Ba Ngày Xuân

Chương 1

Bản Lật Tử

01/12/2024

Là một trong những thành phố có nhiều nắng nhất trong năm, thời tiết của thành phố H hôm nay vẫn trong xanh đầy nắng.

Kiều Nhụy Kỳ cố tình chọn chỗ ngồi bên cửa sổ, ánh nắng xuyên qua tấm rèm màu trắng rơi rớt bên cạnh.

Trên chiếc bàn tròn thấp đặt một ly cà phê và hai miếng bánh ngọt tinh xảo, Kiều Nhụy Kỳ đưa tay ra, chiếc vòng tay trên cổ tay lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Cô uống một ngụm cà phê rồi xem tin nhắn mới hiện ra trên màn hình.

Anh họ lớn của Rich: [@Rich Kiều, tới sân bay chưa?]

Anh họ hai của Rich: [Hả? Rich đi gặp Lương Khâm Việt thật à? Không phải chứ, cho dù nhà họ Kiều chúng ta thật sự có gặp phải khó khăn gì đi chăng nữa cũng không đến mức bắt Rich đi liên hôn chứ ???]

Em họ lớn của Rich: [Đúng vậy! Ba người anh trai đều chưa kết hôn nữa, cử đại một người đi liên hôn là được rồi!]

Anh họ ba của Rich: [Ừm, cho dù anh trai không được thì vẫn còn hai người em trai.]

Em họ hai của Rich: [Các anh ơi, em vẫn còn là học sinh.]

Mẹ của Rich: [(cười khóc) Lần này tới thành phố A là bản thân Rich quyết định, chúng ta cũng không ngờ con bé lại tích cực như vậy.]

Em họ lớn của Rich: [? Tên Lương Khâm Việt này có lai lịch như thế nào?]

Anh họ hai của Rich: [@anh họ lớn của Rich, trong vòng ba phút em muốn biết toàn bộ thông tin của tên Lương Khâm Việt này.]

Tin nhắn trong nhóm “Rich Family” vẫn không ngừng nhảy ra, nhân viên mặt đất của hãng hàng không đi tới bên cạnh Kiều Nhụy Kỳ khom lưng nhẹ nhàng nhắc cô: “Cô Kiều, xin lỗi, chuyến bay của cô đã có thể lên máy bay được rồi.”

“Được.” Kiều Nhụy Kỳ cất điện thoại lên rồi đứng dậy khỏi sô pha đi theo đối phương ra ngoài.

Sau khi lên máy bay ngồi xuống, cô mới gửi một tin nhắn vào trong nhóm: “Đã lên máy bay rồi.”

Có một người đi tới bên cạnh cô, Kiều Nhụy Kỳ cầm điện thoại ngước mắt nhìn thấy là một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ vest.

Người đàn ông bắt gặp ánh mắt của cô sửng sốt một lúc rồi mỉm cười thân thiện: “Xin chào.”

“Xin chào.” Kiều Nhụy Kỳ đáp lại một câu rồi tiếp tục cúi đầu xem điện thoại.

“Tôi họ Ngô, đi công tác ở thành phố A.” Người đàn ông ngồi xuống, chủ động bắt chuyện với cô, “Cô tới thành phố A du lịch hả?”

“Đi tìm bạn.”

“Ồ, thế à.” Anh Ngô đáp một tiếng, tiếp tục tìm chủ đề trò chuyện.

Do tính chất công việc nên anh ta thường xuyên bay khắp mọi miền tổ quốc nhưng chưa bao giờ gặp phải mỹ nữ nào cả. Không ngờ hôm nay vừa lên máy bay đã gặp được một bạn ngồi cùng đẹp như nữ minh tinh vậy.

Nghĩ đến đây, anh Ngô không khỏi nhìn Kiều Nhụy Kỳ thêm chút nữa.

Gương mặt của cô trông hơi quen mắt, đừng nói là nữ minh tinh nào đó thật chứ?

“Xin chào anh Ngô.” Tiếp viên hàng không đi tới hỏi anh ta lát nữa cần đồ uống gì. Anh Ngô gọi đồ ăn xong, tiếp viên hàng không quay sang hỏi Kiều Nhụy Kỳ câu hỏi tương tự.

Anh Ngô nghe cô ấy gọi ‘cô Kiều’, chợt nghĩ tới điều gì đó bèn lấy điện thoại ra tra.

Đợi tiếp viên hàng không đi rồi, anh ta ngạc nhiên nhìn Kiều Nhụy Kỳ: “Cô Kiều, cô là họa sĩ đúng không? Nghe nói tác phẩm mới nhất của cô được đấu giá với giá trên trời là hai mươi triệu nhân dân tệ.”

So với những nghệ thuật gia trẻ tuổi giống như cô ấy, kỷ lục cao nhất cũng không vượt quá tám triệu nhân dân tệ.

