Chương 59: U hồn đêm trường (12)
Ngân Tuyết Áp
20/11/2024
Edit + beta: Khuynh
―――――
Có lẽ là cảm thấy mất mặt vì bị học sinh đánh bại, nên sáng hôm nay vị giáo quan mặt đen kia không đến nữa, sau khi mọi người tập hợp đông đủ, chỉ có một mình thầy Lưu tới.
Có vẻ như mấy ngày nay vị giáo quan Lưu này cũng bị mắng không ít, tuy không có giáo quan mặt đen giám sát, nhưng thầy vẫn không dám quá thả lỏng. Quy củ mà sắp xếp cho bọn họ huấn luyện, nhưng ngẫu nhiên nhìn thấy có sinh viên lười biếng, thầy cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nói tóm lại là làm biếng, nhìn thấy vậy rồi thôi.
Cứ thế mà thư thả trải qua buổi tập huấn, Tống Viêm cũng không trực tiếp rời đi, tận lực chạy theo tiết tấu của buổi huấn luyện mà hoạt động thân thể. Trong lòng cậu cũng minh bạch, rốt cuộc thì mọi thứ trước mắt vẫn là đang trong trò chơi, mặc dù Kỷ Hành Phong có thể bảo vệ cậu, nhưng cậu cũng không thể để mặc bản thân mình lười biếng, tránh lại gây thêm phiền phức cho Kỷ Hành Phong vào những thời khắc mấu chốt.
Nửa buổi sáng nhanh chóng đi qua, hôm nay may mắn không phải héo rũ dưới ánh mặt trời gay gắt, mà tiết trời lại có hơi âm u, giống như sắp mưa.
"Hình như trời sắp mưa rồi, thầy Lưu, không thì chúng ta về lại phòng học đi." Lúc này, một sinh viên như đang nói đùa mà đề nghị.
Nhóm sinh viên còn lại sau khi bị giáo quan mặt đen hung hăng giáo huấn nhiều ngày như vậy, thật vất vả mới lại có thể lười biếng, lập tức ồn ào hùa theo sinh viên kia, yêu cầu thầy Lưu cho bọn họ về phòng học.
Thầy Lưu có chút khó xử gãi đầu, hiển nhiên thầy cũng không muốn tiếp tục tập huấn, nhưng lại sợ giáo quan mặt đen biết mình lười biếng, ậm ừ nửa ngày vẫn chưa đưa ra mệnh lệnh.
Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên xẹt ngang một tia chớp, rõ ràng là điềm báo sắp có mưa to, việc này khiến đám sinh viên càng reo hò vui mừng. Mà ngay giây sau, một tiếng sấm thật lớn đột nhiên nổ tung trên bầu trời, lập tức bao trọn tiếng cười đùa của mọi người.
Tống Viêm cảnh giác ngẩng đầu, vừa nãy bầu trời chỉ là có vẻ âm trầm, nhưng qua không lâu liền trở thành mây đen giăng đầy, nhìn không thấy chút bóng dáng nào của mặt trời.
Tuy loại tình huống này cũng khá thường thấy vào mùa hè, nhưng không biết vì sao, Tống Viêm lại cảm thấy lo lắng, cậu luôn có cảm giác như sắp xảy ra chuyện gì đó.
"Sao vậy em?" Kỷ Hành Phong đặt tay lên vai cậu, xúc cảm vừa ấm áp vừa rắn chắc khiến Tống Viêm cảm thấy yên ổn hơn rất nhiều.
"Không có gì," Tống Viêm lại nhìn lên bầu trời, xác thật nó chỉ mang dáng vẻ trước một trận mưa hè, không khỏi cảm thấy mình quá đa nghi: "Em chỉ hơi giật mình vì tiếng sấm mới nãy thôi."
Kỷ Hành Phong nghe vậy, cũng ngẩng đầu nhìn không trung, vừa lúc này, một tia chớp lại xẹt qua.
Chỉ trong nháy mắt, Tống Viêm lại cảm thấy tia chớp kia như muốn bổ nứt bầu trời trên đỉnh đầu, mà theo sau là tiếng sấm rầm vang đến mức làm người kinh hãi.
Đầu mày Kỷ Hành Phong dần dần nhíu lại, anh vòng tay quanh vai Tống Viêm, ôm lấy Tống Viêm từ phía sau: "Sắp mưa rồi, mặc kệ bọn họ, tụi mình đi trước đi."
Lúc này, thầy Lưu cuối cùng cũng đưa ra quyết định, để đám sinh viên tự mình tìm nơi trú mưa.
Tòa dạy học cách sân thể dục có hơi xa, nếu bây giờ chạy đến đó, phỏng chừng sẽ bị xối cho ướt nhem.
Vì thế, nhóm Tống Viêm chạy vào gian nhà mái bằng ở bên kia sân thể dục.
Bọn họ vừa mới vào nhà không lâu, bên ngoài hạ một cơn mưa to tầm tã, từng giọt nước mưa như tiếng nổ vang bên tai khi nãy, rền vang rã rít mà trút xuống.
"Sao cơn mưa này... cứ không bình thường kiểu gì ấy." Ngô Kiêu để Nguyễn An ngồi lên nệm xong, lập tức quay về cạnh cửa, sau một hồi quan sát thì duỗi tay hứng một ít nước mưa.
Tống Viêm nghe vậy, nỗi nghi ngờ vừa được áp xuống lại lập tức bị kéo căng lên, cậu đi vài bước đến cạnh Ngô Kiêu hỏi: "Sao, anh cũng cảm thấy kỳ lạ hả?"
"Không nói rõ được," Ngô Kiêu lắc đầu, đưa nước mưa trong tay cho Tống Viêm xem: "Bất quá cậu coi nè, hình như trong nước mưa có trộn lẫn thêm gì thì phải?"
Kỷ Hành Phong nghe vậy cũng bước tới, cùng Tống Viêm nhìn lòng bàn tay Ngô Kiêu.
Chỉ thấy trong vốc nước mưa kia lẫn lộn một ít mảnh vụn màu nâu. Tống Viêm vươn tay vân vê một chút, mảnh vụn kia lập tức biến thành một nhúm bùn, nhưng xúc cảm mang đến lại không giống như bụi đất.
Tống Viêm nhìn vật chất màu nâu trên tay mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn bầu trời tối tăm, vừa vặn trên không trung lại rạch ngang một tia chớp, dòng diện trắng xanh kia như vừa bổ màn trời đen kịt thành vô số khối. Mà bầu trời màu xám nâu lại cực kỳ giống với... mảnh vụn trên tay cậu.
"Đừng có nói là hôm nay trời sắp sập thiệt nha?" Ngô Kiêu cũng ngẩng đầu, thu hết rành mạch cảnh tượng vừa rồi vào trong mắt, mà Nguyễn An không biết đã chạy đến sau lưng hắn từ khi nào, nhẹ nhàng lôi kéo tay hắn.
"Hay là phó bản này có vấn đề gì rồi?" Tống Viêm liên tưởng đến Tượng đài Khai Sáng dần dập tắt ánh quang trước khi tiến vào phó bản, quay đầu hỏi Kỷ Hành Phong.
Kỷ Hành Phong lắc đầu, anh cũng không đưa ra đáp án: "Ít nhất thì hiện tại anh vẫn không có cảm giác gì."
Không có cảm giác gì... Nhưng Tống Viêm vẫn không an tâm, lại lặng lẽ nhìn thoáng qua Nguyễn An, mà cậu ấy cũng một mặt thản nhiên, trông hoàn toàn không biết gì về tình huống trước mắt.
"Mặc kệ có ra sao, chúng ta vẫn nên nhanh chóng nghĩ cách rời khỏi cái phó bản này thôi, tôi cứ có cảm giác sắp có chuyện không hay xảy ra." Ngô Kiêu thấy Kỷ Hành Phong và Nguyễn An không có phản ứng gì, đành phải từ bỏ truy hỏi.
Bất quá, trận mưa khiến người ta lo lắng này cũng không thật sự làm bầu trời sụp xuống, chỉ qua mấy chục phút sau liền chậm rãi tạnh.
Trời dần trong lại, mặt trời bị mây đen che lấp cũng dần lộ ra, sau cơn mưa ánh mặt trời cũng có vẻ phá lệ sạch sẽ. Trận mưa vừa rồi tựa như thật sự chỉ là chút biến hóa bất chợt phát sinh của mùa hè, hoàn toàn không có ảnh hưởng gì đến vòng chơi.
Tống Viêm nhìn nhóm sinh viên xung quanh lục tục đi ra, mà hoàn cảnh bên ngoài cũng không có gì khác thường, nên tạm thời buông lỏng cảnh giác, cùng mấy sinh viên đó rời khỏi gian nhà mái bằng.
