Chương 26: Gấu và sói 1
duongminhtuan0
12/11/2018
Linh hoạt và nhanh nhẹn tưởng chừng là một nhưng thực chất lại thuộc về hai phạm trù hoàn toàn khác nhau. Nhanh nhẹn là dựa vào tốc độ của bản thân như loài gấu tốc độ tối đa của nó sẽ khiến con người khiếp đảm, một cú tát tai của nó có thể khiến con người chưa kịp phản ứng đã thấy đầu một nơi thân một nẻo. Còn linh hoạt thì tốc độ chỉ chiếm phần thứ yếu, thứ quan trọng nhất chính là khả năng kiểm soát và nắm rõ lực lượng của cơ thể, mọi cơ bắp đều chấp hành chính xác mệnh lệnh được đưa ra cho cơ thể, đặc biệt là loài sói. Mặc dù vậy trước mãnh tực áp đảo của loài gấu thì một con sói cũng không đủ để nhét kẽ răng của nó, dù sói có linh hoạt đến đâu né được bao nhiêu đòn hiểm của kẻ thù nhưng chỉ cần một sơ sẩy nhỏ hoặc một cú tát tai nửa phần sức của loài gấu thì kết quả vẫn chỉ có một.
Nhưng sói có một đặc điểm. Đó là đi theo bầy đàn.
Tình hình hiện nay cũng vậy, ba con sói đang vây công một con gấu bị thương, con sói to nhất là Ba Cát đối đầu trực diện với đối thủ mỗi khi thanh đại đao chém tới, hắn có cảm giác như tử thần đang lướt qua mặt vậy hai thanh loan đao cầm trên tay không ngừng lấy lực đả lực làm giảm thế tấn công của đại đao, nếu đây không phải là loại đao tốt mà chủ nhân mà chủ nhân ban tặng thì đã gãy từ lâu.
Hai con sói khác thì không ngừng tấn công vào điểm mù của kẻ địch, nhưng vẫn không xuyên được lớp phòng thủ kiên cố.
Đinh Điền và Nguyễn Bặc nhẫn nhịn đợi thời cơ, dù sao mọi người đã thỏa thuận nếu năm người cùng tấn công một lúc không những vô ích mà còn làm vướng víu những người khác chết càng nhanh hơn. Hai người bọn hắn thực lực kém nhất được phân công ẩn nấp đợi thời cơ thích hợp rồi ra tay khiến Bàn Lạp Chân không kịp trở tay.
“Mẹ kiếp, ngươi có còn là người không vậy, rõ ràng ta tấn công vào điểm mù của ngươi sao ngươi vẫn có thể phòng thủ được”
Lạp Tô điên cuồng tấn công Bàn Lạp Chân nhưng mãi không có hiệu quả liền điên cuồng rống lên.
Bàn Lạp Chân cười lớn thanh đạo đao quét ngang chấn lui Ba Cát, đường đao vẫn chưa tận kéo dài đến sát người Lạp Tô. Đinh Hoàn thấy tình thế không ổn liền đạp Lạp Tô ra xa tránh được đường đao nhân tiện lấy lực đấy lộn một vòng trên không tránh được đường đao trên đường tơ kẽ tóc.
Lúc này Lạp Tô mới tỉnh táo một chút, hắn cũng nhận ra Bàn Lạp Chân không thể nhìn thấy bản thân vì mất đi một mắt nên chỉ có thể xác định vị trí bằng tiếng động. Việc hắn gào lên với đối phương không khác gì bảo đối phương rằng ở đây ngươi đến chém ta đi. Chẳng quá vừa rồi quá điên cuồng nên bản thân không kiềm chế được mà gào lên.
Quay lại vòng chiến, sau khi Ba Cát bị đẩy ra liền biết chuyện không ổn cũng may Đinh Hoàn nhanh trí cứu thiếu chủ hắn một mạng.
Ban đầu mọi người đã thỏa thuận Ba Cát sẽ là mồi nhử cầm chân chân kẻ địch, hai người Đinh Hoàn, Lạp Tô ở đằng sau chuyên tấn công vào điểm mù của kẻ địch. Bởi vậy hắn mới có thể cầm cự đến bây giờ, nhưng tình hình bất ngờ chuyển biến do sự nóng nảy của Lạp Chân.
Hai con muỗi đáng ghét cuối cùng cùng yên tĩnh một chút, Bàn Lạp Chân nhân cơ hội ngắn ngủi này mà ra tay với Ba Cát, hắn biết chỉ cần Ba Cát bị mình chém chết thì mấy đứa con nít kia có bản lĩnh bằng trời thì cũng không làm được gì y.
Nghĩ vậy y liền xoay mình chém một đao về phía Ba Cát bị Ba Cát nhanh nhẹn nhảy lên tránh được, đao chém xuống đất bụi bay mù mịt, trong khoảnh khắc Ba Cát chợt nhận ra điều gì cực kì khủng khiếp.
Con người làm việc gì đấy lặp lại nhiều lần thường sẽ tạo nên thói quen, trong tích tắc Ba Cát theo thói quen nhảy lên tránh nhát đao kinh thiên kia hắn mới nhận ra là đã không còn ai ở phía sau Bàn Lạp Chân để kiềm chế thanh kiếm còn lại của của hắn nữa.
Thanh kiếm trên tay Bàn Lạp Chân xẹt qua như ánh chớp, tạo nên một đường cong hoàn hảo trước mắt Ba Cát. Hắn biết lần này bản thân chết chắc rồi liền quyết đoán thả hai thanh loan đao xuống ánh mắt có đã có chút mơ hồ bỗng chốc ánh lên sự kiên định.
Mọi chuyện nói thì chậm nhưng chỉ diễn ra trong chớp mắt, từ lúc Đinh Hoàn đá Lạp Tô ra xa đến lúc Bàn Lạp Chân tấn công Ba Cát chỉ diễn ra trong khoảnh khắc.
Đinh Hoàn sau đáp xuống đất ổn định lại thân thể cũng là lúc thanh kiếm kia ngập sâu vào người Ba Cát máu phun ướt đẫm cả một mảng đất lớn.
Nhưng Ba Cát vẫn chưa chết, hai tay hắn bám chặt thanh kiếm với ánh mắt cầu khẩn nhìn Đinh Hoàn.
Không kịp thương cảm, Đinh Hoàn biết đây là cơ hội ngàn vàng, một khi đã trôi qua thì tất cả mọi người đều sẽ phải chết. Hắn dung hết khí lực của bản thân một rìu chém tới Bàn Lạp Chân.
Phía kia Lạp Tô cũng điên cuồng phóng liên đao của bản thân về phía Bàn Lạp Chân.
Phập, Phập, máu đã đổ nhưng khuôn mặt Đinh Hoàn vẫn không có chút gì là thoải mái Bàn Lạp Chân quả là con quái vật nhát chèm của bọn hắn còn chưa đủ sâu để hạ gục con quái vậy này.
Bàn Lạp Chân giận dữ, kiếm bị giữ chặt, đại đao thì quá cồng kềnh không đủ nhanh để chặn đợt tấn công của đối phương, hắn gầm lên xoay mình thanh đại đao to lớn giơ lên như che hết cả sinh mạng của Đinh Hoàn. Chợt có hai bóng đen từ bụi rậm lao ra.
Nhưng sói có một đặc điểm. Đó là đi theo bầy đàn.
Tình hình hiện nay cũng vậy, ba con sói đang vây công một con gấu bị thương, con sói to nhất là Ba Cát đối đầu trực diện với đối thủ mỗi khi thanh đại đao chém tới, hắn có cảm giác như tử thần đang lướt qua mặt vậy hai thanh loan đao cầm trên tay không ngừng lấy lực đả lực làm giảm thế tấn công của đại đao, nếu đây không phải là loại đao tốt mà chủ nhân mà chủ nhân ban tặng thì đã gãy từ lâu.
Hai con sói khác thì không ngừng tấn công vào điểm mù của kẻ địch, nhưng vẫn không xuyên được lớp phòng thủ kiên cố.
Đinh Điền và Nguyễn Bặc nhẫn nhịn đợi thời cơ, dù sao mọi người đã thỏa thuận nếu năm người cùng tấn công một lúc không những vô ích mà còn làm vướng víu những người khác chết càng nhanh hơn. Hai người bọn hắn thực lực kém nhất được phân công ẩn nấp đợi thời cơ thích hợp rồi ra tay khiến Bàn Lạp Chân không kịp trở tay.
“Mẹ kiếp, ngươi có còn là người không vậy, rõ ràng ta tấn công vào điểm mù của ngươi sao ngươi vẫn có thể phòng thủ được”
Lạp Tô điên cuồng tấn công Bàn Lạp Chân nhưng mãi không có hiệu quả liền điên cuồng rống lên.
