Chương 27: Số Phận
Khai Hoang
06/02/2023
Đêm khuya.
Trên sông Thần Tú, một bóng người nhuốm máu vội vàng chạy trên mặt sông, nhanh chóng chạy trốn dưới sự yểm trợ của bóng đêm.
Hắn lặng yên không một tiếng động mà lao đến trước một chiếc thuyền hoa cỡ lớn ở giữa sông, rồi lập tức ngự không nhảy lên, lặng lẽ rơi vào một phòng ở trên tầng thứ ba của thuyền hoa.
Bên trong phòng này chỉ có hai ngọn nến, ánh nến chập chờn dưới những cơn gió sông.
Một gương mặt thanh tú tuấn lãng và không có bất cứ huyết sắc nào xuất hiện ở dưới ánh nến.
Đó chính là Huyết Phong Kiếm – Lý Đạo Quy, cái mũ màu đỏ trên đầu hắn đã biến mất, mái tóc đen ngổn ngang ở phía sau lưng.
Bộ đồng phục đệ tử nội môn màu xanh cũng xuất hiện mười mấy cái lỗ, máu nhuộm đầy áo.
Lý Đạo Quy vừa bước vào thuyền hoa, liền cởi áo ở nửa trên xuống, rồi bắt đầu tự xử lý vết thương, sau đó hỏi dò một người khác ở trong phòng.
“Tình hình thế nào? Có mấy người trốn được?”
“Ngoại trừ kiếm chủ, chỉ có sáu người trốn được.”
Người trả lời là một thiếu niên mặc áo đỏ, mũi ưng mắt sâu, khí chất âm lãnh, hắn ngồi ở bên kia của chiếc bàn vuông, sắc mặt trắng bệch, biểu hiện ủ rũ: “Dưới thất phẩm, không có ai sống sót, cấp độ thất phẩm cũng chết hai người.”
Lý Đạo Quy đang xoa thuốc vào vết thương do đao chém ở trước ngực, khi hắn nghe thấy hai chữ ‘sáu người’, liền ầm một tiếng, bình thuốc trong tay hắn đã biến thành phấn vụn.
“Tào Hiên!”
Lý Đạo Quy cắn chặt răng, quai hàm phập phồng, sắc mặt âm trầm như nước: “Người này tính toán rất sâu, chúng ta liều sống liều chết vì manh mối Nghịch Thần Kỳ, kết quả lại để kẻ này được lợi. Có điều, kẻ cầm đầu vẫn là tạp chủng đã giết thuật sư của chúng ta, đã điều tra được thân phận của kẻ này chưa?”
“Thuộc hạ đã hỏi thăm được, người này tên là Sở Hi Thanh, là một đệ tử nội môn mới thăng cấp của võ quán Chính Dương, am hiểu khoái đao.”
Thiếu niên mặc huyết y lộ vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị: “Chỉ cần cẩm y vệ hơi buông lỏng, ta sẽ mang đầu của kẻ này về cho Kiếm Chủ. . .”
Hắn vừa nói xong, lại có một bóng người lướt vào từ ngoài cửa sổ.
“Sở Hi Thanh cái gì? Các người tìm nhầm người rồi.” Đây là một thanh niên độc nhãn đeo trùm mắt, hắn hừ một tiếng, giọng nói âm trầm: “Người giết chết thuật sư là một tiện phụ tinh thông pháp thuật, chứ không phải là một đệ tử nội môn của võ quán Chính Dương.”
“Tiện phụ? Nữ nhân?”
Hai người Lý Đạo Quy và thiếu niên mặc huyết y đều liếc mắt nhìn nhau một chút, đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
“Đây là ta tận mắt nhìn thấy.” Vết thương của thiếu niên độc nhãn cũng không nhẹ, hắn cũng xé vạt áo ra, mặt không đổi sắc mà rút từng mũi từng mũi tên ở trên người xuống.
“Nữ tử này, tuổi chưa đến mười lăm, một thân tu vị đã đến cảnh giới thất phẩm, mà lại là thuật võ song tu, lại biết thuật pháp chạy trốn. Ta đuổi một lúc mà không thể làm gì nàng. Tình hình khi đó rất ác liệt, ta sợ bị rơi vào trùng vây, cho nên không đuổi theo nữa.”
Lý Đạo Quy không khỏi nhíu chặt mày: “Thuật võ song tu? Ngươi vẽ diện mạo của nữ nhân này ra, ta tìm người thăm dò thân phận của nữ nhân này. Tay nữ nhân này nhiễm máu của hai mươi bảy người Huyết Phong Đạo chúng ta, không chém thành muôn mảnh thì khó tiêu hận trong lòng ta. Còn về phần Sở Hi Thanh kia. . .”
Hắn thản nhiên như không mà dùng gao găm móc mấy cây ngân châm ở trên người ra: “Huyết Phong Đạo chúng ta, xưa nay vẫn luôn nói lời giữ lời, nếu như đã nói trong một tháng sẽ lấy mạng chó của hắn, vậy chắc chắn sẽ không đợi đến tháng sau.”
“Vấn đề bây giờ là, trong và ngoài quận Tú Thủy đều đang gióng trống khua chiêng tìm kiếm chúng ta, nơi này không thể ở lâu. Một cửu phẩm hạ nho nhỏ, không đáng để chúng ta mạo hiểm, Huyết Y, ngày kia ngươi đến chợ đen Giang Bắc một chuyến, nhân tiện lấy hai trăm lượng bạc để treo thưởng đi.”
Thiếu niên mặc huyết y nghe xong, trên mặt hiện vẻ ngượng ngùng: “Kiểm chủ, chúng ta đã không còn tiền.”
Lý Đạo Quy nghe vậy thì kinh ngạc: “Làm sao lại không còn tiền? Nửa tháng trước chúng ta mới cướp một chiếc tàu buôn cơ mà.”
Thiếu niên mặc huyết y cười khổ, lấy một tấm Bạo Viêm Phù nhăn nheo ra: “Kiếm chủ, ngài nói lần này chúng ta phải làm lớn một chút, càng nhiều Bạo Viêm Phù càng tốt, tốt nhất là thổi bay cả tòa Tàng Kinh Lâu của bọn họ luôn.”
Sắc mặt Lý Đạo Quy không khỏi biến ảo không ngừng: “Vậy thì tám mươi lượng! Ngươi đừng nói với ta là, ngay cả tám mươi lượng cũng không có chứ?”
Tám mươi lượng bạc, là kim ngạch thấp nhất khi treo thưởng ở chợ đen Giang Bắc.
Thiếu niên mặc huyết y chỉ có thể móc một túi tiền từ trong ống tay áo ra, đồng thời nhìn về phía Lý Đạo Quy với ánh mắt vô tội.
Lý Đạo Quy quét mắt nhìn túi tiền này một chút, ước chừng chỗ này còn không đủ mười lượng bạc.
Lúc này, đúng lúc có một luồng gió nhẹ phất qua bên ngoài cửa sổ, phát ra những tiếng rít vang.
Lý Đạo Quy cảm giác bầu không khí trong phòng có chút bi thương.
Hắn khẽ thở dài một tiếng: “Nếu như tiền bạc không thuận, tạm thời để tên đó sống thêm vài hôm.”
Coi như tên tạp chủng này may mắn!
Trên sông Thần Tú, một bóng người nhuốm máu vội vàng chạy trên mặt sông, nhanh chóng chạy trốn dưới sự yểm trợ của bóng đêm.
Hắn lặng yên không một tiếng động mà lao đến trước một chiếc thuyền hoa cỡ lớn ở giữa sông, rồi lập tức ngự không nhảy lên, lặng lẽ rơi vào một phòng ở trên tầng thứ ba của thuyền hoa.
Bên trong phòng này chỉ có hai ngọn nến, ánh nến chập chờn dưới những cơn gió sông.
Một gương mặt thanh tú tuấn lãng và không có bất cứ huyết sắc nào xuất hiện ở dưới ánh nến.
Đó chính là Huyết Phong Kiếm – Lý Đạo Quy, cái mũ màu đỏ trên đầu hắn đã biến mất, mái tóc đen ngổn ngang ở phía sau lưng.
Bộ đồng phục đệ tử nội môn màu xanh cũng xuất hiện mười mấy cái lỗ, máu nhuộm đầy áo.
Lý Đạo Quy vừa bước vào thuyền hoa, liền cởi áo ở nửa trên xuống, rồi bắt đầu tự xử lý vết thương, sau đó hỏi dò một người khác ở trong phòng.
“Tình hình thế nào? Có mấy người trốn được?”
“Ngoại trừ kiếm chủ, chỉ có sáu người trốn được.”
Người trả lời là một thiếu niên mặc áo đỏ, mũi ưng mắt sâu, khí chất âm lãnh, hắn ngồi ở bên kia của chiếc bàn vuông, sắc mặt trắng bệch, biểu hiện ủ rũ: “Dưới thất phẩm, không có ai sống sót, cấp độ thất phẩm cũng chết hai người.”
Lý Đạo Quy đang xoa thuốc vào vết thương do đao chém ở trước ngực, khi hắn nghe thấy hai chữ ‘sáu người’, liền ầm một tiếng, bình thuốc trong tay hắn đã biến thành phấn vụn.
“Tào Hiên!”
Lý Đạo Quy cắn chặt răng, quai hàm phập phồng, sắc mặt âm trầm như nước: “Người này tính toán rất sâu, chúng ta liều sống liều chết vì manh mối Nghịch Thần Kỳ, kết quả lại để kẻ này được lợi. Có điều, kẻ cầm đầu vẫn là tạp chủng đã giết thuật sư của chúng ta, đã điều tra được thân phận của kẻ này chưa?”
