Chương 34
Tịnh Nguyệt Tư Hoa
03/08/2016
Tối nay Quân Thiếu Tần cũng có chút bất đồng, mặc dù lòng hắn tràn đầy tức
giận mờ mịt trước đó chưa từng có, nhưng vẫn nguyện ý đi dụ dỗ Vân Tĩnh
Hảo, do đó kéo nàng vào trong ngực, chuyển hướng nói: "Chớ ngủ, trẫm còn chưa có dùng bữa tối, nàng thức dậy bồi trẫm cùng nhau dùng thôi."
Vân Tĩnh Hảo thật lâu không đáp lời, Quân Thiếu Tần liền thật sự kéo nàng xuống giường, đi tới bàn trang điểm, cầm lược răng ngà (ngà voi), lần nữa trở lại bên người nàng, tỉ mỉ săn sóc chải tóc lên cho nàng, nụ cười nơi khóe môi hắn như có như không, cầm lược răng ngà bằng một tay, đúng là cực kỳ linh hoạt, đầu ngón tay như dẫn theo ngọn lửa nóng bỏng, xuyên qua mái tóc thật dày tới da đầu nàng, làm cho nơi đó một mảnh nóng rực, trong nháy mắt, ấm áp này liền truyền khắp toàn thân nàng, khiến cả người nàng như tắm trong nắng ấm, đuổi đi lạnh lẽo nơi đáy lòng.
Không đợi nàng kịp phản ứng, hắn đã lấy cây trâm hải đường kia, cài vào trong búi tóc nàng, dắt tay nàng đi tới trước bàn, lại lệnh Tiểu Thuận Tử truyền lệnh, không bao lâu, từng món ăn tinh xảo mê người liền truyền ra, đều là những món thường ngày nàng thích, còn có một bình rượu hoa đào do Ngự Thiện Phòng đặc chế, hắn đuổi cung nhân lui ra, kêu nàng tự mình hầu hạ.
Nàng liền tự mình cầm bình, cho hắn thêm tí rượu, khi vừa muốn đổ cho mình, thế nhưng hắn lại chợt bắt được cổ tay nàng, nhìn nàng mỉm cười một cái, nói: "Thân thể nàng không tốt, vẫn là đừng uống, trẫm bảo Ngự Thiện Phòng hầm cháo gà cho nàng, dựa vào khẩu vị của nàng, bỏ mỡ, nàng nếm thử một chút."
Hắn nói chuyện thì đáy mắt lộ ra tình ý hoà thuận vui vẻ, như bình rượu ngon này triền miên say lòng người, làm cho người ta vừa nhìn mà lâng lâng, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng Vân Tĩnh Hảo lại nhảy dựng, cả người cũng khẩn trương lên, không tự chủ được tránh khỏi ánh mắt hắn, ngồi xa xa ra.
Quân Thiếu Tần thấy vậy thở dài một cái: "Như thế nào một bộ dáng sợ trẫm ăn nàng, trẫm đáng sợ như vậy sao?" Hắn duỗi tay về phía nàng, váy dài rủ xuống tựa như Lưu Vân (luồng nước): "Nghe lời, tới đây."
Nghe hắn phân phó, Vân Tĩnh Hảo chỉ có thể đè nén khẩn trương trong lòng, ngồi vào bên cạnh hắn, lúc này hắn mới nở nụ cười hài lòng, múc một muỗng cháo gà, tiến tới bên môi nàng, trong khẩu khí thêm một tia cứng rắn: "Uống nó."
Vân Tĩnh Hảo ngửi mùi tanh của thịt, lại tái phát ghê tởm, không khỏi lắc đầu liên tục, che miệng nói: "Không muốn ăn."
Môi Quân Thiếu Tần liền mân thành đường cong hơi giận: "Tiểu Thuận Tử nói, ban ngày nàng ăn một chút cháo trắng, nàng bây giờ. . . . . . Chính là cần bồi bổ thêm, nàng nghe lời, uống nó, nếu không trẫm không buông tha nàng!"
Ánh mắt Vân Tĩnh Hảo ngưng trọng———— hắn nói, nàng bây giờ chính là cần bồi bổ thêm, chẳng lẽ hắn biết cái gì rồi?
Suy nghĩ một chút lại không thể, nàng vẫn rất cẩn thận, giấu giếm đến giọt nước cũng không lọt, sao hắn biết?
Hồi lâu không thấy nàng há mồm, Quân Thiếu Tần liền không có kiên nhẫn, trực tiếp ngậm cháo gà vào trong miệng, tiếp theo ôm nàng vào ngực, đôi môi cứng rắn mở ra môi nàng, bá đạo mớm cháo gà vào trong miệng nàng, nàng rên rỉ "Ô ô", dùng sức đẩy hắn, nhưng không thể thoát ra chút nào, cuối cùng bị buộc nuốt cháo gà xuống.
Thế nhưng hắn vẫn không chịu bỏ qua, cầm chén lại uống một hớp, sau đó ngăn chặn cái ót nàng, tiếp tục mớm cho nàng, đến khi một chén cháo gà mớm xong rồi, hắn mới buông lỏng nàng ra, rồi lại múc một muỗng canh cá lạc trắng bổ khí dưỡng huyết đút tới bên môi nàng.
Dường như Vân Tĩnh Hảo không chịu ăn, đau thương kêu lên: "Thiếp cũng không phải là đứa trẻ, không cần trông nom!"
"Không cần trẫm trông nom?" Quân Thiếu Tần nhíu mày: "Dù là nàng đến bảy tám mươi tuổi, cả đời này trẫm cũng xác định trông nom rồi! Nếu như nàng không chịu tự mình ăn, trẫm cần phải buộc nàng ăn!"
Vân Tĩnh Hảo nhìn hắn chằm chằm, trong lòng giận, rồi lại không có cách nào, chỉ đành phải hung hăng cắn môi, bưng chén, ăn chén canh cá, chỉ là ăn xong rồi dạ dày liền bắt đầu sôi trào, tim đột nhiên đập mạnh, không nhịn được nằm sấp bên cạnh bàn nôn mửa một trận!
Quân Thiếu Tần nhìn đau lòng không dứt, thò tay muốn đỡ nàng vào trong ngực, nhưng cuối cùng hạ quyết tâm nhịn được, chỉ nắm ly sứ nhỏ, đem rượu ngon uống, ly nhỏ trong tay bị hắn bóp nát bấy, mảnh sứ vỡ hung hăng đâm vào lòng bàn tay hắn, thế nhưng hắn lại giống như không có phát giác, chỉ nhìn nàng không chớp mắt, giọng nói bình tĩnh mà nguy hiểm: "Vân Tĩnh Hảo, trẫm hỏi nàng, nàng có điều gì gạt trẫm không?"
Vân Tĩnh Hảo uống hớp trà ngon, thuận thuận khí, mới tốt một chút, nghe hắn hỏi như vậy, trong lòng lại cả kinh, chỉ mạnh mẽ tự trấn định cười một tiếng: "Hoàng thượng đây là làm sao vậy? Sao đột nhiên hỏi cái này sao nói kỳ quái vậy?" Nàng cúi đầu, lại thấy trong tay hắn không ngừng có giọt máu rơi, không khỏi rùng mình một cái, vội đi ra ngoài lấy chậu nước đi vào, lại phân phó Tiểu Thuận Tử đi lấy thuốc trị thương cùng băng gạc cầm máu.
Nàng mở lòng bàn tay máu thịt be bét của hắn ra, gỡ những mảnh sứ vỡ ra, dùng sợi bông sạch sẽ tẩm thuốc xức lên, thuốc kia vừa đụng đến da thịt, chính là đau rát, thế nhưng hắn lại chỉ nhìn nàng, trong ánh mắt thoáng qua một tia khổ sở, như chuồn chuồn lướt nước: "Vân Tĩnh Hảo, rốt cuộc nàng là dạng nữ nhân gì?"
Vân Tĩnh Hảo sắc mặt hòa nhã không thay đổi chút nào, băng bó kỹ tay cho hắn, không chút hoang mang nói: "Hoàng thượng, nô tì chẳng qua là nữ nhân bên cạnh người."
Quân Thiếu Tần cong khóe miệng, giống như cười: "Nhưng nàng cự tuyệt không muốn làm nữ nhân của trẫm, phải không?"
Vân Tĩnh Hảo buồn cười, rót cho hắn ly rượu, đưa tới cạnh môi hắn, tiếng cười lười biếng mà ngây thơ, cả người vẫn là không có tim không có phổi như vậy: "Hoàng thượng là phu quân nô tì, nô tì có hoàng thượng, cả ngày lẫn đêm đều nhớ hoàng thượng, như thế nào lại. . . . . ."