Nhưng bọn họ lại không nhìn thấy, ở những góc khuất bị các loại thiết bị che đậy, mấy vết nứt uốn lượn như những con rắn độc, đã kéo dài lên trên vách tường.
Bởi vì cơn mưa này, buổi tập huấn sáng xem như kết thúc, giáo quan Lưu cũng không yêu cầu tập hợp, chỉ thông báo một câu buổi chiều huấn luyện như cũ rồi thả cả đám đi ăn trưa.
Tối qua được ngủ no đủ, buổi sáng lại không có việc gì, Tống Viêm và Kỷ Hành Phong ăn xong cũng không vội vã về ký túc xá nghỉ trưa, tiếp tục tìm kiếm manh mối trong khuôn viên trường.
Hôm qua vô tình nghe được nhóm sinh viên bàn luận mà được dẫn dắt, lần này Tống Viêm cố ý hướng đến nơi NPC tụ tập, muốn thử xem có nghe ngóng thêm được gì không.
Đáng tiếc, liên tiếp mấy tầng trong khu dạy học sau giờ ngọ đều gần như rỗng tuếch, không thì cũng chỉ có mấy người đang nằm ngủ trưa, không có được mấy người nói chuyện phiếm.
Tống Viêm có chút nhụt chí, muốn về ký túc xá nghỉ ngơi, đột nhiên có một nữ sinh chạy ra từ nhà vệ sinh, dù cô nàng có che kín mặt, nhưng Tống Viêm vẫn nhìn thấy đôi mắt sưng húp và gò má đỏ hồng của cô.
"Này, cậu bị sao vậy ––" Tống Viêm trực giác không đúng, lập tức bảo Kỷ Hành Phong chặn người lại, nhưng vào lúc này, cậu nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói của mấy cô gái: "Chuyện của con gái bọn tôi, con trai mấy cậu đừng nhúng tay vào."
Tống Viêm vừa nghe ngữ khí liền biết người tới không có ý tốt, quay đầu nhìn thì thấy mấy cô gái cao gầy, đang khoanh tay dựa tường nhìn bọn họ.
Cô gái bị Kỷ Hành Phong ngăn lại cũng đột nhiên dùng sức cào cấu cánh tay anh, thừa dịp Kỷ Hành Phong không chú ý, khóc lóc chạy đi.
Tống Viêm thấy thế, cố gắng cười cho qua với mấy nữ sinh kia: "Chào các học tỷ, tụi em chỉ đi ngang qua thôi, thấy cổ khóc thành như vậy, sợ có chuyện gì nên mới muốn hỏi thăm một chút, không ngờ lại quấy rầy mọi người rồi."
Lúc này, có người trong nhóm nữ sinh nhận ra Kỷ Hành Phong đã đánh nhau với giáo quan ngày hôm qua, ngữ khí cũng tốt hơn một chút: "Không sao, mấy cậu cũng đừng nhiều chuyện, chẳng qua là do cô ta phạm tiện thôi, không biết nhìn lại bản thân mình là cái dạng gì, mà còn dám đánh chủ ý lên người giáo quan."
Chuyện này làm Tống Viêm càng cảm thấy kỳ quái, tiếp tục hỏi dò: "Hình như mấy vị giáo quan... đều rất đẹp trai, có người thích cũng rất bình thường mà, mấy chị đâu cần phải như vậy..."
"Nếu đúng là như vậy, thì tụi chị cũng đâu rảnh nhúng tay vào," có người cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: "Giáo quan người ta đã sớm có bạn gái rồi, mà nó còn vội vàng thò chân qua đưa gửi ân cần, bạn gái người ta biết được nên mới tìm tụi chị giúp đỡ."
Tống Viêm đã hiểu đại khái về cốt truyện của vòng này rồi, nhớ lại cảm xúc xấu hổ chồng chéo giận dữ của cô gái vừa chạy đi, nếu lại cực đoan hơn một chút –– cũng không phải không có khả năng trở thành người hiến tế!
Cậu vừa mới hơi thông suốt manh mối tình tiết, một cô gái trong số đó lại bất ngờ tiến lên vài bước, tỏ vẻ thương tiếc nói: "Cậu nha, còn có thời gian đi tội nghiệp nó, chi bằng cẩn thận một chút, lo để mắt đến người đàn ông của mình đi."
"Dạ?" Tống Viêm bị cú quay xe này làm cho không đỡ kịp, cô gái kia liếc mắt nhìn Kỷ Hành Phong sau lưng cậu, chậm rãi nói: "Cậu còn chưa biết hả, sau ngày hôm qua có không ít người dán mắt lên cái vị bên cạnh cậu đó."
"Lo mà để mắt đến người của mình đi, đừng để đến lúc bị mấy đứa nam nữ không biết xấu hổ cướp đi rồi, lại trách đàn chị đây không nhắc nhở cưng."
"Không cần nhọc lòng." Kỷ Hành Phong tiến lên một bước, kéo Tống Viêm vào trong ngực mình ngay trước mặt nữ sinh kia, mà Tống Viêm đột nhiên như nghĩ đến chuyện gì đó, chộp cánh tay Kỷ Hành Phong, tỏ vẻ tò mò nói với nữ sinh kia: "Cảm ơn học tỷ đã nhắc nhở."
"Học tỷ, chị biết nhiều chuyện, chị... có thể nói cho em biết, trong lớp tụi em, có ai không an phận mà để mắt đến bạn trai của em hay giáo quan không? Để em sớm biết mà phòng chừng."
Nữ sinh kia nhìn Tống Viêm, nhấp môi hiểu ý cười cười, vừa định tiến đến nói gì đó, đột nhiên cảm giác được tòa dạy học rung động một chút.
"Có chuyện gì vậy!" Tống Viêm nháy mắt kéo căng tinh thần, ngay sau đó, một đợt chấn động lớn hơn lại đánh tới, đong đưa kịch liệt làm mọi thứ trước mắt đều trở nên lung lay sắp đổ, phảng phất như ngay sau đó sẽ hoàn toàn sập xuống.
Tống Viêm muốn thử chạy về phía trước, nhưng hai cẳng chân lại hoàn toàn không chịu khống chế, suýt té lăn quay trên đất. May là Kỷ Hành Phong phản ứng nhanh, trực tiếp bảo hộ cậu ngồi xổm dưới đất, gian nan di chuyển đến nơi có thứ rắn chắc che chắn.
Lúc này, Tống Viêm mới hậu tri hậu giác mà ý thức được, đây là đang động đất!
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Viêm: đã mưa rồi còn động đất, e là vòng này sắp xong mọe rồi...
―――――
Có lẽ là cảm thấy mất mặt vì bị học sinh đánh bại, nên sáng hôm nay vị giáo quan mặt đen kia không đến nữa, sau khi mọi người tập hợp đông đủ, chỉ có một mình thầy Lưu tới.
Có vẻ như mấy ngày nay vị giáo quan Lưu này cũng bị mắng không ít, tuy không có giáo quan mặt đen giám sát, nhưng thầy vẫn không dám quá thả lỏng. Quy củ mà sắp xếp cho bọn họ huấn luyện, nhưng ngẫu nhiên nhìn thấy có sinh viên lười biếng, thầy cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nói tóm lại là làm biếng, nhìn thấy vậy rồi thôi.
Cứ thế mà thư thả trải qua buổi tập huấn, Tống Viêm cũng không trực tiếp rời đi, tận lực chạy theo tiết tấu của buổi huấn luyện mà hoạt động thân thể. Trong lòng cậu cũng minh bạch, rốt cuộc thì mọi thứ trước mắt vẫn là đang trong trò chơi, mặc dù Kỷ Hành Phong có thể bảo vệ cậu, nhưng cậu cũng không thể để mặc bản thân mình lười biếng, tránh lại gây thêm phiền phức cho Kỷ Hành Phong vào những thời khắc mấu chốt.
Nửa buổi sáng nhanh chóng đi qua, hôm nay may mắn không phải héo rũ dưới ánh mặt trời gay gắt, mà tiết trời lại có hơi âm u, giống như sắp mưa.
"Hình như trời sắp mưa rồi, thầy Lưu, không thì chúng ta về lại phòng học đi." Lúc này, một sinh viên như đang nói đùa mà đề nghị.
Nhóm sinh viên còn lại sau khi bị giáo quan mặt đen hung hăng giáo huấn nhiều ngày như vậy, thật vất vả mới lại có thể lười biếng, lập tức ồn ào hùa theo sinh viên kia, yêu cầu thầy Lưu cho bọn họ về phòng học.
Thầy Lưu có chút khó xử gãi đầu, hiển nhiên thầy cũng không muốn tiếp tục tập huấn, nhưng lại sợ giáo quan mặt đen biết mình lười biếng, ậm ừ nửa ngày vẫn chưa đưa ra mệnh lệnh.
Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên xẹt ngang một tia chớp, rõ ràng là điềm báo sắp có mưa to, việc này khiến đám sinh viên càng reo hò vui mừng. Mà ngay giây sau, một tiếng sấm thật lớn đột nhiên nổ tung trên bầu trời, lập tức bao trọn tiếng cười đùa của mọi người.
Tống Viêm cảnh giác ngẩng đầu, vừa nãy bầu trời chỉ là có vẻ âm trầm, nhưng qua không lâu liền trở thành mây đen giăng đầy, nhìn không thấy chút bóng dáng nào của mặt trời.
Tuy loại tình huống này cũng khá thường thấy vào mùa hè, nhưng không biết vì sao, Tống Viêm lại cảm thấy lo lắng, cậu luôn có cảm giác như sắp xảy ra chuyện gì đó.
"Sao vậy em?" Kỷ Hành Phong đặt tay lên vai cậu, xúc cảm vừa ấm áp vừa rắn chắc khiến Tống Viêm cảm thấy yên ổn hơn rất nhiều.
"Không có gì," Tống Viêm lại nhìn lên bầu trời, xác thật nó chỉ mang dáng vẻ trước một trận mưa hè, không khỏi cảm thấy mình quá đa nghi: "Em chỉ hơi giật mình vì tiếng sấm mới nãy thôi."
Kỷ Hành Phong nghe vậy, cũng ngẩng đầu nhìn không trung, vừa lúc này, một tia chớp lại xẹt qua.
Chỉ trong nháy mắt, Tống Viêm lại cảm thấy tia chớp kia như muốn bổ nứt bầu trời trên đỉnh đầu, mà theo sau là tiếng sấm rầm vang đến mức làm người kinh hãi.
Đầu mày Kỷ Hành Phong dần dần nhíu lại, anh vòng tay quanh vai Tống Viêm, ôm lấy Tống Viêm từ phía sau: "Sắp mưa rồi, mặc kệ bọn họ, tụi mình đi trước đi."
Lúc này, thầy Lưu cuối cùng cũng đưa ra quyết định, để đám sinh viên tự mình tìm nơi trú mưa.
Tòa dạy học cách sân thể dục có hơi xa, nếu bây giờ chạy đến đó, phỏng chừng sẽ bị xối cho ướt nhem.
Vì thế, nhóm Tống Viêm chạy vào gian nhà mái bằng ở bên kia sân thể dục.
Bọn họ vừa mới vào nhà không lâu, bên ngoài hạ một cơn mưa to tầm tã, từng giọt nước mưa như tiếng nổ vang bên tai khi nãy, rền vang rã rít mà trút xuống.
"Sao cơn mưa này... cứ không bình thường kiểu gì ấy." Ngô Kiêu để Nguyễn An ngồi lên nệm xong, lập tức quay về cạnh cửa, sau một hồi quan sát thì duỗi tay hứng một ít nước mưa.
Tống Viêm nghe vậy, nỗi nghi ngờ vừa được áp xuống lại lập tức bị kéo căng lên, cậu đi vài bước đến cạnh Ngô Kiêu hỏi: "Sao, anh cũng cảm thấy kỳ lạ hả?"
"Không nói rõ được," Ngô Kiêu lắc đầu, đưa nước mưa trong tay cho Tống Viêm xem: "Bất quá cậu coi nè, hình như trong nước mưa có trộn lẫn thêm gì thì phải?"
Kỷ Hành Phong nghe vậy cũng bước tới, cùng Tống Viêm nhìn lòng bàn tay Ngô Kiêu.
Chỉ thấy trong vốc nước mưa kia lẫn lộn một ít mảnh vụn màu nâu. Tống Viêm vươn tay vân vê một chút, mảnh vụn kia lập tức biến thành một nhúm bùn, nhưng xúc cảm mang đến lại không giống như bụi đất.
Tống Viêm nhìn vật chất màu nâu trên tay mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn bầu trời tối tăm, vừa vặn trên không trung lại rạch ngang một tia chớp, dòng diện trắng xanh kia như vừa bổ màn trời đen kịt thành vô số khối. Mà bầu trời màu xám nâu lại cực kỳ giống với... mảnh vụn trên tay cậu.
