Chương 13
Trang Buby
11/02/2022
Kiều Thanh nằm trong phòng bệnh, cô từ từ mở mắt ra nhìn ngó xung quanh một vòng, đôi môi tái nhợt, giọng nói đầy yếu ớt..
- Dũng.. Dũng..
Anh bên ngoài nghe được âm thanh yếu ớt, vội vàng mở cửa nước vào, anh nắm lấy tay cô.
- em tỉnh rồi..
- em làm sao thế Dũng..
- không sao, mọi chuyện ổn thôi.. đã bắt được thằng taxi đâm em..
Cô rơi nước mắt.
- sao anh k để em chết đi..
- em nói linh tinh gì đấy..
- em đau lắm Dũng à? Vết thương ngoài k qtrong bằng vết thương trong tim..
Dũng nhìn cô, nhẹ nhàng vén mái tóc cho cô gọn vào mang tai.
- Kiều Thanh!! Cô gái mạnh mẽ mà anh quen đâu rồi?
Cô khóc nấc lên:
- kể từ ngày em biết mình yêu anh, em đã chẳng thể nào mạnh mẽ được nữa, tháng ngày em sống trong lo sợ, em sợ mất anh, mất anh em như mất từng hơi thở..
Anh đưa đầu cô tựa vào ngực anh rồi thở dài..
- hứa với anh, có chuyện gì xảy ra cũng k được liều mạg mình như thế..
- Dũng.. có phải anh đã có tình cảm với cô ấy?
- anh.. anh..
- anh k dấu được em đâu, em nhìn ánh mắt anh thì em biết mà.. nhưng đó là tình cảm nhất thời phải không anh? Người xưa nói lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, em hiểu mà.. hay anh chuyển qua nhà em ở đi Dũng..
Anh yên lặng..
- sao anh k trả lời, nếu k được thì anh chuyển sang biệt thự khác được không? Anh có rất nhiều nhà mà, rồi chúng ta sẽ được ở cùng nhau..
Anh lắc đầu, y tá từ ngoài đẩy xe thuốc vào..
- cô Kiều Thanh, mời cô uống thuốc ạ.
- cảm ơn.. nhưng cô đến k đúng lúc thì phải..
- tôi..
Dũng gật đầu nhìn cô y tá ý nói ra ngoài..anh lấy thuốc đưa vào tay cô.
- em uống đi cho mau khoẻ.
- anh chưa trả lời em..
- uống thuốc đi..
Cô ngậm ngùi uống hết những viên thuốc. Anh lấy gối cho cô tựa lưng xuống.
- em nghỉ đi, anh ra ngoài mua chút đồ..
Cô gật đầu nhắm mắt lại, anh bước đến phòng bác sỹ.. bác sỹ vui mừng tiếp đón..
- mời anh ngồi..
- chuyện cô ấy bị xảy thai, tôi muốn k được đến tai cô ấy.. ông hiểu chứ?
Bác sỹ cười.
- chúng tôi hiểu, việc gì chứ việc mà chủ tịch Dũng căn dặn,nhất định phải làm được..
- tốt..
Anh xỏ tay vào hai túi quần bước đi..
vệ sỹ:
- chúng tôi đã cho người đến chăm sóc cô ấy theo lời của chủ tịch dặn..
Anh gật đầu rồi bước vào trong xe, ánh mắt anh vô hồn, trong đầu với một mớ suy nghĩ hỗn loạn.. đi qua hồ Tây, anh dừng xe lại nhìn cô một hồi rồi thở dài đi tiếp.. chiếc xe dừng lại trước cổng tập đoàn Nhật Tân 68 tầng..
Anh bước lên trên phòng làm việc, ai nấy đều cúi chào kính cẩn, đặc biệt là mấy cô nhân viên nữ, khi nhìn thấy anh từ xa đã vội vàng chỉnh lại quần áo, đầu tóc chỉ để hi vọng lọt vào mắt xanh của chủ tịch.. tiếc rằng, chủ tịch của bọn họ đang không vui, lướt qua mọi người nhưng khuôn mặt anh vô cùng lạnh lùng..
Ngồi trên bàn làm việc, những dự án, bản thảo cần anh phê duyệt được xếp gọn trên bàn.. anh ký từng hồ sơ một, đôi bàn tay không ngừng nghỉ, nhìn cách làm việc của anh khiến con người ta cảm giác muốn kiệt sức.. Thư ký của anh gõ cửa nước vào.
- chủ tịch...
- nói..
- giám đốc công ty Thiên An muốn gặp..
Anh nhíu mày..
- hắn ta còn giám vác xác tới đây?
- vậy có gặp hay k ạ?
- cho vào đi..
Tuấn từ bên ngoài bước vào, tay cầm bản hợp đồng..
- chủ tịch Dũng..
- ngồi đi..
Hai người đàn ông lịch lãm ngồi đối diện nhau,nếu anh 10 phần so về sắc đẹp và độ hoàn hảo thì Tuấn cũng phải được 7 phần..
- chuyện hợp đồng giữa hai bên công ty chúng ta như đã dự kiến ban đầu...
Anh nhanh chóng lên tiếng.
- Bỏ đi..
Tuấn nheo mắt.
- Bỏ.. anh nói bỏ đơn giản vậy hả chủ tịch?
Anh ngồi dang hai tay vào ghế sofa, chân vắt chéo ngũ rồi nhếch môi cười nhạt nhẽo..
- Giám đốc Hoàng Minh Tuấn, anh mới từ nước ngoài về nên chắc k biết phong cách làm việc của tôi rồi, đơn giản tôi k thích ký hợp đồng với công ty anh nữa..
- rõ ràng việc hợp tác này rất tốt, sẽ rất có lợi cho cả đôi bên..
- nhưng tôi k thích thì sao? Tôi thấy có nhiều bản hợp đồng hay hơn, ý nghĩa hơn..
- anh đang lấy việc công trả thù riêng hay sao chủ tịch Dũng..
Anh đưa tay nhấp môi cốc cafe rồi cười..
- sao cũng được, tôi chỉ thấy k thích hợp..
- anh..?
- mời anh về cho..
Tuấn đứng dậy gật đầu..
- tôi thật thất vọng về công ty có một vị chủ tịch làm việc theo cảm tính.. còn chuyện riêng của chúng ta, tôi hi vọng anh đừng để Phương khóc thêm lần nào nữa, nếu chuyện đó xảy ra, khỏi cần nói tôi sẽ tự mình làm cô ấy vui.. chào anh...
Anh tức giận ném mạnh cốc cafe xuống đất..
- mày tưởng mày là ai..khốn khiếp..
Thời gian cứ thế trôi qua mỗi ngày, đã một tuần kể từ khi Kiều Thanh xảy ra tai nạn, anh ít về nhà hơn hẳn, ngoài ra làm việc ở công ty anh lại tất bật chạy qua bệnh viện, trong thâm tâm anh chỉ đơn giản nghĩ rằng mình nên có trách nhiệm với vụ tai nạn của Kiều Thanh, với lại dù sao cô cũng vì anh mới xảy ra chuyện, và quan trọng giữa hai người đã từng có một sinh linh bé bỏng..
Kiều Thanh tay cầm cốc nước nóng mỉm cười
- thời gian này vất vả cho anh quá Dũng..
- không sao, chỉ cần em khỏe lại là tốt rồi. Mà bác sỹ có nói chiều nay em được xuất viện về nhà đấy..
Kiều Thanh tựa đầu vào ngực anh, những ngón tay mân mê chiếc cúc áo.
- tự nhiên em lại muốn mình bệnh, để mỗi ngày anh quan tâm em nhiều như trước..
- để anh đi làm thủ tục xuất viện cho em..
Nói rồi anh đẩy cô ra khỏi người mình..
- anh có về ở cùng em k?
- sau khi em về nhà sẽ có bác sỹ riêng và người làm đến chăm sóc.
- vậy là anh k về cùng em.?
- thỉnh thoảng anh sẽ qua thăm em..
Đôi bàn tay anh tuột khỏi bàn tay cô, cô liếc mắt nhìn bóng dág khuất dần..
- Đặng Đình Dũng.. em nhất định sẽ có được anh, bằng mọi giá em phải giữ chân anh lại..
Tại biệt thự nhà họ Đặng..
Quản gia:
- cô chủ có ăn cơm nhà k ạ?
- cháu qua mẹ cháu ăn cơm luôn đây, mọi người cứ ăn đi nhé..
