Ba Tôi Là Nam Chính Văn Khởi Điểm
Chương 38
Lâm Miên Miên
03/11/2021
Hiện tại Thẩm Thanh Nhược đang giúp công ty của Lạc Thiên Viễn phiên dịch một chút văn kiện. Cô cũng không nghỉ việc bên phía cửa hàng nhạc cụ, dù sao trên tay còn có hai ba học sinh, Lạc Thư Nhan cũng đi theo cô học dương cầm, cô đã thương lượng xong với Lạc Thiên Viễn, chờ khi Lạc Thiên Viễn đặt hàng dương cầm từ nước ngoài về, cô liền nghỉ việc ở cửa hàng nhạc cụ, chuyên tâm phiên dịch văn kiện cùng dạy Lạc Thư Nhan đánh đàn dương cầm.
Hiện tại tiền lương của Thẩm Thanh Nhược rất khả quan, cô có lòng tin, cứ theo chiều hướng này, không cần hai năm, cô cũng có thể trả hết tiền cho Lạc Thiên Viễn.
Cô cũng rõ ràng, là Lạc Thiên Viễn cho cô phần công việc có thù lao phong phú này, cũng là Lạc Thiên Viễn cho cô chỗ nương thân.
Đối với cô mà nói, Lạc Thiên Viễn chính là ân nhân lớn nhất mà cô gặp được sau khi rời khỏi Lục gia rời khỏi Bắc Kinh, cô không thể báo đáp, ngoại trừ toàn tâm toàn ý chiếu cố Lạc Thư Nhan, cũng không nghĩ ra biện pháp nào để có thể báo đáp anh.
Buổi tối, Lạc Thư Nhan đã về nhà ngủ rồi, Thẩm Yến cũng đã sớm ngủ. Thẩm Thanh Nhược còn ngồi dưới đèn nghiên cứu từ điển song ngữ.
Cô trân trọng cuộc sống đầy khó khăn hiện tại, cũng mong muốn tự mình mang đến cho con trai mình một tương lai vật chất phong phú hơn càng sớm càng tốt.
Học lại tiếng anh một lần nữa cũng không phải việc gì khó, nhưng cô muốn làm tốt hơn chút, như vậy mới không phụ sự giúp đỡ lẫn an bài của Lạc Thiên Viễn.
Kim đồng hồ chỉ hướng mười giờ, Thẩm Thanh Nhược nghe được một tràng tiếng gõ cửa, cô cho là mình nghe lầm, bởi vì cường độ gõ cửa kia rất nhẹ, chờ nghiêng tai lắng nghe một lúc mới xác nhận, lúc này mới đứng dậy đi tới cửa, nhìn xuyên qua mắt mèo thấy người tới là Lạc Thiên Viễn, liền thở dài một hơi mở cửa phòng ra.
Lạc Thiên Viễn bận rộn công việc, cô cũng biết.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tăng ca đến hơn mười giờ là chuyện bình thường, nhưng anh cũng rất ít khi đến tìm cô muộn như vậy.
Chẳng lẽ là vì chuyện của Thư Nhan?
Lạc Thiên Viễn biểu hiện ngưng trọng: “Thanh Nhược, có rảnh không? Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Thẩm Thanh Nhược thấy anh lộ ra loại vẻ mặt này, trố mắt trong chốc lát, “Ra ngoài nói?”
Hiện tại đã rất muộn.
So với vấn đề thích hợp hay không thích hợp, cô càng lo lắng có phải xảy ra chuyện gì hơn không.
Bình thường vì tránh hiềm nghi trong chuyện này, Lạc Thiên Viễn càng quan tâm hơn cô.
Lạc Thiên Viễn nghiêm túc gật đầu: “Là chuyện rất quan trọng, mặc dù Thẩm Yến đang ngủ, nhưng nếu như thằng bé rời giường đến phòng rửa tay nghe được, tôi cảm thấy không tôt lắm. Giờ này tất cả mọi người cũng ngủ rồi, chúng ta lên xe tôi nói chuyện đi.”
Thẩm Thanh Nhược khẽ giật mình, gật đầu, cầm lấy áo bông dày treo trên giá đi theo Lạc Thiên Viễn ra ngoài.
Mười giờ hơn, trong khu chung cư hầu như không còn nhà ai còn mở đèn, bên ngoài trời đông giá rét, chờ sau khi Thẩm Thanh Nhược lên xe, loại cảm giác lạnh thấu xương này mới tốt hơn chút.
