Chương 68: Phiên Ngoại Chi Sơ Ngộ ( Tam )
Nam Quân
23/05/2017
CHƯƠNG 68 PN1 : PHIÊN NGOẠI CHI SƠ NGỘ ( TAM )
Tam.
Chậm rãi tỉnh lại từ trong giấc mộng, Thụ Thanh có chút mơ hồ ngó ngó xung quanh, ngốc lăng nhìn chiếc màn giường xa lạ trước mắt hẳn một lúc lâu, mới nhớ ra mình đã vào hoàng cung ở, không còn sống trong ngôi nhà đơn sơ mà quen thuộc của mình nữa, hắn ngồi dậy, sửa sang lại y bào, mới thong thả xuống giường.
Xoay người nhặt lấy quyển sách rơi trên mặt đất bên cạnh ghế nằm, Thụ Thanh khẽ nhíu mày, rõ ràng trước khi ngủ hắn là đang nằm trên ghế cơ mà, sao bây giờ lại tỉnh dậy ở trên giường chứ?
Đang lúc hắn lại đắm chìm trong suy nghĩ của mình, ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa cung kính.
“Mời vào.”
Lời vừa dứt, cửa liền được mở ra, hai cung nhân đi vào, trên tay cầm khay đồ ăn, quỳ gối xuống đất: “Nô tài Tường Thụy, nô tài Tường Phúc, khấu kiến đại nhân.”
“Đứng dậy đi!” Không quen thứ lễ nghi luôn phải quỳ lạy trong cung, Thụ Thanh có chút không thích ứng mà nâng hai người dậy.
“Đại nhân, hiện tại đã là giờ Tuất, ngài nên ăn chút gì đi.” Nếu không nghe được tiếng động báo hiệu Triệu đại nhân đã dậy, hai huynh đệ bọn họ cũng không dám vào phòng.
Cũng nhận ra bụng mình quả đang đói, Thụ Thanh mỉm cười gật gật đầu: “Ừm, vậy cứ đặt ở đây là được rồi, cám ơn hai vị công công.”
Nghe thấy đại nhân nói hai chữ ‘Cám ơn’, Tường Thụy cùng Tường Phúc bị dọa đến tái nhợt mặt, vội vàng lại quỳ rạp xuống đất: “Nô tài đáng chết, xin đại nhân đừng trách phạt.”
Bị phản ứng này của đối phương dọa sợ, Thụ Thanh vội đi tới đỡ hai người lên, nhưng bọn họ sống chết cũng không chịu đứng dậy: “Các ngươi cũng đâu có làm sai chuyện gì, sao lại phải trừng phạt?”
Tường Thụy Tường Phúc dường như càng thêm e ngại, cả người cứ run lên như cầy sấy: “Đại nhân, nô tài biết sai rồi, thỉnh đại nhân thẳng tay trách phạt, nhưng đệ đệ Tường Phúc của nô tài còn nhỏ, cầu xin đại nhân chỉ cần phạt một mình nô tài thôi!”
Chứng kiến một màn trước mắt, Thụ Thanh nhu nhu thái dương đang bắt đầu phát đau, nói vậy có lẽ chủ tử trước kia của hai người này đã từng khiển trách bọn họ quá mức nghiêm khắc, cho nên hiện tại mới dẫn đến cảnh tượng này đây, Thụ Thanh thở dài một hơi, đứng dậy: “Vậy được rồi!”
“Đại nhân, ngài muốn phạt liền phạt ta đi, đừng phạt ca ca ta.” Tường Phúc nâng lên gương mặt tái nhợt, khẩn cầu Thụ Thanh.
“Không, đại nhân cứ phạt ta. . . .”
Cảm nhận được tình cảm huynh đệ sâu nặng của hai người, Thụ Thanh gật gật đầu: “Ta đây cả hai đều phạt, liền phạt hai ngươi về sau không được hơi một tí lại quỳ xuống, hở ra là muốn ta trừng phạt các ngươi nữa, biết chưa? Được rồi, lui ra đi!”
Đối với cách ‘Trừng phạt’ kỳ quái của đại nhân, hai huynh đệ lau khóe mắt còn lưu lại nước, nhìn nhau, không biết nên phản ứng như thế nào.
“Chưa nghe rõ sao?” Thụ Thanh mỉm cười nhướn mày.
“Cám ơn đại nhân, cám ơn đại nhân.” Hiểu ra lần này bọn họ đã được theo hầu một chủ tử tốt, Tường Phúc Tường Thụy vội khấu đầu đánh cái thật vang xuống đất, mới nghe lời lui ra.
Nhìn thân ảnh hai huynh đệ đã khuất sau cánh cửa, Thụ Thanh bất đắc dĩ thở dài một hơi, chốn cung đình tuy có vẻ bề ngoài hoa lệ, nhưng bên trong lại chất đầy âm u, hắn tin mình hẳn sẽ còn bắt gặp rất nhiều chuyện như vậy, điều này cũng là nguyên nhân khiến hắn không muốn vào triều làm quan, quay đầu nhìn thoáng qua một bàn đồ ăn đầy đủ toàn bộ hương sắc, Thụ Thanh giờ cũng chẳng muốn động đũa tí nào. . .
…………………………………………………………. Đăng bởi: admin
Tam.
Chậm rãi tỉnh lại từ trong giấc mộng, Thụ Thanh có chút mơ hồ ngó ngó xung quanh, ngốc lăng nhìn chiếc màn giường xa lạ trước mắt hẳn một lúc lâu, mới nhớ ra mình đã vào hoàng cung ở, không còn sống trong ngôi nhà đơn sơ mà quen thuộc của mình nữa, hắn ngồi dậy, sửa sang lại y bào, mới thong thả xuống giường.
Xoay người nhặt lấy quyển sách rơi trên mặt đất bên cạnh ghế nằm, Thụ Thanh khẽ nhíu mày, rõ ràng trước khi ngủ hắn là đang nằm trên ghế cơ mà, sao bây giờ lại tỉnh dậy ở trên giường chứ?
Đang lúc hắn lại đắm chìm trong suy nghĩ của mình, ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa cung kính.
“Mời vào.”
Lời vừa dứt, cửa liền được mở ra, hai cung nhân đi vào, trên tay cầm khay đồ ăn, quỳ gối xuống đất: “Nô tài Tường Thụy, nô tài Tường Phúc, khấu kiến đại nhân.”
“Đứng dậy đi!” Không quen thứ lễ nghi luôn phải quỳ lạy trong cung, Thụ Thanh có chút không thích ứng mà nâng hai người dậy.
“Đại nhân, hiện tại đã là giờ Tuất, ngài nên ăn chút gì đi.” Nếu không nghe được tiếng động báo hiệu Triệu đại nhân đã dậy, hai huynh đệ bọn họ cũng không dám vào phòng.
Cũng nhận ra bụng mình quả đang đói, Thụ Thanh mỉm cười gật gật đầu: “Ừm, vậy cứ đặt ở đây là được rồi, cám ơn hai vị công công.”
Nghe thấy đại nhân nói hai chữ ‘Cám ơn’, Tường Thụy cùng Tường Phúc bị dọa đến tái nhợt mặt, vội vàng lại quỳ rạp xuống đất: “Nô tài đáng chết, xin đại nhân đừng trách phạt.”
Bị phản ứng này của đối phương dọa sợ, Thụ Thanh vội đi tới đỡ hai người lên, nhưng bọn họ sống chết cũng không chịu đứng dậy: “Các ngươi cũng đâu có làm sai chuyện gì, sao lại phải trừng phạt?”
Tường Thụy Tường Phúc dường như càng thêm e ngại, cả người cứ run lên như cầy sấy: “Đại nhân, nô tài biết sai rồi, thỉnh đại nhân thẳng tay trách phạt, nhưng đệ đệ Tường Phúc của nô tài còn nhỏ, cầu xin đại nhân chỉ cần phạt một mình nô tài thôi!”
Chứng kiến một màn trước mắt, Thụ Thanh nhu nhu thái dương đang bắt đầu phát đau, nói vậy có lẽ chủ tử trước kia của hai người này đã từng khiển trách bọn họ quá mức nghiêm khắc, cho nên hiện tại mới dẫn đến cảnh tượng này đây, Thụ Thanh thở dài một hơi, đứng dậy: “Vậy được rồi!”
“Đại nhân, ngài muốn phạt liền phạt ta đi, đừng phạt ca ca ta.” Tường Phúc nâng lên gương mặt tái nhợt, khẩn cầu Thụ Thanh.
“Không, đại nhân cứ phạt ta. . . .”
Cảm nhận được tình cảm huynh đệ sâu nặng của hai người, Thụ Thanh gật gật đầu: “Ta đây cả hai đều phạt, liền phạt hai ngươi về sau không được hơi một tí lại quỳ xuống, hở ra là muốn ta trừng phạt các ngươi nữa, biết chưa? Được rồi, lui ra đi!”
Đối với cách ‘Trừng phạt’ kỳ quái của đại nhân, hai huynh đệ lau khóe mắt còn lưu lại nước, nhìn nhau, không biết nên phản ứng như thế nào.
“Chưa nghe rõ sao?” Thụ Thanh mỉm cười nhướn mày.
“Cám ơn đại nhân, cám ơn đại nhân.” Hiểu ra lần này bọn họ đã được theo hầu một chủ tử tốt, Tường Phúc Tường Thụy vội khấu đầu đánh cái thật vang xuống đất, mới nghe lời lui ra.
Nhìn thân ảnh hai huynh đệ đã khuất sau cánh cửa, Thụ Thanh bất đắc dĩ thở dài một hơi, chốn cung đình tuy có vẻ bề ngoài hoa lệ, nhưng bên trong lại chất đầy âm u, hắn tin mình hẳn sẽ còn bắt gặp rất nhiều chuyện như vậy, điều này cũng là nguyên nhân khiến hắn không muốn vào triều làm quan, quay đầu nhìn thoáng qua một bàn đồ ăn đầy đủ toàn bộ hương sắc, Thụ Thanh giờ cũng chẳng muốn động đũa tí nào. . .
…………………………………………………………. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.