Trong buổi đấu giá hôm đó, Kiều Nhụy Kỳ có tổng cộng ba tác phẩm tham gia đấu giá, tổng giá trị giao dịch vượt quá bốn mươi triệu làm xôn xao khắp giới hội họa.

Nhưng do chỉ là một giới nhỏ, sở dĩ lên được hot search là bởi vì Kiều Nhụy Kỳ đã từng livestream vẽ tranh nổi tiếng trước đó.

Lần livestream đó chỉ là Kiều Nhụy Kỳ nổi hứng nhất thời, cô chỉ để lộ hai bàn tay mà đã thu hút vô số người theo dõi.

Cư dân mạng nhanh chóng đào ra được thông tin của cô, bức tranh cô tham gia triển lãm tranh ở nước ngoài cũng bị tìm thấy lập tức đưa lên hot search.

Sau chuyện đó Kiều Nhụy Kỳ không còn livestream nữa nhưng vẫn được đông đảo giới truyền thông tự do chú ý đến cô, buổi đấu giá vừa kết thúc, hồ sơ đấu giá của cô cũng bị đăng tải khắp nơi.

“Nghe nói buổi đấu giá hôm đó rất khốc liệt, cuối cùng cả ba bức tranh đó đều được một nhà sưu tập mua lại đúng không?” Anh Ngô vốn định tìm đề tài để trò chuyện với Kiều Ngụy Kỳ, nhưng hiện tại lại thấy hứng thú với buổi đấu giá diễn ra vào một tuần trước, “Cô có biết ai đã mua lại tranh của cô không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Kiều Nhụy Kỳ lắc đầu: “Người mua không có đích thân tới đó, mà chỉ có người đại diện tham dự thôi.”



Bản thân Kiều Nhụy Kỳ cũng lấy làm tò mò về người mua bí ẩn này. Những bức tranh của cô trong buổi đấu giá đó vốn đã nổi tiếng sẵn, buổi đấu giá bắt đầu cạnh tranh càng kịch liệt hơn, giá cả tăng một hơi lên đến mười một triệu nhân dân tệ, cuối cùng số 32 dứt khoát giơ bảng hai mươi triệu lên mua lại bức tranh đó.

Cô cứ tưởng số 32 mua được bức tranh đó rồi sẽ thôi, nào ngờ anh ta mua hết cả ba bức tranh của cô.

Anh Ngô định nói tiếp nữa thì bị nhân viên hàng không tới kiểm tra an toàn trước khi bay ngắt ngang, trước khi Kiều Nhụy Kỳ cất điện thoại lên bèn gửi thêm một tin nhắn vào trong nhóm: “Sắp cất cánh rồi, không nói nữa.”

Anh họ hai của Rich: [Khoan đã khoan đã, tới bên đó rồi có ai đón em không?]

Rich Kiều: [Ừm, Lương Khâm Việt biết thông tin chuyến bay, anh ấy sẽ tới sân bay đón em.]

Lúc này Lương Khâm Việt đang chuẩn bị tiệc sinh nhật ở Đế Hào KTV.

Hai ngày trước anh ta vừa quen được một hot girl mạng, nhan sắc rất hợp gu của anh ta. Hôm nay đúng là sinh nhật của đối phương nên Lương Khâm Việt đã bao hết sảnh lớn nhất của Đế Hào để mừng sinh nhật cho cô ấy.

Tiêu Đạc đeo găng tay đen, khoanh tay dựa bên cửa lẳng lặng quan sát Lương Khâm Việt chỉ huy nhân viên phục vụ bố trí hiện trường.

Sau đó anh cúi đầu xem thời gian trên đồng hồ đeo tay: “Cậu định khi nào ra sân bay?”

Bên kia Lương Khâm Việt khựng lại, lúc mở miệng thì hơi mất kiên nhẫn: “Thật tình không hiểu đấy, Kiều Nhụy Kỳ lớn từng tuổi này rồi ngồi máy bay còn phải đi đón nữa hả? Chẳng lẽ cô ấy đi lạc được sao?”

Tiêu Đạc không đáp lời, Lương Khâm Việt nghĩ tới nhiệm vụ đón Kiều Nhụy Kỳ là ba anh ta giao cho, nếu không đi sẽ bị mắng nên càng thấy phiền hơn.

“Này, hay là cậu đi đón giúp tôi được không?” Lương Khâm Việt chợt nảy ra một ý, nhìn Tiêu Đạc giống như nhìn phải đấng cứu tinh vậy.

Tiêu Đạc nhìn anh ta, trong giọng nói không nghe ra cảm xúc gì: “Tôi?”

“Đúng vậy, cậu xem mấy nhân viên phục vụ này vụng tay vụng chân chết đi được, tôi phải đích thân ở đây trông chừng mới được.”