“Thiên Viễn, đã xảy ra chuyện gì sao?” Thẩm Thanh Nhược thận trọng hỏi.
Lạc Thiên Viễn từ trong túi công văn lấy ra một tờ ảnh chụp, chần chờ một lát đưa cho cô, “Cô xem thử đi.”
Thẩm Thanh Nhược hồ nghi nhận lấy ảnh chụp, trong xe tia sáng lờ mờ, cô tập trung nhìn vào, sau khi nhìn thấy người trên ảnh chụp, đồng tử co rút lại, tay cũng không tự giác khẽ run.
“Cái này...”
Cổ họng cô khô chát, chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân dâng lên.
Lạc Thiên Viễn nhìn thấy bộ dạng này của cô liền biết rõ chân tướng, anh thở dài một hơi, cũng không muốn dọa cô, liền dùng giọng chậm rãi, tận lực bình tĩnh nói ra: “Hôm nay tôi ra ngoài ăn cơm, vừa vặn đụng phải người quen ở CảnG Thành, tên Lưu Trung Thông, là trợ lý của Lục tổng tập đoàn Thịnh Xa, anh ta đến Ninh thành ngoại trừ mùa đặc sản cho người thân, còn có thuận tiện tìm người. Người anh ta tìm là Lục thái thái, nghe nói mấy năm trước mất tích, về sau lại tìm thấy vật phẩm tùy thân của cô ấy ở bờ biển, tất cả mọi người kết luận là cô mất mạng ngoài ý muốn, ” Anh dừng một chút, “Chỉ là chồng của cô ấy Lục tổng không đồng ý tiếp nhận, những năm gần đây hao tốn không ít nhân lực vật lực để tìm người.”
Nghe Lưu Trung Thông nói, vị Lục tiên sinh kia cũng không dám trắng trợn đi tìm, một là cha mẹ trong nhà phản đối, không đồng ý để lộ chuyện này ra, trở thành chuyện đàm tiếu của mọi người, thứ hai là lo lắng nếu như Lục thái thái còn sống, bị người có ý đồ xấu phát hiện, sẽ gây ra bất lợi đối với cô.
Thẩm Thanh Nhược cúi thấp đầu, Lạc Thiên Viễn cũng thấy không rõ của biểu cảm của cô.
“Tôi không có nói với Lưu Trung Thông là đã từng thấy người trên hình, còn may Tiền Tiến cũng phối hợp, tôi liền mượn tấm hình này, không có tấm hình này, tôi tin Lưu Trung Thông cũng sẽ không vòng qua chúng ta đi hỏi người khác, chúng ta nói với cậu ta sẽ giúp cậu ta đi nghe ngóng.” Lạc Thiên Viễn nhìn về phía cô, giọng nghiêm túc, “Thanh Nhược, chuyện này cô tính thế nào, là muốn cho cậu ta tìm tới, hay là không muốn để cho cậu ta tìm tới?”
Thẩm Thanh Nhược nghe vậy ngẩng đầu lên, lại khiến Lạc Thiên Viễn sững sờ, cô rơi lệ, khó nén bi thương thống khổ.
“Tôi có thể không bị anh ta tìm ra sao?” Giọng Thẩm Thanh Nhược khẩn cầu, “Tôi đã tránh nhiều năm như vậy, chạy trốn nhiều năm như vậy, không nghĩ gặp lại những người kia, cũng không muốn lại làm Lục thái thái gì đó.”
Cô không dám nghĩ, cô không tiếc tỉ mỉ bày kế hoạch bản thân giả chết, rời khỏi Bắc Kinh rời khỏi anh, vốn cho là tương lai cuối cùng cũng có thể sống an ổn, kết quả anh lại không muốn buông tha cho cô?
Lạc Thiên Viễn không nói chuyện.
Sau một hồi im lặng, anh nói ra: “Mấy năm này cô trôi qua rất vất vả, tôi thấy rõ điều đấy, lúc ấy tôi nhìn ra cô khác với những người khác, Thanh Nhược, tôi nghe nói, anh ta chưa từng có từ bỏ tìm cô, cũng không chịu tiếp nhận chuyện cô qua đời ngoài ý muốn, sau khi tìm thấy vật tùy thân của cô ở bờ biển thì gục ngã, tôi không biết giữa hai ngườixảy ra chuyện gì, nhưng từ những gì tôi biết, có lẽ trong lòng anh ta có cô, cô cũng là vợ anh ta, hai người còn có một đứa bé…”
Theo Lạc Thiên Viễn, Thẩm Thanh Nhược không cần phải làm khó mình như vậy.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô rõ ràng là thái thái hào môn, Thẩm Yến cũng là người thừa kế hào môn, hai mẹ con vẫn còn muốn lo lắng vì sinh kế.
Cần gì phải vậy?
Trên thực tế, làm người đứng xem, anh vĩnh viễn cũng không hiểu sao Thẩm Thanh Nhược phải giả chết để thoát khỏi cuộc sống của mình.
Thật sự khó đến tình trạng kia sao? Không thể không hủy đi cuộc sống hai mươi năm trước của mình, không muốn thân phận, không muốn người nhà, bỏ hết tất cả mọi thứ sao?
Mấy năm qua cô chịu đựng vượt qua đủ thứ, lại không thể vượt qua chuyện này sao?
Thẩm Thanh Nhược chậm rãi lắc đầu, toàn thân cô run rẩy, không nghĩ tới Lục Hành Sâm thế mà còn không muốn buông tha cho cô.
Trong lòng Lục Hành Sâm có cô? Sao cô dám tin chứ, sao cô có thể tin!
Khi Lạc Thiên Viễn nhắc đến “con”, cô như động vật bị hoảng sợ, đột nhiên lấy lại tinh thần, khí tức bất ổn cầu xin anh: “Thiên Viễn, tôi cầu xin anh, tôi cầu xin anh giúp tôi, tôi không thể bị anh ta tìm thấy. Nếu anh ta phát hiện ra tôi vẫn còn sống, anh ta sẽ không để tôi đi, nếu anh ta biết sự tồn tại của Tiểu Yến, anh ta sẽ cướp thằng bé khỏi tôi!”
Lạc Thiên Viễn thở dài: “Sao cô lại chắc chắn anh ta lúc biết cô còn sống sẽ không vui vẻ?”
Thẩm Thanh Nhược không hề nghĩ ngợi, hốc mắt đỏ bừng: “Anh không biết, anh ta hận tôi, hận tôi chiếm lấy vị trí của người anh ta thích, không có giây phút nào anh ta không hi vọng tôi biến mất khỏi thế giới này, nếu như anh ta phát hiện tôi còn sống, hậu quả này tôi không dám đánh cược.”
Lạc Thiên Viễn rất muốn nói cho cô biết, nếu như một người đàn ông không yêu một người phụ nữ, nếu như vị Lục tiên sinh kia thật sự giống như cô nói, vậy anh ta cần gì phải để ý sống chết của cô như vậy? Càng sẽ không đi tiêu hao nhân lực vật lực, qua nhiều năm như vậy cũng không có từ bỏ tìm kiếm cô.
Làm như vậy thì có ý nghĩa gì chứ, nếu như anh ta ước gì cô biến mất trên thế giới này, chỉ sợ sẽ không đợi tới khi tìm thấy vật tùy thân của cô,liền không vội vàng thông báo tin cô đã qua đời, làm gì phải giấu diếm, lừa mình dối người thế này?
Chỉ là kẻ trong cuộc thì mê kẻ bàng quan thì tỉnh, Thẩm Thanh Nhược không muốn tin tưởng vị Lục tiên sinh kia, anh nói nhiều hơn cũng vô dụng.
Huống chi dù sao anh cũng không phải người trong cuộc, không rõ ràng cũng không hiểu rõ tổn thương mà cô từng nhận trong quá khứ, làm bạn bè, anh không cần khoa tay múa chân với quyết định của cô.
“Cô hi vọng tôi giúp cô thế nào?” Lạc Thiên Viễn trầm giọng hỏi.
Thẩm Thanh Nhược biết, mình mấy năm nay trôi qua thư thái, tất cả đều là bởi vì Lạc Thiên Viễn hỗ trợ che chở, cô rơi lệ, sau một lúc lâu nói: “Chỉ cần nói với người đó rằng không ai nhìn thấy tôi, tôi không muốn mất đi loại yên bình hiện tại, hiện tại tôi cùng Tiểu Yến đều sống rất tốt, không muốn thay đổi gì cả.”
Lạc Thiên Viễn rơi vào trong trầm tư.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Song song mà nói, loại chuyện này anh không muốn dính vào, chớ nói chi là còn liên lụy đến tập đoàn Thịnh Xa.
Cân nhắc lợi và hại, anh đều không nên đi quản.
Chính như Thẩm Thanh Nhược chỉ nghĩ tới thời gian yên bình, anh cũng giống vậy, không muốn cho mình cho con gái mang đến một biến số khác.
Chỉ là, dù sao anh cũng quen biết Thẩm Thanh Nhược hơn hai năm, hai năm này đến nay, cũng là cô dốc lòng chiếu cố Thư Nhan, Lạc Thiên Viễn đang chần chờ.
Thẩm Thanh Nhược cũng biết, cô không nên làm khó anh, thế nhưng cô cũng không có cách, hiện tại ngoại trừ Lạc Thiên Viễn, sẽ không có ai giúp cô.
Cũng không biết qua bao lâu, Lạc Thiên Viễn gật đầu: “Được.”
–
Về đến nhà đã nhanh mười một giờ, Lạc Thiên Viễn biết con gái đã ngủ, lúc này mới cầm lấy máy riêng gọi điện thoại cho Tống Tiền Tiến.
Tống Tiền Tiến vẫn luôn không ngủ, cũng đang chờ điện thoại này tới.
Lạc Thiên Viễn cầm ống nghe điện thoại, giọng trầm tĩnh: “Tiền Tiến, giấu chuyện này đi.”
Tống Tiền Tiến còn tưởng rằng là mình nghe lầm, “Cái gì? Cậu nói cái gì?”
“Giấu đi.” Lạc Thiên Viễn ngồi trên ghế sa lon, hai chân bắt chéo, biểu hiện cũng rất nghiêm túc, “Giữ bí mật đi.”
“Cậu điên rồi, cậu biết đó là ai không? Là tập đoàn Thịnh Viễn! Thẩm Thanh Nhược là Lục thái thái mất tích nhiều năm, cậu cũng nghe Lưu Trung Thông nói rồi, những năm gần đây vị Lục tổng kia vẫn luôn đang tìm cô, nếu có một ngày anh ta tìm thấy cô, phát hiện chúng ta hỗ trợ giấu diếm thì phải làm sao bây giờ?” Tống Tiền Tiến cân nhắc chính là chuyện buôn bán.
Tức sùi bọt mép vì hồng nhan, từ lời tự thuật của Lưu Trung Thông, vị Lục tổng kia đối với Thẩm Thanh Nhược là tình căn thâm chủng, chớ nói chi là Thẩm Thanh Nhược còn mang theo đứa bé, không hề nghi ngờ, tính toán thời gian cũng biết là con của vị Lục tổng kia, một người vợ, một đứa bé, cũng đủ khiến một người đàn ông mất lý trí.
Kỳ thật đạo lý này sao Lạc Thiên Viễn có thể không biết.
Chỉ là khi Thẩm Thanh Nhược buồn bã khẩn cầu anh như vậy, anh nghĩ tới rất nhiều chuyện, tất cả cảnh cô chiếu cố Thư Nhan xông lên đầu, làm một người ngoài, cực kỳ bảo vệ Thư Nhan, chăm sóc đủ kiểu, càng là bởi vì có cô, sinh hoạt của Thư Nhan mới phong phú hơn nhiều.
Anh nhớ con gái từng nói với anh, thích nhất cô Thẩm, cô Thẩm đối với con là tốt nhất.
Anh không biết Thẩm Thanh Nhược cùng vị Lục tổng kia xảy ra chuyện gì, nhưng e ngại còn có thống khổ trong mắt cô không phải giả vờ, bất kể tình cảm của vị Lục tổng kia đối với cô gì, chí ít với cô hiện tại, không khác gì mãnh thú hồng thủy.
Lạc Thiên Viễn cụp mắt: “Mình biết, nhưng mình đã đồng ý với Thanh Nhược, thì nhất định phải làm được.”
Cho dù anh đồng ý với Thẩm Thanh Nhược vì gì, đồng ý là đồng ý, không có đạo lý hối hận.
Chuyện đã đồng ý, thì nhất định phải làm được.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tống Tiền Tiến bên kia điện thoại trầm mặc, qua một hồi lâu, mới bất đắc dĩ nói: “Được, ai bảo cậu là lão đại của mình.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
【 đừng lo lắng, cầu sẽ không tách ra với nữ chính nha, về sau bị tìm được cũng sẽ luôn ở cạnh nhau, tôi cho rằng thanh mai trúc mã là luôn ở bên nhau, cùng nhau trải qua tuổi thơ, tuổi dậy thì, cùng nhau trải qua thật nhiều thật nhiều chuyện tốt đẹp, sinh mệnh vui sướng cùng khổ sở đều chia sẻ. 】
***
Hiện tại tiền lương của Thẩm Thanh Nhược rất khả quan, cô có lòng tin, cứ theo chiều hướng này, không cần hai năm, cô cũng có thể trả hết tiền cho Lạc Thiên Viễn.
Cô cũng rõ ràng, là Lạc Thiên Viễn cho cô phần công việc có thù lao phong phú này, cũng là Lạc Thiên Viễn cho cô chỗ nương thân.
Đối với cô mà nói, Lạc Thiên Viễn chính là ân nhân lớn nhất mà cô gặp được sau khi rời khỏi Lục gia rời khỏi Bắc Kinh, cô không thể báo đáp, ngoại trừ toàn tâm toàn ý chiếu cố Lạc Thư Nhan, cũng không nghĩ ra biện pháp nào để có thể báo đáp anh.
Buổi tối, Lạc Thư Nhan đã về nhà ngủ rồi, Thẩm Yến cũng đã sớm ngủ. Thẩm Thanh Nhược còn ngồi dưới đèn nghiên cứu từ điển song ngữ.
Cô trân trọng cuộc sống đầy khó khăn hiện tại, cũng mong muốn tự mình mang đến cho con trai mình một tương lai vật chất phong phú hơn càng sớm càng tốt.
Học lại tiếng anh một lần nữa cũng không phải việc gì khó, nhưng cô muốn làm tốt hơn chút, như vậy mới không phụ sự giúp đỡ lẫn an bài của Lạc Thiên Viễn.
Kim đồng hồ chỉ hướng mười giờ, Thẩm Thanh Nhược nghe được một tràng tiếng gõ cửa, cô cho là mình nghe lầm, bởi vì cường độ gõ cửa kia rất nhẹ, chờ nghiêng tai lắng nghe một lúc mới xác nhận, lúc này mới đứng dậy đi tới cửa, nhìn xuyên qua mắt mèo thấy người tới là Lạc Thiên Viễn, liền thở dài một hơi mở cửa phòng ra.
Lạc Thiên Viễn bận rộn công việc, cô cũng biết.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tăng ca đến hơn mười giờ là chuyện bình thường, nhưng anh cũng rất ít khi đến tìm cô muộn như vậy.
Chẳng lẽ là vì chuyện của Thư Nhan?
Lạc Thiên Viễn biểu hiện ngưng trọng: “Thanh Nhược, có rảnh không? Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Thẩm Thanh Nhược thấy anh lộ ra loại vẻ mặt này, trố mắt trong chốc lát, “Ra ngoài nói?”
Hiện tại đã rất muộn.
So với vấn đề thích hợp hay không thích hợp, cô càng lo lắng có phải xảy ra chuyện gì hơn không.
Bình thường vì tránh hiềm nghi trong chuyện này, Lạc Thiên Viễn càng quan tâm hơn cô.
Lạc Thiên Viễn nghiêm túc gật đầu: “Là chuyện rất quan trọng, mặc dù Thẩm Yến đang ngủ, nhưng nếu như thằng bé rời giường đến phòng rửa tay nghe được, tôi cảm thấy không tôt lắm. Giờ này tất cả mọi người cũng ngủ rồi, chúng ta lên xe tôi nói chuyện đi.”
Thẩm Thanh Nhược khẽ giật mình, gật đầu, cầm lấy áo bông dày treo trên giá đi theo Lạc Thiên Viễn ra ngoài.
Mười giờ hơn, trong khu chung cư hầu như không còn nhà ai còn mở đèn, bên ngoài trời đông giá rét, chờ sau khi Thẩm Thanh Nhược lên xe, loại cảm giác lạnh thấu xương này mới tốt hơn chút.
“Thiên Viễn, đã xảy ra chuyện gì sao?” Thẩm Thanh Nhược thận trọng hỏi.
Lạc Thiên Viễn từ trong túi công văn lấy ra một tờ ảnh chụp, chần chờ một lát đưa cho cô, “Cô xem thử đi.”
Thẩm Thanh Nhược hồ nghi nhận lấy ảnh chụp, trong xe tia sáng lờ mờ, cô tập trung nhìn vào, sau khi nhìn thấy người trên ảnh chụp, đồng tử co rút lại, tay cũng không tự giác khẽ run.
“Cái này...”
Cổ họng cô khô chát, chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân dâng lên.
Lạc Thiên Viễn nhìn thấy bộ dạng này của cô liền biết rõ chân tướng, anh thở dài một hơi, cũng không muốn dọa cô, liền dùng giọng chậm rãi, tận lực bình tĩnh nói ra: “Hôm nay tôi ra ngoài ăn cơm, vừa vặn đụng phải người quen ở CảnG Thành, tên Lưu Trung Thông, là trợ lý của Lục tổng tập đoàn Thịnh Xa, anh ta đến Ninh thành ngoại trừ mùa đặc sản cho người thân, còn có thuận tiện tìm người. Người anh ta tìm là Lục thái thái, nghe nói mấy năm trước mất tích, về sau lại tìm thấy vật phẩm tùy thân của cô ấy ở bờ biển, tất cả mọi người kết luận là cô mất mạng ngoài ý muốn, ” Anh dừng một chút, “Chỉ là chồng của cô ấy Lục tổng không đồng ý tiếp nhận, những năm gần đây hao tốn không ít nhân lực vật lực để tìm người.”
Nghe Lưu Trung Thông nói, vị Lục tiên sinh kia cũng không dám trắng trợn đi tìm, một là cha mẹ trong nhà phản đối, không đồng ý để lộ chuyện này ra, trở thành chuyện đàm tiếu của mọi người, thứ hai là lo lắng nếu như Lục thái thái còn sống, bị người có ý đồ xấu phát hiện, sẽ gây ra bất lợi đối với cô.
Thẩm Thanh Nhược cúi thấp đầu, Lạc Thiên Viễn cũng thấy không rõ của biểu cảm của cô.
“Tôi không có nói với Lưu Trung Thông là đã từng thấy người trên hình, còn may Tiền Tiến cũng phối hợp, tôi liền mượn tấm hình này, không có tấm hình này, tôi tin Lưu Trung Thông cũng sẽ không vòng qua chúng ta đi hỏi người khác, chúng ta nói với cậu ta sẽ giúp cậu ta đi nghe ngóng.” Lạc Thiên Viễn nhìn về phía cô, giọng nghiêm túc, “Thanh Nhược, chuyện này cô tính thế nào, là muốn cho cậu ta tìm tới, hay là không muốn để cho cậu ta tìm tới?”
Thẩm Thanh Nhược nghe vậy ngẩng đầu lên, lại khiến Lạc Thiên Viễn sững sờ, cô rơi lệ, khó nén bi thương thống khổ.
“Tôi có thể không bị anh ta tìm ra sao?” Giọng Thẩm Thanh Nhược khẩn cầu, “Tôi đã tránh nhiều năm như vậy, chạy trốn nhiều năm như vậy, không nghĩ gặp lại những người kia, cũng không muốn lại làm Lục thái thái gì đó.”
Cô không dám nghĩ, cô không tiếc tỉ mỉ bày kế hoạch bản thân giả chết, rời khỏi Bắc Kinh rời khỏi anh, vốn cho là tương lai cuối cùng cũng có thể sống an ổn, kết quả anh lại không muốn buông tha cho cô?
Lạc Thiên Viễn không nói chuyện.
Sau một hồi im lặng, anh nói ra: “Mấy năm này cô trôi qua rất vất vả, tôi thấy rõ điều đấy, lúc ấy tôi nhìn ra cô khác với những người khác, Thanh Nhược, tôi nghe nói, anh ta chưa từng có từ bỏ tìm cô, cũng không chịu tiếp nhận chuyện cô qua đời ngoài ý muốn, sau khi tìm thấy vật tùy thân của cô ở bờ biển thì gục ngã, tôi không biết giữa hai ngườixảy ra chuyện gì, nhưng từ những gì tôi biết, có lẽ trong lòng anh ta có cô, cô cũng là vợ anh ta, hai người còn có một đứa bé…”
Theo Lạc Thiên Viễn, Thẩm Thanh Nhược không cần phải làm khó mình như vậy.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô rõ ràng là thái thái hào môn, Thẩm Yến cũng là người thừa kế hào môn, hai mẹ con vẫn còn muốn lo lắng vì sinh kế.
Cần gì phải vậy?
Trên thực tế, làm người đứng xem, anh vĩnh viễn cũng không hiểu sao Thẩm Thanh Nhược phải giả chết để thoát khỏi cuộc sống của mình.
Thật sự khó đến tình trạng kia sao? Không thể không hủy đi cuộc sống hai mươi năm trước của mình, không muốn thân phận, không muốn người nhà, bỏ hết tất cả mọi thứ sao?
Mấy năm qua cô chịu đựng vượt qua đủ thứ, lại không thể vượt qua chuyện này sao?
Thẩm Thanh Nhược chậm rãi lắc đầu, toàn thân cô run rẩy, không nghĩ tới Lục Hành Sâm thế mà còn không muốn buông tha cho cô.
Trong lòng Lục Hành Sâm có cô? Sao cô dám tin chứ, sao cô có thể tin!
Khi Lạc Thiên Viễn nhắc đến “con”, cô như động vật bị hoảng sợ, đột nhiên lấy lại tinh thần, khí tức bất ổn cầu xin anh: “Thiên Viễn, tôi cầu xin anh, tôi cầu xin anh giúp tôi, tôi không thể bị anh ta tìm thấy. Nếu anh ta phát hiện ra tôi vẫn còn sống, anh ta sẽ không để tôi đi, nếu anh ta biết sự tồn tại của Tiểu Yến, anh ta sẽ cướp thằng bé khỏi tôi!”
Lạc Thiên Viễn thở dài: “Sao cô lại chắc chắn anh ta lúc biết cô còn sống sẽ không vui vẻ?”
Thẩm Thanh Nhược không hề nghĩ ngợi, hốc mắt đỏ bừng: “Anh không biết, anh ta hận tôi, hận tôi chiếm lấy vị trí của người anh ta thích, không có giây phút nào anh ta không hi vọng tôi biến mất khỏi thế giới này, nếu như anh ta phát hiện tôi còn sống, hậu quả này tôi không dám đánh cược.”
Lạc Thiên Viễn rất muốn nói cho cô biết, nếu như một người đàn ông không yêu một người phụ nữ, nếu như vị Lục tiên sinh kia thật sự giống như cô nói, vậy anh ta cần gì phải để ý sống chết của cô như vậy? Càng sẽ không đi tiêu hao nhân lực vật lực, qua nhiều năm như vậy cũng không có từ bỏ tìm kiếm cô.
Làm như vậy thì có ý nghĩa gì chứ, nếu như anh ta ước gì cô biến mất trên thế giới này, chỉ sợ sẽ không đợi tới khi tìm thấy vật tùy thân của cô,liền không vội vàng thông báo tin cô đã qua đời, làm gì phải giấu diếm, lừa mình dối người thế này?
Chỉ là kẻ trong cuộc thì mê kẻ bàng quan thì tỉnh, Thẩm Thanh Nhược không muốn tin tưởng vị Lục tiên sinh kia, anh nói nhiều hơn cũng vô dụng.
Huống chi dù sao anh cũng không phải người trong cuộc, không rõ ràng cũng không hiểu rõ tổn thương mà cô từng nhận trong quá khứ, làm bạn bè, anh không cần khoa tay múa chân với quyết định của cô.
“Cô hi vọng tôi giúp cô thế nào?” Lạc Thiên Viễn trầm giọng hỏi.
Thẩm Thanh Nhược biết, mình mấy năm nay trôi qua thư thái, tất cả đều là bởi vì Lạc Thiên Viễn hỗ trợ che chở, cô rơi lệ, sau một lúc lâu nói: “Chỉ cần nói với người đó rằng không ai nhìn thấy tôi, tôi không muốn mất đi loại yên bình hiện tại, hiện tại tôi cùng Tiểu Yến đều sống rất tốt, không muốn thay đổi gì cả.”
Lạc Thiên Viễn rơi vào trong trầm tư.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Song song mà nói, loại chuyện này anh không muốn dính vào, chớ nói chi là còn liên lụy đến tập đoàn Thịnh Xa.
Cân nhắc lợi và hại, anh đều không nên đi quản.
Chính như Thẩm Thanh Nhược chỉ nghĩ tới thời gian yên bình, anh cũng giống vậy, không muốn cho mình cho con gái mang đến một biến số khác.
