Chương 30: Đường Tắt
Khai Hoang
07/02/2023
Sau khi Tào Hiên rời đi, Sở Hi Thanh ngồi trầm tư trên ghế gỗ một lát, sau đó hắn mới đứng dậy thu dọn bộ ấm trà ở trên bàn.
Trong sân không còn nhiều nước, Sở Hi Thanh đành phải cầm đòn gánh lên, đi ra giếng nước bên ngoài, gánh hai thùng nước về.
Tại thời điểm này, hắn liền cực kỳ nhớ nhung Sở Vân Vân đang cô đọng Linh Chủng ở đạo quan.
Không phải nhớ nàng vì nàng hay làm việc cu li, mà là vì Tạp Vật Viện này quá hẻo lánh, bốn phía yên tĩnh vắng vẻ, ở một mình quá quạnh quẽ.
Sở Hi Thanh thuận tiện quét dọn và vệ sinh hai gian phòng, sau đó mới đi rửa mặt, rồi mới leo lên giường của mình.
Hắn sử dụng một điểm võ đạo để đổi một lần ‘huấn luyện giả lập’ ở trong võ đạo bảo khố.
Trong mười một thương phẩm còn lại của võ đạo bảo khố, chí có thứ này làm cho hắn cảm thấy hứng thú.
Lúc trước, Sở Hi Thanh chỉ có mấy điểm võ đạo cho nên hắn không dám dùng.
Hiện giờ, hắn đã không còn lo lắng này, tuy rằng hắn vẫn chưa hiểu hoàn toàn về cách vận hành của cái điểm võ đạo này, nhưng đã có manh mối rồi.
Huống hồ, điểm võ đạo đã lên đến con số 26, có thể tiêu xài rồi.
Khoảnh khắc Sở Hi Thanh đổi thành công, hắn chỉ cảm thấy thần trí rung lên, thế giới trước mặt đã thay đổi.
Hắn đã đặt mình trong một quảng trường rộng lớn mênh mông bằng đá cẩm thạch.
Chiều dài và chiều rộng của quảng trường này phải hơn ngàn trượng là ít, ở giữa còn có một chùm sáng rất lớn màu trắng, trông rất bắt mắt.
Khi Sở Hi Thanh tập trung nhìn vào chùm sáng kia, trong đầu của hắn hiện lên một đoạn tin tức.
--Có tạm dừng liên hệ, kết thúc mộng cảnh giả lập hay không?
Sở Hi Thanh lại phóng tầm mắt nhìn bốn phía, phát hiện bên ngoài quảng trường có tầng tầng lớp lớp cung điện, chúng nó đều đang ẩn giấu trong mây mù, chỉ hiện một ít đường viền ra ngoài.
Sở Hi Thanh hơi suy ngẫm, rồi đi thẳng về phía đông.
Hắn muốn xem xem, rốt cuộc đám cung điện trong mây mù này có hình dáng như thế nào.
Nhưng mà sau đó hắn đã phát hiện một chuyện kỳ quái, mặc kệ hắn đi như thế nào thì cũng không thể rời khỏi khoảng cách 50 trượng quanh chùm sáng màu trắng kia.
Những cung điện kia ở ngay phía trước, nhưng lại không thể chạm tới.
Sở Hi Thanh bất đắc dĩ mà lắc đầu, đè dục vọng thăm dò của mình xuống.
Hắn đưa tay sờ về bên eo, chuẩn bị luyện đao, nhưng tay hắn lại sờ thấy một khoảng trống không.
Sở Hi Thanh trừng mắt nhìn qua, mới nghĩ đến có thể là Bách luyện Khinh cương đao của mình không thể đi vào giấc mộng.
Cũng đúng lúc này, vô số mây mù ở chung quanh đã tụ tập lại, chúng nó hóa thành một cái giá binh khí, từng cái từng cái xuất hiện ở trước mặt Sở Hi Thanh.
Trên đó xếp đầy đao thương kiếm kích, ám khí cung nỏ, đầy đủ tất cả mười tám món binh khí.
Mà mỗi một loại binh khí lại có hơn trăm loại lựa chọn khác nhau, ví dụ như đao, từ Thập luyện cương đao không đủ tư cách, cho đến Tế Nhật Đao cấp bậc nhất phẩm, có thể nói là không thiếu thứ gì cả.
Khi Sở Hi Thanh lấy một thanh Bách luyện Khinh cương đao ở trên giá binh khí xuống, những giá binh khí này lại biến hóa thành sương mù, giống như chưa từng tồn tại vậy.
Thanh Bách luyện Khinh cương đao này có xúc cảm lạnh lẽo, cảm giác, trọng lượng, hoa văn . . . tất cả đều giống hệt với thanh bội đao của hắn.
Sở Hi Thanh tấm tắc lấy làm kỳ lạ, không cách nào tin tưởng đây là đang nằm mơ.
Tiếp đó, hắn thu liễm tâm thần, bắt đầu luyện tập đao pháp.
Ngay chiều hôm mà hệ thống thức tỉnh, Sở Vân Vân đã điều chỉnh tư thế xuất đao cho hắn, nó có thể phát huy thiên phú khoái đao của hắn, nhưng hắn vẫn chưa kịp luyện tập.
Sở Hi Thanh bắt đầu luyện chiêu thức Không Huyệt Lai Phong đầu tiên.
Đây là thức rút đao của Truy Phong Đao Pháp, chiêu thức này rất đơn giản, không khác mấy với Rút Đao thuật và Cư Hợp thuật của Thích gia đao.
Chỉ là vận dụng nhiều chân nguyên, khiến cho tốc độ đao nhanh gấp nhiều lần.
Sở Hi Thanh bắt đầu tập luyện máy móc theo những gì Sở Vân Vân đã hướng dẫn, rút đao có nề có nếp có bài có bản, cứ rút ra tra vào như vậy.
Đối với đám võ tu cấp thấp như bọn họ, không cần cân nhắc quá nhiều biến hóa khi dùng đao.
Võ tu chém giết chỉ tính trong chớp mắt, nào có thời gian để suy nghĩ?
Tuyệt đại đa số thời gian, bọn họ đều dựa vào bản năng của thân thể.
Chỉ có bản năng của thân thể đủ để ứng phó với đại đa số tình hình khi chiến đấu, thì võ tu mới có thời gian suy nghĩ, làm thế nào để vận dụng võ đạo của bản thân hợp lý hơn.
Vì lẽ đó, hiện giờ Sở Hi Thanh chỉ cần làm hết sức để hóa đao thức thành bản năng của mình, hình thành trí nhớ bắp thịt.
Quá trình luyện tập cực kỳ khô khan, Sở Hi Thanh lại vui vẻ chịu đựng.
Trước kia, tố chất thân thể của hắn có hạn, mỗi ngày chỉ có thể luyện đao nửa canh giờ.
Vừa đến nửa canh giờ, Sở Hi Thanh sẽ cảm thấy trái tim mình đau đớn, tứ chi tê liệt, không thể tiếp tục nữa.
Mà bây giờ, Sở Hi Thanh đã luyện tập một canh giờ rồi mà vẫn không cảm thấy thân thể có gì khác thường cả.
Chỉ có thể lực và chân nguyên là vẫn tiêu hao một chút.
Sở Hi Thanh dần dần cảm thấy mệt mỏi, bắp thịt cũng hơi bủn rủn.
Hắn cần sử dụng toàn lực, mới có thể để đao thức duy trì tiêu chuẩn, không phát sinh biến hóa vì mệt mỏi.
Điều khiến Sở Hi Thanh vui mừng chính là, khi thể lực của hắn tiêu hao gần tám thành, thì không còn hạ xuống nữa.
Ánh mắt của hắn sáng ngời, hắn biết tập luyện hiệu quả nhất là khi thể lực cạn kiệt, bắp thịt uể oải, cũng là lúc phù hợp với tình hình chiến đấu nhất.
Sở Hi Thanh càng cảm thấy chờ mong, chờ mong khi bản thân mình tỉnh khỏi giấc mơ này.
Dựa theo tin tức được ghi chú của “Huấn luyện giả lập” này, hiệu quả huấn luyện và tu hành ở trong mơ cũng tương đồng với hiệu quả tu hành và huấn luyện ở ngoài đời thực, mà lại không tiêu hao thể lực, không tiêu hao tinh thần.
Nhưng không biết hiệu quả này sẽ được thể hiện bằng phương thức nào?
Trong sân không còn nhiều nước, Sở Hi Thanh đành phải cầm đòn gánh lên, đi ra giếng nước bên ngoài, gánh hai thùng nước về.
Tại thời điểm này, hắn liền cực kỳ nhớ nhung Sở Vân Vân đang cô đọng Linh Chủng ở đạo quan.
Không phải nhớ nàng vì nàng hay làm việc cu li, mà là vì Tạp Vật Viện này quá hẻo lánh, bốn phía yên tĩnh vắng vẻ, ở một mình quá quạnh quẽ.
Sở Hi Thanh thuận tiện quét dọn và vệ sinh hai gian phòng, sau đó mới đi rửa mặt, rồi mới leo lên giường của mình.
Hắn sử dụng một điểm võ đạo để đổi một lần ‘huấn luyện giả lập’ ở trong võ đạo bảo khố.
Trong mười một thương phẩm còn lại của võ đạo bảo khố, chí có thứ này làm cho hắn cảm thấy hứng thú.
Lúc trước, Sở Hi Thanh chỉ có mấy điểm võ đạo cho nên hắn không dám dùng.
Hiện giờ, hắn đã không còn lo lắng này, tuy rằng hắn vẫn chưa hiểu hoàn toàn về cách vận hành của cái điểm võ đạo này, nhưng đã có manh mối rồi.
Huống hồ, điểm võ đạo đã lên đến con số 26, có thể tiêu xài rồi.
Khoảnh khắc Sở Hi Thanh đổi thành công, hắn chỉ cảm thấy thần trí rung lên, thế giới trước mặt đã thay đổi.
Hắn đã đặt mình trong một quảng trường rộng lớn mênh mông bằng đá cẩm thạch.
Chiều dài và chiều rộng của quảng trường này phải hơn ngàn trượng là ít, ở giữa còn có một chùm sáng rất lớn màu trắng, trông rất bắt mắt.
Khi Sở Hi Thanh tập trung nhìn vào chùm sáng kia, trong đầu của hắn hiện lên một đoạn tin tức.
--Có tạm dừng liên hệ, kết thúc mộng cảnh giả lập hay không?
Sở Hi Thanh lại phóng tầm mắt nhìn bốn phía, phát hiện bên ngoài quảng trường có tầng tầng lớp lớp cung điện, chúng nó đều đang ẩn giấu trong mây mù, chỉ hiện một ít đường viền ra ngoài.
Sở Hi Thanh hơi suy ngẫm, rồi đi thẳng về phía đông.
Hắn muốn xem xem, rốt cuộc đám cung điện trong mây mù này có hình dáng như thế nào.
Nhưng mà sau đó hắn đã phát hiện một chuyện kỳ quái, mặc kệ hắn đi như thế nào thì cũng không thể rời khỏi khoảng cách 50 trượng quanh chùm sáng màu trắng kia.
Những cung điện kia ở ngay phía trước, nhưng lại không thể chạm tới.
Sở Hi Thanh bất đắc dĩ mà lắc đầu, đè dục vọng thăm dò của mình xuống.
Hắn đưa tay sờ về bên eo, chuẩn bị luyện đao, nhưng tay hắn lại sờ thấy một khoảng trống không.
Sở Hi Thanh trừng mắt nhìn qua, mới nghĩ đến có thể là Bách luyện Khinh cương đao của mình không thể đi vào giấc mộng.
Cũng đúng lúc này, vô số mây mù ở chung quanh đã tụ tập lại, chúng nó hóa thành một cái giá binh khí, từng cái từng cái xuất hiện ở trước mặt Sở Hi Thanh.
Trên đó xếp đầy đao thương kiếm kích, ám khí cung nỏ, đầy đủ tất cả mười tám món binh khí.
Mà mỗi một loại binh khí lại có hơn trăm loại lựa chọn khác nhau, ví dụ như đao, từ Thập luyện cương đao không đủ tư cách, cho đến Tế Nhật Đao cấp bậc nhất phẩm, có thể nói là không thiếu thứ gì cả.
Khi Sở Hi Thanh lấy một thanh Bách luyện Khinh cương đao ở trên giá binh khí xuống, những giá binh khí này lại biến hóa thành sương mù, giống như chưa từng tồn tại vậy.
Thanh Bách luyện Khinh cương đao này có xúc cảm lạnh lẽo, cảm giác, trọng lượng, hoa văn . . . tất cả đều giống hệt với thanh bội đao của hắn.
Sở Hi Thanh tấm tắc lấy làm kỳ lạ, không cách nào tin tưởng đây là đang nằm mơ.
Tiếp đó, hắn thu liễm tâm thần, bắt đầu luyện tập đao pháp.
Ngay chiều hôm mà hệ thống thức tỉnh, Sở Vân Vân đã điều chỉnh tư thế xuất đao cho hắn, nó có thể phát huy thiên phú khoái đao của hắn, nhưng hắn vẫn chưa kịp luyện tập.
Sở Hi Thanh bắt đầu luyện chiêu thức Không Huyệt Lai Phong đầu tiên.
Đây là thức rút đao của Truy Phong Đao Pháp, chiêu thức này rất đơn giản, không khác mấy với Rút Đao thuật và Cư Hợp thuật của Thích gia đao.
Chỉ là vận dụng nhiều chân nguyên, khiến cho tốc độ đao nhanh gấp nhiều lần.
Sở Hi Thanh bắt đầu tập luyện máy móc theo những gì Sở Vân Vân đã hướng dẫn, rút đao có nề có nếp có bài có bản, cứ rút ra tra vào như vậy.
Đối với đám võ tu cấp thấp như bọn họ, không cần cân nhắc quá nhiều biến hóa khi dùng đao.
Võ tu chém giết chỉ tính trong chớp mắt, nào có thời gian để suy nghĩ?
Tuyệt đại đa số thời gian, bọn họ đều dựa vào bản năng của thân thể.
Chỉ có bản năng của thân thể đủ để ứng phó với đại đa số tình hình khi chiến đấu, thì võ tu mới có thời gian suy nghĩ, làm thế nào để vận dụng võ đạo của bản thân hợp lý hơn.
Vì lẽ đó, hiện giờ Sở Hi Thanh chỉ cần làm hết sức để hóa đao thức thành bản năng của mình, hình thành trí nhớ bắp thịt.
Quá trình luyện tập cực kỳ khô khan, Sở Hi Thanh lại vui vẻ chịu đựng.
Trước kia, tố chất thân thể của hắn có hạn, mỗi ngày chỉ có thể luyện đao nửa canh giờ.
Vừa đến nửa canh giờ, Sở Hi Thanh sẽ cảm thấy trái tim mình đau đớn, tứ chi tê liệt, không thể tiếp tục nữa.
Mà bây giờ, Sở Hi Thanh đã luyện tập một canh giờ rồi mà vẫn không cảm thấy thân thể có gì khác thường cả.
Chỉ có thể lực và chân nguyên là vẫn tiêu hao một chút.
Sở Hi Thanh dần dần cảm thấy mệt mỏi, bắp thịt cũng hơi bủn rủn.
Hắn cần sử dụng toàn lực, mới có thể để đao thức duy trì tiêu chuẩn, không phát sinh biến hóa vì mệt mỏi.
Điều khiến Sở Hi Thanh vui mừng chính là, khi thể lực của hắn tiêu hao gần tám thành, thì không còn hạ xuống nữa.
Ánh mắt của hắn sáng ngời, hắn biết tập luyện hiệu quả nhất là khi thể lực cạn kiệt, bắp thịt uể oải, cũng là lúc phù hợp với tình hình chiến đấu nhất.
Sở Hi Thanh càng cảm thấy chờ mong, chờ mong khi bản thân mình tỉnh khỏi giấc mơ này.
Dựa theo tin tức được ghi chú của “Huấn luyện giả lập” này, hiệu quả huấn luyện và tu hành ở trong mơ cũng tương đồng với hiệu quả tu hành và huấn luyện ở ngoài đời thực, mà lại không tiêu hao thể lực, không tiêu hao tinh thần.
Nhưng không biết hiệu quả này sẽ được thể hiện bằng phương thức nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.