Bá Tình Ác Thiếu: Dạy Bảo Tiểu Đào Thê
Chương 26: Thông qua rồi hả? (2)
Thất Hỉ Hoàn Tử
07/10/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc Thần Thần đi ngang qua cửa hàng tiện lợi nhớ tới trong nhà không có đồ ăn bèn đi vào siêu thị dạo một vòng, lúc cậu đeo balo đi vào cửa hàng thì thấy có ánh mắt nhìn mình chằm chằm, từ bé đến lớn bởi vì bộ dạng đẹp trai lãnh khốc bị chú ý đương nhiên không ít nhưng trắng trợn nhìn cậu chằm chằm như vậy thì đúng là lần đầu.
Huống hồ dì này đúng là mỹ nhân, bộ dạng xinh đẹp nhưng không có nghĩa không thể không lễ phép như vậy, trong lòng Thần Thần cười lạnh, thân sĩ đi tới ưu nhã hỏi: “Dì mạnh khỏe, xin hỏi dì có chuyện gì sao?”
“Hả? Không, không có.” Lăng Tịch Nhược đỏ mặt, nhìn lén bị người ta bắt gặp, đối mặt với đối mắt thấu hiểu của cậu bé, cô không nhịn được chột dạ.
Thần Thần cười nhẹ nhưng làm cho người ta cảm thấy xa cách, nhìn cô một cái sau đó chẳng thèm quay đầu mà đi vào siêu thị. Haiz, hiện tại đàn bà nhàm chán thật là nhiều. Nhìn bóng dáng nhỏ bé của cậu bé ẩn trong đám người, Lăng Tịch Nhược vẫn không cách nào thu hồi tầm mắt của mình, giống, quá giống, làm sao mà giống được như vậy chứ?
Cô không nhịn được lẩm bẩm, lúc thì nhíu mày lúc thì cảm than, đứa bé này thật giống ông chủ Nam Cung Hàn của cô, ngay cả khí chất cũng giống vô cùng, trên đời sẽ có người giống người như vậy sao?
“Cái gì mà quá giống hả?” Đỗ Mạn Ninh còn chưa đến gần siêu thị thì từ xa đã nhìn thấy Lăng Tịch Nhược rối rắm, sợ cô ấy lại nhắc đến đề tài kia nên vội vàng cười haha tới đỡ bao lớn bao nhỏ đồ chơi trên tay cô ấy, đau lòng nói: “Mua nhiều như vậy thật quá lãng phí.”
“Đây là quá đưa cho hai đứa bé, chẳng phải cho cậu, cho cậu thì mới là lãng phí.” Lấy lại tinh thần, Lăng Tịch Nhược tức giận nhìn Đỗ Mạn Ninh một cái, lại quay đầu dùng ánh mắt quan sát siêu thị lần nữa nhưng không nhìn thấy bé trai kia đâu, gương mặt cô có chút mất mats.
“Sao vậy, có người quen hả?”
“Không, chỉ gặp phải đứa bé đáng yêu, muốn nhìn thêm một chút.” Lăng Tịch Nhược cười cười đi theo Đỗ Mạn Ninh về nhà, đi tới cửa, Lăng Tịch Nhược cau mày, cô đau lòng nhìn Đỗ Mạn Ninh: “Nhiều năm như vậy cậu mang theo hai đứa bé ở một nơi như vậy sao?”
“Đúng vậy, khá tốt mà.”
“Nơi này thật là ngư long hỗn tạp...”
Đỗ Mạn Ninh biết cô ấy muốn nói gì, duỗi tay ấn chuông cửa nói: “Không phức tạp như vậy đâu, chỉ là nơi này nhân viên công vụ hơi nhiều nhưng bọn họ đều là người tốt, so với biệt thự cao cấp lạnh băng thì cậu sẽ càng thích nơi này hơn, hơn nữa mình đã không còn là Đại tiểu thư Đỗ gia trước kia nữa, từ hai bàn tay trắng đến giờ có thể sống cuộc sống như vậy mình rất thỏa mãn.”
Nhìn nụ cười thản nhiên trên mặt cô, Lăng Tịch Nhược chỉ có thể gật đầu, lúc này nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng bước chân cắt ngang câu chuyện của hai người, một bé gái phấn điêu ngọc trác ra mở cửa, gương mặt nở nụ cười ngọt ngào: “Mẹ, dì Nhược Nhược, hai người về rồi sao?”
Lăng Tịch Nhược còn chưa kịp khen đứa bé xinh đẹp thì đã bị đứa bé bổ nhào vào lòng, cô theo bản năng ôm cô bé, gương mặt bị cô bé hôn bẹp một cái.
Phương thức nhiệt tình như vậy thật làm Lăng Tịch Nhược có chút kinh ngạc, mà Đỗ Mạn Ninh ở bên cạnh cuống quýt kéo tiểu Mộng Khả, xấu hổ mới Lăng Tịch Nhược vào phòng, dì Nhược Nhược? Lần đầu tiên gặp mặt, hai người quen nhau đến mức đó sao? Mệt con bé còn gọi ra miệng được.
Phòng khách cũng chính là bếp, ngoại trừ một chiếc sofa lớn thì chính là bàn ăn, Lăng Tịch Nhược nắm bàn tay nhỏ bé của tiểu Mộng Khả, trong lòng tràn đầy thương tiếc, đặt đồ chơi xuống, móc ra một bao lì xì to: “Đến đây, là Khả nhi đúng không? Dì cho con quà gặp mặt.”
“Òa, thật không ạ, lì xì này là cho con sao?” Đỗ Mộng Khả khoa trương chống chằm, đôi mắt như thủy tinh linh chớp chớp, Đỗ Mạn Ninh xem qua, lạnh giọng ho khan hai tiếng.
Biểu tình của Đỗ Mộng Khả khá là phong phú, từ tràn đầy kinh hỉ đến ủy khuất vẩu môi, sau đó giống như cô dâu nhỏ muốn nhận mà không dám nhận, Lăng Tịch Nhược quay đầu cho Đỗ Mạn Ninh một ánh mắt, sau đó nhét vào túi của Đỗ Mộng Khả, Đỗ Mộng Khả ngoan ngoãn cảm ơn.
Đỗ Mạn Ninh sợ hãi bảo bối ác ma nhà mình vội vàng bảo con bé mang đồ ăn cho bà ngoại. Tiểu Mộng Khả vừa đi, Lăng Tịch Nhược thở dài dựa vào sofa, nhìn cả căn phòng, đau lòng, há miệng thở dốc muốn nói gì đó thì tiếng cửa phòng vang lên, một bé trai cầm túi lớn túi nhỏ rau dưa hoa quả đi vào.
Bé trai vừa quay đầu, Lăng Tịch Nhược cứng người, hai mắt nhìn chằm chằm Thần Thần, một lúc lâu mới nói: “Này.. đứa bé này... là con của cậu sao?”
Nhìn bộ dạng này của cô ấy, Đỗ Mạn Ninh buồn cười kiêu ngạo giới thiệu Thần Thần: “Thần Thần, chào dì Lăng đi.”
“Chào dì Lăng.” Thần Thần cũng nhìn Lăng Tịch Nhược một cáu nhưng kinh ngạc chỉ lóe qua chớp mắt sau đó là vô cùng xa cách, Lăng Tịch Nhược nuốt nước miếng, chỉ dám dùng âm thanh thật bé nói: “Cái đó Mạn Mạn à... cậu nói đứa bé này... làm sao lại giống ông chủ Nam Cung Hàn của chúng ta vậy.”
“Đừng nói bậy!” Đỗ Mạn Ninh dùng đấu gối huých Lăng Tịch Nhược một cái, lại cười gượng với Thần Thần: “À Thần Thần này buổi tối mẹ không ăn ở nhà, dì Lăng giúp mẹ tìm được công việc, mẹ quyết định mời dì ấy đi ăn.”
Sợ Lăng Tịch Nhượcn nói gì đó khó khống chế, Đỗ Mạn Ninh kéo cô ấy ra ngoài, Thần Thần đáp lại, nhìn hai người nhanh chóng rời đi, vẻ mặt cậu bé trầm tư.
Lúc Thần Thần đi ngang qua cửa hàng tiện lợi nhớ tới trong nhà không có đồ ăn bèn đi vào siêu thị dạo một vòng, lúc cậu đeo balo đi vào cửa hàng thì thấy có ánh mắt nhìn mình chằm chằm, từ bé đến lớn bởi vì bộ dạng đẹp trai lãnh khốc bị chú ý đương nhiên không ít nhưng trắng trợn nhìn cậu chằm chằm như vậy thì đúng là lần đầu.
Huống hồ dì này đúng là mỹ nhân, bộ dạng xinh đẹp nhưng không có nghĩa không thể không lễ phép như vậy, trong lòng Thần Thần cười lạnh, thân sĩ đi tới ưu nhã hỏi: “Dì mạnh khỏe, xin hỏi dì có chuyện gì sao?”
“Hả? Không, không có.” Lăng Tịch Nhược đỏ mặt, nhìn lén bị người ta bắt gặp, đối mặt với đối mắt thấu hiểu của cậu bé, cô không nhịn được chột dạ.
Thần Thần cười nhẹ nhưng làm cho người ta cảm thấy xa cách, nhìn cô một cái sau đó chẳng thèm quay đầu mà đi vào siêu thị. Haiz, hiện tại đàn bà nhàm chán thật là nhiều. Nhìn bóng dáng nhỏ bé của cậu bé ẩn trong đám người, Lăng Tịch Nhược vẫn không cách nào thu hồi tầm mắt của mình, giống, quá giống, làm sao mà giống được như vậy chứ?
Cô không nhịn được lẩm bẩm, lúc thì nhíu mày lúc thì cảm than, đứa bé này thật giống ông chủ Nam Cung Hàn của cô, ngay cả khí chất cũng giống vô cùng, trên đời sẽ có người giống người như vậy sao?
“Cái gì mà quá giống hả?” Đỗ Mạn Ninh còn chưa đến gần siêu thị thì từ xa đã nhìn thấy Lăng Tịch Nhược rối rắm, sợ cô ấy lại nhắc đến đề tài kia nên vội vàng cười haha tới đỡ bao lớn bao nhỏ đồ chơi trên tay cô ấy, đau lòng nói: “Mua nhiều như vậy thật quá lãng phí.”
“Đây là quá đưa cho hai đứa bé, chẳng phải cho cậu, cho cậu thì mới là lãng phí.” Lấy lại tinh thần, Lăng Tịch Nhược tức giận nhìn Đỗ Mạn Ninh một cái, lại quay đầu dùng ánh mắt quan sát siêu thị lần nữa nhưng không nhìn thấy bé trai kia đâu, gương mặt cô có chút mất mats.
“Sao vậy, có người quen hả?”
“Không, chỉ gặp phải đứa bé đáng yêu, muốn nhìn thêm một chút.” Lăng Tịch Nhược cười cười đi theo Đỗ Mạn Ninh về nhà, đi tới cửa, Lăng Tịch Nhược cau mày, cô đau lòng nhìn Đỗ Mạn Ninh: “Nhiều năm như vậy cậu mang theo hai đứa bé ở một nơi như vậy sao?”
“Đúng vậy, khá tốt mà.”
“Nơi này thật là ngư long hỗn tạp...”
Đỗ Mạn Ninh biết cô ấy muốn nói gì, duỗi tay ấn chuông cửa nói: “Không phức tạp như vậy đâu, chỉ là nơi này nhân viên công vụ hơi nhiều nhưng bọn họ đều là người tốt, so với biệt thự cao cấp lạnh băng thì cậu sẽ càng thích nơi này hơn, hơn nữa mình đã không còn là Đại tiểu thư Đỗ gia trước kia nữa, từ hai bàn tay trắng đến giờ có thể sống cuộc sống như vậy mình rất thỏa mãn.”
Nhìn nụ cười thản nhiên trên mặt cô, Lăng Tịch Nhược chỉ có thể gật đầu, lúc này nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng bước chân cắt ngang câu chuyện của hai người, một bé gái phấn điêu ngọc trác ra mở cửa, gương mặt nở nụ cười ngọt ngào: “Mẹ, dì Nhược Nhược, hai người về rồi sao?”
Lăng Tịch Nhược còn chưa kịp khen đứa bé xinh đẹp thì đã bị đứa bé bổ nhào vào lòng, cô theo bản năng ôm cô bé, gương mặt bị cô bé hôn bẹp một cái.
Phương thức nhiệt tình như vậy thật làm Lăng Tịch Nhược có chút kinh ngạc, mà Đỗ Mạn Ninh ở bên cạnh cuống quýt kéo tiểu Mộng Khả, xấu hổ mới Lăng Tịch Nhược vào phòng, dì Nhược Nhược? Lần đầu tiên gặp mặt, hai người quen nhau đến mức đó sao? Mệt con bé còn gọi ra miệng được.
Phòng khách cũng chính là bếp, ngoại trừ một chiếc sofa lớn thì chính là bàn ăn, Lăng Tịch Nhược nắm bàn tay nhỏ bé của tiểu Mộng Khả, trong lòng tràn đầy thương tiếc, đặt đồ chơi xuống, móc ra một bao lì xì to: “Đến đây, là Khả nhi đúng không? Dì cho con quà gặp mặt.”
“Òa, thật không ạ, lì xì này là cho con sao?” Đỗ Mộng Khả khoa trương chống chằm, đôi mắt như thủy tinh linh chớp chớp, Đỗ Mạn Ninh xem qua, lạnh giọng ho khan hai tiếng.
Biểu tình của Đỗ Mộng Khả khá là phong phú, từ tràn đầy kinh hỉ đến ủy khuất vẩu môi, sau đó giống như cô dâu nhỏ muốn nhận mà không dám nhận, Lăng Tịch Nhược quay đầu cho Đỗ Mạn Ninh một ánh mắt, sau đó nhét vào túi của Đỗ Mộng Khả, Đỗ Mộng Khả ngoan ngoãn cảm ơn.
Đỗ Mạn Ninh sợ hãi bảo bối ác ma nhà mình vội vàng bảo con bé mang đồ ăn cho bà ngoại. Tiểu Mộng Khả vừa đi, Lăng Tịch Nhược thở dài dựa vào sofa, nhìn cả căn phòng, đau lòng, há miệng thở dốc muốn nói gì đó thì tiếng cửa phòng vang lên, một bé trai cầm túi lớn túi nhỏ rau dưa hoa quả đi vào.
Bé trai vừa quay đầu, Lăng Tịch Nhược cứng người, hai mắt nhìn chằm chằm Thần Thần, một lúc lâu mới nói: “Này.. đứa bé này... là con của cậu sao?”
Nhìn bộ dạng này của cô ấy, Đỗ Mạn Ninh buồn cười kiêu ngạo giới thiệu Thần Thần: “Thần Thần, chào dì Lăng đi.”
“Chào dì Lăng.” Thần Thần cũng nhìn Lăng Tịch Nhược một cáu nhưng kinh ngạc chỉ lóe qua chớp mắt sau đó là vô cùng xa cách, Lăng Tịch Nhược nuốt nước miếng, chỉ dám dùng âm thanh thật bé nói: “Cái đó Mạn Mạn à... cậu nói đứa bé này... làm sao lại giống ông chủ Nam Cung Hàn của chúng ta vậy.”
“Đừng nói bậy!” Đỗ Mạn Ninh dùng đấu gối huých Lăng Tịch Nhược một cái, lại cười gượng với Thần Thần: “À Thần Thần này buổi tối mẹ không ăn ở nhà, dì Lăng giúp mẹ tìm được công việc, mẹ quyết định mời dì ấy đi ăn.”
Sợ Lăng Tịch Nhượcn nói gì đó khó khống chế, Đỗ Mạn Ninh kéo cô ấy ra ngoài, Thần Thần đáp lại, nhìn hai người nhanh chóng rời đi, vẻ mặt cậu bé trầm tư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.