Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 87: Trăm năm

Mộc Tô Lí

09/06/2023

DƯỚI ĐÂY LÀ VÒNG LẶP KHÔNG PHẢI 1 CHƯƠNG TRUYỆN HOÀN CHỈNH

Hắn gặp một nhóm bá tánh ở ngã rẽ trên con đường núi, nam nữ già trẻ đều có, đi theo sau là một chiếc xe bò đầy ấp, rón rén đi dọc theo con đường núi, như thể sợ hãi bên đường sẽ có yêu ma quỷ quái nhào ra.

Bên mép xe bò là cô nương đôi mắt có đôi mắt sắc, xuyên qua sương mù trong núi liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó lại ngạc nhiên nói: "Dưới Lạc Hoa Đài này vậy mà còn có người dám đi một mình?"

Chiếc xe bò chậm chạp kia kẽo kẹt dừng lại, nhóm người lần lượt ngừng lại, nhìn sang hắn, ngạc nhiên không dám tin. Bọn họ châu đầu ghé tai bàn tán, ong ong không ngừng. Người đánh xe thân hình cường tráng, bên hông còn đeo theo một cây đao.

Người nọ nhìn chằm chằm bên này, vuốt cây đao bên hông: "Vị công tử này đến từ nơi nào, sao lại đi một mình trên con đường núi này? Chẳng lẽ người chưa từng nghe nói đến lửa trời ở Lạc Hoa Đài sao?"

Cô nương mắt sắc kia còn ở bên cạnh thêm một câu: "Công tử là người xứ khác sao? Chuyện đã từng xảy ra trước đó trong núi này đều là do tà ma quấy phá!"

Những người khác cũng sôi nổi gật đầu phụ hoạ, có người còn chỉ mảnh trời cao mênh mông trên đỉnh đầu, nói: "Cũng không biết là tà ma từ nơi nào, không chừng là nghiệp chướng nặng nề còn cực kỳ khó đối phó, dẫn đến bên trên không thể nhìn nổi nữa, giáng lửa trời tới phạt, thiêu không biết bao nhiêu ngày."

"Ngọn lửa kia kể từ lúc bắt đầu đã bốc lên rất cao! Mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy một mảnh đỏ chói ở nơi này. Rất nhiều người nghe thấy tiếng khóc. Thật sự là... oán khí ngập trời. Oán khí mạnh mẽ như vậy không thể tan biến nhanh chóng được, cho nên nơi này rất dễ xảy ra chuyện!"

"Đúng đúng đúng! Thường xuyên có người nói nhìn thấy lửa âm, còn có rất nhiều thứ doạ người!"

"Một mình ở nơi này thật sự rất nguy hiểm, người ở thành trấn gần đây tới lui đều đi thành nhóm, theo xe ngựa kéo hàng hoặc là người biết dùng thuật pháp, công tử ngươi..."

"Công tử?"

Hắn gặp một nhóm bá tánh ở ngã rẽ trên con đường núi, nam nữ già trẻ đều có, đi theo sau là một chiếc xe bò đầy ấp, rón rén đi dọc theo con đường núi, như thể sợ hãi bên đường sẽ có yêu ma quỷ quái nhào ra.

Bên mép xe bò là cô nương đôi mắt có đôi mắt sắc, xuyên qua sương mù trong núi liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó lại ngạc nhiên nói: "Dưới Lạc Hoa Đài này vậy mà còn có người dám đi một mình?"

Chiếc xe bò chậm chạp kia kẽo kẹt dừng lại, nhóm người lần lượt ngừng lại, nhìn sang hắn, ngạc nhiên không dám tin. Bọn họ châu đầu ghé tai bàn tán, ong ong không ngừng. Người đánh xe thân hình cường tráng, bên hông còn đeo theo một cây đao.

Người nọ nhìn chằm chằm bên này, vuốt cây đao bên hông: "Vị công tử này đến từ nơi nào, sao lại đi một mình trên con đường núi này? Chẳng lẽ người chưa từng nghe nói đến lửa trời ở Lạc Hoa Đài sao?"

Cô nương mắt sắc kia còn ở bên cạnh thêm một câu: "Công tử là người xứ khác sao? Chuyện đã từng xảy ra trước đó trong núi này đều là do tà ma quấy phá!"

Những người khác cũng sôi nổi gật đầu phụ hoạ, có người còn chỉ mảnh trời cao mênh mông trên đỉnh đầu, nói: "Cũng không biết là tà ma từ nơi nào, không chừng là nghiệp chướng nặng nề còn cực kỳ khó đối phó, dẫn đến bên trên không thể nhìn nổi nữa, giáng lửa trời tới phạt, thiêu không biết bao nhiêu ngày."

"Ngọn lửa kia kể từ lúc bắt đầu đã bốc lên rất cao! Mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy một mảnh đỏ chói ở nơi này. Rất nhiều người nghe thấy tiếng khóc. Thật sự là... oán khí ngập trời. Oán khí mạnh mẽ như vậy không thể tan biến nhanh chóng được, cho nên nơi này rất dễ xảy ra chuyện!"

"Đúng đúng đúng! Thường xuyên có người nói nhìn thấy lửa âm, còn có rất nhiều thứ doạ người!"

"Một mình ở nơi này thật sự rất nguy hiểm, người ở thành trấn gần đây tới lui đều đi thành nhóm, theo xe ngựa kéo hàng hoặc là người biết dùng thuật pháp, công tử ngươi..."

"Công tử?"

Hắn gặp một nhóm bá tánh ở ngã rẽ trên con đường núi, nam nữ già trẻ đều có, đi theo sau là một chiếc xe bò đầy ấp, rón rén đi dọc theo con đường núi, như thể sợ hãi bên đường sẽ có yêu ma quỷ quái nhào ra.

Bên mép xe bò là cô nương đôi mắt có đôi mắt sắc, xuyên qua sương mù trong núi liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó lại ngạc nhiên nói: "Dưới Lạc Hoa Đài này vậy mà còn có người dám đi một mình?"

Chiếc xe bò chậm chạp kia kẽo kẹt dừng lại, nhóm người lần lượt ngừng lại, nhìn sang hắn, ngạc nhiên không dám tin. Bọn họ châu đầu ghé tai bàn tán, ong ong không ngừng. Người đánh xe thân hình cường tráng, bên hông còn đeo theo một cây đao.

Người nọ nhìn chằm chằm bên này, vuốt cây đao bên hông: "Vị công tử này đến từ nơi nào, sao lại đi một mình trên con đường núi này? Chẳng lẽ người chưa từng nghe nói đến lửa trời ở Lạc Hoa Đài sao?"

Cô nương mắt sắc kia còn ở bên cạnh thêm một câu: "Công tử là người xứ khác sao? Chuyện đã từng xảy ra trước đó trong núi này đều là do tà ma quấy phá!"

Những người khác cũng sôi nổi gật đầu phụ hoạ, có người còn chỉ mảnh trời cao mênh mông trên đỉnh đầu, nói: "Cũng không biết là tà ma từ nơi nào, không chừng là nghiệp chướng nặng nề còn cực kỳ khó đối phó, dẫn đến bên trên không thể nhìn nổi nữa, giáng lửa trời tới phạt, thiêu không biết bao nhiêu ngày."

"Ngọn lửa kia kể từ lúc bắt đầu đã bốc lên rất cao! Mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy một mảnh đỏ chói ở nơi này. Rất nhiều người nghe thấy tiếng khóc. Thật sự là... oán khí ngập trời. Oán khí mạnh mẽ như vậy không thể tan biến nhanh chóng được, cho nên nơi này rất dễ xảy ra chuyện!"

"Đúng đúng đúng! Thường xuyên có người nói nhìn thấy lửa âm, còn có rất nhiều thứ doạ người!"

"Một mình ở nơi này thật sự rất nguy hiểm, người ở thành trấn gần đây tới lui đều đi thành nhóm, theo xe ngựa kéo hàng hoặc là người biết dùng thuật pháp, công tử ngươi..."

"Công tử?"

Hắn gặp một nhóm bá tánh ở ngã rẽ trên con đường núi, nam nữ già trẻ đều có, đi theo sau là một chiếc xe bò đầy ấp, rón rén đi dọc theo con đường núi, như thể sợ hãi bên đường sẽ có yêu ma quỷ quái nhào ra.

Bên mép xe bò là cô nương đôi mắt có đôi mắt sắc, xuyên qua sương mù trong núi liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó lại ngạc nhiên nói: "Dưới Lạc Hoa Đài này vậy mà còn có người dám đi một mình?"

Chiếc xe bò chậm chạp kia kẽo kẹt dừng lại, nhóm người lần lượt ngừng lại, nhìn sang hắn, ngạc nhiên không dám tin. Bọn họ châu đầu ghé tai bàn tán, ong ong không ngừng. Người đánh xe thân hình cường tráng, bên hông còn đeo theo một cây đao.

Người nọ nhìn chằm chằm bên này, vuốt cây đao bên hông: "Vị công tử này đến từ nơi nào, sao lại đi một mình trên con đường núi này? Chẳng lẽ người chưa từng nghe nói đến lửa trời ở Lạc Hoa Đài sao?"

Cô nương mắt sắc kia còn ở bên cạnh thêm một câu: "Công tử là người xứ khác sao? Chuyện đã từng xảy ra trước đó trong núi này đều là do tà ma quấy phá!"

Những người khác cũng sôi nổi gật đầu phụ hoạ, có người còn chỉ mảnh trời cao mênh mông trên đỉnh đầu, nói: "Cũng không biết là tà ma từ nơi nào, không chừng là nghiệp chướng nặng nề còn cực kỳ khó đối phó, dẫn đến bên trên không thể nhìn nổi nữa, giáng lửa trời tới phạt, thiêu không biết bao nhiêu ngày."

"Ngọn lửa kia kể từ lúc bắt đầu đã bốc lên rất cao! Mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy một mảnh đỏ chói ở nơi này. Rất nhiều người nghe thấy tiếng khóc. Thật sự là... oán khí ngập trời. Oán khí mạnh mẽ như vậy không thể tan biến nhanh chóng được, cho nên nơi này rất dễ xảy ra chuyện!"

"Đúng đúng đúng! Thường xuyên có người nói nhìn thấy lửa âm, còn có rất nhiều thứ doạ người!"

"Một mình ở nơi này thật sự rất nguy hiểm, người ở thành trấn gần đây tới lui đều đi thành nhóm, theo xe ngựa kéo hàng hoặc là người biết dùng thuật pháp, công tử ngươi..."



"Công tử?"

Hắn gặp một nhóm bá tánh ở ngã rẽ trên con đường núi, nam nữ già trẻ đều có, đi theo sau là một chiếc xe bò đầy ấp, rón rén đi dọc theo con đường núi, như thể sợ hãi bên đường sẽ có yêu ma quỷ quái nhào ra.

Bên mép xe bò là cô nương đôi mắt có đôi mắt sắc, xuyên qua sương mù trong núi liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó lại ngạc nhiên nói: "Dưới Lạc Hoa Đài này vậy mà còn có người dám đi một mình?"

Chiếc xe bò chậm chạp kia kẽo kẹt dừng lại, nhóm người lần lượt ngừng lại, nhìn sang hắn, ngạc nhiên không dám tin. Bọn họ châu đầu ghé tai bàn tán, ong ong không ngừng. Người đánh xe thân hình cường tráng, bên hông còn đeo theo một cây đao.

Người nọ nhìn chằm chằm bên này, vuốt cây đao bên hông: "Vị công tử này đến từ nơi nào, sao lại đi một mình trên con đường núi này? Chẳng lẽ người chưa từng nghe nói đến lửa trời ở Lạc Hoa Đài sao?"

Cô nương mắt sắc kia còn ở bên cạnh thêm một câu: "Công tử là người xứ khác sao? Chuyện đã từng xảy ra trước đó trong núi này đều là do tà ma quấy phá!"

Những người khác cũng sôi nổi gật đầu phụ hoạ, có người còn chỉ mảnh trời cao mênh mông trên đỉnh đầu, nói: "Cũng không biết là tà ma từ nơi nào, không chừng là nghiệp chướng nặng nề còn cực kỳ khó đối phó, dẫn đến bên trên không thể nhìn nổi nữa, giáng lửa trời tới phạt, thiêu không biết bao nhiêu ngày."

"Ngọn lửa kia kể từ lúc bắt đầu đã bốc lên rất cao! Mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy một mảnh đỏ chói ở nơi này. Rất nhiều người nghe thấy tiếng khóc. Thật sự là... oán khí ngập trời. Oán khí mạnh mẽ như vậy không thể tan biến nhanh chóng được, cho nên nơi này rất dễ xảy ra chuyện!"

"Đúng đúng đúng! Thường xuyên có người nói nhìn thấy lửa âm, còn có rất nhiều thứ doạ người!"

"Một mình ở nơi này thật sự rất nguy hiểm, người ở thành trấn gần đây tới lui đều đi thành nhóm, theo xe ngựa kéo hàng hoặc là người biết dùng thuật pháp, công tử ngươi..."

"Công tử?"

Hắn gặp một nhóm bá tánh ở ngã rẽ trên con đường núi, nam nữ già trẻ đều có, đi theo sau là một chiếc xe bò đầy ấp, rón rén đi dọc theo con đường núi, như thể sợ hãi bên đường sẽ có yêu ma quỷ quái nhào ra.

Bên mép xe bò là cô nương đôi mắt có đôi mắt sắc, xuyên qua sương mù trong núi liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó lại ngạc nhiên nói: "Dưới Lạc Hoa Đài này vậy mà còn có người dám đi một mình?"

Chiếc xe bò chậm chạp kia kẽo kẹt dừng lại, nhóm người lần lượt ngừng lại, nhìn sang hắn, ngạc nhiên không dám tin. Bọn họ châu đầu ghé tai bàn tán, ong ong không ngừng. Người đánh xe thân hình cường tráng, bên hông còn đeo theo một cây đao.

Người nọ nhìn chằm chằm bên này, vuốt cây đao bên hông: "Vị công tử này đến từ nơi nào, sao lại đi một mình trên con đường núi này? Chẳng lẽ người chưa từng nghe nói đến lửa trời ở Lạc Hoa Đài sao?"

Cô nương mắt sắc kia còn ở bên cạnh thêm một câu: "Công tử là người xứ khác sao? Chuyện đã từng xảy ra trước đó trong núi này đều là do tà ma quấy phá!"

Những người khác cũng sôi nổi gật đầu phụ hoạ, có người còn chỉ mảnh trời cao mênh mông trên đỉnh đầu, nói: "Cũng không biết là tà ma từ nơi nào, không chừng là nghiệp chướng nặng nề còn cực kỳ khó đối phó, dẫn đến bên trên không thể nhìn nổi nữa, giáng lửa trời tới phạt, thiêu không biết bao nhiêu ngày."

"Ngọn lửa kia kể từ lúc bắt đầu đã bốc lên rất cao! Mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy một mảnh đỏ chói ở nơi này. Rất nhiều người nghe thấy tiếng khóc. Thật sự là... oán khí ngập trời. Oán khí mạnh mẽ như vậy không thể tan biến nhanh chóng được, cho nên nơi này rất dễ xảy ra chuyện!"

"Đúng đúng đúng! Thường xuyên có người nói nhìn thấy lửa âm, còn có rất nhiều thứ doạ người!"

"Một mình ở nơi này thật sự rất nguy hiểm, người ở thành trấn gần đây tới lui đều đi thành nhóm, theo xe ngựa kéo hàng hoặc là người biết dùng thuật pháp, công tử ngươi..."

"Công tử?"

Hắn gặp một nhóm bá tánh ở ngã rẽ trên con đường núi, nam nữ già trẻ đều có, đi theo sau là một chiếc xe bò đầy ấp, rón rén đi dọc theo con đường núi, như thể sợ hãi bên đường sẽ có yêu ma quỷ quái nhào ra.

Bên mép xe bò là cô nương đôi mắt có đôi mắt sắc, xuyên qua sương mù trong núi liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó lại ngạc nhiên nói: "Dưới Lạc Hoa Đài này vậy mà còn có người dám đi một mình?"

Chiếc xe bò chậm chạp kia kẽo kẹt dừng lại, nhóm người lần lượt ngừng lại, nhìn sang hắn, ngạc nhiên không dám tin. Bọn họ châu đầu ghé tai bàn tán, ong ong không ngừng. Người đánh xe thân hình cường tráng, bên hông còn đeo theo một cây đao.

Người nọ nhìn chằm chằm bên này, vuốt cây đao bên hông: "Vị công tử này đến từ nơi nào, sao lại đi một mình trên con đường núi này? Chẳng lẽ người chưa từng nghe nói đến lửa trời ở Lạc Hoa Đài sao?"

Cô nương mắt sắc kia còn ở bên cạnh thêm một câu: "Công tử là người xứ khác sao? Chuyện đã từng xảy ra trước đó trong núi này đều là do tà ma quấy phá!"

Những người khác cũng sôi nổi gật đầu phụ hoạ, có người còn chỉ mảnh trời cao mênh mông trên đỉnh đầu, nói: "Cũng không biết là tà ma từ nơi nào, không chừng là nghiệp chướng nặng nề còn cực kỳ khó đối phó, dẫn đến bên trên không thể nhìn nổi nữa, giáng lửa trời tới phạt, thiêu không biết bao nhiêu ngày."

"Ngọn lửa kia kể từ lúc bắt đầu đã bốc lên rất cao! Mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy một mảnh đỏ chói ở nơi này. Rất nhiều người nghe thấy tiếng khóc. Thật sự là... oán khí ngập trời. Oán khí mạnh mẽ như vậy không thể tan biến nhanh chóng được, cho nên nơi này rất dễ xảy ra chuyện!"

"Đúng đúng đúng! Thường xuyên có người nói nhìn thấy lửa âm, còn có rất nhiều thứ doạ người!"

"Một mình ở nơi này thật sự rất nguy hiểm, người ở thành trấn gần đây tới lui đều đi thành nhóm, theo xe ngựa kéo hàng hoặc là người biết dùng thuật pháp, công tử ngươi..."

"Công tử?"

Hắn gặp một nhóm bá tánh ở ngã rẽ trên con đường núi, nam nữ già trẻ đều có, đi theo sau là một chiếc xe bò đầy ấp, rón rén đi dọc theo con đường núi, như thể sợ hãi bên đường sẽ có yêu ma quỷ quái nhào ra.

Bên mép xe bò là cô nương đôi mắt có đôi mắt sắc, xuyên qua sương mù trong núi liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó lại ngạc nhiên nói: "Dưới Lạc Hoa Đài này vậy mà còn có người dám đi một mình?"

Chiếc xe bò chậm chạp kia kẽo kẹt dừng lại, nhóm người lần lượt ngừng lại, nhìn sang hắn, ngạc nhiên không dám tin. Bọn họ châu đầu ghé tai bàn tán, ong ong không ngừng. Người đánh xe thân hình cường tráng, bên hông còn đeo theo một cây đao.

Người nọ nhìn chằm chằm bên này, vuốt cây đao bên hông: "Vị công tử này đến từ nơi nào, sao lại đi một mình trên con đường núi này? Chẳng lẽ người chưa từng nghe nói đến lửa trời ở Lạc Hoa Đài sao?"

Cô nương mắt sắc kia còn ở bên cạnh thêm một câu: "Công tử là người xứ khác sao? Chuyện đã từng xảy ra trước đó trong núi này đều là do tà ma quấy phá!"

Những người khác cũng sôi nổi gật đầu phụ hoạ, có người còn chỉ mảnh trời cao mênh mông trên đỉnh đầu, nói: "Cũng không biết là tà ma từ nơi nào, không chừng là nghiệp chướng nặng nề còn cực kỳ khó đối phó, dẫn đến bên trên không thể nhìn nổi nữa, giáng lửa trời tới phạt, thiêu không biết bao nhiêu ngày."

"Ngọn lửa kia kể từ lúc bắt đầu đã bốc lên rất cao! Mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy một mảnh đỏ chói ở nơi này. Rất nhiều người nghe thấy tiếng khóc. Thật sự là... oán khí ngập trời. Oán khí mạnh mẽ như vậy không thể tan biến nhanh chóng được, cho nên nơi này rất dễ xảy ra chuyện!"

"Đúng đúng đúng! Thường xuyên có người nói nhìn thấy lửa âm, còn có rất nhiều thứ doạ người!"

"Một mình ở nơi này thật sự rất nguy hiểm, người ở thành trấn gần đây tới lui đều đi thành nhóm, theo xe ngựa kéo hàng hoặc là người biết dùng thuật pháp, công tử ngươi..."

"Công tử?"



Hắn gặp một nhóm bá tánh ở ngã rẽ trên con đường núi, nam nữ già trẻ đều có, đi theo sau là một chiếc xe bò đầy ấp, rón rén đi dọc theo con đường núi, như thể sợ hãi bên đường sẽ có yêu ma quỷ quái nhào ra.

Bên mép xe bò là cô nương đôi mắt có đôi mắt sắc, xuyên qua sương mù trong núi liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó lại ngạc nhiên nói: "Dưới Lạc Hoa Đài này vậy mà còn có người dám đi một mình?"

Chiếc xe bò chậm chạp kia kẽo kẹt dừng lại, nhóm người lần lượt ngừng lại, nhìn sang hắn, ngạc nhiên không dám tin. Bọn họ châu đầu ghé tai bàn tán, ong ong không ngừng. Người đánh xe thân hình cường tráng, bên hông còn đeo theo một cây đao.

Người nọ nhìn chằm chằm bên này, vuốt cây đao bên hông: "Vị công tử này đến từ nơi nào, sao lại đi một mình trên con đường núi này? Chẳng lẽ người chưa từng nghe nói đến lửa trời ở Lạc Hoa Đài sao?"

Cô nương mắt sắc kia còn ở bên cạnh thêm một câu: "Công tử là người xứ khác sao? Chuyện đã từng xảy ra trước đó trong núi này đều là do tà ma quấy phá!"

Những người khác cũng sôi nổi gật đầu phụ hoạ, có người còn chỉ mảnh trời cao mênh mông trên đỉnh đầu, nói: "Cũng không biết là tà ma từ nơi nào, không chừng là nghiệp chướng nặng nề còn cực kỳ khó đối phó, dẫn đến bên trên không thể nhìn nổi nữa, giáng lửa trời tới phạt, thiêu không biết bao nhiêu ngày."

"Ngọn lửa kia kể từ lúc bắt đầu đã bốc lên rất cao! Mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy một mảnh đỏ chói ở nơi này. Rất nhiều người nghe thấy tiếng khóc. Thật sự là... oán khí ngập trời. Oán khí mạnh mẽ như vậy không thể tan biến nhanh chóng được, cho nên nơi này rất dễ xảy ra chuyện!"

"Đúng đúng đúng! Thường xuyên có người nói nhìn thấy lửa âm, còn có rất nhiều thứ doạ người!"

"Một mình ở nơi này thật sự rất nguy hiểm, người ở thành trấn gần đây tới lui đều đi thành nhóm, theo xe ngựa kéo hàng hoặc là người biết dùng thuật pháp, công tử ngươi..."

