Chương 26
Trang Buby
11/02/2022
Sau khi anh rời khỏi, tiếng đầu dây bên kia đổ chuông, Kiều Thanh giương mắt nhìn lên màn hình điện thoại.
“ số không được lưu tên “
Cô thở dài ấn im lặng, định bụng cô mượn điện thoại anh chủ yếu muốn gọi hỏi thăm Phương xem giờ này cô ấy ra sao, còn sống hay đã chết, cái cảm giác lúc ốm đau bệnh tật mà không được nắm tay người mình yêu chắc đau khổ lắm đây..gương mặt Kiều Thanh trở nên độc ác nhưng đầy mãn nguyện..
- Lương Minh Phương.. cô đừng trách tôi, có trách hãy trách bản thân mình, cô là kẻ đến sau thì lấy tư cách gì đòi hạnh phúc của người đến trước..
Tiếng chuông điện thoại không ngừng reo lên, cô cảm thấy thật phiền toái, thời gian để cô thực hiện kế hoạch chẳng còn nhiều, sợ khi anh quay trở lại, mọi công sức, tính toán cô của cô trong một tháng đóng cửa ủ mưu coi như đổ sông đổ bể.. thôi thì đành làm liều nghe máy..
- Alo.. Hiện tại anh Dũng đang bận nên không thể nghe máy được..
Tiếng điện thoại vọng ra giọng nói khàn khàn của Phương..
- Vương Kiều...Thanh.. tại sao cô lại cầm điện thoại chồng tôi...
Kiều Thanh hai mắt sáng rực lên khi nghe thấy giọng Phương vọng ra, quả nhiên ông trời không phụ lòng cô,là cô ta tự vác xác đến..
- ồ.. Phương hả? Anh Dũng đang bận đi tắm nên vất điện thoại chỗ tôi.. có chuyện gì không? Nếu là việc gấp cô đợi tôi lát, tôi đi gọi ảnh..
Phương hét lên.
- cô nói dối, cô là con hồ ly tinh, tôi không nghe hồ ly kể chuyện..
- sao cũng được.. đợi lát ảnh tắm xong tôi sẽ nói anh ấy gọi lại..
Phương từ từ buông thõng hai tay xuống, điện thoại theo lực cũng văng mạnh xuống đất, cô rơi nước mắt, thật sự cô không muốn tin, lý trí mách bảo cô k nên tin loại phụ nữ như ả ta, nhưng cớ sao trái tim cô đau như có trăm ngàn vết kim đâm thẳng vào trái tim vốn dĩ đã đang sứt mẻ..
Dũng trở về phòng nhíu mày nhìn Kiều Thah, lạnh lùng nói.
- xong chưa? Cô có thể trả lại tôi điện thoại để tôi đi được chưa?
Kiều Thanh cười nhạt.
- em chưa gọi được bạn trai em, nhưng vừa có một số lạ gọi đến máy anh..anh kiểm tra gọi lại cho người ta..
Dũng giật mạnh chiếc điện thoại trên tay Kiều Thanh rồi cho vào túi quần bước đi..
Kiều Thanh cười tươi.
- cảm ơn anh, cảm ơn vì tất cả..
Anh bước chân ra đến cổng bệnh viện thì nhìn thấy Tuấn xách bịch cháo đi vào..hai người đàn ông lịch lãm chăm chú nhìn nhau, ánh mắt như nảy lửa..
Dũng:
- người nhà anh ốm à?
- không phải việc của anh..
- tốt thôi..
Tuấn tức giận đặt bịch cháo xuống đất, tiến đến đấm mạnh tay vào mặt Dũng..
- thằng khốn.. mày là thằng khốn..
Dũng không hiểu chuyện gì, nhưng bị đánh nhất định phải đánh lại, anh đưa tay lau vệt máu trên mồm mình rồi giáng một cú đấm thật mạnh vào má Tuấn..
- Thằng chó này.. mày rơi não rồi à?
Mọi người trong bệnh viện ôm mồm nhìn hai người đàn ông đẹp như nam thần đang đánh nhau như muốn giết chết đối phương..
Tuấn túm cổ áo Dũng..
- tại sao, tại sao mày đã lấy Phương rồi còn qua lại với cô ta, Đặng Đình Dũng, mày nghe đây, từ giờ trở đi tao sẽ không ngán ngẩm cướp Phương từ tay mày đâu..
Dũng nheo mắt liếc nhìn bên phòng cấp cứu..
- ý mày là.. mày thấy tất cả rồi..
Tuấn buông thõng hai tay rồi cầm bịch cháo bước đi..
Đứng trước cửa phòng bệnh, Tuấn chỉnh lại quần áo rồi bước vào trong, anh nở ra nụ cười tươi.
- anh mang cháo cho em rồi này..
Phương rơi nước mắt nhìn Tuấn, mọi thứ bây giờ trong mắt cô đều trong như nước..
Tuấn lay lay tay Phương..
- Phương..
Cô im lặng..
- phương.. trả lời anh đi..
Cô vẫn im lặng rơi nước mắt..
- phương.. em nghe anh nói này, anh biết em rất đau lòng nhưng rồi em sẽ lại có những đứa con khác, em hãy nói gì đi, đừng im lặng như thế, em đau chỗ nào, em muốn gì, hay em trách móc gì cứ nói với anh, anh luôn sẵn sàng nghe mỗi khi em cần..
Cô đưa những ngón tay run run lên mặt Tuấn..
- anh lại đánh nhau đấy à?
Tuấn mỉm cười lắc đầu.
- không.. anh chỉ bị chó cắn trộm tí thôi..em ăn cháo nhá, anh lấy cho em ăn..
Cô gật đầu nhưng nước mắt không ngừng tuôn rơi..
- Anh Tuấn này, điện thoại em được chưa?
Tuấn đưa tay lấy điện thoại cho Phương..
- đây.. điện thoại em đây..
- em cảm ơn, em muốn gọi cho mẹ em..
- sáng nay cô chú đi qua Sing rồi, em không biết sao Phương..
Nói rồi Tuấn mới nhớ thời gian đó cô đang bị tai nạn.
- anh xin lỗi..
Cô thở dài vất điện thoại xuống giường.
- xem ra, lúc quan trọng người bên em lại là anh, từ nhỏ cho tới lớn luôn luôn là vậy thì phải..
- anh sẽ ở bên em mỗi khi em cần cô bé ạ, chỉ cần em cho anh cơ hội làm phiền em là tốt rồi.. ( Tuấn xoa đầu Phương)
Cô đưa mắt nhìn lên màn hình điện thoại..
- anh Tuấn này, giúp em điều tra xem hồi sáng Dũng ở đâu?
Tuấn rơi điện thoại đang cầm trên tay xuống đất, khuôn mặt chuyển sang tức giận khi nhắc tới Dũng..
- em đừng nhắc tới hắn ta nữa được không?
- làm ơn.. xác nhận giúp em..
- hắn ta không xứng với em đâu Phương, không hề xứng với tình hình hiện tại của em..
- em cần chắc chắn một việc..
- nếu anh nói anh đã gặp hắn ta thì sao?
Phương tròn xoe mắt nhìn Tuấn, miệng lắp bắp..
- có phải.. anh ta đi cùng Kiều.. Thanh..
Tuấn gật đầu thở dài, đôi tay bám lấy bờ vai đang run run của cô..
- vậy là cô ta không hề nói dối em..
Cô gục mặt xuống khóc nghẹn..
- Phương.. anh xin em đừng vậy vì một kẻ không xứng đáng..
Cả căn phòng bỗng trở nên thật lãnh lẽo bởi sự im lặng và từng tiếc nấc não lòng của cô..
- thoii được rồi, nếu em muốn khóc, hãy khóc thật to cho thỏa nỗi lòng..rồi ngày mai, tuyệt đối không được khóc.. anh ra ngoài cho em tĩnh tâm..
Phương ngước mắt lên nhìn Tuấn nhưng cô không nói gì.. cánh cửa dần khép lại, cô nằm vật xuống giường suy nghĩ về mọi thứ...sau một hồi dằn vặt, cuối cùng cô quyết định muốn được về nhà, không khí ở đây thật khiến cô ngột ngạt cảm giác không thở nổi..từ bé đến lớn, cô ghét sự lạnh lẽo của bệnh viện, ghét mùi thuốc sát trùng, ghét tiếng dao kéo..
Cô với tay lấy điện thoại nhắn tin cho Tuấn..
- em muốn về nhà..
- không được, em thực sự chưa thể về lúc này, anh lo cho sức khoẻ của em.
- nếu anh k thể giúp, vậy tự em về..
- đợi lát, anh đến ngay..
Bác sỹ:
- cô không thể xuất viện lúc này được.
Cô im lặng, khuôn mặt trở nên lầm lỳ..
Tuấn:
- bác sỹ, nhà chúng tôi có bác sỹ riêng, mong anh giúp..
- điều này...
- làm phiền anh..
Bác sỹ suy nghĩ một hồi..
- thoii được rồi, nhưng phải nhớ chăm sóc cô ấy thật tốt, đi lại nhẹ nhàng..
- cái đó anh yên tâm, chúg tôi sẽ có những bác sỹ chuyên môn chăm sóc..
Bác sỹ gật đầu
- anh đi theo tôi làm thủ tục xuất viện..
“ số không được lưu tên “
Cô thở dài ấn im lặng, định bụng cô mượn điện thoại anh chủ yếu muốn gọi hỏi thăm Phương xem giờ này cô ấy ra sao, còn sống hay đã chết, cái cảm giác lúc ốm đau bệnh tật mà không được nắm tay người mình yêu chắc đau khổ lắm đây..gương mặt Kiều Thanh trở nên độc ác nhưng đầy mãn nguyện..
- Lương Minh Phương.. cô đừng trách tôi, có trách hãy trách bản thân mình, cô là kẻ đến sau thì lấy tư cách gì đòi hạnh phúc của người đến trước..
Tiếng chuông điện thoại không ngừng reo lên, cô cảm thấy thật phiền toái, thời gian để cô thực hiện kế hoạch chẳng còn nhiều, sợ khi anh quay trở lại, mọi công sức, tính toán cô của cô trong một tháng đóng cửa ủ mưu coi như đổ sông đổ bể.. thôi thì đành làm liều nghe máy..
- Alo.. Hiện tại anh Dũng đang bận nên không thể nghe máy được..
Tiếng điện thoại vọng ra giọng nói khàn khàn của Phương..
- Vương Kiều...Thanh.. tại sao cô lại cầm điện thoại chồng tôi...
Kiều Thanh hai mắt sáng rực lên khi nghe thấy giọng Phương vọng ra, quả nhiên ông trời không phụ lòng cô,là cô ta tự vác xác đến..
- ồ.. Phương hả? Anh Dũng đang bận đi tắm nên vất điện thoại chỗ tôi.. có chuyện gì không? Nếu là việc gấp cô đợi tôi lát, tôi đi gọi ảnh..
Phương hét lên.
- cô nói dối, cô là con hồ ly tinh, tôi không nghe hồ ly kể chuyện..
- sao cũng được.. đợi lát ảnh tắm xong tôi sẽ nói anh ấy gọi lại..
Phương từ từ buông thõng hai tay xuống, điện thoại theo lực cũng văng mạnh xuống đất, cô rơi nước mắt, thật sự cô không muốn tin, lý trí mách bảo cô k nên tin loại phụ nữ như ả ta, nhưng cớ sao trái tim cô đau như có trăm ngàn vết kim đâm thẳng vào trái tim vốn dĩ đã đang sứt mẻ..
Dũng trở về phòng nhíu mày nhìn Kiều Thah, lạnh lùng nói.
- xong chưa? Cô có thể trả lại tôi điện thoại để tôi đi được chưa?
Kiều Thanh cười nhạt.
- em chưa gọi được bạn trai em, nhưng vừa có một số lạ gọi đến máy anh..anh kiểm tra gọi lại cho người ta..
Dũng giật mạnh chiếc điện thoại trên tay Kiều Thanh rồi cho vào túi quần bước đi..
Kiều Thanh cười tươi.
- cảm ơn anh, cảm ơn vì tất cả..
Anh bước chân ra đến cổng bệnh viện thì nhìn thấy Tuấn xách bịch cháo đi vào..hai người đàn ông lịch lãm chăm chú nhìn nhau, ánh mắt như nảy lửa..
Dũng:
- người nhà anh ốm à?
- không phải việc của anh..
- tốt thôi..
Tuấn tức giận đặt bịch cháo xuống đất, tiến đến đấm mạnh tay vào mặt Dũng..
- thằng khốn.. mày là thằng khốn..
Dũng không hiểu chuyện gì, nhưng bị đánh nhất định phải đánh lại, anh đưa tay lau vệt máu trên mồm mình rồi giáng một cú đấm thật mạnh vào má Tuấn..
- Thằng chó này.. mày rơi não rồi à?
Mọi người trong bệnh viện ôm mồm nhìn hai người đàn ông đẹp như nam thần đang đánh nhau như muốn giết chết đối phương..
Tuấn túm cổ áo Dũng..
- tại sao, tại sao mày đã lấy Phương rồi còn qua lại với cô ta, Đặng Đình Dũng, mày nghe đây, từ giờ trở đi tao sẽ không ngán ngẩm cướp Phương từ tay mày đâu..
Dũng nheo mắt liếc nhìn bên phòng cấp cứu..
- ý mày là.. mày thấy tất cả rồi..
Tuấn buông thõng hai tay rồi cầm bịch cháo bước đi..
Đứng trước cửa phòng bệnh, Tuấn chỉnh lại quần áo rồi bước vào trong, anh nở ra nụ cười tươi.
- anh mang cháo cho em rồi này..
Phương rơi nước mắt nhìn Tuấn, mọi thứ bây giờ trong mắt cô đều trong như nước..
Tuấn lay lay tay Phương..
- Phương..
Cô im lặng..
- phương.. trả lời anh đi..
Cô vẫn im lặng rơi nước mắt..
- phương.. em nghe anh nói này, anh biết em rất đau lòng nhưng rồi em sẽ lại có những đứa con khác, em hãy nói gì đi, đừng im lặng như thế, em đau chỗ nào, em muốn gì, hay em trách móc gì cứ nói với anh, anh luôn sẵn sàng nghe mỗi khi em cần..
Cô đưa những ngón tay run run lên mặt Tuấn..
- anh lại đánh nhau đấy à?
Tuấn mỉm cười lắc đầu.
- không.. anh chỉ bị chó cắn trộm tí thôi..em ăn cháo nhá, anh lấy cho em ăn..
Cô gật đầu nhưng nước mắt không ngừng tuôn rơi..
- Anh Tuấn này, điện thoại em được chưa?
Tuấn đưa tay lấy điện thoại cho Phương..
- đây.. điện thoại em đây..
- em cảm ơn, em muốn gọi cho mẹ em..
- sáng nay cô chú đi qua Sing rồi, em không biết sao Phương..
Nói rồi Tuấn mới nhớ thời gian đó cô đang bị tai nạn.
- anh xin lỗi..
Cô thở dài vất điện thoại xuống giường.
- xem ra, lúc quan trọng người bên em lại là anh, từ nhỏ cho tới lớn luôn luôn là vậy thì phải..
- anh sẽ ở bên em mỗi khi em cần cô bé ạ, chỉ cần em cho anh cơ hội làm phiền em là tốt rồi.. ( Tuấn xoa đầu Phương)
Cô đưa mắt nhìn lên màn hình điện thoại..
- anh Tuấn này, giúp em điều tra xem hồi sáng Dũng ở đâu?
Tuấn rơi điện thoại đang cầm trên tay xuống đất, khuôn mặt chuyển sang tức giận khi nhắc tới Dũng..
- em đừng nhắc tới hắn ta nữa được không?
- làm ơn.. xác nhận giúp em..
- hắn ta không xứng với em đâu Phương, không hề xứng với tình hình hiện tại của em..
- em cần chắc chắn một việc..
- nếu anh nói anh đã gặp hắn ta thì sao?
Phương tròn xoe mắt nhìn Tuấn, miệng lắp bắp..
- có phải.. anh ta đi cùng Kiều.. Thanh..
Tuấn gật đầu thở dài, đôi tay bám lấy bờ vai đang run run của cô..
- vậy là cô ta không hề nói dối em..
Cô gục mặt xuống khóc nghẹn..
- Phương.. anh xin em đừng vậy vì một kẻ không xứng đáng..
Cả căn phòng bỗng trở nên thật lãnh lẽo bởi sự im lặng và từng tiếc nấc não lòng của cô..
- thoii được rồi, nếu em muốn khóc, hãy khóc thật to cho thỏa nỗi lòng..rồi ngày mai, tuyệt đối không được khóc.. anh ra ngoài cho em tĩnh tâm..
Phương ngước mắt lên nhìn Tuấn nhưng cô không nói gì.. cánh cửa dần khép lại, cô nằm vật xuống giường suy nghĩ về mọi thứ...sau một hồi dằn vặt, cuối cùng cô quyết định muốn được về nhà, không khí ở đây thật khiến cô ngột ngạt cảm giác không thở nổi..từ bé đến lớn, cô ghét sự lạnh lẽo của bệnh viện, ghét mùi thuốc sát trùng, ghét tiếng dao kéo..
Cô với tay lấy điện thoại nhắn tin cho Tuấn..
- em muốn về nhà..
- không được, em thực sự chưa thể về lúc này, anh lo cho sức khoẻ của em.
- nếu anh k thể giúp, vậy tự em về..
- đợi lát, anh đến ngay..
Bác sỹ:
- cô không thể xuất viện lúc này được.
Cô im lặng, khuôn mặt trở nên lầm lỳ..
Tuấn:
- bác sỹ, nhà chúng tôi có bác sỹ riêng, mong anh giúp..
- điều này...
- làm phiền anh..
Bác sỹ suy nghĩ một hồi..
- thoii được rồi, nhưng phải nhớ chăm sóc cô ấy thật tốt, đi lại nhẹ nhàng..
- cái đó anh yên tâm, chúg tôi sẽ có những bác sỹ chuyên môn chăm sóc..
Bác sỹ gật đầu
- anh đi theo tôi làm thủ tục xuất viện..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.