Chương 2
Trần Phan Trúc Giang
10/08/2022
Ngạn Vũ siết chặt tay, lòng bàn tay cô tủa mồ hôi từ lúc nào cô cũng không biết nữa…
Cô nhìn anh, nhìn người đàn ông băng lãnh trước mặt, trong lòng cô vừa cảm thấy chua sót, cũng vừa cảm thấy uất giận. Nén nhịn cảm xúc vào trong, cô gằn lên từng chữ:
– Chú dám? Chú dám giết anh ấy, tôi hận chú tới hết đời này… hận chú đời đời kiếp kiếp.
Cố Thành sững sốt vài giây, mấy giây sau, anh đột nhiên bật cười, nụ cười tàn khốc lạnh lẽo. Giận quá hóa thẹn, anh đập tay lên bàn thật mạnh, giọng anh gằn lên:
– Quách – Ngạn – Vũ! Cố Thành tôi thì có cái gì mà không dám, tới việc lấy con gái nuôi của mình tôi còn dám… em nghĩ là tôi nói đùa với em? Em nói xem? Hả?
Ngạn Vũ im lặng, cô biết rõ người đàn ông này đang rất giận, mà lửa giận của anh ta là “sơn hoả”, là lửa trên núi, nếu không dập tắt thì rất có thể sẽ biến thành núi lửa, rất khủng khiếp. Cô thì không lo cho cô, bởi cô biết anh ta sẽ không làm gì cô. Nhưng người cô lo là Sơn, anh ấy vô tội, anh ấy không đáng phải nhận lửa giận vô cớ từ Cố Thành…
Cố Thành nhìn cô, nhìn vào gương mặt trắng hồng đang nhăn lại vì sợ hãi của cô, thoáng chốc cõi lòng anh mới dịu xuống được một ít. Anh đột nhiên nghĩ đến ngày đó lúc còn ở bên cạnh anh, cô vẫn còn là thiếu nữ, dù rất xinh đẹp nhưng vẫn đậm nét thanh xuân trong sáng. Còn bây giờ, cô lớn rồi, cũng trưởng thành rồi, không còn ở độ tuổi thiếu nữ nữa, nét trưởng thành cao ngạo phơi phới trong cô. Những tháng năm qua không ở cạnh nhau, cô gái nhỏ của anh học được rất nhiều thứ, cũng trở nên kiều diễm nhu mì hơn rất nhiều. Nhưng thứ mà cô học được tốt nhất, đó chính là thái độ quật cường chống đối lại anh… giống như thế này.
Nhịn không được sự bao dung dành cho cô, anh đứng dậy, đi đến trước mặt cô, đang còn định nói chuyện tử tế với cô thì lại nghe cô cất giọng lạnh lùng chống đối anh:
– Chú Thành, sau bao nhiêu năm gặp lại, chú vẫn là cái bộ dạng này, ngang ngược, độc tài, không nói lý lẽ. Tôi thật sự không hiểu được lúc đó tôi bị cái gì, tại sao lại thích một người như chú… chắc có lẽ là tôi bị điên…
Dừng vài giây, cô lại nói, lời nói rất kiên định:
– Được thôi, chú muốn giết ai thì giết, chú giết người ta… tôi lấy mạng tôi đền cho họ là được thôi chứ gì. Chú Thành… chú khốn nạn lắm… rất rất khốn nạn!
Cố Thành nhìn cô, ngay lúc này, anh có cảm giác dường như có cái gai rất nhọn đang đâm vào tim anh, không quá đau đớn nhưng cực kỳ khó chịu, cực kỳ ê ẩm. Những lời mà cô nói ra, không phải là dao nhọn sắc bén nhưng độ sát thương lại rất lớn, cứa thật sâu một nhát vào lòng anh…
Mẹ kiếp! Chẳng lẽ vứt cô lên giường… bỏ vào bụng cô một đứa trẻ… chẳng lẽ Cố Thành anh lại phải bỉ ổi như vậy thì mới trị được cô hay sao?
Anh giận dữ ép sát cô vào vách tường, bàn tay hung hăng siết chặt lấy eo cô, giữ không cho cô vùng vẫy. Đối diện với gương mặt xuân sắc của cô, lại nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo đang run rẩy kia của cô… mặc dù đang rất tức giận nhưng cũng không nỡ nặng lời với cô. Bao nhiêu bức bối đều bị anh ép buộc nuốt xuống hết vào bụng, cố giữ bình tĩnh, giọng anh trầm thật trầm:
– Tôi nói này… 5 năm tôi không đi tìm em, không phải vì tôi không muốn em mà vì tôi muốn cho em tận hưởng cuộc sống như những cô gái bình thường khác. 5 năm, không phải ít… nếu em chống đối tôi… tôi chỉ còn cách nhốt em lại… đó là sự tử tế duy nhất mà tôi có thể làm để trị cái bệnh ngang ngược của em. Đúng, là tôi không nói lý lẽ, nhưng mà em cũng chẳng là người chịu cảm thông…
Kề sát tai cô, giọng của anh lúc này thủ thỉ cứ như những lời tâm tình đầy ám muội:
– Suy nghĩ kỹ đi… chia tay thằng nhóc kia… nó không phải là tôi… không đủ sức làm thỏa mãn được em đâu… bé con!
Ngạn Vũ run run, cô ngước đôi mắt quật cường lên nhìn anh, tròng mắt đen láy, miệng nhỏ phun ra những lời tức giận:
– Quách Cố Thành… chú là đồ bỉ ổi!
Cố Thành cười nhạt, anh đưa tay nâng cằm cô, thái độ vô thưởng vô phạt:
– Bỉ ổi với em, bị mắng cũng đáng lắm!
Anh vừa nói vừa ngắm nhìn thật kỹ một lần nữa gương mặt tức giận của cô, cô quả thật là đã trưởng thành rồi. Tức giận đến thế kia mà trông vẫn rất có sức hút, bảo sao xung quanh cô không có nhiều đàn ông theo đuổi…
Buông tay ra khỏi cằm cô, anh không định sẽ tiếp tục gây nhau với cô, hôm nay nhiêu đây là đủ, ngày mai lại tiếp tục tìm cô nói chuyện lý lẽ. Con gái của Quách gia, ngang tàn một chút cũng tốt, anh thật sự rất có kiên nhẫn với cô!
Đợi lúc Cố Thành rời đi, Ngạn Vũ cứ thế thẩn thờ đến hơn nửa giờ đồng hồ sau mới có thể tiếp tục được việc đang dang dở. Với cô, việc gặp lại Quách Cố Thành là việc cô có thể đoán được. Nhưng việc mà anh muốn cùng cô tiếp tục nối lại tình xưa, đó quả thật là việc mà cô không thể ngờ tới và cũng là việc mà cô không mong muốn nhất. Chia tay thì cũng đã chia tay, đau khổ thì cũng đã đau khổ, sao còn gặp lại nhau làm gì cơ chứ?
Quách Cố Thành, cái người đàn ông này… cô “chơi” không nổi nữa… mà cô cũng không muốn cũng anh cứ mãi mập mờ không có tương lai!
____________________________
Ngạn Vũ thường ngày dạy học cho bé Ni, thời gian học không nhiều, đa số là cùng con bé trò chuyện tâm sự linh tinh. Mạnh Tuấn thuê cô với mức chi phí không cao, chủ yếu là để cô dạy chữ dạy viết cho con bé. Còn về vấn đề tâm lý của bé Ni, anh ấy không yêu cầu cô phải có trách nhiệm giúp con bé khỏi bệnh. Mà quả thật là cô cũng không có cách nào, cô cũng không phải bác sĩ tâm lý, muốn cô chữa bệnh cho một đứa bé là việc làm không thể.
Buổi sáng, Ngạn Vũ sẽ thường cùng nhà họ Thi dùng bữa, nhưng hôm nay vì có sự hiện diện của Cố Thành, vậy nên cô mới cố tình không xuống. Đợi sau khi mọi người ra ngoài hết, cô sẽ xuống ăn sau.
Dì Liễu thấy cô hôm nay xuống muộn, nhìn sắc mặt của cô cũng không được tốt, dì đặc biệt để ý đến, còn cố ý lấy đồ ăn sáng dọn sẵn ra bàn giúp cô. Kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, dì quan tâm, hỏi:
– Dì nghe thằng Sơn nói con không được khoẻ, bây giờ thấy đỡ chưa, uống thuốc chưa?
Dì Liễu rất tốt với cô, dì đinh ninh cô là bạn gái của Sơn, thành ra dì quý cô vô cùng. Dì quan tâm cô rất nhiều, coi cô như là con cháu trong nhà mà đối đãi. Đối với cô, cô xem dì Liễu như là người lớn trong nhà mình vậy, kính mến có thừa.
– Dạ con chỉ là hơi mệt thôi dì, ngủ thêm một lát, bây giờ tốt hơn rồi ạ.
Dì Liễu rót cho cô ly nước ấm, dì căn dặn:
– Uống nước ấm cho ấm người, nếu mệt thì nghỉ một bữa cũng được, để dì nói với bà chủ cho.