Bàn Lạp Chân cười lớn thanh đạo đao quét ngang chấn lui Ba Cát, đường đao vẫn chưa tận kéo dài đến sát người Lạp Tô. Đinh Hoàn thấy tình thế không ổn liền đạp Lạp Tô ra xa tránh được đường đao nhân tiện lấy lực đấy lộn một vòng trên không tránh được đường đao trên đường tơ kẽ tóc.
Lúc này Lạp Tô mới tỉnh táo một chút, hắn cũng nhận ra Bàn Lạp Chân không thể nhìn thấy bản thân vì mất đi một mắt nên chỉ có thể xác định vị trí bằng tiếng động. Việc hắn gào lên với đối phương không khác gì bảo đối phương rằng ở đây ngươi đến chém ta đi. Chẳng quá vừa rồi quá điên cuồng nên bản thân không kiềm chế được mà gào lên.
Quay lại vòng chiến, sau khi Ba Cát bị đẩy ra liền biết chuyện không ổn cũng may Đinh Hoàn nhanh trí cứu thiếu chủ hắn một mạng.
Ban đầu mọi người đã thỏa thuận Ba Cát sẽ là mồi nhử cầm chân chân kẻ địch, hai người Đinh Hoàn, Lạp Tô ở đằng sau chuyên tấn công vào điểm mù của kẻ địch. Bởi vậy hắn mới có thể cầm cự đến bây giờ, nhưng tình hình bất ngờ chuyển biến do sự nóng nảy của Lạp Chân.
Hai con muỗi đáng ghét cuối cùng cùng yên tĩnh một chút, Bàn Lạp Chân nhân cơ hội ngắn ngủi này mà ra tay với Ba Cát, hắn biết chỉ cần Ba Cát bị mình chém chết thì mấy đứa con nít kia có bản lĩnh bằng trời thì cũng không làm được gì y.
Nghĩ vậy y liền xoay mình chém một đao về phía Ba Cát bị Ba Cát nhanh nhẹn nhảy lên tránh được, đao chém xuống đất bụi bay mù mịt, trong khoảnh khắc Ba Cát chợt nhận ra điều gì cực kì khủng khiếp.
Con người làm việc gì đấy lặp lại nhiều lần thường sẽ tạo nên thói quen, trong tích tắc Ba Cát theo thói quen nhảy lên tránh nhát đao kinh thiên kia hắn mới nhận ra là đã không còn ai ở phía sau Bàn Lạp Chân để kiềm chế thanh kiếm còn lại của của hắn nữa.
Thanh kiếm trên tay Bàn Lạp Chân xẹt qua như ánh chớp, tạo nên một đường cong hoàn hảo trước mắt Ba Cát. Hắn biết lần này bản thân chết chắc rồi liền quyết đoán thả hai thanh loan đao xuống ánh mắt có đã có chút mơ hồ bỗng chốc ánh lên sự kiên định.
Mọi chuyện nói thì chậm nhưng chỉ diễn ra trong chớp mắt, từ lúc Đinh Hoàn đá Lạp Tô ra xa đến lúc Bàn Lạp Chân tấn công Ba Cát chỉ diễn ra trong khoảnh khắc.
Đinh Hoàn sau đáp xuống đất ổn định lại thân thể cũng là lúc thanh kiếm kia ngập sâu vào người Ba Cát máu phun ướt đẫm cả một mảng đất lớn.
Nhưng Ba Cát vẫn chưa chết, hai tay hắn bám chặt thanh kiếm với ánh mắt cầu khẩn nhìn Đinh Hoàn.
Không kịp thương cảm, Đinh Hoàn biết đây là cơ hội ngàn vàng, một khi đã trôi qua thì tất cả mọi người đều sẽ phải chết. Hắn dung hết khí lực của bản thân một rìu chém tới Bàn Lạp Chân.
Phía kia Lạp Tô cũng điên cuồng phóng liên đao của bản thân về phía Bàn Lạp Chân.
Phập, Phập, máu đã đổ nhưng khuôn mặt Đinh Hoàn vẫn không có chút gì là thoải mái Bàn Lạp Chân quả là con quái vật nhát chèm của bọn hắn còn chưa đủ sâu để hạ gục con quái vậy này.
Bàn Lạp Chân giận dữ, kiếm bị giữ chặt, đại đao thì quá cồng kềnh không đủ nhanh để chặn đợt tấn công của đối phương, hắn gầm lên xoay mình thanh đại đao to lớn giơ lên như che hết cả sinh mạng của Đinh Hoàn. Chợt có hai bóng đen từ bụi rậm lao ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.