Bá Võ

Chương 37: Đồng Hành

Khai Hoang

09/02/2023

Sáng sớm hôm sau.

Khi Sở Hi Thanh tỉnh lại, cơn đau đến chết đi sống lại kia lại xuất hiện, làm cho hắn lăn lộn khắp nơi ở trên giường.

Lại là một đêm tràn đầy thu hoạch, đêm qua hắn ở trong mộng ba canh giờ, cũng luyện đao ba canh giờ.

Sở Hi Thanh không biết mệt mỏi, múa đao ít nhất bảy ngàn lần, tương đương với năm ngày luyện đao ở ngoài của hắn.

Tiếc là tỷ lệ thời gian ở trong mộng là một so với một, Sở Hi Thanh muốn luyện bao lâu thì phải ngủ bấy lâu.

Nhưng hắn còn phải sinh hoạt, còn phải kiếm bạc, không thể ngủ nhiều được.

Ngoài ra, hắn cũng không thể tu luyện Dưỡng Nguyên Công ở trong đó được, trong mộng hoàn toàn không thể uẩn dưỡng lực lượng Nguyên Dương.

Vì lẽ đó, sau khi Sở Hi Thanh tỉnh dậy liền đi đến sân sau, hắn ngồi khoanh chân ở trong sân, bắt đầu thổ nạp dưỡng khí ở dưới ánh mặt trời.

Hôm nay là ngày 30 tháng 7, là ngày ngừng mộc (nghỉ) của võ quán Chính Dương.

Tuy rằng Sở Hi Thanh không cần tham gia thể dục buổi sáng, nhưng nhất định phải luyện Dưỡng Nguyên Công.

Hắn chỉ còn thiếu bốn ngày tu luyện nữa là có thể đột phá rồi, nên đang rất chờ mong.

Sau đó, Sở Hi Thanh nghe theo lời dặn dò của Tào Hiên, hắn đi đến cửa hàng bánh bao ở phía đông bắc của võ quán, mua ba cái bánh bao quất.

Sở Hi Thanh không hiểu vì sao trên thế giới này lại có loại bánh bao trần bì này.

(trần bì là vỏ quýt vỏ quất phơi khô, là một vị thuốc)



Có điều, dựa theo lời giải thích của Tào Hiên, chỉ cần huynh muội bọn họ mua ba cái bánh bao quất đó, thì chính là người của cẩm y vệ.

Đêm qua, Sở Vân Vân kiên quyết phủ nhận chuyện nàng sở hữu Nghịch Thần Kỳ, cũng mờ mịt không hiểu chuyện “bảo tàng’ của Tần Mộc Ca, nàng suy đoán là người người mượn danh tiếng của Tần Mộc Ca để khuấy động mưa gió trong quận Tú Thủy, hòng mưu đồ thứ gì đó.

Sở Hi Thanh rất tán thành, bởi vậy cho rằng hai huynh muội bọn họ trở thành cẩm y vệ cũng sẽ có tác dụng.

Tình thế Nghịch Thần Kỳ chắc chắn sẽ mở rộng, võ quán Chính Dương thậm chí toàn bộ quận Tú Thủy sẽ trở thành trung tâm của cơn sóng gió này.

Tại thời điểm này, nếu như bọn họ vẫn chỉ là vô danh tiểu tốt ở trong giang hồ thì cũng thôi.

Nhưng phong ba trong Tàng Kinh Lâu, đã đẩy Sở Hi Thanh vào trong cơn sóng gió này rồi.

Hiện giờ, có thể nói hắn ở nơi đầu sóng ngọn gió, rất có thể sẽ bị tai bay vạ gió.

Sở Hi Thanh cho rằng bọn họ rất cần ôm một cái bắp đùi, cẩm y vệ là một vỏ bọc quan lại, có thể cải thiện tình cảnh của bọn họ.

Sở Vân Vân thì cảm thấy hứng thú với lương bổng của cẩm y vệ.

Dựa theo quy chế của triều đình Đại Ninh, một Tiểu kỳ quan cửu phẩm có lương bổng là bảy lượng bạc và bảy thạch gạo một tháng.

Phần lương bổng này vô cùng bèo bọt, muốn nuôi bản thân cũng khó.

Khi hai huynh muội bọn họ làm tiêu sư trong tiêu cục Tứ Thông, mỗi tháng đều có thể nhận được hơn hai mươi lượng bạc.

Vì lẽ đó, cẩm y vệ chưa bao giờ dựa vào tiền lương, đám Tiểu kỳ quan có thể kiếm chút dầu mỡ ở địa phương, mỗi tháng đều có thể kiếm được hơn năm mươi lượng bạc.

Hiện giờ, thân phận của bọn họ là nằm vùng, không có thực quyền, nên phần dầu mỡ này không có quan hệ gì với bọn họ.



Có điều, cẩm y vệ có hỗ trợ thêm cho nhân viên nằm vùng của mình, tính ra thì mỗi tháng hai huynh muội bọn họ sẽ nhận được tổng cộng bốn mươi lượng bạc từ cẩm y vệ, còn có thể lĩnh vài viên đan dược dành cho tu hành.

Đây cũng coi như là một khoản thu nhập lớn, hơn nữa còn là được cho không.

Chưởng quỹ cửa hàng bánh bao thấy Sở Hi Thanh mua ba cái bánh bao quất thì nhất thời nở nụ cười rất đáng yêu.

Hắn nhân lúc không có người ở chung quanh, nhỏ giọng nói với Sở Hi Thanh: “Ngày sau Sở gia chính là người mình rồi, Thiên Hộ đại nhân đã bàn giao, sau này ngài có chuyện gì thì có thể liên hệ với cửa hàng bánh bao Phúc Mãn Hương chúng ta là được. Phúc Mãn Hương chúng ta có bảy chi nhánh ở quận Tú Thủy, chứ không phải chỉ có mỗi cửa hàng này.”

“Nếu ngài có manh mối gì, có thể đến Phúc Mãn Hương mua ba cái bánh bao thịt dê, một cái bánh bao quất. Nếu như ngài gặp phải nguy hiểm, muốn cầu viện, thì có thể mua ba cái bánh bao nhân thịt rắn, thêm một cái bánh bao mướp đắng. Nếu như ngài muốn lĩnh lương bổng, có thể mua bốn lồng sủi cảo chưng thịt ly. . .”

Sở Hi Thanh cẩn thận lắng nghe, đồng thời âm thầm oán thầm.

Chẳng lẽ cái cửa hàng bánh bao này không bán mấy loại bánh bao bình thường sao?

Bánh bao thịt dê và bánh bao thịt rắn thì cũng thôi đi, lại còn bánh bao mướp đắng với sủi cảo chưng thịt ly nữa, thứ này có thể ăn thật sao?

Đây là người nào nghĩ ra vậy?

Thật sự làm khó mấy vị sư phụ làm bánh bao mà!

Sau khi Sở Hi Thanh rời khỏi cửa hàng bán bánh bao, hắn nhìn ba cái bánh bao quất ở trong tay, do dự một lát thì vẫn quyết định không lãng phí lương thực.

Chỉ là vừa cắn một cái, da mặt của hắn liền co rúm lại.

Mùi vị của cái bánh bao quất này thật sự là một lời khó nói hết.

Ngay khi Sở Hi Thanh nhìn quanh bốn phía, muốn ném hai cái bánh bao còn lại trong tay cho mấy con chó hoang, lại có một bàn tay ngọc thò ra, cướp lấy bánh bao ở trong tay của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bá Võ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook