Chương 29: Kinh biến
duongminhtuan0
17/12/2018
Đông qua xuân đến chả mấy chốc đám trẻ năm nào đã trở thành những thanh
thiếu niên cơ thể rắn chắc, cũng nhờ từ khi Đinh Hoàn lập công cho Trần
Công vùng Nho Quan có thêm mùa vụ thóc lúa đầy đủ, đám nhóc do Đinh Hoàn huấn luyện được Trần Công cấp lương như quân đội nên được ăn uống đầy
đủ đảm bảo yêu cầu tập luyện.
“Nhóc con, không ngờ ngươi cũng có bản lĩnh này đấy, mới đầu ta chỉ tưởng ngươi chỉ là tuổi trẻ muốn chơi bời nhưng bây giờ những tên nhóc này nếu nói về đấu vật đã không thua lính của ta, đấy là còn bởi vì do quân của ta to cao hơn”
Trần Công vỗ vỗ vai Đinh Hoàn
“Tiểu tử chỉ biết dạy bọn họ võ đấu chỉ là rèn luyện cơ bản nhất nhưng về phần sử dụng vũ khí ra chiến trường thì tiểu tử lại không có kinh nghiệm”
Trần Công cười khổ đối với tính cách của tên nhóc này hắn cũng không lạ gì nữa, khen hắn cũng chỉ vô dụng cái hắn cần là thực tế, thực sự không giống một thằng nhóc mười ba tuổi chút nào.
“Thực sự ngươi muốn huấn luyện bọn hắn thành quân nhân”
Lần này đến lượt Đinh Hoàn cười khổ “Tiểu tử đã nói từ trước, hiện nay thời thế loạn lạc ít nhất khi xảy ra chuyện tiểu tử còn có sức bảo vệ gia viên”
Trần Công thở dài đang định nói gì đấy thì ở xa một tín sứ thúc ngựa bụi đất mù mịt, xem tình trạng của hắn thì có vẻ như đã mấy ngày không nghỉ ngơi.
“Bẩm báo Trần Công đại nhân, Kiều Công Tiễn đã ám toán chủ tướng Dương Đình Nghệ ở thành Đại La, hiện nay Ngô Quyền đại nhân đã khởi binh từ Ái Châu quyết chém đầu phải tặc, Ngô Quyền đại nhân mời Trần Công đại nhân cùng góp sức dẹp phản loạn”
Trần Công chết lặng, lão chết lặng không phải vì hung tin này mà là vì lời nói vài tháng trước của tên nhóc đang đứng bên cạnh lão.
Sự tình cấp bách không có thời gian nghĩ nhiều như vậy Trần Công ra lệnh.
“Người đâu mau đưa vị tín sứ này đi nghỉ ngơi, gọi Lưu Nhân đại nhân đến nhà ta gấp để bàn chuyện”
Sau đó Trần Công lên ngựa trở về nhưng suy nghĩ một lát liên quay lại nói với Đinh Hoàn
“Nhóc con cũng đi theo ta”
Tại nhà của Trần Công
“Đại nhân tính ra đại quân của Ngô Quyền cũng chuẩn bị đi qua đây, liệu chúng ta có nên cùng hợp sức với Ngô Quyền không” Lưu Nhân từ tốn nói.
Trần Công trầm ngâm “ Lưu Nhân ngươi đã theo ta nhiều năm hẳn biết tính ta, bây giờ ta chỉ tiếc là không được cầm đao ra ngay chiến trường chém tên Kiều Công Tiễn đấy ra làm trăm mảnh”
Trầm ngâm một lúc lão lại nói “Nhưng hiện nay ta đã làm chủ của một vùng, còn phải nghĩ cho người dân nữa, ở đây không có người ngoài ngươi có suy nghĩ gì cứ nói thẳng”
Vì đây là quyết định hệ trọng nên chỉ có Trần Công và thủ hạ thân tín nhất của lão là Lưu Nhân biết, còn việc tại sao gọi cả Đinh Hoàn đến thì lão cũng không thể giải thích được.
