Bá Tổng Bảo Tôi Ngồi Khóc Trên Bentley
Chương 13: Ai Thê Thảm Hơn Ai
Tuế Dục
19/08/2022
''Xuống xe!'' Giọng Thư Khả Tư cao vút: ''Cô nhìn chằm chằm tôi làm gì?''
''Cô...''
Thư Khả Tư nhíu mày: "Tôi?"
''Sao lớp trang điểm của cô không bị nhòe, hu hu hu...'' Tống Mịch gào khóc: ''Cùng khóc nhưng lớp trang điểm của cô vẫn như cũ.''
"..."
Quả thật lớp trang điểm của Thư Khả Tư vẫn như cũ, không chê vào đâu được, nhưng sự kiên nhẫn của cô ta đã hoàn toàn cạn kiệt, song lại không muốn mất đi dáng vẻ cao quý nên đành phải cắn răng chịu đựng, gằn từng chữ nói:
''Mời, cô, xuống, xe.''
Tống Mịch chưa hoàn thành nhiệm vụ sao có thể xuống xe, chỉ biết khóc lớn hơn.
Cô càng khóc càng thảm thiết, ngẩng gương mặt lấm lem đầy nước mắt lên, vừa khóc vừa nói: ''Cô không khổ như tôi.''
Thư Khả Tư cảm thấy đầu óc người này thật sự có bệnh, nhưng lại nghĩ đến một khả năng khác.
''Hiển Châu sai cô tới phải không?''
''Tôi nói với cô này...'' Tống Mịch không nghe rõ Thư Khả Tư đang nói cái gì, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới bi thương của mình: ''Hôm nay là kỷ niệm một năm yêu nhau của tôi với bạn trai, kết quả anh ta đã lừa dối tôi, hu hu hu...''
''Tôi chạy ra ngoài nhận được đơn đặt hàng của anh ta, anh ta mua bao cao su cho nhân tình!''
Thư Khả Tư: ''?''
Chuyện ghê gớm như vậy lại xảy ra trong đời thật sao?
Thư Khả Tư thừa nhận chuyện này đúng là rất thê thảm, nhưng vẫn không xua tan được ý định chờ Đàm Tây Trạch của cô ta. Mặc dù anh đã nói với cô ta không dưới một lần nhưng cô ta vẫn không thể chấp nhận.
Lý do hủy bỏ hôn ước khiến người ta quá tổn thương, anh chỉ nói với cô ta ba chữ.
Không cần thiết.
Chỉ ba chữ.
Không còn lý do nào khác.
Đúng là khiến người ta tổn thương.
Trong suốt hai năm đính hôn, số lần hai người đi ăn cùng nhau rất ít, chỉ đếm trên lòng bàn tay. Nhưng cô ta rất thích anh, vì trên người anh toát ra một vẻ hấp dẫn không thể cưỡng lại, từ vẻ ngoài, năng lực đến cả gia cảnh.
Không có người phụ nữ nào không ái mộ anh, chắc chắn anh là người đàn ông tuyệt vời nhất.
Cô ta gần như không thể tìm ra một tật xấu nào của anh.
Cho đến một ngày, cô ta nhận được thông báo hủy hôn từ anh.
Từ nay về sau hai người không còn quan hệ gì nữa.
Hôm đó, Thư Khả Tư ngồi trong nhà hàng ba tiếng đồng hồ đợi anh xuất hiện, giờ phút đó cô ta mới nhận ra trong hai năm qua mình không hề biết gì về con người Đàm Tây Trạch, thậm chí còn không biết sở thích hay thói quen của anh là gì.
''Cô...''
Thư Khả Tư nhíu mày: "Tôi?"
''Sao lớp trang điểm của cô không bị nhòe, hu hu hu...'' Tống Mịch gào khóc: ''Cùng khóc nhưng lớp trang điểm của cô vẫn như cũ.''
"..."
Quả thật lớp trang điểm của Thư Khả Tư vẫn như cũ, không chê vào đâu được, nhưng sự kiên nhẫn của cô ta đã hoàn toàn cạn kiệt, song lại không muốn mất đi dáng vẻ cao quý nên đành phải cắn răng chịu đựng, gằn từng chữ nói:
''Mời, cô, xuống, xe.''
Tống Mịch chưa hoàn thành nhiệm vụ sao có thể xuống xe, chỉ biết khóc lớn hơn.
Cô càng khóc càng thảm thiết, ngẩng gương mặt lấm lem đầy nước mắt lên, vừa khóc vừa nói: ''Cô không khổ như tôi.''
Thư Khả Tư cảm thấy đầu óc người này thật sự có bệnh, nhưng lại nghĩ đến một khả năng khác.
''Hiển Châu sai cô tới phải không?''
''Tôi nói với cô này...'' Tống Mịch không nghe rõ Thư Khả Tư đang nói cái gì, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới bi thương của mình: ''Hôm nay là kỷ niệm một năm yêu nhau của tôi với bạn trai, kết quả anh ta đã lừa dối tôi, hu hu hu...''
''Tôi chạy ra ngoài nhận được đơn đặt hàng của anh ta, anh ta mua bao cao su cho nhân tình!''
Thư Khả Tư: ''?''
Chuyện ghê gớm như vậy lại xảy ra trong đời thật sao?
Thư Khả Tư thừa nhận chuyện này đúng là rất thê thảm, nhưng vẫn không xua tan được ý định chờ Đàm Tây Trạch của cô ta. Mặc dù anh đã nói với cô ta không dưới một lần nhưng cô ta vẫn không thể chấp nhận.
Lý do hủy bỏ hôn ước khiến người ta quá tổn thương, anh chỉ nói với cô ta ba chữ.
Không cần thiết.
Chỉ ba chữ.
Không còn lý do nào khác.
Đúng là khiến người ta tổn thương.
Trong suốt hai năm đính hôn, số lần hai người đi ăn cùng nhau rất ít, chỉ đếm trên lòng bàn tay. Nhưng cô ta rất thích anh, vì trên người anh toát ra một vẻ hấp dẫn không thể cưỡng lại, từ vẻ ngoài, năng lực đến cả gia cảnh.
Không có người phụ nữ nào không ái mộ anh, chắc chắn anh là người đàn ông tuyệt vời nhất.
Cô ta gần như không thể tìm ra một tật xấu nào của anh.
Cho đến một ngày, cô ta nhận được thông báo hủy hôn từ anh.
Từ nay về sau hai người không còn quan hệ gì nữa.
Hôm đó, Thư Khả Tư ngồi trong nhà hàng ba tiếng đồng hồ đợi anh xuất hiện, giờ phút đó cô ta mới nhận ra trong hai năm qua mình không hề biết gì về con người Đàm Tây Trạch, thậm chí còn không biết sở thích hay thói quen của anh là gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.