Chương 60
Nam Quân
23/05/2017
CHƯƠNG 60
Đi theo sau Duệ Vũ Việt Trạch, nụ cười bên môi Thụ Thanh vẫn không phai màu, ngược lại càng in sâu nơi khóe miệng, cho đến khi khuất khỏi tầm mắt của Lê Hân, tiếu ý trên môi hắn mới chậm rãi biến mất, nhưng thần sắc trong đáy mắt vẫn thản nhiên như cũ.
Ra khỏi ám đạo, Duệ Vũ Việt Trạch xoay người liếc mắt nhìn lại Thụ Thanh vẫn mang khí phách ung dung, y lạnh lùng cười: “Chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủn mà đã có thể tiếp cận được Lê Hân, nếu ngươi không phải người của Duệ Vũ Mộ Hàm, ta sẽ càng khâm phục ngươi hơn.”
“Ta chỉ không muốn để Lê Hân bị cuốn vào chuyện vô vị này, về phần ngươi có tán thưởng hay không, ta cũng không quan tâm.” Dựa vào công lực cùng tài trí của Lê Hân, nhất định là đấu không lại vị ‘nhị sư huynh’ đa đoan quỷ kế này, một khi đã như vậy, hắn sao có thể để cho đứa trẻ đơn thuần đó bị lôi vào dòng xoáy phức tạp này được.
Vẻ tựa tiếu phi tiếu hiện trên gương mặt Duệ Vũ Việt Trạch càng trở nên quỷ dị: “Thú vị thật, xem ra chúng ta ở cùng nhau tuyệt đối sẽ không nhàm chán, điều này làm cho ta càng thêm chờ mong đêm thần tiên của ngươi và ta đấy.” Y thuận thế đưa tay vòng qua eo Thụ Thanh, thấp giọng mờ ám ghé vào lỗ tai hắn mà phun nhiệt khí: “Cái eo này cũng chẳng khác nữ tử là mấy, không biết hương vị của nó sẽ thế nào đây.”
Thụ Thanh hơi nhếch lên khóe miệng, cười tựa xuân phong nhìn lên kẻ đang ôm mình: “Lưng của ngươi tráng kiện như vậy, cũng làm cho ta có chút tò mò, chất thịt trên đó không biết có giống hương vị của thịt lợn hay không?”
Nghe vậy, Duệ Vũ Việt Trạch sửng sốt một chút, tiện đà cười ha ha: “Thú vị, thật sự rất thú vị.” Lần đầu có người dám ngang nhiên đối đầu trực tiếp với y như vậy, điều này khiến y trừ bỏ cảm thấy mới mẻ càng cảm thấy hứng thú. . .
Lúc bị dẫn tới một căn phòng rất khác với nơi ở trước đó, Thụ Thanh cũng không biểu lộ chút gợn sóng gì trên mặt, thần thái như vậy lại khiến Duệ Vũ Việt Trạch nghiền ngẫm giương mắt đánh giá hắn, đây cũng là lần đầu tiên y chăm chú quan sát Triệu Thụ Thanh, khí chất thanh khiết cùng ánh mắt trong trẻo làm tướng mạo vốn chỉ bình thường ấy trở nên sáng ngời, nhưng càng bình thường, lại càng khiến y không nhìn ra được rốt cuộc là điểm nào có thể hấp dẫn hai người nắm trong tay quyền thế ngập trời kia.
Y đi đến bên cạnh Triệu Thụ Thanh còn đang đứng ngây như phỗng, động tác nâng tay mang một chút mị hoặc nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của y: “Làn da mịn màng như thế, thật sự là không giống nam tử.”
Khó chịu quay mặt sang hướng khác: “Ta có phải nam tử hay không, không liên quan đến ngươi.”
Phất tay một cái qua người Thụ Thanh, vừa lòng thấy Thụ Thanh nháy mắt đã không thể nhúc nhích, Duệ Vũ Việt Trạch mới nở nụ cười tà ác, nâng ngón tay nhẹ nhàng phác hoạ bờ môi hồng phấn của y: “Ngươi thử nói xem? Nếu Duệ Vũ Mộ Hàm biết được giữa ngươi và ta sắp phát sinh chuyện vui, liệu y sẽ có biểu tình như thế nào? Thật sự là khiến ta chờ mong đấy.”
Nghe vậy, Thụ Thanh có chút thương hại liếc mắt nhìn đối phương: “Chẳng trách Mộ Hàm luôn vĩ đại hơn ngươi.”
Nghe thấy cái tên Mộ Hàm thốt ra từ miệng đối phương, ánh mắt Duệ Vũ Việt Trạch chợt lóe lên vẻ âm lãnh tràn ngập huyết tinh, nhưng lập tức liền biến mất: “Ngươi có ý gì?”
“Bởi vì những gì mà huynh ấy muốn đều là tự bản thân huynh ấy cố gắng mà đạt được, mà không phải kiểu trẻ con ngây thơ cướp đoạt giống như ngươi.”
Nụ cười nơi khóe miệng càng thêm âm trầm, Duệ Vũ Việt Trạch đem môi di tới bên tai Thụ Thanh: “Ái chà, miệng lưỡi ngươi điêu luyện như thế, không biết lát nữa đây, có thể nghe được thanh âm mỹ diệu hơn phát ra từ trong cái miệng nhỏ này hay không.”
Thụ Thanh Thản nhiên nhếch lên khóe môi, không hề sợ hãi hơi thở đang vờn quanh toàn thân mình: “Ta cứ coi như bị chó điên cắn một miếng, bị cắn đau, ta đương nhiên phải kêu vài câu, bất quá không nghĩ tới quý cốc chủ ngài đây, lại thích nghe tiếng kêu của người bị chó cắn.”
Duệ Vũ Việt Trạch nháy mắt co rút lại đồng tử, đột nhiên bóp lấy cằm Thụ Thanh, nhưng lửa giận tỏa ra từ trong mắt y lại khiến Thụ Thanh cười càng thêm sâu: “Thẹn quá thành giận sao?”
“Để xem lát nữa ngươi còn có thể cười nữa hay không.” Dứt lời, ngón tay Duệ Vũ Việt Trạch lần tới vạt áo của Thụ Thanh, động tác này không thể nghi ngờ là khiến Thụ Thanh cứng đờ cả người, hắn nhắm lại hai mắt, biểu tình mặc dù vô gợn sóng, nhưng sự e ngại trong nội tâm cùng cảm giác khó thở lại chậm rãi lan truyền khắp toàn thân, hóa thành lạnh lẽo vô tận, mãi không tiêu tan trong huyết quản. . .
…………………………………………………………………. Đăng bởi: admin
Đi theo sau Duệ Vũ Việt Trạch, nụ cười bên môi Thụ Thanh vẫn không phai màu, ngược lại càng in sâu nơi khóe miệng, cho đến khi khuất khỏi tầm mắt của Lê Hân, tiếu ý trên môi hắn mới chậm rãi biến mất, nhưng thần sắc trong đáy mắt vẫn thản nhiên như cũ.
Ra khỏi ám đạo, Duệ Vũ Việt Trạch xoay người liếc mắt nhìn lại Thụ Thanh vẫn mang khí phách ung dung, y lạnh lùng cười: “Chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủn mà đã có thể tiếp cận được Lê Hân, nếu ngươi không phải người của Duệ Vũ Mộ Hàm, ta sẽ càng khâm phục ngươi hơn.”
“Ta chỉ không muốn để Lê Hân bị cuốn vào chuyện vô vị này, về phần ngươi có tán thưởng hay không, ta cũng không quan tâm.” Dựa vào công lực cùng tài trí của Lê Hân, nhất định là đấu không lại vị ‘nhị sư huynh’ đa đoan quỷ kế này, một khi đã như vậy, hắn sao có thể để cho đứa trẻ đơn thuần đó bị lôi vào dòng xoáy phức tạp này được.
Vẻ tựa tiếu phi tiếu hiện trên gương mặt Duệ Vũ Việt Trạch càng trở nên quỷ dị: “Thú vị thật, xem ra chúng ta ở cùng nhau tuyệt đối sẽ không nhàm chán, điều này làm cho ta càng thêm chờ mong đêm thần tiên của ngươi và ta đấy.” Y thuận thế đưa tay vòng qua eo Thụ Thanh, thấp giọng mờ ám ghé vào lỗ tai hắn mà phun nhiệt khí: “Cái eo này cũng chẳng khác nữ tử là mấy, không biết hương vị của nó sẽ thế nào đây.”
Thụ Thanh hơi nhếch lên khóe miệng, cười tựa xuân phong nhìn lên kẻ đang ôm mình: “Lưng của ngươi tráng kiện như vậy, cũng làm cho ta có chút tò mò, chất thịt trên đó không biết có giống hương vị của thịt lợn hay không?”
Nghe vậy, Duệ Vũ Việt Trạch sửng sốt một chút, tiện đà cười ha ha: “Thú vị, thật sự rất thú vị.” Lần đầu có người dám ngang nhiên đối đầu trực tiếp với y như vậy, điều này khiến y trừ bỏ cảm thấy mới mẻ càng cảm thấy hứng thú. . .
Lúc bị dẫn tới một căn phòng rất khác với nơi ở trước đó, Thụ Thanh cũng không biểu lộ chút gợn sóng gì trên mặt, thần thái như vậy lại khiến Duệ Vũ Việt Trạch nghiền ngẫm giương mắt đánh giá hắn, đây cũng là lần đầu tiên y chăm chú quan sát Triệu Thụ Thanh, khí chất thanh khiết cùng ánh mắt trong trẻo làm tướng mạo vốn chỉ bình thường ấy trở nên sáng ngời, nhưng càng bình thường, lại càng khiến y không nhìn ra được rốt cuộc là điểm nào có thể hấp dẫn hai người nắm trong tay quyền thế ngập trời kia.
Y đi đến bên cạnh Triệu Thụ Thanh còn đang đứng ngây như phỗng, động tác nâng tay mang một chút mị hoặc nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của y: “Làn da mịn màng như thế, thật sự là không giống nam tử.”
Khó chịu quay mặt sang hướng khác: “Ta có phải nam tử hay không, không liên quan đến ngươi.”
Phất tay một cái qua người Thụ Thanh, vừa lòng thấy Thụ Thanh nháy mắt đã không thể nhúc nhích, Duệ Vũ Việt Trạch mới nở nụ cười tà ác, nâng ngón tay nhẹ nhàng phác hoạ bờ môi hồng phấn của y: “Ngươi thử nói xem? Nếu Duệ Vũ Mộ Hàm biết được giữa ngươi và ta sắp phát sinh chuyện vui, liệu y sẽ có biểu tình như thế nào? Thật sự là khiến ta chờ mong đấy.”
Nghe vậy, Thụ Thanh có chút thương hại liếc mắt nhìn đối phương: “Chẳng trách Mộ Hàm luôn vĩ đại hơn ngươi.”
Nghe thấy cái tên Mộ Hàm thốt ra từ miệng đối phương, ánh mắt Duệ Vũ Việt Trạch chợt lóe lên vẻ âm lãnh tràn ngập huyết tinh, nhưng lập tức liền biến mất: “Ngươi có ý gì?”
“Bởi vì những gì mà huynh ấy muốn đều là tự bản thân huynh ấy cố gắng mà đạt được, mà không phải kiểu trẻ con ngây thơ cướp đoạt giống như ngươi.”
Nụ cười nơi khóe miệng càng thêm âm trầm, Duệ Vũ Việt Trạch đem môi di tới bên tai Thụ Thanh: “Ái chà, miệng lưỡi ngươi điêu luyện như thế, không biết lát nữa đây, có thể nghe được thanh âm mỹ diệu hơn phát ra từ trong cái miệng nhỏ này hay không.”
Thụ Thanh Thản nhiên nhếch lên khóe môi, không hề sợ hãi hơi thở đang vờn quanh toàn thân mình: “Ta cứ coi như bị chó điên cắn một miếng, bị cắn đau, ta đương nhiên phải kêu vài câu, bất quá không nghĩ tới quý cốc chủ ngài đây, lại thích nghe tiếng kêu của người bị chó cắn.”
Duệ Vũ Việt Trạch nháy mắt co rút lại đồng tử, đột nhiên bóp lấy cằm Thụ Thanh, nhưng lửa giận tỏa ra từ trong mắt y lại khiến Thụ Thanh cười càng thêm sâu: “Thẹn quá thành giận sao?”
“Để xem lát nữa ngươi còn có thể cười nữa hay không.” Dứt lời, ngón tay Duệ Vũ Việt Trạch lần tới vạt áo của Thụ Thanh, động tác này không thể nghi ngờ là khiến Thụ Thanh cứng đờ cả người, hắn nhắm lại hai mắt, biểu tình mặc dù vô gợn sóng, nhưng sự e ngại trong nội tâm cùng cảm giác khó thở lại chậm rãi lan truyền khắp toàn thân, hóa thành lạnh lẽo vô tận, mãi không tiêu tan trong huyết quản. . .
…………………………………………………………………. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.