Chương 20: Cam Tâm Tình Nguyện Làm Thể Tu (3)
Minh Triệt Thiên Hạ
26/09/2021
Căn bản là Tô Dạ không có chuẩn bị cái gì, mà chỉ cất dao phay vào bao, để lại Kiều Bạch và Ngô Việt.
"Làm phiền rồi."
Tô Dạ mới vừa bước ra ngoài cửa, Kiều Bạch vội vàng hô lên: "Sao ngươi không mang ta theo?"
"Ta chỉ về nhà đưa thuốc, sẽ nhanh chóng trở lại, mang theo bọn ngươi cũng bất tiện, hơn nữa về nhà còn mang theo cái nồi sắt cũng quá làm người khác chú ý rồi."
Lần này Tô Dạ không nói ra miệng, chỉ trao đổi với Kiều Bạch thông qua hồn tri, hơn nữa còn đáp lại như lời mà Kiều Bạch đã từng nói.
"Thư các Tam Thiên tiền bối. . ."
"Nếu mang ngươi đi, Ngô Việt sẽ rất cô đơn cho xem."
Nghe được lời của Đông Phương Khải Dương, nồi sắt giống như biến thành nồi đá không cách nào mở mồm . . .
Đôi mắt Tô Dạ tràn đầy tia máu, sau khi lên xe hắn vẫn rất phấn khởi, đây không phải là xe ngựa bình thường, hoặc là nói con ngựa này không bình thường.
Người đánh xe như nhìn thấu tò mò và nghi ngờ của Tô Dạ, rất là tự hào nói: "Hai con ngựa củata không phải chủng loại tầm thường, là đời sau của Bạch Linh mã phương Nam và Hãn Huyết mã phương Bắc kết hợp tạo thành, không chỉ cao lớn khỏe mạnh, tốc độ và sức chịu đựng cũng rất ưu tú."
"Chẳng trách Phùng sư huynh lại nói nhiều nhất bảy ngày là có thể trở về tới nơi. . ."
" Phùng sư huynh của ngươi hẳn là còn cho ngươi ở nhà qua đêm một ngày, ta cũng coi như là một gã thể tu, bây giờ trở thành người đánh xe của Thạch Sơn môn, bình thường Thạch Sơn môn cũng cần người vận chuyển chạy thương."
"Ta thấy có vẻ như tối qua ngươi ngủ không ngon giấc, ngươi cứ nghỉ ngơi một chút đi, những thứ khác liền giao cho lão Lý ta là tốt rồi, chiếc xe ngựa này đã được phù tu khắc dấu hiệu có tác dụng giảm xóc, gần như là không cảm giác được chấn động."
"Vậy phải làm phiền Lý sư huynh rồi."
Tô Dạ kích động một đêm, tinh thần phấn khởi quá độ, sau khi ngồi lên xe sự mệt nhọc đột kích toàn thân, thoáng cái đã chìm vào giấc ngủ, chẳng qua hai tay vẫn nắm chặt hộp thuốc trong ngực, tựa như một tiểu hài tử sợ mất đi món đồ chơi mà mình yêu mến.
Tuy nói đi đường mệt nhọc, nhưng mà so với Tô Dạ tự mình đi bộ còn khỏe hơn nhiều, buổi trưa ngày thứ ba liền đi tới thôn, tốc độ của hai con tuấn mã này thật sự làm cho Tô Dạ cảm thán không dứt, bởi vì lúc biết bệnh của mẫu thân có thể trị tốt, mỗi một giây đều là đau khổ đối với Tô Dạ.
Mới vừa vào thôn Tô Dạ cũng không kịp chào hỏi với thôn dân, liền khẩn cấp chạy thẳng vào trong nhà, đẩy ra cửa sân rốt cuộc Tô Dạ đã không nhịn được mà hét to lên: "Mẫu thân, con đã về rồi."
Trong nhà không có tiếng trả lời, có lẽ bây giờ Dương Hoa đang ngủ trưa, Tô Dạ cảm giác mình thật sự quá gấp gáp rồi, chẳng qua là đã vào đến trong nhà rồi, vậy thì cứ chờ mẫu thân tỉnh lại rồi uống thuốc.
"Hửm?"
Mẫu thân không ở trong nhà, mà Vương thúc cũng không ở trong nhà, theo lý mà nói lúc này nếu mẫu thân không đang dùng cơm thì chính là đang ngủ trưa, bỗng nhiên Tô Dạ lại chợt cảm thấy có chút hoảng hốt.
Tô Dạ ra ngoài hỏi thăm thôn dân một chút, quả nhiên là dự cảm xấu của mình đã được chứng thực rồi.
Vương Lâm vào thành trấn mua cho Dương Hoa một chút thuốc bổ, trong đó có một vị thuốc bị hết hàng, vốn là Vương thúc đã đặt trước, sau chưởng quỹ dược thương bỗng nhiên lại đổi ý, bởi vì Trấn Trường gia cũng đặt dược liệu ở nơi đây, tất nhiên là chưởng quỹ sẽ ưu tiên cho Trấn Trường gia.
Có lẽ là người bình thường sẽ không khó chịu bởi hành động này của chưởng quỹ, nhưng tính cách Vương Lâm chính trực ngay thẳng, hơn nữa đây là loại thuốc Dương Hoa cần dùng để dưỡng bệnh, sao hắn có thể bỏ qua.
Đối mặt với Vương Lâm không có gia thế gì, chưởng quỹ không chỉ đổi ý, mà thậm chí còn cũng không cho Vương Lâm một chút sắc mặt tốt, cuối cùng lại còn để cho người trong tiệm đả thương Vương Lâm, Dương Hoa biết chuyện này thì sao có thể thờ ơ, đi tìm chưởng quỹ lý luận.
"Chuyện xảy ra khi nào?"
"Chính là buổi sáng hôm nay, mẫu thân ngươi cũng mới vừa đi không bao lâu."
Tô Dạ cáo từ thôn dân, trực tiếp lên xe nói cho Lý sư huynh đánh xe vào thành trấn, nhìn vẻ mặt Tô Dạ đầy âm trầm, Lý sư huynh hỏi thăm một chút, Tô Dạ cũng nói thật mà không giấu diếm, Lý sư huynh nghe xong tức giận chửi ầm lên, tăng tốc độ hy vọng có thể kịp thời chạy tới, không thể để chuyện gì không hay xảy ra được.
Tô Dạ biết y quán Vương Lâm mua thuốc ở đâu, bởi vì hắn cũng thường đến đó mua thuốc cho mẫu thân, lão Lý đánh xe ngựa rất nhanh, không bao lâu đã trở lại y quán trên trấn.
Lúc này ngoài cửa y quán có một đống người vây quanh, còn bất chợt truyền ra tiếng quở trách và âm thanh nhục mạ từ bên trong, Tô Dạ nheo mắt, lập tức nhảy xuống xe đẩy đám người ra.
"Chưởng quỹ ngươi làm vậy còn uy tín ở chỗ nào!"
Không ngờ người nói ra những lời này chính là mẫu thân Tô Dạ.
Mà Dương Hoa còn đỡ Vương Lâm ở bên cạnh, trên người hắn bị quấn vải trắng, trên đầu còn dính không ít vết máu.
"Nam nhân không đấu với nữ nhân, ta đã trả hết tiền thuốc cho ngươi, ngươi còn muốn thế nào?"
Dương Hoa giận không chỗ phát tiết, nghiêm nghị nói: "Vậy tại sao ngươi đả thương Vương Lâm, các ngươi vốn đuối lý còn ra tay đánh người, có thiên lý nữa không!"
Nhìn càng ngày càng nhiều người vây quanh, sắc mặt chưởng quỹ đen như muốn rỉ ra nước, ông không nghĩ tới Vương Lâm và Dương Hoa lại khó dây dưa như vậy, đúng là hai người không biết tốt xấu, việc này không chỉ ảnh hưởng việc ông làm ăn, còn có khả năng sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của ông sau này.
"Các người còn càn quấy như vậy nữa đừng trách ta hạ thủ không lưu tình!"
"Các ngươi lại dám giơ tay đánh người giữa ban ngày?"
"Làm phiền rồi."
Tô Dạ mới vừa bước ra ngoài cửa, Kiều Bạch vội vàng hô lên: "Sao ngươi không mang ta theo?"
"Ta chỉ về nhà đưa thuốc, sẽ nhanh chóng trở lại, mang theo bọn ngươi cũng bất tiện, hơn nữa về nhà còn mang theo cái nồi sắt cũng quá làm người khác chú ý rồi."
Lần này Tô Dạ không nói ra miệng, chỉ trao đổi với Kiều Bạch thông qua hồn tri, hơn nữa còn đáp lại như lời mà Kiều Bạch đã từng nói.
"Thư các Tam Thiên tiền bối. . ."
"Nếu mang ngươi đi, Ngô Việt sẽ rất cô đơn cho xem."
Nghe được lời của Đông Phương Khải Dương, nồi sắt giống như biến thành nồi đá không cách nào mở mồm . . .
Đôi mắt Tô Dạ tràn đầy tia máu, sau khi lên xe hắn vẫn rất phấn khởi, đây không phải là xe ngựa bình thường, hoặc là nói con ngựa này không bình thường.
Người đánh xe như nhìn thấu tò mò và nghi ngờ của Tô Dạ, rất là tự hào nói: "Hai con ngựa củata không phải chủng loại tầm thường, là đời sau của Bạch Linh mã phương Nam và Hãn Huyết mã phương Bắc kết hợp tạo thành, không chỉ cao lớn khỏe mạnh, tốc độ và sức chịu đựng cũng rất ưu tú."
"Chẳng trách Phùng sư huynh lại nói nhiều nhất bảy ngày là có thể trở về tới nơi. . ."
" Phùng sư huynh của ngươi hẳn là còn cho ngươi ở nhà qua đêm một ngày, ta cũng coi như là một gã thể tu, bây giờ trở thành người đánh xe của Thạch Sơn môn, bình thường Thạch Sơn môn cũng cần người vận chuyển chạy thương."
"Ta thấy có vẻ như tối qua ngươi ngủ không ngon giấc, ngươi cứ nghỉ ngơi một chút đi, những thứ khác liền giao cho lão Lý ta là tốt rồi, chiếc xe ngựa này đã được phù tu khắc dấu hiệu có tác dụng giảm xóc, gần như là không cảm giác được chấn động."
"Vậy phải làm phiền Lý sư huynh rồi."
Tô Dạ kích động một đêm, tinh thần phấn khởi quá độ, sau khi ngồi lên xe sự mệt nhọc đột kích toàn thân, thoáng cái đã chìm vào giấc ngủ, chẳng qua hai tay vẫn nắm chặt hộp thuốc trong ngực, tựa như một tiểu hài tử sợ mất đi món đồ chơi mà mình yêu mến.
Tuy nói đi đường mệt nhọc, nhưng mà so với Tô Dạ tự mình đi bộ còn khỏe hơn nhiều, buổi trưa ngày thứ ba liền đi tới thôn, tốc độ của hai con tuấn mã này thật sự làm cho Tô Dạ cảm thán không dứt, bởi vì lúc biết bệnh của mẫu thân có thể trị tốt, mỗi một giây đều là đau khổ đối với Tô Dạ.
Mới vừa vào thôn Tô Dạ cũng không kịp chào hỏi với thôn dân, liền khẩn cấp chạy thẳng vào trong nhà, đẩy ra cửa sân rốt cuộc Tô Dạ đã không nhịn được mà hét to lên: "Mẫu thân, con đã về rồi."
Trong nhà không có tiếng trả lời, có lẽ bây giờ Dương Hoa đang ngủ trưa, Tô Dạ cảm giác mình thật sự quá gấp gáp rồi, chẳng qua là đã vào đến trong nhà rồi, vậy thì cứ chờ mẫu thân tỉnh lại rồi uống thuốc.
"Hửm?"