Tiêu Đạc nghĩ ngợi chốc lát: “Cô Kiều đặc biệt tới đây để gặp cậu đấy, tôi đi đón e là không hay cho lắm.”

“Chuyện này có gì đâu mà không hay, cậu là bạn thân nhất của tôi mà!” Nghĩ là sắp giải quyết được mối phiền phức này, tâm trạng của Lương Khâm Việt trở nên tốt hơn, “Cậu giúp người bạn này một lần đi mà.”

Tiêu Đạc đắn đo thêm một lúc rồi gật đầu: “Được thôi.”

Anh đứng dậy cầm áo khoác của mình đi thẳng ra ngoài, Lương Khâm Việt sửng sốt gọi với lại: “Cậu đi ngay bây giờ à?”

“Ừm, đi muộn dễ kẹt xe.”

“Ồ... vậy để tôi gửi thông tin chuyến bay của cô ấy cho cậu!”

Xe của anh đậu ở bãi đậu xe chuyên dụng ở bên ngoài Đế Hào, lúc lấy xe đúng lúc chiếc xe bên cạnh có người bước xuống. Nhìn thấy siêu xe của anh, người đàn ông ăn mặc thời thượng không khỏi huýt sáo: “Người anh em, chiếc xe này của anh ngầu thật đấy, đây là mẫu mới nhất hả?”

Tiêu Đạc ngó lơ hắn, anh ngồi thẳng vào trong lái xe rời đi.

Nhìn theo chiếc xe chạy lướt qua mặt mình, người đàn ông ăn mặc thời thượng cười lạnh: “Ha, tới Đế Hào chơi rồi mà còn giả vờ giả vịt gì nữa không biết?”

Tiêu Đạc không lái xe tới sân bay ngay mà về nhà một chuyến trước. Anh tắm xong thay bộ đồ khác vào, sau đó cầm chìa khóa trên bàn vào nhà xe.

Anh không lái chiếc siêu xe vừa rồi nữa, mà đổi thành chiếc SUV khiêm tốn chín chắn hơn.

Chuyến bay Kiều Nhụy Kỳ ngồi đúng giờ đáp xuống sân bay quốc tế thành phố A.

Nhiệt độ của thành phố A thấp hơn thành phố H, Kiều Nhụy Kỳ ra khỏi máy bay phải khoác thêm chiếc áo vest màu trắng bên ngoài bộ váy của mình.

Anh Ngô kéo hành lý vẫn đi theo bên cạnh cô. Vừa rồi ở trên máy bay, Kiều Ngụy Kỳ đeo tai nghe xem phim suốt, anh ta không tìm được cơ hội nói chuyện với cô.

Tuy cảm nhận được đây là sự từ chối uyển chuyển của đối phương, nhưng kiểu người đẹp vừa trẻ tuổi vừa có tiền thế này khó theo đuổi cũng đúng.

Anh Ngô chưa chịu bỏ cuộc, anh ta định lát nữa nếu không có ai đến đón cô thì anh ta sẽ thuận tiện đưa cô tới trung tâm thành phố.

Tốt nhất là xin được số điện thoại liên lạc.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Có rất nhiều người đang đứng ở tầng đến của sân bay, Kiều Ngụy Kỳ đưa mắt nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại trên bóng hình cao lớn.

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, dáng người cực đẹp, bộ đồ vest anh đang mặc dù là chất liệu hay đường may đều rất tinh tế, thậm chí ngay cả phụ kiện đi kèm cũng được lựa chọn cẩn thận.

Bởi vì khí chất hơn người của anh khiến nhiều người xung quanh đều đưa mắt lén nhìn, nhưng anh chỉ đứng ở đó giống như không phát hiện thấy ánh mắt của người khác.



Cho đến khi Kiều Nhụy Kỳ nhìn tới, anh mới có phản ứng.

Kiều Nhụy Kỳ không quen anh, cô nhìn anh chỉ bởi vì... anh đẹp trai quá mức thôi.

Nhưng khi thấy anh sải chân đi về phía mình thì cô bắt đầu hốt hoảng.

Cô cố tỏ ra bình tĩnh dời mắt đi giả vờ tìm người trong đám đông, nhưng Tiêu Đạc đã đi tới trước mặt cô và dừng lại.

Kiều Nhụy Kỳ: “...”

Ơ hay, cô chỉ nhìn anh có chút xíu thôi mà, đâu đến mức phải bắt chuyện với cô đúng không?

Cô bị ép nhìn người trước mặt, cố ý diễn ra hai phần ngạc nhiên ba phần bối rối.

“Xin chào, cô Kiều.” Đối phương lên tiếng, giọng nói trầm bổng vui tai như tiếng vũ cầm.

Lúc này Kiều Nhụy Kỳ tỏ ra ngạc nhiên và bối rối thật: “Anh là?”

