Chương 18
Trần Phan Trúc Giang
10/08/2022
Thành phố A và tỉnh B cách xa
nhau có một giờ đồng hồ bay mà Ngạn Vũ cứ tưởng đang ở cách xa nhau hàng vạn dặm vậy. Một ngày cô gọi cho anh một lần, nhắn tin qua lại khoảng
hơn chục tin. Cũng chẳng có việc gì quan trọng, chủ yếu là hỏi thăm và
nhắc nhở anh không được lơ là bỏ bữa, phải ăn uống và ngủ nghỉ điều độ.
Cô không dám làm phiền anh quá mức, nhưng mà không nhắc nhở anh thì cô
lại thấy không yên tâm.
Hôm trước Vy Vy có gọi cho cô, cô ấy bảo là tình hình “thế gia” ở thành phố A dạo gần đây có biến động lớn. Quách gia là hào môn thế gia đứng trong nhóm đầu, vì vậy thời gian này Quách gia cũng xảy ra vài biến động lớn không kém. Phía nhà họ Lê của Vy Vy cũng bận rộn cực kỳ, chồng sắp cưới của Vy Vy là bạn thân của Cố Thành, vì vậy thời gian này Cố Thành bận rộn ra sao, bọn họ đều biết được.
Ngạn Vũ nghe nói Cố Thành bận đến sứt đầu mẻ trán, cô sốt ruột cực kỳ, lại còn nghe nói anh bị sở cảnh sát mời về điều tra chuyện gì đó… lòng cô lại nóng rát lên, lo cho anh không chịu được. Chỉ là Cố Thành ngày nào đúng giờ cũng gọi trấn an cô, anh bảo cô đừng lo, những việc này đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, anh lo liệu được.
Hết cách, cô chỉ có thể tiếp tục cố gắng hoàn thành công việc của mình ở nhà họ Thi rồi đợi Cố Thành quay trở về. Lúc này mà cô chạy đến tìm anh thì chỉ tội vướng víu tay chân anh, lại phiền anh phải lo cho cô nữa thì khổ thân anh!
___________________________
Bé Ni tâm tình dạo gần đây rất tốt, ngày hôm bữa quả thật là Mạnh Tuấn đưa bé Ni đến nhà hàng để ăn sinh nhật Thu Ngọc. Cũng không có ai khác ngoài hai cha con họ, là bữa tiệc nhỏ của hai cha con để tỏ lòng nhớ mong về người mẹ đang bặt vô âm tính. Nhưng mà phải nói là sau bữa tiệc sinh nhật hôm đó, bé Ni có vẻ rất vui, con bé giao tiếp với mọi người cũng thoải mái hơn hẳn, sức khỏe tinh thần cực kỳ được cải thiện. Việc này làm Ngạn Vũ rất hài lòng, đây có lẽ là khoảng thời gian mà cô nhìn thấy con bé vui vẻ nhất từ khi cô đặt chân đến nhà họ Thi này!
Đã một tuần trôi qua, Ngạn Vũ nhớ Cố Thành đến không chịu được, mỗi ngày đều sống trong nhớ mong, thật là biết cách giày vò cảm xúc của cô mà. Về phần điều tra tung tích của Thu Ngọc, bên phía Cố Thành vẫn chưa đưa ra kết quả, hiện vẫn trong quá trình điều tra. Anh ấy cũng có nói với cô, trừ khi là có kết quả chính xác nhất, còn những manh mối không rõ ràng, anh ấy sẽ không báo cho cô biết, để tránh cho cô hoang mang.
Hôm nay Ngạn Vũ đến nhà họ Thi trong tâm trạng không được tốt cho lắm, cô đang rất khó chịu trong lòng, vừa ủ dột vừa bức rức không yên. Lúc dạy học cho bé Ni, Ngạn Vũ cũng có chút thẩn thờ không tập trung. Cô cũng không hiểu hôm nay cô bị làm sao, lúc sáng ngủ dậy đã có trạng thái kỳ lạ như thế này rồi.
Dạy học được hơn nửa buổi, Ngạn Vũ đột nhiên nhận được điện thoại của Vy Vy. Cô nhìn thấy số điện thoại hiện lên trên màn hình, tim cô đột nhiên có chút đập loạn. Tay cầm điện thoại thoáng run, cô phải tự trấn an bản thân mình là không có việc gì, không có việc gì đâu…
Bắt máy, Ngạn Vũ còn chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã nghe giọng của Vy Vy gào lên:
– Vũ! Anh Năm nhập viện rồi, cậu mau gọi cho anh ấy đi, mình gọi không được… Vũ… Vũ!
“Ong”, một tiếng nổ thật lớn vang lên trong đầu, cơ thể Ngạn Vũ cứng đờ, tứ chi như muốn bất động, đầu óc trì trệ gần như không còn nghĩ được bất cứ điều gì khác ngoài việc muốn chạy ngay đến gặp Cố Thành…
Sau giây phút chấn kinh, khi khôi phục lại được tinh thần, Ngạn Vũ gấp gáp dặn dò bé Ni tự học, sau đó cô chạy như bay ra ngoài, chạy xuống nhà tìm Mẫn để xin nghỉ dạy về sớm.
Mẫn nghe Ngạn Vũ báo có chuyện gấp, cô ấy nhìn cô, giọng nói có chút không hài lòng:
– Lại nghỉ nữa hả cô Vũ? Dạo gần đây cô nghỉ hơi nhiều rồi ấy cô giáo…
Ngạn Vũ đang gấp, lúc này lại nhìn thấy thái độ của Mẫn, cô phát hỏa, nói thẳng thắn:
– Xin lỗi chị vì xin nghỉ dạy đột xuất, nhưng chuyện của tôi rất gấp. Nếu chị không hài lòng về việc này thì cứ trừ thẳng vào lương… không vấn đề gì cả ạ!
Mẫn cười cười, thái độ rất khó khăn:
– Lương bỗng thì tôi không nói tới rồi, nhưng cô giáo cứ nghỉ dạy như vậy sẽ ảnh hưởng đến bé Ni. Dù là học kèm nhưng vẫn phải có trách nhiệm chứ cô giáo?
Ngạn Vũ nhíu mày, cô trước tiên là bình tĩnh lại, sau đó mắt đối mắt, mặt đối mặt với Mẫn, cô nghiêm giọng hỏi thẳng:
– Vậy ý của chị là…
Mẫn nhếch khóe môi, cô ấy đáp:
– Tôi đâu có ý gì… chẳng qua là nếu cô giáo quá bận rộn với việc nhà… theo tôi thấy là cô giáo nên toàn tâm toàn ý giải quyết xong việc nhà rồi hãy đến đây dạy cho con gái tôi.
Gấp thì có gấp thật, nhưng Ngạn Vũ lúc này vẫn phải nhịn xuống để giải quyết tình hình trước mắt. Mặc dù trước đây cô không thích Mẫn nhưng cô ấy ngược lại lại rất lịch sự với cô. Bây giờ đột nhiên có thái độ thế này… đây là có chuyện gì rồi sao?
Thấy Vũ im lặng không đáp, Mẫn liền nở một nụ cười hài hòa, cô ấy khẽ nâng giọng:
– Cô giáo là bạn gái của Sơn nên tôi và mọi người cũng xem cô giáo như người trong nhà. Bé Ni rất thích học với cô giáo, mà tôi cũng thích cô giáo nữa. Nhưng cô giáo cứ không thể sắp xếp được công việc như thế này, cứ xin nghỉ dạy hoài… cũng khó xử cho nhà chúng tôi…
Ngạn Vũ tiếp lời:
– Vậy nên… chị muốn tôi nghỉ dạy hay sao ạ?
Nghe Ngạn Vũ hỏi, Mẫn liền cười tươi, cô ấy đon đả, thái độ mềm dẻo kỳ lạ:
– Đâu có, cô giáo hiểu lầm rồi, bé Ni thích cô như vậy, tôi đâu có dám cho cô nghỉ việc. Nhưng mà hy vọng cô giáo sau lần này sẽ sắp xếp được việc nhà ổn định rồi hãy đến đây tiếp tục dạy học cho con gái tôi. Tôi rất thông cảm cho cô giáo, cũng tạo mọi điều kiện cho cô giáo kiếm thêm thu nhập… chỉ mong cô giáo trung thành với nhà tôi… đừng có mang dã tâm là được.
Càng nghe, Ngạn Vũ lại càng cảm thấy Mẫn hôm nay nói chuyện rất kỳ lạ. Cô ta nói chuyện nửa nạc nửa mỡ, không nhìn ra được là có ý tứ gì rõ ràng. Lúc thì không hài lòng, lúc lại bảo rất thông cảm… hôm nay cô ta tới tháng à? Tâm lý lên xuống thất thường không ổn định vậy?
Nhưng chuyện tâm lý của Mẫn lúc này không phải là chuyện quan trọng, Ngạn Vũ còn phải ra sân bay cho kịp giờ bay đến thành phố A. Vậy nên cô không muốn nói dong dài thêm với Mẫn, liền ngắn gọn cho kết thúc câu chuyện.
– À vâng, tôi hiểu ý của chị, tôi sẽ cân nhắc điều chỉnh lại việc này. Còn bây giờ tôi có chuyện rất quan trọng cần phải đi, chị để ý bé Ni trên phòng, thông cảm cho tôi, tôi xin phép.
Mẫn không nói gì, cô ấy chỉ gật đầu, nụ cười vẫn luôn treo ở trên mặt. Mà Ngạn Vũ cũng không có thêm thời gian để phân tích tâm lý của Mẫn, cô lúc này đã đi nhanh ra khỏi cửa, sau đó bắt taxi ra thẳng sân bay, không dám lơ là một phút một giây nào cả…
Đối với cô, Cố Thành là quan trọng hơn cả, còn những chuyện khác, từ từ sẽ có cách tính sau!
…………………………………
Vừa xuống máy bay, Ngạn Vũ đã chạy thụt mạng ra ngoài cổng, vừa nãy cô có gọi cho trợ lý của Cố Thành, biết cô đến nên anh ta sắp xếp sẵn xe cho cô, chở cô về thẳng Quách viện, nhà riêng của Cố Thành.
Quách viện này chính là nơi mà Ngạn Vũ đã ở, cũng là nhà của cô, nhà của cô và Cố Thành. Năm đó sau khi nhận nuôi cô, Cố Thành đưa cô về Quách viện làm cô chủ nhỏ ở đây. Cô được lớn lên trong điều kiện cực kỳ tốt, có một bà vú hết mực yêu thương cô, cũng có một biệt viện đầy ắp những tiếng cười. Mà năm đó nơi mà cô và anh chia tay cũng là tại đây, cô một mình kéo vali rời đi, thoắt cái đã trôi qua hơn 5 năm rồi…
Xe chạy vào trong sân, khung cảnh của biệt viện vẫn y hệt như trong trí nhớ của cô, không sai lệch một chút nào. Nhưng lúc này đây, cô không còn đủ tâm trí để soi xét xung quanh nữa. Chân vừa bước xuống khỏi xe, cô đã chạy ào vào bên trong, dẫm lên từng viên gạch, từng cọng cỏ mà cô luôn nhớ mong từng ngày. Biệt viện này là cả một thời ký ức tươi đẹp của cô, mỗi một khoảnh khắc đều như tràn về khiến cho cõi lòng của cô rung động mạnh mẽ. Cô thật sự chưa từng nghĩ đến rồi sẽ có ngày cô được quay trở lại nơi này, về lại nơi mà cô lớn lên, nơi mà cô đã ôm ấp tình cảm trân quý nhất dành cho Cố Thành…
Vú nuôi không biết Ngạn Vũ trở về, lúc nhìn thấy cô gái nào đó chạy ào vào trong nhà, vú hốt hoảng muốn chạy ra can ngăn. Nhưng khi cô gái chạy đến càng gần, vú càng kinh ngạc đến há hốc miệng. Mãi đến khi khoảng cách chỉ còn cách có vài bước chân, vú nuôi mới xúc động chạy ù về phía Ngạn Vũ, vú kêu lên thật lớn, giọng đứt quãng đầy kích động:
– Ôi trời ôi trời! Vũ… là Vũ… là Vũ phải không con? Ngạn Nhi… ôi Ngạn Nhi về rồi… ông Tư ơi… Ngạn Nhi về rồi!