Mẫu thân không ở trong nhà, mà Vương thúc cũng không ở trong nhà, theo lý mà nói lúc này nếu mẫu thân không đang dùng cơm thì chính là đang ngủ trưa, bỗng nhiên Tô Dạ lại chợt cảm thấy có chút hoảng hốt.
Tô Dạ ra ngoài hỏi thăm thôn dân một chút, quả nhiên là dự cảm xấu của mình đã được chứng thực rồi.
Vương Lâm vào thành trấn mua cho Dương Hoa một chút thuốc bổ, trong đó có một vị thuốc bị hết hàng, vốn là Vương thúc đã đặt trước, sau chưởng quỹ dược thương bỗng nhiên lại đổi ý, bởi vì Trấn Trường gia cũng đặt dược liệu ở nơi đây, tất nhiên là chưởng quỹ sẽ ưu tiên cho Trấn Trường gia.
Có lẽ là người bình thường sẽ không khó chịu bởi hành động này của chưởng quỹ, nhưng tính cách Vương Lâm chính trực ngay thẳng, hơn nữa đây là loại thuốc Dương Hoa cần dùng để dưỡng bệnh, sao hắn có thể bỏ qua.
Đối mặt với Vương Lâm không có gia thế gì, chưởng quỹ không chỉ đổi ý, mà thậm chí còn cũng không cho Vương Lâm một chút sắc mặt tốt, cuối cùng lại còn để cho người trong tiệm đả thương Vương Lâm, Dương Hoa biết chuyện này thì sao có thể thờ ơ, đi tìm chưởng quỹ lý luận.
"Chuyện xảy ra khi nào?"
"Chính là buổi sáng hôm nay, mẫu thân ngươi cũng mới vừa đi không bao lâu."
Tô Dạ cáo từ thôn dân, trực tiếp lên xe nói cho Lý sư huynh đánh xe vào thành trấn, nhìn vẻ mặt Tô Dạ đầy âm trầm, Lý sư huynh hỏi thăm một chút, Tô Dạ cũng nói thật mà không giấu diếm, Lý sư huynh nghe xong tức giận chửi ầm lên, tăng tốc độ hy vọng có thể kịp thời chạy tới, không thể để chuyện gì không hay xảy ra được.
Tô Dạ biết y quán Vương Lâm mua thuốc ở đâu, bởi vì hắn cũng thường đến đó mua thuốc cho mẫu thân, lão Lý đánh xe ngựa rất nhanh, không bao lâu đã trở lại y quán trên trấn.
Lúc này ngoài cửa y quán có một đống người vây quanh, còn bất chợt truyền ra tiếng quở trách và âm thanh nhục mạ từ bên trong, Tô Dạ nheo mắt, lập tức nhảy xuống xe đẩy đám người ra.
"Chưởng quỹ ngươi làm vậy còn uy tín ở chỗ nào!"
Không ngờ người nói ra những lời này chính là mẫu thân Tô Dạ.
Mà Dương Hoa còn đỡ Vương Lâm ở bên cạnh, trên người hắn bị quấn vải trắng, trên đầu còn dính không ít vết máu.
"Nam nhân không đấu với nữ nhân, ta đã trả hết tiền thuốc cho ngươi, ngươi còn muốn thế nào?"
Dương Hoa giận không chỗ phát tiết, nghiêm nghị nói: "Vậy tại sao ngươi đả thương Vương Lâm, các ngươi vốn đuối lý còn ra tay đánh người, có thiên lý nữa không!"
Nhìn càng ngày càng nhiều người vây quanh, sắc mặt chưởng quỹ đen như muốn rỉ ra nước, ông không nghĩ tới Vương Lâm và Dương Hoa lại khó dây dưa như vậy, đúng là hai người không biết tốt xấu, việc này không chỉ ảnh hưởng việc ông làm ăn, còn có khả năng sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của ông sau này.
"Các người còn càn quấy như vậy nữa đừng trách ta hạ thủ không lưu tình!"
"Các ngươi lại dám giơ tay đánh người giữa ban ngày?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.