"Nói láo!" Quân Thiếu Tần chợt cắt đứt nàng, một phen hất ly trong tay nàng rơi xuống, ôm nàng trở về trên giường, cúi đầu hôn môi nàng.
Vân Tĩnh Hảo đúng là trước đó chưa từng có nhiệt tình đáp lại, hai người kịch liệt mà trầm mặc quấn quít lấy nhau, tay hắn từ trên cổ nàng xuống phía dưới, nhưng giống như tức giận không giảm, cầm mềm mại trước ngực nàng, hung hăng tăng thêm sức lực, nàng đau đớn hừ một tiếng, đột nhiên cắn răng, đá một cước!
Ai ngờ, vừa mới đá thì chân ngọc của nàng lại bị hắn sớm có chuẩn bị cầm trong lòng bàn tay, ái muội mà đùa giỡn, khóe môi hắn lộ ra nụ cười lạnh: "Phi nha. . . . . . Tính khí nàng gần đây ngược lại lớn hơn rất nhiều, thật là thiếu giáo huấn!"
"Phải không?" Khuôn mặt Vân Tĩnh Hảo tinh xảo mà xinh đẹp mang theo phong tình kiều mỵ lười biếng, sắc môi cũng bởi vì kích tình mà đỏ tươi trong suốt, chân dài của nàng ôm eo hắn, lại cười đến càn rỡ: "Nhưng mà, tính khí nô tì không phải là hoàng thượng cưng chiều ra sao?"
Thân thể Quân Thiếu Tần chấn động, ngay sau đó hung hăng cười, một đôi mắt lóe ánh sáng khác thường: "Không sai, là trẫm cưng chiều mà ra, là trẫm cưng chiều cho nàng vô pháp vô thiên, ngay cả trẫm cũng không đưa vào mắt rồi!"
Hai tay hắn xé ra, liền xé xiêm áo trên người nàng thành hai nửa, dáng vẻ hắn hung tợn làm nàng sợ, nàng không tự chủ được giơ tay lên đánh trước ngực hắn, chống đỡ không để cho hắn đến gần, giãy dụa, muốn từ trong giam cầm của hắn chạy trốn, nhưng cánh tay hắn lại như sắt thép, làm cho nàng không thể động đậy!
Trong mắt của hắn tràn đầy chiếm đoạt bạo lực, vốn tưởng rằng nàng sẽ chết trong tay hắn, nhưng hắn để tay trên người nàng nhưng lại thật cẩn thận không thể tưởng tượng nổi, da thịt kề nhau, một loại cảm giác hơi tê dại nhất thời trải rộng tứ chi bách hài, đôi môi hắn như lửa rơi lên má nàng, lên gáy, một đường tỉ mỉ cắn nuốt, thẳng hôn tới trên đỉnh mềm mại của nàng, ngậm quả anh đào nho nhỏ của nàng trong miệng, êm ái ôn hòa hút mút, khiến nàng cảm thụ được hắn làm cho nàng không ngừng vui sướng. . . . . .
Vân Tĩnh Hảo cắn môi dưới thật chặt, nghĩ cố gắng duy trì trong óc một tia trấn tĩnh, nhưng cuối cùng lại không chịu nổi khiêu khích trêu chọc của hắn, khiến dục vọng chiếm thượng phong, giống như trong cơ thể đốt pháo hoa, thẳng nổ trên người nàng như bầu trời ban đêm rực rỡ huy hoàng, cánh môi buông lỏng, bật ra một trận thở gấp mềm mại rên rỉ làm cho người động tình.
Quân Thiếu Tần giống như được khích lệ, tiếp tục công thành đoạt đất, trên vú trên ngực nàng càng phát ra tùy ý làm bậy, môi lưỡi kèm theo tình ý trêu chọc, tay lại phủ hướng giữa hai chân nàng, đầu ngón tay thon dài tìm được nơi cửa vào chặt khít, nhẹ nhàng thẳng tiến, đi vào một thế giới khác ấm áp. . . . . .
Vân Tĩnh Hảo mặt đỏ tai hồng vịn cổ hắn, rên rỉ vỡ vụn tiết ra bên môi, tình dục tựa như lửa rừng lửa cháy lan ra đồng cỏ, đã xảy ra là không thể ngăn cản, dưới người nàng đệm giường rèn bằng sắt vàng đã hơi có vết nước, thế nhưng hắn lại cố ý không để cho nàng đau, chỉ vẫn gẩy trêu chọc nàng, ngay cả hôn kèm theo cắn không ngừng đùa giỡn trêu chọc nàng. . . . . .
Bỗng nhiên nàng có cảm giác hạ thân nóng lên, tiếp theo đó là bài sơn đảo hải (dời núi lấp biển) giống như cảm giác cực hạn đánh úp lại, vô cùng dụ hoặc, giống như không bao giờ có thể ngừng, rốt cuộc nàng không chịu nổi đau khổ cầu xin: "Không cần hôn nơi đó. . . . . . Ngừng. . . . . . Dừng lại!"
Nhưng nàng càng không để cho hôn, Quân Thiếu Tần càng không chịu buông tha nàng, không ngừng ma sát khiến nàng nhịn không được nức nở, nước mắt đã rỉ ra khóe mắt, hắn mới ngẩng đầu lên, vuốt ve khóe mắt nàng, nghiến chặt răng chịu đựng trong tiếng thở dốc, mang theo dịu dàng dụ hoặc: "Nói nàng vĩnh viễn cũng không rời trẫm đi, nàng nói, trẫm liền bỏ qua nàng, cho nàng vui thích. . . . . ."
Vân Tĩnh Hảo trừng mắt nhìn, do do dự dự vừa muốn mở miệng, giọng nói hắn lạnh lẽo, tựa như một chậu nước đá, trong nháy mắt tưới tắt lời nói dối trong lòng nàng đã tính toán tốt!
"Đừng nghĩ lừa gạt trẫm, trẫm muốn nàng dùng phụ thân nàng thề, nếu như nàng dám lừa gạt trẫm, hắn dưới cửu tuyền liền không được an bình!"
"Quân Thiếu Tần, chàng vô sỉ! !"
"Chàng có tư cách gì muốn ta thề! !"
"Chàng buông ta ra, chàng tên khốn kiếp này!
Rốt cuộc nàng nhịn không được đại nghịch bất đạo, ánh mắt sắc bén có thể bắn xuyên thủng hắn làm hai, dưới người hắn liều mạng giãy giụa, giương nanh múa vuốt trên người hắn đã tạo thành không ít vết cào, cái miệng nhỏ nhắn cũng lảm nhảm tiếng mắng chửi không ngừng, nhưng Quân Thiếu Tần chỉ vân đạm phong khinh cười một tiếng, chợt động thân tiến vào địa phương mềm mại của nàng, ôm nàng ngồi dậy hoạt động.
Như rất nhiều lần trong quá khứ, hắn hiểu rất rõ thân thể nàng, dịu dàng mà cường thế luật động, bất quá trong chốc lát liền thu thập nàng ngoan ngoãn, người dưới thân hắn tình ý khó kiềm chế điên cuồng rên rỉ, trên mặt đốt lên hai đóa ửng hồng dụ người, bắp đùi khó nhịn làm cho nàng vong tình bấu víu chặt đầu vai hắn, trong mắt đều là mê loạn, Quân Thiếu Tần bỗng dưng dừng lại, chỉ dây dưa bộ vị nhạy cảm của nàng, cũng không cử động xuống nữa. . . . . .
Vân Tĩnh Hảo bị ma sát đến khó chịu, lia lịa lấy tay chụp hắn, thế nhưng hắn lại cắn vành tai nàng, tiếng nói trên đầu lưỡi lượn vòng, muôn vàn dịu dàng: "Nói nàng muốn trẫm, nói nàng vĩnh viễn không rời trẫm đi, nghe lời. . . . . ."
Vân Tĩnh Hảo hoa mắt nhưng muốn khóc, dùng sức lắc đầu một cái: "Chàng chỉ là muốn chứng minh, không có nữ nhân nào có thể kháng cự chàng!"
Quân Thiếu Tần không khỏi hết sức tức giận, một tay kéo nàng tới chặt, như muốn làm vỡ nhào nặn nàng vào trong lòng ngực mình: "Vân Tĩnh Hảo, nàng không có trái tim, phàm là nàng có lòng, liền phải biết, trẫm dùng tâm tư như thế nào đối với nàng! Xem như là trẫm nuôi một con bạch nhãn lang, móc tim móc phổi cũng còn tốt hơn!"
Vân Tĩnh Hảo nghe, chợt nở nụ cười, lại không biết cười cái gì, Quân Thiếu Tần chỉ cảm thấy tiếng cười kia chói tai, tròng mắt hơi híp, rốt cuộc không nhịn được ngăn chặn môi nàng, dùng thủ đoạn nhốt nàng trong nhà tù cấm giãy giụa. . . . . .
Tác giả có lời muốn nói: văn này thì ra là Văn Danh là 《 hoàng thượng như lang, phi (thiếp) như hổ! 》 hiện tại suy nghĩ một chút, giống như vô cùng chính xác nha ~
Vân Tĩnh Hảo thật lâu không đáp lời, Quân Thiếu Tần liền thật sự kéo nàng xuống giường, đi tới bàn trang điểm, cầm lược răng ngà (ngà voi), lần nữa trở lại bên người nàng, tỉ mỉ săn sóc chải tóc lên cho nàng, nụ cười nơi khóe môi hắn như có như không, cầm lược răng ngà bằng một tay, đúng là cực kỳ linh hoạt, đầu ngón tay như dẫn theo ngọn lửa nóng bỏng, xuyên qua mái tóc thật dày tới da đầu nàng, làm cho nơi đó một mảnh nóng rực, trong nháy mắt, ấm áp này liền truyền khắp toàn thân nàng, khiến cả người nàng như tắm trong nắng ấm, đuổi đi lạnh lẽo nơi đáy lòng.
Không đợi nàng kịp phản ứng, hắn đã lấy cây trâm hải đường kia, cài vào trong búi tóc nàng, dắt tay nàng đi tới trước bàn, lại lệnh Tiểu Thuận Tử truyền lệnh, không bao lâu, từng món ăn tinh xảo mê người liền truyền ra, đều là những món thường ngày nàng thích, còn có một bình rượu hoa đào do Ngự Thiện Phòng đặc chế, hắn đuổi cung nhân lui ra, kêu nàng tự mình hầu hạ.
Nàng liền tự mình cầm bình, cho hắn thêm tí rượu, khi vừa muốn đổ cho mình, thế nhưng hắn lại chợt bắt được cổ tay nàng, nhìn nàng mỉm cười một cái, nói: "Thân thể nàng không tốt, vẫn là đừng uống, trẫm bảo Ngự Thiện Phòng hầm cháo gà cho nàng, dựa vào khẩu vị của nàng, bỏ mỡ, nàng nếm thử một chút."
Hắn nói chuyện thì đáy mắt lộ ra tình ý hoà thuận vui vẻ, như bình rượu ngon này triền miên say lòng người, làm cho người ta vừa nhìn mà lâng lâng, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng Vân Tĩnh Hảo lại nhảy dựng, cả người cũng khẩn trương lên, không tự chủ được tránh khỏi ánh mắt hắn, ngồi xa xa ra.
Quân Thiếu Tần thấy vậy thở dài một cái: "Như thế nào một bộ dáng sợ trẫm ăn nàng, trẫm đáng sợ như vậy sao?" Hắn duỗi tay về phía nàng, váy dài rủ xuống tựa như Lưu Vân (luồng nước): "Nghe lời, tới đây."
Nghe hắn phân phó, Vân Tĩnh Hảo chỉ có thể đè nén khẩn trương trong lòng, ngồi vào bên cạnh hắn, lúc này hắn mới nở nụ cười hài lòng, múc một muỗng cháo gà, tiến tới bên môi nàng, trong khẩu khí thêm một tia cứng rắn: "Uống nó."
Vân Tĩnh Hảo ngửi mùi tanh của thịt, lại tái phát ghê tởm, không khỏi lắc đầu liên tục, che miệng nói: "Không muốn ăn."
Môi Quân Thiếu Tần liền mân thành đường cong hơi giận: "Tiểu Thuận Tử nói, ban ngày nàng ăn một chút cháo trắng, nàng bây giờ. . . . . . Chính là cần bồi bổ thêm, nàng nghe lời, uống nó, nếu không trẫm không buông tha nàng!"
Ánh mắt Vân Tĩnh Hảo ngưng trọng———— hắn nói, nàng bây giờ chính là cần bồi bổ thêm, chẳng lẽ hắn biết cái gì rồi?
Suy nghĩ một chút lại không thể, nàng vẫn rất cẩn thận, giấu giếm đến giọt nước cũng không lọt, sao hắn biết?
Hồi lâu không thấy nàng há mồm, Quân Thiếu Tần liền không có kiên nhẫn, trực tiếp ngậm cháo gà vào trong miệng, tiếp theo ôm nàng vào ngực, đôi môi cứng rắn mở ra môi nàng, bá đạo mớm cháo gà vào trong miệng nàng, nàng rên rỉ "Ô ô", dùng sức đẩy hắn, nhưng không thể thoát ra chút nào, cuối cùng bị buộc nuốt cháo gà xuống.
Thế nhưng hắn vẫn không chịu bỏ qua, cầm chén lại uống một hớp, sau đó ngăn chặn cái ót nàng, tiếp tục mớm cho nàng, đến khi một chén cháo gà mớm xong rồi, hắn mới buông lỏng nàng ra, rồi lại múc một muỗng canh cá lạc trắng bổ khí dưỡng huyết đút tới bên môi nàng.
Dường như Vân Tĩnh Hảo không chịu ăn, đau thương kêu lên: "Thiếp cũng không phải là đứa trẻ, không cần trông nom!"
"Không cần trẫm trông nom?" Quân Thiếu Tần nhíu mày: "Dù là nàng đến bảy tám mươi tuổi, cả đời này trẫm cũng xác định trông nom rồi! Nếu như nàng không chịu tự mình ăn, trẫm cần phải buộc nàng ăn!"
Vân Tĩnh Hảo nhìn hắn chằm chằm, trong lòng giận, rồi lại không có cách nào, chỉ đành phải hung hăng cắn môi, bưng chén, ăn chén canh cá, chỉ là ăn xong rồi dạ dày liền bắt đầu sôi trào, tim đột nhiên đập mạnh, không nhịn được nằm sấp bên cạnh bàn nôn mửa một trận!
Quân Thiếu Tần nhìn đau lòng không dứt, thò tay muốn đỡ nàng vào trong ngực, nhưng cuối cùng hạ quyết tâm nhịn được, chỉ nắm ly sứ nhỏ, đem rượu ngon uống, ly nhỏ trong tay bị hắn bóp nát bấy, mảnh sứ vỡ hung hăng đâm vào lòng bàn tay hắn, thế nhưng hắn lại giống như không có phát giác, chỉ nhìn nàng không chớp mắt, giọng nói bình tĩnh mà nguy hiểm: "Vân Tĩnh Hảo, trẫm hỏi nàng, nàng có điều gì gạt trẫm không?"
Vân Tĩnh Hảo uống hớp trà ngon, thuận thuận khí, mới tốt một chút, nghe hắn hỏi như vậy, trong lòng lại cả kinh, chỉ mạnh mẽ tự trấn định cười một tiếng: "Hoàng thượng đây là làm sao vậy? Sao đột nhiên hỏi cái này sao nói kỳ quái vậy?" Nàng cúi đầu, lại thấy trong tay hắn không ngừng có giọt máu rơi, không khỏi rùng mình một cái, vội đi ra ngoài lấy chậu nước đi vào, lại phân phó Tiểu Thuận Tử đi lấy thuốc trị thương cùng băng gạc cầm máu.
Nàng mở lòng bàn tay máu thịt be bét của hắn ra, gỡ những mảnh sứ vỡ ra, dùng sợi bông sạch sẽ tẩm thuốc xức lên, thuốc kia vừa đụng đến da thịt, chính là đau rát, thế nhưng hắn lại chỉ nhìn nàng, trong ánh mắt thoáng qua một tia khổ sở, như chuồn chuồn lướt nước: "Vân Tĩnh Hảo, rốt cuộc nàng là dạng nữ nhân gì?"
Vân Tĩnh Hảo sắc mặt hòa nhã không thay đổi chút nào, băng bó kỹ tay cho hắn, không chút hoang mang nói: "Hoàng thượng, nô tì chẳng qua là nữ nhân bên cạnh người."
Quân Thiếu Tần cong khóe miệng, giống như cười: "Nhưng nàng cự tuyệt không muốn làm nữ nhân của trẫm, phải không?"
Vân Tĩnh Hảo buồn cười, rót cho hắn ly rượu, đưa tới cạnh môi hắn, tiếng cười lười biếng mà ngây thơ, cả người vẫn là không có tim không có phổi như vậy: "Hoàng thượng là phu quân nô tì, nô tì có hoàng thượng, cả ngày lẫn đêm đều nhớ hoàng thượng, như thế nào lại. . . . . ."
"Nói láo!" Quân Thiếu Tần chợt cắt đứt nàng, một phen hất ly trong tay nàng rơi xuống, ôm nàng trở về trên giường, cúi đầu hôn môi nàng.
Vân Tĩnh Hảo đúng là trước đó chưa từng có nhiệt tình đáp lại, hai người kịch liệt mà trầm mặc quấn quít lấy nhau, tay hắn từ trên cổ nàng xuống phía dưới, nhưng giống như tức giận không giảm, cầm mềm mại trước ngực nàng, hung hăng tăng thêm sức lực, nàng đau đớn hừ một tiếng, đột nhiên cắn răng, đá một cước!
Ai ngờ, vừa mới đá thì chân ngọc của nàng lại bị hắn sớm có chuẩn bị cầm trong lòng bàn tay, ái muội mà đùa giỡn, khóe môi hắn lộ ra nụ cười lạnh: "Phi nha. . . . . . Tính khí nàng gần đây ngược lại lớn hơn rất nhiều, thật là thiếu giáo huấn!"
"Phải không?" Khuôn mặt Vân Tĩnh Hảo tinh xảo mà xinh đẹp mang theo phong tình kiều mỵ lười biếng, sắc môi cũng bởi vì kích tình mà đỏ tươi trong suốt, chân dài của nàng ôm eo hắn, lại cười đến càn rỡ: "Nhưng mà, tính khí nô tì không phải là hoàng thượng cưng chiều ra sao?"
Thân thể Quân Thiếu Tần chấn động, ngay sau đó hung hăng cười, một đôi mắt lóe ánh sáng khác thường: "Không sai, là trẫm cưng chiều mà ra, là trẫm cưng chiều cho nàng vô pháp vô thiên, ngay cả trẫm cũng không đưa vào mắt rồi!"
Hai tay hắn xé ra, liền xé xiêm áo trên người nàng thành hai nửa, dáng vẻ hắn hung tợn làm nàng sợ, nàng không tự chủ được giơ tay lên đánh trước ngực hắn, chống đỡ không để cho hắn đến gần, giãy dụa, muốn từ trong giam cầm của hắn chạy trốn, nhưng cánh tay hắn lại như sắt thép, làm cho nàng không thể động đậy!
Trong mắt của hắn tràn đầy chiếm đoạt bạo lực, vốn tưởng rằng nàng sẽ chết trong tay hắn, nhưng hắn để tay trên người nàng nhưng lại thật cẩn thận không thể tưởng tượng nổi, da thịt kề nhau, một loại cảm giác hơi tê dại nhất thời trải rộng tứ chi bách hài, đôi môi hắn như lửa rơi lên má nàng, lên gáy, một đường tỉ mỉ cắn nuốt, thẳng hôn tới trên đỉnh mềm mại của nàng, ngậm quả anh đào nho nhỏ của nàng trong miệng, êm ái ôn hòa hút mút, khiến nàng cảm thụ được hắn làm cho nàng không ngừng vui sướng. . . . . .
Vân Tĩnh Hảo cắn môi dưới thật chặt, nghĩ cố gắng duy trì trong óc một tia trấn tĩnh, nhưng cuối cùng lại không chịu nổi khiêu khích trêu chọc của hắn, khiến dục vọng chiếm thượng phong, giống như trong cơ thể đốt pháo hoa, thẳng nổ trên người nàng như bầu trời ban đêm rực rỡ huy hoàng, cánh môi buông lỏng, bật ra một trận thở gấp mềm mại rên rỉ làm cho người động tình.
Quân Thiếu Tần giống như được khích lệ, tiếp tục công thành đoạt đất, trên vú trên ngực nàng càng phát ra tùy ý làm bậy, môi lưỡi kèm theo tình ý trêu chọc, tay lại phủ hướng giữa hai chân nàng, đầu ngón tay thon dài tìm được nơi cửa vào chặt khít, nhẹ nhàng thẳng tiến, đi vào một thế giới khác ấm áp. . . . . .
Vân Tĩnh Hảo mặt đỏ tai hồng vịn cổ hắn, rên rỉ vỡ vụn tiết ra bên môi, tình dục tựa như lửa rừng lửa cháy lan ra đồng cỏ, đã xảy ra là không thể ngăn cản, dưới người nàng đệm giường rèn bằng sắt vàng đã hơi có vết nước, thế nhưng hắn lại cố ý không để cho nàng đau, chỉ vẫn gẩy trêu chọc nàng, ngay cả hôn kèm theo cắn không ngừng đùa giỡn trêu chọc nàng. . . . . .
Bỗng nhiên nàng có cảm giác hạ thân nóng lên, tiếp theo đó là bài sơn đảo hải (dời núi lấp biển) giống như cảm giác cực hạn đánh úp lại, vô cùng dụ hoặc, giống như không bao giờ có thể ngừng, rốt cuộc nàng không chịu nổi đau khổ cầu xin: "Không cần hôn nơi đó. . . . . . Ngừng. . . . . . Dừng lại!"
Nhưng nàng càng không để cho hôn, Quân Thiếu Tần càng không chịu buông tha nàng, không ngừng ma sát khiến nàng nhịn không được nức nở, nước mắt đã rỉ ra khóe mắt, hắn mới ngẩng đầu lên, vuốt ve khóe mắt nàng, nghiến chặt răng chịu đựng trong tiếng thở dốc, mang theo dịu dàng dụ hoặc: "Nói nàng vĩnh viễn cũng không rời trẫm đi, nàng nói, trẫm liền bỏ qua nàng, cho nàng vui thích. . . . . ."
Vân Tĩnh Hảo trừng mắt nhìn, do do dự dự vừa muốn mở miệng, giọng nói hắn lạnh lẽo, tựa như một chậu nước đá, trong nháy mắt tưới tắt lời nói dối trong lòng nàng đã tính toán tốt!
"Đừng nghĩ lừa gạt trẫm, trẫm muốn nàng dùng phụ thân nàng thề, nếu như nàng dám lừa gạt trẫm, hắn dưới cửu tuyền liền không được an bình!"
"Quân Thiếu Tần, chàng vô sỉ! !"
"Chàng có tư cách gì muốn ta thề! !"
"Chàng buông ta ra, chàng tên khốn kiếp này!
Rốt cuộc nàng nhịn không được đại nghịch bất đạo, ánh mắt sắc bén có thể bắn xuyên thủng hắn làm hai, dưới người hắn liều mạng giãy giụa, giương nanh múa vuốt trên người hắn đã tạo thành không ít vết cào, cái miệng nhỏ nhắn cũng lảm nhảm tiếng mắng chửi không ngừng, nhưng Quân Thiếu Tần chỉ vân đạm phong khinh cười một tiếng, chợt động thân tiến vào địa phương mềm mại của nàng, ôm nàng ngồi dậy hoạt động.
Như rất nhiều lần trong quá khứ, hắn hiểu rất rõ thân thể nàng, dịu dàng mà cường thế luật động, bất quá trong chốc lát liền thu thập nàng ngoan ngoãn, người dưới thân hắn tình ý khó kiềm chế điên cuồng rên rỉ, trên mặt đốt lên hai đóa ửng hồng dụ người, bắp đùi khó nhịn làm cho nàng vong tình bấu víu chặt đầu vai hắn, trong mắt đều là mê loạn, Quân Thiếu Tần bỗng dưng dừng lại, chỉ dây dưa bộ vị nhạy cảm của nàng, cũng không cử động xuống nữa. . . . . .
Vân Tĩnh Hảo bị ma sát đến khó chịu, lia lịa lấy tay chụp hắn, thế nhưng hắn lại cắn vành tai nàng, tiếng nói trên đầu lưỡi lượn vòng, muôn vàn dịu dàng: "Nói nàng muốn trẫm, nói nàng vĩnh viễn không rời trẫm đi, nghe lời. . . . . ."
Vân Tĩnh Hảo hoa mắt nhưng muốn khóc, dùng sức lắc đầu một cái: "Chàng chỉ là muốn chứng minh, không có nữ nhân nào có thể kháng cự chàng!"
Quân Thiếu Tần không khỏi hết sức tức giận, một tay kéo nàng tới chặt, như muốn làm vỡ nhào nặn nàng vào trong lòng ngực mình: "Vân Tĩnh Hảo, nàng không có trái tim, phàm là nàng có lòng, liền phải biết, trẫm dùng tâm tư như thế nào đối với nàng! Xem như là trẫm nuôi một con bạch nhãn lang, móc tim móc phổi cũng còn tốt hơn!"
Vân Tĩnh Hảo nghe, chợt nở nụ cười, lại không biết cười cái gì, Quân Thiếu Tần chỉ cảm thấy tiếng cười kia chói tai, tròng mắt hơi híp, rốt cuộc không nhịn được ngăn chặn môi nàng, dùng thủ đoạn nhốt nàng trong nhà tù cấm giãy giụa. . . . . .
Tác giả có lời muốn nói: văn này thì ra là Văn Danh là 《 hoàng thượng như lang, phi (thiếp) như hổ! 》 hiện tại suy nghĩ một chút, giống như vô cùng chính xác nha ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.