“Tiêu Đạc.” Tiêu Đạc nói ngắn gọn mục đích đến của mình: “Đến đón em.”

Kiều Nhụy Kỳ nhíu mày, không hiểu tại sao lại là anh tới đón mình: “Lương Khâm Việt đâu?”

“Cậu ấy bận việc không tới được.” Tiêu Đạc không giải thích quá nhiều mà đưa mắt nhìn về phía anh Ngô đứng bên cạnh Kiều Nhụy Kỳ nãy giờ: “Vị này là bạn em hả?”

Giọng điệu rất bình thường nhưng khiến anh Ngô nghe xong không khỏi giật thót trong lòng: “Không phải không phải, chúng tôi chỉ tình cờ gặp trên máy bay thôi.”

“Ồ.” Tiêu Đạc chậm rãi đáp một tiếng, sau đó hỏi một cách khách sáo, “Có cần cho anh quá giang một đoạn không?”

“Không cần không cần, tôi có xe.” Anh Ngô xua tay lia lịa, vội vàng tạm biệt Kiều Nhụy Kỳ xong rồi kéo hành lý hớt hải bỏ đi.

Tiêu Đạc thu tầm mắt về nhìn sang Kiều Nhụy Kỳ: “Xe tôi đậu ở bãi, đi bên này.”

Anh nói xong xoay người sang một bên, Kiều Nhụy Kỳ nắm tay kéo hành lý đứng im không nhúc nhích.

Động tác của Tiêu Đạc khựng lại, anh không nói gì mà chỉ đưa mắt dò hỏi cô.

“Anh là bạn của Lương Khâm Việt thật không?” Chớ trách Kiều Nhụy Kỳ đa nghi, dẫu sao cô cũng là người từng lên hot search hai lần, vừa rồi anh Ngô đã nhận ra cô rồi.

Lỡ như anh chàng đẹp trai này cũng nhận ra cô rồi cố ý lừa cô đi thì sao?

Sắc mặt Tiêu Đạc vẫn bình thường khi bị nghi ngờ, khóe miệng anh chỉ nhếch ra một nụ cười khó thấy: “Tính cảnh giác cũng cao lắm, em có thể tự mình hỏi Lương Khâm Việt.”

Kiều Nhụy Kỳ có số điện thoại của Lương Khâm Việt, cô nghĩ ngợi rồi lấy điện thoại ra, đây là lần đầu tiên cô gọi cho số này.

Tiếng nhạc chờ truyền tới bên tai từng tiếng một, âm thanh cố ý kéo dài cảm giác như thời gian chờ đợi cũng dài theo.

Tiêu Đạc đứng đó nhìn cô, anh rất kiên nhẫn chẳng có ý thúc giục cô chút nào. Kiều Nhụy Kỳ cầm điện thoại ngước mắt nhìn anh một cái, cuối cùng điện thoại cũng có người bắt máy.

“Ai vậy?”

Giọng đàn ông đột ngột vọng tới khiến Kiều Nhụy Kỳ sửng sốt, còn chưa kịp trả lời thì người đó lại mất kiên nhẫn nói: “Lên tiếng đi chứ.”

Kiều Nhụy Kỳ hoàn hồn, đáp lời: “Tôi là Kiều Nhụy Kỳ.”

Lần này đến lượt Lương Khâm Việt sửng sốt, lúc cất giọng lần nữa rõ ràng có phần lúng túng: “Ồ, em hạ cánh rồi à? Anh bảo bạn anh đi đón em rồi, anh ấy còn chưa tới nữa hả?”

Kiều Nhụy Kỳ vô thức nhìn sang Tiêu Đạc, hỏi người trong điện thoại: “Bạn anh tên gì?”

“Tiêu Đạc, cực kỳ đẹp trai, em nhìn một cái là nhận ra ngay.”

“... Ồ, anh ấy đã tới rồi.”

“Vậy thì được.” Lương Khâm Việt nói tới đây bỗng khựng lại giống như đang nghĩ xem nên sắp xếp cô như thế nào, “Hay là hai người tới Đế Hào đi, tối nay bọn anh tổ chức party ở đây, em cũng tới tham gia cho vui.”

“Được.”

Tiêu Đạc thấy Kiều Nhụy Kỳ cúp máy mới lên tiếng hỏi cô: “Thế nào, có cần tôi lấy giấy chứng minh ra cho em xem không?”

“... Không cần đâu.” Kiều Nhụy Kỳ cất điện thoại, cười gượng hai tiếng, “Lương Khâm Việt bảo chúng ta tới Đế Hào.”

“Ừm.” Tiêu Đạc chẳng lấy làm bất ngờ, anh xoay người đồng thời nói với Kiều Nhụy Kỳ, “Đi thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ba Ngày Xuân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook