Chương 58: Ba nghìn sủng ái tại một thân
Tịnh Nguyệt Tư Hoa
18/12/2016
Edit: Lạc Thần
Do sau khi đại trạch Vân gia bị đốt, Ninh Thư Viễn vẫn tra tìm vị trí của Chu Nhan, cuối cùng hôm nay tìm được người, hắn vội vàng vào cung kiến giá, chính là muốn tới bẩm báo chuyện này, ai ngờ, vừa đến Ngự Thư Phòng liền nhìn thấy một màn nguy hiểm này, hắn và Tiểu Thuận Tử liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy không hiểu ———- đây là đang nháo tuồng nào vậy?
Mà thị vệ trực xung quanh cũng không biết như thế nào cho phải, thấy Vân Tĩnh Hảo cầm hung khí, vội vàng đồng loạt xông lên, rồi lại bị Quân Thiếu Tần giơ tay lên ngăn cản!
Chỉ là, lúc này Vân Tĩnh Hảo nơi nào còn nghe Quân Thiếu Tần đuổi theo giải thích, xoay người muốn đi, trong lòng Quân Thiếu Tần biết, nếu hôm nay để nàng đi, chỉ sợ đời này cũng không thấy được nàng, vì vậy lại đuổi theo, cố ý khơi lên lửa giận của nàng, lời nói ra giống như ngâm qua băng tuyết: "Nàng cứ đi như thế sao? Lúc trước, cha nàng bị chém đầu, mặc dù là vì Tiêu gia hãm hại, nhưng rốt cuộc là ta tự mình hạ thánh chỉ, ta không trừ diệt hắn, làm sao có thể ổn định Tiêu gia? Hôm nay người thân còn sót lại của nàng cũng chết trong tay ta, nàng cứ đi như thế thì tính là bản lĩnh gì, nếu nàng có bản lĩnh liền tới giết chết ta đi!"
Vân Tĩnh Hảo nghe lời này, nhất thời lệ như suối trào, đối với hắn hận ý tăng thêm, nhất thời tuyệt vọng muốn điên, cũng nhịn không được nữa, khóc rống một kiếm đâm tới, nhưng Quân Thiếu Tần là ai, lập tức lắc mình một cái liền tránh khỏi kiếm của nàng, mạnh mẽ kẹp chặt cổ tay của nàng, vừa dùng lực, kiếm trong tay nàng liền rơi xuống!
Một tay hắn ôm nàng kéo vào trong ngực, dùng sức ôm chặt nàng, nàng thấy rõ ràng vẻ lo lắng trong mắt của hắn, trong nháy mắt bộc lộ ra ngoài như trút được gánh nặng. . . . . . Ánh mắt thâm tình như vậy, có thể làm cho bất kỳ nữ nhân nào vì hắn mà vào sinh ra tử.
Cho tới bây giờ, hắn vẫn còn diễn trò sao?
"Vì cái gì. . . . . . Chàng không buông tha cho ta?" Nàng bi ai nhìn hắn, gần như nghiến răng: "Nhất định phải thiếp chết, chàng mới bằng lòng buông tay sao?"
Đôi cánh tay hắn gắt gao ôm nàng, từng trận run rẩy, hoàn toàn không phải dịu dàng thường ngày: "Ta không để cho nàng chết, nếu như nàng tự tử, ta chính là xuống hoàng tuyền, cũng phải đuổi nàng trở về!"
Nàng yếu ớt cười một tiếng, run rẩy giữa hai cánh tay hắn như nhụy hoa trong gió, như người chết chìm liều mạng giãy giụa trong hồ nước vô biên, toàn thân đều là lạnh lẽo đâm vào cốt tủy, lạnh đến không thấy mặt trời, chỉ còn lại đáy lòng một mảnh trống rỗng, hắn mở miệng kêu nàng, vẫn còn nói cái gì, nàng lại nghe không rõ, cũng không muốn nghe nữa, trong tai nàng chỉ nghe giọng nói của mình, từng tiếng đều là hận!
Mắt thấy nàng giống như mất lý trí, rút cây trâm xuống muốn đâm chính mình, hắn vội vàng lật tay làm lưỡi dao đánh trúng bên cổ của nàng, đánh nàng ngất đi, rốt cuộc nàng mới yên tĩnh lại, mềm nhũn ngã vào trong lòng hắn, toàn bộ xung quanh đều mông lung ảm đạm, khuôn mặt của hắn ở trong mắt nàng chợt xa chợt gần, dần dần mơ hồ. . . . . .
Trong tẩm điện, nhóm thái y cách màn che chẩn mạch cho Vân Tĩnh Hảo, lần chẩn bệnh này xem rất lâu, lại còn điều nữ quan Thượng ngủ tới đây, cẩn thận kiểm tra đồng sử (kinh nguyệt đó các bạn).
Quân Thiếu Tần ở một bên đợi đến lòng nóng như lửa đốt, đi qua đi lại, lúc đang muốn hành động thì sắc mặt Phùng Lương lại lộ ra vẻ mặt vui mừng lau mồ hôi trên đầu một cái, cùng với thái y khác cùng nhau quỳ xuống, cuối cùng lên tiếng chúc mừng Quân Thiếu Tần!
Quân Thiếu Tần có chút lờ mờ, liền nghe Phùng Lương trả lời: "Vi thần chúc mừng hoàng thượng, nương nương lại có hỉ mạch, bởi vì thai nhi còn chưa đầy tháng, nếu không phải nương nương ngất đi, thật đúng là không dễ dàng phát giác, chỉ là hiện nay mạch tượng của nương nương còn suy yếu, vẫn cần cẩn thận điều dưỡng, lại không thể chịu bất kỳ kích thích nào, nếu không, một khi đẻ non lần nữa, chỉ sợ chính là đại kiếp nạn."
Cũng không biết Quân Thiếu Tần có nghe rõ ràng hay không, liền ngây ngốc gật đầu, tựa như thở phào nhẹ nhõm, rồi lại bỗng dưng chấn động, chợt trợn to hai mắt, một tay nắm chặt lấy Phùng Lương: "Ngươi nói cái gì?"
"Vi. . . . . . Vi thần nói là, nương nương lại. . . . . . Lại có hỉ mạch!" Phùng Lương bị hắn hù dọa một cái như vậy, cũng trở nên nói lắp rồi.
Đây chính là chuyện vui ai cũng không ngờ tới, Vân Tĩnh Hảo đẻ non không bao lâu, thân thể lại luôn luôn yếu, ai sẽ nghĩ tới, nàng lại nhanh như vậy lại có bầu!
Sau khi Quân Thiếu Tần khiếp sợ chính là mừng như điên, sải bước chạy vội tới trước giường, không để ý cung nhân thái y ở bên, một tay vén rèm che lên, cẩn thận từng li từng tí ôm Vân Tĩnh Hảo còn chưa tỉnh lại vào trong ngực, tay xoa nhẹ trên bụng nàng, tựa như đang cầm đồ sứ nhẹ dễ vỡ trong lòng bàn tay.
Mọi người vội vàng khom người rời khỏi, chỉ có Ninh Thư Viễn tiến lên nhắc nhở: "Hoàng thượng, ngài vẫn là trước phái người đi Đình Úy phủ đón Chu Nhan về đi, bằng không, nương nương vừa tỉnh lại, lại muốn cùng ngài náo loạn."
Quân Thiếu Tần cau mày không nói, chỉ chuyên chú nhìn Vân Tĩnh Hảo, cũng là lần đầu tiên, hắn thấy nàng vừa ngủ vừa khóc, nước mắt không tiếng động nhỏ xuống từ đuôi mắt nàng, chảy vào giữa tóc mai đen dày của nàng, hắn cúi đầu hôn lên giọt nước mắt trên tóc mai của nàng, môi hôn xuống khóe mắt nàng, tâm cùn cùn đau, giống như dao găm rỉ sắt chầm chậm mà cắt.
Đây là nữ tử hắn trân trọng luyến tiếc nâng niu ở trong lòng bàn tay thương yêu, đây là hắn lập lời thề, nguyện vì nàng tránh gió che mưa, cho nàng một đời kiều thê an bình, thế nhưng giờ phút này hắn lại chỉ có thể nhìn nàng rơi lệ, cái gì cũng không làm được, trong ánh mắt thâm trầm của hắn, rốt cuộc có gợn sóng nguy hiểm, trong lúc nhất thời sát ý đập vào mặt.
"Trẫm tự mình đi đón Chu Nhan, ngươi đi truyền chỉ, lệnh A Thú tạm thời nắm giữ Hổ Phù chấp chưởng cấm vệ quân, phong bế mười hai cửa kinh đô và vùng lân cận, toàn thành giới nghiêm, không cho ra vào! Lệnh cho Thần Vũ tướng quân Trầm Quang Liệt mang binh bảo vệ hoàng cung, giám thị chặt chẽ Hàm Chương điện, nếu có dị động, lập tức bẩm báo cho trẫm, mặt khác tăng thêm nhân thủ bảo vệ Càn Nguyên điện, bất luận kẻ nào cũng không được đến gần! Lệnh cho Hộ Quốc Tướng Quân Bùi Dũng đóng quân ngoài thành, thời khắc chuẩn bị chiến tranh!"
Ninh Thư Viễn nghe xong lời này thì biết rõ, rốt cuộc hoàng đế muốn xuống tay với trưởng công chúa! Mấy năm gần đây, trưởng công chúa tự mình nuôi tử sĩ, âm thầm lôi kéo tướng lĩnh trong quân, lòng mưu phản đã rõ rành rành, mấy ngày này động tác càng thường xuyên, lại mượn cơ hội hồi cung, điều toàn bộ tử sĩ vào cung vua, vừa ngầm thông đồng với Cá Sấu, vọng tưởng mượn binh mã Cá Sấu đối kháng đại quân Bùi Dũng, hoàng thượng dễ dàng tha thứ đến nay, lần nữa nhượng bộ, mọi cách thỏa hiệp, là vì tôn kính nàng là bậc bề trên, nhưng chuyện này cũng không hề ý nghĩa nàng có thể quên hết tất cả!
Ninh Thư Viễn nói một tiếng "Vâng", rồi lại có chút bất an: "Hoàng thượng, theo vi thần biết, mặc dù Trầm Quang Liệt và Bùi Dũng trung thành, nhưng tướng lĩnh trong quân đội hai người, có không ít cùng trưởng công chúa giao tình khá sâu. . . . . ."
"Không sao." Quân Thiếu Tần đứng lên, đắp chăn lên cho Vân Tĩnh Hảo, nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên mặt nàng, nói rõ ràng rành mạch: "Giang sơn của trẫm, dựa vào nàng mua chuộc mấy phế vật, liền có thể đoạt lấy, vậy còn cần trẫm làm gì?"
Ninh Thư Viễn không nói thêm nữa, lĩnh mệnh mà đi.
Quân Thiếu Tần lại nhìn Vân Tĩnh Hảo một lúc lâu, mới ra khỏi tẩm điện, thái y nói, Vân Tĩnh Hảo uống thuốc, phải ban đêm mới có thể tỉnh lại, hắn chỉ muốn mang Chu Nhan về trước khi Vân Tĩnh Hảo tỉnh lại, hiểu lầm có thể cởi bỏ.
Sau khi hắn rời đi, Càn Nguyên điện khôi phục yên tĩnh, đến gần tối, Tiểu Thuận Tử đưa đồ ăn nước trà tới đây, lại đốt đèn liên tử trong điện, thấy Vân Tĩnh Hảo còn chưa tỉnh lại, hắn lại lui ra ngoài, mới vừa khép lại cửa điện, thì nghe thấy thị vệ hét to lên một tiếng: "Là người nào!"
Ánh nến sáng choang, hắn bước nhanh tiến nhanh tới, lại thấy thị vệ hai bên đang bao vây Giang Ánh Nguyệt vào giữa, hắn vội vàng quát thị vệ dừng lại, cầm phất trần trong tay cúi người thi lễ với Giang Ánh Nguyệt, hỏi: "Không biết tiểu chủ đến Càn Nguyên điện có chuyện gì?"
Giang Ánh Nguyệt vẫn mặc một thân áo vàng, tay áo dài khẽ mở, trên búi tóc rủ xuống vài sợi tơ bạc Lưu Tô, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của nàng, dưới ánh nến chiếu rọi, quả nhiên là vô cùng xinh đẹp, trên tay nàng mang theo một cái hộp đựng thức ăn, cười một cách tự nhiên nói: "Nghe nói Hoàng quý phi nương nương có thai, ta đặc biệt tự mình làm chút mứt hoa quả tới chúc mừng nương nương, bên trong những mứt hoa quả này ta có bỏ thêm đường cam táo ta tự làm, so trong cung vốn có mùi vị tốt hơn rất nhiều, nếu như nương nương cảm thấy tinh thần có chút không tập trung, lòng buồn bực tích tụ cái gì, ăn một chút hoặc pha trà uống, tối ngủ cũng có thể an ổn một chút!"
Nàng thật đúng là ân cần, buổi chiều thái y mới chẩn ra Hoàng quý phi có thai, gần tối nàng liền đưa hộp đựng thức ăn tới, dùng hết tâm tư như vậy, bên trong không chừng có ngân châm cũng không dò ra cái gì. . . . . . Tiểu Thuận Tử nghĩ như vậy, liền không khỏi trừng mắt lên, ngó qua nàng, lại thấy khuôn mặt nàng mỉm cười, ánh mắt tinh khiết như tịnh thủy, không hề thấy một tia tâm cơ, hắn liền nhắm mắt nói: "Tiểu chủ thật là có lòng, chỉ là lúc này nương nương còn chưa tỉnh, nô tài cũng không dám thay mặt nương nương nhận lấy hộp đựng thức ăn, không bằng ngày mai tiểu chủ trở lại một chuyến đi."
Giang Ánh Nguyệt vốn là người thông minh, nghe rõ ý cẩn thận đề phòng trong lời nói của hắn, chỉ cười cười, nói: "Nếu như thế, vậy ngày mai ta liền trở lại, lại nói nương nương mới đẻ non không lâu, lần mang thai này phải đặc biệt cẩn thận, ngày mai ta sẽ nấu chút canh dùng nấm tuyết, rất tốt cho bổ khí dưỡng thần, nhất định nương nương thích ăn."
Nàng trời sinh là một cao thủ diễn trò, trong lời nói không có một tia bất mãn, ngược lại giống như thật sự đang quan tâm Vân Tĩnh Hảo, Tiểu Thuận Tử cũng không nói cái khác, chỉ tự mình đưa nàng ra ngoài.
Lúc này, có y thị của Thái Y Viện đưa thảo dược qua, bởi vì mỗi ngày Vân Tĩnh Hảo đều phải ngâm mình tắm thuốc, do đó Thái Y Viện sẽ đúng giờ lệnh y thị đưa lượng lớn thảo dược tới, do cung nhân Càn Nguyên điện nấu, sau đó hầu hạ Vân Tĩnh Hảo tắm rửa.
Tiểu Thuận Tử nhìn một chút thảo dược trong giỏ tre sau lưng y thị, cũng không quá để ý, chỉ vội vàng trở về tẩm điện trực, ngược lại Giang Ánh Nguyệt dừng chân lại, nhìn y thị này vài lần.
Nô tài hầu hạ trong Thái Y Viện, có y nữ cùng y thị, trong đó y thị phụ trách đưa thuốc cùng sắc thuốc, bởi vì thường tiếp xúc cùng hậu phi, cũng chỉ có thể là thái giám tịnh thân, nhưng y thị trước mắt này bộ dáng cũng không khỏi rất cao to tuấn mỹ đi, phong thái thanh nhã giống như người trong tranh.
Trong lòng nàng nổi lên nghi ngờ, nhưng không lộ ra, với nàng mà nói, Càn Nguyên điện này càng loạn càng tốt, tốt nhất là trà trộn vào một hai tên thích khách, muốn mạng Vân Tĩnh Hảo, đó mới sảng khoái nha!
Sau nửa canh giờ, quả thực ứng với nguyền rủa của nàng!
Càn Nguyên điện rối loạn, thật sự là rối loạn!
Quân Thiếu Tần tự mình mang Chu Nhan và Hà cô cô về cung, ai ngờ, trở về tẩm điện, lại nhìn thấy nằm trên giường rồng lại là cung nữ mới chết không lâu, mà Vân Tĩnh Hảo lại biến mất không thấy nữa!
Thần vũ tướng quân Trầm Quang Liệt lập tức truyền khẩu dụ đóng cửa cung, lệnh khóa cửa cung lại, tránh các cung cấm, các cung nơi hậu phi ở từng cái tiếp nhận lục soát, người bên trong không được ra ngoài, nếu người nào làm trái thánh dụ, ngăn trở lục soát, trảm!
Do sau khi đại trạch Vân gia bị đốt, Ninh Thư Viễn vẫn tra tìm vị trí của Chu Nhan, cuối cùng hôm nay tìm được người, hắn vội vàng vào cung kiến giá, chính là muốn tới bẩm báo chuyện này, ai ngờ, vừa đến Ngự Thư Phòng liền nhìn thấy một màn nguy hiểm này, hắn và Tiểu Thuận Tử liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy không hiểu ———- đây là đang nháo tuồng nào vậy?
Mà thị vệ trực xung quanh cũng không biết như thế nào cho phải, thấy Vân Tĩnh Hảo cầm hung khí, vội vàng đồng loạt xông lên, rồi lại bị Quân Thiếu Tần giơ tay lên ngăn cản!
Chỉ là, lúc này Vân Tĩnh Hảo nơi nào còn nghe Quân Thiếu Tần đuổi theo giải thích, xoay người muốn đi, trong lòng Quân Thiếu Tần biết, nếu hôm nay để nàng đi, chỉ sợ đời này cũng không thấy được nàng, vì vậy lại đuổi theo, cố ý khơi lên lửa giận của nàng, lời nói ra giống như ngâm qua băng tuyết: "Nàng cứ đi như thế sao? Lúc trước, cha nàng bị chém đầu, mặc dù là vì Tiêu gia hãm hại, nhưng rốt cuộc là ta tự mình hạ thánh chỉ, ta không trừ diệt hắn, làm sao có thể ổn định Tiêu gia? Hôm nay người thân còn sót lại của nàng cũng chết trong tay ta, nàng cứ đi như thế thì tính là bản lĩnh gì, nếu nàng có bản lĩnh liền tới giết chết ta đi!"
Vân Tĩnh Hảo nghe lời này, nhất thời lệ như suối trào, đối với hắn hận ý tăng thêm, nhất thời tuyệt vọng muốn điên, cũng nhịn không được nữa, khóc rống một kiếm đâm tới, nhưng Quân Thiếu Tần là ai, lập tức lắc mình một cái liền tránh khỏi kiếm của nàng, mạnh mẽ kẹp chặt cổ tay của nàng, vừa dùng lực, kiếm trong tay nàng liền rơi xuống!
Một tay hắn ôm nàng kéo vào trong ngực, dùng sức ôm chặt nàng, nàng thấy rõ ràng vẻ lo lắng trong mắt của hắn, trong nháy mắt bộc lộ ra ngoài như trút được gánh nặng. . . . . . Ánh mắt thâm tình như vậy, có thể làm cho bất kỳ nữ nhân nào vì hắn mà vào sinh ra tử.
Cho tới bây giờ, hắn vẫn còn diễn trò sao?
"Vì cái gì. . . . . . Chàng không buông tha cho ta?" Nàng bi ai nhìn hắn, gần như nghiến răng: "Nhất định phải thiếp chết, chàng mới bằng lòng buông tay sao?"
Đôi cánh tay hắn gắt gao ôm nàng, từng trận run rẩy, hoàn toàn không phải dịu dàng thường ngày: "Ta không để cho nàng chết, nếu như nàng tự tử, ta chính là xuống hoàng tuyền, cũng phải đuổi nàng trở về!"
Nàng yếu ớt cười một tiếng, run rẩy giữa hai cánh tay hắn như nhụy hoa trong gió, như người chết chìm liều mạng giãy giụa trong hồ nước vô biên, toàn thân đều là lạnh lẽo đâm vào cốt tủy, lạnh đến không thấy mặt trời, chỉ còn lại đáy lòng một mảnh trống rỗng, hắn mở miệng kêu nàng, vẫn còn nói cái gì, nàng lại nghe không rõ, cũng không muốn nghe nữa, trong tai nàng chỉ nghe giọng nói của mình, từng tiếng đều là hận!
Mắt thấy nàng giống như mất lý trí, rút cây trâm xuống muốn đâm chính mình, hắn vội vàng lật tay làm lưỡi dao đánh trúng bên cổ của nàng, đánh nàng ngất đi, rốt cuộc nàng mới yên tĩnh lại, mềm nhũn ngã vào trong lòng hắn, toàn bộ xung quanh đều mông lung ảm đạm, khuôn mặt của hắn ở trong mắt nàng chợt xa chợt gần, dần dần mơ hồ. . . . . .
Trong tẩm điện, nhóm thái y cách màn che chẩn mạch cho Vân Tĩnh Hảo, lần chẩn bệnh này xem rất lâu, lại còn điều nữ quan Thượng ngủ tới đây, cẩn thận kiểm tra đồng sử (kinh nguyệt đó các bạn).
Quân Thiếu Tần ở một bên đợi đến lòng nóng như lửa đốt, đi qua đi lại, lúc đang muốn hành động thì sắc mặt Phùng Lương lại lộ ra vẻ mặt vui mừng lau mồ hôi trên đầu một cái, cùng với thái y khác cùng nhau quỳ xuống, cuối cùng lên tiếng chúc mừng Quân Thiếu Tần!
Quân Thiếu Tần có chút lờ mờ, liền nghe Phùng Lương trả lời: "Vi thần chúc mừng hoàng thượng, nương nương lại có hỉ mạch, bởi vì thai nhi còn chưa đầy tháng, nếu không phải nương nương ngất đi, thật đúng là không dễ dàng phát giác, chỉ là hiện nay mạch tượng của nương nương còn suy yếu, vẫn cần cẩn thận điều dưỡng, lại không thể chịu bất kỳ kích thích nào, nếu không, một khi đẻ non lần nữa, chỉ sợ chính là đại kiếp nạn."
Cũng không biết Quân Thiếu Tần có nghe rõ ràng hay không, liền ngây ngốc gật đầu, tựa như thở phào nhẹ nhõm, rồi lại bỗng dưng chấn động, chợt trợn to hai mắt, một tay nắm chặt lấy Phùng Lương: "Ngươi nói cái gì?"
"Vi. . . . . . Vi thần nói là, nương nương lại. . . . . . Lại có hỉ mạch!" Phùng Lương bị hắn hù dọa một cái như vậy, cũng trở nên nói lắp rồi.
Đây chính là chuyện vui ai cũng không ngờ tới, Vân Tĩnh Hảo đẻ non không bao lâu, thân thể lại luôn luôn yếu, ai sẽ nghĩ tới, nàng lại nhanh như vậy lại có bầu!
Sau khi Quân Thiếu Tần khiếp sợ chính là mừng như điên, sải bước chạy vội tới trước giường, không để ý cung nhân thái y ở bên, một tay vén rèm che lên, cẩn thận từng li từng tí ôm Vân Tĩnh Hảo còn chưa tỉnh lại vào trong ngực, tay xoa nhẹ trên bụng nàng, tựa như đang cầm đồ sứ nhẹ dễ vỡ trong lòng bàn tay.
Mọi người vội vàng khom người rời khỏi, chỉ có Ninh Thư Viễn tiến lên nhắc nhở: "Hoàng thượng, ngài vẫn là trước phái người đi Đình Úy phủ đón Chu Nhan về đi, bằng không, nương nương vừa tỉnh lại, lại muốn cùng ngài náo loạn."
Quân Thiếu Tần cau mày không nói, chỉ chuyên chú nhìn Vân Tĩnh Hảo, cũng là lần đầu tiên, hắn thấy nàng vừa ngủ vừa khóc, nước mắt không tiếng động nhỏ xuống từ đuôi mắt nàng, chảy vào giữa tóc mai đen dày của nàng, hắn cúi đầu hôn lên giọt nước mắt trên tóc mai của nàng, môi hôn xuống khóe mắt nàng, tâm cùn cùn đau, giống như dao găm rỉ sắt chầm chậm mà cắt.
Đây là nữ tử hắn trân trọng luyến tiếc nâng niu ở trong lòng bàn tay thương yêu, đây là hắn lập lời thề, nguyện vì nàng tránh gió che mưa, cho nàng một đời kiều thê an bình, thế nhưng giờ phút này hắn lại chỉ có thể nhìn nàng rơi lệ, cái gì cũng không làm được, trong ánh mắt thâm trầm của hắn, rốt cuộc có gợn sóng nguy hiểm, trong lúc nhất thời sát ý đập vào mặt.
"Trẫm tự mình đi đón Chu Nhan, ngươi đi truyền chỉ, lệnh A Thú tạm thời nắm giữ Hổ Phù chấp chưởng cấm vệ quân, phong bế mười hai cửa kinh đô và vùng lân cận, toàn thành giới nghiêm, không cho ra vào! Lệnh cho Thần Vũ tướng quân Trầm Quang Liệt mang binh bảo vệ hoàng cung, giám thị chặt chẽ Hàm Chương điện, nếu có dị động, lập tức bẩm báo cho trẫm, mặt khác tăng thêm nhân thủ bảo vệ Càn Nguyên điện, bất luận kẻ nào cũng không được đến gần! Lệnh cho Hộ Quốc Tướng Quân Bùi Dũng đóng quân ngoài thành, thời khắc chuẩn bị chiến tranh!"
Ninh Thư Viễn nghe xong lời này thì biết rõ, rốt cuộc hoàng đế muốn xuống tay với trưởng công chúa! Mấy năm gần đây, trưởng công chúa tự mình nuôi tử sĩ, âm thầm lôi kéo tướng lĩnh trong quân, lòng mưu phản đã rõ rành rành, mấy ngày này động tác càng thường xuyên, lại mượn cơ hội hồi cung, điều toàn bộ tử sĩ vào cung vua, vừa ngầm thông đồng với Cá Sấu, vọng tưởng mượn binh mã Cá Sấu đối kháng đại quân Bùi Dũng, hoàng thượng dễ dàng tha thứ đến nay, lần nữa nhượng bộ, mọi cách thỏa hiệp, là vì tôn kính nàng là bậc bề trên, nhưng chuyện này cũng không hề ý nghĩa nàng có thể quên hết tất cả!
Ninh Thư Viễn nói một tiếng "Vâng", rồi lại có chút bất an: "Hoàng thượng, theo vi thần biết, mặc dù Trầm Quang Liệt và Bùi Dũng trung thành, nhưng tướng lĩnh trong quân đội hai người, có không ít cùng trưởng công chúa giao tình khá sâu. . . . . ."
"Không sao." Quân Thiếu Tần đứng lên, đắp chăn lên cho Vân Tĩnh Hảo, nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên mặt nàng, nói rõ ràng rành mạch: "Giang sơn của trẫm, dựa vào nàng mua chuộc mấy phế vật, liền có thể đoạt lấy, vậy còn cần trẫm làm gì?"
Ninh Thư Viễn không nói thêm nữa, lĩnh mệnh mà đi.
Quân Thiếu Tần lại nhìn Vân Tĩnh Hảo một lúc lâu, mới ra khỏi tẩm điện, thái y nói, Vân Tĩnh Hảo uống thuốc, phải ban đêm mới có thể tỉnh lại, hắn chỉ muốn mang Chu Nhan về trước khi Vân Tĩnh Hảo tỉnh lại, hiểu lầm có thể cởi bỏ.
Sau khi hắn rời đi, Càn Nguyên điện khôi phục yên tĩnh, đến gần tối, Tiểu Thuận Tử đưa đồ ăn nước trà tới đây, lại đốt đèn liên tử trong điện, thấy Vân Tĩnh Hảo còn chưa tỉnh lại, hắn lại lui ra ngoài, mới vừa khép lại cửa điện, thì nghe thấy thị vệ hét to lên một tiếng: "Là người nào!"
Ánh nến sáng choang, hắn bước nhanh tiến nhanh tới, lại thấy thị vệ hai bên đang bao vây Giang Ánh Nguyệt vào giữa, hắn vội vàng quát thị vệ dừng lại, cầm phất trần trong tay cúi người thi lễ với Giang Ánh Nguyệt, hỏi: "Không biết tiểu chủ đến Càn Nguyên điện có chuyện gì?"
Giang Ánh Nguyệt vẫn mặc một thân áo vàng, tay áo dài khẽ mở, trên búi tóc rủ xuống vài sợi tơ bạc Lưu Tô, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của nàng, dưới ánh nến chiếu rọi, quả nhiên là vô cùng xinh đẹp, trên tay nàng mang theo một cái hộp đựng thức ăn, cười một cách tự nhiên nói: "Nghe nói Hoàng quý phi nương nương có thai, ta đặc biệt tự mình làm chút mứt hoa quả tới chúc mừng nương nương, bên trong những mứt hoa quả này ta có bỏ thêm đường cam táo ta tự làm, so trong cung vốn có mùi vị tốt hơn rất nhiều, nếu như nương nương cảm thấy tinh thần có chút không tập trung, lòng buồn bực tích tụ cái gì, ăn một chút hoặc pha trà uống, tối ngủ cũng có thể an ổn một chút!"
Nàng thật đúng là ân cần, buổi chiều thái y mới chẩn ra Hoàng quý phi có thai, gần tối nàng liền đưa hộp đựng thức ăn tới, dùng hết tâm tư như vậy, bên trong không chừng có ngân châm cũng không dò ra cái gì. . . . . . Tiểu Thuận Tử nghĩ như vậy, liền không khỏi trừng mắt lên, ngó qua nàng, lại thấy khuôn mặt nàng mỉm cười, ánh mắt tinh khiết như tịnh thủy, không hề thấy một tia tâm cơ, hắn liền nhắm mắt nói: "Tiểu chủ thật là có lòng, chỉ là lúc này nương nương còn chưa tỉnh, nô tài cũng không dám thay mặt nương nương nhận lấy hộp đựng thức ăn, không bằng ngày mai tiểu chủ trở lại một chuyến đi."
Giang Ánh Nguyệt vốn là người thông minh, nghe rõ ý cẩn thận đề phòng trong lời nói của hắn, chỉ cười cười, nói: "Nếu như thế, vậy ngày mai ta liền trở lại, lại nói nương nương mới đẻ non không lâu, lần mang thai này phải đặc biệt cẩn thận, ngày mai ta sẽ nấu chút canh dùng nấm tuyết, rất tốt cho bổ khí dưỡng thần, nhất định nương nương thích ăn."
Nàng trời sinh là một cao thủ diễn trò, trong lời nói không có một tia bất mãn, ngược lại giống như thật sự đang quan tâm Vân Tĩnh Hảo, Tiểu Thuận Tử cũng không nói cái khác, chỉ tự mình đưa nàng ra ngoài.
Lúc này, có y thị của Thái Y Viện đưa thảo dược qua, bởi vì mỗi ngày Vân Tĩnh Hảo đều phải ngâm mình tắm thuốc, do đó Thái Y Viện sẽ đúng giờ lệnh y thị đưa lượng lớn thảo dược tới, do cung nhân Càn Nguyên điện nấu, sau đó hầu hạ Vân Tĩnh Hảo tắm rửa.
Tiểu Thuận Tử nhìn một chút thảo dược trong giỏ tre sau lưng y thị, cũng không quá để ý, chỉ vội vàng trở về tẩm điện trực, ngược lại Giang Ánh Nguyệt dừng chân lại, nhìn y thị này vài lần.
Nô tài hầu hạ trong Thái Y Viện, có y nữ cùng y thị, trong đó y thị phụ trách đưa thuốc cùng sắc thuốc, bởi vì thường tiếp xúc cùng hậu phi, cũng chỉ có thể là thái giám tịnh thân, nhưng y thị trước mắt này bộ dáng cũng không khỏi rất cao to tuấn mỹ đi, phong thái thanh nhã giống như người trong tranh.
Trong lòng nàng nổi lên nghi ngờ, nhưng không lộ ra, với nàng mà nói, Càn Nguyên điện này càng loạn càng tốt, tốt nhất là trà trộn vào một hai tên thích khách, muốn mạng Vân Tĩnh Hảo, đó mới sảng khoái nha!
Sau nửa canh giờ, quả thực ứng với nguyền rủa của nàng!
Càn Nguyên điện rối loạn, thật sự là rối loạn!
Quân Thiếu Tần tự mình mang Chu Nhan và Hà cô cô về cung, ai ngờ, trở về tẩm điện, lại nhìn thấy nằm trên giường rồng lại là cung nữ mới chết không lâu, mà Vân Tĩnh Hảo lại biến mất không thấy nữa!
Thần vũ tướng quân Trầm Quang Liệt lập tức truyền khẩu dụ đóng cửa cung, lệnh khóa cửa cung lại, tránh các cung cấm, các cung nơi hậu phi ở từng cái tiếp nhận lục soát, người bên trong không được ra ngoài, nếu người nào làm trái thánh dụ, ngăn trở lục soát, trảm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.