Chương 6: Trừng phạt mê người.
Tịnh Nguyệt Tư Hoa
04/05/2016
Quân Thiếu Tần nghe lời, cầm tay nàng, dùng đồ ăn sáng, nhưng ăn no xong
liền mất nhẫn nại, hai người chỉ mới nói mấy câu, hắn đã bắt đầu không
an phận, đôi tay đang ôm lấy cơ thể nàng càng lúc càng siết chặt, hơi
thở nóng hổi phả lên cổ nàng, bởi vì hai người cách nhau quá gần, nàng
thậm chí có thể cảm nhận rõ phản ứng của cơ thể hắn, cũng đúng lúc, hắn
không muốn nhịn nữa, một tay bế nàng đặt lên chiếc ghế mềm sau tấm bình
phong, rồi tiếp đến. . . . . .
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bẩm báo của Tiểu Thuận Tử: "Hoàng thượng, Ninh đại nhân cầu kiến. . . . . ."
Vân Tĩnh Hảo bị dọa run rẩy, một tia sáng lạnh lóe sáng qua ánh mắt Quân Thiếu Tần, hắn ném chiếc gối ngọc trên ghế dựa xuống dất, rống lên một tiếng: "Để cho hắn chờ!"
Vân Tĩnh Hảo thấy hắn nổi giận đùng đùng, liền vội vàng khuyên nhủ: "Hoàng thượng bớt giận, nếu không có chuyện khẩn cấp Ninh đại nhân cũng sẽ không dám tới quấy rầy hoàng thượng."
Quân Thiếu Tần không lên tiếng, nhưng tay hắn lại buông lỏng ra, khẽ vuốt ve má nàng, nhỏ giọng nói: "Nàng cứ ở yên đây, trẫm phải đi đuổi hắn, sẽ trở lại ngay. . . . . ."
Vân Tĩnh Hảo khẽ cười một tiếng, đồng ý, lúc này Quân Thiếu Tần mới đứng dậy, cất giọng cho phép Ninh Thư Viễn vào điện, ngay sau đó liền chuyển qua bình phong.
Một lát sau, Ninh Thư Viễn vào điện, trình một hộp gấm lên cho Quân Thiếu Tần, hộp gấm kia được thiết kế rất đặc biệt, mặt hộp dùng bạch ngọc khắc thành một đóa hoa kỳ dị, rõ ràng là một miếng bạch ngọc “chết”, nhưng màu sắc lại vô cùng tươi nhuận, nhụy hoa trong suốt, rất sống động.
Vân Tĩnh Hảo núp sau tấm bình phong lén nhìn qua, thấy Quân Thiếu Tần chậm rãi mở hộp gấm, lấy ra một bức mật hàm, sau khi xem xong, liền đưa mật hàm lại gần ngọn nến, đốt cháy, lửa liếm qua mặt chữ, biến bức thư thành than bụi trong chốc lát. Đốt mật hàm xong, hắn liền phân phó Ninh Thư Viễn, "Ngươi về phủ trước đi, giờ hợi đến Lan Nhược Tự."
Ninh Thư Viễn đồng ý, im lặng một lúc, lại nói: "Theo vi thần biết, Gia Cát Thanh Phượng thích vân du tứ hải, yêu ‘kỳ trân dị bảo”, tối nay hoàng thượng gặp hắn, xin hãy ban thưởng một vài dị bảo. . . . . ."
Gia Cát. . . . . . Thanh Phượng?
Quân Thiếu Tần muốn gặp Gia Cát Thanh Phượng?
Tối nay sao?
Vân Tĩnh Hảo nghe xong những lời này, trong lòng liền lạnh run, vuốt vuốt lỗ tai, còn tưởng rằng mình nghe lầm, tay không tự giác tự chủ đụng phải bình phong, chỉ một tiếng vang nhỏ này, liền đưa khiến Quân Thiếu Tần nhíu mày, ánh mắt phóng qua như điện xẹt, ngay sau đó liền phất tay cho Ninh Thư Viễn lui xuống.
