Chương 47
Tịnh Nguyệt Tư Hoa
20/09/2016
Thật ra thì, hắn
chính là nghĩ muốn bức nàng mở miệng, tính tình nàng bướng bỉnh như vậy, không chịu dùng mềm với hắn, càng muốn nháo với hắn, nếu nàng chịu dùng mềm, tự nhiên hắn sẽ bỏ qua cho nàng. Nhưng mà, Vân Tĩnh Hảo vẫn là
ngoảnh mặt làm ngơ, thủy chung chưa từng giương mắt, chỉ hết sức chăm
chú viết chữ.
"Con người đau khổ bởi sinh lão bệnh tử, tâm đau khổ vì phiền não tham, sân, si, mạn, nghi, ác kiến."
Nàng viết là một câu kệ niệm Phật (các bài thơ của Phật gọi là kệ), ánh mắt Quân Thiếu Tần từ những thứ giấy trắng mực đen kia, chuyển dời đến trên mặt nàng, thấy mặt nàng xám như tro tàn, ánh mắt lạnh nhạt, hắn không biết làm sao, đột nhiên đáy lòng hoảng sợ, trong nháy mắt liền xé giấy này nát bấy, cắn răng một cái, kéo nàng vào trong lòng, môi hung hăng đè ép xuống, mạnh mẽ xâm nhập đôi môi nàng.
Trong đôi mắt trong veo của nàng hắn thấy được đôi mắt chính mình, đó là ánh mắt nhiễm tình dục cuồng dã, hắn cảm giác mình giống như là trúng ma chướng, không có lúc nào là không nghĩ muốn giữ lấy nàng.
Dục vọng là cái gì?
Trước kia tính khiêu chiến trong hắn vô cùng cao, hình như đang từ từ trở nên mơ hồ, hắn đã từng cho rằng những thứ kia rất quan trọng đối với mình, tỷ như giang sơn, tỷ như quyền hành, đột nhiên những thứ này trở nên cực kỳ không có ý nghĩa, mỗi ngày cẩn trọng, ngày qua ngày, năm này sang năm khác, vô luận cố gắng thế nào, giang sơn này một ngày nào đó cũng cần phải giao ra, chân chính thuộc về hắn, chỉ còn lại có một Vân Tĩnh Hảo, trong tay hắn chỉ có nàng, không có người khác, cho nên, vô luận như thế nào hắn cũng không thể buông tay, dùng thủ đoạn cũng phải lưu nàng lại bên cạnh.
Tiểu Thuận Tử lệnh cung nhân mang nước nóng đi vào, muốn hầu hạ hắn thay xiêm y bị mưa thấm ướt, thế nhưng hắn lại giương một tay lên, ra lệnh tất cả mọi người đều lui xuống.
Cửa tẩm điện lặng yên không một tiếng động đóng lại, trong nháy mắt cửa khép lại, "Cạch" một tiếng, đột nhiên khiến cả người Vân Tĩnh Hảo chấn động, phản xạ có điều kiện lui lại mấy bước.
Quân Thiếu Tần thu phản ứng của nàng vào đáy mắt, cả cười, từng bước một đến gần nàng, đến khi làm cho nàng không đường thối lui, ngón tay chạm lên gò má nàng, dán bên tai nàng nói: "Ta chỉ muốn nàng nói chuyện, chỉ cần nàng nói, cho dù là nói hận ta oán trách ta, nàng nói, ta liền buông tha nàng, nếu không ta nhất định dày vò nàng cho tới khi không thể rời giường."
Vân Tĩnh Hảo thấy thực tránh không thoát, liền tùy hắn, chỉ cắn môi, nhất định không nói lời nào.
Sắc mặt Quân Thiếu Tần lạnh xuống, chợt khiêng nàng đến trên giường, nháy mắt tiếp theo, nàng nghe thấy âm thanh xiêm y bị xé rách, cảm giác mình bị thả trên bàn dài lạnh lẽo, giống như một con cá mặc người chém giết, bị đánh vảy cá, lột da cá, lộ ra bên trong trắng bệch, không chút tôn nghiêm mặc cho người thi triển.
Nàng thống hận loại cảm giác này, thống hận loại cảm giác bất lực yếu đuối này, tựa như trước đây, nàng nhỏ bé giống như con kiến, mất đi năng lực tự bảo vệ mình, trong giáo ti phường, chỉ có thể mặc cho người ta sỉ nhục.
Thân thể nàng không tự chủ được co rút thành một cục, rồi lại bị hắn ôm ấp trong lòng, một đôi cánh tay cứng cáp ôm nàng thật chặt, ngón tay hắn du động trên người nàng, mơn trớn mỗi một tấc da thịt nàng, chậm rãi thăm dò vào giữa hai chân nàng, bất kể nàng tránh như thế nào, hắn luôn luôn có biện pháp hôn lên cánh môi mềm mại của nàng, đôi môi hôn nhẹ lên gáy cùng xương quai xanh của nàng, vô cùng triền miên. . . . . .
Mắt thấy hắn bắt đầu cởi quần áo chính mình ra, nàng lại chỉ có thể cắn chặt răng, trốn vào góc giường, biết rõ như vậy cũng không chống được cái gì, điều duy nhất có thể làm, cũng chỉ như vậy, nhưng mà, nàng lại bị hắn kéo lại, đôi tay bị hắn cưỡng chế cố định trên đỉnh đầu, không để ý nàng hoảng sợ run rẩy, cả người hắn đều đè xuống.
Nháy mắt tiếp theo, đau đớn thật lớn từ dưới thân đánh úp lại, cả người nàng giống như bị mũi tên sắc nhọn mà kinh khủng đóng đinh tại chỗ, rốt cuộc nàng khóc lên, nứt nở lên tiếng: "Quân Thiếu Tần chàng đừng như vậy, thiếp van chàng. . . . . ."
Nàng không ngờ Quân Thiếu Tần thật sự ngừng lại, từ trên người nàng trở mình đi xuống, cẩn thận từng li từng tí ôm nàng, vỗ lưng đang run rẩy của nàng, nói giọng khàn khàn: "Nàng xem nàng, trong lòng rõ ràng là sợ, lại cứ quật cường như vậy, nếu như nàng sớm chịu thua cầu xin ta, không phải ít chịu khổ hơn một chút sao? Nàng cũng biết, nàng xa cách lạnh nhạt, làm ta rất đau lòng. . . . . ."
Vân Tĩnh Hảo liều mạng nuốt xuống lệ nóng tràn mi, làm sao cũng không thể nào thu nước mắt sắp rơi xuống trở về được, đôi tay thành quyền chống đỡ lồng ngực hắn, trong lòng thực khó chịu, không nhịn được vừa đấm vừa cắn hắn, thực hận không thể tự tay giết hắn, cho đến khi phát tiết đủ rồi mới dừng khóc, không ngừng thở gấp trong ngực hắn.
Quân Thiếu Tần đợi nàng khá hơn một chút, liền gọi Tiểu Thuận Tử đi vào đổi chút nước nóng, ôm nàng vào thùng tắm, cẩn thận rửa sạch thân thể hai người, lại giúp nàng mặc xiêm y, cuối cùng, mới kêu người bưng chén cháo nóng đi vào lần nữa, vẫn là cháo đậu sa đường Vân Tĩnh Hảo rất thích.
"Ta sợ nàng đập bể cháo, cho nên mua nhiều mấy chén, không nghĩ tới nàng thật đúng là đập bể rồi!" Quân Thiếu Tần nhàn nhạt nói ra, mở nắp, hương thơm ngọt ngào của cháo đường bay ra, hắn múc một muỗng cẩn thận thổi cho nguội, mới đút tới bên môi nàng, dụ dỗ nói: "Buổi tối nàng chưa ăn gì, trong bụng tất cả đều là thuốc, như vậy đối với thân thể cũng không tốt, cháo này vừa thơm vừa ngọt, nàng nếm một ngụm thử xem."
Vân Tĩnh Hảo không muốn hắn đút, không cảm kích đưa tay đoạt lấy chén, tự mình nuốt cháo đường vào, ăn một hơi, khóe mắt cũng chưa từng liếc tới Quân Thiếu Tần.
Thấy nàng ăn xong rồi, gương mặt tuyết trắng khôi phục chút sức sống, Quân Thiếu Tần mới đưa tay nhẹ nhàng vén mái tóc tán loạn trên trán nàng lên, cầm khăn lụa muốn lau vết cháo bên môi cho nàng, thân thể nàng lại run lên, theo bản năng trốn tránh một chút: "Chàng lại muốn làm cái gì?"
Quân Thiếu Tần thở dài, nở nụ cười: "Ta còn có thể làm cái gì? Bất quá là buộc nàng mở miệng, để cho nàng đừng xem ta như không khí, hôm nay nàng chịu nói chuyện, làm sao ta còn chịu đối với nàng như vậy."
Vân Tĩnh Hảo vẫn như cũ không tin hắn, cơ thể nhỏ nhắn co lại trong góc, tựa như tiểu hài đồng, ánh mắt lại không yếu thế chút nào nhìn hắn chằm chằm, oán hận nhìn hắn chằm chằm.
Quân Thiếu Tần hết cách với nàng, lại đưa tay kéo nàng, dụ dỗ nói: "Nàng nằm trò chuyện với ta một lát, ta không làm việc khác." Hắn lôi nàng về trong lòng, kéo chăn mền qua bao lấy hai người, hôn thật sâu lên da thịt nàng, ôm chặt như vậy, giống như muốn dụi nàng, thấm vào trong thân thể của hắn: "Hiện giờ nàng đánh cũng đánh, tức giận cũng nên tiêu tan, đừng đau lòng nữa, đứa bé, chúng ta sẽ còn có rất nhiều. . . . . ."
Vân Tĩnh Hảo ngơ ngẩn nghe, chỉ cảm thấy đáy lòng lại dâng lên từng trận ghen tuông, chỉ cắn môi không chịu khóc thành tiếng, thân thể lại run rẩy không thôi, ngón tay Quân Thiếu Tần lau trên khóe mắt nàng, yên lặng nhìn nàng, đôi mắt như màu đêm khuya trong ngày hè, muốn hút người vào thật sâu: "Ta biết, lòng nàng tràn đầy vui sướng đang mong chờ đứa nhỏ này, ta cũng như nàng, hắn cũng là hài nhi của ta, cốt nhục của ta, làm ra quyết định đó thì ta cũng oán hận cũng không cam lòng, nhưng ta lại có thể thế nào? Ta tình nguyện để cho nàng hận ta cả đời, cũng không thể trơ mắt nhìn nàng chết."
Vân Tĩnh Hảo vừa khổ sở vừa quật cường, nghĩ muốn trả lời lại một cách mỉa mai, nhưng chẳng biết vì sao, cổ họng giống như là bị ngăn chặn, rốt cuộc nói không nên lời thấp giọng nói: thiếp chết là chuyện của thiếp, mới không cần chàng xen vào việc của người khác!
Thấy nàng không nói thêm gì nữa, Quân Thiếu Tần hôn môi nàng một cái, thương tiếc nói: "Ngủ đi, đừng hành hạ chính mình, thời gian còn dài, sẽ qua đi, chúng ta cùng nhau cố gắng, có được hay không?"
Vân Tĩnh Hảo cũng không đáp lại, dường như ngủ thật say, Quân Thiếu Tần sợ thức tỉnh nàng, liền không dám động, chỉ gắt gao làm nàng dán sát vào ngực mình, thân thể nàng mềm mại như vậy, mềm đến làm cho trái tim của hắn, đều hóa thành nước.
Hồi lâu, chợt nghe giọng nói cực khẽ của nàng gọi hắn một tiếng: "Thiếu Tần." Như lời nói mê: "Buồn bực hơn một tháng, thiếp muốn ra ngoài dạo một chút. . . . . ."
"Ừ." Quân Thiếu Tần hôn lên trán nàng, cằm ma sát tóc nàng, giọng nói hoà nhã: "Thọ yến trưởng công chúa, ta dẫn nàng cùng đi, được không?"
"Được." Sau một lúc lâu Vân Tĩnh Hảo mới ngắn gọn đáp lại, lúc này là thật ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng lại nỉ non một câu gì, hoàn toàn tiến vào mộng đẹp.
Đến thọ yến trưởng công chúa ngày đó, Vân Tĩnh Hảo dùng bữa trưa xong, lại ngủ một lát, tỉnh lại liền bắt đầu trang điểm thay y phục, Cẩm Nhi dâng y phục mùa hè của Thượng Cung cục lên, váy dài xẻ làm tám lụa mỏng như khói, phối với áo Loan Phượng phủ kín hoa văn màu sắc trang nhã, đai lưng thon dài, chuỗi ngọc vòng quanh, làm nổi bật cả người lên như quả đào mật mềm mại vô cùng, Cẩm Nhi vấn mái tóc dài của nàng lên, búi tóc nghiêng sang một bên tóc mai xõa hai bên, trâm trên đầu rực rỡ, trâm cài là trâm ngọc trai.
Nàng quan sát dung nhan trong kính chốc lát, vuốt vạt áo lên, quay người lại ánh mắt kinh ngạc nhìn Quân Thiếu Tần, bởi vì muốn xuất cung, hắn cũng đổi lại thường phục, quần áo màu lam, váy dài thắt lưng, phong thần lỗi lạc, ung dung xuất trần, không giống như là đế vương, ngược lại giống như là công tử tao nhã từ trong hí kịch đi ra trần thế, mấy tiểu cung nữ hầu hạ bên cạnh nhìn trộm coi, khó tránh khỏi sinh ra chút suy nghĩ kiều diễm, không khỏi xấu hổ đỏ bừng mặt.
Nhưng Vân Tĩnh Hảo vẫn đối với hắn làm như không thấy, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Thiếp chuẩn bị xong rồi, có thể lên đường."
Ngược lại Quân Thiếu Tần không gấp, đưa tay nâng mặt nàng lên, khẽ nhíu mày: "Ăn mặc đẹp như vậy, tại sao không trang điểm?"
"Không mượn chàng quản." Vân Tĩnh Hảo quay đầu đi, không để ý tới hắn, Cẩm Nhi vội vàng tìm son phấn tới, đang muốn dâng lên, Quân Thiếu Tần lại đã ôm Vân Tĩnh Hảo vào trong lòng, không nói lời nào bao phủ lên cánh môi nàng, nhàn nhạt lưu luyến, thật sâu triền miên, nhiệt tình mút hôn.
Qua hồi lâu, hắn mới buông nàng ra, hài lòng nhìn đôi môi nàng đỏ tươi vì sưng, cười: "Bôi tốt lắm, màu này ta thích!"
"Con người đau khổ bởi sinh lão bệnh tử, tâm đau khổ vì phiền não tham, sân, si, mạn, nghi, ác kiến."
Nàng viết là một câu kệ niệm Phật (các bài thơ của Phật gọi là kệ), ánh mắt Quân Thiếu Tần từ những thứ giấy trắng mực đen kia, chuyển dời đến trên mặt nàng, thấy mặt nàng xám như tro tàn, ánh mắt lạnh nhạt, hắn không biết làm sao, đột nhiên đáy lòng hoảng sợ, trong nháy mắt liền xé giấy này nát bấy, cắn răng một cái, kéo nàng vào trong lòng, môi hung hăng đè ép xuống, mạnh mẽ xâm nhập đôi môi nàng.
Trong đôi mắt trong veo của nàng hắn thấy được đôi mắt chính mình, đó là ánh mắt nhiễm tình dục cuồng dã, hắn cảm giác mình giống như là trúng ma chướng, không có lúc nào là không nghĩ muốn giữ lấy nàng.
Dục vọng là cái gì?
Trước kia tính khiêu chiến trong hắn vô cùng cao, hình như đang từ từ trở nên mơ hồ, hắn đã từng cho rằng những thứ kia rất quan trọng đối với mình, tỷ như giang sơn, tỷ như quyền hành, đột nhiên những thứ này trở nên cực kỳ không có ý nghĩa, mỗi ngày cẩn trọng, ngày qua ngày, năm này sang năm khác, vô luận cố gắng thế nào, giang sơn này một ngày nào đó cũng cần phải giao ra, chân chính thuộc về hắn, chỉ còn lại có một Vân Tĩnh Hảo, trong tay hắn chỉ có nàng, không có người khác, cho nên, vô luận như thế nào hắn cũng không thể buông tay, dùng thủ đoạn cũng phải lưu nàng lại bên cạnh.
Tiểu Thuận Tử lệnh cung nhân mang nước nóng đi vào, muốn hầu hạ hắn thay xiêm y bị mưa thấm ướt, thế nhưng hắn lại giương một tay lên, ra lệnh tất cả mọi người đều lui xuống.
Cửa tẩm điện lặng yên không một tiếng động đóng lại, trong nháy mắt cửa khép lại, "Cạch" một tiếng, đột nhiên khiến cả người Vân Tĩnh Hảo chấn động, phản xạ có điều kiện lui lại mấy bước.
Quân Thiếu Tần thu phản ứng của nàng vào đáy mắt, cả cười, từng bước một đến gần nàng, đến khi làm cho nàng không đường thối lui, ngón tay chạm lên gò má nàng, dán bên tai nàng nói: "Ta chỉ muốn nàng nói chuyện, chỉ cần nàng nói, cho dù là nói hận ta oán trách ta, nàng nói, ta liền buông tha nàng, nếu không ta nhất định dày vò nàng cho tới khi không thể rời giường."
Vân Tĩnh Hảo thấy thực tránh không thoát, liền tùy hắn, chỉ cắn môi, nhất định không nói lời nào.
Sắc mặt Quân Thiếu Tần lạnh xuống, chợt khiêng nàng đến trên giường, nháy mắt tiếp theo, nàng nghe thấy âm thanh xiêm y bị xé rách, cảm giác mình bị thả trên bàn dài lạnh lẽo, giống như một con cá mặc người chém giết, bị đánh vảy cá, lột da cá, lộ ra bên trong trắng bệch, không chút tôn nghiêm mặc cho người thi triển.
Nàng thống hận loại cảm giác này, thống hận loại cảm giác bất lực yếu đuối này, tựa như trước đây, nàng nhỏ bé giống như con kiến, mất đi năng lực tự bảo vệ mình, trong giáo ti phường, chỉ có thể mặc cho người ta sỉ nhục.
Thân thể nàng không tự chủ được co rút thành một cục, rồi lại bị hắn ôm ấp trong lòng, một đôi cánh tay cứng cáp ôm nàng thật chặt, ngón tay hắn du động trên người nàng, mơn trớn mỗi một tấc da thịt nàng, chậm rãi thăm dò vào giữa hai chân nàng, bất kể nàng tránh như thế nào, hắn luôn luôn có biện pháp hôn lên cánh môi mềm mại của nàng, đôi môi hôn nhẹ lên gáy cùng xương quai xanh của nàng, vô cùng triền miên. . . . . .
Mắt thấy hắn bắt đầu cởi quần áo chính mình ra, nàng lại chỉ có thể cắn chặt răng, trốn vào góc giường, biết rõ như vậy cũng không chống được cái gì, điều duy nhất có thể làm, cũng chỉ như vậy, nhưng mà, nàng lại bị hắn kéo lại, đôi tay bị hắn cưỡng chế cố định trên đỉnh đầu, không để ý nàng hoảng sợ run rẩy, cả người hắn đều đè xuống.
Nháy mắt tiếp theo, đau đớn thật lớn từ dưới thân đánh úp lại, cả người nàng giống như bị mũi tên sắc nhọn mà kinh khủng đóng đinh tại chỗ, rốt cuộc nàng khóc lên, nứt nở lên tiếng: "Quân Thiếu Tần chàng đừng như vậy, thiếp van chàng. . . . . ."
Nàng không ngờ Quân Thiếu Tần thật sự ngừng lại, từ trên người nàng trở mình đi xuống, cẩn thận từng li từng tí ôm nàng, vỗ lưng đang run rẩy của nàng, nói giọng khàn khàn: "Nàng xem nàng, trong lòng rõ ràng là sợ, lại cứ quật cường như vậy, nếu như nàng sớm chịu thua cầu xin ta, không phải ít chịu khổ hơn một chút sao? Nàng cũng biết, nàng xa cách lạnh nhạt, làm ta rất đau lòng. . . . . ."
Vân Tĩnh Hảo liều mạng nuốt xuống lệ nóng tràn mi, làm sao cũng không thể nào thu nước mắt sắp rơi xuống trở về được, đôi tay thành quyền chống đỡ lồng ngực hắn, trong lòng thực khó chịu, không nhịn được vừa đấm vừa cắn hắn, thực hận không thể tự tay giết hắn, cho đến khi phát tiết đủ rồi mới dừng khóc, không ngừng thở gấp trong ngực hắn.
Quân Thiếu Tần đợi nàng khá hơn một chút, liền gọi Tiểu Thuận Tử đi vào đổi chút nước nóng, ôm nàng vào thùng tắm, cẩn thận rửa sạch thân thể hai người, lại giúp nàng mặc xiêm y, cuối cùng, mới kêu người bưng chén cháo nóng đi vào lần nữa, vẫn là cháo đậu sa đường Vân Tĩnh Hảo rất thích.
"Ta sợ nàng đập bể cháo, cho nên mua nhiều mấy chén, không nghĩ tới nàng thật đúng là đập bể rồi!" Quân Thiếu Tần nhàn nhạt nói ra, mở nắp, hương thơm ngọt ngào của cháo đường bay ra, hắn múc một muỗng cẩn thận thổi cho nguội, mới đút tới bên môi nàng, dụ dỗ nói: "Buổi tối nàng chưa ăn gì, trong bụng tất cả đều là thuốc, như vậy đối với thân thể cũng không tốt, cháo này vừa thơm vừa ngọt, nàng nếm một ngụm thử xem."
Vân Tĩnh Hảo không muốn hắn đút, không cảm kích đưa tay đoạt lấy chén, tự mình nuốt cháo đường vào, ăn một hơi, khóe mắt cũng chưa từng liếc tới Quân Thiếu Tần.
Thấy nàng ăn xong rồi, gương mặt tuyết trắng khôi phục chút sức sống, Quân Thiếu Tần mới đưa tay nhẹ nhàng vén mái tóc tán loạn trên trán nàng lên, cầm khăn lụa muốn lau vết cháo bên môi cho nàng, thân thể nàng lại run lên, theo bản năng trốn tránh một chút: "Chàng lại muốn làm cái gì?"
Quân Thiếu Tần thở dài, nở nụ cười: "Ta còn có thể làm cái gì? Bất quá là buộc nàng mở miệng, để cho nàng đừng xem ta như không khí, hôm nay nàng chịu nói chuyện, làm sao ta còn chịu đối với nàng như vậy."
Vân Tĩnh Hảo vẫn như cũ không tin hắn, cơ thể nhỏ nhắn co lại trong góc, tựa như tiểu hài đồng, ánh mắt lại không yếu thế chút nào nhìn hắn chằm chằm, oán hận nhìn hắn chằm chằm.
Quân Thiếu Tần hết cách với nàng, lại đưa tay kéo nàng, dụ dỗ nói: "Nàng nằm trò chuyện với ta một lát, ta không làm việc khác." Hắn lôi nàng về trong lòng, kéo chăn mền qua bao lấy hai người, hôn thật sâu lên da thịt nàng, ôm chặt như vậy, giống như muốn dụi nàng, thấm vào trong thân thể của hắn: "Hiện giờ nàng đánh cũng đánh, tức giận cũng nên tiêu tan, đừng đau lòng nữa, đứa bé, chúng ta sẽ còn có rất nhiều. . . . . ."
Vân Tĩnh Hảo ngơ ngẩn nghe, chỉ cảm thấy đáy lòng lại dâng lên từng trận ghen tuông, chỉ cắn môi không chịu khóc thành tiếng, thân thể lại run rẩy không thôi, ngón tay Quân Thiếu Tần lau trên khóe mắt nàng, yên lặng nhìn nàng, đôi mắt như màu đêm khuya trong ngày hè, muốn hút người vào thật sâu: "Ta biết, lòng nàng tràn đầy vui sướng đang mong chờ đứa nhỏ này, ta cũng như nàng, hắn cũng là hài nhi của ta, cốt nhục của ta, làm ra quyết định đó thì ta cũng oán hận cũng không cam lòng, nhưng ta lại có thể thế nào? Ta tình nguyện để cho nàng hận ta cả đời, cũng không thể trơ mắt nhìn nàng chết."
Vân Tĩnh Hảo vừa khổ sở vừa quật cường, nghĩ muốn trả lời lại một cách mỉa mai, nhưng chẳng biết vì sao, cổ họng giống như là bị ngăn chặn, rốt cuộc nói không nên lời thấp giọng nói: thiếp chết là chuyện của thiếp, mới không cần chàng xen vào việc của người khác!
Thấy nàng không nói thêm gì nữa, Quân Thiếu Tần hôn môi nàng một cái, thương tiếc nói: "Ngủ đi, đừng hành hạ chính mình, thời gian còn dài, sẽ qua đi, chúng ta cùng nhau cố gắng, có được hay không?"
Vân Tĩnh Hảo cũng không đáp lại, dường như ngủ thật say, Quân Thiếu Tần sợ thức tỉnh nàng, liền không dám động, chỉ gắt gao làm nàng dán sát vào ngực mình, thân thể nàng mềm mại như vậy, mềm đến làm cho trái tim của hắn, đều hóa thành nước.
Hồi lâu, chợt nghe giọng nói cực khẽ của nàng gọi hắn một tiếng: "Thiếu Tần." Như lời nói mê: "Buồn bực hơn một tháng, thiếp muốn ra ngoài dạo một chút. . . . . ."
"Ừ." Quân Thiếu Tần hôn lên trán nàng, cằm ma sát tóc nàng, giọng nói hoà nhã: "Thọ yến trưởng công chúa, ta dẫn nàng cùng đi, được không?"
"Được." Sau một lúc lâu Vân Tĩnh Hảo mới ngắn gọn đáp lại, lúc này là thật ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng lại nỉ non một câu gì, hoàn toàn tiến vào mộng đẹp.
Đến thọ yến trưởng công chúa ngày đó, Vân Tĩnh Hảo dùng bữa trưa xong, lại ngủ một lát, tỉnh lại liền bắt đầu trang điểm thay y phục, Cẩm Nhi dâng y phục mùa hè của Thượng Cung cục lên, váy dài xẻ làm tám lụa mỏng như khói, phối với áo Loan Phượng phủ kín hoa văn màu sắc trang nhã, đai lưng thon dài, chuỗi ngọc vòng quanh, làm nổi bật cả người lên như quả đào mật mềm mại vô cùng, Cẩm Nhi vấn mái tóc dài của nàng lên, búi tóc nghiêng sang một bên tóc mai xõa hai bên, trâm trên đầu rực rỡ, trâm cài là trâm ngọc trai.
Nàng quan sát dung nhan trong kính chốc lát, vuốt vạt áo lên, quay người lại ánh mắt kinh ngạc nhìn Quân Thiếu Tần, bởi vì muốn xuất cung, hắn cũng đổi lại thường phục, quần áo màu lam, váy dài thắt lưng, phong thần lỗi lạc, ung dung xuất trần, không giống như là đế vương, ngược lại giống như là công tử tao nhã từ trong hí kịch đi ra trần thế, mấy tiểu cung nữ hầu hạ bên cạnh nhìn trộm coi, khó tránh khỏi sinh ra chút suy nghĩ kiều diễm, không khỏi xấu hổ đỏ bừng mặt.
Nhưng Vân Tĩnh Hảo vẫn đối với hắn làm như không thấy, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Thiếp chuẩn bị xong rồi, có thể lên đường."
Ngược lại Quân Thiếu Tần không gấp, đưa tay nâng mặt nàng lên, khẽ nhíu mày: "Ăn mặc đẹp như vậy, tại sao không trang điểm?"
"Không mượn chàng quản." Vân Tĩnh Hảo quay đầu đi, không để ý tới hắn, Cẩm Nhi vội vàng tìm son phấn tới, đang muốn dâng lên, Quân Thiếu Tần lại đã ôm Vân Tĩnh Hảo vào trong lòng, không nói lời nào bao phủ lên cánh môi nàng, nhàn nhạt lưu luyến, thật sâu triền miên, nhiệt tình mút hôn.
Qua hồi lâu, hắn mới buông nàng ra, hài lòng nhìn đôi môi nàng đỏ tươi vì sưng, cười: "Bôi tốt lắm, màu này ta thích!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.