Ngạn Vũ vừa múc một muỗng cháo trắng, cô vừa đắn đo xem hôm nay có nên xin nghỉ một hôm hay không. Thú thật là cô cũng có ý định xin nghỉ một hôm để ra ngoài thuê phòng, cô cũng không thể cứ ở lại nhà họ Thi mãi như vậy được. Mặc dù Mạnh Tuấn cho phép nhưng bà chủ Thạch lại có vẻ như không thích cô ở lại cho lắm. Mà cô cũng không thích bà ấy, với lại cô cũng ghét việc phải nhìn sắc mặt của người khác để sống…
Mục đích cô tới đây làm việc không phải vì tiền, vậy thì cớ gì cô phải trông chờ vào việc người khác cho cô ở nhờ. Nếu không tìm được nhà thì cô thuê khách sạn, dù sao thì cô cũng có tiền, không cần phải cố chấp ở lại nhà họ Thi.
Nghĩ thật kỹ, Ngạn Vũ lúc này mới quay sang nhìn dì Liễu bên cạnh, cô cười, đáp bằng giọng nhỏ nhẹ:
– Dạ, nếu vậy… dì giúp con xin nghỉ một hôm, con đi mua ít thuốc, sẵn tiện đi thuê phòng ở luôn ạ.
Dì Liễu kinh ngạc nhìn cô, dì vội hỏi:
– Con thuê phòng làm gì? Ở đây luôn không được à con?
Ngạn Vũ cười cười, cô giải thích:
– Dạ, trước sau gì con cũng phải ra ngoài thuê phòng mà dì, bé Ni đi học thì con sẽ nghỉ dạy. Với lại, con cũng muốn có không gian riêng tư cho mình… ở lại đây thì rất tốt nhưng mà cũng có chút bất tiện ạ.
Dì Liễu không phải là người cố chấp, với lời giải thích này của Vũ, dì cơ bản là hiểu, cũng ngầm đồng ý với cô. Chẳng qua là dì vẫn cảm thấy có chút lo lắng tiếc nuối, dì nói:
– Ra thuê phòng thì cũng nên làm nhưng còn về chuyện của bé Ni, dì nghĩ là con bé vẫn chưa đi học được đâu. Bây giờ con bé vẫn không nói chuyện được, trường học bình thường người ta đâu có nhận học sinh như vậy đâu con.
Dì Liễu đã nhắc tới chuyện này, Ngạn Vũ cũng theo đó mà hỏi thêm. Đôi khi những lần tình cờ nói chuyện như vậy lại đem tới cho cô thêm nhiều manh mối bất ngờ.
– Nhưng sao con bé lại như vậy hả dì? Con nghe anh Tuấn nói, đưa bé Ni đi khám cũng không tìm ra bệnh. Con bé bắt đầu không chịu nói chuyện từ khi nào ạ?
Dì Liễu như tìm được người tâm sự, dì bắt đầu xót xa kể lại:
– Trước đây con bé đã nhút nhát rồi, bình thường cả ngày cứ quấn theo mẹ nó, cũng ít ra ngoài đi chơi. Rồi kể từ cái ngày mà mẹ nó bỏ đi… nó cũng im lặng luôn cho tới bây giờ. Đi khám thì bác sĩ không tìm ra nguyên nhân vì sao nó không chịu nói chuyện, rồi bảo là do bệnh tâm lý. Đưa con bé sang bác sĩ tâm lý thì bác sĩ cũng không giải thích được lý do vì sao, bởi vì con bé có chịu nói chuyện, có chuyện giao tiếp gì với bác sĩ đâu. Được một thời gian thì thôi, không đưa con bé đi tới chỗ bác sĩ tâm lý nữa, vừa tốn tiền cũng vừa không giúp ít được gì. Ông bà chủ sợ cháu nội không đi học thì sẽ không biết chữ nên mới mời gia sư về nhà dạy. Mà mãi cho tới khi con tới đây, con bé mới chịu hợp tác học hành, chứ trước đó nó toàn ngồi im, ai làm cách nào cũng đều không lay chuyển được con bé.
Dừng khoảng chừng vài giây, dì Liễu nhìn cô, biểu cảm thoải mái hơn nhiều:
– Cũng nhờ có con… chứ nếu không có con, chắc ông bà chủ sẽ đưa con bé vào bệnh viện tâm thần để mà chữa trị. Con chịu khó chỉ dạy cho con bé giúp mọi người, cái số của con bé này… cũng khổ quá!
Dì Liễu là quản gia của nhà họ Thi đã lâu, cụ thể là từ khi nào thì cô cũng không rõ. Vậy nên có nhiều việc, người ngoài không biết nhưng chắc chắn dì Liễu sẽ biết. Nhìn thấy dì Liễu như muốn rơi vào trầm tư, Ngạn Vũ nắm bắt cơ hội, cô vội hỏi:
– Nhưng… rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy dì? Mẹ của bé Ni đã đi đâu ạ?
Dì Liễu hơi nhíu mày, dì đắn đo một chút, vài giây sau dì mới ngập ngừng nói:
– Mợ Hai đi đâu… cái này dì cũng không biết. Cậu Hai cũng cho người đi tìm khắp nơi, thậm chí có báo cảnh sát luôn mà vẫn không tìm ra.
Ngạn Vũ lại hỏi:
– Có khi nào chị ấy đi tới nhà người thân không ạ?
Dì Liễu lắc đầu, thái độ nghiêm túc:
– Mợ Hai là trẻ mồ côi mà, làm gì có người thân đâu hả con. Trước kia có một bà lão thương mợ Hai lắm, nhưng mà bà ấy cũng đã mất được mấy năm rồi.
– Vậy… chị ấy đi đâu được ạ? Con nghe anh Sơn nói chị ấy thương bé Ni lắm mà dì, sao chị ấy nỡ bỏ con bé mà đi được?
Nghe Ngạn Vũ hỏi, dì Liễu khẽ thở dài, ánh mắt dì đượm buồn:
– Dì cũng thắc mắc lắm, ai không biết chứ dì thì dì biết mợ Hai thương bé Ni tới cỡ nào. Mợ ấy là trẻ mồ côi, vậy nên mợ ấy rất thương con, cũng vô cùng hiếu thuận hiếu kính với nhà chồng. Dì nghe nói, dạo hai ba tháng trước có người trong phố thấy mợ Hai ở tỉnh B… có lẽ là mợ ấy muốn bỏ đi, không muốn sống ở đây nữa…
– Ơ, sao lại vậy ạ? Cuộc sống của chị ấy đang rất tốt mà ạ?
Dì Liễu buồn bã đáp:
– Tốt thì có tốt đó, chứ cũng có không ít khổ tâm. Từ thuở xa xưa cho tới giờ, có mẹ chồng nàng dâu nào mà sóng yên biển lặng đâu con… chắc có lẽ vì áp lực chuyện này. Mà dì nghĩ, mợ Hai không phải là không muốn đưa bé Ni theo đâu, chẳng qua là mợ ấy không thể lo được cho con bé một cuộc sống đầy đủ nên mới để con bé ở lại đây cho cậu Hai nuôi. Lúc phát hiện mợ Hai mất tích, mặc dù không để lại câu nói nào nhưng mà đồ trang sức đắc tiền, túi xách, một số tiền mặt với lại giấy tờ tùy thân đều mất tích theo… phía công an cũng nói… có thể là mợ ấy muốn bỏ đi nên đồ đạc mới mất tích theo như vậy…
Ngạn Vũ có thêm thông tin, không phải là thông tin Thu Ngọc mất tích mà là thông tin về mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu của chị ấy. Vậy là chị Ngọc nói dối cô, chị ấy luôn miệng bảo với cô là nhà chồng rất tốt với chị ấy… sự thật thì lại không hề giống như vậy. Cô tới bây giờ cũng không tin là chị Ngọc cố tình muốn bỏ đi, bởi vì cô biết chị ấy thương con thương chồng đến thế nào mà, làm sao chị ấy đủ nhẫn tâm bỏ bé Ni, bỏ anh Tuấn đi như vậy?
Nhưng một người phụ nữ đang sống rành rành như Thu Ngọc thì sao lại biến mất một cách kỳ lạ như vậy được. Chắc chắn phải có chuyện gì đó ẩn đằng sau câu chuyện này, không thể đơn giản là Thu Ngọc chán với cuộc sống hiện tại mà bỏ đi được. Bởi vì chị ấy đã từng nói với cô, chị ấy muốn sinh thêm một đứa con nữa với chồng, muốn có cả nếp cả tẻ cho đầy đủ. Lúc nói ra chuyện đó, ánh mắt chị nhìn cô vô cùng long lanh rực rỡ và tràn đầy hy vọng biết bao. Nếu như cuộc sống hiện tại quá áp bức, vậy thì chắc chắn người phụ nữ sẽ không có được dáng vẻ hân hoan tràn đầy hy vọng như vậy, cô dám chắc!
Ngạn Vũ định hỏi thêm vài chuyện nữa về Thu Ngọc thì điện thoại trong túi cô rung lên, kèm theo là tiếng chuông thông báo của tin nhắn vừa đến. Cô mở điện thoại lên xem, đúng là tin nhắn đến, là một số điện thoại mà cô không có lưu tên nhưng… nhưng cô biết chủ nhân của số điện thoại này là ai…
Hít vào một hơi sâu, đáy mắt cô dần tối lại, giống như có chút gì đó run rẩy đang cố ẩn nhẫn che giấu. Cô mở mục tin nhắn, ấn vào xem tin nhắn vừa mới gửi tới, trên màn hình là một dòng chữ đầy đủ, trên đó viết:
“Khách sạn X, địa chỉ xx đường xx. Cho em 30 phút tới đây. Tôi, Cố Thành!”
Ngạn Vũ siết chặt điện thoại trong tay, cô nhíu mày, mắng thầm trong lòng…
Mẹ kiếp! Mới sáng sớm đã muốn đưa con gái nhà người ta lên giường lăn lộn… Quách Cố Thành… anh ta bị điên thật rồi à?!
Cô nhìn anh, nhìn người đàn ông băng lãnh trước mặt, trong lòng cô vừa cảm thấy chua sót, cũng vừa cảm thấy uất giận. Nén nhịn cảm xúc vào trong, cô gằn lên từng chữ:
– Chú dám? Chú dám giết anh ấy, tôi hận chú tới hết đời này… hận chú đời đời kiếp kiếp.
Cố Thành sững sốt vài giây, mấy giây sau, anh đột nhiên bật cười, nụ cười tàn khốc lạnh lẽo. Giận quá hóa thẹn, anh đập tay lên bàn thật mạnh, giọng anh gằn lên:
– Quách – Ngạn – Vũ! Cố Thành tôi thì có cái gì mà không dám, tới việc lấy con gái nuôi của mình tôi còn dám… em nghĩ là tôi nói đùa với em? Em nói xem? Hả?
Ngạn Vũ im lặng, cô biết rõ người đàn ông này đang rất giận, mà lửa giận của anh ta là “sơn hoả”, là lửa trên núi, nếu không dập tắt thì rất có thể sẽ biến thành núi lửa, rất khủng khiếp. Cô thì không lo cho cô, bởi cô biết anh ta sẽ không làm gì cô. Nhưng người cô lo là Sơn, anh ấy vô tội, anh ấy không đáng phải nhận lửa giận vô cớ từ Cố Thành…
Cố Thành nhìn cô, nhìn vào gương mặt trắng hồng đang nhăn lại vì sợ hãi của cô, thoáng chốc cõi lòng anh mới dịu xuống được một ít. Anh đột nhiên nghĩ đến ngày đó lúc còn ở bên cạnh anh, cô vẫn còn là thiếu nữ, dù rất xinh đẹp nhưng vẫn đậm nét thanh xuân trong sáng. Còn bây giờ, cô lớn rồi, cũng trưởng thành rồi, không còn ở độ tuổi thiếu nữ nữa, nét trưởng thành cao ngạo phơi phới trong cô. Những tháng năm qua không ở cạnh nhau, cô gái nhỏ của anh học được rất nhiều thứ, cũng trở nên kiều diễm nhu mì hơn rất nhiều. Nhưng thứ mà cô học được tốt nhất, đó chính là thái độ quật cường chống đối lại anh… giống như thế này.
Nhịn không được sự bao dung dành cho cô, anh đứng dậy, đi đến trước mặt cô, đang còn định nói chuyện tử tế với cô thì lại nghe cô cất giọng lạnh lùng chống đối anh:
– Chú Thành, sau bao nhiêu năm gặp lại, chú vẫn là cái bộ dạng này, ngang ngược, độc tài, không nói lý lẽ. Tôi thật sự không hiểu được lúc đó tôi bị cái gì, tại sao lại thích một người như chú… chắc có lẽ là tôi bị điên…
Dừng vài giây, cô lại nói, lời nói rất kiên định:
– Được thôi, chú muốn giết ai thì giết, chú giết người ta… tôi lấy mạng tôi đền cho họ là được thôi chứ gì. Chú Thành… chú khốn nạn lắm… rất rất khốn nạn!
Cố Thành nhìn cô, ngay lúc này, anh có cảm giác dường như có cái gai rất nhọn đang đâm vào tim anh, không quá đau đớn nhưng cực kỳ khó chịu, cực kỳ ê ẩm. Những lời mà cô nói ra, không phải là dao nhọn sắc bén nhưng độ sát thương lại rất lớn, cứa thật sâu một nhát vào lòng anh…
Mẹ kiếp! Chẳng lẽ vứt cô lên giường… bỏ vào bụng cô một đứa trẻ… chẳng lẽ Cố Thành anh lại phải bỉ ổi như vậy thì mới trị được cô hay sao?
Anh giận dữ ép sát cô vào vách tường, bàn tay hung hăng siết chặt lấy eo cô, giữ không cho cô vùng vẫy. Đối diện với gương mặt xuân sắc của cô, lại nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo đang run rẩy kia của cô… mặc dù đang rất tức giận nhưng cũng không nỡ nặng lời với cô. Bao nhiêu bức bối đều bị anh ép buộc nuốt xuống hết vào bụng, cố giữ bình tĩnh, giọng anh trầm thật trầm:
– Tôi nói này… 5 năm tôi không đi tìm em, không phải vì tôi không muốn em mà vì tôi muốn cho em tận hưởng cuộc sống như những cô gái bình thường khác. 5 năm, không phải ít… nếu em chống đối tôi… tôi chỉ còn cách nhốt em lại… đó là sự tử tế duy nhất mà tôi có thể làm để trị cái bệnh ngang ngược của em. Đúng, là tôi không nói lý lẽ, nhưng mà em cũng chẳng là người chịu cảm thông…
Kề sát tai cô, giọng của anh lúc này thủ thỉ cứ như những lời tâm tình đầy ám muội:
– Suy nghĩ kỹ đi… chia tay thằng nhóc kia… nó không phải là tôi… không đủ sức làm thỏa mãn được em đâu… bé con!
Ngạn Vũ run run, cô ngước đôi mắt quật cường lên nhìn anh, tròng mắt đen láy, miệng nhỏ phun ra những lời tức giận:
– Quách Cố Thành… chú là đồ bỉ ổi!
Cố Thành cười nhạt, anh đưa tay nâng cằm cô, thái độ vô thưởng vô phạt:
– Bỉ ổi với em, bị mắng cũng đáng lắm!
Anh vừa nói vừa ngắm nhìn thật kỹ một lần nữa gương mặt tức giận của cô, cô quả thật là đã trưởng thành rồi. Tức giận đến thế kia mà trông vẫn rất có sức hút, bảo sao xung quanh cô không có nhiều đàn ông theo đuổi…
Buông tay ra khỏi cằm cô, anh không định sẽ tiếp tục gây nhau với cô, hôm nay nhiêu đây là đủ, ngày mai lại tiếp tục tìm cô nói chuyện lý lẽ. Con gái của Quách gia, ngang tàn một chút cũng tốt, anh thật sự rất có kiên nhẫn với cô!
Đợi lúc Cố Thành rời đi, Ngạn Vũ cứ thế thẩn thờ đến hơn nửa giờ đồng hồ sau mới có thể tiếp tục được việc đang dang dở. Với cô, việc gặp lại Quách Cố Thành là việc cô có thể đoán được. Nhưng việc mà anh muốn cùng cô tiếp tục nối lại tình xưa, đó quả thật là việc mà cô không thể ngờ tới và cũng là việc mà cô không mong muốn nhất. Chia tay thì cũng đã chia tay, đau khổ thì cũng đã đau khổ, sao còn gặp lại nhau làm gì cơ chứ?
Quách Cố Thành, cái người đàn ông này… cô “chơi” không nổi nữa… mà cô cũng không muốn cũng anh cứ mãi mập mờ không có tương lai!
____________________________
Ngạn Vũ thường ngày dạy học cho bé Ni, thời gian học không nhiều, đa số là cùng con bé trò chuyện tâm sự linh tinh. Mạnh Tuấn thuê cô với mức chi phí không cao, chủ yếu là để cô dạy chữ dạy viết cho con bé. Còn về vấn đề tâm lý của bé Ni, anh ấy không yêu cầu cô phải có trách nhiệm giúp con bé khỏi bệnh. Mà quả thật là cô cũng không có cách nào, cô cũng không phải bác sĩ tâm lý, muốn cô chữa bệnh cho một đứa bé là việc làm không thể.
Buổi sáng, Ngạn Vũ sẽ thường cùng nhà họ Thi dùng bữa, nhưng hôm nay vì có sự hiện diện của Cố Thành, vậy nên cô mới cố tình không xuống. Đợi sau khi mọi người ra ngoài hết, cô sẽ xuống ăn sau.
Dì Liễu thấy cô hôm nay xuống muộn, nhìn sắc mặt của cô cũng không được tốt, dì đặc biệt để ý đến, còn cố ý lấy đồ ăn sáng dọn sẵn ra bàn giúp cô. Kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, dì quan tâm, hỏi:
– Dì nghe thằng Sơn nói con không được khoẻ, bây giờ thấy đỡ chưa, uống thuốc chưa?
Dì Liễu rất tốt với cô, dì đinh ninh cô là bạn gái của Sơn, thành ra dì quý cô vô cùng. Dì quan tâm cô rất nhiều, coi cô như là con cháu trong nhà mà đối đãi. Đối với cô, cô xem dì Liễu như là người lớn trong nhà mình vậy, kính mến có thừa.
– Dạ con chỉ là hơi mệt thôi dì, ngủ thêm một lát, bây giờ tốt hơn rồi ạ.
Dì Liễu rót cho cô ly nước ấm, dì căn dặn:
– Uống nước ấm cho ấm người, nếu mệt thì nghỉ một bữa cũng được, để dì nói với bà chủ cho.
Ngạn Vũ vừa múc một muỗng cháo trắng, cô vừa đắn đo xem hôm nay có nên xin nghỉ một hôm hay không. Thú thật là cô cũng có ý định xin nghỉ một hôm để ra ngoài thuê phòng, cô cũng không thể cứ ở lại nhà họ Thi mãi như vậy được. Mặc dù Mạnh Tuấn cho phép nhưng bà chủ Thạch lại có vẻ như không thích cô ở lại cho lắm. Mà cô cũng không thích bà ấy, với lại cô cũng ghét việc phải nhìn sắc mặt của người khác để sống…
Mục đích cô tới đây làm việc không phải vì tiền, vậy thì cớ gì cô phải trông chờ vào việc người khác cho cô ở nhờ. Nếu không tìm được nhà thì cô thuê khách sạn, dù sao thì cô cũng có tiền, không cần phải cố chấp ở lại nhà họ Thi.
Nghĩ thật kỹ, Ngạn Vũ lúc này mới quay sang nhìn dì Liễu bên cạnh, cô cười, đáp bằng giọng nhỏ nhẹ:
– Dạ, nếu vậy… dì giúp con xin nghỉ một hôm, con đi mua ít thuốc, sẵn tiện đi thuê phòng ở luôn ạ.
Dì Liễu kinh ngạc nhìn cô, dì vội hỏi:
– Con thuê phòng làm gì? Ở đây luôn không được à con?
Ngạn Vũ cười cười, cô giải thích:
– Dạ, trước sau gì con cũng phải ra ngoài thuê phòng mà dì, bé Ni đi học thì con sẽ nghỉ dạy. Với lại, con cũng muốn có không gian riêng tư cho mình… ở lại đây thì rất tốt nhưng mà cũng có chút bất tiện ạ.
Dì Liễu không phải là người cố chấp, với lời giải thích này của Vũ, dì cơ bản là hiểu, cũng ngầm đồng ý với cô. Chẳng qua là dì vẫn cảm thấy có chút lo lắng tiếc nuối, dì nói:
– Ra thuê phòng thì cũng nên làm nhưng còn về chuyện của bé Ni, dì nghĩ là con bé vẫn chưa đi học được đâu. Bây giờ con bé vẫn không nói chuyện được, trường học bình thường người ta đâu có nhận học sinh như vậy đâu con.
Dì Liễu đã nhắc tới chuyện này, Ngạn Vũ cũng theo đó mà hỏi thêm. Đôi khi những lần tình cờ nói chuyện như vậy lại đem tới cho cô thêm nhiều manh mối bất ngờ.
– Nhưng sao con bé lại như vậy hả dì? Con nghe anh Tuấn nói, đưa bé Ni đi khám cũng không tìm ra bệnh. Con bé bắt đầu không chịu nói chuyện từ khi nào ạ?
Dì Liễu như tìm được người tâm sự, dì bắt đầu xót xa kể lại:
– Trước đây con bé đã nhút nhát rồi, bình thường cả ngày cứ quấn theo mẹ nó, cũng ít ra ngoài đi chơi. Rồi kể từ cái ngày mà mẹ nó bỏ đi… nó cũng im lặng luôn cho tới bây giờ. Đi khám thì bác sĩ không tìm ra nguyên nhân vì sao nó không chịu nói chuyện, rồi bảo là do bệnh tâm lý. Đưa con bé sang bác sĩ tâm lý thì bác sĩ cũng không giải thích được lý do vì sao, bởi vì con bé có chịu nói chuyện, có chuyện giao tiếp gì với bác sĩ đâu. Được một thời gian thì thôi, không đưa con bé đi tới chỗ bác sĩ tâm lý nữa, vừa tốn tiền cũng vừa không giúp ít được gì. Ông bà chủ sợ cháu nội không đi học thì sẽ không biết chữ nên mới mời gia sư về nhà dạy. Mà mãi cho tới khi con tới đây, con bé mới chịu hợp tác học hành, chứ trước đó nó toàn ngồi im, ai làm cách nào cũng đều không lay chuyển được con bé.
Dừng khoảng chừng vài giây, dì Liễu nhìn cô, biểu cảm thoải mái hơn nhiều:
– Cũng nhờ có con… chứ nếu không có con, chắc ông bà chủ sẽ đưa con bé vào bệnh viện tâm thần để mà chữa trị. Con chịu khó chỉ dạy cho con bé giúp mọi người, cái số của con bé này… cũng khổ quá!
Dì Liễu là quản gia của nhà họ Thi đã lâu, cụ thể là từ khi nào thì cô cũng không rõ. Vậy nên có nhiều việc, người ngoài không biết nhưng chắc chắn dì Liễu sẽ biết. Nhìn thấy dì Liễu như muốn rơi vào trầm tư, Ngạn Vũ nắm bắt cơ hội, cô vội hỏi:
– Nhưng… rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy dì? Mẹ của bé Ni đã đi đâu ạ?
Dì Liễu hơi nhíu mày, dì đắn đo một chút, vài giây sau dì mới ngập ngừng nói:
– Mợ Hai đi đâu… cái này dì cũng không biết. Cậu Hai cũng cho người đi tìm khắp nơi, thậm chí có báo cảnh sát luôn mà vẫn không tìm ra.
Ngạn Vũ lại hỏi:
– Có khi nào chị ấy đi tới nhà người thân không ạ?
Dì Liễu lắc đầu, thái độ nghiêm túc:
– Mợ Hai là trẻ mồ côi mà, làm gì có người thân đâu hả con. Trước kia có một bà lão thương mợ Hai lắm, nhưng mà bà ấy cũng đã mất được mấy năm rồi.
– Vậy… chị ấy đi đâu được ạ? Con nghe anh Sơn nói chị ấy thương bé Ni lắm mà dì, sao chị ấy nỡ bỏ con bé mà đi được?
Nghe Ngạn Vũ hỏi, dì Liễu khẽ thở dài, ánh mắt dì đượm buồn:
– Dì cũng thắc mắc lắm, ai không biết chứ dì thì dì biết mợ Hai thương bé Ni tới cỡ nào. Mợ ấy là trẻ mồ côi, vậy nên mợ ấy rất thương con, cũng vô cùng hiếu thuận hiếu kính với nhà chồng. Dì nghe nói, dạo hai ba tháng trước có người trong phố thấy mợ Hai ở tỉnh B… có lẽ là mợ ấy muốn bỏ đi, không muốn sống ở đây nữa…
– Ơ, sao lại vậy ạ? Cuộc sống của chị ấy đang rất tốt mà ạ?
Dì Liễu buồn bã đáp:
– Tốt thì có tốt đó, chứ cũng có không ít khổ tâm. Từ thuở xa xưa cho tới giờ, có mẹ chồng nàng dâu nào mà sóng yên biển lặng đâu con… chắc có lẽ vì áp lực chuyện này. Mà dì nghĩ, mợ Hai không phải là không muốn đưa bé Ni theo đâu, chẳng qua là mợ ấy không thể lo được cho con bé một cuộc sống đầy đủ nên mới để con bé ở lại đây cho cậu Hai nuôi. Lúc phát hiện mợ Hai mất tích, mặc dù không để lại câu nói nào nhưng mà đồ trang sức đắc tiền, túi xách, một số tiền mặt với lại giấy tờ tùy thân đều mất tích theo… phía công an cũng nói… có thể là mợ ấy muốn bỏ đi nên đồ đạc mới mất tích theo như vậy…
Ngạn Vũ có thêm thông tin, không phải là thông tin Thu Ngọc mất tích mà là thông tin về mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu của chị ấy. Vậy là chị Ngọc nói dối cô, chị ấy luôn miệng bảo với cô là nhà chồng rất tốt với chị ấy… sự thật thì lại không hề giống như vậy. Cô tới bây giờ cũng không tin là chị Ngọc cố tình muốn bỏ đi, bởi vì cô biết chị ấy thương con thương chồng đến thế nào mà, làm sao chị ấy đủ nhẫn tâm bỏ bé Ni, bỏ anh Tuấn đi như vậy?
Nhưng một người phụ nữ đang sống rành rành như Thu Ngọc thì sao lại biến mất một cách kỳ lạ như vậy được. Chắc chắn phải có chuyện gì đó ẩn đằng sau câu chuyện này, không thể đơn giản là Thu Ngọc chán với cuộc sống hiện tại mà bỏ đi được. Bởi vì chị ấy đã từng nói với cô, chị ấy muốn sinh thêm một đứa con nữa với chồng, muốn có cả nếp cả tẻ cho đầy đủ. Lúc nói ra chuyện đó, ánh mắt chị nhìn cô vô cùng long lanh rực rỡ và tràn đầy hy vọng biết bao. Nếu như cuộc sống hiện tại quá áp bức, vậy thì chắc chắn người phụ nữ sẽ không có được dáng vẻ hân hoan tràn đầy hy vọng như vậy, cô dám chắc!
Ngạn Vũ định hỏi thêm vài chuyện nữa về Thu Ngọc thì điện thoại trong túi cô rung lên, kèm theo là tiếng chuông thông báo của tin nhắn vừa đến. Cô mở điện thoại lên xem, đúng là tin nhắn đến, là một số điện thoại mà cô không có lưu tên nhưng… nhưng cô biết chủ nhân của số điện thoại này là ai…
Hít vào một hơi sâu, đáy mắt cô dần tối lại, giống như có chút gì đó run rẩy đang cố ẩn nhẫn che giấu. Cô mở mục tin nhắn, ấn vào xem tin nhắn vừa mới gửi tới, trên màn hình là một dòng chữ đầy đủ, trên đó viết:
“Khách sạn X, địa chỉ xx đường xx. Cho em 30 phút tới đây. Tôi, Cố Thành!”
Ngạn Vũ siết chặt điện thoại trong tay, cô nhíu mày, mắng thầm trong lòng…
Mẹ kiếp! Mới sáng sớm đã muốn đưa con gái nhà người ta lên giường lăn lộn… Quách Cố Thành… anh ta bị điên thật rồi à?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.