"Đừng có nói là hôm nay trời sắp sập thiệt nha?" Ngô Kiêu cũng ngẩng đầu, thu hết rành mạch cảnh tượng vừa rồi vào trong mắt, mà Nguyễn An không biết đã chạy đến sau lưng hắn từ khi nào, nhẹ nhàng lôi kéo tay hắn.
"Hay là phó bản này có vấn đề gì rồi?" Tống Viêm liên tưởng đến Tượng đài Khai Sáng dần dập tắt ánh quang trước khi tiến vào phó bản, quay đầu hỏi Kỷ Hành Phong.
Kỷ Hành Phong lắc đầu, anh cũng không đưa ra đáp án: "Ít nhất thì hiện tại anh vẫn không có cảm giác gì."
Không có cảm giác gì... Nhưng Tống Viêm vẫn không an tâm, lại lặng lẽ nhìn thoáng qua Nguyễn An, mà cậu ấy cũng một mặt thản nhiên, trông hoàn toàn không biết gì về tình huống trước mắt.
"Mặc kệ có ra sao, chúng ta vẫn nên nhanh chóng nghĩ cách rời khỏi cái phó bản này thôi, tôi cứ có cảm giác sắp có chuyện không hay xảy ra." Ngô Kiêu thấy Kỷ Hành Phong và Nguyễn An không có phản ứng gì, đành phải từ bỏ truy hỏi.
Bất quá, trận mưa khiến người ta lo lắng này cũng không thật sự làm bầu trời sụp xuống, chỉ qua mấy chục phút sau liền chậm rãi tạnh.
Trời dần trong lại, mặt trời bị mây đen che lấp cũng dần lộ ra, sau cơn mưa ánh mặt trời cũng có vẻ phá lệ sạch sẽ. Trận mưa vừa rồi tựa như thật sự chỉ là chút biến hóa bất chợt phát sinh của mùa hè, hoàn toàn không có ảnh hưởng gì đến vòng chơi.
Tống Viêm nhìn nhóm sinh viên xung quanh lục tục đi ra, mà hoàn cảnh bên ngoài cũng không có gì khác thường, nên tạm thời buông lỏng cảnh giác, cùng mấy sinh viên đó rời khỏi gian nhà mái bằng.
Nhưng bọn họ lại không nhìn thấy, ở những góc khuất bị các loại thiết bị che đậy, mấy vết nứt uốn lượn như những con rắn độc, đã kéo dài lên trên vách tường.
Bởi vì cơn mưa này, buổi tập huấn sáng xem như kết thúc, giáo quan Lưu cũng không yêu cầu tập hợp, chỉ thông báo một câu buổi chiều huấn luyện như cũ rồi thả cả đám đi ăn trưa.
Tối qua được ngủ no đủ, buổi sáng lại không có việc gì, Tống Viêm và Kỷ Hành Phong ăn xong cũng không vội vã về ký túc xá nghỉ trưa, tiếp tục tìm kiếm manh mối trong khuôn viên trường.
Hôm qua vô tình nghe được nhóm sinh viên bàn luận mà được dẫn dắt, lần này Tống Viêm cố ý hướng đến nơi NPC tụ tập, muốn thử xem có nghe ngóng thêm được gì không.
Đáng tiếc, liên tiếp mấy tầng trong khu dạy học sau giờ ngọ đều gần như rỗng tuếch, không thì cũng chỉ có mấy người đang nằm ngủ trưa, không có được mấy người nói chuyện phiếm.
Tống Viêm có chút nhụt chí, muốn về ký túc xá nghỉ ngơi, đột nhiên có một nữ sinh chạy ra từ nhà vệ sinh, dù cô nàng có che kín mặt, nhưng Tống Viêm vẫn nhìn thấy đôi mắt sưng húp và gò má đỏ hồng của cô.
"Này, cậu bị sao vậy ––" Tống Viêm trực giác không đúng, lập tức bảo Kỷ Hành Phong chặn người lại, nhưng vào lúc này, cậu nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói của mấy cô gái: "Chuyện của con gái bọn tôi, con trai mấy cậu đừng nhúng tay vào."
Tống Viêm vừa nghe ngữ khí liền biết người tới không có ý tốt, quay đầu nhìn thì thấy mấy cô gái cao gầy, đang khoanh tay dựa tường nhìn bọn họ.
Cô gái bị Kỷ Hành Phong ngăn lại cũng đột nhiên dùng sức cào cấu cánh tay anh, thừa dịp Kỷ Hành Phong không chú ý, khóc lóc chạy đi.
