Bá Tổng Cầu Tôi Lừa Gạt Tình Cảm Của Hắn
Chương 29: Không biết
Băng Dữ Nịnh Mông
04/06/2021
Edit: Dưa Hấu
__________________________
"Tiểu tử này tới đây...... chắc là tìm cô đúng không? Cậu ấy thấy được tin tức của người nhà, tôi tưởng cậu ấy đã sớm biết cô là chị của cậu ấy, chỉ là không biết nguyên nhân gì, không muốn cùng cô nhận lại nhau" Lạc Minh Dịch phân tích nói: "Nhưng mà tôi không rõ, cậu ấy cùng tôi so đo cái gì, tôi trêu chọc gì tới cậu ta sao? Tôi với cậu ấy là lần đầu tiên gặp mặt mà?"
Bóng dáng thiếu nữ cũng có một chút ý nghĩ không rõ: "Cậu ấy nói người phụ nữ mang thai kia là ai? Cố ý nói với anh chuyện này là có ý gì?"
Hai người đều không rõ Diệp Thừa hôm nay tới làm cái gì, nếu là tới gặp Trì Oánh, cậu ấy sẽ không như vậy mà đi khi chưa thấy được cô. Nhưng nếu không phải vì Trì Oánh mà đến, vậy cậu ấy còn có thể có mục đích gì?
Đặc biệt tới phá đám sao? Mưu đồ cái gì hả?
......
Lúc Diệp Thừa kéo cánh cửa đi xuống dưới lầu khiến cho rất nhiều người chú ý, trên thực tế cậu ấy vừa tới là công ty đã sôi trào hết lên rồi, soái khí của Quyền Vương trẻ tuổi này chẳng những làm cho rất nhiều thiếu nữ thần tượng, mà các nam nhân cũng rất sùng bái cậu ấy, vừa nghe nói cậu ta tới, tất cả mọi người đều đứng ngồi không yên.
Khi Diệp Thừa vừa mới đi ra khỏi văn phòng của Lạc Minh Dịch liền có rất nhiều người len lén chạy ra trốn ở cửa thang bộ vây xem, mắt thấy cậu ấy một tay đẩy ngã cửa văn phòng, lại kéo luôn cánh cửa xuống dưới, mọi người đều có chút hoảng sợ. Có mấy người muốn tới gần nhìn xem cũng bị dọa lui trở về, rốt cuộc thì người ta cũng là Quyền Vương, không có việc gì đi trêu chọc hắn làm gì?
Khó có thể tưởng tượng chuyện cậu ấy làm trong văn phòng đáng sợ tới cỡ nào, nhưng nếu Lạc Minh Dịch không có gọi người đi lên, cũng không ai dám hỏi.
Hy vọng Lạc tổng không có việc gì.
Ở dưới lầu có một người mang mắt kính, một người đàn ông trẻ trung diện mạo nho nhã hướng về phía Diệp Thừa đi tới, liếc mắt nhìn cánh cửa cậu ấy đang kéo một cái, thở dài hỏi: "Cậu sao lại tới đây? Không gặp rắc rối gì chứ?"
Diệp Thừa đem cánh cửa đẩy cho anh ta, nói: "Em tới bàn chuyện tài trợ, Bắc ca lái xe tới sao? Cái này để trên xe của anh đi!"
Người được gọi là Bắc ca là giám đốc câu lạc bộ Địch Tinh nơi Diệp Thừa tập luyện, tên là Mục Bắc, anh ta khẽ nhíu mày: "Việc tài trợ của tập đoàn Lạc thị không phải dễ dàng mà nói xong như vậy, hơn nữa Lạc tổng cũng không thế nào ưu ái cho người xa lạ. Cậu cứ như vậy lỗ mãng hấp tấp mà chạy tới nói tài trợ, lại không biết nói chuyện như thế nào, sao có thể thành công?"
Diệp Thừa nói: "Rất khó nói sao? Vậy mà anh ta đáp ứng rồi."
Thần sắc của Mục Bắc bỗng nhiên có chút khẩn trương, "Cậu uy hiếp anh ta hả? Có phải nói với anh ta nếu không đáp ứng sẽ dùng cánh cửa này đập chết anh ta hay không? Còn có cánh cửa này ở chỗ nào vậy, không phải là...... từ trên tường tháo xuống chứ hả?"
Diệp Thừa: "...... Bắc ca hình tượng của em ở trong lòng của anh yêu ma quỷ quái như vậy sao? Bất quá cánh cửa này xác thật là cửa trên văn phòng anh ta, anh ta bỏ, nên cho em."
Mục Bắc bị kinh hoảng nửa ngày nói không nên lời, một hồi lâu mới tiếp nhận cánh cửa, kéo dài tới ngoài cửa, đặt lên trên xe mình, cảm thán một câu: "May mắn hôm nay đi xe công ty."
Tuy rằng là xe công ty, bỏ cánh cửa vào vẫn không có cách nào hoàn toàn đóng cốp xe lại như cũ, Mục Bắc liền cùng Diệp Thừa thương lượng: "Nếu không ném đi được không? Câu lạc bộ chúng ta không có thiếu cái này......"
Bị Diệp Thừa một mực cự tuyệt, "Không! Em muốn làm cửa WC!"
Mục Bắc bất đắc dĩ, chỉ có thể cứ như vậy đem xe khởi động chạy đi. Trên đường đi hỏi Diệp Thừa tình huống vừa rồi một cách kỹ càng tỉ mỉ, Diệp Thừa liền đem chuyện phát sinh kể lại cho anh ta nghe. Diệp Thừa từ lúc xuất đạo đã đi theo anh ta, đối với anh ta rất tín nhiệm.
"Người đàn ông kia làm cho chị của tôi mang thai, còn không muốn cưới chị ấy, tôi sẽ không để yên cho hắn như vậy." cậu ta oán hận mà nói.
Mục Bắc cười, "Cậu không phải nói là không muốn nhận lại người nhà của mình sao? Tại sao đối với người chị này lại để bụng như vậy?"
Diệp Thừa cúi đầu, dường như là bị ủy khuất: "Bọn họ không muốn nhận em, nhưng em cũng không thể mặc kệ chị gái của mình bị người ta khi dễ. Lại nói dù thế nào...... đó cũng là chị của em, khi dễ chị của em chính là khi dễ em!"
Mục Bắc cười ha ha: "Anh nói Lạc tổng sao lại dễ dàng đáp ứng tài trợ như vậy, thì ra là cậu em vợ tới cửa."
Diệp Thừa lắc đầu: "Anh đừng nói bừa, hắn lại không biết em là em trai của chị ấy, với chị của em cũng không biết em bây giờ là ai."
Mục Bắc lại nói: "Anh ta khẳng định là đã biết, loại người giống như anh ta sẽ điều tra chi tiết mọi người bên cạnh đến rõ ràng. Chị của cậu ở trên mạng tuyên bố tin tức tìm người, cậu không phải cũng đã nhìn thấy phương thức liên hệ của cô ấy sao? Tất nhiên Lạc Minh Dịch có thể thông qua phương thức liên hệ này biết cô ấy có một người em trai bị mất tích, sau đó lại đến Cục Công an đi nghe ngóng, liền biết Diệp Thừa cậu chính là người kia."
"Như vậy...... Sẽ biết hả?" Diệp Thừa có chút kinh ngạc: "Chị em có biết em không?"
Mục Bắc suy tư một lát sau nói: "Vậy thì phải xem Lạc Minh Dịch có nguyện ý nói cho cô ấy hay không, lấy hiểu biết của anh đối với loại người này, anh ta hẳn là sẽ chờ một thời cơ có lợi nhất mới có thể nói ra, lấy yêu cầu lợi ích lớn nhất, cho nên hiện tại cô ấy chắc là còn chưa biết. Bất quá cũng sẽ không lâu lắm, nếu chờ chị của em tự mình đi tra xét ra tới, với anh ta mà nói tin tức đạt được này liền không còn giá trị. Cậu không phải nói lúc Nhị Mao nhìn thấy chị cậu cô ấy còn chưa biết sao?"
Diệp Thừa gãi gãi đầu: "Anh nói chuyện này nọ em nghe không hiểu, các người là người làm ăn ý tưởng cũng quá phức tạp đi mà."
Mục Bắc cười nói: "Cậu cũng sắp hai mươi tuổi rồi, còn nghĩ mình là trẻ con sao? Những việc này từ từ học, với lại khi cậu giải nghệ, cũng có thể theo tôi đi học hỏi thêm?"
Diệp Thừa thở dài, chống cằm, "Em học không được nha, anh cũng biết trình độ của em chỉ tốt nghiệp tiểu học, cũng chỉ biết chữ mà thôi. Tuy rằng anh cũng dạy em một ít kiến thức văn hóa, nhưng em vẫn luôn là không nhớ được."
Mục Bắc nói: "Anh nói mấy thứ này trường học cũng không có dạy, cùng với trình độ văn hóa của cậu không có quan hệ, về sau anh sẽ từ từ dạy cậu. Anh lớn hơn cậu cùng lắm thì vài tuổi, mấy thứ này anh có thể học được, cậu nhất định cũng có thể học được."
Diệp Thừa lắc đầu, "Nhưng không nhất định, em cảm thấy toàn bộ câu lạc bộ thì anh là người thông minh nhất, những cái đó so với những người lớn tuổi hơn anh nhiều cũng không lợi hại như anh vậy."
......
Ở trong văn phòng của Lạc Minh Dịch, mấy người nhân viên trong công ty tới đây đem bàn trà bị hư nâng đem ra ngoài, vị trí sô pha liền có chút trống rỗng.
Vương chủ quản chạy tới báo cáo: "Lạc tổng, ngài muốn bàn trà cùng với cửa thép đã được đặt xong, đang được làm gấp rút, bảo đảm buổi chiều là có thể trang trí lại."
Lạc Minh Dịch nghe ông ta nói có chút không được tự nhiên, nhíu mày, phất tay cho ông ta đi xuống.
Không có cửa làm cho anh ta rất rất rất không quen, anh ta mở cửa phòng phía bên trong, đi vào một phòng nghỉ nhỏ.
Sau đó mở di động ra, hỏi bóng dáng thiếu nữ: "Chuyện em trai cô có muốn nói với cô ấy không? Tôi nghĩ, cô ấy hẳn là rất muốn sớm một chút nhìn thấy em trai."
Bóng dáng thiếu nữ nói: "Không thể nói, hiện tại Diệp Thừa...... cũng chính là Tiểu Hàn, cậu ấy biết thân phận của tôi, nhưng cậu ấy lại không chịu nhận nhau, có thể thấy được trong lòng cậu ấy không được tự nhiên, có lẽ còn oán trách chúng tôi không đủ quan tâm cậu ấy...... Như vậy cũng tốt, tương lai nếu là tôi chết...... cậu ấy chắc là sẽ không thương tâm như vậy. Nếu ở chung với nhau rồi có cảm tình, có lẽ cậu ấy sẽ không dễ dàng tiếp thu việc tôi đã chết như vậy."
Lạc Minh Dịch mày nhăn lại: "Ai nói cô sẽ chết? Cùng lắm thì tôi đem cô giấu đi, phái một đám người nhìn cô chằm chằm, cũng không tin có người có thể giết chết cô. Hơn nữa không phải cô nói người có khả năng là hung thủ nhất là Đường Tiễn sao? Hiện tại vấn đề này đã giải quyết, cô khẳng định sẽ không chết."
Bóng dáng thiếu nữ thở dài: "Chỉ là có khả năng, người bên cạnh tôi thật sự là nghĩ không ra ai sẽ muốn mạng của tôi, ngược lại là Đường Tiễn, trong đầu cô ấy chỉ toàn là tình yêu nên khả năng sẽ bởi vì kiếp trước khi Triệu Ánh thích tôi nên đố kỵ sinh hận rồi xuống tay với tôi. Nhưng mà Triệu Ánh hiện tại với tôi không có gì giao thoa với nhau, cô ấy sẽ không có lý do hại tôi không phải sao?"
Lạc Minh Dịch nói: "Nếu cô ta không hại cô, cô càng không đời nào có thể sẽ chết."
Bóng dáng thiếu nữ nói: "Nhưng tôi còn muốn xác nhận hung thủ đến tột cùng có phải cô ta hay không, vạn nhất không phải cô ta thì làm sao bây giờ? Anh còn nhớ rõ tôi đã nói gì với anh không? Chúng ta không cần thay đổi bất luận tình huống trạng thái gì, như vậy hết thảy đều sẽ giống như những gì tôi đã chứng kiến qua sẽ phát triển như vậy, chúng ta có thể biết trước chuyện xảy ra trong tương lai, động thủ trước một bước tìm được hung thủ. Anh...... còn nhớ rõ tôi chết như thế nào không?"
Trí nhớ của Lạc Minh Dịch vẫn luôn vô cùng mạnh mẽ, tất nhiên là sẽ không quên chuyện quan trọng như vậy, anh ta nói: "Tất nhiên nhớ rõ, cô nói khi cô ở trong tiệc rượu của công ty chúng ta bị Đường Tiễn gọi tới giúp cô ta chụp ảnh, trong lúc đó thì nhận được điện thoại, có người nói có được manh mối về em trai của cô muốn cô đi lên tầng cao nhất gặp mặt, nhưng mà khi cô đi đến một chỗ ngoặt lại bị người ta đánh vào ót, sau đó...... dưới tình huống ý thức mơ hồ bị người ta đẩy xuống từ tầng cao nhất."
Lúc nói tới đây thanh âm của anh ta có chút phát run, tầng cao nhất của cao ốc Lạc thị là tầng 28, anh ta không dám tưởng tượng mình giống như Trì Oánh bị người ta từ chỗ cao như vậy đẩy xuống thì sẽ như thế nào.
Bóng dáng thiếu nữ trong di động chậm rãi gật đầu, "Anh nói không sai, cho nên...... tôi càng không thể cùng em trai mình nhận nhau được, nếu không vào lúc ban đêm tình hình nhất định sẽ phát sinh thay đổi, tôi tìm được em trai rồi, thì hung thủ sẽ không thể lấy cái cớ này để hẹn tôi đi ra ngoài nữa, như vậy...... chúng ta sẽ không có cách nào biết trước chuyện kế tiếp nữa."
Cô nói từng chữ từng chữ một: "Không biết...... mới là đáng sợ nhất. Cô ấy chính là tôi, cho nên ở dưới tình huống tương tự, cô ấy nhất định sẽ làm ra lựa chọn tương tự."
Lạc Minh Dịch một hồi lâu không nói gì, sau lại khẽ thở dài một hơi, mới nói: "Nhưng mà cô ấy vẫn luôn muốn tìm thấy em trai, nếu có thể gặp lại em trai mình, hẳn là sẽ vô cùng vui vẻ đi......"
Bóng dáng thiếu nữ bỗng nhiên cười ha hả: "Anh không phải là thích tôi của bây giờ rồi chứ? Cũng đúng, lão nương vừa xinh đẹp lại vừa thông minh lại thiện lương. Bất quá anh cũng không hề kém, nếu mà lão nương có thể sống sót, sẽ suy xét lấy thân báo đáp được không? Tôi cảm thấy không tính là có hại, ha ha ha ha ha!"
Lạc Minh Dịch cắn răng nói: "Tôi nói rồi, cô...... không cần ở trước mặt tôi lộ ra bộ mặt thật như vậy!"
Khi mới vừa gặp được bóng dáng thiếu nữ anh ta cho rằng cô ấy là một cô gái nho nhã điềm đạm, âm thanh nói chuyện ôn nhu, đáng thương vô cùng bộ dáng làm cho anh ta nhịn không được mà muốn giúp đỡ cô.
Nhưng mà khi gặp được bản thân Trì Oánh thì anh ta biết chính mình sai lầm rồi, người này căn bản quả thực chính là một người phụ nữ ý nghĩ xấu xa yêu ma quỷ quái đầy mình, khi cùng cô ấy ở bên nhau thời thời khắc khắc đều phải đề phòng cô ấy đào hố, quả thực là rất nhức đầu.
Sau đó thì bóng dáng thiếu nữ trong di động cũng dần dần lộ ra bộ mặt thật, sự thật chứng minh, Trì Oánh ở trước mặt hắn còn xem như có chút thu liễm, bóng dáng thiếu nữ này thường thường liền biến thành yêu ma, hoàn toàn không mang theo chút khách khí nào.
Bóng dáng thiếu nữ "Nga" một tiếng, ngậm miệng lại.
Nhưng một lát sau lại nhịn không được mở miệng: "Tôi nói A Lạc à, anh phải cố gắng nắm chắc nha, con gái tốt giống như tôi vậy nếu bỏ lỡ là không thể có lại đâu."
Lạc Minh Dịch đỡ cái trán: "Cô có thể câm miệng không? Tin tôi tắt máy hay không?"
Beta: Vote-Vote-Vote-Vote-Vote
- ----------------------------------------Bão 1-------------------------------------------
__________________________
"Tiểu tử này tới đây...... chắc là tìm cô đúng không? Cậu ấy thấy được tin tức của người nhà, tôi tưởng cậu ấy đã sớm biết cô là chị của cậu ấy, chỉ là không biết nguyên nhân gì, không muốn cùng cô nhận lại nhau" Lạc Minh Dịch phân tích nói: "Nhưng mà tôi không rõ, cậu ấy cùng tôi so đo cái gì, tôi trêu chọc gì tới cậu ta sao? Tôi với cậu ấy là lần đầu tiên gặp mặt mà?"
Bóng dáng thiếu nữ cũng có một chút ý nghĩ không rõ: "Cậu ấy nói người phụ nữ mang thai kia là ai? Cố ý nói với anh chuyện này là có ý gì?"
Hai người đều không rõ Diệp Thừa hôm nay tới làm cái gì, nếu là tới gặp Trì Oánh, cậu ấy sẽ không như vậy mà đi khi chưa thấy được cô. Nhưng nếu không phải vì Trì Oánh mà đến, vậy cậu ấy còn có thể có mục đích gì?
Đặc biệt tới phá đám sao? Mưu đồ cái gì hả?
......
Lúc Diệp Thừa kéo cánh cửa đi xuống dưới lầu khiến cho rất nhiều người chú ý, trên thực tế cậu ấy vừa tới là công ty đã sôi trào hết lên rồi, soái khí của Quyền Vương trẻ tuổi này chẳng những làm cho rất nhiều thiếu nữ thần tượng, mà các nam nhân cũng rất sùng bái cậu ấy, vừa nghe nói cậu ta tới, tất cả mọi người đều đứng ngồi không yên.
Khi Diệp Thừa vừa mới đi ra khỏi văn phòng của Lạc Minh Dịch liền có rất nhiều người len lén chạy ra trốn ở cửa thang bộ vây xem, mắt thấy cậu ấy một tay đẩy ngã cửa văn phòng, lại kéo luôn cánh cửa xuống dưới, mọi người đều có chút hoảng sợ. Có mấy người muốn tới gần nhìn xem cũng bị dọa lui trở về, rốt cuộc thì người ta cũng là Quyền Vương, không có việc gì đi trêu chọc hắn làm gì?
Khó có thể tưởng tượng chuyện cậu ấy làm trong văn phòng đáng sợ tới cỡ nào, nhưng nếu Lạc Minh Dịch không có gọi người đi lên, cũng không ai dám hỏi.
Hy vọng Lạc tổng không có việc gì.
Ở dưới lầu có một người mang mắt kính, một người đàn ông trẻ trung diện mạo nho nhã hướng về phía Diệp Thừa đi tới, liếc mắt nhìn cánh cửa cậu ấy đang kéo một cái, thở dài hỏi: "Cậu sao lại tới đây? Không gặp rắc rối gì chứ?"
Diệp Thừa đem cánh cửa đẩy cho anh ta, nói: "Em tới bàn chuyện tài trợ, Bắc ca lái xe tới sao? Cái này để trên xe của anh đi!"
Người được gọi là Bắc ca là giám đốc câu lạc bộ Địch Tinh nơi Diệp Thừa tập luyện, tên là Mục Bắc, anh ta khẽ nhíu mày: "Việc tài trợ của tập đoàn Lạc thị không phải dễ dàng mà nói xong như vậy, hơn nữa Lạc tổng cũng không thế nào ưu ái cho người xa lạ. Cậu cứ như vậy lỗ mãng hấp tấp mà chạy tới nói tài trợ, lại không biết nói chuyện như thế nào, sao có thể thành công?"
Diệp Thừa nói: "Rất khó nói sao? Vậy mà anh ta đáp ứng rồi."
Thần sắc của Mục Bắc bỗng nhiên có chút khẩn trương, "Cậu uy hiếp anh ta hả? Có phải nói với anh ta nếu không đáp ứng sẽ dùng cánh cửa này đập chết anh ta hay không? Còn có cánh cửa này ở chỗ nào vậy, không phải là...... từ trên tường tháo xuống chứ hả?"
Diệp Thừa: "...... Bắc ca hình tượng của em ở trong lòng của anh yêu ma quỷ quái như vậy sao? Bất quá cánh cửa này xác thật là cửa trên văn phòng anh ta, anh ta bỏ, nên cho em."
Mục Bắc bị kinh hoảng nửa ngày nói không nên lời, một hồi lâu mới tiếp nhận cánh cửa, kéo dài tới ngoài cửa, đặt lên trên xe mình, cảm thán một câu: "May mắn hôm nay đi xe công ty."
Tuy rằng là xe công ty, bỏ cánh cửa vào vẫn không có cách nào hoàn toàn đóng cốp xe lại như cũ, Mục Bắc liền cùng Diệp Thừa thương lượng: "Nếu không ném đi được không? Câu lạc bộ chúng ta không có thiếu cái này......"
Bị Diệp Thừa một mực cự tuyệt, "Không! Em muốn làm cửa WC!"
Mục Bắc bất đắc dĩ, chỉ có thể cứ như vậy đem xe khởi động chạy đi. Trên đường đi hỏi Diệp Thừa tình huống vừa rồi một cách kỹ càng tỉ mỉ, Diệp Thừa liền đem chuyện phát sinh kể lại cho anh ta nghe. Diệp Thừa từ lúc xuất đạo đã đi theo anh ta, đối với anh ta rất tín nhiệm.
"Người đàn ông kia làm cho chị của tôi mang thai, còn không muốn cưới chị ấy, tôi sẽ không để yên cho hắn như vậy." cậu ta oán hận mà nói.
Mục Bắc cười, "Cậu không phải nói là không muốn nhận lại người nhà của mình sao? Tại sao đối với người chị này lại để bụng như vậy?"
Diệp Thừa cúi đầu, dường như là bị ủy khuất: "Bọn họ không muốn nhận em, nhưng em cũng không thể mặc kệ chị gái của mình bị người ta khi dễ. Lại nói dù thế nào...... đó cũng là chị của em, khi dễ chị của em chính là khi dễ em!"
Mục Bắc cười ha ha: "Anh nói Lạc tổng sao lại dễ dàng đáp ứng tài trợ như vậy, thì ra là cậu em vợ tới cửa."
Diệp Thừa lắc đầu: "Anh đừng nói bừa, hắn lại không biết em là em trai của chị ấy, với chị của em cũng không biết em bây giờ là ai."
Mục Bắc lại nói: "Anh ta khẳng định là đã biết, loại người giống như anh ta sẽ điều tra chi tiết mọi người bên cạnh đến rõ ràng. Chị của cậu ở trên mạng tuyên bố tin tức tìm người, cậu không phải cũng đã nhìn thấy phương thức liên hệ của cô ấy sao? Tất nhiên Lạc Minh Dịch có thể thông qua phương thức liên hệ này biết cô ấy có một người em trai bị mất tích, sau đó lại đến Cục Công an đi nghe ngóng, liền biết Diệp Thừa cậu chính là người kia."
"Như vậy...... Sẽ biết hả?" Diệp Thừa có chút kinh ngạc: "Chị em có biết em không?"
Mục Bắc suy tư một lát sau nói: "Vậy thì phải xem Lạc Minh Dịch có nguyện ý nói cho cô ấy hay không, lấy hiểu biết của anh đối với loại người này, anh ta hẳn là sẽ chờ một thời cơ có lợi nhất mới có thể nói ra, lấy yêu cầu lợi ích lớn nhất, cho nên hiện tại cô ấy chắc là còn chưa biết. Bất quá cũng sẽ không lâu lắm, nếu chờ chị của em tự mình đi tra xét ra tới, với anh ta mà nói tin tức đạt được này liền không còn giá trị. Cậu không phải nói lúc Nhị Mao nhìn thấy chị cậu cô ấy còn chưa biết sao?"
Diệp Thừa gãi gãi đầu: "Anh nói chuyện này nọ em nghe không hiểu, các người là người làm ăn ý tưởng cũng quá phức tạp đi mà."
Mục Bắc cười nói: "Cậu cũng sắp hai mươi tuổi rồi, còn nghĩ mình là trẻ con sao? Những việc này từ từ học, với lại khi cậu giải nghệ, cũng có thể theo tôi đi học hỏi thêm?"
Diệp Thừa thở dài, chống cằm, "Em học không được nha, anh cũng biết trình độ của em chỉ tốt nghiệp tiểu học, cũng chỉ biết chữ mà thôi. Tuy rằng anh cũng dạy em một ít kiến thức văn hóa, nhưng em vẫn luôn là không nhớ được."
Mục Bắc nói: "Anh nói mấy thứ này trường học cũng không có dạy, cùng với trình độ văn hóa của cậu không có quan hệ, về sau anh sẽ từ từ dạy cậu. Anh lớn hơn cậu cùng lắm thì vài tuổi, mấy thứ này anh có thể học được, cậu nhất định cũng có thể học được."
Diệp Thừa lắc đầu, "Nhưng không nhất định, em cảm thấy toàn bộ câu lạc bộ thì anh là người thông minh nhất, những cái đó so với những người lớn tuổi hơn anh nhiều cũng không lợi hại như anh vậy."
......
Ở trong văn phòng của Lạc Minh Dịch, mấy người nhân viên trong công ty tới đây đem bàn trà bị hư nâng đem ra ngoài, vị trí sô pha liền có chút trống rỗng.
Vương chủ quản chạy tới báo cáo: "Lạc tổng, ngài muốn bàn trà cùng với cửa thép đã được đặt xong, đang được làm gấp rút, bảo đảm buổi chiều là có thể trang trí lại."
Lạc Minh Dịch nghe ông ta nói có chút không được tự nhiên, nhíu mày, phất tay cho ông ta đi xuống.
Không có cửa làm cho anh ta rất rất rất không quen, anh ta mở cửa phòng phía bên trong, đi vào một phòng nghỉ nhỏ.
Sau đó mở di động ra, hỏi bóng dáng thiếu nữ: "Chuyện em trai cô có muốn nói với cô ấy không? Tôi nghĩ, cô ấy hẳn là rất muốn sớm một chút nhìn thấy em trai."
Bóng dáng thiếu nữ nói: "Không thể nói, hiện tại Diệp Thừa...... cũng chính là Tiểu Hàn, cậu ấy biết thân phận của tôi, nhưng cậu ấy lại không chịu nhận nhau, có thể thấy được trong lòng cậu ấy không được tự nhiên, có lẽ còn oán trách chúng tôi không đủ quan tâm cậu ấy...... Như vậy cũng tốt, tương lai nếu là tôi chết...... cậu ấy chắc là sẽ không thương tâm như vậy. Nếu ở chung với nhau rồi có cảm tình, có lẽ cậu ấy sẽ không dễ dàng tiếp thu việc tôi đã chết như vậy."
Lạc Minh Dịch mày nhăn lại: "Ai nói cô sẽ chết? Cùng lắm thì tôi đem cô giấu đi, phái một đám người nhìn cô chằm chằm, cũng không tin có người có thể giết chết cô. Hơn nữa không phải cô nói người có khả năng là hung thủ nhất là Đường Tiễn sao? Hiện tại vấn đề này đã giải quyết, cô khẳng định sẽ không chết."
Bóng dáng thiếu nữ thở dài: "Chỉ là có khả năng, người bên cạnh tôi thật sự là nghĩ không ra ai sẽ muốn mạng của tôi, ngược lại là Đường Tiễn, trong đầu cô ấy chỉ toàn là tình yêu nên khả năng sẽ bởi vì kiếp trước khi Triệu Ánh thích tôi nên đố kỵ sinh hận rồi xuống tay với tôi. Nhưng mà Triệu Ánh hiện tại với tôi không có gì giao thoa với nhau, cô ấy sẽ không có lý do hại tôi không phải sao?"
Lạc Minh Dịch nói: "Nếu cô ta không hại cô, cô càng không đời nào có thể sẽ chết."
Bóng dáng thiếu nữ nói: "Nhưng tôi còn muốn xác nhận hung thủ đến tột cùng có phải cô ta hay không, vạn nhất không phải cô ta thì làm sao bây giờ? Anh còn nhớ rõ tôi đã nói gì với anh không? Chúng ta không cần thay đổi bất luận tình huống trạng thái gì, như vậy hết thảy đều sẽ giống như những gì tôi đã chứng kiến qua sẽ phát triển như vậy, chúng ta có thể biết trước chuyện xảy ra trong tương lai, động thủ trước một bước tìm được hung thủ. Anh...... còn nhớ rõ tôi chết như thế nào không?"
