Bá Tổng Bảo Tôi Ngồi Khóc Trên Bentley
Chương 46: Thật Sự Đến Sao?
Tuế Dục
29/08/2022
''Cô còn chưa biết à?''
''Hả?'' Tống Mịch ngẩng đầu: ''Biết cái gì?''
Sở Giai nói: ''Vừa nhận được thông báo khẩn cấp mới nhất từ bên trên, nói hôm nay tổng giám đốc Đàm sẽ đến thị sát công tác, bây giờ tổng biên tập đang gọi mọi người đến họp, cô mau đi chuẩn bị tài liệu đi.''
"..."
"?"
Tin tức này giống như sét đánh ngang tai với Tống Mịch.
Thật sự đến sao?
Sao một nhân vật lớn như tổng giám đốc Đàm lại đến thị sát một công ty xuất bản nhỏ như vậy?
Cô không hiểu, hơn nữa còn rất sốc.
Sau khi chuẩn bị các tài liệu cần thiết cho cuộc họp, Tống Mịch và Sở Giai cùng đi vào phòng họp. Trên đường đi mọi người nói chuyện rất nhiều, tất cả chỉ quan tâm đến một vấn đề.
Tại sao đột nhiên tổng giám đốc Đàm lại đến thị sát?
Trong phòng họp, quản lý công ty xuất bản Bạch Nhật đều đã tập trung một chỗ, ngay cả giám đốc Vương hiếm khi xuất hiện cũng có mặt, bên cạnh là phó giám đốc, tổng biên tập và chủ biên...
Sắc mặt các vị lãnh đạo trông rất nghiêm túc, có thể thấy bọn họ coi trọng lần thị sát của tổng giám đốc Đàm đến mức nào.
Lần này chủ yếu là giám đốc Vương chủ trì cuộc họp, cần chú ý đến các hạng mục công việc trọng điểm để chuẩn bị cho tổng giám đốc Đàm kiểm tra.
Nhưng điểm mấu chốt nhất là bao giờ giám đốc Đàm đến thì không nói.
Dưới sự chất vấn của một số đồng nghiệp, giám đốc Vương đành phải nói rõ sự tình, thật ra ông ta cũng không biết rõ thời gian cụ thể tổng giám đốc Đàm sẽ đến, không phải hôm nay thì là ngày mai.
Tất cả mọi người đều căng thẳng, không thể để xảy ra sơ xuất khiến cả công ty hoảng sợ.
Cuộc họp kéo dài hai tiếng đồng hồ đến tận mười một giờ, Tống Mịch nghe mọi người bàn bạc mà đầu óc choáng váng. Cô rất muốn ho khan nhưng phải cố nhịn, vô cùng khó chịu.
Cuốn sổ tay ghi đầy những hạng mục công việc, trong đó chủ yếu là cách ứng phó nếu tổng giám đốc Đàm đến thị sát tòa soạn, tựa như thời kỳ chạy nước rút trước khi thi, điều thứ nhất... điều thứ hai... Mỗi điều đều được ghi lại cụ thể.
Như vậy chắc sẽ không xảy ra sai lầm chứ?
Giám đốc Vương tuyên bố kết thúc cuộc họp.
Tống Mịch đóng sổ tay lại, thu dọn đống tài liệu, ôm vào trong lòng rồi đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài cùng Sở Giai thì bị tổng biên tập gọi tên.
''Tống Mịch, cô ở lại.''
Tống Mịch: ''...''
Bị gọi ở lại một mình không phải chuyện gì tốt đẹp cả.
''Hả?'' Tống Mịch ngẩng đầu: ''Biết cái gì?''
Sở Giai nói: ''Vừa nhận được thông báo khẩn cấp mới nhất từ bên trên, nói hôm nay tổng giám đốc Đàm sẽ đến thị sát công tác, bây giờ tổng biên tập đang gọi mọi người đến họp, cô mau đi chuẩn bị tài liệu đi.''
"..."
"?"
Tin tức này giống như sét đánh ngang tai với Tống Mịch.
Thật sự đến sao?
Sao một nhân vật lớn như tổng giám đốc Đàm lại đến thị sát một công ty xuất bản nhỏ như vậy?
Cô không hiểu, hơn nữa còn rất sốc.
Sau khi chuẩn bị các tài liệu cần thiết cho cuộc họp, Tống Mịch và Sở Giai cùng đi vào phòng họp. Trên đường đi mọi người nói chuyện rất nhiều, tất cả chỉ quan tâm đến một vấn đề.
Tại sao đột nhiên tổng giám đốc Đàm lại đến thị sát?
Trong phòng họp, quản lý công ty xuất bản Bạch Nhật đều đã tập trung một chỗ, ngay cả giám đốc Vương hiếm khi xuất hiện cũng có mặt, bên cạnh là phó giám đốc, tổng biên tập và chủ biên...
Sắc mặt các vị lãnh đạo trông rất nghiêm túc, có thể thấy bọn họ coi trọng lần thị sát của tổng giám đốc Đàm đến mức nào.
Lần này chủ yếu là giám đốc Vương chủ trì cuộc họp, cần chú ý đến các hạng mục công việc trọng điểm để chuẩn bị cho tổng giám đốc Đàm kiểm tra.
Nhưng điểm mấu chốt nhất là bao giờ giám đốc Đàm đến thì không nói.
Dưới sự chất vấn của một số đồng nghiệp, giám đốc Vương đành phải nói rõ sự tình, thật ra ông ta cũng không biết rõ thời gian cụ thể tổng giám đốc Đàm sẽ đến, không phải hôm nay thì là ngày mai.
Tất cả mọi người đều căng thẳng, không thể để xảy ra sơ xuất khiến cả công ty hoảng sợ.
Cuộc họp kéo dài hai tiếng đồng hồ đến tận mười một giờ, Tống Mịch nghe mọi người bàn bạc mà đầu óc choáng váng. Cô rất muốn ho khan nhưng phải cố nhịn, vô cùng khó chịu.
Cuốn sổ tay ghi đầy những hạng mục công việc, trong đó chủ yếu là cách ứng phó nếu tổng giám đốc Đàm đến thị sát tòa soạn, tựa như thời kỳ chạy nước rút trước khi thi, điều thứ nhất... điều thứ hai... Mỗi điều đều được ghi lại cụ thể.
Như vậy chắc sẽ không xảy ra sai lầm chứ?
Giám đốc Vương tuyên bố kết thúc cuộc họp.
Tống Mịch đóng sổ tay lại, thu dọn đống tài liệu, ôm vào trong lòng rồi đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài cùng Sở Giai thì bị tổng biên tập gọi tên.
''Tống Mịch, cô ở lại.''
Tống Mịch: ''...''
Bị gọi ở lại một mình không phải chuyện gì tốt đẹp cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.