“Thuộc hạ đã hỏi thăm được, người này tên là Sở Hi Thanh, là một đệ tử nội môn mới thăng cấp của võ quán Chính Dương, am hiểu khoái đao.”
Thiếu niên mặc huyết y lộ vẻ lạnh lùng và nghiêm nghị: “Chỉ cần cẩm y vệ hơi buông lỏng, ta sẽ mang đầu của kẻ này về cho Kiếm Chủ. . .”
Hắn vừa nói xong, lại có một bóng người lướt vào từ ngoài cửa sổ.
“Sở Hi Thanh cái gì? Các người tìm nhầm người rồi.” Đây là một thanh niên độc nhãn đeo trùm mắt, hắn hừ một tiếng, giọng nói âm trầm: “Người giết chết thuật sư là một tiện phụ tinh thông pháp thuật, chứ không phải là một đệ tử nội môn của võ quán Chính Dương.”
“Tiện phụ? Nữ nhân?”
Hai người Lý Đạo Quy và thiếu niên mặc huyết y đều liếc mắt nhìn nhau một chút, đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
“Đây là ta tận mắt nhìn thấy.” Vết thương của thiếu niên độc nhãn cũng không nhẹ, hắn cũng xé vạt áo ra, mặt không đổi sắc mà rút từng mũi từng mũi tên ở trên người xuống.
“Nữ tử này, tuổi chưa đến mười lăm, một thân tu vị đã đến cảnh giới thất phẩm, mà lại là thuật võ song tu, lại biết thuật pháp chạy trốn. Ta đuổi một lúc mà không thể làm gì nàng. Tình hình khi đó rất ác liệt, ta sợ bị rơi vào trùng vây, cho nên không đuổi theo nữa.”
Lý Đạo Quy không khỏi nhíu chặt mày: “Thuật võ song tu? Ngươi vẽ diện mạo của nữ nhân này ra, ta tìm người thăm dò thân phận của nữ nhân này. Tay nữ nhân này nhiễm máu của hai mươi bảy người Huyết Phong Đạo chúng ta, không chém thành muôn mảnh thì khó tiêu hận trong lòng ta. Còn về phần Sở Hi Thanh kia. . .”
Hắn thản nhiên như không mà dùng gao găm móc mấy cây ngân châm ở trên người ra: “Huyết Phong Đạo chúng ta, xưa nay vẫn luôn nói lời giữ lời, nếu như đã nói trong một tháng sẽ lấy mạng chó của hắn, vậy chắc chắn sẽ không đợi đến tháng sau.”
“Vấn đề bây giờ là, trong và ngoài quận Tú Thủy đều đang gióng trống khua chiêng tìm kiếm chúng ta, nơi này không thể ở lâu. Một cửu phẩm hạ nho nhỏ, không đáng để chúng ta mạo hiểm, Huyết Y, ngày kia ngươi đến chợ đen Giang Bắc một chuyến, nhân tiện lấy hai trăm lượng bạc để treo thưởng đi.”
Thiếu niên mặc huyết y nghe xong, trên mặt hiện vẻ ngượng ngùng: “Kiểm chủ, chúng ta đã không còn tiền.”
Lý Đạo Quy nghe vậy thì kinh ngạc: “Làm sao lại không còn tiền? Nửa tháng trước chúng ta mới cướp một chiếc tàu buôn cơ mà.”
Thiếu niên mặc huyết y cười khổ, lấy một tấm Bạo Viêm Phù nhăn nheo ra: “Kiếm chủ, ngài nói lần này chúng ta phải làm lớn một chút, càng nhiều Bạo Viêm Phù càng tốt, tốt nhất là thổi bay cả tòa Tàng Kinh Lâu của bọn họ luôn.”
Sắc mặt Lý Đạo Quy không khỏi biến ảo không ngừng: “Vậy thì tám mươi lượng! Ngươi đừng nói với ta là, ngay cả tám mươi lượng cũng không có chứ?”
Tám mươi lượng bạc, là kim ngạch thấp nhất khi treo thưởng ở chợ đen Giang Bắc.
Thiếu niên mặc huyết y chỉ có thể móc một túi tiền từ trong ống tay áo ra, đồng thời nhìn về phía Lý Đạo Quy với ánh mắt vô tội.
Lý Đạo Quy quét mắt nhìn túi tiền này một chút, ước chừng chỗ này còn không đủ mười lượng bạc.
Lúc này, đúng lúc có một luồng gió nhẹ phất qua bên ngoài cửa sổ, phát ra những tiếng rít vang.
Lý Đạo Quy cảm giác bầu không khí trong phòng có chút bi thương.
Hắn khẽ thở dài một tiếng: “Nếu như tiền bạc không thuận, tạm thời để tên đó sống thêm vài hôm.”
Coi như tên tạp chủng này may mắn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.