- cô chủ..
- sao vậy cô?
- tôi k biết có nên hỏi cô k ạ?
- cô cứ nói đi..k phải ngại..
- cô chủ có chuyện gì buồn lòng ạ?
Cô mỉm cười.
- cháu thì có chuyện gì buồn chứ.
- tôi thấy cô ít nói hơn hẳn.. với lại tuần nay cậu chủ cũng ít về nhà..
- cháu khôg sao, cô yên tâm nhé..
Nói rồi cô cầm túi xách bước đi ra xe, hôm nay cô tự mình lái xe mà k cần vệ sỹ..
Cô quản gia nhìn theo rồi lắc đầu thở dài..
Cô Năm ( giúp việc) nói với cô quản gia.
- hình như cô chủ với cậu chủ có chuyện..
- đó k phải việc chúng ta nên bàn tán..
- dạ.. nhưng cậu chủ đi tối ngày, cô chủ buồn bã sang mẹ nên tôi thấy lo và thương cho cô chủ, cô ấy vừa tốt bụng lại hiền lành.. xuất thân giàu có nhưng k chảnh chọe như cô Kiều Thanh kia..
Cô quản gia:
- hai người chỉ hạnh phúc khi cô Kiều Thanh buông tay..
Nói rồi hai người quay lưng lại bắt tay vào côg việc của mình..
Cô trở về nhà..
Mẹ cô:
- Phương, con có chuyện gì buồn giấu mẹ sao?
Cô ngước mắt lên nhìn mẹ.
- tự nhiên lấy chồng rồi con lại chỉ muốn ở nhà được ăn cơm mẹ nấu.
Mẹ cô vuốt nhẹ mái tóc cô.
- nếu con thích ngày nào mẹ cũng nấu rồi cho người mang qua cho con..
Cô lắc đầu.
- như vậy mất công lắm, chi bằng con tự mò về vậy..
- cái con bé này..
Hai mẹ con nhìn nhau cười, cô xà vào lòng mẹ..
- chỉ có mẹ là yêu thương con vô điều kiện, chỉ có khi trở về nhà mới thấy lòng bình yên..
- xem ra lấy chồng luận ra được nhiều đạo lý ghê.
- chuyện..con mà lại..
- mà bố con nói sáng mai con có thể đi làm tại côg ty đấy..
Mắt cô sáng lên..
- thật hả mẹ.. ôi con vui quá..
- đi làm rồi dù là côg ty của nhà cũng thật cố gắng biết chưa..
Cô cười thật tươi..
- để con gọi cho cái Lan đi ăn mừng.
- xem kìa, con bé này, nay mới thấy con cười vui đến thế..
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Lan..
- ê Ku.. đang ở đâu tao phi trâu đến đón.
- tao đang đi làm nè.
- xin nghỉ đi, tao với mày đi bar, hôm nay tao vui quá..
- có chuyện gì.
- tao sắp đi làm.
- má ơi, má đi làm mà vui hơn tết.
- thế nhé, tao tới giờ.
Cô mặc chiếc đầm hai dây đỏ bó sát vào body chữ S của mình..bước chân vào quán khiến ai cũng ngước nhìn cô k muốn rời..
- zô nào Lan, hôm nay tao vui..
- có hôm nào tao thấy mày kêu buồn đâu.
- hôm nay tao vui thật, tao nhận ra giá trị của cuộc sống là yêu thương bản thân, đàn ông có hay không có khôg quan trọng..
Lan cười cạch ly..
- zô..vì một tương lai k cần đàn ông..
Long ở bàn kế bên Phương, anh chăm chú nhìn cô..
- vợ Dũng..
Bản tính tò mò anh bèn lấy điện thoại ra gọi cho Dũng..
- Dũng à.. mày đang đâu đấy?
- tao đang công ty.
- tưởng mày chết bên em Kiều Thanh nên quên luôn vợ mình đang ở bar.
- mày nói sao? Ai ở bar
- thì em Phương ấy, vợ hờ của mày ấy..
Long check camera về phía Phương, xung quanh cô là những kẻ đang chăm chú nhìn vòng 1 của cô như muốn ăn tươi nuốt sống.. hận nỗi anh k ở đấy móc mắt từng người một..
- chết tiệt..!!
- sao? Biết ghen rồi hả?
Anh dập tắt điện thoại, vang vọng câu nói cuối cùng.
- tao tới giờ...
- Dũng.. Dũng..
Anh bên ngoài nghe được âm thanh yếu ớt, vội vàng mở cửa nước vào, anh nắm lấy tay cô.
- em tỉnh rồi..
- em làm sao thế Dũng..
- không sao, mọi chuyện ổn thôi.. đã bắt được thằng taxi đâm em..
Cô rơi nước mắt.
- sao anh k để em chết đi..
- em nói linh tinh gì đấy..
- em đau lắm Dũng à? Vết thương ngoài k qtrong bằng vết thương trong tim..
Dũng nhìn cô, nhẹ nhàng vén mái tóc cho cô gọn vào mang tai.
- Kiều Thanh!! Cô gái mạnh mẽ mà anh quen đâu rồi?
Cô khóc nấc lên:
- kể từ ngày em biết mình yêu anh, em đã chẳng thể nào mạnh mẽ được nữa, tháng ngày em sống trong lo sợ, em sợ mất anh, mất anh em như mất từng hơi thở..
Anh đưa đầu cô tựa vào ngực anh rồi thở dài..
- hứa với anh, có chuyện gì xảy ra cũng k được liều mạg mình như thế..
- Dũng.. có phải anh đã có tình cảm với cô ấy?
- anh.. anh..
- anh k dấu được em đâu, em nhìn ánh mắt anh thì em biết mà.. nhưng đó là tình cảm nhất thời phải không anh? Người xưa nói lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, em hiểu mà.. hay anh chuyển qua nhà em ở đi Dũng..
Anh yên lặng..
- sao anh k trả lời, nếu k được thì anh chuyển sang biệt thự khác được không? Anh có rất nhiều nhà mà, rồi chúng ta sẽ được ở cùng nhau..
Anh lắc đầu, y tá từ ngoài đẩy xe thuốc vào..
- cô Kiều Thanh, mời cô uống thuốc ạ.
- cảm ơn.. nhưng cô đến k đúng lúc thì phải..
- tôi..
Dũng gật đầu nhìn cô y tá ý nói ra ngoài..anh lấy thuốc đưa vào tay cô.
- em uống đi cho mau khoẻ.
- anh chưa trả lời em..
- uống thuốc đi..
Cô ngậm ngùi uống hết những viên thuốc. Anh lấy gối cho cô tựa lưng xuống.
- em nghỉ đi, anh ra ngoài mua chút đồ..
Cô gật đầu nhắm mắt lại, anh bước đến phòng bác sỹ.. bác sỹ vui mừng tiếp đón..
- mời anh ngồi..
- chuyện cô ấy bị xảy thai, tôi muốn k được đến tai cô ấy.. ông hiểu chứ?
Bác sỹ cười.
- chúng tôi hiểu, việc gì chứ việc mà chủ tịch Dũng căn dặn,nhất định phải làm được..
- tốt..
Anh xỏ tay vào hai túi quần bước đi..
vệ sỹ:
- chúng tôi đã cho người đến chăm sóc cô ấy theo lời của chủ tịch dặn..
Anh gật đầu rồi bước vào trong xe, ánh mắt anh vô hồn, trong đầu với một mớ suy nghĩ hỗn loạn.. đi qua hồ Tây, anh dừng xe lại nhìn cô một hồi rồi thở dài đi tiếp.. chiếc xe dừng lại trước cổng tập đoàn Nhật Tân 68 tầng..
Anh bước lên trên phòng làm việc, ai nấy đều cúi chào kính cẩn, đặc biệt là mấy cô nhân viên nữ, khi nhìn thấy anh từ xa đã vội vàng chỉnh lại quần áo, đầu tóc chỉ để hi vọng lọt vào mắt xanh của chủ tịch.. tiếc rằng, chủ tịch của bọn họ đang không vui, lướt qua mọi người nhưng khuôn mặt anh vô cùng lạnh lùng..
Ngồi trên bàn làm việc, những dự án, bản thảo cần anh phê duyệt được xếp gọn trên bàn.. anh ký từng hồ sơ một, đôi bàn tay không ngừng nghỉ, nhìn cách làm việc của anh khiến con người ta cảm giác muốn kiệt sức.. Thư ký của anh gõ cửa nước vào.
- chủ tịch...
- nói..
- giám đốc công ty Thiên An muốn gặp..
Anh nhíu mày..
- hắn ta còn giám vác xác tới đây?
- vậy có gặp hay k ạ?
- cho vào đi..
Tuấn từ bên ngoài bước vào, tay cầm bản hợp đồng..
- chủ tịch Dũng..
- ngồi đi..
Hai người đàn ông lịch lãm ngồi đối diện nhau,nếu anh 10 phần so về sắc đẹp và độ hoàn hảo thì Tuấn cũng phải được 7 phần..
- chuyện hợp đồng giữa hai bên công ty chúng ta như đã dự kiến ban đầu...
Anh nhanh chóng lên tiếng.
- Bỏ đi..
Tuấn nheo mắt.
- Bỏ.. anh nói bỏ đơn giản vậy hả chủ tịch?
Anh ngồi dang hai tay vào ghế sofa, chân vắt chéo ngũ rồi nhếch môi cười nhạt nhẽo..
- Giám đốc Hoàng Minh Tuấn, anh mới từ nước ngoài về nên chắc k biết phong cách làm việc của tôi rồi, đơn giản tôi k thích ký hợp đồng với công ty anh nữa..
- rõ ràng việc hợp tác này rất tốt, sẽ rất có lợi cho cả đôi bên..
- nhưng tôi k thích thì sao? Tôi thấy có nhiều bản hợp đồng hay hơn, ý nghĩa hơn..
- anh đang lấy việc công trả thù riêng hay sao chủ tịch Dũng..
Anh đưa tay nhấp môi cốc cafe rồi cười..
- sao cũng được, tôi chỉ thấy k thích hợp..
- anh..?
- mời anh về cho..
Tuấn đứng dậy gật đầu..
- tôi thật thất vọng về công ty có một vị chủ tịch làm việc theo cảm tính.. còn chuyện riêng của chúng ta, tôi hi vọng anh đừng để Phương khóc thêm lần nào nữa, nếu chuyện đó xảy ra, khỏi cần nói tôi sẽ tự mình làm cô ấy vui.. chào anh...
Anh tức giận ném mạnh cốc cafe xuống đất..
- mày tưởng mày là ai..khốn khiếp..
Thời gian cứ thế trôi qua mỗi ngày, đã một tuần kể từ khi Kiều Thanh xảy ra tai nạn, anh ít về nhà hơn hẳn, ngoài ra làm việc ở công ty anh lại tất bật chạy qua bệnh viện, trong thâm tâm anh chỉ đơn giản nghĩ rằng mình nên có trách nhiệm với vụ tai nạn của Kiều Thanh, với lại dù sao cô cũng vì anh mới xảy ra chuyện, và quan trọng giữa hai người đã từng có một sinh linh bé bỏng..
Kiều Thanh tay cầm cốc nước nóng mỉm cười
- thời gian này vất vả cho anh quá Dũng..
- không sao, chỉ cần em khỏe lại là tốt rồi. Mà bác sỹ có nói chiều nay em được xuất viện về nhà đấy..
Kiều Thanh tựa đầu vào ngực anh, những ngón tay mân mê chiếc cúc áo.
- tự nhiên em lại muốn mình bệnh, để mỗi ngày anh quan tâm em nhiều như trước..
- để anh đi làm thủ tục xuất viện cho em..
Nói rồi anh đẩy cô ra khỏi người mình..
- anh có về ở cùng em k?
- sau khi em về nhà sẽ có bác sỹ riêng và người làm đến chăm sóc.
- vậy là anh k về cùng em.?
- thỉnh thoảng anh sẽ qua thăm em..
Đôi bàn tay anh tuột khỏi bàn tay cô, cô liếc mắt nhìn bóng dág khuất dần..
- Đặng Đình Dũng.. em nhất định sẽ có được anh, bằng mọi giá em phải giữ chân anh lại..
Tại biệt thự nhà họ Đặng..
Quản gia:
- cô chủ có ăn cơm nhà k ạ?
- cháu qua mẹ cháu ăn cơm luôn đây, mọi người cứ ăn đi nhé..
- cô chủ..
- sao vậy cô?
- tôi k biết có nên hỏi cô k ạ?