"Công tử?"

Hắn gặp một nhóm bá tánh ở ngã rẽ trên con đường núi, nam nữ già trẻ đều có, đi theo sau là một chiếc xe bò đầy ấp, rón rén đi dọc theo con đường núi, như thể sợ hãi bên đường sẽ có yêu ma quỷ quái nhào ra.

Bên mép xe bò là cô nương đôi mắt có đôi mắt sắc, xuyên qua sương mù trong núi liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó lại ngạc nhiên nói: "Dưới Lạc Hoa Đài này vậy mà còn có người dám đi một mình?"

Chiếc xe bò chậm chạp kia kẽo kẹt dừng lại, nhóm người lần lượt ngừng lại, nhìn sang hắn, ngạc nhiên không dám tin. Bọn họ châu đầu ghé tai bàn tán, ong ong không ngừng. Người đánh xe thân hình cường tráng, bên hông còn đeo theo một cây đao.

Người nọ nhìn chằm chằm bên này, vuốt cây đao bên hông: "Vị công tử này đến từ nơi nào, sao lại đi một mình trên con đường núi này? Chẳng lẽ người chưa từng nghe nói đến lửa trời ở Lạc Hoa Đài sao?"

Cô nương mắt sắc kia còn ở bên cạnh thêm một câu: "Công tử là người xứ khác sao? Chuyện đã từng xảy ra trước đó trong núi này đều là do tà ma quấy phá!"

Những người khác cũng sôi nổi gật đầu phụ hoạ, có người còn chỉ mảnh trời cao mênh mông trên đỉnh đầu, nói: "Cũng không biết là tà ma từ nơi nào, không chừng là nghiệp chướng nặng nề còn cực kỳ khó đối phó, dẫn đến bên trên không thể nhìn nổi nữa, giáng lửa trời tới phạt, thiêu không biết bao nhiêu ngày."

"Ngọn lửa kia kể từ lúc bắt đầu đã bốc lên rất cao! Mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy một mảnh đỏ chói ở nơi này. Rất nhiều người nghe thấy tiếng khóc. Thật sự là... oán khí ngập trời. Oán khí mạnh mẽ như vậy không thể tan biến nhanh chóng được, cho nên nơi này rất dễ xảy ra chuyện!"

"Đúng đúng đúng! Thường xuyên có người nói nhìn thấy lửa âm, còn có rất nhiều thứ doạ người!"

"Một mình ở nơi này thật sự rất nguy hiểm, người ở thành trấn gần đây tới lui đều đi thành nhóm, theo xe ngựa kéo hàng hoặc là người biết dùng thuật pháp, công tử ngươi..."

"Công tử?"

Hắn gặp một nhóm bá tánh ở ngã rẽ trên con đường núi, nam nữ già trẻ đều có, đi theo sau là một chiếc xe bò đầy ấp, rón rén đi dọc theo con đường núi, như thể sợ hãi bên đường sẽ có yêu ma quỷ quái nhào ra.

Bên mép xe bò là cô nương đôi mắt có đôi mắt sắc, xuyên qua sương mù trong núi liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó lại ngạc nhiên nói: "Dưới Lạc Hoa Đài này vậy mà còn có người dám đi một mình?"

Chiếc xe bò chậm chạp kia kẽo kẹt dừng lại, nhóm người lần lượt ngừng lại, nhìn sang hắn, ngạc nhiên không dám tin. Bọn họ châu đầu ghé tai bàn tán, ong ong không ngừng. Người đánh xe thân hình cường tráng, bên hông còn đeo theo một cây đao.

Người nọ nhìn chằm chằm bên này, vuốt cây đao bên hông: "Vị công tử này đến từ nơi nào, sao lại đi một mình trên con đường núi này? Chẳng lẽ người chưa từng nghe nói đến lửa trời ở Lạc Hoa Đài sao?"

Cô nương mắt sắc kia còn ở bên cạnh thêm một câu: "Công tử là người xứ khác sao? Chuyện đã từng xảy ra trước đó trong núi này đều là do tà ma quấy phá!"

