Chương 36
Trang Buby
11/02/2022
Tình yêu đến khẽ như một cơn gió sớm mai với những tia nắng ngọt ngào và ấm áp giữa mùa đông giá rét... nhiều lúc đã tự hỏi tình yêu là gì mà lại kỳ diệu đến thế, nó nồng nàn tới mức nào, ngọt ngào tới mức nào mà khiến con người ta phải muôn đời tương tư, khát khao và chờ đợi mặc cho đã có những lúc đau khổ tận thấu tâm cam...căn phòng hôm nay đã chẳng còn thấy lạnh lẽo như căn phòng hôm qua, vì ở trên chiếc giường ấy, anh và cô đang nằm quấn quýt trong chiếc chăn trắng tinh, khuôn mặt hai người vẫn thoả mãn không muốn rời.. 2 năm trôi qua, có lẽ đây chính là giây phút bình yên nhất với cả hai, anh đã từng nói, anh không ngại việc chinh phục cả thế giới trong một bàn tay miễn là tay còn lại được nắm chặt tay cô...
Tiếng đồng hồ báo thức “ reng.. reng “ liên hồi.. cô giật mình mở mắt ra liếc nhìn chiếc đồng hồ đã điểm 8 giờ sáng... đưa mắt sang nhìn người đàn ông bên cạnh mình vẫn đang say giấc ngủ ngon, tự nhiên trong lòng cảm giác bối rối lạ thường.. đã bao lâu rồi, cô mới được nhìn thật gần khuôn mặt anh thật kỹ đến vậy, cô đưa những ngón tay thon dài sờ nhẹ lên chiếc mũi cao của anh rồi mỉm cười..
- Dũng đẹp trai...
Anh mỉm cười mở mắt ra nhìn cô, cô giật mình đưa tay lại phía sau..
- anh.. anh tỉnh rồi à?
- Phương à.. anh hình như nghe em nói gì ấy nhỉ?
Cô đưa mắt lườm anh đầy đáng yêu.
- nói gì chứ? Người ta có nói gì đâu..
- thế hả? Không lẽ anh nghe nhầm ai đó khen anh đẹp trai..
- chắc anh ngủ mơ ấy..
Anh kéo cô sát vào mặt mình.
- thật chứ?
Cô bối rối chạm vào môi anh..nhìn cái mặt đắc ý của anh, hận nỗi là cô không thể độn thổ ngay cho được, thôi thì tầm này cần gì liêm sỉ nữa..
- thì em nói đó.. nói có sai sự thật không hả?
Anh ôm chặt lấy cô..
- anh vui lắm, anh hạnh phúc lắm Phương..anh yêu em, anh thương em,anh cứ nghĩ rằng xa em, anh sẽ mau chóng quên đi như những người phụ nữ khác, nhưng anh lại nhận ra, anh không thể, cái cảm giác nhìn thấy em mà không thể chiếm đoạt lấy em khiến anh bứt rứt vô cùng.. hứa với anh không được xa anh nữa nhé, anh muốn cùng em chia sẻ những niềm vui nỗi buồn, muốn cùng em gánh vác tất cả mọi thứ trong tầm tay...
Nói rồi anh ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt anh bắt đầu trở nên lưu manh, anh nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng đưa môi hôn nhẹ một cái lên môi cô, đôi bàn tay nhanh chóng đã đưa xuống nắm bóp chiếc mông cong và đầy đặn của cô.. không kịp để cô phản kháng, anh đã lật mạnh cô xuống nằm bên dưới..cô nhìn anh, hoàn toàn không thể phản kháng được bởi cô đang ở tư thế bị động, chỉ biết lắc đầu thay cho lời muốn nói.. đâu để cô phản kháng, bên dưới của anh đã căng cứng áp sát vào da thịt cô..cái cách anh nhẹ nhàng khiến cho bất kể người phụ nữ nào cũng không thể lỡ lòng nào mà từ chối.. là tại ban năng ham muốn trong cô hay tại người đàn ông ấy quá đỗi hoàn hảo.. bất kể trong công việc hay trong cuộc sống và ngay cả trong lúc làm tình, anh luôn có một sức hút mãnh liệt.. rồi tự nhiên cô suy nghĩ, chẳng có lẽ đẹp trai cũng là một lợi thế, lỡ mai này anh gặp đối tác nữ nào đó, chỉ cần anh liếc mắt nhìn khéo người ta cũng tự nguyện dâng hiến, rồi khi anh gặp đối tác nam, người ta không cong khéo anh cũng bẻ thành cong..
Anh nhíu mày nhìn cô..
- Lương Minh Phương, anh biết vì sao anh nghiền em quá rồi này, cái cách em uốn éo và rên rỉ cũng đặc biệt vô cùng... xa em bây giờ anh làm sao chịu nổi, kỳ vậy em ơi..
- thiệt tình tên hâm này, anh biết em đang nghĩ gì không?
- nghĩ gì chứ?
- em nghĩ có khi nào đối tác của anh không cong cũng bị anh bẻ thành cong khôngDũng?
Anh nhìn cô chăm chú..
- Lương Minh Phương, lẽ ra anh định để em nghỉ ngơi nhưng coi bộ không được rồi.. em chết chắc..
Nói rồi anh kéo mền lên chụp kín hai người, nhanh chóng kéo mạnh chiếc váy len lẫn nội y của cô quăng mạnh xuống sàn..cô la lên.
- gì chứ? Lại nữa sao?
- em có biết tinh lực người đàn ông lúc ban sáng là mạnh mẽ lắm không Phương? Em như vậy anh sao chịu nổi..
Nói rồi anh cui xuống cắn nhẹ lên môi cô rồi tiến xuống nhẹ nhàng hôn lên bầu ngực trắng nõn nà ấy..đôi bàn tay bóp chặt vào hai bên hông cô, con rồng ngẩng cao đầu tiến sâu vào bên trong thật thần tốc...
- Dũng à.. anh không chỉ đẹp trai, tài giỏi mà còn giỏi cả làm tình.. lần nào nếu không phải em van xin thì cũng hơn tiếng đồng hồ quần quật bên nhau...
Nghe được cô nói vậy, anh cười miết, khuôn mặt khoái chí đầy tự hào..mọi đau khổ bấy lâu nay như tan biến hết chỉ trong chớp nhoáng...
Ở bên ngoài có tiếng gõ cửa, hai người giật mình tách ra khỏi nhau, cô vội vàng mặc chiếc áo len, tóc tai vuốt vuốt vài cái rồi chạy thẳng vào buồng tắm.. anh mỉm cười đi theo sau.
- này Phương.. em chui vào trong đó làm gì như đi ăn trộm vậy hả, ra đây..
- không.. anh mở cửa xem ai đi đã.
- thiệt tình, sao phải phũ vậy nhỉ.
Cô đóng sầm cửa lại..anh thở dài mở cánh cửa phòng ra.. ( là nhân viên khách sạn)
- chao anh..vừa có một tiểu thư nhờ tôi đưa cái này cho anh..
- anh chắc là tôi chứ?
- Dạ.. tiểu thư ấy có nói số phòng luôn mà..
Anh cầm trên tay nhìn vào chiếc túi đỏ nhíu mày khó hiểu..
- được rồi.. cậu có thể đi..
Nhân viên cúi đầu xin phép rời khỏi..Phương lúc này mới từ trong buồng tắm ngó mặt ra..
- gì vậy Dũng?
Anh mở chiếc túi ra khỏi, trong đó chính có một bộ tây trang màu đen và kèm theo một chiếc thiệp..
