Chương 46: Tỉnh mộng
Mộ Thành Tuyết
02/03/2018
Kể tới đây,cố sự tựa hồ đã đến hồi kết.
Sau câu biệt ly cuối cùng, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Bất tri bất giác đêm đã rất sâu, thị trấn nhỏ vào buổi tối vô cùng yên tĩnh.
Hồi ức kéo Lăng Viên về một cơn ác mộng của quá khứ, khi kể tới đây, ông đã cực kỳ uể oải.
Cảm giác y chang lúc nói lời biệt ly Lăng Thượng cùng Vân Liệt.
Giống ở nỗi đau đớn thê thảm, mà bất đồng là khi ấy Lăng Viên đang ngập tràn hy vọng, vì thế nên vui sướng, vì thế nên mong đợi.
Người kể lại cố sự không phải chỉ có mình Lăng Viên, nhờ Kiều Úy Nhân cung cấp một số lượng lớn thông tin, đoạn quá khứ kia mới được tái hiện hoàn chỉnh. Cho dù giữa chừng có người muốn hỏi cô lí do vì sao cô nắm rõ câu chuyện cũ này, nhưng rất nhanh bị tình tiết của nó đánh lạc hướng mà quên mất.
Hai người cùng kể, trên thực tế chủ yếu là Kiều Úy Nhân nói, Lăng Viên chỉ ngồi bên bổ sung. Mỗi lần Lăng Viên bị kẹt ở đoạn nào thì Kiều Úy Nhân luôn có thể nối tiếpcực mau chóng. Cứ như ngày nào cũng được nghe, nghe nhiều nên thuộc lòng, đồng thời một số ít nghi hoặc của cô đã tìm thấy lời giải đáp từ Lăng Viên.
Còn hai người bàng thính*, Hoa Hồ và Hàn Tây, thì lại chỉ im lặng lắng nghe.
*dự thính.
Một quãng thời gian hoàn toàn xa lạ cùng một loại cảm tình hoàn toàn xa lạ trong câu chuyện xưa dần dà hiện lên, nếu như không phải xuất hiện những cái tên quen thuộc nhắc nhở về tính chân thực của nó thì hiện tại cả hai quả thực tựa như đang nghe truyện hư cấu.
Tất cả mọi xoắn xuýt cùng những ân ái đan xen với bao mâu thuẫn va chạm thật không chân thực, tận đến bây giờ vẫn còn có chút mù mịt.
Chia tay rồi sao, cố sự đã kết thúc?!
Không, vẫn chưa.
Lăng Viên cay đắng suy nghĩ.
Hồi ức được tiếp tục từ điểm này, nhân sinh tàn khốc chỉ vừa mới bắt đầu.
Nếu như có thể dự báo trước tất cả, Lăng Viên chắc chắn sẽ không tham gia cái chương trình của đài phát thanh kia, như vậy chuyện xảy ra sau đó tuyệt đối sẽ không xảy ra. Đáng tiếc, lúc đó trái tim ngập tràn tình yêu, chỉ yêu mà thôi, cho nên lại một lần nữa quay lại đoạn quá khứ mười mấy năm về trước, khi ấy, đã là nửa năm kể từ ngày Lăng Thượng chia tay Vân Liệt.... Đăng bởi: admin
Sau câu biệt ly cuối cùng, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Bất tri bất giác đêm đã rất sâu, thị trấn nhỏ vào buổi tối vô cùng yên tĩnh.
Hồi ức kéo Lăng Viên về một cơn ác mộng của quá khứ, khi kể tới đây, ông đã cực kỳ uể oải.
Cảm giác y chang lúc nói lời biệt ly Lăng Thượng cùng Vân Liệt.
Giống ở nỗi đau đớn thê thảm, mà bất đồng là khi ấy Lăng Viên đang ngập tràn hy vọng, vì thế nên vui sướng, vì thế nên mong đợi.
Người kể lại cố sự không phải chỉ có mình Lăng Viên, nhờ Kiều Úy Nhân cung cấp một số lượng lớn thông tin, đoạn quá khứ kia mới được tái hiện hoàn chỉnh. Cho dù giữa chừng có người muốn hỏi cô lí do vì sao cô nắm rõ câu chuyện cũ này, nhưng rất nhanh bị tình tiết của nó đánh lạc hướng mà quên mất.
Hai người cùng kể, trên thực tế chủ yếu là Kiều Úy Nhân nói, Lăng Viên chỉ ngồi bên bổ sung. Mỗi lần Lăng Viên bị kẹt ở đoạn nào thì Kiều Úy Nhân luôn có thể nối tiếpcực mau chóng. Cứ như ngày nào cũng được nghe, nghe nhiều nên thuộc lòng, đồng thời một số ít nghi hoặc của cô đã tìm thấy lời giải đáp từ Lăng Viên.
Còn hai người bàng thính*, Hoa Hồ và Hàn Tây, thì lại chỉ im lặng lắng nghe.
*dự thính.
Một quãng thời gian hoàn toàn xa lạ cùng một loại cảm tình hoàn toàn xa lạ trong câu chuyện xưa dần dà hiện lên, nếu như không phải xuất hiện những cái tên quen thuộc nhắc nhở về tính chân thực của nó thì hiện tại cả hai quả thực tựa như đang nghe truyện hư cấu.
Tất cả mọi xoắn xuýt cùng những ân ái đan xen với bao mâu thuẫn va chạm thật không chân thực, tận đến bây giờ vẫn còn có chút mù mịt.
Chia tay rồi sao, cố sự đã kết thúc?!
Không, vẫn chưa.
Lăng Viên cay đắng suy nghĩ.
Hồi ức được tiếp tục từ điểm này, nhân sinh tàn khốc chỉ vừa mới bắt đầu.
Nếu như có thể dự báo trước tất cả, Lăng Viên chắc chắn sẽ không tham gia cái chương trình của đài phát thanh kia, như vậy chuyện xảy ra sau đó tuyệt đối sẽ không xảy ra. Đáng tiếc, lúc đó trái tim ngập tràn tình yêu, chỉ yêu mà thôi, cho nên lại một lần nữa quay lại đoạn quá khứ mười mấy năm về trước, khi ấy, đã là nửa năm kể từ ngày Lăng Thượng chia tay Vân Liệt.... Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.