Chương 1
Lệ Tiêu
22/11/2020
Cuối tháng mười một, trong một khu biệt thự nào đó ở Thuận Nghĩa, Bắc Kinh, phòng làm việc Linh Mặc.
Tạ Thanh ở hành lang lướt Weibo chờ vào thử viết bản thảo, không quá ngoài ý muốn lại thấy tên mình trên hot search, phía sau còn treo chữ "bạo" [1] đỏ sậm.
[1] Những tin có lượt tương tác bùng nổ.
Đây là lần thứ tư trong hai tuần.
Rất nhiều người đang nhạo báng, nói cô là một người trong giới tác giả mà không khác gì người làm trong ngành giải trí.
Chỉ là toàn tiếng xấu.
Tạ Thanh tắt Weibo đi, chỉnh lại tâm trạng, dồn toàn bộ tinh thần chuẩn bị cho buổi viết thử bản thảo.
Không phải cô không màng đến khói lửa thế gian, không thèm để ý những chuyện này, mà là nếu như cứ ở đây tiếp tục lãng phí thời gian vì chuyện này, cô không còn tiền ăn thịt nữa rồi.
Thẻ ngân hàng của cô còn lại chưa tới 500 đồng.
Dù sao cũng vẫn phải tiếp tục sống, cô không muốn làm lính đào ngũ trong trận chiến ác liệt trên hot search kia, cho nên cô đã đến phòng làm việc Linh Mặc này.
Công việc của phòng làm việc Linh Mặc này là viết hộ, hoàn toàn là mảng công nghiệp xám trong giới. Hơn nữa công việc viết hộ này chính là lừa gạt độc giả, phần lớn mọi người đều khịt mũi khinh bỉ nghề này.
Nhưng phàm là xã hội loài người vẫn còn, về cơ bản thì không có cách nào tránh được chuyện có người muốn dựa vào mảng công nghiệp xám để sinh tồn. Giới Văn học có tính riêng biệt đó là --- trong xã hội này, có rất nhiều "kẻ đần" mặc dù lăn lộn ngoài đời không nổi nhưng cũng không muốn rời khỏi giới, bản thân không có năng lực sáng tác độc lập nhưng thà rằng giao bút cho người ta viết hộ vẫn muốn nghiến răng tiếp tục làm công việc này.
Phòng làm việc Linh Mặc phải qua một năm, mới có thể trở thành máy bay chiến đấu trong mảng công nghiệp xám này.
Những tác giả đang đồn đại rằng người phụ trách công việc này là phú nhị đại [2], ông chủ than đá hay tên nhà giàu quê mùa nào đó bởi vì hình thức hoạt động của phòng làm việc này thật sự khá đốt tiền.
[2] 富二代 – Phú nhị đại, thế hệ thứ hai của những người nhà giàu.
Phần lớn các phòng làm việc hành nghề viết hộ đều làm việc trên mạng, bản chất công việc viết hộ cũng không cần gặp mặt cũng có thể hoàn thành, lên mạng giao bản thảo là được.
Dưới tiền đề như vậy, phòng làm việc Linh Mặc vẫn có một phần tư người viết hộ đi làm tại văn phòng.
Hơn nữa, phòng làm việc còn bao ăn bao ở cho họ, người phụ trách còn mua biệt thự ở ngoại thành Bắc Kinh, cũng không biết là có chập dây thần kinh nào không nữa.
Cũng vì nguyên nhân này, ở những phòng làm việc khác người viết hộ luôn thay đổi, nhưng ở phòng làm việc Linh Mặc này phải tranh nhau mới giành được cơ hội vào làm việc.
Những tay viết chịu cảnh viết hộ cho các tác giả phần lớn là những người không có tiền, ai cũng hy vọng được bao ăn bao ở.
Muốn viết tiểu thuyết thì phải no ấm mới có thể suy nghĩ. Không cần phát sầu vì bữa nay bữa mai, mới có thể an tâm sáng tác.
9 giờ, trợ lý cầm bản thảo xuất hiện, mở cửa lớn của văn phòng ra, mời các tác giả tới viết thử bản thảo vào.
Tạ Thanh chọn một chỗ ngồi ở giữa, không xa cửa lắm, cô nhận và xem bản thảo trợ lý đưa tới, tổng cộng ba mặt giấy A4.
Hai tờ đầu là mở đầu của một quyển sách cổ ngôn, tờ thứ ba là dàn ý sơ lược và thiết lập nhân vật cần viết, phía cuối cùng của bản thảo có một dòng yêu cầu lời ít mà ý nhiều: Viết liên tục ba nghìn chữ, trước 12 giờ trưa phải hoàn thành.
Tạ Thanh khẽ thở dài lấy tinh thần, trước lúc trợ lý rời đi hỏi: "Xin hỏi có giấy bút không?"
Rất nhiều tác giả trước lúc bắt đầu sáng tác đều thích dùng giấy bút sắp xếp lại mạch suy nghĩ, trợ lý không cảm thấy lạ, nói cho cô biết: "Trong ngăn kéo có đó."
Tạ Thanh nói cảm ơn sau đó mở ngăn kéo ra xem, trợ lý xoay người rời đi.
Trong phòng, tiếng bàn phím gõ lạch cạch vang lên không ngừng, Tạ Thanh mở máy tính bật nhạc nhẹ lên nghe, bấm bút bắt đầu vùi đầu viết. Nhưng tai nghe không cách âm được mấy, tiếng xì xào bàn tán của hai người trước mặt, từng chữ từng chữ vẫn len lỏi vào tai cô.
"Này, đã xem Weibo chính thức của Nhà xuất bản Khởi Văn chưa? Ngọc Ly tuyên bố gác bút rồi."
"Có nhìn thấy trên hot search nhưng tôi không xem kỹ. Cô ta xin lỗi chưa?"
“Không có, chỉ nói bởi vì áp lực dư luận quá lớn nên gác bút, những cái khác không nói gì."
“…”
Tay cầm bút của Tạ Thanh dừng lại, ngẩng đầu mở âm lượng lớn hơn một chút sau đó lại vùi đầu sáng tác.
Cô biết rõ mấy người kia đang nói về hot search được ba vạn người truy cập kia.
Phía bên phải chỗ cô ngồi đều là tác giả nam, tốc độ của bọn họ rất cao, bản thảo ba nghìn chữ không tới một giờ đã gõ xong rồi, cũng không có việc gì nên ngồi tán gẫu với nhau.
Chẳng qua, chủ đề tán gẫu của nam và nữ vẫn luôn không liên quan tới nhau là mấy, hai phe cũng không có hứng thú với nhau, chuyện bọn họ nói không liên quan gì tới hot search trên Weibo kia.
Tạ Thanh nghe được người gần mình nói: "Này, cậu biết vì sao người phụ trách phòng làm việc này vẫn luôn không lộ mặt không?"
Người cách xa hơn nói: "Không biết."
"Tôi có một người bạn làm ở Văn hóa Thành Thư, nói tổng giám đốc công ty đó hôm nay tới chỗ này."
"Văn hóa Thành Thư? Là người năm trước tung ra mấy cuốn sách nổi tiếng đó sao?" Người nghe rõ ràng là không tin, "Hắn tới phòng làm việc nhỏ này làm gì?"
“Tôi không biết.” Người bắt đầu đề tài này không nói thêm được gì nữa, chủ đề cứ kết thúc như vậy.
Tạ Thanh đối với bốn chữ "Văn hóa Thành Thư" có chút quen tai, nhưng nhất thời không nhớ ra cái gì, ngòi bút không dừng, vẫn tiếp tục viết.
Lúc cô tập trung viết bản thảo sẽ không quan tâm cái gì nữa, những lời xì xào vào tai này ra tai kia, cô cũng không uống nước hay xem giờ.
Chờ viết gần xong hết tình tiết trong đầu, cô ngẩng đầu lên nhìn màn hình, mới phát hiện đã là 11:48.
Nguy rồi!
Cô mở nhanh Word ra gõ bản thảo nhưng tốc độ tay có hạn, coi như chỉ cần nhìn giấy gõ cũng không được bao nhiêu. Thời gian dưới góc phải màn hình nhảy tới lúc 12 giờ, cô mới gõ được hơn tám trăm chữ.
Trợ lý lúc nãy mang bản thảo xuất hiện ở cửa, lễ phép gõ cửa: "Mọi người có thể gửi và in ra rồi, chỉ trong vòng năm phút thôi."
Tạ Thanh: “…”
Năm phút, dù có tốc độ bàn thờ cô cũng không gõ xong nổi.
Tiếng máy in ở ven tường vang lên khi vận hành, cô từ bỏ giãy giụa, do dự đứng dậy nói ra vấn đề: "Thế... Thế, tôi không gõ xong được, có thể giao bản viết tay ra không?"
Ánh mắt của mười người trong phòng quét tới mặt cô.
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô phì cười, không tưởng tượng được nói: "Thời nay còn có người viết tay sao?!"
Tạ Thanh nhận lấy những ánh mắt này, có một loại cảm giác mình chính là quái thai.
Trợ lý đang đứng ở máy in đóng dấu bản thảo cũng kinh ngạc một chút, sau đó có lẽ xuất phát từ lòng tốt không muốn cô khó xử, duỗi tay đi tới chỗ cô: "Đưa cho tôi đi."
Thu xong bản thảo, trợ lý khách sáo mời mọi người tới phòng khách nghỉ ngơi, sau đó khóa cửa văn phòng lên tầng giao bản thảo.
Trên bàn trà trong phòng khách có trà và điểm tâm nhưng tất cả mọi người không có tâm tình ăn uống, ai cũng lướt điện thoại giết thời gian.
Vì thế Tạ Thanh lại nghe được người ta nói: "F**k, chuyện Ngọc Ly ồn ào hai tuần lễ cứ như vậy mà xong sao? Xin lỗi cũng không có? Miếng dưa này ăn thế nào mà cuối cùng lại đầu voi đuôi chuột thế này!"
"Người không biết xấu hổ nhất trên đời là đây chứ ai nữa." Có người cười nhạo, "Con chó đạo văn không biết xấu hổ! Có khi một ngày nào đó còn mặt dày trở về viết truyện mới đấy!"
Tạ Thanh nâng mí mắt nhìn người vừa nói, cúi người rót cho mình một chén trà, không nói gì nhấp một ngụm trà hoa nhài.
Trong văn phòng riêng trên tầng ba, hai bạn học nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, cho tới khi bản thảo được đưa vào phòng, Lục Thành của Văn hóa Thành Thư mới nở nụ cười: "Cậu làm việc trước đi." Sau đó tạm dừng chủ đề.
Người phụ trách phòng làm việc Tống Mặc cười cười xin lỗi, nhận xấp bản thảo trong tay trợ lý.
Xem xong tập thứ nhất, anh ta nhìn chữ ký ở dưới cùng, sau đó ghi chú lại trên máy tính, rồi lật tập thứ hai.
Anh ta xùy một tiếng: "Sao còn có cả bản thảo viết tay thế này?" Nói xong liền bỏ tập bản thảo đó sang một bên.
Lục Thành rảnh rỗi ngồi bên cửa sổ ngắm phong cảnh, nghe Tống Mặc nói vậy thì hơi giật mình, xoay người cầm bản thảo kia lên.
Anh chỉ là tò mò muốn nhìn qua bản thảo viết tay, đọc nhanh như gió một lượt nhưng biểu tình lại hơi chăm chú.
"Luận năng lực và lối hành văn, người này còn tốt hơn so với vị nữ tác giả cậu giới thiệu cho tôi đấy." Lục Thành nói một câu như vậy.
Lục Thành có ánh mắt rất sắc bén và nổi tiếng trong giới, Tống Mặc nghe xong thì vươn tay lấy bản thảo trở về.
Vừa nhìn vừa nói: "Nói cái lông, cậu đừng lừa tôi..."
Lục Thành lại thản nhiên nói: “Cốt truyện không giống dàn ý cậu cho lắm, nhưng tôi cảm thấy lối suy nghĩ rất tốt, viết cũng rất có hình ảnh và cảm xúc."
Tống Mặc nhất thời không để ý đến hắn, nhìn chằm chằm bản thảo một lát, lẩm bẩm nói: “Cũng không tệ lắm.”
Sau đó Lục Thành thấy hắn quét mắt tới chỗ ký tên, gõ lên máy tính câu "Tạ Thanh, 10 đồng một nghìn chữ."
“…” Khóe miệng Lục Thành khẽ động, "Trình độ này mà 10 đồng một nghìn chữ, cách thức ủng hộ mơ ước của cậu hơi bị độc ác đấy."
"Còn bao ăn ở nữa đấy!" Tống Mặc xem thường hắn, "Tôi không có nhiều tiền giống như cậu, tôi làm nghề này không phải là thiêu đốt chính mình giúp người khác theo đuổi giấc mộng sao? Hoặc là cậu mau mau ký hợp đồng trợ giúp tôi hoặc là đừng có nói nhảm nữa!”
Lục Thành nhíu mày: “Thái độ của cậu là xin đầu tư hay là đòi nợ? Chờ tôi trở về xem xét, tác phẩm nào vượt qua thử thách tôi sẽ lập tức ký."
Tống Mặc bất mãn, nói nhỏ "tình huynh đệ rởm", Lục Thành gõ gõ bản thảo viết tay trên bàn: "Nâng giá đi chứ huynh đệ?"
Sắc mặt Tống Mặc xanh mét: “…”
Hai người đối mắt ba giây, Tống Mặc đành phải dỗ dành nguyên tắc của kim chủ, nâng lương cho Tạ Thanh từ 10 đồng một nghìn chữ lên 15 đồng một nghìn chữ.
12:30, trợ lý tới báo cho mọi người kết quả phỏng vấn. Mười ba người tới phỏng vấn thì có tổng cộng bốn người đậu, trong đó có Tạ Thanh, còn có tác giả nam ngồi bên cạnh Tạ Thanh nữa, chính là người vừa nói câu "Thời đại này còn có người viết tay sao".
Kết quả này làm hắn kinh ngạc một phen, hít ngụm khí lạnh, vừa đánh giá cô vừa nói: "Cô giỏi đấy... Xem trình độ như vậy, cô là tác giả mạng sao?"
Tạ Thanh nhìn hắn: “Không phải. Thời gian quá gấp nên chỉ có thể tùy tiện viết thôi."
Lúc mấy người rời biệt thự, những người khác đều cố tình đánh giá Tạ Thanh, có nhiều người kinh ngạc cô dựa vào bản thảo viết tay vậy mà cũng có thể thông qua, còn có nhiều người cảm thấy đáp án "Tùy tiện viết thôi" của cô vô cùng giả tạo.
Mọi người rời đi các hướng khác nhau, có người đi từ cửa nam ra để chờ xe điện ngầm, có người đi cửa bắc tiện bắt xe. Tạ Thanh lại vào cửa hàng tiện lợi trong tiểu khu mua chai nước, lúc ra ngoài cũng chỉ còn mỗi mình cô.
Đi ngang qua bãi đỗ xe dưới tầng hầm trong tiểu khu, một Porsche màu đen chạy qua trước mặt. Tạ Thanh đi ở lối đi bộ nên không chú ý, xe Porsche phanh lại, hạ cửa sổ xe xuống: "Tạ tiểu thư?"
Tạ Thanh nhìn qua, cửa xe mở ra, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là quần tây màu đen tôn dáng chân dài.
Sau đó, là một người đàn ông chân dài có gương mặt ưa nhìn, mày kiếm mắt sáng, dáng người cao ngất, vai rộng eo tinh tế xuất hiện trước mặt cô. Diện mạo như vậy thường chỉ thấy trong tiểu thuyết, Tạ Thanh chưa bao giờ thấy ngoài đời thực.
Cô không khỏi ngẩn người, đối phương lễ phép vươn tay ra: "Chào cô, tôi là Lục Thành của Văn hóa Thành Thư. Mới vừa rồi tôi ở văn phòng Tống Mặc đã xem qua bản thảo và bản tóm tắt lý lịch của cô."
Giới thiệu ít lời mà nhiều ý làm cho Tạ Thanh biết vì sao hắn nhận ra mình... Trong tóm tắt lý lịch thường có ảnh chụp.
Cô gật đầu, cũng bắt tay hắn: “Chào anh.”
"Trong bản tóm tắt lý lịch cô không nói tới kinh nghiệm sáng tác." Lục Thành ngầm hứng thú vui vẻ đánh giá cô một phen, "Nhưng xem năng lực của cô, tôi cảm thấy cô hẳn đã từng sáng tác qua rồi. Bút danh của cô là gì?"
Vừa dứt lời, mày đẹp của cô nhăn lại, cảm thấy lần đầu tiên gặp mặt hỏi như vậy là quá không khách khí.
Lục Thành lại không thèm để ý, cười ra tiếng, nói: “Không liên quan tới công việc, chỉ là xuất phát từ lòng hiếu kỳ của người đọc mà thôi. Tạ tiểu thư nếu không muốn người ta biết, tôi cũng sẽ không hỏi nữa. Đương nhiên, đứng trên góc độ làm việc tôi cũng rất thưởng thức tài hoa của Tạ tiểu thư, nếu như Tạ tiểu thư cho tôi một cơ hội, chúng ta có thể thử hợp tác."
Sau khi Văn hóa Thành Thư phát hành mấy tác phẩm gây sốt thì trở nên rất nổi tiếng trong ngành, tác giả muốn ký hợp đồng không ít. Lục Thành nói như vậy ở trước mặt Tạ Thanh, mặc dù nhìn như thờ ơ nhưng trong lòng kỳ thật đã đoán chắc có thể nắm được cô trong lòng bàn tay.
Không nghĩ tới Tạ Thanh chỉ ngước mắt nghiêm túc nhìn anh, sau đó thành khẩn yêu cầu: "Vẫn là mong Lục tổng không nói cho người khác biết, tôi rất vất vả mới tìm được công việc viết hộ này."
Lục Thành thoáng ngẩn ra vì bị cự tuyệt, rất nhanh bình tĩnh lại, gật gật đầu.
Tạ Thanh trầm tĩnh mở miệng: “Ngọc Ly.”
“Ngọc trong “quỳnh lâu ngọc vũ [3]”, ly trong “ly lạc sơ sơ”.” [4]
[3] Lầu ngọc nhà quỳnh.
[4] Trích từ bài “Túc tân thị Từ Công điếm” của Dương Vạn Lý.
Tạ Thanh ở hành lang lướt Weibo chờ vào thử viết bản thảo, không quá ngoài ý muốn lại thấy tên mình trên hot search, phía sau còn treo chữ "bạo" [1] đỏ sậm.
[1] Những tin có lượt tương tác bùng nổ.
Đây là lần thứ tư trong hai tuần.
Rất nhiều người đang nhạo báng, nói cô là một người trong giới tác giả mà không khác gì người làm trong ngành giải trí.
Chỉ là toàn tiếng xấu.
Tạ Thanh tắt Weibo đi, chỉnh lại tâm trạng, dồn toàn bộ tinh thần chuẩn bị cho buổi viết thử bản thảo.
Không phải cô không màng đến khói lửa thế gian, không thèm để ý những chuyện này, mà là nếu như cứ ở đây tiếp tục lãng phí thời gian vì chuyện này, cô không còn tiền ăn thịt nữa rồi.
Thẻ ngân hàng của cô còn lại chưa tới 500 đồng.
Dù sao cũng vẫn phải tiếp tục sống, cô không muốn làm lính đào ngũ trong trận chiến ác liệt trên hot search kia, cho nên cô đã đến phòng làm việc Linh Mặc này.
Công việc của phòng làm việc Linh Mặc này là viết hộ, hoàn toàn là mảng công nghiệp xám trong giới. Hơn nữa công việc viết hộ này chính là lừa gạt độc giả, phần lớn mọi người đều khịt mũi khinh bỉ nghề này.
Nhưng phàm là xã hội loài người vẫn còn, về cơ bản thì không có cách nào tránh được chuyện có người muốn dựa vào mảng công nghiệp xám để sinh tồn. Giới Văn học có tính riêng biệt đó là --- trong xã hội này, có rất nhiều "kẻ đần" mặc dù lăn lộn ngoài đời không nổi nhưng cũng không muốn rời khỏi giới, bản thân không có năng lực sáng tác độc lập nhưng thà rằng giao bút cho người ta viết hộ vẫn muốn nghiến răng tiếp tục làm công việc này.
Phòng làm việc Linh Mặc phải qua một năm, mới có thể trở thành máy bay chiến đấu trong mảng công nghiệp xám này.
Những tác giả đang đồn đại rằng người phụ trách công việc này là phú nhị đại [2], ông chủ than đá hay tên nhà giàu quê mùa nào đó bởi vì hình thức hoạt động của phòng làm việc này thật sự khá đốt tiền.
[2] 富二代 – Phú nhị đại, thế hệ thứ hai của những người nhà giàu.
Phần lớn các phòng làm việc hành nghề viết hộ đều làm việc trên mạng, bản chất công việc viết hộ cũng không cần gặp mặt cũng có thể hoàn thành, lên mạng giao bản thảo là được.
Dưới tiền đề như vậy, phòng làm việc Linh Mặc vẫn có một phần tư người viết hộ đi làm tại văn phòng.
Hơn nữa, phòng làm việc còn bao ăn bao ở cho họ, người phụ trách còn mua biệt thự ở ngoại thành Bắc Kinh, cũng không biết là có chập dây thần kinh nào không nữa.
Cũng vì nguyên nhân này, ở những phòng làm việc khác người viết hộ luôn thay đổi, nhưng ở phòng làm việc Linh Mặc này phải tranh nhau mới giành được cơ hội vào làm việc.
Những tay viết chịu cảnh viết hộ cho các tác giả phần lớn là những người không có tiền, ai cũng hy vọng được bao ăn bao ở.
Muốn viết tiểu thuyết thì phải no ấm mới có thể suy nghĩ. Không cần phát sầu vì bữa nay bữa mai, mới có thể an tâm sáng tác.
9 giờ, trợ lý cầm bản thảo xuất hiện, mở cửa lớn của văn phòng ra, mời các tác giả tới viết thử bản thảo vào.
Tạ Thanh chọn một chỗ ngồi ở giữa, không xa cửa lắm, cô nhận và xem bản thảo trợ lý đưa tới, tổng cộng ba mặt giấy A4.
Hai tờ đầu là mở đầu của một quyển sách cổ ngôn, tờ thứ ba là dàn ý sơ lược và thiết lập nhân vật cần viết, phía cuối cùng của bản thảo có một dòng yêu cầu lời ít mà ý nhiều: Viết liên tục ba nghìn chữ, trước 12 giờ trưa phải hoàn thành.
Tạ Thanh khẽ thở dài lấy tinh thần, trước lúc trợ lý rời đi hỏi: "Xin hỏi có giấy bút không?"
Rất nhiều tác giả trước lúc bắt đầu sáng tác đều thích dùng giấy bút sắp xếp lại mạch suy nghĩ, trợ lý không cảm thấy lạ, nói cho cô biết: "Trong ngăn kéo có đó."
Tạ Thanh nói cảm ơn sau đó mở ngăn kéo ra xem, trợ lý xoay người rời đi.
Trong phòng, tiếng bàn phím gõ lạch cạch vang lên không ngừng, Tạ Thanh mở máy tính bật nhạc nhẹ lên nghe, bấm bút bắt đầu vùi đầu viết. Nhưng tai nghe không cách âm được mấy, tiếng xì xào bàn tán của hai người trước mặt, từng chữ từng chữ vẫn len lỏi vào tai cô.
"Này, đã xem Weibo chính thức của Nhà xuất bản Khởi Văn chưa? Ngọc Ly tuyên bố gác bút rồi."
"Có nhìn thấy trên hot search nhưng tôi không xem kỹ. Cô ta xin lỗi chưa?"
“Không có, chỉ nói bởi vì áp lực dư luận quá lớn nên gác bút, những cái khác không nói gì."
“…”
Tay cầm bút của Tạ Thanh dừng lại, ngẩng đầu mở âm lượng lớn hơn một chút sau đó lại vùi đầu sáng tác.
Cô biết rõ mấy người kia đang nói về hot search được ba vạn người truy cập kia.
Phía bên phải chỗ cô ngồi đều là tác giả nam, tốc độ của bọn họ rất cao, bản thảo ba nghìn chữ không tới một giờ đã gõ xong rồi, cũng không có việc gì nên ngồi tán gẫu với nhau.
Chẳng qua, chủ đề tán gẫu của nam và nữ vẫn luôn không liên quan tới nhau là mấy, hai phe cũng không có hứng thú với nhau, chuyện bọn họ nói không liên quan gì tới hot search trên Weibo kia.
Tạ Thanh nghe được người gần mình nói: "Này, cậu biết vì sao người phụ trách phòng làm việc này vẫn luôn không lộ mặt không?"
Người cách xa hơn nói: "Không biết."
"Tôi có một người bạn làm ở Văn hóa Thành Thư, nói tổng giám đốc công ty đó hôm nay tới chỗ này."
"Văn hóa Thành Thư? Là người năm trước tung ra mấy cuốn sách nổi tiếng đó sao?" Người nghe rõ ràng là không tin, "Hắn tới phòng làm việc nhỏ này làm gì?"
“Tôi không biết.” Người bắt đầu đề tài này không nói thêm được gì nữa, chủ đề cứ kết thúc như vậy.
Tạ Thanh đối với bốn chữ "Văn hóa Thành Thư" có chút quen tai, nhưng nhất thời không nhớ ra cái gì, ngòi bút không dừng, vẫn tiếp tục viết.
Lúc cô tập trung viết bản thảo sẽ không quan tâm cái gì nữa, những lời xì xào vào tai này ra tai kia, cô cũng không uống nước hay xem giờ.
Chờ viết gần xong hết tình tiết trong đầu, cô ngẩng đầu lên nhìn màn hình, mới phát hiện đã là 11:48.
Nguy rồi!
Cô mở nhanh Word ra gõ bản thảo nhưng tốc độ tay có hạn, coi như chỉ cần nhìn giấy gõ cũng không được bao nhiêu. Thời gian dưới góc phải màn hình nhảy tới lúc 12 giờ, cô mới gõ được hơn tám trăm chữ.
Trợ lý lúc nãy mang bản thảo xuất hiện ở cửa, lễ phép gõ cửa: "Mọi người có thể gửi và in ra rồi, chỉ trong vòng năm phút thôi."
Tạ Thanh: “…”
Năm phút, dù có tốc độ bàn thờ cô cũng không gõ xong nổi.
Tiếng máy in ở ven tường vang lên khi vận hành, cô từ bỏ giãy giụa, do dự đứng dậy nói ra vấn đề: "Thế... Thế, tôi không gõ xong được, có thể giao bản viết tay ra không?"
Ánh mắt của mười người trong phòng quét tới mặt cô.
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô phì cười, không tưởng tượng được nói: "Thời nay còn có người viết tay sao?!"
Tạ Thanh nhận lấy những ánh mắt này, có một loại cảm giác mình chính là quái thai.
Trợ lý đang đứng ở máy in đóng dấu bản thảo cũng kinh ngạc một chút, sau đó có lẽ xuất phát từ lòng tốt không muốn cô khó xử, duỗi tay đi tới chỗ cô: "Đưa cho tôi đi."
Thu xong bản thảo, trợ lý khách sáo mời mọi người tới phòng khách nghỉ ngơi, sau đó khóa cửa văn phòng lên tầng giao bản thảo.
Trên bàn trà trong phòng khách có trà và điểm tâm nhưng tất cả mọi người không có tâm tình ăn uống, ai cũng lướt điện thoại giết thời gian.
Vì thế Tạ Thanh lại nghe được người ta nói: "F**k, chuyện Ngọc Ly ồn ào hai tuần lễ cứ như vậy mà xong sao? Xin lỗi cũng không có? Miếng dưa này ăn thế nào mà cuối cùng lại đầu voi đuôi chuột thế này!"
"Người không biết xấu hổ nhất trên đời là đây chứ ai nữa." Có người cười nhạo, "Con chó đạo văn không biết xấu hổ! Có khi một ngày nào đó còn mặt dày trở về viết truyện mới đấy!"
Tạ Thanh nâng mí mắt nhìn người vừa nói, cúi người rót cho mình một chén trà, không nói gì nhấp một ngụm trà hoa nhài.
Trong văn phòng riêng trên tầng ba, hai bạn học nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, cho tới khi bản thảo được đưa vào phòng, Lục Thành của Văn hóa Thành Thư mới nở nụ cười: "Cậu làm việc trước đi." Sau đó tạm dừng chủ đề.
Người phụ trách phòng làm việc Tống Mặc cười cười xin lỗi, nhận xấp bản thảo trong tay trợ lý.
Xem xong tập thứ nhất, anh ta nhìn chữ ký ở dưới cùng, sau đó ghi chú lại trên máy tính, rồi lật tập thứ hai.
Anh ta xùy một tiếng: "Sao còn có cả bản thảo viết tay thế này?" Nói xong liền bỏ tập bản thảo đó sang một bên.
Lục Thành rảnh rỗi ngồi bên cửa sổ ngắm phong cảnh, nghe Tống Mặc nói vậy thì hơi giật mình, xoay người cầm bản thảo kia lên.
Anh chỉ là tò mò muốn nhìn qua bản thảo viết tay, đọc nhanh như gió một lượt nhưng biểu tình lại hơi chăm chú.
"Luận năng lực và lối hành văn, người này còn tốt hơn so với vị nữ tác giả cậu giới thiệu cho tôi đấy." Lục Thành nói một câu như vậy.
Lục Thành có ánh mắt rất sắc bén và nổi tiếng trong giới, Tống Mặc nghe xong thì vươn tay lấy bản thảo trở về.
Vừa nhìn vừa nói: "Nói cái lông, cậu đừng lừa tôi..."
Lục Thành lại thản nhiên nói: “Cốt truyện không giống dàn ý cậu cho lắm, nhưng tôi cảm thấy lối suy nghĩ rất tốt, viết cũng rất có hình ảnh và cảm xúc."
Tống Mặc nhất thời không để ý đến hắn, nhìn chằm chằm bản thảo một lát, lẩm bẩm nói: “Cũng không tệ lắm.”
Sau đó Lục Thành thấy hắn quét mắt tới chỗ ký tên, gõ lên máy tính câu "Tạ Thanh, 10 đồng một nghìn chữ."
“…” Khóe miệng Lục Thành khẽ động, "Trình độ này mà 10 đồng một nghìn chữ, cách thức ủng hộ mơ ước của cậu hơi bị độc ác đấy."
"Còn bao ăn ở nữa đấy!" Tống Mặc xem thường hắn, "Tôi không có nhiều tiền giống như cậu, tôi làm nghề này không phải là thiêu đốt chính mình giúp người khác theo đuổi giấc mộng sao? Hoặc là cậu mau mau ký hợp đồng trợ giúp tôi hoặc là đừng có nói nhảm nữa!”
Lục Thành nhíu mày: “Thái độ của cậu là xin đầu tư hay là đòi nợ? Chờ tôi trở về xem xét, tác phẩm nào vượt qua thử thách tôi sẽ lập tức ký."
Tống Mặc bất mãn, nói nhỏ "tình huynh đệ rởm", Lục Thành gõ gõ bản thảo viết tay trên bàn: "Nâng giá đi chứ huynh đệ?"
Sắc mặt Tống Mặc xanh mét: “…”
Hai người đối mắt ba giây, Tống Mặc đành phải dỗ dành nguyên tắc của kim chủ, nâng lương cho Tạ Thanh từ 10 đồng một nghìn chữ lên 15 đồng một nghìn chữ.
12:30, trợ lý tới báo cho mọi người kết quả phỏng vấn. Mười ba người tới phỏng vấn thì có tổng cộng bốn người đậu, trong đó có Tạ Thanh, còn có tác giả nam ngồi bên cạnh Tạ Thanh nữa, chính là người vừa nói câu "Thời đại này còn có người viết tay sao".
Kết quả này làm hắn kinh ngạc một phen, hít ngụm khí lạnh, vừa đánh giá cô vừa nói: "Cô giỏi đấy... Xem trình độ như vậy, cô là tác giả mạng sao?"
Tạ Thanh nhìn hắn: “Không phải. Thời gian quá gấp nên chỉ có thể tùy tiện viết thôi."
Lúc mấy người rời biệt thự, những người khác đều cố tình đánh giá Tạ Thanh, có nhiều người kinh ngạc cô dựa vào bản thảo viết tay vậy mà cũng có thể thông qua, còn có nhiều người cảm thấy đáp án "Tùy tiện viết thôi" của cô vô cùng giả tạo.
Mọi người rời đi các hướng khác nhau, có người đi từ cửa nam ra để chờ xe điện ngầm, có người đi cửa bắc tiện bắt xe. Tạ Thanh lại vào cửa hàng tiện lợi trong tiểu khu mua chai nước, lúc ra ngoài cũng chỉ còn mỗi mình cô.
Đi ngang qua bãi đỗ xe dưới tầng hầm trong tiểu khu, một Porsche màu đen chạy qua trước mặt. Tạ Thanh đi ở lối đi bộ nên không chú ý, xe Porsche phanh lại, hạ cửa sổ xe xuống: "Tạ tiểu thư?"
Tạ Thanh nhìn qua, cửa xe mở ra, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là quần tây màu đen tôn dáng chân dài.
Sau đó, là một người đàn ông chân dài có gương mặt ưa nhìn, mày kiếm mắt sáng, dáng người cao ngất, vai rộng eo tinh tế xuất hiện trước mặt cô. Diện mạo như vậy thường chỉ thấy trong tiểu thuyết, Tạ Thanh chưa bao giờ thấy ngoài đời thực.
Cô không khỏi ngẩn người, đối phương lễ phép vươn tay ra: "Chào cô, tôi là Lục Thành của Văn hóa Thành Thư. Mới vừa rồi tôi ở văn phòng Tống Mặc đã xem qua bản thảo và bản tóm tắt lý lịch của cô."
Giới thiệu ít lời mà nhiều ý làm cho Tạ Thanh biết vì sao hắn nhận ra mình... Trong tóm tắt lý lịch thường có ảnh chụp.
Cô gật đầu, cũng bắt tay hắn: “Chào anh.”
"Trong bản tóm tắt lý lịch cô không nói tới kinh nghiệm sáng tác." Lục Thành ngầm hứng thú vui vẻ đánh giá cô một phen, "Nhưng xem năng lực của cô, tôi cảm thấy cô hẳn đã từng sáng tác qua rồi. Bút danh của cô là gì?"
Vừa dứt lời, mày đẹp của cô nhăn lại, cảm thấy lần đầu tiên gặp mặt hỏi như vậy là quá không khách khí.
Lục Thành lại không thèm để ý, cười ra tiếng, nói: “Không liên quan tới công việc, chỉ là xuất phát từ lòng hiếu kỳ của người đọc mà thôi. Tạ tiểu thư nếu không muốn người ta biết, tôi cũng sẽ không hỏi nữa. Đương nhiên, đứng trên góc độ làm việc tôi cũng rất thưởng thức tài hoa của Tạ tiểu thư, nếu như Tạ tiểu thư cho tôi một cơ hội, chúng ta có thể thử hợp tác."
Sau khi Văn hóa Thành Thư phát hành mấy tác phẩm gây sốt thì trở nên rất nổi tiếng trong ngành, tác giả muốn ký hợp đồng không ít. Lục Thành nói như vậy ở trước mặt Tạ Thanh, mặc dù nhìn như thờ ơ nhưng trong lòng kỳ thật đã đoán chắc có thể nắm được cô trong lòng bàn tay.
Không nghĩ tới Tạ Thanh chỉ ngước mắt nghiêm túc nhìn anh, sau đó thành khẩn yêu cầu: "Vẫn là mong Lục tổng không nói cho người khác biết, tôi rất vất vả mới tìm được công việc viết hộ này."
Lục Thành thoáng ngẩn ra vì bị cự tuyệt, rất nhanh bình tĩnh lại, gật gật đầu.
Tạ Thanh trầm tĩnh mở miệng: “Ngọc Ly.”
“Ngọc trong “quỳnh lâu ngọc vũ [3]”, ly trong “ly lạc sơ sơ”.” [4]
[3] Lầu ngọc nhà quỳnh.
[4] Trích từ bài “Túc tân thị Từ Công điếm” của Dương Vạn Lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.