Chương 24: Cõng Nồi (4)
Khai Hoang
04/02/2023
May mà thiếu nữ bách hợp không lấy nốt viên Dung Huyết Đan này, Sở Hi Thanh rất sợ đối phương đổi ý, cho nên đã cầm Dung Huyết Đan lên rồi cho vào miệng luôn.
Hiệu quả của viên đan dược này rất tốt, không lâu sau, Sở Hi Thanh đã cảm thấy toàn thân nóng lên, lục phủ ngũ tạng và huyết mạch toàn thân đều trở nên nóng bỏng, từng tia chân nguyên bắt đầu sinh sôi trong cơ thể.
Cẩm y vệ hiển nhiên là đã tính toán thời gian từ trước, ngay sau khi Dung Huyết Đan phát huy dược hiệu, cánh cửa sổ thứ ba bỗng nhiên nô tung, ba bóng người có chiều cao khác nhau lao vào bên trong phòng như ác hổ mãnh long.
Sở Hi Thanh lợi dụng thị lực của Ưng Nhãn để quan sát, hắn phát hiện quán chủ Lôi Nguyên cũng nằm trong ba người đó, hai người còn lại thì mặc áo cá chuồn, khoác áo giáp che ngực, vừa nhìn đã biết là cao thủ cẩm y vệ.
Khí thế của ba người hung mãnh và bá đạo, những nơi bọn họ đi qua đều tan tác, tất cả giá sách và vách tường gỗ ngăn ở trước mặt bọn họ đều nát bấy.
Bọn họ ra tay cũng rất độc ác, nơi đi qua không còn người sống, bốn hung đồ vừa chạm mặt đã bị giết chết.
Ba người này liên thủ, giống như là một cơn bão táp lốc xoáy đang bay thẳng về phía vị ‘thuật sư’ kia.
Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn về phía bên kia, sau đó liền thu ánh mắt lại, hắn bắt đầu chú ý đến thuật sư chân chính đang ẩn giấu ở trong đám người kia.
Người này cực kỳ cảnh giác, khi vừa có biến cố thì đã vội vàng lùi về phía phòng thứ năm ở góc đông, tránh xa ba người quán chủ Lôi Nguyên.
Hắn vừa lùi vào cửa phòng, lập tức dùng hai tay bắt quyết, ý định thi triển pháp thuật.
Có điều, trong khoảnh khắc đó, một ánh đao màu đen lóng lánh và mãnh liệt đã xẹt qua cổ của hắn.
Trên mặt thuật sự hiện lên vẻ kinh hãi và không thể tin nổi, sau đó đầu của hắn liền trượt khỏi cổ, máu tươi bắn tung tóe.
Phía sau lưng hắn, thiếu nữ bách hợp nở một nụ cười đắc ý, tư thế tiêu sái mà quơ quơ thanh đao.
“Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông, cái này gọi là Huyết Phong Đạo cũng chỉ có vậy. . .”
Thiếu nữ bách hợp nói đến chỗ này, giọng nói lại im bặt.
Vẻ mặt nàng trở nên nghiêm túc, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía cửa.
“Ngũ phẩm hạ? Dưới trướng Lý Đạo Quy còn có một cao thủ như ngươi sao?”
Thiếu nữ bách hợp trực tiếp ném thanh đao trong tay xuống đất, toàn bộ thân thể đều hóa thành một đoàn khói xanh, lao thẳng về phía bên kia.
Cũng trong chớp mắt này, tên thanh niên độc nhãn kia đột nhiên lao vào. Hắn liếc mắt nhìn thi thể thuật sư, liền phát ra tiếng rít gào giận dữ, bóng người nhảy chồm lên như sói đói, đánh thẳng về phía đoàn khói xanh phiêu dật kia.
Bóng dáng của hai người đều vô cùng mau lẹ, vừa rơi xuống đất đã xuất hiện ở ngoài mười mấy trượng.
Thời điểm này, Sở Hi Thanh vừa mới nhảy xuống từ trên xà nhà, hắn có chút choáng váng mà nhìn thi thể trước mặt, sau đó mũi chân vẩy một cái, nắm thanh Nhạn Linh Đao dưới đất lên.
Có lẽ Thiếu nữ bách hợp là thuật võ song tu, cho nên không thể sử dụng pháp thuật khi đang cầm binh khí kim loại.
Sở Hi Thanh lại rất yêu thích thanh đao này, hắn có ý định giấu diếm thành Hắc Văn Phi Nhạn Đao này đi.
Nhưng Sở Hi Thanh vừa cầm vào chuôi đao, liền nhìn thấy hai bóng người to cao, cầm Phi Hoàng Nỗ lao vào trong phòng.
Hai người này đều nhìn thi thể trở trên mặt đất, sau đó mới nhìn về đao ở trong tay của Sở Hi Thanh, trong mắt đã tràn đầy giận dữ.
Trán Sở Hi Thanh nhất thời túa mồ hôi lạnh, lòng thầm nghĩ cái hiểu lầm này không dễ giải thích rồi.
Hắn nhân cơ hội đối phương còn chưa phản ứng, liền không nghĩ ngợi mà nhảy ra ngoài cửa sổ ở bên cạnh.
“Thật sự chết rồi! Là thằng con hoang kia. . .”
“Làm thịt hắn!”
Hai người kia tức giận gào thét, đồng thời lao về phía cửa sổ, nhắm thẳng Phi Hoàng Nỗ ở trong tay về phía Sở Hi Thanh.
Ngay sau đó, hàng trăm hàng ngàn mũi tên nỏ bé như ngón tay cái bay ra, bắn thẳng về phía của Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh chỉ cảm thấy tê cả da đầu khi nhìn thấy bóng tên đầy trời như châu chấu này, lòng ngực hắn đập thình thịch, giống như có một cái búa tạ nện thẳng vào trong lòng của hắn, đồng thời, một cảm giác run rẩy lan tràn toàn thân hắn.
Nhưng hắn càng sợ hãi càng tuyệt vọng, thì nội tâm lại càng trấn định và càng bình tĩnh hơn.
Sở Hi Thanh không do dự chút nào, hắn nuốt Thần Lực Đan vẫn luôn giấu ở trong miệng, đồng thời hai mắt trợn tròn, dùng Ưng Nhãn để nắm giữ quỹ tích của mỗi một mũi tên ngắn kia.
Trong khoảnh khắc này, tiềm lực toàn thân của hắn đã bùng nổ đến cực hạn.
Nhạn Linh Đao trong tay tùy ý qua lại, những ánh sáng màu đen lóe lên, chặn từng mũi từng mũi tên ngắn kia, có cái bị chém đứt, có cái bị gạt ra.
Sở Hi Thanh liều lĩnh, hắn đã xuất liên tục hai mươi bảy đao trong khoảnh khắc đó.
Bởi vì dùng tốc độ vượt quá cực hạn của bản thân, tay phải của hắn đã đau đớn như bị xé rách, tựa như cánh tay này sắp đứt rời rồi.
Nhưng mà những mũi tên ngắn nhiều như châu chấu kia vẫn phá tan ánh đao của hắn, tre già măng mọc mà bắn thẳng về phía mặt của hắn.
Ngay khi trái tim của Sở Hi Thanh đã lạnh lẽo như băng vì sợ hãi, một giọng nữ quen thuộc truyền vào trong tay của hắn.
“Tránh ra!”
Cái tiếng nói này tựa như chuông bạc, Sở Hi Thanh nghe vào lại càng như tiếng trời.
Bên cạnh hắn bỗng nhiên xuất hiện một thanh trọng kiếm, xoắn một cái ở giữa không trung rồi run lên, tức thì khuấy lên một trận cuồng phong, đánh bay tất cả những mũi tên ngắn kia ra chỗ khác.
Người này chính là Diệp Tri Thu, nàng lướt qua bên người Sở Hi Thanh, sau khi quét hết tất cả bóng tên, bóng người của nàng xông thẳng lên cửa sổ tầng thứ tư như một con báo cái.
Sở Hi Thanh cũng bình yên hạ xuống đất, hắn thuận thế lăn một vòng, hóa giải lực rơi từ không trung xuống.
Nhưng khi Sở Hi Thanh chuẩn bị đứng lên lần nữa, hắn lại cảm thấy hai chân như nhũn ra, tay chân cũng đang hơi run rẩy.
Loại cảm giác sợ hãi của việc sống sót sau tai nạn này, làm cho hắn không còn chút sức lực nào.
Giờ phút này, chung quanh truyền đến những tiếng ồn ào.
“Thuật sư bên trong chết rồi?”
“Không nổ, tất cả Bạo Viêm Phù đều không phát nổ.”
“Là tên nhóc tên Sở Hi Thanh kia làm? Hắn lại làm được thật.”
Theo những tiếng nghị luận này, tiếng bước chân và giáp sắt đã vang ầm ầm.
Sở Hi Thanh ngẩng đầu lên, chỉ thấy một đám cẩm y vệ võ trang đầy đủ đang tranh nhau nhảy vào bên trong Tàng Kinh Lâu.
Cùng lúc đó, trong tầm mắt của hắn, những bông pháo hoa kia lại nổ tưng bừng.
Hiệu quả của viên đan dược này rất tốt, không lâu sau, Sở Hi Thanh đã cảm thấy toàn thân nóng lên, lục phủ ngũ tạng và huyết mạch toàn thân đều trở nên nóng bỏng, từng tia chân nguyên bắt đầu sinh sôi trong cơ thể.
Cẩm y vệ hiển nhiên là đã tính toán thời gian từ trước, ngay sau khi Dung Huyết Đan phát huy dược hiệu, cánh cửa sổ thứ ba bỗng nhiên nô tung, ba bóng người có chiều cao khác nhau lao vào bên trong phòng như ác hổ mãnh long.
Sở Hi Thanh lợi dụng thị lực của Ưng Nhãn để quan sát, hắn phát hiện quán chủ Lôi Nguyên cũng nằm trong ba người đó, hai người còn lại thì mặc áo cá chuồn, khoác áo giáp che ngực, vừa nhìn đã biết là cao thủ cẩm y vệ.
Khí thế của ba người hung mãnh và bá đạo, những nơi bọn họ đi qua đều tan tác, tất cả giá sách và vách tường gỗ ngăn ở trước mặt bọn họ đều nát bấy.
Bọn họ ra tay cũng rất độc ác, nơi đi qua không còn người sống, bốn hung đồ vừa chạm mặt đã bị giết chết.
Ba người này liên thủ, giống như là một cơn bão táp lốc xoáy đang bay thẳng về phía vị ‘thuật sư’ kia.
Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn về phía bên kia, sau đó liền thu ánh mắt lại, hắn bắt đầu chú ý đến thuật sư chân chính đang ẩn giấu ở trong đám người kia.
Người này cực kỳ cảnh giác, khi vừa có biến cố thì đã vội vàng lùi về phía phòng thứ năm ở góc đông, tránh xa ba người quán chủ Lôi Nguyên.
Hắn vừa lùi vào cửa phòng, lập tức dùng hai tay bắt quyết, ý định thi triển pháp thuật.
Có điều, trong khoảnh khắc đó, một ánh đao màu đen lóng lánh và mãnh liệt đã xẹt qua cổ của hắn.
Trên mặt thuật sự hiện lên vẻ kinh hãi và không thể tin nổi, sau đó đầu của hắn liền trượt khỏi cổ, máu tươi bắn tung tóe.
Phía sau lưng hắn, thiếu nữ bách hợp nở một nụ cười đắc ý, tư thế tiêu sái mà quơ quơ thanh đao.
“Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông, cái này gọi là Huyết Phong Đạo cũng chỉ có vậy. . .”
Thiếu nữ bách hợp nói đến chỗ này, giọng nói lại im bặt.
Vẻ mặt nàng trở nên nghiêm túc, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía cửa.
“Ngũ phẩm hạ? Dưới trướng Lý Đạo Quy còn có một cao thủ như ngươi sao?”
Thiếu nữ bách hợp trực tiếp ném thanh đao trong tay xuống đất, toàn bộ thân thể đều hóa thành một đoàn khói xanh, lao thẳng về phía bên kia.
Cũng trong chớp mắt này, tên thanh niên độc nhãn kia đột nhiên lao vào. Hắn liếc mắt nhìn thi thể thuật sư, liền phát ra tiếng rít gào giận dữ, bóng người nhảy chồm lên như sói đói, đánh thẳng về phía đoàn khói xanh phiêu dật kia.
Bóng dáng của hai người đều vô cùng mau lẹ, vừa rơi xuống đất đã xuất hiện ở ngoài mười mấy trượng.
Thời điểm này, Sở Hi Thanh vừa mới nhảy xuống từ trên xà nhà, hắn có chút choáng váng mà nhìn thi thể trước mặt, sau đó mũi chân vẩy một cái, nắm thanh Nhạn Linh Đao dưới đất lên.
Có lẽ Thiếu nữ bách hợp là thuật võ song tu, cho nên không thể sử dụng pháp thuật khi đang cầm binh khí kim loại.
Sở Hi Thanh lại rất yêu thích thanh đao này, hắn có ý định giấu diếm thành Hắc Văn Phi Nhạn Đao này đi.
Nhưng Sở Hi Thanh vừa cầm vào chuôi đao, liền nhìn thấy hai bóng người to cao, cầm Phi Hoàng Nỗ lao vào trong phòng.
Hai người này đều nhìn thi thể trở trên mặt đất, sau đó mới nhìn về đao ở trong tay của Sở Hi Thanh, trong mắt đã tràn đầy giận dữ.
Trán Sở Hi Thanh nhất thời túa mồ hôi lạnh, lòng thầm nghĩ cái hiểu lầm này không dễ giải thích rồi.
Hắn nhân cơ hội đối phương còn chưa phản ứng, liền không nghĩ ngợi mà nhảy ra ngoài cửa sổ ở bên cạnh.
“Thật sự chết rồi! Là thằng con hoang kia. . .”
“Làm thịt hắn!”
Hai người kia tức giận gào thét, đồng thời lao về phía cửa sổ, nhắm thẳng Phi Hoàng Nỗ ở trong tay về phía Sở Hi Thanh.
Ngay sau đó, hàng trăm hàng ngàn mũi tên nỏ bé như ngón tay cái bay ra, bắn thẳng về phía của Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh chỉ cảm thấy tê cả da đầu khi nhìn thấy bóng tên đầy trời như châu chấu này, lòng ngực hắn đập thình thịch, giống như có một cái búa tạ nện thẳng vào trong lòng của hắn, đồng thời, một cảm giác run rẩy lan tràn toàn thân hắn.
Nhưng hắn càng sợ hãi càng tuyệt vọng, thì nội tâm lại càng trấn định và càng bình tĩnh hơn.
Sở Hi Thanh không do dự chút nào, hắn nuốt Thần Lực Đan vẫn luôn giấu ở trong miệng, đồng thời hai mắt trợn tròn, dùng Ưng Nhãn để nắm giữ quỹ tích của mỗi một mũi tên ngắn kia.
Trong khoảnh khắc này, tiềm lực toàn thân của hắn đã bùng nổ đến cực hạn.
Nhạn Linh Đao trong tay tùy ý qua lại, những ánh sáng màu đen lóe lên, chặn từng mũi từng mũi tên ngắn kia, có cái bị chém đứt, có cái bị gạt ra.
Sở Hi Thanh liều lĩnh, hắn đã xuất liên tục hai mươi bảy đao trong khoảnh khắc đó.
Bởi vì dùng tốc độ vượt quá cực hạn của bản thân, tay phải của hắn đã đau đớn như bị xé rách, tựa như cánh tay này sắp đứt rời rồi.
Nhưng mà những mũi tên ngắn nhiều như châu chấu kia vẫn phá tan ánh đao của hắn, tre già măng mọc mà bắn thẳng về phía mặt của hắn.
Ngay khi trái tim của Sở Hi Thanh đã lạnh lẽo như băng vì sợ hãi, một giọng nữ quen thuộc truyền vào trong tay của hắn.
“Tránh ra!”
Cái tiếng nói này tựa như chuông bạc, Sở Hi Thanh nghe vào lại càng như tiếng trời.
Bên cạnh hắn bỗng nhiên xuất hiện một thanh trọng kiếm, xoắn một cái ở giữa không trung rồi run lên, tức thì khuấy lên một trận cuồng phong, đánh bay tất cả những mũi tên ngắn kia ra chỗ khác.
Người này chính là Diệp Tri Thu, nàng lướt qua bên người Sở Hi Thanh, sau khi quét hết tất cả bóng tên, bóng người của nàng xông thẳng lên cửa sổ tầng thứ tư như một con báo cái.
Sở Hi Thanh cũng bình yên hạ xuống đất, hắn thuận thế lăn một vòng, hóa giải lực rơi từ không trung xuống.
Nhưng khi Sở Hi Thanh chuẩn bị đứng lên lần nữa, hắn lại cảm thấy hai chân như nhũn ra, tay chân cũng đang hơi run rẩy.
Loại cảm giác sợ hãi của việc sống sót sau tai nạn này, làm cho hắn không còn chút sức lực nào.
Giờ phút này, chung quanh truyền đến những tiếng ồn ào.
“Thuật sư bên trong chết rồi?”
“Không nổ, tất cả Bạo Viêm Phù đều không phát nổ.”
“Là tên nhóc tên Sở Hi Thanh kia làm? Hắn lại làm được thật.”
Theo những tiếng nghị luận này, tiếng bước chân và giáp sắt đã vang ầm ầm.
Sở Hi Thanh ngẩng đầu lên, chỉ thấy một đám cẩm y vệ võ trang đầy đủ đang tranh nhau nhảy vào bên trong Tàng Kinh Lâu.
Cùng lúc đó, trong tầm mắt của hắn, những bông pháo hoa kia lại nổ tưng bừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.