Trí nhớ của Lạc Minh Dịch vẫn luôn vô cùng mạnh mẽ, tất nhiên là sẽ không quên chuyện quan trọng như vậy, anh ta nói: "Tất nhiên nhớ rõ, cô nói khi cô ở trong tiệc rượu của công ty chúng ta bị Đường Tiễn gọi tới giúp cô ta chụp ảnh, trong lúc đó thì nhận được điện thoại, có người nói có được manh mối về em trai của cô muốn cô đi lên tầng cao nhất gặp mặt, nhưng mà khi cô đi đến một chỗ ngoặt lại bị người ta đánh vào ót, sau đó...... dưới tình huống ý thức mơ hồ bị người ta đẩy xuống từ tầng cao nhất."
Lúc nói tới đây thanh âm của anh ta có chút phát run, tầng cao nhất của cao ốc Lạc thị là tầng 28, anh ta không dám tưởng tượng mình giống như Trì Oánh bị người ta từ chỗ cao như vậy đẩy xuống thì sẽ như thế nào.
Bóng dáng thiếu nữ trong di động chậm rãi gật đầu, "Anh nói không sai, cho nên...... tôi càng không thể cùng em trai mình nhận nhau được, nếu không vào lúc ban đêm tình hình nhất định sẽ phát sinh thay đổi, tôi tìm được em trai rồi, thì hung thủ sẽ không thể lấy cái cớ này để hẹn tôi đi ra ngoài nữa, như vậy...... chúng ta sẽ không có cách nào biết trước chuyện kế tiếp nữa."
Cô nói từng chữ từng chữ một: "Không biết...... mới là đáng sợ nhất. Cô ấy chính là tôi, cho nên ở dưới tình huống tương tự, cô ấy nhất định sẽ làm ra lựa chọn tương tự."
Lạc Minh Dịch một hồi lâu không nói gì, sau lại khẽ thở dài một hơi, mới nói: "Nhưng mà cô ấy vẫn luôn muốn tìm thấy em trai, nếu có thể gặp lại em trai mình, hẳn là sẽ vô cùng vui vẻ đi......"
Bóng dáng thiếu nữ bỗng nhiên cười ha hả: "Anh không phải là thích tôi của bây giờ rồi chứ? Cũng đúng, lão nương vừa xinh đẹp lại vừa thông minh lại thiện lương. Bất quá anh cũng không hề kém, nếu mà lão nương có thể sống sót, sẽ suy xét lấy thân báo đáp được không? Tôi cảm thấy không tính là có hại, ha ha ha ha ha!"
Lạc Minh Dịch cắn răng nói: "Tôi nói rồi, cô...... không cần ở trước mặt tôi lộ ra bộ mặt thật như vậy!"
Khi mới vừa gặp được bóng dáng thiếu nữ anh ta cho rằng cô ấy là một cô gái nho nhã điềm đạm, âm thanh nói chuyện ôn nhu, đáng thương vô cùng bộ dáng làm cho anh ta nhịn không được mà muốn giúp đỡ cô.
Nhưng mà khi gặp được bản thân Trì Oánh thì anh ta biết chính mình sai lầm rồi, người này căn bản quả thực chính là một người phụ nữ ý nghĩ xấu xa yêu ma quỷ quái đầy mình, khi cùng cô ấy ở bên nhau thời thời khắc khắc đều phải đề phòng cô ấy đào hố, quả thực là rất nhức đầu.
Sau đó thì bóng dáng thiếu nữ trong di động cũng dần dần lộ ra bộ mặt thật, sự thật chứng minh, Trì Oánh ở trước mặt hắn còn xem như có chút thu liễm, bóng dáng thiếu nữ này thường thường liền biến thành yêu ma, hoàn toàn không mang theo chút khách khí nào.
Bóng dáng thiếu nữ "Nga" một tiếng, ngậm miệng lại.
Nhưng một lát sau lại nhịn không được mở miệng: "Tôi nói A Lạc à, anh phải cố gắng nắm chắc nha, con gái tốt giống như tôi vậy nếu bỏ lỡ là không thể có lại đâu."
Lạc Minh Dịch đỡ cái trán: "Cô có thể câm miệng không? Tin tôi tắt máy hay không?"
Beta: Vote-Vote-Vote-Vote-Vote
- ----------------------------------------Bão 1-------------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.