- Dũng à.. anh cho phép em gọi anh với một cách gọi đầy thân thương và đáng yêu thế này nhé..có lẽ giờ phút này, anh đã quên hôm nay chính là ngày anh nói mình sẽ đính hôn, em biết, khoảnh khắc anh nói sẽ đính hôn với em, chắc hẳn lúc đó anh chỉ đang giận hoặc có thể anh lấy em ra để thử cảm giác của Phương.. anh thấy em thông minh chứ?em vốn là cô gái thông minh mà phải không? Chính vì em thông minh nên em nhận ra rằng ánh mắt yêu thương ấy không dành cho em, trái tim ấy không dành cho em và đám cưới ấy cũng không dành cho em.. em là cô gái rất tham lam anh ạ, em sợ mất đi anh nhưng em lại sợ mất đi tình bạn giữa em và Phương... em đã thử ích kỷ để dành giật lấy anh nhưng ngay sau đó, em lại thấy em đau hơn là vui vẻ, em mất nhiều hơn là có được.. bộ Tây trang này, em đã nhờ Phương lên bản thiết kế, được người mình yêu thiết kế trang phục cho mình và nắm tay cô ấy trong ngày trọng đại quả là điều tuyệt vời phải không anh?? Chúc anh hạnh phúc.. người em rất yêu..
Cầm tấm thiệp trên tay, đọc từng dòng chữ cô viết, anh không khỏi xúc động.. cô đứng kế bên anh, cô ôm mồm rơi nước mắt..
- Tuyết Nhi.. tớ xin lỗi.. xin lỗi..
Anh ôm chặt Phương vào lòng...
Lan từ bên ngoài chạy tới..
- Tuyết Nhi đi rồi..
Phương nước mắt ngắn nước mắt dài quay qua nhìn Lan đầy bất ngờ.
- cậu ấy đi đâu?
- anh Tuấn đưa cậu ấy ra sân bay rồi, nghe nói cậu ấy sang HongKong.. cậu ấy nhờ tớ nhắn tới cậu, cậu đừng cảm thấy có lỗi vì điều gì, hạnh phúc ấy ban đầu vốn dĩ thuộc về cậu..
Phương vội vàng đi chân trần chạy sang phòng Tuyết Nhi, căn phòng vẫn còn hương nước hoa của cậu ấy, trên chiếc giường đã được gấp gọn hàng.. cô ngồi phệt xuống ôm mặt khóc..
- cậu tuyệt lắm Nhi ạ, tớ cảm thấy thật xấu hổ khi đối diện với người tuyệt vời như cậu.. được làm bạn với cậu ở kiếp này, có lẽ tớ phải tu trăm kiếp mới xứng đáng..
Lan đứng bên ngoài thở dài, trong lòng không khỏi vui mừng thay cho Phương, tuy nhiên trong lòng cô thật sự thấy thương cho Tuyết Nhi, cô ấy thật tuyệt vời..
Ngay trong ngày hôm đó, mọi người kết thúc chuyến du lịch Jeju để trở về seoul.. quả thật là một chuyến đi với nhiều khung bậc cảm xúc, vui có, ghen có, buồn có, tiếc nuối có và sau tất cả là phút giây hạnh phúc...
Mọi người ai nấy đều trở về với guồng quay của công việc, cô bắt đầu lao đến công ty giải quyết nốt những hợp đồng với đối tác.. còn anh, khỏi phải nói anh bận tới mức nào, ngoài thời gian nói chuyện cùng cô, đa số là thời gian anh dán mắt vào chiếc máy tính và những cuộc gặp với đối tác.. mọi lời mời của đài truyền hình đều được anh bác bỏ..
Từ bên ngoài, tiếng bước chân của giày cao gót đang tiến lại gần căn phòng anh, cánh cửa phòng làm việc mở ra, chưa định hình xem là ai anh đã vội vàng quát thư ký.
- tôi đã nói không cho ai vào trong lúc tôi làm việc mà..
Mẹ anh lắc đầu nhìn con trai rồi thở dài..
- hay quá ha.. giỏi quá ha..
Nghe được tiếng mẹ, anh dừng động tác ngước mắt nhìn lên đầy bất ngờ..
- Mẹ..
Bà khoác chiếc áo choàng màu trắng tiến vào, ngồi tựa đầu xuống ghế, giọng nói trầm mặc..
- chuyện hủy hôn là thế nào? Con muốn mẹ tức chết mới chịu hả?
- mẹ về khi nào vậy?
- vào việc chính đi..
- chuyện đó con sẽ giải thích cho mẹ hiểu..
- con coi hôn nhân là trò đùa hả Dũng, làm một mình con bé Phương đau khổ chưa đủ sao?
Anh gập máy tính xuống, tay xỏ túi quần bước ra chỗ mẹ..
- con thiết nghĩ đây sẽ là lựa chọn đúng đắn, bao năm qua, mẹ biết trong lòng con có ai và cần ai mà..
Bà thở dài..
- con đã gặp lại Phương rồi phải không?
Anh gật đầu.
- con sẽ không bao giờ từ bỏ cô ấy một lần nữa, bọn con sẽ quay lại bên nhau.. con mong mẹ sẽ ủng hộ chúng con một lần nữa.
Bà đầy bất ngờ..
- chuyện này là.. là sao?
- con sẽ giải thích cho mẹ sau, còn bây giờ mẹ yêu của con cũng nên về nghỉ ngơi sau một hành trình bay dài..
Chưa để bà trở lời, anh đã vội vàng cho thư ký tiễn bà ra khỏi cửa...
Tại nhà Phương, cô trở về nhà đã nhận đựơc ánh mắt thăm dò của mẹ..
Cô ôm chần lấy mẹ.
- con về rồi mẹ yêu.. con có mua quà cho mẹ..
Bà mỉm cười gật đầu..
- con ngồi xuống đó đi Phương, mẹ có chuyện muốn nói..
Cô ngồi xuống đối diện bà, khuôn mặt bà có vẻ đang rất nghiêm túc..
- Phương à..
- mẹ.. mẹ muốn nói gì sao?
- con là con gái, việc lập gia đình cũng rất quan trọng, chuyện con với Dũng cũng qua 2 năm rồi không còn ít thời gian gì nữa..
- kìa mẹ...
Bà vội vàng ngắt lời.
- mẹ biết con vì lo lắng cho mẹ nên mới không nghĩ xa hơn, một phần con cũng còn rất yêu Dũng.. nhưng con k thể mãi mãi như vậy suốt cuộc đời được..con còn trẻ, cả một tương lai phía trước, là người phụ nữ, có đứa con rất quan trọng, nếu bây giờ mẹ muốn con nghĩ đến chuyện lấy chồng.. con nghĩ sao Phương?
- mẹ nói gì vậy mẹ,
- để yên mẹ nói hết đi phương, mẹ suy nghĩ rất nhiều về mối này rồi.. gia cảnh người ta rất tốt, với lại người ta chấp nhận tất cả quá khứ của con.. mẹ tin người ta sẽ chăm sóc tốt cho con gái mẹ..
Cô nắm lấy tay mẹ..
- nếu con nói, con sẽ quay lại với anh Dũng thì sao? Mẹ ủng hộ con chứ?
Bà bất ngờ nhìn con gái, giọng nói lắp bắp..
- con nói sao? Sao lại là vết thương cũ, tại sao con lại cố chấp vậy..
- thực ra, con nghĩ 2 năm, khoảng thời gian đủ để hiểu chúng con cần nhau thế nào..
- con đã quên tất cả những tổn thương nó gây ra cho con.. con đã quên nó đào hoa thế nào, mẹ k thể đánh cược cuộc đời con một lần nữa..
- thực ra chúng ta có rất nhiều điều chưa hiểu anh ấy mẹ ạ..
- con đừng nói nữa.. mẹ sẽ không chấp nhận đâu..
Dũng đứng bên ngoài nghe hết tất cả, anh quyết định gõ cửa xin phép nói chuyện rõ ràng cho mẹ cô hiểu..Phương và mẹ cô ngạc nhiên khi thấy anh..
- anh dũng.. anh đến khi nào vậy?
Anh cúi xuống chào mẹ cô..
- con chào mẹ..
- không giám..
Phương khó xử.
- kìa mẹ..
Mẹ Phương nhìn anh.
- cậu đến đây có chuyện gì..
- hôm nay con đên đây, thứ nhất là để hỏi thăm sức khỏe mẹ, thứ hai con muốn xin phép bác cho con hẹn hò với con gái mẹ..( anh quay sang Phương, ánh mắt đầy yêu thương)
Mẹ cô thở dài nhìn hai người, nhưng cư nhớ đến những chuyện đã xảy ra, khiến bà k kìm được lòng..
- tại sao sau tất cả, cậu vẫn thản nhiên được như hôm nay nhỉ? Cậu đã quên cậu đã gây ra tổn thương thế nào cho con bé hay sao, chưa đủ, lúc con bé đau khổ cậu ở đâu và ngay cả đứa con trong bụng con bé chưa kịp chào đời chỉ vì tình nhân của cậu, cậu lấy tư cách gì đảm bảo sẽ khiến con gái tôi hạnh phúc, cậu lấy cái gì để tôi tin tưởng cậu lần nữa..
Tiếng đồng hồ báo thức “ reng.. reng “ liên hồi.. cô giật mình mở mắt ra liếc nhìn chiếc đồng hồ đã điểm 8 giờ sáng... đưa mắt sang nhìn người đàn ông bên cạnh mình vẫn đang say giấc ngủ ngon, tự nhiên trong lòng cảm giác bối rối lạ thường.. đã bao lâu rồi, cô mới được nhìn thật gần khuôn mặt anh thật kỹ đến vậy, cô đưa những ngón tay thon dài sờ nhẹ lên chiếc mũi cao của anh rồi mỉm cười..
- Dũng đẹp trai...
Anh mỉm cười mở mắt ra nhìn cô, cô giật mình đưa tay lại phía sau..
- anh.. anh tỉnh rồi à?
- Phương à.. anh hình như nghe em nói gì ấy nhỉ?
Cô đưa mắt lườm anh đầy đáng yêu.
- nói gì chứ? Người ta có nói gì đâu..
- thế hả? Không lẽ anh nghe nhầm ai đó khen anh đẹp trai..
- chắc anh ngủ mơ ấy..
Anh kéo cô sát vào mặt mình.
- thật chứ?
Cô bối rối chạm vào môi anh..nhìn cái mặt đắc ý của anh, hận nỗi là cô không thể độn thổ ngay cho được, thôi thì tầm này cần gì liêm sỉ nữa..
- thì em nói đó.. nói có sai sự thật không hả?
Anh ôm chặt lấy cô..
- anh vui lắm, anh hạnh phúc lắm Phương..anh yêu em, anh thương em,anh cứ nghĩ rằng xa em, anh sẽ mau chóng quên đi như những người phụ nữ khác, nhưng anh lại nhận ra, anh không thể, cái cảm giác nhìn thấy em mà không thể chiếm đoạt lấy em khiến anh bứt rứt vô cùng.. hứa với anh không được xa anh nữa nhé, anh muốn cùng em chia sẻ những niềm vui nỗi buồn, muốn cùng em gánh vác tất cả mọi thứ trong tầm tay...
Nói rồi anh ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt anh bắt đầu trở nên lưu manh, anh nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng đưa môi hôn nhẹ một cái lên môi cô, đôi bàn tay nhanh chóng đã đưa xuống nắm bóp chiếc mông cong và đầy đặn của cô.. không kịp để cô phản kháng, anh đã lật mạnh cô xuống nằm bên dưới..cô nhìn anh, hoàn toàn không thể phản kháng được bởi cô đang ở tư thế bị động, chỉ biết lắc đầu thay cho lời muốn nói.. đâu để cô phản kháng, bên dưới của anh đã căng cứng áp sát vào da thịt cô..cái cách anh nhẹ nhàng khiến cho bất kể người phụ nữ nào cũng không thể lỡ lòng nào mà từ chối.. là tại ban năng ham muốn trong cô hay tại người đàn ông ấy quá đỗi hoàn hảo.. bất kể trong công việc hay trong cuộc sống và ngay cả trong lúc làm tình, anh luôn có một sức hút mãnh liệt.. rồi tự nhiên cô suy nghĩ, chẳng có lẽ đẹp trai cũng là một lợi thế, lỡ mai này anh gặp đối tác nữ nào đó, chỉ cần anh liếc mắt nhìn khéo người ta cũng tự nguyện dâng hiến, rồi khi anh gặp đối tác nam, người ta không cong khéo anh cũng bẻ thành cong..
Anh nhíu mày nhìn cô..
- Lương Minh Phương, anh biết vì sao anh nghiền em quá rồi này, cái cách em uốn éo và rên rỉ cũng đặc biệt vô cùng... xa em bây giờ anh làm sao chịu nổi, kỳ vậy em ơi..
- thiệt tình tên hâm này, anh biết em đang nghĩ gì không?
- nghĩ gì chứ?
- em nghĩ có khi nào đối tác của anh không cong cũng bị anh bẻ thành cong khôngDũng?
Anh nhìn cô chăm chú..
- Lương Minh Phương, lẽ ra anh định để em nghỉ ngơi nhưng coi bộ không được rồi.. em chết chắc..
Nói rồi anh kéo mền lên chụp kín hai người, nhanh chóng kéo mạnh chiếc váy len lẫn nội y của cô quăng mạnh xuống sàn..cô la lên.
- gì chứ? Lại nữa sao?
- em có biết tinh lực người đàn ông lúc ban sáng là mạnh mẽ lắm không Phương? Em như vậy anh sao chịu nổi..
Nói rồi anh cui xuống cắn nhẹ lên môi cô rồi tiến xuống nhẹ nhàng hôn lên bầu ngực trắng nõn nà ấy..đôi bàn tay bóp chặt vào hai bên hông cô, con rồng ngẩng cao đầu tiến sâu vào bên trong thật thần tốc...
- Dũng à.. anh không chỉ đẹp trai, tài giỏi mà còn giỏi cả làm tình.. lần nào nếu không phải em van xin thì cũng hơn tiếng đồng hồ quần quật bên nhau...
Nghe được cô nói vậy, anh cười miết, khuôn mặt khoái chí đầy tự hào..mọi đau khổ bấy lâu nay như tan biến hết chỉ trong chớp nhoáng...
Ở bên ngoài có tiếng gõ cửa, hai người giật mình tách ra khỏi nhau, cô vội vàng mặc chiếc áo len, tóc tai vuốt vuốt vài cái rồi chạy thẳng vào buồng tắm.. anh mỉm cười đi theo sau.
- này Phương.. em chui vào trong đó làm gì như đi ăn trộm vậy hả, ra đây..
- không.. anh mở cửa xem ai đi đã.
- thiệt tình, sao phải phũ vậy nhỉ.
Cô đóng sầm cửa lại..anh thở dài mở cánh cửa phòng ra.. ( là nhân viên khách sạn)
- chao anh..vừa có một tiểu thư nhờ tôi đưa cái này cho anh..
- anh chắc là tôi chứ?
- Dạ.. tiểu thư ấy có nói số phòng luôn mà..
Anh cầm trên tay nhìn vào chiếc túi đỏ nhíu mày khó hiểu..
- được rồi.. cậu có thể đi..
Nhân viên cúi đầu xin phép rời khỏi..Phương lúc này mới từ trong buồng tắm ngó mặt ra..
- gì vậy Dũng?
Anh mở chiếc túi ra khỏi, trong đó chính có một bộ tây trang màu đen và kèm theo một chiếc thiệp..
- Dũng à.. anh cho phép em gọi anh với một cách gọi đầy thân thương và đáng yêu thế này nhé..có lẽ giờ phút này, anh đã quên hôm nay chính là ngày anh nói mình sẽ đính hôn, em biết, khoảnh khắc anh nói sẽ đính hôn với em, chắc hẳn lúc đó anh chỉ đang giận hoặc có thể anh lấy em ra để thử cảm giác của Phương.. anh thấy em thông minh chứ?em vốn là cô gái thông minh mà phải không? Chính vì em thông minh nên em nhận ra rằng ánh mắt yêu thương ấy không dành cho em, trái tim ấy không dành cho em và đám cưới ấy cũng không dành cho em.. em là cô gái rất tham lam anh ạ, em sợ mất đi anh nhưng em lại sợ mất đi tình bạn giữa em và Phương... em đã thử ích kỷ để dành giật lấy anh nhưng ngay sau đó, em lại thấy em đau hơn là vui vẻ, em mất nhiều hơn là có được.. bộ Tây trang này, em đã nhờ Phương lên bản thiết kế, được người mình yêu thiết kế trang phục cho mình và nắm tay cô ấy trong ngày trọng đại quả là điều tuyệt vời phải không anh?? Chúc anh hạnh phúc.. người em rất yêu..
Cầm tấm thiệp trên tay, đọc từng dòng chữ cô viết, anh không khỏi xúc động.. cô đứng kế bên anh, cô ôm mồm rơi nước mắt..
- Tuyết Nhi.. tớ xin lỗi.. xin lỗi..
Anh ôm chặt Phương vào lòng...
Lan từ bên ngoài chạy tới..
- Tuyết Nhi đi rồi..
Phương nước mắt ngắn nước mắt dài quay qua nhìn Lan đầy bất ngờ.
- cậu ấy đi đâu?
- anh Tuấn đưa cậu ấy ra sân bay rồi, nghe nói cậu ấy sang HongKong.. cậu ấy nhờ tớ nhắn tới cậu, cậu đừng cảm thấy có lỗi vì điều gì, hạnh phúc ấy ban đầu vốn dĩ thuộc về cậu..
Phương vội vàng đi chân trần chạy sang phòng Tuyết Nhi, căn phòng vẫn còn hương nước hoa của cậu ấy, trên chiếc giường đã được gấp gọn hàng.. cô ngồi phệt xuống ôm mặt khóc..
- cậu tuyệt lắm Nhi ạ, tớ cảm thấy thật xấu hổ khi đối diện với người tuyệt vời như cậu.. được làm bạn với cậu ở kiếp này, có lẽ tớ phải tu trăm kiếp mới xứng đáng..
Lan đứng bên ngoài thở dài, trong lòng không khỏi vui mừng thay cho Phương, tuy nhiên trong lòng cô thật sự thấy thương cho Tuyết Nhi, cô ấy thật tuyệt vời..
Ngay trong ngày hôm đó, mọi người kết thúc chuyến du lịch Jeju để trở về seoul.. quả thật là một chuyến đi với nhiều khung bậc cảm xúc, vui có, ghen có, buồn có, tiếc nuối có và sau tất cả là phút giây hạnh phúc...
Mọi người ai nấy đều trở về với guồng quay của công việc, cô bắt đầu lao đến công ty giải quyết nốt những hợp đồng với đối tác.. còn anh, khỏi phải nói anh bận tới mức nào, ngoài thời gian nói chuyện cùng cô, đa số là thời gian anh dán mắt vào chiếc máy tính và những cuộc gặp với đối tác.. mọi lời mời của đài truyền hình đều được anh bác bỏ..
Từ bên ngoài, tiếng bước chân của giày cao gót đang tiến lại gần căn phòng anh, cánh cửa phòng làm việc mở ra, chưa định hình xem là ai anh đã vội vàng quát thư ký.
- tôi đã nói không cho ai vào trong lúc tôi làm việc mà..
Mẹ anh lắc đầu nhìn con trai rồi thở dài..
- hay quá ha.. giỏi quá ha..
Nghe được tiếng mẹ, anh dừng động tác ngước mắt nhìn lên đầy bất ngờ..
- Mẹ..
Bà khoác chiếc áo choàng màu trắng tiến vào, ngồi tựa đầu xuống ghế, giọng nói trầm mặc..
- chuyện hủy hôn là thế nào? Con muốn mẹ tức chết mới chịu hả?
- mẹ về khi nào vậy?
- vào việc chính đi..
- chuyện đó con sẽ giải thích cho mẹ hiểu..
- con coi hôn nhân là trò đùa hả Dũng, làm một mình con bé Phương đau khổ chưa đủ sao?
Anh gập máy tính xuống, tay xỏ túi quần bước ra chỗ mẹ..
- con thiết nghĩ đây sẽ là lựa chọn đúng đắn, bao năm qua, mẹ biết trong lòng con có ai và cần ai mà..
Bà thở dài..
- con đã gặp lại Phương rồi phải không?
Anh gật đầu.
- con sẽ không bao giờ từ bỏ cô ấy một lần nữa, bọn con sẽ quay lại bên nhau.. con mong mẹ sẽ ủng hộ chúng con một lần nữa.
Bà đầy bất ngờ..
- chuyện này là.. là sao?
- con sẽ giải thích cho mẹ sau, còn bây giờ mẹ yêu của con cũng nên về nghỉ ngơi sau một hành trình bay dài..
Chưa để bà trở lời, anh đã vội vàng cho thư ký tiễn bà ra khỏi cửa...
Tại nhà Phương, cô trở về nhà đã nhận đựơc ánh mắt thăm dò của mẹ..
Cô ôm chần lấy mẹ.
- con về rồi mẹ yêu.. con có mua quà cho mẹ..
Bà mỉm cười gật đầu..
- con ngồi xuống đó đi Phương, mẹ có chuyện muốn nói..
Cô ngồi xuống đối diện bà, khuôn mặt bà có vẻ đang rất nghiêm túc..
- Phương à..
- mẹ.. mẹ muốn nói gì sao?
- con là con gái, việc lập gia đình cũng rất quan trọng, chuyện con với Dũng cũng qua 2 năm rồi không còn ít thời gian gì nữa..
- kìa mẹ...
Bà vội vàng ngắt lời.
- mẹ biết con vì lo lắng cho mẹ nên mới không nghĩ xa hơn, một phần con cũng còn rất yêu Dũng.. nhưng con k thể mãi mãi như vậy suốt cuộc đời được..con còn trẻ, cả một tương lai phía trước, là người phụ nữ, có đứa con rất quan trọng, nếu bây giờ mẹ muốn con nghĩ đến chuyện lấy chồng.. con nghĩ sao Phương?
- mẹ nói gì vậy mẹ,
- để yên mẹ nói hết đi phương, mẹ suy nghĩ rất nhiều về mối này rồi.. gia cảnh người ta rất tốt, với lại người ta chấp nhận tất cả quá khứ của con.. mẹ tin người ta sẽ chăm sóc tốt cho con gái mẹ..
Cô nắm lấy tay mẹ..
- nếu con nói, con sẽ quay lại với anh Dũng thì sao? Mẹ ủng hộ con chứ?
Bà bất ngờ nhìn con gái, giọng nói lắp bắp..
- con nói sao? Sao lại là vết thương cũ, tại sao con lại cố chấp vậy..
- thực ra, con nghĩ 2 năm, khoảng thời gian đủ để hiểu chúng con cần nhau thế nào..
- con đã quên tất cả những tổn thương nó gây ra cho con.. con đã quên nó đào hoa thế nào, mẹ k thể đánh cược cuộc đời con một lần nữa..
- thực ra chúng ta có rất nhiều điều chưa hiểu anh ấy mẹ ạ..
- con đừng nói nữa.. mẹ sẽ không chấp nhận đâu..
Dũng đứng bên ngoài nghe hết tất cả, anh quyết định gõ cửa xin phép nói chuyện rõ ràng cho mẹ cô hiểu..Phương và mẹ cô ngạc nhiên khi thấy anh..
- anh dũng.. anh đến khi nào vậy?
Anh cúi xuống chào mẹ cô..
- con chào mẹ..
- không giám..
Phương khó xử.
- kìa mẹ..
Mẹ Phương nhìn anh.
- cậu đến đây có chuyện gì..
- hôm nay con đên đây, thứ nhất là để hỏi thăm sức khỏe mẹ, thứ hai con muốn xin phép bác cho con hẹn hò với con gái mẹ..( anh quay sang Phương, ánh mắt đầy yêu thương)
Mẹ cô thở dài nhìn hai người, nhưng cư nhớ đến những chuyện đã xảy ra, khiến bà k kìm được lòng..
- tại sao sau tất cả, cậu vẫn thản nhiên được như hôm nay nhỉ? Cậu đã quên cậu đã gây ra tổn thương thế nào cho con bé hay sao, chưa đủ, lúc con bé đau khổ cậu ở đâu và ngay cả đứa con trong bụng con bé chưa kịp chào đời chỉ vì tình nhân của cậu, cậu lấy tư cách gì đảm bảo sẽ khiến con gái tôi hạnh phúc, cậu lấy cái gì để tôi tin tưởng cậu lần nữa..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.