Chỉ là, dù sao anh cũng quen biết Thẩm Thanh Nhược hơn hai năm, hai năm này đến nay, cũng là cô dốc lòng chiếu cố Thư Nhan, Lạc Thiên Viễn đang chần chờ.
Thẩm Thanh Nhược cũng biết, cô không nên làm khó anh, thế nhưng cô cũng không có cách, hiện tại ngoại trừ Lạc Thiên Viễn, sẽ không có ai giúp cô.
Cũng không biết qua bao lâu, Lạc Thiên Viễn gật đầu: “Được.”
–
Về đến nhà đã nhanh mười một giờ, Lạc Thiên Viễn biết con gái đã ngủ, lúc này mới cầm lấy máy riêng gọi điện thoại cho Tống Tiền Tiến.
Tống Tiền Tiến vẫn luôn không ngủ, cũng đang chờ điện thoại này tới.
Lạc Thiên Viễn cầm ống nghe điện thoại, giọng trầm tĩnh: “Tiền Tiến, giấu chuyện này đi.”
Tống Tiền Tiến còn tưởng rằng là mình nghe lầm, “Cái gì? Cậu nói cái gì?”
“Giấu đi.” Lạc Thiên Viễn ngồi trên ghế sa lon, hai chân bắt chéo, biểu hiện cũng rất nghiêm túc, “Giữ bí mật đi.”
“Cậu điên rồi, cậu biết đó là ai không? Là tập đoàn Thịnh Viễn! Thẩm Thanh Nhược là Lục thái thái mất tích nhiều năm, cậu cũng nghe Lưu Trung Thông nói rồi, những năm gần đây vị Lục tổng kia vẫn luôn đang tìm cô, nếu có một ngày anh ta tìm thấy cô, phát hiện chúng ta hỗ trợ giấu diếm thì phải làm sao bây giờ?” Tống Tiền Tiến cân nhắc chính là chuyện buôn bán.
Tức sùi bọt mép vì hồng nhan, từ lời tự thuật của Lưu Trung Thông, vị Lục tổng kia đối với Thẩm Thanh Nhược là tình căn thâm chủng, chớ nói chi là Thẩm Thanh Nhược còn mang theo đứa bé, không hề nghi ngờ, tính toán thời gian cũng biết là con của vị Lục tổng kia, một người vợ, một đứa bé, cũng đủ khiến một người đàn ông mất lý trí.
Kỳ thật đạo lý này sao Lạc Thiên Viễn có thể không biết.
Chỉ là khi Thẩm Thanh Nhược buồn bã khẩn cầu anh như vậy, anh nghĩ tới rất nhiều chuyện, tất cả cảnh cô chiếu cố Thư Nhan xông lên đầu, làm một người ngoài, cực kỳ bảo vệ Thư Nhan, chăm sóc đủ kiểu, càng là bởi vì có cô, sinh hoạt của Thư Nhan mới phong phú hơn nhiều.
Anh nhớ con gái từng nói với anh, thích nhất cô Thẩm, cô Thẩm đối với con là tốt nhất.
Anh không biết Thẩm Thanh Nhược cùng vị Lục tổng kia xảy ra chuyện gì, nhưng e ngại còn có thống khổ trong mắt cô không phải giả vờ, bất kể tình cảm của vị Lục tổng kia đối với cô gì, chí ít với cô hiện tại, không khác gì mãnh thú hồng thủy.
Lạc Thiên Viễn cụp mắt: “Mình biết, nhưng mình đã đồng ý với Thanh Nhược, thì nhất định phải làm được.”
Cho dù anh đồng ý với Thẩm Thanh Nhược vì gì, đồng ý là đồng ý, không có đạo lý hối hận.
Chuyện đã đồng ý, thì nhất định phải làm được.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tống Tiền Tiến bên kia điện thoại trầm mặc, qua một hồi lâu, mới bất đắc dĩ nói: “Được, ai bảo cậu là lão đại của mình.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
【 đừng lo lắng, cầu sẽ không tách ra với nữ chính nha, về sau bị tìm được cũng sẽ luôn ở cạnh nhau, tôi cho rằng thanh mai trúc mã là luôn ở bên nhau, cùng nhau trải qua tuổi thơ, tuổi dậy thì, cùng nhau trải qua thật nhiều thật nhiều chuyện tốt đẹp, sinh mệnh vui sướng cùng khổ sở đều chia sẻ. 】
***
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.