Vân Tĩnh Hảo cuống quít ngồi lại ghế dựa, cúi thấp đầu, bày ra dáng vẻ dịu ngoan, khéo léo.
Quân Thiếu Tần đi tới, bóng đen cao lớn phủ lên người nàng, ánh mắt tà nghễ quan sát người trước mặt: "Nhìn lén?"
Giọng nói của hắn lạnh lẽo, nếu là người nhát gan có lẽ đã sợ đến mức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, Vân Tĩnh Hảo chớp chớp mắt, bày ra khuôn mặt tươi cười: "Nô tì nghe nói, Ninh đại nhân là tài tử đứng đầu thời nay, lại còn anh tuấn tựa Phan An, nổi danh khắp Đế Kinh, được người ta xưng tụng là ‘ Ninh lang ’, nên nhất thời hiếu kỳ, muốn thấy phong thái. . . . . ."
Quân Thiếu Tần híp mắt, giọng trầm xuống, đè nén chút tức giận: "Chỉ là vì tò mò?"
Vân Tĩnh Hảo nháy mắt cười nói, "Nếu không hoàng thượng cho là vì cái gì?"
Quân Thiếu Tần tức cười, lần đầu tiên trong đời bị người ta phản bác ung dung như vậy, trong lòng giống như bị một cái gì đó đâm vào, ghen tuông trào ra mãnh liệt, xông thẳng đến cổ họng, lệ khí dâng lên dày đặc, tay hắn bất ngờ thăm dò vào váy nàng, thuận thế đi xuống, cầm lấy một bên mềm mại, giống như đang nắm giữ trái tim của nàng, tùy ý nắn bóp: "Lần tới nàng còn dám nhìn lén nam nhân khác, thì chờ bị xử phạt đi!"
Vân Tĩnh Hảo khẽ hô đau, nhìn dáng vẻ đang rất khó chịu của hắn, không sợ chết phát ra một nụ cười ngạc nhiên: "Thì ra là. . . . . . Hoàng thượng cũng sẽ ghen à?"
Yên lặng.
Yên lặng mang theo sát khí.
Nháy mắt tiếp theo là tiếng quát xé tai của Quân Thiếu Tần!
"Nữ nhân này, nàng quả thật là thiếu dạy dỗ!"
Thân thể hắn đè xuống, chỉ nghe mấy tiếng xoành xoạch, áo trên người nàng liền bị xé thành hai nửa, cái miệng nhỏ nhắn muốn lên tiếng kháng nghị cũng bị hắn hung hăng chặn lại, sau một nụ hôn nặng nề, khuôn mặt nàng đỏ lên vì thiếu khí, thở hồng hộc nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú đang gần trong gang tấc, hạ quyết tâm, lại đổi khách làm chủ ôm sát hắn, bực tức hôn lên đôi môi kiên nghị, mang theo ý muốn trả thù hút lấy không khí trong miệng hắn, vừa triền miên dây dưa, vừa thô bạo cắn nuốt, rõ ràng là thủy thổ giao hòa, nhưng lại hàm chứa giận dữ.
Hai mắt hắn nhiễm đầy tình dục, cởi xiêm áo, bất chợt vọt vào thân thể nàng. Vân Tĩnh Hảo vốn đang bị đau, nào chống lại sự dày vò của hắn, nhất thời không chịu nổi, phải thở gấp liên tiếp, hai chân không tự chủ vòng qua eo hắn, mong giảm bớt đau đớn, nhưng chỉ làm động tác hắn càng thêm mãnh liệt khiến nàng phải hét lên.
"Nói! Còn dám nhìn lén nam nhân khác hay không?" Sức lực hung ác, thể hiện rõ sự giận dữ cùng trừng phạt của hắn, thân thể cao lớn gần như che lấp cơ thể nhỏ bé của nàng, đôi tay cố giãy giụa cũng bị hắn khóa chặt trên đỉnh đầu.
"Không dám. . . . . . không dám nữa!" Vân Tĩnh Hảo khóc lóc theo từng động tác của hắn, biết rõ chỉ là trứng chọi đá, nhưng vẫn tức giận há mồm hung hăng cắn lên vai hắn, ai ngờ, hắn chẳng những không chịu buông tay, mà tình dục trong mắt lại càng nặng thêm, dồn đập thở bên tai nàng: "Hôm nay đừng mong trẫm sẽ bỏ qua cho nàng . . . . ."
Trong điện lại xảy ra một trận “kịch chiến” .
Ngoài điện, A Thú cùng Tiểu Thuận Tử đều vờ như mắt điếc tai ngơ, một kẻ có bộ dạng lạnh lùng, tiêu chuẩn mặt than, tựa như môn thần giữ cửa, kẻ còn lại cười híp mắt theo thói quen, trên tay là một mâm điểm tâm tinh xảo, lộ cả hai hàm răng, nói với Trần ma ma đang sững sờ: " Xin ma ma về bẩm lại hoàng hậu, nói nương nương yên tâm, đợi hoàng thượng có thời gian, chúng ta nhất định sẽ trình điểm tâm do đích thân nương nương làm này lên cho hoàng thượng thưởng thức.”
Trần ma ma bấy giờ mới tỉnh táo lại, chỉ nói: "Vậy liền làm phiền công công rồi." Nói xong, liền không nhiều lời nữa, quay người rời đi, lúc liếc mắt qua cửa điện đang đóng chặt, trong đôi con ngươi tràn đầy chán ghét cùng căm hận.
Đợi khi bà ta trở về điện Chiêu Dương phục mệnh, hoàng hậu Tiêu Dung Thiển đang mặc thử cung trang cho buổi dạ hội, trong khay Cửu Phượng, có đầy đủ mũ phượng và các loại đồ trang sức.
Áo đơn lụa mỏng, áo khoác đỏ thẫm bằng tơ tằm thêu hoa văn cẩm tú, ở dưới là váy Yên Hà Lưu Vân mềm mại, vùng eo được chiết bằng một dải băng thon dài, bên hông điểm trang thêm chuỗi ngọc bội, quả thực là diễm lệ.
Tiêu Dung Thiển ngắm mình trong chiếc gương Hải Đường Tịnh Đế Liên Vân, nhưng mà trên mặt lại không hề có chút vui vẻ nào, Vương thị đứng bên cạnh thấy vậy, liền ra hiệu cho cung nhân lui xuống, dẫn người phụ nhân kia tới trước mặt Tiêu Dung Thiển, phụ nhân kia hơi cúi đầu, hành đại lễ với nàng ta: "Dân phụ Kinh nương bái kiến hoàng hậu nương nương."
Vương thị tiếp lời: "Kinh nương vốn là người trong thanh lâu, được một thương nhân chuộc thân, nạp làm thiếp, sau đó mang thai, vốn tưởng rằng ngày sau vô lo, nhưng không ngờ thương nhân kia lại đột nhiên chết đi, nàng ta bị người nhà thương nhân đánh cho một trận, đuổi ra khỏi cửa, không những mất đi đứa con, mà còn mất đi nửa cái mạng, cùng đường, liền bán thân vào Tiêu phủ, làm thô sử ma ma."
Tiêu Dung Thiển hoảng hốt, không hiểu sao Vương thị lại mang một kẻ ở thanh lâu vào cung gặp nàng ta? Vương thị bước đến, kề tai nàng ta, nhỏ giọng nói: "Dung Nhi, tuy nàng ta xuất thân thấp kém, nhưng thủ đoạn hầu hạ nam nhân thì đảm bảo cả hoàng thượng cũng chưa từng thấy qua, phần lớn hậu phi trong cung là danh môn thục nữ, dù có phóng khoáng hơn đi nữa, thì kỹ năng hầu hạ cũng kém xa nữ tử thanh lâu, nếu không, sao bây giờ hoàng thượng lại sủng ái một kẻ xuất thân là quan kỹ chứ? Sau này, để Kinh nương ở lại cạnh con, nếu như con có thể học hết thủ đoạn của nàng ta, lúc đó sao hoàng thượng còn dám không để mắt tới con chứ?"
Tiêu Dung Thiển nhìn Kinh nương, mày khẽ nhíu lại, cắn môi dưới cúi đầu không nói, nàng ta vốn tâm cao khí ngạo, ỷ vào thân phận, nào chịu để nữ tử thanh lâu dạy mình chuyện khuê phòng? Vương thị nói tiếp: "Bây giờ, phụ thân con đang bận rộn chuyện trên triều đình, mấy chuyện vụn vặt như tranh thủ tình cảm chốn hậu cung này, cũng chỉ có thể dựa vào bản thân con, dù có thế nào cũng phải nhanh chóng mang thai, một khi có hoàng tử, thì đó chính là trưởng tử của hoàng thượng, là thái tử tương lai, còn có ai có thể rung chuyển địa vị của Tiêu gia nữa?"
Vương thị nhắc lại chuyện con cháu, lại ân cần dạy bảo, cuối cùng cũng khiến Tiêu Dung Thiển gật đầu, đồng ý giữ Kinh nương lại, rồi lại cẩn thận dạy dỗ: "Sau này, ngươi chính là người của ta, phải tuân thủ cung quy, không được cho ai biết về quá khứ của ngươi."
Kinh nương gật đầu liên tục, Tiêu Dung Thiển liền gọi Trần ma ma đến dẫn người xuống, lại nói tiếp với Vương thị: "Không còn sớm nữa, mẫu thân ở lại dùng cơm trưa với con đi."
Vương thị gật đầu, trong lòng lại nghĩ tới việc khác, sáng nay vừa vào cung, bà ta liền nghe chuyện Tình Quý phi bị biếm đến lãnh cung, bà ta không ngờ, hoàng thượng lại vì một nữ nhân ti tiện mà biếm nữ nhi Tiêu gia bào lãnh cung! Cũng không biết tiện nhân kia sử dụng thủ đoạn gì, mà có thể khiến hoàng thượng chẳng thèm nể mặt Tiêu gia !
Xem ra, tiện nhân kia không thể giữ lại !
Đầu giờ Tuất, trong Trọng Hoa Điện, ánh đèn mê ly, lưu quang chiếu rọi, cảnh sắc xinh đẹp thanh nhã. Giữa đại điện, những chiếc bàn được trải lụa đỏ, chén ngọc kim bôi, rượu ngon món ngon, nơi nơi phồn hoa rực rỡ, uyển chuyển mê người như chốn thần tiên.
Quân Thiếu Tần lên ngôi chưa lâu, hậu cung cũng chưa đông, từ hoàng hậu trở xuống có khoảng bốn Phi, ba Tần, hai Chiêu Nghi, cùng với mấy vị Tiệp Dư, Mỹ Nhân. Tiêu Dung Thiển chịu sự dạy dỗ nhiều năm của mẫu thân, trước mặt người khác vẫn luôn là dáng vẻ xinh đẹp hòa ái, vui vẻ hòa thuận với tỷ muội trong cung, dù có khi dễ Vân Tĩnh Hảo, nàng ta vẫn sẽ mỉm cười, tuyệt đối không biểu hiện ra sắc mặt khó coi cho người khác thấy.
Dạ yến vừa bắt đầu, chúng phi liền vây quanh Tiêu Dung Thiển nâng cốc chúc mừng, cười cười nói nói, dáng vẻ lấy lòng, nhưng ánh mắt lại liên tiếp nhìn về phía cửa điện, giống như đang đợi ai đó.
Mà người bọn họ chờ, lúc này lại đang ở cửa lớn ngoài cung.
Quân Thiếu Tần đổi một thân thường phục, ngồi trong xe ngựa, Tiểu Thuận Tử đỡ Vân Tĩnh Hảo đã tắm rửa sạch sẽ đi tới, xốc màn xe, Quân Thiếu Tần liền khẽ mỉm cười, nghiêng người duỗi tay về phía nàng.
Vân Tĩnh Hảo bị hắn “bắt nạt” cả ngày, toàn thân không chỗ nào không đau, trong lòng hận hắn muốn chết, chẳng thèm cười mà trừng mắt liếc hắn một cái, rất không tình nguyện đưa tay cho hắn.
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bẩm báo của Tiểu Thuận Tử: "Hoàng thượng, Ninh đại nhân cầu kiến. . . . . ."
Vân Tĩnh Hảo bị dọa run rẩy, một tia sáng lạnh lóe sáng qua ánh mắt Quân Thiếu Tần, hắn ném chiếc gối ngọc trên ghế dựa xuống dất, rống lên một tiếng: "Để cho hắn chờ!"
Vân Tĩnh Hảo thấy hắn nổi giận đùng đùng, liền vội vàng khuyên nhủ: "Hoàng thượng bớt giận, nếu không có chuyện khẩn cấp Ninh đại nhân cũng sẽ không dám tới quấy rầy hoàng thượng."
Quân Thiếu Tần không lên tiếng, nhưng tay hắn lại buông lỏng ra, khẽ vuốt ve má nàng, nhỏ giọng nói: "Nàng cứ ở yên đây, trẫm phải đi đuổi hắn, sẽ trở lại ngay. . . . . ."
Vân Tĩnh Hảo khẽ cười một tiếng, đồng ý, lúc này Quân Thiếu Tần mới đứng dậy, cất giọng cho phép Ninh Thư Viễn vào điện, ngay sau đó liền chuyển qua bình phong.
Một lát sau, Ninh Thư Viễn vào điện, trình một hộp gấm lên cho Quân Thiếu Tần, hộp gấm kia được thiết kế rất đặc biệt, mặt hộp dùng bạch ngọc khắc thành một đóa hoa kỳ dị, rõ ràng là một miếng bạch ngọc “chết”, nhưng màu sắc lại vô cùng tươi nhuận, nhụy hoa trong suốt, rất sống động.
Vân Tĩnh Hảo núp sau tấm bình phong lén nhìn qua, thấy Quân Thiếu Tần chậm rãi mở hộp gấm, lấy ra một bức mật hàm, sau khi xem xong, liền đưa mật hàm lại gần ngọn nến, đốt cháy, lửa liếm qua mặt chữ, biến bức thư thành than bụi trong chốc lát. Đốt mật hàm xong, hắn liền phân phó Ninh Thư Viễn, "Ngươi về phủ trước đi, giờ hợi đến Lan Nhược Tự."
Ninh Thư Viễn đồng ý, im lặng một lúc, lại nói: "Theo vi thần biết, Gia Cát Thanh Phượng thích vân du tứ hải, yêu ‘kỳ trân dị bảo”, tối nay hoàng thượng gặp hắn, xin hãy ban thưởng một vài dị bảo. . . . . ."
Gia Cát. . . . . . Thanh Phượng?
Quân Thiếu Tần muốn gặp Gia Cát Thanh Phượng?
Tối nay sao?
Vân Tĩnh Hảo nghe xong những lời này, trong lòng liền lạnh run, vuốt vuốt lỗ tai, còn tưởng rằng mình nghe lầm, tay không tự giác tự chủ đụng phải bình phong, chỉ một tiếng vang nhỏ này, liền đưa khiến Quân Thiếu Tần nhíu mày, ánh mắt phóng qua như điện xẹt, ngay sau đó liền phất tay cho Ninh Thư Viễn lui xuống.
Vân Tĩnh Hảo cuống quít ngồi lại ghế dựa, cúi thấp đầu, bày ra dáng vẻ dịu ngoan, khéo léo.
Quân Thiếu Tần đi tới, bóng đen cao lớn phủ lên người nàng, ánh mắt tà nghễ quan sát người trước mặt: "Nhìn lén?"
Giọng nói của hắn lạnh lẽo, nếu là người nhát gan có lẽ đã sợ đến mức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, Vân Tĩnh Hảo chớp chớp mắt, bày ra khuôn mặt tươi cười: "Nô tì nghe nói, Ninh đại nhân là tài tử đứng đầu thời nay, lại còn anh tuấn tựa Phan An, nổi danh khắp Đế Kinh, được người ta xưng tụng là ‘ Ninh lang ’, nên nhất thời hiếu kỳ, muốn thấy phong thái. . . . . ."
Quân Thiếu Tần híp mắt, giọng trầm xuống, đè nén chút tức giận: "Chỉ là vì tò mò?"
Vân Tĩnh Hảo nháy mắt cười nói, "Nếu không hoàng thượng cho là vì cái gì?"
Quân Thiếu Tần tức cười, lần đầu tiên trong đời bị người ta phản bác ung dung như vậy, trong lòng giống như bị một cái gì đó đâm vào, ghen tuông trào ra mãnh liệt, xông thẳng đến cổ họng, lệ khí dâng lên dày đặc, tay hắn bất ngờ thăm dò vào váy nàng, thuận thế đi xuống, cầm lấy một bên mềm mại, giống như đang nắm giữ trái tim của nàng, tùy ý nắn bóp: "Lần tới nàng còn dám nhìn lén nam nhân khác, thì chờ bị xử phạt đi!"
Vân Tĩnh Hảo khẽ hô đau, nhìn dáng vẻ đang rất khó chịu của hắn, không sợ chết phát ra một nụ cười ngạc nhiên: "Thì ra là. . . . . . Hoàng thượng cũng sẽ ghen à?"
Yên lặng.
Yên lặng mang theo sát khí.
Nháy mắt tiếp theo là tiếng quát xé tai của Quân Thiếu Tần!
"Nữ nhân này, nàng quả thật là thiếu dạy dỗ!"
Thân thể hắn đè xuống, chỉ nghe mấy tiếng xoành xoạch, áo trên người nàng liền bị xé thành hai nửa, cái miệng nhỏ nhắn muốn lên tiếng kháng nghị cũng bị hắn hung hăng chặn lại, sau một nụ hôn nặng nề, khuôn mặt nàng đỏ lên vì thiếu khí, thở hồng hộc nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú đang gần trong gang tấc, hạ quyết tâm, lại đổi khách làm chủ ôm sát hắn, bực tức hôn lên đôi môi kiên nghị, mang theo ý muốn trả thù hút lấy không khí trong miệng hắn, vừa triền miên dây dưa, vừa thô bạo cắn nuốt, rõ ràng là thủy thổ giao hòa, nhưng lại hàm chứa giận dữ.
Hai mắt hắn nhiễm đầy tình dục, cởi xiêm áo, bất chợt vọt vào thân thể nàng. Vân Tĩnh Hảo vốn đang bị đau, nào chống lại sự dày vò của hắn, nhất thời không chịu nổi, phải thở gấp liên tiếp, hai chân không tự chủ vòng qua eo hắn, mong giảm bớt đau đớn, nhưng chỉ làm động tác hắn càng thêm mãnh liệt khiến nàng phải hét lên.
"Nói! Còn dám nhìn lén nam nhân khác hay không?" Sức lực hung ác, thể hiện rõ sự giận dữ cùng trừng phạt của hắn, thân thể cao lớn gần như che lấp cơ thể nhỏ bé của nàng, đôi tay cố giãy giụa cũng bị hắn khóa chặt trên đỉnh đầu.
"Không dám. . . . . . không dám nữa!" Vân Tĩnh Hảo khóc lóc theo từng động tác của hắn, biết rõ chỉ là trứng chọi đá, nhưng vẫn tức giận há mồm hung hăng cắn lên vai hắn, ai ngờ, hắn chẳng những không chịu buông tay, mà tình dục trong mắt lại càng nặng thêm, dồn đập thở bên tai nàng: "Hôm nay đừng mong trẫm sẽ bỏ qua cho nàng . . . . ."
Trong điện lại xảy ra một trận “kịch chiến” .
Ngoài điện, A Thú cùng Tiểu Thuận Tử đều vờ như mắt điếc tai ngơ, một kẻ có bộ dạng lạnh lùng, tiêu chuẩn mặt than, tựa như môn thần giữ cửa, kẻ còn lại cười híp mắt theo thói quen, trên tay là một mâm điểm tâm tinh xảo, lộ cả hai hàm răng, nói với Trần ma ma đang sững sờ: " Xin ma ma về bẩm lại hoàng hậu, nói nương nương yên tâm, đợi hoàng thượng có thời gian, chúng ta nhất định sẽ trình điểm tâm do đích thân nương nương làm này lên cho hoàng thượng thưởng thức.”
Trần ma ma bấy giờ mới tỉnh táo lại, chỉ nói: "Vậy liền làm phiền công công rồi." Nói xong, liền không nhiều lời nữa, quay người rời đi, lúc liếc mắt qua cửa điện đang đóng chặt, trong đôi con ngươi tràn đầy chán ghét cùng căm hận.
Đợi khi bà ta trở về điện Chiêu Dương phục mệnh, hoàng hậu Tiêu Dung Thiển đang mặc thử cung trang cho buổi dạ hội, trong khay Cửu Phượng, có đầy đủ mũ phượng và các loại đồ trang sức.
Áo đơn lụa mỏng, áo khoác đỏ thẫm bằng tơ tằm thêu hoa văn cẩm tú, ở dưới là váy Yên Hà Lưu Vân mềm mại, vùng eo được chiết bằng một dải băng thon dài, bên hông điểm trang thêm chuỗi ngọc bội, quả thực là diễm lệ.
Tiêu Dung Thiển ngắm mình trong chiếc gương Hải Đường Tịnh Đế Liên Vân, nhưng mà trên mặt lại không hề có chút vui vẻ nào, Vương thị đứng bên cạnh thấy vậy, liền ra hiệu cho cung nhân lui xuống, dẫn người phụ nhân kia tới trước mặt Tiêu Dung Thiển, phụ nhân kia hơi cúi đầu, hành đại lễ với nàng ta: "Dân phụ Kinh nương bái kiến hoàng hậu nương nương."
Vương thị tiếp lời: "Kinh nương vốn là người trong thanh lâu, được một thương nhân chuộc thân, nạp làm thiếp, sau đó mang thai, vốn tưởng rằng ngày sau vô lo, nhưng không ngờ thương nhân kia lại đột nhiên chết đi, nàng ta bị người nhà thương nhân đánh cho một trận, đuổi ra khỏi cửa, không những mất đi đứa con, mà còn mất đi nửa cái mạng, cùng đường, liền bán thân vào Tiêu phủ, làm thô sử ma ma."
Tiêu Dung Thiển hoảng hốt, không hiểu sao Vương thị lại mang một kẻ ở thanh lâu vào cung gặp nàng ta? Vương thị bước đến, kề tai nàng ta, nhỏ giọng nói: "Dung Nhi, tuy nàng ta xuất thân thấp kém, nhưng thủ đoạn hầu hạ nam nhân thì đảm bảo cả hoàng thượng cũng chưa từng thấy qua, phần lớn hậu phi trong cung là danh môn thục nữ, dù có phóng khoáng hơn đi nữa, thì kỹ năng hầu hạ cũng kém xa nữ tử thanh lâu, nếu không, sao bây giờ hoàng thượng lại sủng ái một kẻ xuất thân là quan kỹ chứ? Sau này, để Kinh nương ở lại cạnh con, nếu như con có thể học hết thủ đoạn của nàng ta, lúc đó sao hoàng thượng còn dám không để mắt tới con chứ?"
Tiêu Dung Thiển nhìn Kinh nương, mày khẽ nhíu lại, cắn môi dưới cúi đầu không nói, nàng ta vốn tâm cao khí ngạo, ỷ vào thân phận, nào chịu để nữ tử thanh lâu dạy mình chuyện khuê phòng? Vương thị nói tiếp: "Bây giờ, phụ thân con đang bận rộn chuyện trên triều đình, mấy chuyện vụn vặt như tranh thủ tình cảm chốn hậu cung này, cũng chỉ có thể dựa vào bản thân con, dù có thế nào cũng phải nhanh chóng mang thai, một khi có hoàng tử, thì đó chính là trưởng tử của hoàng thượng, là thái tử tương lai, còn có ai có thể rung chuyển địa vị của Tiêu gia nữa?"
Vương thị nhắc lại chuyện con cháu, lại ân cần dạy bảo, cuối cùng cũng khiến Tiêu Dung Thiển gật đầu, đồng ý giữ Kinh nương lại, rồi lại cẩn thận dạy dỗ: "Sau này, ngươi chính là người của ta, phải tuân thủ cung quy, không được cho ai biết về quá khứ của ngươi."
Kinh nương gật đầu liên tục, Tiêu Dung Thiển liền gọi Trần ma ma đến dẫn người xuống, lại nói tiếp với Vương thị: "Không còn sớm nữa, mẫu thân ở lại dùng cơm trưa với con đi."
Vương thị gật đầu, trong lòng lại nghĩ tới việc khác, sáng nay vừa vào cung, bà ta liền nghe chuyện Tình Quý phi bị biếm đến lãnh cung, bà ta không ngờ, hoàng thượng lại vì một nữ nhân ti tiện mà biếm nữ nhi Tiêu gia bào lãnh cung! Cũng không biết tiện nhân kia sử dụng thủ đoạn gì, mà có thể khiến hoàng thượng chẳng thèm nể mặt Tiêu gia !
Xem ra, tiện nhân kia không thể giữ lại !
Đầu giờ Tuất, trong Trọng Hoa Điện, ánh đèn mê ly, lưu quang chiếu rọi, cảnh sắc xinh đẹp thanh nhã. Giữa đại điện, những chiếc bàn được trải lụa đỏ, chén ngọc kim bôi, rượu ngon món ngon, nơi nơi phồn hoa rực rỡ, uyển chuyển mê người như chốn thần tiên.
Quân Thiếu Tần lên ngôi chưa lâu, hậu cung cũng chưa đông, từ hoàng hậu trở xuống có khoảng bốn Phi, ba Tần, hai Chiêu Nghi, cùng với mấy vị Tiệp Dư, Mỹ Nhân. Tiêu Dung Thiển chịu sự dạy dỗ nhiều năm của mẫu thân, trước mặt người khác vẫn luôn là dáng vẻ xinh đẹp hòa ái, vui vẻ hòa thuận với tỷ muội trong cung, dù có khi dễ Vân Tĩnh Hảo, nàng ta vẫn sẽ mỉm cười, tuyệt đối không biểu hiện ra sắc mặt khó coi cho người khác thấy.
Dạ yến vừa bắt đầu, chúng phi liền vây quanh Tiêu Dung Thiển nâng cốc chúc mừng, cười cười nói nói, dáng vẻ lấy lòng, nhưng ánh mắt lại liên tiếp nhìn về phía cửa điện, giống như đang đợi ai đó.
Mà người bọn họ chờ, lúc này lại đang ở cửa lớn ngoài cung.
Quân Thiếu Tần đổi một thân thường phục, ngồi trong xe ngựa, Tiểu Thuận Tử đỡ Vân Tĩnh Hảo đã tắm rửa sạch sẽ đi tới, xốc màn xe, Quân Thiếu Tần liền khẽ mỉm cười, nghiêng người duỗi tay về phía nàng.
Vân Tĩnh Hảo bị hắn “bắt nạt” cả ngày, toàn thân không chỗ nào không đau, trong lòng hận hắn muốn chết, chẳng thèm cười mà trừng mắt liếc hắn một cái, rất không tình nguyện đưa tay cho hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.