Lưu Nhân thở dài “Nói trắng ra hiện nay vùng Tĩnh Hải Quân này trên danh nghĩa vẫn của Hán thất mà Kiều Công Tiễn nếu nho sinh đoán không nhầm thì đã ngấm ngầm móc nối với nhà Hán để lấy lại quyền kiểm soát thực sự của nhà Hán đối với chúng ta”
“Ý ngươi là cho dù chúng ta hợp sức với Ngô Quyền thành công giết chết Kiều Công Tiễn thì cũng bị quân Nam Hán tiêu diệt”
Lưu Nhân yên lặng, động thái của hắn cũng đủ để cho Trần Công hiểu câu trả lời.
“Lưu đại nhân nói có chỗ không đúng” Lúc này nhân vật thứ ba đột nhiên lên tiếng.
Từ sau khi Lưu Cơ chết, Trần Công hạn chế cho Lưu Nhân gặp Đinh Hoàn cũng bởi vì việc con Lưu Nhân chết cũng phần nào có trách nhiệm của lão và Đinh Hoàn.
“Chỗ người lớn nói chuyện ngươi biết gì mà xen vào” Trần Công quát
Lưu Nhân đưa tay ngăn cản Trần Công rồi nói “Việc ấu tử chết không trách ai được, chỉ trách mạng nó mỏng ngay cả nho sinh cũng không biết sự việc lên tộc người Dao lại có thể nguy hiểm như vậy”
Tuy Lưu Nhân cố gắng làm như không có gì xảy ra nhưng trên mặt vẫn có chút buồn “Lại nói về việc lúc nãy nhóc nói ta sai có thể giải thích một hai là ta sai chỗ nào không”
Đinh Hoàn hít một hơi rồi phân tích
“Việc Nam Hán nhăm nhe Tĩnh Hải Quân đã có từ lâu tuy trên danh nghĩa Tĩnh Hải Quân thuộc Nam Hán nhưng việc đặt quyền lực tuyệt đối lên chúng ta lại chưa bao giờ thành công là bởi vì sao, tiểu tử cho là gồm có 4 yếu tố. Thứ nhất, do địa hình trắc trở đường xá sa xôi khi mệnh lệnh được đưa đến được đây thì đã muộn. Thứ hai là môi trường khắc nhiệt, đầm rồng hang hổ, đối với chúng ta thì không sao nhưng đối với những kẻ phương Bắc thì lại là chí mạng cho nên đại quân nhà Hán đến được đây thì mười thành đã mất một hai, chưa kể sĩ khí giảm mạnh. Thứ ba là khinh địch, quân nhà Hán luôn coi chúng ta là thổ dân man di đều chỉ đáng bị dẫm đạp, cho nên đều phái kẻ không có thực tài nhưng lại muốn có quân công đến.”
Đinh Hoàn ngừng một lúc nhìn Trần Công và Lưu Nhân rồi lại nói tiếp “ Từ những điều trên tiểu tử thấy việc góp sức cho Ngô Quyền đại nhân trăm lợi chứ không hại”
Trần Công nhìn Lưu Nhân, Lưu Nhân lại nhìn Trần Công, cuối cùng cả hai đều cười lớn
“Không ngờ tiểu tử ngươi lại có thể nhìn xa như vậy, thôi được ra ngoài đi chuyện này ta sẽ bàn thêm với Lưu Nhân”
Sau khi Đinh Hoàn đi nụ cười trên mặt hai người cũng tắt ngấm
“Ngươi nói cho biết tại sao ngươi lại muốn thử Đinh Hoàn, với trí tuệ của ngươi chắc chắn biết được những điều kia chỉ là ngươi không muốn nói” Trần Công trầm mặc
Lưu Nhân cười khổ “ Chắc phải đại nhân cũng muốn thử tên nhóc đó sao, nếu không tại sao lại dẫn hắn đến đây, phải biết là chuyện này ngay cả các gia tướng của ngài cũng không được gọi vào bàn bạc”
Bị người nói trúng tâm đen Trần Công có chút ngượng ngùng vuốt vuốt mũi “Cứ quyết định như vậy, ngươi bảo mọi người chuẩn bị ngày mai ta và ngươi sẽ dẫn người đến họp quân với Ngô Quyền, cử Quảng Hạt ở lại trông coi Nho Quan”
Suy nghĩ một chút Trần Công tiếp tục “ Cho Đinh Hoàn theo phụ giúp Quảng Hạt”
“Nhóc con, không ngờ ngươi cũng có bản lĩnh này đấy, mới đầu ta chỉ tưởng ngươi chỉ là tuổi trẻ muốn chơi bời nhưng bây giờ những tên nhóc này nếu nói về đấu vật đã không thua lính của ta, đấy là còn bởi vì do quân của ta to cao hơn”
Trần Công vỗ vỗ vai Đinh Hoàn
“Tiểu tử chỉ biết dạy bọn họ võ đấu chỉ là rèn luyện cơ bản nhất nhưng về phần sử dụng vũ khí ra chiến trường thì tiểu tử lại không có kinh nghiệm”
Trần Công cười khổ đối với tính cách của tên nhóc này hắn cũng không lạ gì nữa, khen hắn cũng chỉ vô dụng cái hắn cần là thực tế, thực sự không giống một thằng nhóc mười ba tuổi chút nào.
“Thực sự ngươi muốn huấn luyện bọn hắn thành quân nhân”
Lần này đến lượt Đinh Hoàn cười khổ “Tiểu tử đã nói từ trước, hiện nay thời thế loạn lạc ít nhất khi xảy ra chuyện tiểu tử còn có sức bảo vệ gia viên”
Trần Công thở dài đang định nói gì đấy thì ở xa một tín sứ thúc ngựa bụi đất mù mịt, xem tình trạng của hắn thì có vẻ như đã mấy ngày không nghỉ ngơi.
“Bẩm báo Trần Công đại nhân, Kiều Công Tiễn đã ám toán chủ tướng Dương Đình Nghệ ở thành Đại La, hiện nay Ngô Quyền đại nhân đã khởi binh từ Ái Châu quyết chém đầu phải tặc, Ngô Quyền đại nhân mời Trần Công đại nhân cùng góp sức dẹp phản loạn”
Trần Công chết lặng, lão chết lặng không phải vì hung tin này mà là vì lời nói vài tháng trước của tên nhóc đang đứng bên cạnh lão.
Sự tình cấp bách không có thời gian nghĩ nhiều như vậy Trần Công ra lệnh.
“Người đâu mau đưa vị tín sứ này đi nghỉ ngơi, gọi Lưu Nhân đại nhân đến nhà ta gấp để bàn chuyện”
Sau đó Trần Công lên ngựa trở về nhưng suy nghĩ một lát liên quay lại nói với Đinh Hoàn
“Nhóc con cũng đi theo ta”
Tại nhà của Trần Công
“Đại nhân tính ra đại quân của Ngô Quyền cũng chuẩn bị đi qua đây, liệu chúng ta có nên cùng hợp sức với Ngô Quyền không” Lưu Nhân từ tốn nói.
Trần Công trầm ngâm “ Lưu Nhân ngươi đã theo ta nhiều năm hẳn biết tính ta, bây giờ ta chỉ tiếc là không được cầm đao ra ngay chiến trường chém tên Kiều Công Tiễn đấy ra làm trăm mảnh”
Trầm ngâm một lúc lão lại nói “Nhưng hiện nay ta đã làm chủ của một vùng, còn phải nghĩ cho người dân nữa, ở đây không có người ngoài ngươi có suy nghĩ gì cứ nói thẳng”
Vì đây là quyết định hệ trọng nên chỉ có Trần Công và thủ hạ thân tín nhất của lão là Lưu Nhân biết, còn việc tại sao gọi cả Đinh Hoàn đến thì lão cũng không thể giải thích được.
Lưu Nhân thở dài “Nói trắng ra hiện nay vùng Tĩnh Hải Quân này trên danh nghĩa vẫn của Hán thất mà Kiều Công Tiễn nếu nho sinh đoán không nhầm thì đã ngấm ngầm móc nối với nhà Hán để lấy lại quyền kiểm soát thực sự của nhà Hán đối với chúng ta”
“Ý ngươi là cho dù chúng ta hợp sức với Ngô Quyền thành công giết chết Kiều Công Tiễn thì cũng bị quân Nam Hán tiêu diệt”
Lưu Nhân yên lặng, động thái của hắn cũng đủ để cho Trần Công hiểu câu trả lời.