Tống Viêm thấy thế, cố gắng cười cho qua với mấy nữ sinh kia: "Chào các học tỷ, tụi em chỉ đi ngang qua thôi, thấy cổ khóc thành như vậy, sợ có chuyện gì nên mới muốn hỏi thăm một chút, không ngờ lại quấy rầy mọi người rồi."
Lúc này, có người trong nhóm nữ sinh nhận ra Kỷ Hành Phong đã đánh nhau với giáo quan ngày hôm qua, ngữ khí cũng tốt hơn một chút: "Không sao, mấy cậu cũng đừng nhiều chuyện, chẳng qua là do cô ta phạm tiện thôi, không biết nhìn lại bản thân mình là cái dạng gì, mà còn dám đánh chủ ý lên người giáo quan."
Chuyện này làm Tống Viêm càng cảm thấy kỳ quái, tiếp tục hỏi dò: "Hình như mấy vị giáo quan... đều rất đẹp trai, có người thích cũng rất bình thường mà, mấy chị đâu cần phải như vậy..."
"Nếu đúng là như vậy, thì tụi chị cũng đâu rảnh nhúng tay vào," có người cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: "Giáo quan người ta đã sớm có bạn gái rồi, mà nó còn vội vàng thò chân qua đưa gửi ân cần, bạn gái người ta biết được nên mới tìm tụi chị giúp đỡ."
Tống Viêm đã hiểu đại khái về cốt truyện của vòng này rồi, nhớ lại cảm xúc xấu hổ chồng chéo giận dữ của cô gái vừa chạy đi, nếu lại cực đoan hơn một chút –– cũng không phải không có khả năng trở thành người hiến tế!
Cậu vừa mới hơi thông suốt manh mối tình tiết, một cô gái trong số đó lại bất ngờ tiến lên vài bước, tỏ vẻ thương tiếc nói: "Cậu nha, còn có thời gian đi tội nghiệp nó, chi bằng cẩn thận một chút, lo để mắt đến người đàn ông của mình đi."
"Dạ?" Tống Viêm bị cú quay xe này làm cho không đỡ kịp, cô gái kia liếc mắt nhìn Kỷ Hành Phong sau lưng cậu, chậm rãi nói: "Cậu còn chưa biết hả, sau ngày hôm qua có không ít người dán mắt lên cái vị bên cạnh cậu đó."
"Lo mà để mắt đến người của mình đi, đừng để đến lúc bị mấy đứa nam nữ không biết xấu hổ cướp đi rồi, lại trách đàn chị đây không nhắc nhở cưng."
"Không cần nhọc lòng." Kỷ Hành Phong tiến lên một bước, kéo Tống Viêm vào trong ngực mình ngay trước mặt nữ sinh kia, mà Tống Viêm đột nhiên như nghĩ đến chuyện gì đó, chộp cánh tay Kỷ Hành Phong, tỏ vẻ tò mò nói với nữ sinh kia: "Cảm ơn học tỷ đã nhắc nhở."
"Học tỷ, chị biết nhiều chuyện, chị... có thể nói cho em biết, trong lớp tụi em, có ai không an phận mà để mắt đến bạn trai của em hay giáo quan không? Để em sớm biết mà phòng chừng."
Nữ sinh kia nhìn Tống Viêm, nhấp môi hiểu ý cười cười, vừa định tiến đến nói gì đó, đột nhiên cảm giác được tòa dạy học rung động một chút.
"Có chuyện gì vậy!" Tống Viêm nháy mắt kéo căng tinh thần, ngay sau đó, một đợt chấn động lớn hơn lại đánh tới, đong đưa kịch liệt làm mọi thứ trước mắt đều trở nên lung lay sắp đổ, phảng phất như ngay sau đó sẽ hoàn toàn sập xuống.
Tống Viêm muốn thử chạy về phía trước, nhưng hai cẳng chân lại hoàn toàn không chịu khống chế, suýt té lăn quay trên đất. May là Kỷ Hành Phong phản ứng nhanh, trực tiếp bảo hộ cậu ngồi xổm dưới đất, gian nan di chuyển đến nơi có thứ rắn chắc che chắn.
Lúc này, Tống Viêm mới hậu tri hậu giác mà ý thức được, đây là đang động đất!
__________
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Viêm: đã mưa rồi còn động đất, e là vòng này sắp xong mọe rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.