Những người khác cũng sôi nổi gật đầu phụ hoạ, có người còn chỉ mảnh trời cao mênh mông trên đỉnh đầu, nói: "Cũng không biết là tà ma từ nơi nào, không chừng là nghiệp chướng nặng nề còn cực kỳ khó đối phó, dẫn đến bên trên không thể nhìn nổi nữa, giáng lửa trời tới phạt, thiêu không biết bao nhiêu ngày."

"Ngọn lửa kia kể từ lúc bắt đầu đã bốc lên rất cao! Mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy một mảnh đỏ chói ở nơi này. Rất nhiều người nghe thấy tiếng khóc. Thật sự là... oán khí ngập trời. Oán khí mạnh mẽ như vậy không thể tan biến nhanh chóng được, cho nên nơi này rất dễ xảy ra chuyện!"

"Đúng đúng đúng! Thường xuyên có người nói nhìn thấy lửa âm, còn có rất nhiều thứ doạ người!"

"Một mình ở nơi này thật sự rất nguy hiểm, người ở thành trấn gần đây tới lui đều đi thành nhóm, theo xe ngựa kéo hàng hoặc là người biết dùng thuật pháp, công tử ngươi..."

"Công tử?"

Hắn gặp một nhóm bá tánh ở ngã rẽ trên con đường núi, nam nữ già trẻ đều có, đi theo sau là một chiếc xe bò đầy ấp, rón rén đi dọc theo con đường núi, như thể sợ hãi bên đường sẽ có yêu ma quỷ quái nhào ra.

Bên mép xe bò là cô nương đôi mắt có đôi mắt sắc, xuyên qua sương mù trong núi liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó lại ngạc nhiên nói: "Dưới Lạc Hoa Đài này vậy mà còn có người dám đi một mình?"

Chiếc xe bò chậm chạp kia kẽo kẹt dừng lại, nhóm người lần lượt ngừng lại, nhìn sang hắn, ngạc nhiên không dám tin. Bọn họ châu đầu ghé tai bàn tán, ong ong không ngừng. Người đánh xe thân hình cường tráng, bên hông còn đeo theo một cây đao.

Người nọ nhìn chằm chằm bên này, vuốt cây đao bên hông: "Vị công tử này đến từ nơi nào, sao lại đi một mình trên con đường núi này? Chẳng lẽ người chưa từng nghe nói đến lửa trời ở Lạc Hoa Đài sao?"

Cô nương mắt sắc kia còn ở bên cạnh thêm một câu: "Công tử là người xứ khác sao? Chuyện đã từng xảy ra trước đó trong núi này đều là do tà ma quấy phá!"

Những người khác cũng sôi nổi gật đầu phụ hoạ, có người còn chỉ mảnh trời cao mênh mông trên đỉnh đầu, nói: "Cũng không biết là tà ma từ nơi nào, không chừng là nghiệp chướng nặng nề còn cực kỳ khó đối phó, dẫn đến bên trên không thể nhìn nổi nữa, giáng lửa trời tới phạt, thiêu không biết bao nhiêu ngày."

"Ngọn lửa kia kể từ lúc bắt đầu đã bốc lên rất cao! Mấy chục dặm cũng có thể nhìn thấy một mảnh đỏ chói ở nơi này. Rất nhiều người nghe thấy tiếng khóc. Thật sự là... oán khí ngập trời. Oán khí mạnh mẽ như vậy không thể tan biến nhanh chóng được, cho nên nơi này rất dễ xảy ra chuyện!"

"Đúng đúng đúng! Thường xuyên có người nói nhìn thấy lửa âm, còn có rất nhiều thứ doạ người!"

"Một mình ở nơi này thật sự rất nguy hiểm, người ở thành trấn gần đây tới lui đều đi thành nhóm, theo xe ngựa kéo hàng hoặc là người biết dùng thuật pháp, công tử ngươi..."

"Công tử?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook