là do, cơ thể mà Hạch đang sử dụng đã không thể tiếp tục thừa nhận sức mạnh của nó nữa, nó bắt buộc phải nhanh chóng tìm một cơ thể mới để ký sinh."
Tống Viêm bừng tỉnh, cơ thể tiếp theo tất nhiên chính là Kỷ Hành Phong!
"Đừng gấp, tụi mình vẫn còn cơ hội mà," Kỷ Hành Phong nắm chặt tay Tống Viêm, giúp cậu trấn định rồi tiếp tục nói: "Cơ thể là của anh, Hạch đâu phải nói muốn giành là giành được, nó sáng tạo ra trò chơi, đồng thời cũng chịu ràng buộc của trò chơi."
"Ý anh là, bây giờ nó cũng đang ở trong vòng chơi này?" Tống Viêm nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Kỷ Hành Phong, nhíu mày phân tích: "Nếu chịu ràng buộc của trò chơi... vậy thì nó là kẻ hiến tế của vòng này hả?"
"Đúng vậy," thần sắc Kỷ Hành Phong ngưng trọng, đem hết thảy mở ra trước mặt Tống Viêm: "Vòng chơi này, Hạch chính là kẻ hiến tế, mà chúng ta, đều là con mồi nó chuẩn bị cho chính nó."
"Cho nên, hoặc là chúng ta tìm được nó, nhân lúc Hạch suy yếu nhất mà chế trụ nó."
"Hoặc là nó giết anh, chiếm lấy cơ thể của anh, lần nữa trở thành thần chí cao vô thượng trong trò chơi."
―――――
Khi tỉnh lại, Tống Viêm phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường bệnh, trên người là bộ đồ bệnh nhân màu trắng xanh.
Trong lòng cậu không khỏi hồi hộp, thẳng đến khi nhìn thấy bầu trời âm trầm tối đen ngoài cửa sổ, cậu mới xác định mình đây là đang ở trong trò chơi, không có lại bị Kỷ Hành Phong đưa về hiện thực.
Lúc này, Tống Viêm mới tạm yên lòng, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh hiện giờ của mình.
Đây là phòng bệnh một người với điều kiện khá tốt, sắc tường vàng nhạt làm người ta không có cảm giác như đang bị vây trong hơi thở nghiêm túc lạnh lẽo thường thấy ở bệnh viện, mà ngược lại lại có cảm giác ấm áp thoải mái.
Tống Viêm chống lan can giường ngồi dậy, giơ tay cầm bảng hồ sơ bệnh án treo ở đầu giường.
"Bệnh viện Sức khỏe mẹ và trẻ Thành phố X, phòng bệnh 207, Tống Viêm, nam, 21 tuổi."
Tống Viêm đọc xong hàng chữ này thì có hơi ngẩn người, duỗi tay xoa xoa bụng mình, không thể tin được phó bản lần này lại tri kỷ đến thế, trực tiếp đưa cậu đến Bệnh viện Sức khỏe mẹ và trẻ.
Đang lúc cậu chuẩn bị xuống giường đi dạo xung quanh, tìm kiếm Kỷ Hành Phong, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị gõ vang, sau đó một giọng nữ vang lên: "Phòng 207, kiểm tra giường."
"Mời vào." Tống Viêm ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng nằm lại lên giường, nhập vai nhân vật.
"Hôm nay cảm thấy thế nào rồi?" Sau khi được cậu cho phép, bảy tám người nhanh chóng tiến vào phòng bệnh, dẫn đầu là một nữ bác sĩ hơn 40 tuổi, trong tay đang cầm sổ bệnh án, không hề chậm trễ liền hỏi ngay tình trạng của Tống Viêm.
Mà theo sau bà là một bác sĩ nam đeo kính không viền và vài y tá trẻ tuổi.
"Không có cảm giác gì đặc biệt lắm." Tống Viêm vừa nói, vừa im lặng đảo mắt qua mấy người này, có lẽ là vì lần này cậu đột ngột tiến vào nên cũng không trải qua đêm trước phó bản, không biết những người trước mặt này đây rốt cuộc là NPC hay là người chơi.
Nữ bác sĩ nghe xong, thuận tay viết mấy chữ lên bảng ghi chú, sau đó lật xem bệnh án rồi nói: "Nếu có gì không ổn thì phải nhanh chóng nói với chúng tôi, tôi thấy ngày sinh dự tính của cậu chỉ trong chừng mấy ngày nữa thôi, cậu cũng nhớ để ý nhiều chút."
Tống Viêm nghe vậy thì hơi nhíu mày, phó bản lần này quá phù hợp với tình huống của cậu, khiến người ta rất khó tin được đây chỉ là một sự trùng hợp bình thường.
"Đúng rồi," nữ bác sĩ đột nhiên nhớ tới gì đó, quắc tay với ai đó ngoài cửa: "Cậu vào đây."
Tống Viêm cũng quay sang nhìn, lại thấy được một nam hộ lý* đeo khẩu trang đen cùng một bộ đồng phục trắng, xuyên qua các y tá đang chen chúc ở cửa, tới gần giường bệnh của cậu.
*Gốc là 护工: có thể hiểu là nhân viên không trực thuộc của bệnh viện, thường do người nhà thuê để chăm sóc cho bệnh nhân.
Nữ bác sĩ vỗ vai nam hộ lý kia, nói với Tống Viêm: "Đây là hộ lý người nhà cậu tìm cho cậu, có yêu cầu gì thì cứ nói với cậu ấy."
Tống Viêm nhìn chằm chằm người kia, một khắc cũng không chịu dời đi. Mà vị hộ lý kia chỉ giữ im lặng, hơn nửa khuôn mặt bị khẩu trang che mất, không nhìn ra được biểu tình gì.
"Nếu không còn chuyện gì nữa thì chúng tôi đi trước đây." Nữ bác sĩ hoàn thành công tác theo lệ thường, dẫn một nhóm người phía sau rời khỏi phòng bệnh, lúc đi còn chu đáo đóng cửa phòng.
Trong phòng nhất thời cực kỳ an tĩnh, Tống Viêm bình tĩnh nằm trên giường, mà nam hộ lý lại đứng cách cậu không xa, ai cũng không nói chuyện, ai cũng không có động tác gì.
Không biết qua bao lâu, nam hộ lý rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, đi tới trước giường Tống Viêm, dùng âm giọng trầm khàn kêu một tiếng: "Viêm Viêm."
Tống Viêm không thèm để ý tới, trực tiếp trở mình, đưa lưng về phía anh.
"Viêm Viêm" Lại là một kêu nghẹn ngào, Tống Viêm cảm nhận được phần giường sau lưng mình lún xuống, hiển nhiên là có người nằm lên, sau đó, một đôi tay cẩn thận ôm lấy cậu.
"Anh xin lỗi."
Tống Viêm sắp bị tức đến bật cười, cậu chống người, nửa ngồi dậy, quay đầu nhìn đối phương: "Còn gì nữa? Câu này nghe nhiều lắm rồi, đổi câu khác đi."
Kỷ Hành Phong tháo khẩu trang xuống, há miệng thở dốc, thật sự không biết nên nói cái gì, chỉ có thể yên lặng mà cúi đầu.
Tống Viêm nhìn bộ dạng này của anh, trong lòng càng thêm ngũ vị tạp trần, cậu đúng là rất giận, giận Kỷ Hành Phong lại đẩy cậu ra khỏi anh. Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, cậu lại nhịn không được mà đau lòng.
Đau lòng anh phải bị trói với số phận như vậy, đau lòng anh rõ ràng là đang trong tình thế nguy hiểm như vậy nhưng vẫn nhớ đến chuyện đưa mình tránh xa hết thảy.
"Cởi đồ ra." Tống Viêm điều chỉnh cảm xúc hết cả buổi, rồi lại bất thình lình đưa ra một câu như vậy, Kỷ Hành Phong không kịp phản ứng, chỉ biết ngơ ngác ngẩng đầu.
"Cởi đồ ra, em muốn coi sau lưng anh." Tống Viêm lặp lại, mũi cũng chua xót theo, cậu hít nhẹ mấy cái.
"Viêm Viêm, anh không sao." Kỷ Hành Phong cuối cùng cũng hiểu, Tống Viêm là muốn nhìn xem vết thương sau lưng mình, anh lắc đầu, vươn tay muốn lau khóe mắt Tống Viêm.
Nhưng lần này Tống Viêm lại không thuận theo, cũng không buông tha, cậu tránh tay Kỷ Hành Phong, kiên trì với yêu cầu của mình. Cậu vẫn còn nhớ, vết thương bị thanh chủy thủ ăn mòn của Kỷ Hành Phong trong phó bản vườn trường cuối cùng.
Kỷ Hành Phong đành chịu, lúc này anh không dám cãi nửa lời với Tống Viêm, đành phải cởi bộ đồng phục hộ lý trên người, rồi lại cởi áo sơ mi trắng bên trong, để lộ nửa người trên rắn chắc bắp thịt nhưng lại phủ kín vết sẹo.
"Xoay người lại đi, để em nhìn xem." Tống Viêm thường nhìn không nổi cả người đầy sẹo này của anh, mỗi lần nhìn thấy đều cực kỳ đau lòng, nhưng giờ phút này, cậu không muốn để Kỷ Hành Phong nhìn ra cảm xúc của cậu, nên chỉ có thể tận lực đè nặng ngữ điệu.
Nhưng Kỷ Hành Phong sao lại có thể thật sự không nhìn ra, anh thở dài, xoay người theo ý Tống Viêm.
"Tại sao lại như vậy?!" Tay Tống Viêm run rẩy, sau đó chậm rãi xoa vuốt tấm lưng rộng lớn của Kỷ Hành Phong, nơi từng bị chủy thủ đâm vào không kết vảy như miệng vết thương bình thường, mà lại khuếch tán thành hình dạng một bàn tay lớn, rồi ngưng tụ thành một lớp cát đen mà không biến trở về thành dáng vẻ da thịt bình thường.
Kỷ Hành Phong vội xoay người, lật đật ôm Tống Viêm vào lòng, không để cậu xem tiếp.
Nhưng Tống Viêm làm gì chịu từ bỏ, cậu đã sớm ném buồn bực trong lòng sang một bên, bám vào vai Kỷ Hành Phong, gắt gao truy hỏi: "Sao lại biến thành như vậy hả? Bây giờ anh còn đau không? Sau này có thể phục hồi lại như cũ không?"
Truy hỏi dồn dập trực tiếp đánh vỡ cục diện bế tắc vừa nãy của hai người, bàn tay to lớn của Kỷ Hành Phong bọc sau gáy Tống Viêm, cúi đầu hôn từng chút lên trán cậu: "Không sao đâu, em cũng biết bản thể của anh là cát đen mà... Bây giờ đã ổn nhiều rồi, sẽ nhanh chóng phục hồi lại như cũ thôi."
Tống Viêm có mà chịu tin, lại muốn nhìn xem, nhưng cậu trốn không thoát cái ôm của Kỷ Hành Phong, đành phải căm giận vùi đầu vào vai anh. Vốn định hung hăng cắn xuống, nhưng khi há miệng lại mất đi sức lực, chỉ ngoạn một miếng thịt nhỏ, giận dỗi cắn xé.
"Anh đừng có tưởng chuyện này... cứ như vậy là xong, lần này em ghim đó, sau này từ từ tính sổ anh."
Kỷ Hành Phong mảy may không né, trong lòng càng hy vọng Tống Viêm có thể cắn mạnh thêm một chút, nhưng cảm giác đau đớn trên vai trước sau đều yếu ớt nhẹ nhàng, nếu nói là đang xả giận, chi bằng nói là đang truyền đạt ủy khuất trong lòng Tống Viêm.
Động tác nhỏ này làm nội tâm Kỷ Hành Phong càng thêm dằn vặt, cánh tay đang ôm Tống Viêm càng thêm dùng sức, như đang dùng cái ôm này để đáp lại Tống Viêm.
Nhưng vào lúc này, Tống Viêm đột nhiên nhỏ giọng "ô" một tiếng, tay bấu lấy vai Kỷ Hành Phong nhanh chóng thu hồi, lần nữa ấn lên bụng phát đau.
"Sao vậy em?" Kỷ Hành Phong lập tức lo lắng cúi đầu nhìn cậu, Tống Viêm vô lực ngã dựa vào trong ngực anh, kéo tay anh đặt lên bụng mình.
"E là thằng nhóc con này sắp không chờ được bao lâu nữa rồi, tụi mình phải tranh thủ làm những điều cần thiết trước khi nó ra đời."
Kỷ Hành Phong cảm nhận được động tác bất an của đứa nhỏ dưới tay, dứt khoát gật đầu. Trước đó, anh đã tách một phần bản thể cát đen của mình đặt lên người Tống Viêm, cùng Tống Viêm ra khỏi trò chơi. Bởi vậy, anh cũng nắm rõ kế hoạch mà Tống Viêm từng bàn bạc với Lục Vụ.
"Làm vậy được không anh?" Tống Viêm cũng nghĩ đến kế hoạch, cậu biết giả thiết của mình nói ra khá thông thuận, nhưng nếu xét về cụ thể có thể thực thi hay không, thì vẫn chỉ có mình Kỷ Hành Phong biết.
"Đại khái là được đó," Kỷ Hành Phong dùng lực đạo vừa phải xoa bụng cho Tống Viêm, ngữ khí mang theo ôn nhu đối với cậu, nhưng lại ẩn giấu tàn nhẫn đối với trò chơi: "Chỉ cần có thể khống chế được sức mạnh của Hạch, là có thể thay đổi quy tắc trò chơi, tạo nên sự "cân bằng" mà em nói."
"Vậy bây giờ, mình làm sao tìm Hạch đây?" Tống Viêm nghe được câu trả lời khẳng định của Kỷ Hành Phong, lại nhớ tới một vấn đề khác: "Anh có thể cảm nhận được Hạch đang ở đâu không?"
Kỷ Hành Phong chợt dừng động tác, giương mắt nhìn về phía cửa phòng: "Hạch, không cần mình phải đi tìm."
"Nó đã tới tìm mình rồi."
Những lời này làm sau lưng Tống Viêm phát lạnh, phòng bệnh vốn khá ấm áp cũng chợt mang theo chút hơi thở quỷ dị.
"Là sao, ý anh là Hạch cũng đang ở trong phó bản này hả?"
"Đúng vậy," Kỷ Hành Phong bọc đôi tay lạnh buốt của Tống Viêm vào trong lòng bàn tay mình, giải thích: "Hồi em về lại Nhà lớn cũng thấy rồi đó, trò chơi hiện giờ đang đứng bên bờ vực hủy diệt."
"Đây là do, cơ thể mà Hạch đang sử dụng đã không thể tiếp tục thừa nhận sức mạnh của nó nữa, nó bắt buộc phải nhanh chóng tìm một cơ thể mới để ký sinh."
Tống Viêm bừng tỉnh, cơ thể tiếp theo tất nhiên chính là Kỷ Hành Phong!
"Đừng gấp, tụi mình vẫn còn cơ hội mà," Kỷ Hành Phong nắm chặt tay Tống Viêm, giúp cậu trấn định rồi tiếp tục nói: "Cơ thể là của anh, Hạch đâu phải nói muốn giành là giành được, nó sáng tạo ra trò chơi, đồng thời cũng chịu ràng buộc của trò chơi."
"Ý anh là, bây giờ nó cũng đang ở trong vòng chơi này?" Tống Viêm nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Kỷ Hành Phong, nhíu mày phân tích: "Nếu chịu ràng buộc của trò chơi... vậy thì nó là kẻ hiến tế của vòng này hả?"
"Đúng vậy," thần sắc Kỷ Hành Phong ngưng trọng, đem hết thảy mở ra trước mặt Tống Viêm: "Vòng chơi này, Hạch chính là kẻ hiến tế, mà chúng ta, đều là con mồi nó chuẩn bị cho chính nó."
"Cho nên, hoặc là chúng ta tìm được nó, nhân lúc Hạch suy yếu nhất mà chế trụ nó."
"Hoặc là nó giết anh, chiếm lấy cơ thể của anh, lần nữa trở thành thần chí cao vô thượng trong trò chơi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.