Chương 17
Trang Buby
11/02/2022
Đêm khuya! Lặng lẽ một cảm xúc không biết diễn tả thế nào cho hết.. một chút bất ngờ đan xen cảm giác lâng lâng chạy trong người..
- Hẹn hò.. hẹn hò sao?
Ánh mắt anh chăm chú nhìn cô, khuôn mặt hồi hộp chờ đợi câu trả lời.. khi tiếng cô vang lên, con tim anh như nhỡ một nhịp tưởng chừng muốn ngừng đập..
Cô nhíu mày rồi mỉm cười..
- Đặng Đình Dũng.. tôi biết anh điên nhưng không nghĩ điên tới mức này đâu á..
- gì chứ? Tôi.. tôi nói thật lòng mình mà..
Cô gật đầu nhưng ánh mắt liếc nhìn anh.
- thật lòng... thật cái đầu anh ấy, anh nhìn tôi là đứa trẻ con lên 3, lên 4 chắc.. tôi kém anh chục tuổi đấy, nhưng tôi k dễ bị mắc lừa đâu nhé..buồn cười.
Anh yên lặng bước 7 bước dài tiến về phía cô, một nụ hôn bất ngờ đặt trên môi cô, cô tròn xoe mắt đứng đó ngạc nhiên, chẳng phản kháng bởi vì cô đã như bị thôi miên bởi nụ hôn ấy mất rồi... chỉ cho đến khi anh từ từ buông khỏi môi cô..
- Lương Minh Phương.. cảm giác chứ?
Cô ngẩn người, chân không xê dịch..
- cảm.. giác.. cảm.. giác.. sao?
- phải... người ta nói nụ hôn chân thành sẽ khác với nụ hôn hững hờ.. nụ hôn là con đường dẫn đến trái tim, cô cảm nhận được sự chân thành từ tôi chứ?
- Đặng Đình Dũng..
- lại sao? Nếu cô chưa tin chúng ta thử lại nhé ( anh đưa hai tay đặt lên hai bên đầu cô)
- Dừng...dừng lại ngay cho tôi..
Anh mỉm cười cúi xuống nắm lấy tay cô..
- về với anh nhé..
Cô liếc mắt nhìn được sự chân thành từ ánh mắt của anh, nước mắt cô đã trực trào..
- anh k đùa tôi đấy chứ?
Anh lắc đầu..
- đối với chuyện tình cảm mà nói, Đặng Đình Dũng này hoàn toàn thật lòng..
- làm sao tôi có thể tin anh? Làm sao có thể chứ?
- hãy cho anh cơ hội..anh cần một cơ hội từ em hơn là tất cả mọi thứ..
- cơ hội? Là sao?
- chúng ta sẽ có ba ngày yêu, anh chỉ cần 3 ngày thôi, chúng ta sẽ hẹn hò, sẽ vất hết mọi thứ sang một bên.. ba ngày đó, thế giới chỉ có thể là của hai chúng ta mà thôi..
Cô nhìn anh rồi suy nghĩ một hồi, đôi mắt chớp chớp vài cái khó hiểu..
- ba ngày yêu sao?
- phải.. ba ngày yêu.em đồng ý nhá, đồng ý nhá Lương Minh Phương..
- có điều này tôi muốn hỏi anh, nếu sau ba ngày đó, chúng ta nhận ra k phải dành cho nhau thì sao?
Anh hít thở một hơi thật sâu..
- thì lúc đó chúng ta quyết định vẫn chưa muộn..
Cô mỉm cười gật đầu vài cái..
- được... tôi cho anh cơ hội cũng coi như tôi tự tạo thêm cho chính mình một cơ hội..
Anh vui mừng ôm Chầm lấy cô..
- cảm ơn em.. cảm ơn em..
Cô mỉm cười đưa bàn tay đặt vào sau lưng anh..
- giao dịch thành công?
- gì chứ? Sao lại giao dịch thành công..hôn nhân mà em nói giao dịch là sao?
- ớ thế ngay từ đầu ai đã đặt ra giao dịch trước hả?
- mà sao em cứ thích so sánh quá khứ với hiện tại thế nhỉ?0..
Cô mỉm cười đẩy anh ra xa..
- anh là đồ ngốc..
Cô quay mặt chạy về phía trước..
- đồ ngốc.. con khỉ ngốc nghếch..
- này.. Lương Minh Phương.. em đứng lại đấy cho tôi..
- giỏi thì bắt tôi đi...đồ con khỉ..
- đứng lại... đứng lại..
Cô và anh cười tươi chạy dọc cây cầu, hạnh phúc chính là thứ đơn giản nhất, chính là hai trái tim đồng điệu và cùng tạo cho mình chung một niềm hạnh phúc...
Anh cúi xuống nhìn đồng hồ điểm 12 giờ đêm, anh nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc áo vest đang mặc trên mình khoác lên người cô..
- Lương Minh Phương.. chúng ta về nhà thôi..
Anh hắt xì vài cái..
- anh lạnh lắm hả?
- gì chứ? Tôi khoẻ lắm, em đừng coi thường..
- vừa anh hắt xì còn gì..
- à.. lúc đó con ruồi đi qua, tôi dị ứng với ruồi..
- ruồi đi qua hả? Tôi tưởng bay qua..
- sao cũng được.. thế bây giờ em có về nhà không? Thiệt tình..
Cô nhìn anh gật đầu..
- đi thôi..
Cô bước đi thật nhanh về hướng ô tô, anh đứng nhìn theo..
- này..
- lại sao?
Anh đưa tay ra trước mặt cô, ý nói khoác tay.. cô lườm anh một cái..
- lắm chuyện..( nói nhưng lùi lại phía sau khoác lấy tay anh)
- phải thế chứ.. thế cho thiên hạ biết mình đang yêu..
- anh khùng hả Dũng, anh nhìn xung quanh là màn đêm đen sì, ai mà nhìn thấy cho được..
- này.. sao em chẳng đáng yêu gì hết nhỉ?
Cô chu môi, phùng má đá mạnh vào chân anh..
- anh dám chê tôi hả?
Anh nhăn mặt ôm chân rồi bật cười..
- phụ nữ gì đâu động nói là cãi thế nhỉ?
- này.. anh có vào trong xe khôg hay đứng đó cả đêm..
Anh lủi thủi bước vào trong xe..
..Giá như ngày nào anh cũng được bên em
.Thế thôi cuộc đời anh cũng thật nhiều niềm vui
..Lắng nghe nhịp đập ngay từ tim này em nhé
.. Để thấy tình yêu, để thấy phút giây bên nhau quý đến nhường nào..
...........
Cô mỉm cười liếc nhìn sang anh, cùng lúc đó anh cũng liếc sang nhìn cô, hai ánh mắt chăm chú nhìn nhau.. cô lảng tránh cười nhạt..
- hờ hờ.. nóng quá nhỉ?
- sao cơ..?
- à quên.. lạnh quá..
Anh nhìn cô khó hiểu..
- sao mặt em đỏ thế Phương?
Cô xoa hai tay lên mặt, anh bật cười.
- anh cười gì mà cười..tên hâm này..
- có vẻ như em thích gọi chồng mình là điên với hâm nhỉ?
- ờ.. thì...
- khôg sao.. đáng yêu phết..
Hai người cùng cười rồi lắc đầu..
- Đặng Đình Dũng.. hai người..
- sao cơ?
- thì anh và người yêu anh ấy.. hai người..
- bỏ đi.. em nhắc tới chuyện đó làm gì?
- anh có vẻ nhanh quên gớm nhỉ?
Anh im lặng liếc sang nhìn cô.
- liệu sau này anh có quên tôi nhanh như vậy không?
- em có tin vào duyên phận khôg Phương?
cô gật đầu..
- có chứ..người ta nói tu trăm năm mới đi cùng thuyền, tu ngàn năm mới chung chăn gối, gặp nhau giữa biển người mêh mông nhất định là do duyên phận!!
- vậy đúng rồi, chúg ta đã tu ngàn năm mới đi đến kết hôn ở kiếp này.. chính vì vậy chúng ta phải biết trân trọng phải khôg?
Cô gật đầu tựa vào ghế, từ từ đi vào giấc ngủ..
Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà, anh liếc nhìn sang cô, chăm chú nhìn từng đường nét trên khuôn mặt cô, đưa ngón tay mình sờ nhẹ lên dọc sống mũi của cô..
- về tới nhà rồi con heo nhỏ...
Anh lắc đầu đưa tay bế cô vào trong lòng đi thẳng lên phòng.. bà quản gia mở hé cửa phòng nhìn hai người rồi mỉm cười..nước Mỹ bay giờ đang là ban ngày, bà ngay lập tức gọi báo cáo tình hình cho phu nhân..
- phu nhân..tôi gọi báo tình hình cho người..
- sao rồi? Nói nhanh lên..
- cô cậu ấy đã làm lành rồi thì phải..cậu chủ vừa bế cô chủ lên phòng ngủ rồi..
- thật tốt quá..cảm ơn bà quản gia nhá..
- dạ. Trách nhiệm của tôi mà..
Bà tắt máy thở phào nhẹ nhõm..
Ở trên phòng, anh lặng lẽ thay quần áo cho cô..đôi lúc cô có mở mắt ra nhìn thấy anh rồi lại nhắm mắt lại ngay lúc đó..
- con heo này.. ngủ kiểu này mà ai đó khiêng đi cũng k biết trời đất ở đâu..
Cô cười nhưng mắt vẫn nhắm..
- ba ngày yêu.. ba ngày yêu..
Anh cười vuốt nhẹ khuôn mặt cô rồi nằm xuống kế bên cô, đưa đầu cô vào lồng ngực mình..
- tin ở tôi..
Tiếng chuông báo thức reo lên, mắt nhắm mắt mở cô vơ vội chiếc đồng hồ mới chợt nhớ ra mình đã đi làm..
- thôi chết rồi.. muộn giờ làm rồi..
Cô vội vàng đi chân trần chạy thẳng vào buồng tắm..
Cô quản gia gọi cửa.
- cô chủ dậy chưa ạ?
- dạ.. dạ sao sáng không ai gọi cháu dậy sớm nhỉ?
- cậu chủ nói để cho cô ngủ thêm nên chúng tôi...
- thiệt tình.. ( vừa nói vừa vội vàng chuẩn bị)
- cô ăn sáng đã..
- thôi khỏi.. tới côg ty cháu ăn sau..
- nhưng bữa sáng hôm nay là tấm lòng của cậu chủ ấy..
- tấm lòng sao ạ?
- phải.. cậu nấu xong đồ ăn mới đi làm mà..
- thôi được rồi.. cháu sẽ ăn..
Cô ngồi xuống bàn ăn, ăn vội ăn vàng..tay cầm điện thoại gọi cho bố cô..
- bố.. nghe con nói này, hôm nay con xin phép đi làm hơi muộn..
- Phương này, con là con gái bố nhưg con cũng k được phép như vậy khi mới bước chân vào côg ty chứ..
- con xin lỗi mà..
- nếu làm gì sai mà cứ nói xin lỗi là xong thì cần gì đến luật pháp..
- nhưng...con..
- thôi được rồi.. hôm nay con mệt cứ ở nhà vài hôm rồi tính sau..
Tiếng tút.. tút.. vọng ra..
Ở côg ty, anh đang đứng cùng bố vợ..
- con cảm ơn bố..
- thiệt tình hai đứa này, sợ con bé mệt thì cứ bảo nó nghỉ, sao phải làm cách này..
- bố biết con gái bố ngang bướng mà phải khôg?
Hai bố con lắc đầu nhìn nhau cười..
- Dũng này.. cả đời bố tự hào nhất là có con bé, con bé chính là báu vật k gì sánh bằng, bố tin con sẽ đem lại hạnh phúc cho con bé phải không?
Anh gật đầu..
- dạ.. xin bố hãy tin ở con..
Ông đập vào vai anh..
- cố lên!
Anh nheo mắt nhìn mọi thứ bên ngoài, điện thoại anh đang reo lên cuộc gọi..
- nghe máy đi, bố về công ty bố đây..
Anh cúi đầu chào bố vợ...
Số điện thoại của Kiều Thanh
- Dũng.. anh đang ở đâu?
- có chuyện gì không?
- em ốm rồi Dũng..
- anh sẽ gọi bác sỹ cho em..
- em cần anh..
- anh xin lỗi..
Kiều Thanh khóc..
- anh thật sự k yêu em nữa sao Dũng..
- nghe này Thanh..anh vẫn còn liên lạc với em là vì anh nghĩ mình nợ em.
- anh nghĩ nợ em.. vậy là sự thương hại.?
Anh yên lặng..
- có phải anh thấy có lỗi về đứa trẻ.?
- sao...sao em biết..
Cô cười nhưg nước mắt rơi..
- có lẽ cũng sớm thôi, em cũng sẽ đi gặp con chúg ta..
- em điên điên gì đấy?
- chẳng phải anh sắp bỏ em rồi mà, con bỏ em, anh bỏ em, em thà chết xuống gặp con còn hơn..
Anh thở dài tắt máy..
- anh k muốn nói chuyện với người đang mất bình tĩnh..
Kiều Thanh gào khóc tức giận ném điện thoại vào tường.. cô rót rượu uống hết ly này tới ly khác..
Quản lý của cô tới gõ cửa..
- Kiều Thanh..
Cô mệt mỏi ngẩng mặt lên nhìn..
- anh tới đây làm gì? Đến để cười vào mặt tôi đấy à?
- cô say rồi, để tôi đỡ cô dậy..
- tôi không say, tôi vẫn còn tỉnh lắm, khi nào tôi vẫn nhớ anh Dũng là tôi vẫn chưa say..
- tối nay, có một mối làm ăn, cô muốn nhận khôg?
- làm gì?
- phục vụ ngoài giờ cho khách sạn Thiên Long..
- tôi không hứng thú..
- Thiên Long chính là một khánh sạn nhỏ nằm trong chuỗi khách sạn lớn của Nhật Tân, người đứng đầu Nhật Tân thì cô biết là ai rồi đấy..
Anh quay mặt bước đi, đôi mắt cô sáng rực lên..
- tôi đi, để tôi...
Quản lý gật đầu.
- cố lên..
Cô mỉm cười chạy nhanh vào buồg tắm, bật vòi hoa sen cho nước xối xả vào mặt..
- chúng ta sắp được gặp nhau rồi Dũng..
7 giờ tối, tiếng còi ô tô tít tít ngoài biệt thự..
Cô vừa đi vừa bịt tai..
- Thiệt tình, ồn ào quá..
Anh ấn kéo cửa kính xuống..
- lên xe..
- này anh.. anh k có phép lịch sự mở cửa cho bổn tiểu thư bước vào sao?
- Thiệt tình, từ hồi nào em có tính bắt bẻ người khác vậy phương?
- no..no.. đó hoàn toàn k phải bắt bẻ, đó là đòi lại công bằng..
- được rồi..anh thua em..
Lúc này anh và cô mới để ý kỹ đối phương..hôm nay anh mặc bộ vest đen, bên trong là chiếc sơ mi trắng thắt caravat gọn gàng đầy lịch lãm, mái tóc xoăn nhẹ màu hạt dẻ cứ như chàng hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích...kế bên anh là cô trong chiếc váy dạ hội màu đỏ, phía ngực khoét hơi sâu càng làm tăng phần quyến rũ vốn có của cô.. đi dưới ánh đèn vàng, khuôn mặt hai người đẹp muôn phần..anh đưa tay nắm lấy tay cô.
- em đẹp lắm..
Cô mỉm cười đỏ mặt.
- giờ anh mới biết à?
- không.. biết từ lúc chúg ta gặp nhau lần đầu tiên..
- nói mới nhớ, lần đầu gặp em, anh k có ấn tượng gì sao?
- có chứ, cảm giác kỳ lạ lắm.. nói chung là lúc đó vì yêu người khác nên anh k phát hiện ra được hết tiềm năng của em..
- còn em á, lần đầu gặp anh em chả thấy ấn tượng gì, mà lại còn khó chịu với vẻ lạnh lùng boy của anh vô cùng..
Chiếc xe dừng lại trước khách sạn Thiên long, anh nắm tay cô bước xuống xe.. từ xa mọi người đã reo hò.
- chủ tịch công ty Nhật Tân và phu nhân của anh đã tới..
- nhìn kìa, bọn họ đẹp đôi quá đi..
- anh ấy thật đẹp và lịch lãm, chị ấy thật quyến rũ..
Kiều Thanh bên trong chăm chú nhìn họ nắm tay nhau bước vào, trong lòng khôg khỏi ghen tỵ, rồi tự dưng cô hận hoàn cảnh của chính mình.. chẳng phải nếu cô sinh ra đã giàu có thù biết đâu người nắm tay anh hiện tại là cô chứ khôg phải ai khác...
Anh liếc mắt với vệ sỹ, ý nói dẹp đỡ phóng viên, nhà báo..
- chủ tịch Dũng.. đây có phải lần đầu tiên anh cùg bà xã đi dự tiệc đúng không ạ?
Anh nắm chặt tay cô..
- phải.. đây là lần đầu tiên bà xã tôi đi cùng tôi tới chỗ đông người, chắc chắn sẽ có nhiều dịp trong thời gian tới..
Tuấn đang chúc rượu mọi người quay ra cửa nhìn anh và cô, anh xiết chặt bàn tay lại...vừa hay hành động ấy lọt vào mắt của Kiều Thanh, trong đầu cô k khỏi nghi ngờ...
Phóng viên:
- xin phu nhân cho biết, cô có phiền khi xuất hiện chỗ đông người vậy khôg?
Cô cười tươi.
- khôg.. tôi cảm thấy xuất hiện chỗ nào cũng được, điều đó k quan trọng.. quan trọng là xuất hiện cùng chồng tôi..
Mọi người vỗ tay..
- cô quả nhiên rất khéo léo.. chúc hai người mãi mãi hạnh phúc..
Cô đưa tay lên ngực mình cúi nhẹ một cái..
- cảm ơn tất cả mọi người..
Anh cười nắm tay cô bước vào trong, mọi người ai nấy đều xem hai người là tâm điểm..một cái liếc mắt nhẹ vừa hay anh bắt gặp Kiều Thanh, trong lòng không khỏi bất ngờ..anh nắm chặt lấy tay Phương, ánh mắt nhìn cô đầy âu yếm..
- nắm chặt tay anh nhé..đừng đi đâu cả..
Hai người lướt qua Kiều Thanh, cô rơi nước mắt..
Quản lý:
- Thanh.. cô còn k mau đi rót rượu cho các xếp..
Cô đứng nhìn theo bóng dáng hai người họ bước đi mà chẳng bận tâm tới những thứ khác..cô chay thật nhanh ra chô anh và cô..
- anh Dũng..
Cô và anh nhìn nhau đầy bất ngờ..
- cô..
Dũng lắc đầu..
- Phương, em đừng hiểu nhầm..
- em k sao.. dù sao đến đây rồi cũng là khách của chúg ta mà..
Kiều Thanh.
- chị cố tình k hiểu sao?
- gì chứ?
Dũng kéo mạnh tay Kiều thanh đi ra hướng khác.
- sao em lại ở đây?
- em tới rót rượu chỉ để gặp anh..
- em về đi..
- khôg..
- tôi bảo em về đi..
- tại sao chứ?
- vợ tôi không thích em..
Cháp này giúp em lên 1k3 cho e sống ảo nhá mấy c đẹp của em
- Hẹn hò.. hẹn hò sao?
Ánh mắt anh chăm chú nhìn cô, khuôn mặt hồi hộp chờ đợi câu trả lời.. khi tiếng cô vang lên, con tim anh như nhỡ một nhịp tưởng chừng muốn ngừng đập..
Cô nhíu mày rồi mỉm cười..
- Đặng Đình Dũng.. tôi biết anh điên nhưng không nghĩ điên tới mức này đâu á..
- gì chứ? Tôi.. tôi nói thật lòng mình mà..
Cô gật đầu nhưng ánh mắt liếc nhìn anh.
- thật lòng... thật cái đầu anh ấy, anh nhìn tôi là đứa trẻ con lên 3, lên 4 chắc.. tôi kém anh chục tuổi đấy, nhưng tôi k dễ bị mắc lừa đâu nhé..buồn cười.
Anh yên lặng bước 7 bước dài tiến về phía cô, một nụ hôn bất ngờ đặt trên môi cô, cô tròn xoe mắt đứng đó ngạc nhiên, chẳng phản kháng bởi vì cô đã như bị thôi miên bởi nụ hôn ấy mất rồi... chỉ cho đến khi anh từ từ buông khỏi môi cô..
- Lương Minh Phương.. cảm giác chứ?
Cô ngẩn người, chân không xê dịch..
- cảm.. giác.. cảm.. giác.. sao?
- phải... người ta nói nụ hôn chân thành sẽ khác với nụ hôn hững hờ.. nụ hôn là con đường dẫn đến trái tim, cô cảm nhận được sự chân thành từ tôi chứ?
- Đặng Đình Dũng..
- lại sao? Nếu cô chưa tin chúng ta thử lại nhé ( anh đưa hai tay đặt lên hai bên đầu cô)
- Dừng...dừng lại ngay cho tôi..
Anh mỉm cười cúi xuống nắm lấy tay cô..
- về với anh nhé..
Cô liếc mắt nhìn được sự chân thành từ ánh mắt của anh, nước mắt cô đã trực trào..
- anh k đùa tôi đấy chứ?
Anh lắc đầu..
- đối với chuyện tình cảm mà nói, Đặng Đình Dũng này hoàn toàn thật lòng..
- làm sao tôi có thể tin anh? Làm sao có thể chứ?
- hãy cho anh cơ hội..anh cần một cơ hội từ em hơn là tất cả mọi thứ..
- cơ hội? Là sao?
- chúng ta sẽ có ba ngày yêu, anh chỉ cần 3 ngày thôi, chúng ta sẽ hẹn hò, sẽ vất hết mọi thứ sang một bên.. ba ngày đó, thế giới chỉ có thể là của hai chúng ta mà thôi..
Cô nhìn anh rồi suy nghĩ một hồi, đôi mắt chớp chớp vài cái khó hiểu..
- ba ngày yêu sao?
- phải.. ba ngày yêu.em đồng ý nhá, đồng ý nhá Lương Minh Phương..
- có điều này tôi muốn hỏi anh, nếu sau ba ngày đó, chúng ta nhận ra k phải dành cho nhau thì sao?
Anh hít thở một hơi thật sâu..
- thì lúc đó chúng ta quyết định vẫn chưa muộn..
Cô mỉm cười gật đầu vài cái..
- được... tôi cho anh cơ hội cũng coi như tôi tự tạo thêm cho chính mình một cơ hội..
Anh vui mừng ôm Chầm lấy cô..
- cảm ơn em.. cảm ơn em..
Cô mỉm cười đưa bàn tay đặt vào sau lưng anh..
- giao dịch thành công?
- gì chứ? Sao lại giao dịch thành công..hôn nhân mà em nói giao dịch là sao?
- ớ thế ngay từ đầu ai đã đặt ra giao dịch trước hả?
- mà sao em cứ thích so sánh quá khứ với hiện tại thế nhỉ?0..
Cô mỉm cười đẩy anh ra xa..
- anh là đồ ngốc..
Cô quay mặt chạy về phía trước..
- đồ ngốc.. con khỉ ngốc nghếch..
- này.. Lương Minh Phương.. em đứng lại đấy cho tôi..
- giỏi thì bắt tôi đi...đồ con khỉ..
- đứng lại... đứng lại..
Cô và anh cười tươi chạy dọc cây cầu, hạnh phúc chính là thứ đơn giản nhất, chính là hai trái tim đồng điệu và cùng tạo cho mình chung một niềm hạnh phúc...
Anh cúi xuống nhìn đồng hồ điểm 12 giờ đêm, anh nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc áo vest đang mặc trên mình khoác lên người cô..
- Lương Minh Phương.. chúng ta về nhà thôi..
Anh hắt xì vài cái..
- anh lạnh lắm hả?
- gì chứ? Tôi khoẻ lắm, em đừng coi thường..
- vừa anh hắt xì còn gì..
- à.. lúc đó con ruồi đi qua, tôi dị ứng với ruồi..
- ruồi đi qua hả? Tôi tưởng bay qua..
- sao cũng được.. thế bây giờ em có về nhà không? Thiệt tình..
Cô nhìn anh gật đầu..
- đi thôi..
Cô bước đi thật nhanh về hướng ô tô, anh đứng nhìn theo..
- này..
- lại sao?
Anh đưa tay ra trước mặt cô, ý nói khoác tay.. cô lườm anh một cái..
- lắm chuyện..( nói nhưng lùi lại phía sau khoác lấy tay anh)
- phải thế chứ.. thế cho thiên hạ biết mình đang yêu..
- anh khùng hả Dũng, anh nhìn xung quanh là màn đêm đen sì, ai mà nhìn thấy cho được..
- này.. sao em chẳng đáng yêu gì hết nhỉ?
Cô chu môi, phùng má đá mạnh vào chân anh..
- anh dám chê tôi hả?
Anh nhăn mặt ôm chân rồi bật cười..
- phụ nữ gì đâu động nói là cãi thế nhỉ?
- này.. anh có vào trong xe khôg hay đứng đó cả đêm..
Anh lủi thủi bước vào trong xe..
..Giá như ngày nào anh cũng được bên em
.Thế thôi cuộc đời anh cũng thật nhiều niềm vui
..Lắng nghe nhịp đập ngay từ tim này em nhé
.. Để thấy tình yêu, để thấy phút giây bên nhau quý đến nhường nào..
...........
Cô mỉm cười liếc nhìn sang anh, cùng lúc đó anh cũng liếc sang nhìn cô, hai ánh mắt chăm chú nhìn nhau.. cô lảng tránh cười nhạt..
- hờ hờ.. nóng quá nhỉ?
- sao cơ..?
- à quên.. lạnh quá..
Anh nhìn cô khó hiểu..
- sao mặt em đỏ thế Phương?
Cô xoa hai tay lên mặt, anh bật cười.
- anh cười gì mà cười..tên hâm này..
- có vẻ như em thích gọi chồng mình là điên với hâm nhỉ?
- ờ.. thì...
- khôg sao.. đáng yêu phết..
Hai người cùng cười rồi lắc đầu..
- Đặng Đình Dũng.. hai người..
- sao cơ?
- thì anh và người yêu anh ấy.. hai người..
- bỏ đi.. em nhắc tới chuyện đó làm gì?
- anh có vẻ nhanh quên gớm nhỉ?
Anh im lặng liếc sang nhìn cô.
- liệu sau này anh có quên tôi nhanh như vậy không?
- em có tin vào duyên phận khôg Phương?
cô gật đầu..
- có chứ..người ta nói tu trăm năm mới đi cùng thuyền, tu ngàn năm mới chung chăn gối, gặp nhau giữa biển người mêh mông nhất định là do duyên phận!!
- vậy đúng rồi, chúg ta đã tu ngàn năm mới đi đến kết hôn ở kiếp này.. chính vì vậy chúng ta phải biết trân trọng phải khôg?
Cô gật đầu tựa vào ghế, từ từ đi vào giấc ngủ..
Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà, anh liếc nhìn sang cô, chăm chú nhìn từng đường nét trên khuôn mặt cô, đưa ngón tay mình sờ nhẹ lên dọc sống mũi của cô..
- về tới nhà rồi con heo nhỏ...
Anh lắc đầu đưa tay bế cô vào trong lòng đi thẳng lên phòng.. bà quản gia mở hé cửa phòng nhìn hai người rồi mỉm cười..nước Mỹ bay giờ đang là ban ngày, bà ngay lập tức gọi báo cáo tình hình cho phu nhân..
- phu nhân..tôi gọi báo tình hình cho người..
- sao rồi? Nói nhanh lên..
- cô cậu ấy đã làm lành rồi thì phải..cậu chủ vừa bế cô chủ lên phòng ngủ rồi..
- thật tốt quá..cảm ơn bà quản gia nhá..
- dạ. Trách nhiệm của tôi mà..
Bà tắt máy thở phào nhẹ nhõm..
Ở trên phòng, anh lặng lẽ thay quần áo cho cô..đôi lúc cô có mở mắt ra nhìn thấy anh rồi lại nhắm mắt lại ngay lúc đó..
- con heo này.. ngủ kiểu này mà ai đó khiêng đi cũng k biết trời đất ở đâu..
Cô cười nhưng mắt vẫn nhắm..
- ba ngày yêu.. ba ngày yêu..
Anh cười vuốt nhẹ khuôn mặt cô rồi nằm xuống kế bên cô, đưa đầu cô vào lồng ngực mình..
- tin ở tôi..
Tiếng chuông báo thức reo lên, mắt nhắm mắt mở cô vơ vội chiếc đồng hồ mới chợt nhớ ra mình đã đi làm..
- thôi chết rồi.. muộn giờ làm rồi..
Cô vội vàng đi chân trần chạy thẳng vào buồng tắm..
Cô quản gia gọi cửa.
- cô chủ dậy chưa ạ?
- dạ.. dạ sao sáng không ai gọi cháu dậy sớm nhỉ?
- cậu chủ nói để cho cô ngủ thêm nên chúng tôi...
- thiệt tình.. ( vừa nói vừa vội vàng chuẩn bị)
- cô ăn sáng đã..
- thôi khỏi.. tới côg ty cháu ăn sau..
- nhưng bữa sáng hôm nay là tấm lòng của cậu chủ ấy..
- tấm lòng sao ạ?
- phải.. cậu nấu xong đồ ăn mới đi làm mà..
- thôi được rồi.. cháu sẽ ăn..
Cô ngồi xuống bàn ăn, ăn vội ăn vàng..tay cầm điện thoại gọi cho bố cô..
- bố.. nghe con nói này, hôm nay con xin phép đi làm hơi muộn..
- Phương này, con là con gái bố nhưg con cũng k được phép như vậy khi mới bước chân vào côg ty chứ..
- con xin lỗi mà..
- nếu làm gì sai mà cứ nói xin lỗi là xong thì cần gì đến luật pháp..
- nhưng...con..
- thôi được rồi.. hôm nay con mệt cứ ở nhà vài hôm rồi tính sau..
Tiếng tút.. tút.. vọng ra..
Ở côg ty, anh đang đứng cùng bố vợ..
- con cảm ơn bố..
- thiệt tình hai đứa này, sợ con bé mệt thì cứ bảo nó nghỉ, sao phải làm cách này..
- bố biết con gái bố ngang bướng mà phải khôg?
Hai bố con lắc đầu nhìn nhau cười..
- Dũng này.. cả đời bố tự hào nhất là có con bé, con bé chính là báu vật k gì sánh bằng, bố tin con sẽ đem lại hạnh phúc cho con bé phải không?
Anh gật đầu..
- dạ.. xin bố hãy tin ở con..
Ông đập vào vai anh..
- cố lên!
Anh nheo mắt nhìn mọi thứ bên ngoài, điện thoại anh đang reo lên cuộc gọi..
- nghe máy đi, bố về công ty bố đây..
Anh cúi đầu chào bố vợ...
Số điện thoại của Kiều Thanh
- Dũng.. anh đang ở đâu?
- có chuyện gì không?
- em ốm rồi Dũng..
- anh sẽ gọi bác sỹ cho em..
- em cần anh..
- anh xin lỗi..
Kiều Thanh khóc..
- anh thật sự k yêu em nữa sao Dũng..
- nghe này Thanh..anh vẫn còn liên lạc với em là vì anh nghĩ mình nợ em.
- anh nghĩ nợ em.. vậy là sự thương hại.?
Anh yên lặng..
- có phải anh thấy có lỗi về đứa trẻ.?
- sao...sao em biết..
Cô cười nhưg nước mắt rơi..
- có lẽ cũng sớm thôi, em cũng sẽ đi gặp con chúg ta..
- em điên điên gì đấy?
- chẳng phải anh sắp bỏ em rồi mà, con bỏ em, anh bỏ em, em thà chết xuống gặp con còn hơn..
Anh thở dài tắt máy..
- anh k muốn nói chuyện với người đang mất bình tĩnh..
Kiều Thanh gào khóc tức giận ném điện thoại vào tường.. cô rót rượu uống hết ly này tới ly khác..
Quản lý của cô tới gõ cửa..
- Kiều Thanh..
Cô mệt mỏi ngẩng mặt lên nhìn..
- anh tới đây làm gì? Đến để cười vào mặt tôi đấy à?
- cô say rồi, để tôi đỡ cô dậy..
- tôi không say, tôi vẫn còn tỉnh lắm, khi nào tôi vẫn nhớ anh Dũng là tôi vẫn chưa say..
- tối nay, có một mối làm ăn, cô muốn nhận khôg?
- làm gì?
- phục vụ ngoài giờ cho khách sạn Thiên Long..
- tôi không hứng thú..
- Thiên Long chính là một khánh sạn nhỏ nằm trong chuỗi khách sạn lớn của Nhật Tân, người đứng đầu Nhật Tân thì cô biết là ai rồi đấy..
Anh quay mặt bước đi, đôi mắt cô sáng rực lên..
- tôi đi, để tôi...
Quản lý gật đầu.
- cố lên..
Cô mỉm cười chạy nhanh vào buồg tắm, bật vòi hoa sen cho nước xối xả vào mặt..
- chúng ta sắp được gặp nhau rồi Dũng..
7 giờ tối, tiếng còi ô tô tít tít ngoài biệt thự..
Cô vừa đi vừa bịt tai..
- Thiệt tình, ồn ào quá..
Anh ấn kéo cửa kính xuống..
- lên xe..
- này anh.. anh k có phép lịch sự mở cửa cho bổn tiểu thư bước vào sao?
- Thiệt tình, từ hồi nào em có tính bắt bẻ người khác vậy phương?
- no..no.. đó hoàn toàn k phải bắt bẻ, đó là đòi lại công bằng..
- được rồi..anh thua em..
Lúc này anh và cô mới để ý kỹ đối phương..hôm nay anh mặc bộ vest đen, bên trong là chiếc sơ mi trắng thắt caravat gọn gàng đầy lịch lãm, mái tóc xoăn nhẹ màu hạt dẻ cứ như chàng hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích...kế bên anh là cô trong chiếc váy dạ hội màu đỏ, phía ngực khoét hơi sâu càng làm tăng phần quyến rũ vốn có của cô.. đi dưới ánh đèn vàng, khuôn mặt hai người đẹp muôn phần..anh đưa tay nắm lấy tay cô.
- em đẹp lắm..
Cô mỉm cười đỏ mặt.
- giờ anh mới biết à?
- không.. biết từ lúc chúg ta gặp nhau lần đầu tiên..
- nói mới nhớ, lần đầu gặp em, anh k có ấn tượng gì sao?
- có chứ, cảm giác kỳ lạ lắm.. nói chung là lúc đó vì yêu người khác nên anh k phát hiện ra được hết tiềm năng của em..
- còn em á, lần đầu gặp anh em chả thấy ấn tượng gì, mà lại còn khó chịu với vẻ lạnh lùng boy của anh vô cùng..
Chiếc xe dừng lại trước khách sạn Thiên long, anh nắm tay cô bước xuống xe.. từ xa mọi người đã reo hò.
- chủ tịch công ty Nhật Tân và phu nhân của anh đã tới..
- nhìn kìa, bọn họ đẹp đôi quá đi..
- anh ấy thật đẹp và lịch lãm, chị ấy thật quyến rũ..
Kiều Thanh bên trong chăm chú nhìn họ nắm tay nhau bước vào, trong lòng khôg khỏi ghen tỵ, rồi tự dưng cô hận hoàn cảnh của chính mình.. chẳng phải nếu cô sinh ra đã giàu có thù biết đâu người nắm tay anh hiện tại là cô chứ khôg phải ai khác...
Anh liếc mắt với vệ sỹ, ý nói dẹp đỡ phóng viên, nhà báo..
- chủ tịch Dũng.. đây có phải lần đầu tiên anh cùg bà xã đi dự tiệc đúng không ạ?
Anh nắm chặt tay cô..
- phải.. đây là lần đầu tiên bà xã tôi đi cùng tôi tới chỗ đông người, chắc chắn sẽ có nhiều dịp trong thời gian tới..
Tuấn đang chúc rượu mọi người quay ra cửa nhìn anh và cô, anh xiết chặt bàn tay lại...vừa hay hành động ấy lọt vào mắt của Kiều Thanh, trong đầu cô k khỏi nghi ngờ...
Phóng viên:
- xin phu nhân cho biết, cô có phiền khi xuất hiện chỗ đông người vậy khôg?
Cô cười tươi.
- khôg.. tôi cảm thấy xuất hiện chỗ nào cũng được, điều đó k quan trọng.. quan trọng là xuất hiện cùng chồng tôi..
Mọi người vỗ tay..
- cô quả nhiên rất khéo léo.. chúc hai người mãi mãi hạnh phúc..
Cô đưa tay lên ngực mình cúi nhẹ một cái..
- cảm ơn tất cả mọi người..
Anh cười nắm tay cô bước vào trong, mọi người ai nấy đều xem hai người là tâm điểm..một cái liếc mắt nhẹ vừa hay anh bắt gặp Kiều Thanh, trong lòng không khỏi bất ngờ..anh nắm chặt lấy tay Phương, ánh mắt nhìn cô đầy âu yếm..
- nắm chặt tay anh nhé..đừng đi đâu cả..
Hai người lướt qua Kiều Thanh, cô rơi nước mắt..
Quản lý:
- Thanh.. cô còn k mau đi rót rượu cho các xếp..
Cô đứng nhìn theo bóng dáng hai người họ bước đi mà chẳng bận tâm tới những thứ khác..cô chay thật nhanh ra chô anh và cô..
- anh Dũng..
Cô và anh nhìn nhau đầy bất ngờ..
- cô..
Dũng lắc đầu..
- Phương, em đừng hiểu nhầm..
- em k sao.. dù sao đến đây rồi cũng là khách của chúg ta mà..
Kiều Thanh.
- chị cố tình k hiểu sao?
- gì chứ?
Dũng kéo mạnh tay Kiều thanh đi ra hướng khác.
- sao em lại ở đây?
- em tới rót rượu chỉ để gặp anh..
- em về đi..
- khôg..
- tôi bảo em về đi..
- tại sao chứ?
- vợ tôi không thích em..
Cháp này giúp em lên 1k3 cho e sống ảo nhá mấy c đẹp của em
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.