Chương 22: Ước Chiến Sở Thần Dương (2)
Minh Triệt Thiên Hạ
26/09/2021
Sở Thần Dương sững sờ, mặc dù trấn này không bằng những thành trì kia, nhưng mà ở chỗ này Sở Thần Dương chính là người đứng đầu, không người nào không khách khí với Sở Thần Dương, có điều Sở Thần Dương cũng là tu sĩ, so đo với một tiểu hài tử thì thật mất phong độ.
"Ta là con trưởng trấn, có nghĩa vụ và quyền luật trị an cái trấn này, vị chưởng quỹ Dược Phô nói Tu Lạc Hoàn của ngươi là ăn cắp. . ."
"Tu Lạc Hoàn này là người khác cho ta."
Lúc này Sở Thần Dương mới quan sát Tô Dạ thật cẩn thận, chẳng lẽ là đệ tử nhập môn của môn phái nào đó? Có điều tối đa tuổi này cũng chỉ là một Tạp Tu, mà trên người còn không có bội kiếm.
Trước khi tới Tô Dạ đã thay quần áo ban đầu của mình rồi, cho nên khiến cho Sở Thần Dương phán đoán sai thành tiểu tử trước mắt chỉ là kẻ nghèo, không biết trúng vận cứt chó gì lấy được một viên Tu Lạc Hoàn, cái này phải hỏi cho rõ ràng.
"Sao dược liệu trân quý như Tu Lạc Hoàn có thể là người khác cho ngươi được. . ."
Tô Dạ lạnh lùng đáp một tiếng: "Hắn nói cái gì thì là cái đấy, ngươi chỉ nghe lời của một bên, hay là không phân thị phi?"
Lần này Tô Dạ đã thật sự chọc Sở Thần Dương, hắn vốn không thích thái độ của Tô Dạ, mà Tô Dạ liên tiếp mạo phạm hắn, làm mặt mũi hắn mất hết.
Sở Thần Dương giận quá thành cười: "Lại còn ở đây tranh cãi, bắt bọn họ lại cho ta!"
Mấy tên thủ hạ của Sở Thần Dương đều là đại hán vạm vỡ, vừa nhìn vẻ ác ý của bọn họ đều biết đó là các nhân vật rất tàn nhẫn, bọn họ biết bây giờ Sở Thần Dương không vui, nên biết làm những gì có thể làm cho Sở Thần Dương vui vẻ một chút.
Một tên đại hán đưa tay bắt Tô Dạ, Dương Hoa ngăn cản trước mặt Tô Dạ, Vương Lâm thì lại kéo Dương Hoa ra phía sau lưng mình, ngăn ở trước mặt Dương Hoa.
Đại hán toét miệng cười có chút dữ tợn, một đôi tay đã gần chụp lên đầu Vương Lâm.
Xoẹt xoẹt...
Đại hán mờ mịt, rõ ràng đã thấy được khủng hoảng trong mắt Vương Lâm, thế nhưng chỉ trong nháy mắt toàn là đám mây?
Mờ mịt không riêng gì đại hán, còn có rất nhiều người ở đây, nhưng mà không bao gồm Tô Dạ và Sở Thần Dương.
"Các hạ là có ý gì?"
Sở Thần Dương thấy cánh tay thủ hạ bị xoay lại, cũng không lập tức ra tay ngăn cản, bởi vì hắn có thể đoán được có người là tu sĩ, hơn nữa còn là người xa lạ cho tới bây giờ chưa gặp qua.
Lão Lý phu xe thấy toàn bộ quá trình trong mắt, đã sớm không kịp chờ đợi mà muốn ra tay, bản tính Thể Tu chính là như vậy, một lời không hợp chỉ muốn xuất thủ.
"Đa tạ Lý sư huynh."
Sở Thần Dương nheo mắt, mình đúng là nóng vội mất khôn, chưởng quỹ mới xây một cây cầu mình đã đi lên rồi, cũng không để ý cây cầu kia có chắc chắn hay không, có thể đi đến bờ bên kia hay không.
"Sở Thần Dương đệ tử nhập môn của Trưởng Bạch Môn, không biết tu hữu là thuộc môn phái nào?"
Lão Lý nhìn Sở Thần Dương khinh thường lớn tiếng nói: "Môn nào phái nào có liên quan gì tới ngươi?"
Sở Thần Dương cực kỳ buồn rầu, đến nỗi khí tức cũng có chút không yên, hôm nay ở trên địa bàn của mình lại bị người miệt thị liên tục, nếu cứ như vậy sẽ bị người chê cười thành tên hèn yếu.
"Nhìn tu hữu hẳn là Thể Tu, không biết tại sao ngăn cản ta bảo về trị an thành trấn! ?"
Bộ dạng Sở Thần Dương liệt lẫm chính nghĩa thật sự làm người ta nôn mửa, đương nhiên dân chúng vây xem sẽ không dám chỉ chỉ trỏ trỏ Sở Thần Dương, nhưng mà lão Lý phu xe không sợ hắn chút nào.
"Bảo trì trị an chính là khi dễ tiểu tử? Ngươi cũng được coi là một tu sĩ!"
Sở Thần Dương phát hiện mình chất vấn không câu trả lời, đối phương không làm theo ý mình muốn, mà nếu mình không giải thích, hắn có vẻ sẽ ra tay luôn chứ đừng nói cãi lý, bộ dạng muốn đánh liền đánh.
Sở Thần Dương lấy ba tấm phù vân từ trong ngực ra, ánh mắt lão Lý cũng ngưng trọng, phạm vi công kích của phù tu rất lớn, hắn tỏ ý Tô Dạ mang theo Dương Hoa và Vương Lâm lui về phía sau, xem ra đối phương không chỉ có tướng mạo trắng noãn, mà vẫn có có chút tài năng.
"Ừ?"
Tô Dạ khẽ lôi kéo ống tay áo lão Lý một chút, sau đó không chút sợ hãi đi về phía Sở Thần Dương.
"Tạp tu Tô Dạ của Thạch Sơn Môn."
Sở Thần Dương biết Thạch Sơn Môn, cách nơi này không tính là xa, nhưng mà cũng không gần, không khác đường đến Trưởng Bạch Môn là mấy, nhìn dáng dấp Tô Dạ có Tu Lạc Hoàn đúng là chuyện bình thường.
"Đa tạ Lý sư huynh, đây là chuyện bên nhà ta nên để ta giải quyết."
Sở Thần Dương nhìn Tô Dạ từ trên cao xuống, không có tiền bối hỗ trợ cũng cùng lắm là tạp tu nhất giới.
"Chuyện này coi như là hiểu lầm."
Cuối cùng Sở Thần Dương bật cười: "Nếu ngươi chịu nhận thua ta sẽ cho tiểu tử ngươi bậc thang đi xuống."
Nghe được đối thoại của Tô Dạ và Sở Thần Dương, sắc mặt lão Lý không vui, có điều cũng không nói gì.
"Ta còn có chuyện muốn nói với ngươi, chờ ta chính thức nhập môn, nhất định sẽ đến Trưởng Bạch Môn xin ngươi dạy bảo!"
Tô Dạ tháo cái áo mình đã mặc gần ba năm ra, tay áo trắng nhách vì giặt quá nhiều, ném mạnh vào Sở Thần Dương đang đỏ bừng cả khuôn mặt, sau đó ở trong tiếng cười to của lão Lý đỡ Dương Hoa và Vương Lâm lên xe.
"Ta là con trưởng trấn, có nghĩa vụ và quyền luật trị an cái trấn này, vị chưởng quỹ Dược Phô nói Tu Lạc Hoàn của ngươi là ăn cắp. . ."
"Tu Lạc Hoàn này là người khác cho ta."
Lúc này Sở Thần Dương mới quan sát Tô Dạ thật cẩn thận, chẳng lẽ là đệ tử nhập môn của môn phái nào đó? Có điều tối đa tuổi này cũng chỉ là một Tạp Tu, mà trên người còn không có bội kiếm.
Trước khi tới Tô Dạ đã thay quần áo ban đầu của mình rồi, cho nên khiến cho Sở Thần Dương phán đoán sai thành tiểu tử trước mắt chỉ là kẻ nghèo, không biết trúng vận cứt chó gì lấy được một viên Tu Lạc Hoàn, cái này phải hỏi cho rõ ràng.
"Sao dược liệu trân quý như Tu Lạc Hoàn có thể là người khác cho ngươi được. . ."
Tô Dạ lạnh lùng đáp một tiếng: "Hắn nói cái gì thì là cái đấy, ngươi chỉ nghe lời của một bên, hay là không phân thị phi?"
Lần này Tô Dạ đã thật sự chọc Sở Thần Dương, hắn vốn không thích thái độ của Tô Dạ, mà Tô Dạ liên tiếp mạo phạm hắn, làm mặt mũi hắn mất hết.
Sở Thần Dương giận quá thành cười: "Lại còn ở đây tranh cãi, bắt bọn họ lại cho ta!"
Mấy tên thủ hạ của Sở Thần Dương đều là đại hán vạm vỡ, vừa nhìn vẻ ác ý của bọn họ đều biết đó là các nhân vật rất tàn nhẫn, bọn họ biết bây giờ Sở Thần Dương không vui, nên biết làm những gì có thể làm cho Sở Thần Dương vui vẻ một chút.
Một tên đại hán đưa tay bắt Tô Dạ, Dương Hoa ngăn cản trước mặt Tô Dạ, Vương Lâm thì lại kéo Dương Hoa ra phía sau lưng mình, ngăn ở trước mặt Dương Hoa.
Đại hán toét miệng cười có chút dữ tợn, một đôi tay đã gần chụp lên đầu Vương Lâm.
Xoẹt xoẹt...
Đại hán mờ mịt, rõ ràng đã thấy được khủng hoảng trong mắt Vương Lâm, thế nhưng chỉ trong nháy mắt toàn là đám mây?
Mờ mịt không riêng gì đại hán, còn có rất nhiều người ở đây, nhưng mà không bao gồm Tô Dạ và Sở Thần Dương.
"Các hạ là có ý gì?"
Sở Thần Dương thấy cánh tay thủ hạ bị xoay lại, cũng không lập tức ra tay ngăn cản, bởi vì hắn có thể đoán được có người là tu sĩ, hơn nữa còn là người xa lạ cho tới bây giờ chưa gặp qua.
Lão Lý phu xe thấy toàn bộ quá trình trong mắt, đã sớm không kịp chờ đợi mà muốn ra tay, bản tính Thể Tu chính là như vậy, một lời không hợp chỉ muốn xuất thủ.
"Đa tạ Lý sư huynh."
Sở Thần Dương nheo mắt, mình đúng là nóng vội mất khôn, chưởng quỹ mới xây một cây cầu mình đã đi lên rồi, cũng không để ý cây cầu kia có chắc chắn hay không, có thể đi đến bờ bên kia hay không.
"Sở Thần Dương đệ tử nhập môn của Trưởng Bạch Môn, không biết tu hữu là thuộc môn phái nào?"
Lão Lý nhìn Sở Thần Dương khinh thường lớn tiếng nói: "Môn nào phái nào có liên quan gì tới ngươi?"
Sở Thần Dương cực kỳ buồn rầu, đến nỗi khí tức cũng có chút không yên, hôm nay ở trên địa bàn của mình lại bị người miệt thị liên tục, nếu cứ như vậy sẽ bị người chê cười thành tên hèn yếu.
"Nhìn tu hữu hẳn là Thể Tu, không biết tại sao ngăn cản ta bảo về trị an thành trấn! ?"
Bộ dạng Sở Thần Dương liệt lẫm chính nghĩa thật sự làm người ta nôn mửa, đương nhiên dân chúng vây xem sẽ không dám chỉ chỉ trỏ trỏ Sở Thần Dương, nhưng mà lão Lý phu xe không sợ hắn chút nào.
"Bảo trì trị an chính là khi dễ tiểu tử? Ngươi cũng được coi là một tu sĩ!"
Sở Thần Dương phát hiện mình chất vấn không câu trả lời, đối phương không làm theo ý mình muốn, mà nếu mình không giải thích, hắn có vẻ sẽ ra tay luôn chứ đừng nói cãi lý, bộ dạng muốn đánh liền đánh.
Sở Thần Dương lấy ba tấm phù vân từ trong ngực ra, ánh mắt lão Lý cũng ngưng trọng, phạm vi công kích của phù tu rất lớn, hắn tỏ ý Tô Dạ mang theo Dương Hoa và Vương Lâm lui về phía sau, xem ra đối phương không chỉ có tướng mạo trắng noãn, mà vẫn có có chút tài năng.
"Ừ?"
Tô Dạ khẽ lôi kéo ống tay áo lão Lý một chút, sau đó không chút sợ hãi đi về phía Sở Thần Dương.
"Tạp tu Tô Dạ của Thạch Sơn Môn."
Sở Thần Dương biết Thạch Sơn Môn, cách nơi này không tính là xa, nhưng mà cũng không gần, không khác đường đến Trưởng Bạch Môn là mấy, nhìn dáng dấp Tô Dạ có Tu Lạc Hoàn đúng là chuyện bình thường.
"Đa tạ Lý sư huynh, đây là chuyện bên nhà ta nên để ta giải quyết."
Sở Thần Dương nhìn Tô Dạ từ trên cao xuống, không có tiền bối hỗ trợ cũng cùng lắm là tạp tu nhất giới.
"Chuyện này coi như là hiểu lầm."
Cuối cùng Sở Thần Dương bật cười: "Nếu ngươi chịu nhận thua ta sẽ cho tiểu tử ngươi bậc thang đi xuống."
Nghe được đối thoại của Tô Dạ và Sở Thần Dương, sắc mặt lão Lý không vui, có điều cũng không nói gì.
"Ta còn có chuyện muốn nói với ngươi, chờ ta chính thức nhập môn, nhất định sẽ đến Trưởng Bạch Môn xin ngươi dạy bảo!"
Tô Dạ tháo cái áo mình đã mặc gần ba năm ra, tay áo trắng nhách vì giặt quá nhiều, ném mạnh vào Sở Thần Dương đang đỏ bừng cả khuôn mặt, sau đó ở trong tiếng cười to của lão Lý đỡ Dương Hoa và Vương Lâm lên xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.