- cô cứ nói đi..k phải ngại..
- cô chủ có chuyện gì buồn lòng ạ?
Cô mỉm cười.
- cháu thì có chuyện gì buồn chứ.
- tôi thấy cô ít nói hơn hẳn.. với lại tuần nay cậu chủ cũng ít về nhà..
- cháu khôg sao, cô yên tâm nhé..
Nói rồi cô cầm túi xách bước đi ra xe, hôm nay cô tự mình lái xe mà k cần vệ sỹ..
Cô quản gia nhìn theo rồi lắc đầu thở dài..
Cô Năm ( giúp việc) nói với cô quản gia.
- hình như cô chủ với cậu chủ có chuyện..
- đó k phải việc chúng ta nên bàn tán..
- dạ.. nhưng cậu chủ đi tối ngày, cô chủ buồn bã sang mẹ nên tôi thấy lo và thương cho cô chủ, cô ấy vừa tốt bụng lại hiền lành.. xuất thân giàu có nhưng k chảnh chọe như cô Kiều Thanh kia..
Cô quản gia:
- hai người chỉ hạnh phúc khi cô Kiều Thanh buông tay..
Nói rồi hai người quay lưng lại bắt tay vào côg việc của mình..
Cô trở về nhà..
Mẹ cô:
- Phương, con có chuyện gì buồn giấu mẹ sao?
Cô ngước mắt lên nhìn mẹ.
- tự nhiên lấy chồng rồi con lại chỉ muốn ở nhà được ăn cơm mẹ nấu.
Mẹ cô vuốt nhẹ mái tóc cô.
- nếu con thích ngày nào mẹ cũng nấu rồi cho người mang qua cho con..
Cô lắc đầu.
- như vậy mất công lắm, chi bằng con tự mò về vậy..
- cái con bé này..
Hai mẹ con nhìn nhau cười, cô xà vào lòng mẹ..
- chỉ có mẹ là yêu thương con vô điều kiện, chỉ có khi trở về nhà mới thấy lòng bình yên..
- xem ra lấy chồng luận ra được nhiều đạo lý ghê.
- chuyện..con mà lại..
- mà bố con nói sáng mai con có thể đi làm tại côg ty đấy..
Mắt cô sáng lên..
- thật hả mẹ.. ôi con vui quá..
- đi làm rồi dù là côg ty của nhà cũng thật cố gắng biết chưa..
Cô cười thật tươi..
- để con gọi cho cái Lan đi ăn mừng.
- xem kìa, con bé này, nay mới thấy con cười vui đến thế..
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Lan..
- ê Ku.. đang ở đâu tao phi trâu đến đón.
- tao đang đi làm nè.
- xin nghỉ đi, tao với mày đi bar, hôm nay tao vui quá..
- có chuyện gì.
- tao sắp đi làm.
- má ơi, má đi làm mà vui hơn tết.
- thế nhé, tao tới giờ.
Cô mặc chiếc đầm hai dây đỏ bó sát vào body chữ S của mình..bước chân vào quán khiến ai cũng ngước nhìn cô k muốn rời..
- zô nào Lan, hôm nay tao vui..
- có hôm nào tao thấy mày kêu buồn đâu.
- hôm nay tao vui thật, tao nhận ra giá trị của cuộc sống là yêu thương bản thân, đàn ông có hay không có khôg quan trọng..
Lan cười cạch ly..
- zô..vì một tương lai k cần đàn ông..
Long ở bàn kế bên Phương, anh chăm chú nhìn cô..
- vợ Dũng..
Bản tính tò mò anh bèn lấy điện thoại ra gọi cho Dũng..
- Dũng à.. mày đang đâu đấy?
- tao đang công ty.
- tưởng mày chết bên em Kiều Thanh nên quên luôn vợ mình đang ở bar.
- mày nói sao? Ai ở bar
- thì em Phương ấy, vợ hờ của mày ấy..
Long check camera về phía Phương, xung quanh cô là những kẻ đang chăm chú nhìn vòng 1 của cô như muốn ăn tươi nuốt sống.. hận nỗi anh k ở đấy móc mắt từng người một..
- chết tiệt..!!
- sao? Biết ghen rồi hả?
Anh dập tắt điện thoại, vang vọng câu nói cuối cùng.
- tao tới giờ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.