“Lưu đại nhân nói có chỗ không đúng” Lúc này nhân vật thứ ba đột nhiên lên tiếng.
Từ sau khi Lưu Cơ chết, Trần Công hạn chế cho Lưu Nhân gặp Đinh Hoàn cũng bởi vì việc con Lưu Nhân chết cũng phần nào có trách nhiệm của lão và Đinh Hoàn.
“Chỗ người lớn nói chuyện ngươi biết gì mà xen vào” Trần Công quát
Lưu Nhân đưa tay ngăn cản Trần Công rồi nói “Việc ấu tử chết không trách ai được, chỉ trách mạng nó mỏng ngay cả nho sinh cũng không biết sự việc lên tộc người Dao lại có thể nguy hiểm như vậy”
Tuy Lưu Nhân cố gắng làm như không có gì xảy ra nhưng trên mặt vẫn có chút buồn “Lại nói về việc lúc nãy nhóc nói ta sai có thể giải thích một hai là ta sai chỗ nào không”
Đinh Hoàn hít một hơi rồi phân tích
“Việc Nam Hán nhăm nhe Tĩnh Hải Quân đã có từ lâu tuy trên danh nghĩa Tĩnh Hải Quân thuộc Nam Hán nhưng việc đặt quyền lực tuyệt đối lên chúng ta lại chưa bao giờ thành công là bởi vì sao, tiểu tử cho là gồm có 4 yếu tố. Thứ nhất, do địa hình trắc trở đường xá sa xôi khi mệnh lệnh được đưa đến được đây thì đã muộn. Thứ hai là môi trường khắc nhiệt, đầm rồng hang hổ, đối với chúng ta thì không sao nhưng đối với những kẻ phương Bắc thì lại là chí mạng cho nên đại quân nhà Hán đến được đây thì mười thành đã mất một hai, chưa kể sĩ khí giảm mạnh. Thứ ba là khinh địch, quân nhà Hán luôn coi chúng ta là thổ dân man di đều chỉ đáng bị dẫm đạp, cho nên đều phái kẻ không có thực tài nhưng lại muốn có quân công đến.”
Đinh Hoàn ngừng một lúc nhìn Trần Công và Lưu Nhân rồi lại nói tiếp “ Từ những điều trên tiểu tử thấy việc góp sức cho Ngô Quyền đại nhân trăm lợi chứ không hại”
Trần Công nhìn Lưu Nhân, Lưu Nhân lại nhìn Trần Công, cuối cùng cả hai đều cười lớn
“Không ngờ tiểu tử ngươi lại có thể nhìn xa như vậy, thôi được ra ngoài đi chuyện này ta sẽ bàn thêm với Lưu Nhân”
Sau khi Đinh Hoàn đi nụ cười trên mặt hai người cũng tắt ngấm
“Ngươi nói cho biết tại sao ngươi lại muốn thử Đinh Hoàn, với trí tuệ của ngươi chắc chắn biết được những điều kia chỉ là ngươi không muốn nói” Trần Công trầm mặc
Lưu Nhân cười khổ “ Chắc phải đại nhân cũng muốn thử tên nhóc đó sao, nếu không tại sao lại dẫn hắn đến đây, phải biết là chuyện này ngay cả các gia tướng của ngài cũng không được gọi vào bàn bạc”
Bị người nói trúng tâm đen Trần Công có chút ngượng ngùng vuốt vuốt mũi “Cứ quyết định như vậy, ngươi bảo mọi người chuẩn bị ngày mai ta và ngươi sẽ dẫn người đến họp quân với Ngô Quyền, cử Quảng Hạt ở lại trông coi Nho Quan”
Suy nghĩ một chút Trần Công tiếp tục “ Cho Đinh Hoàn theo phụ giúp Quảng Hạt”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.