Vú Lê kích động ôm chằm lấy Ngạn Vũ, mà cô cũng xúc động đến mặt mày đỏ bừng bừng mà ôm chặt lấy bà. Chia tay Cố Thành bao nhiêu năm thì là bấy nhiêu năm cô không về lại Quách viện, cũng không có cơ hội gặp lại vú Lê và chú Tư quản gia. Ôm lấy cơ thể tròn trịa của vú Lê, Ngạn Vũ kêu lên trong nỉ non:
– Vú! Con nhớ vú quá! Vú ơi!
Vú Lê xúc động đến nói không thành lời, bà ôm cô mà nhảy tưng tưng. Lúc này chú Tư quản gia cũng chạy ù đến, vậy là lại có thêm một người kích động nhảy tưng tưng theo vú Lê.
Ngạn Vũ không có cha mẹ, cô được Cố Thành nhận nuôi, sau khi về sống ở Quách viện thì vú Lê và chú Tư giống hệt như là cha mẹ của cô vậy. Hai người họ thương cô, quan tâm cô, chăm sóc và nâng niu cô hết mực. Nếu như ai không biết mà nhìn vào, bọn họ chắc chắn sẽ cho rằng cô là con ruột của vú Lê và chú Tư…
Cả ba ôm nhau trong niềm hạnh phúc vỡ òa, vú Lê hỏi han cô đủ thứ, bà hỏi một câu rất dài nhưng Ngạn Vũ lại không suy nghĩ được gì. Cô lúc này nắm chặt lấy tay vú Lê, tim cô đập thình thịch, cô hỏi trong run rẩy:
– Vú… anh Thành đâu? Anh ấy đâu? Đâu rồi ạ?
Vú Lê lúc này mới giật mình bừng tỉnh trở lại, ai ở lâu năm trong biệt viện này đều biết chuyện của ông chủ và cô chủ nhỏ. Năm đó ông chủ và cô chủ chia tay, người làm như bà khóc suốt một thời gian dài vì xót xa… Vậy nên lúc này thấy cô chủ đột nhiên trở về, lại nghe cô chủ gấp gáp hỏi thăm ông chủ. Một người làm tận tâm như bà liền bắt được vấn đề, nghĩ nghĩ, bà liền nói, nói vội vàng, nói rất nghiêm trọng:
– Con hỏi ông chủ đúng không? Ông chủ bị tai nạn, vừa nãy được người ta đưa về… đang nằm ở trên phòng…
Vừa nói, bà vừa khóc, ánh mắt run rẩy không dám nhìn thẳng vào Ngạn Vũ.
Mà vú Lê càng như vậy thì lại khiến cho cõi lòng của Ngạn Vũ càng không yên, cô lúc này như đang đứng trên đống lửa, nóng lòng đến phát cháy lên được. Cũng không còn đủ kiên nhẫn để hỏi thêm, không đợi vú Lê nói thêm câu nào, Ngạn Vũ đã xoay người chạy thẳng vào trong, một mạch biến mất khỏi cầu thang rộng lớn…
Chú Tư quản gia nhìn thấy Ngạn Vũ gấp gáp mất hồn mất vía, chú lo lắng, trách vú Lê:
– Cái bà vú này! Ông chủ chỉ bị thương nhẹ thôi mà, bà nói không rõ làm con nhỏ phát hoảng lên rồi kìa. Để tôi lên kêu con bé, nó chạy như vậy thì té làm sao?
Vú Lê nhíu mày, bà ngăn chú Tư lại, cảnh cáo:
– Ông ở yên đây, ông biết gì mà nói! Cứ để con bé lên gặp ông chủ, càng kích động càng tốt… ông có muốn có cậu chủ ẵm bồng không? Nghe tôi, hiểu chưa?
Chú Tư ồ lên một tiếng, mặc dù không biết vú Lê làm vậy có được kết quả gì không nhưng ông vẫn rất chờ mong. Ông chủ thời gian qua cũng khổ tâm nhiều rồi, đã đến lúc cậu ấy phải có được hạnh phúc trọn vẹn… ông luôn mong là như vậy!
………………………………
Ở dưới hai người già đang bàn tính đủ thứ, còn ở trên tầng trên lúc này, Ngạn Vũ thì lại điên đảo tâm hồn vì nụ hôn mạnh mẽ của Cố Thành dành đến cho cô…
Vừa nãy cô chạy bán sống bán chết lên gặp anh, cứ tưởng là anh bị thương nặng lắm, ai có ngờ được là anh lúc đó… vừa mới tắm ra… trên người còn mặc áo choàng tắm… cũng chẳng có vết thương nào trên người cả…
May mắn cho anh, mà lại xui xẻo cho cô, vốn là đi thăm người bệnh, ai nghĩ được cảnh bây giờ đang bị người bệnh “hỏi thăm”. Cố Thành vừa nhìn thấy Ngạn Vũ xuất hiện với đôi mắt đỏ ửng cùng dáng vẻ hối hả đứng ở trước cửa phòng, cô vừa gọi tên anh, anh đã không nhịn được mà nhấc bổng cô lên rồi ôm cô vào trong phòng. Thả cô lên giường, thân người rắn rỏi của anh đè sát lên người cô, cách một lớp áo ngủ nhưng vẫn cảm nhận được rất rõ nhiệt độ nóng bỏng từ cơ thể Cố Thành truyền đến.
Phải khó khăn lắm Ngạn Vũ mới được Cố Thành tha cho, lúc này, mắt đối mắt, mũi đối mũi, hoà cùng hơi thở phập phồng, Ngạn Vũ khàn giọng hỏi đến anh:
– Cố Thành! Anh có bị thương không?
Cố Thành nở nụ cười mị hoặc nhìn cô, ánh mắt của anh có phần mệt mỏi nhưng khí thế lại rất cường bạo. Hơi thở nóng hổi, anh vuốt ve dọc cơ thể cô, vừa thở gấp, vừa đáp lời:
– Không bị thương, chỗ nào cũng khỏe.
Ngạn Vũ vẫn không tin lắm, cô muốn đẩy anh ra nhưng không được, cô kêu lên:
– Để em xem cái đã, Vy Vy nói anh bị tai nạn… để em xem xem anh có giấu em không?
Cố Thành lại cười, càng cười càng thấy gian, anh nói, giọng điệu lưu manh hết sức:
– Không cần xem, để anh chứng minh cho em thấy là anh rất khỏe.
Ngạn Vũ nhận ra được mùi nguy hiểm trong câu trả lời của anh, chẳng qua là khi cô phát hiện ra thì đã quá muộn rồi… bởi vì quần áo ngoài của cô đã được cởi sạch từ khi nào… chỉ còn trơ trọi lại bộ đồ lót nền hoa cực kỳ bắt mắt.
Cố Thành đỏ mắt, anh nhìn cô chăm chú, mi tâm lại hơi nhíu, giọng anh khàn đặc, anh hỏi:
– Bé thì thích ren, lớn lên lại thích hoa… em cũng lắm trò thật đấy! Hư thật!
Ngạn Vũ xấu hổ muốn chết, nếu cô biết hôm nay cô sẽ bị anh “ăn” như thế này thì cô đã thay một bộ đồ lót gợi cảm nhất có thể rồi. Đồ lót hoa hồng này là cô mua hàng khuyến mãi, đâu có tính là đồ lót khiêu gợi gì đâu… ôi chết mất!
Ngạn Vũ dùng tay che chắn khắp nơi trên cơ thể, thế nhưng cô càng che thì Cố Thành lại càng kích động. Anh gằn lấy tay cô rồi kẹp chặt dưới chân, tiếp sau đó bản tính đàn ông trỗi dậy, cái gì nên làm và cần làm đều được anh làm một cách cẩn thận và cực kỳ mạnh mẽ. Người anh yêu nhất đang ở trong phòng của anh, nằm trên giường ngủ của anh, trần truồng yêu kiều nằm dưới thân anh… anh mà không làm gì cô thì anh quả thật không phải là đàn ông… chắc chắn!
Trong căn phòng rộng lớn, dưới ánh đèn ngủ thiếu sáng, hai cơ thể trần trụi đang dính chặt vào nhau. Cố Thành ép sát cơ thể mềm mại của Ngạn Vũ vào tường, ngực cô dựa sát vào mặt tường nhẫn bóng, mông cong vút nhô về phía sau. Dưới sức động mạnh mẽ của Cố Thành từ sau lưng truyền đến, cơ thể cô không ngừng run lên chao đảo. Hai chân run run được Cố Thành kẹp lấy, hòa cùng hơi thở gấp gáp ám muội của cả hai, cô nghe rõ được giọng khàn khàn của Cố Thành kề sát bên tai cô, anh nói:
– Vũ! Thoải mái không?
Hai má Ngạn Vũ đỏ bừng, vừa nãy còn rất đau, rất khó chịu nhưng lúc này thì lại dễ chịu hơn rất nhiều rồi… Cô mím chặt lấy môi, vì cơ thể cứ nhấp nhô lên xuống nên giọng cô cũng không rõ ràng được cho lắm:
– Ưm… anh… nhẹ thôi…
Vài tiếng rên rỉ nhẹ nhàng của Ngạn Vũ lại kích động đến bộ phận nào đó trên người Cố Thành. Anh biết cô đang thoải mái, nhìn cô chịu phối hợp là biết cô không khó chịu, vậy nên anh mới tiếp tục “làm” với cô ở tư thế này. Bấy giờ nghe được tiếng rên mềm mại của cô, anh như được tăng thêm sức lực. Một tay vươn tới phía trước xoa xoa hai bầu ngực tròn trịa của cô, một tay thì vịn lấy eo cô làm chỗ dựa… hông anh đẩy tới, nhắm đến vị trí nào liền trúng vị trí ấy… khoái cảm cùng lúc kéo đến tràn đầy…
Sau bao nhiêu năm ăn rau ăn cỏ sống qua ngày thì ngày hôm nay cuối cùng anh cũng được ăn “thịt”. Một con thú như anh giống hệt như được thả về rừng, lúc này đang thỏa sức tung hoành, thỏa sức mà tận hưởng cuộc sống thần tiên mà anh hằng mơ ước…
Trời bên ngoài vẫn còn rất sáng, thấp thoáng nghe như có tiếng mưa rơi, dưới ánh đèn huyền ảo, một nữ thân hình mảnh mai yêu kiều đang áp chặt dựa vào lòng một nam cơ thể vô cùng nam tính và rắn rỏi. Muốn bao nhiêu dục vọng thì có bấy nhiêu dục vọng… muốn bao nhiêu yêu thương thì có bấy nhiêu yêu thương!
_________________________
Ngạn Vũ đã từng nghe ai đó hỏi… định nghĩa thế nào là đích đến của tình yêu?
Cô trước đó vẫn không có được câu trả lời, nhưng mà ngay lúc này đây, cô lại nghĩ…
Đó là được cùng người mình yêu làm những việc mà những người yêu nhau nên làm. Không ngại ngần, không rụt rè, không che giấu, được cùng nhau cảm nhận những phần sâu thẳm nhất bên trong cảm xúc của đối phương. Dục vọng hòa cùng sự yêu thương… đấy cũng là sự thăng hoa bất diệt của tình yêu!
Hôm trước Vy Vy có gọi cho cô, cô ấy bảo là tình hình “thế gia” ở thành phố A dạo gần đây có biến động lớn. Quách gia là hào môn thế gia đứng trong nhóm đầu, vì vậy thời gian này Quách gia cũng xảy ra vài biến động lớn không kém. Phía nhà họ Lê của Vy Vy cũng bận rộn cực kỳ, chồng sắp cưới của Vy Vy là bạn thân của Cố Thành, vì vậy thời gian này Cố Thành bận rộn ra sao, bọn họ đều biết được.
Ngạn Vũ nghe nói Cố Thành bận đến sứt đầu mẻ trán, cô sốt ruột cực kỳ, lại còn nghe nói anh bị sở cảnh sát mời về điều tra chuyện gì đó… lòng cô lại nóng rát lên, lo cho anh không chịu được. Chỉ là Cố Thành ngày nào đúng giờ cũng gọi trấn an cô, anh bảo cô đừng lo, những việc này đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, anh lo liệu được.
Hết cách, cô chỉ có thể tiếp tục cố gắng hoàn thành công việc của mình ở nhà họ Thi rồi đợi Cố Thành quay trở về. Lúc này mà cô chạy đến tìm anh thì chỉ tội vướng víu tay chân anh, lại phiền anh phải lo cho cô nữa thì khổ thân anh!
___________________________
Bé Ni tâm tình dạo gần đây rất tốt, ngày hôm bữa quả thật là Mạnh Tuấn đưa bé Ni đến nhà hàng để ăn sinh nhật Thu Ngọc. Cũng không có ai khác ngoài hai cha con họ, là bữa tiệc nhỏ của hai cha con để tỏ lòng nhớ mong về người mẹ đang bặt vô âm tính. Nhưng mà phải nói là sau bữa tiệc sinh nhật hôm đó, bé Ni có vẻ rất vui, con bé giao tiếp với mọi người cũng thoải mái hơn hẳn, sức khỏe tinh thần cực kỳ được cải thiện. Việc này làm Ngạn Vũ rất hài lòng, đây có lẽ là khoảng thời gian mà cô nhìn thấy con bé vui vẻ nhất từ khi cô đặt chân đến nhà họ Thi này!
Đã một tuần trôi qua, Ngạn Vũ nhớ Cố Thành đến không chịu được, mỗi ngày đều sống trong nhớ mong, thật là biết cách giày vò cảm xúc của cô mà. Về phần điều tra tung tích của Thu Ngọc, bên phía Cố Thành vẫn chưa đưa ra kết quả, hiện vẫn trong quá trình điều tra. Anh ấy cũng có nói với cô, trừ khi là có kết quả chính xác nhất, còn những manh mối không rõ ràng, anh ấy sẽ không báo cho cô biết, để tránh cho cô hoang mang.
Hôm nay Ngạn Vũ đến nhà họ Thi trong tâm trạng không được tốt cho lắm, cô đang rất khó chịu trong lòng, vừa ủ dột vừa bức rức không yên. Lúc dạy học cho bé Ni, Ngạn Vũ cũng có chút thẩn thờ không tập trung. Cô cũng không hiểu hôm nay cô bị làm sao, lúc sáng ngủ dậy đã có trạng thái kỳ lạ như thế này rồi.
Dạy học được hơn nửa buổi, Ngạn Vũ đột nhiên nhận được điện thoại của Vy Vy. Cô nhìn thấy số điện thoại hiện lên trên màn hình, tim cô đột nhiên có chút đập loạn. Tay cầm điện thoại thoáng run, cô phải tự trấn an bản thân mình là không có việc gì, không có việc gì đâu…
Bắt máy, Ngạn Vũ còn chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã nghe giọng của Vy Vy gào lên:
– Vũ! Anh Năm nhập viện rồi, cậu mau gọi cho anh ấy đi, mình gọi không được… Vũ… Vũ!
“Ong”, một tiếng nổ thật lớn vang lên trong đầu, cơ thể Ngạn Vũ cứng đờ, tứ chi như muốn bất động, đầu óc trì trệ gần như không còn nghĩ được bất cứ điều gì khác ngoài việc muốn chạy ngay đến gặp Cố Thành…
Sau giây phút chấn kinh, khi khôi phục lại được tinh thần, Ngạn Vũ gấp gáp dặn dò bé Ni tự học, sau đó cô chạy như bay ra ngoài, chạy xuống nhà tìm Mẫn để xin nghỉ dạy về sớm.
Mẫn nghe Ngạn Vũ báo có chuyện gấp, cô ấy nhìn cô, giọng nói có chút không hài lòng:
– Lại nghỉ nữa hả cô Vũ? Dạo gần đây cô nghỉ hơi nhiều rồi ấy cô giáo…
Ngạn Vũ đang gấp, lúc này lại nhìn thấy thái độ của Mẫn, cô phát hỏa, nói thẳng thắn:
– Xin lỗi chị vì xin nghỉ dạy đột xuất, nhưng chuyện của tôi rất gấp. Nếu chị không hài lòng về việc này thì cứ trừ thẳng vào lương… không vấn đề gì cả ạ!
Mẫn cười cười, thái độ rất khó khăn:
– Lương bỗng thì tôi không nói tới rồi, nhưng cô giáo cứ nghỉ dạy như vậy sẽ ảnh hưởng đến bé Ni. Dù là học kèm nhưng vẫn phải có trách nhiệm chứ cô giáo?
Ngạn Vũ nhíu mày, cô trước tiên là bình tĩnh lại, sau đó mắt đối mắt, mặt đối mặt với Mẫn, cô nghiêm giọng hỏi thẳng:
– Vậy ý của chị là…
Mẫn nhếch khóe môi, cô ấy đáp:
– Tôi đâu có ý gì… chẳng qua là nếu cô giáo quá bận rộn với việc nhà… theo tôi thấy là cô giáo nên toàn tâm toàn ý giải quyết xong việc nhà rồi hãy đến đây dạy cho con gái tôi.
Gấp thì có gấp thật, nhưng Ngạn Vũ lúc này vẫn phải nhịn xuống để giải quyết tình hình trước mắt. Mặc dù trước đây cô không thích Mẫn nhưng cô ấy ngược lại lại rất lịch sự với cô. Bây giờ đột nhiên có thái độ thế này… đây là có chuyện gì rồi sao?
Thấy Vũ im lặng không đáp, Mẫn liền nở một nụ cười hài hòa, cô ấy khẽ nâng giọng:
– Cô giáo là bạn gái của Sơn nên tôi và mọi người cũng xem cô giáo như người trong nhà. Bé Ni rất thích học với cô giáo, mà tôi cũng thích cô giáo nữa. Nhưng cô giáo cứ không thể sắp xếp được công việc như thế này, cứ xin nghỉ dạy hoài… cũng khó xử cho nhà chúng tôi…
Ngạn Vũ tiếp lời:
– Vậy nên… chị muốn tôi nghỉ dạy hay sao ạ?
Nghe Ngạn Vũ hỏi, Mẫn liền cười tươi, cô ấy đon đả, thái độ mềm dẻo kỳ lạ:
– Đâu có, cô giáo hiểu lầm rồi, bé Ni thích cô như vậy, tôi đâu có dám cho cô nghỉ việc. Nhưng mà hy vọng cô giáo sau lần này sẽ sắp xếp được việc nhà ổn định rồi hãy đến đây tiếp tục dạy học cho con gái tôi. Tôi rất thông cảm cho cô giáo, cũng tạo mọi điều kiện cho cô giáo kiếm thêm thu nhập… chỉ mong cô giáo trung thành với nhà tôi… đừng có mang dã tâm là được.
Càng nghe, Ngạn Vũ lại càng cảm thấy Mẫn hôm nay nói chuyện rất kỳ lạ. Cô ta nói chuyện nửa nạc nửa mỡ, không nhìn ra được là có ý tứ gì rõ ràng. Lúc thì không hài lòng, lúc lại bảo rất thông cảm… hôm nay cô ta tới tháng à? Tâm lý lên xuống thất thường không ổn định vậy?
Nhưng chuyện tâm lý của Mẫn lúc này không phải là chuyện quan trọng, Ngạn Vũ còn phải ra sân bay cho kịp giờ bay đến thành phố A. Vậy nên cô không muốn nói dong dài thêm với Mẫn, liền ngắn gọn cho kết thúc câu chuyện.
– À vâng, tôi hiểu ý của chị, tôi sẽ cân nhắc điều chỉnh lại việc này. Còn bây giờ tôi có chuyện rất quan trọng cần phải đi, chị để ý bé Ni trên phòng, thông cảm cho tôi, tôi xin phép.
Mẫn không nói gì, cô ấy chỉ gật đầu, nụ cười vẫn luôn treo ở trên mặt. Mà Ngạn Vũ cũng không có thêm thời gian để phân tích tâm lý của Mẫn, cô lúc này đã đi nhanh ra khỏi cửa, sau đó bắt taxi ra thẳng sân bay, không dám lơ là một phút một giây nào cả…
Đối với cô, Cố Thành là quan trọng hơn cả, còn những chuyện khác, từ từ sẽ có cách tính sau!
…………………………………
Vừa xuống máy bay, Ngạn Vũ đã chạy thụt mạng ra ngoài cổng, vừa nãy cô có gọi cho trợ lý của Cố Thành, biết cô đến nên anh ta sắp xếp sẵn xe cho cô, chở cô về thẳng Quách viện, nhà riêng của Cố Thành.
Quách viện này chính là nơi mà Ngạn Vũ đã ở, cũng là nhà của cô, nhà của cô và Cố Thành. Năm đó sau khi nhận nuôi cô, Cố Thành đưa cô về Quách viện làm cô chủ nhỏ ở đây. Cô được lớn lên trong điều kiện cực kỳ tốt, có một bà vú hết mực yêu thương cô, cũng có một biệt viện đầy ắp những tiếng cười. Mà năm đó nơi mà cô và anh chia tay cũng là tại đây, cô một mình kéo vali rời đi, thoắt cái đã trôi qua hơn 5 năm rồi…
Xe chạy vào trong sân, khung cảnh của biệt viện vẫn y hệt như trong trí nhớ của cô, không sai lệch một chút nào. Nhưng lúc này đây, cô không còn đủ tâm trí để soi xét xung quanh nữa. Chân vừa bước xuống khỏi xe, cô đã chạy ào vào bên trong, dẫm lên từng viên gạch, từng cọng cỏ mà cô luôn nhớ mong từng ngày. Biệt viện này là cả một thời ký ức tươi đẹp của cô, mỗi một khoảnh khắc đều như tràn về khiến cho cõi lòng của cô rung động mạnh mẽ. Cô thật sự chưa từng nghĩ đến rồi sẽ có ngày cô được quay trở lại nơi này, về lại nơi mà cô lớn lên, nơi mà cô đã ôm ấp tình cảm trân quý nhất dành cho Cố Thành…
Vú nuôi không biết Ngạn Vũ trở về, lúc nhìn thấy cô gái nào đó chạy ào vào trong nhà, vú hốt hoảng muốn chạy ra can ngăn. Nhưng khi cô gái chạy đến càng gần, vú càng kinh ngạc đến há hốc miệng. Mãi đến khi khoảng cách chỉ còn cách có vài bước chân, vú nuôi mới xúc động chạy ù về phía Ngạn Vũ, vú kêu lên thật lớn, giọng đứt quãng đầy kích động:
– Ôi trời ôi trời! Vũ… là Vũ… là Vũ phải không con? Ngạn Nhi… ôi Ngạn Nhi về rồi… ông Tư ơi… Ngạn Nhi về rồi!
Vú Lê kích động ôm chằm lấy Ngạn Vũ, mà cô cũng xúc động đến mặt mày đỏ bừng bừng mà ôm chặt lấy bà. Chia tay Cố Thành bao nhiêu năm thì là bấy nhiêu năm cô không về lại Quách viện, cũng không có cơ hội gặp lại vú Lê và chú Tư quản gia. Ôm lấy cơ thể tròn trịa của vú Lê, Ngạn Vũ kêu lên trong nỉ non:
– Vú! Con nhớ vú quá! Vú ơi!
Vú Lê xúc động đến nói không thành lời, bà ôm cô mà nhảy tưng tưng. Lúc này chú Tư quản gia cũng chạy ù đến, vậy là lại có thêm một người kích động nhảy tưng tưng theo vú Lê.
Ngạn Vũ không có cha mẹ, cô được Cố Thành nhận nuôi, sau khi về sống ở Quách viện thì vú Lê và chú Tư giống hệt như là cha mẹ của cô vậy. Hai người họ thương cô, quan tâm cô, chăm sóc và nâng niu cô hết mực. Nếu như ai không biết mà nhìn vào, bọn họ chắc chắn sẽ cho rằng cô là con ruột của vú Lê và chú Tư…
Cả ba ôm nhau trong niềm hạnh phúc vỡ òa, vú Lê hỏi han cô đủ thứ, bà hỏi một câu rất dài nhưng Ngạn Vũ lại không suy nghĩ được gì. Cô lúc này nắm chặt lấy tay vú Lê, tim cô đập thình thịch, cô hỏi trong run rẩy:
– Vú… anh Thành đâu? Anh ấy đâu? Đâu rồi ạ?
Vú Lê lúc này mới giật mình bừng tỉnh trở lại, ai ở lâu năm trong biệt viện này đều biết chuyện của ông chủ và cô chủ nhỏ. Năm đó ông chủ và cô chủ chia tay, người làm như bà khóc suốt một thời gian dài vì xót xa… Vậy nên lúc này thấy cô chủ đột nhiên trở về, lại nghe cô chủ gấp gáp hỏi thăm ông chủ. Một người làm tận tâm như bà liền bắt được vấn đề, nghĩ nghĩ, bà liền nói, nói vội vàng, nói rất nghiêm trọng:
– Con hỏi ông chủ đúng không? Ông chủ bị tai nạn, vừa nãy được người ta đưa về… đang nằm ở trên phòng…
Vừa nói, bà vừa khóc, ánh mắt run rẩy không dám nhìn thẳng vào Ngạn Vũ.
Mà vú Lê càng như vậy thì lại khiến cho cõi lòng của Ngạn Vũ càng không yên, cô lúc này như đang đứng trên đống lửa, nóng lòng đến phát cháy lên được. Cũng không còn đủ kiên nhẫn để hỏi thêm, không đợi vú Lê nói thêm câu nào, Ngạn Vũ đã xoay người chạy thẳng vào trong, một mạch biến mất khỏi cầu thang rộng lớn…
Chú Tư quản gia nhìn thấy Ngạn Vũ gấp gáp mất hồn mất vía, chú lo lắng, trách vú Lê:
– Cái bà vú này! Ông chủ chỉ bị thương nhẹ thôi mà, bà nói không rõ làm con nhỏ phát hoảng lên rồi kìa. Để tôi lên kêu con bé, nó chạy như vậy thì té làm sao?
Vú Lê nhíu mày, bà ngăn chú Tư lại, cảnh cáo:
– Ông ở yên đây, ông biết gì mà nói! Cứ để con bé lên gặp ông chủ, càng kích động càng tốt… ông có muốn có cậu chủ ẵm bồng không? Nghe tôi, hiểu chưa?
Chú Tư ồ lên một tiếng, mặc dù không biết vú Lê làm vậy có được kết quả gì không nhưng ông vẫn rất chờ mong. Ông chủ thời gian qua cũng khổ tâm nhiều rồi, đã đến lúc cậu ấy phải có được hạnh phúc trọn vẹn… ông luôn mong là như vậy!
………………………………
Ở dưới hai người già đang bàn tính đủ thứ, còn ở trên tầng trên lúc này, Ngạn Vũ thì lại điên đảo tâm hồn vì nụ hôn mạnh mẽ của Cố Thành dành đến cho cô…
Vừa nãy cô chạy bán sống bán chết lên gặp anh, cứ tưởng là anh bị thương nặng lắm, ai có ngờ được là anh lúc đó… vừa mới tắm ra… trên người còn mặc áo choàng tắm… cũng chẳng có vết thương nào trên người cả…
May mắn cho anh, mà lại xui xẻo cho cô, vốn là đi thăm người bệnh, ai nghĩ được cảnh bây giờ đang bị người bệnh “hỏi thăm”. Cố Thành vừa nhìn thấy Ngạn Vũ xuất hiện với đôi mắt đỏ ửng cùng dáng vẻ hối hả đứng ở trước cửa phòng, cô vừa gọi tên anh, anh đã không nhịn được mà nhấc bổng cô lên rồi ôm cô vào trong phòng. Thả cô lên giường, thân người rắn rỏi của anh đè sát lên người cô, cách một lớp áo ngủ nhưng vẫn cảm nhận được rất rõ nhiệt độ nóng bỏng từ cơ thể Cố Thành truyền đến.
Phải khó khăn lắm Ngạn Vũ mới được Cố Thành tha cho, lúc này, mắt đối mắt, mũi đối mũi, hoà cùng hơi thở phập phồng, Ngạn Vũ khàn giọng hỏi đến anh:
– Cố Thành! Anh có bị thương không?
Cố Thành nở nụ cười mị hoặc nhìn cô, ánh mắt của anh có phần mệt mỏi nhưng khí thế lại rất cường bạo. Hơi thở nóng hổi, anh vuốt ve dọc cơ thể cô, vừa thở gấp, vừa đáp lời:
– Không bị thương, chỗ nào cũng khỏe.
Ngạn Vũ vẫn không tin lắm, cô muốn đẩy anh ra nhưng không được, cô kêu lên:
– Để em xem cái đã, Vy Vy nói anh bị tai nạn… để em xem xem anh có giấu em không?
Cố Thành lại cười, càng cười càng thấy gian, anh nói, giọng điệu lưu manh hết sức:
– Không cần xem, để anh chứng minh cho em thấy là anh rất khỏe.
Ngạn Vũ nhận ra được mùi nguy hiểm trong câu trả lời của anh, chẳng qua là khi cô phát hiện ra thì đã quá muộn rồi… bởi vì quần áo ngoài của cô đã được cởi sạch từ khi nào… chỉ còn trơ trọi lại bộ đồ lót nền hoa cực kỳ bắt mắt.
Cố Thành đỏ mắt, anh nhìn cô chăm chú, mi tâm lại hơi nhíu, giọng anh khàn đặc, anh hỏi:
– Bé thì thích ren, lớn lên lại thích hoa… em cũng lắm trò thật đấy! Hư thật!
Ngạn Vũ xấu hổ muốn chết, nếu cô biết hôm nay cô sẽ bị anh “ăn” như thế này thì cô đã thay một bộ đồ lót gợi cảm nhất có thể rồi. Đồ lót hoa hồng này là cô mua hàng khuyến mãi, đâu có tính là đồ lót khiêu gợi gì đâu… ôi chết mất!
Ngạn Vũ dùng tay che chắn khắp nơi trên cơ thể, thế nhưng cô càng che thì Cố Thành lại càng kích động. Anh gằn lấy tay cô rồi kẹp chặt dưới chân, tiếp sau đó bản tính đàn ông trỗi dậy, cái gì nên làm và cần làm đều được anh làm một cách cẩn thận và cực kỳ mạnh mẽ. Người anh yêu nhất đang ở trong phòng của anh, nằm trên giường ngủ của anh, trần truồng yêu kiều nằm dưới thân anh… anh mà không làm gì cô thì anh quả thật không phải là đàn ông… chắc chắn!
Trong căn phòng rộng lớn, dưới ánh đèn ngủ thiếu sáng, hai cơ thể trần trụi đang dính chặt vào nhau. Cố Thành ép sát cơ thể mềm mại của Ngạn Vũ vào tường, ngực cô dựa sát vào mặt tường nhẫn bóng, mông cong vút nhô về phía sau. Dưới sức động mạnh mẽ của Cố Thành từ sau lưng truyền đến, cơ thể cô không ngừng run lên chao đảo. Hai chân run run được Cố Thành kẹp lấy, hòa cùng hơi thở gấp gáp ám muội của cả hai, cô nghe rõ được giọng khàn khàn của Cố Thành kề sát bên tai cô, anh nói:
– Vũ! Thoải mái không?
Hai má Ngạn Vũ đỏ bừng, vừa nãy còn rất đau, rất khó chịu nhưng lúc này thì lại dễ chịu hơn rất nhiều rồi… Cô mím chặt lấy môi, vì cơ thể cứ nhấp nhô lên xuống nên giọng cô cũng không rõ ràng được cho lắm:
– Ưm… anh… nhẹ thôi…
Vài tiếng rên rỉ nhẹ nhàng của Ngạn Vũ lại kích động đến bộ phận nào đó trên người Cố Thành. Anh biết cô đang thoải mái, nhìn cô chịu phối hợp là biết cô không khó chịu, vậy nên anh mới tiếp tục “làm” với cô ở tư thế này. Bấy giờ nghe được tiếng rên mềm mại của cô, anh như được tăng thêm sức lực. Một tay vươn tới phía trước xoa xoa hai bầu ngực tròn trịa của cô, một tay thì vịn lấy eo cô làm chỗ dựa… hông anh đẩy tới, nhắm đến vị trí nào liền trúng vị trí ấy… khoái cảm cùng lúc kéo đến tràn đầy…
Sau bao nhiêu năm ăn rau ăn cỏ sống qua ngày thì ngày hôm nay cuối cùng anh cũng được ăn “thịt”. Một con thú như anh giống hệt như được thả về rừng, lúc này đang thỏa sức tung hoành, thỏa sức mà tận hưởng cuộc sống thần tiên mà anh hằng mơ ước…
Trời bên ngoài vẫn còn rất sáng, thấp thoáng nghe như có tiếng mưa rơi, dưới ánh đèn huyền ảo, một nữ thân hình mảnh mai yêu kiều đang áp chặt dựa vào lòng một nam cơ thể vô cùng nam tính và rắn rỏi. Muốn bao nhiêu dục vọng thì có bấy nhiêu dục vọng… muốn bao nhiêu yêu thương thì có bấy nhiêu yêu thương!
_________________________
Ngạn Vũ đã từng nghe ai đó hỏi… định nghĩa thế nào là đích đến của tình yêu?
Cô trước đó vẫn không có được câu trả lời, nhưng mà ngay lúc này đây, cô lại nghĩ…
Đó là được cùng người mình yêu làm những việc mà những người yêu nhau nên làm. Không ngại ngần, không rụt rè, không che giấu, được cùng nhau cảm nhận những phần sâu thẳm nhất bên trong cảm xúc của đối phương. Dục vọng hòa cùng sự yêu thương… đấy cũng là sự thăng hoa bất diệt của tình yêu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.