Bà Xã, Anh Chỉ Cưng Chiều Em !
Chương 49
Royal Lam Lam
21/01/2017
Ánh đèn chói lòa, âm nhạc xập xình bên tai, tiếng la hét, tiếng reo hò, cả những tiếng hoan hô lẫn chê bai hòa quyện vào nhau.
"Nghiêm Đình Đình! Nghiêm Đình Đình!"
Người con gái trong bộ váy trắng xẻ tà trên sân khấu với đôi mắt sâu tĩnh lặng như nước nhẹ nhàng cười, cất tiếng hát. Cả khán phòng đều im lặng, chìm đắm vào những lời ca du dương, giọng hát trong vắt nhưng chứa đầy phiền muộn đó của cô.
Lam Tử Tuyết không ít lần nghe qua nhạc của Nghiêm Đình Đình nhưng chưa từng thấy cô dùng tâm trạng như vậy để hát. Có da diết, có nhớ thương, có ngọt ngào, là hồi ức một thời tươi đẹp, chỉ là đau lòng ẩn sâu trong đó vẫn bị cô nhìn ra.
"Trống vắng quá
Xung quanh em thật đáng sợ
Em chán ghét cảm giác này
Sự an toàn không thể cảm nhận
Những câu nói khiến em đau lòng đó
Vẫn là mỗi khi nhắm mắt không thể nào quên được
Để rồi nước mắt lại làm ướt gối
Có lẽ đối với người khác đó chẳng là gì cả
Nhưng ba năm dày vò đâu phải một khắc là quên được
Chỉ người trong cuộc mới có thể cảm thấu
Nỗi đau này đáng sợ đến nhường nào
Đến bao giờ mới có thể quên đi..."
Những người trong khán phòng đã bắt đầu chực khóc, Lam Tử Tuyết chỉ thấy buồn, lòng trĩu nặng, nhưng nước mắt không cách nào rơi xuống được. Đôi mắt cô chỉ không ngừng dõi theo ánh mắt của Nghiêm Đình Đình.
Cô không nhìn ra được cô ấy đang nhìn gì.
"Hân hạnh được gặp em! Chị là Nghiêm Đình Đình. Cứ gọi chị là Đình Đình là được rồi!"
Đến khi Nghiêm Đình Đình chân chính đứng trước mặt mình, đưa tay chào hỏi trước, Lam Tử Tuyết vẫn cứ như người mất hồn nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Đình Đình nhưng lại không bắt lấy bàn tay đang vươn ra của cô.
Nghiêm Đình Đình thấy vậy cũng chỉ mỉm cười, không chấp nhặt gì mà thu tay về, lại tiếp tục trò chuyện với cô.
"Em tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Lam Tử Tuyết cau mày, Nghiêm Đình Đình trước sau chỉ nói chuyện với một mình cô, không hề liếc mắt đến Tạ Phong đứng bên cạnh chứ đừng nói là nói chuyện với hắn.
Chẳng lẽ chỉ là do bản thân mình quá đa nghi sao? Thời gian cũng qua lâu như vậy rồi...
"Chào chị, em là Lam Tử Tuyết!" Lam Tử Tuyết bừng tỉnh, nở nụ cười xã giao trên mặt, lần này lại chủ động nắm lấy tay Nghiêm Đình Đình khiến cô hơi bất ngờ.
Hai người chẳng qua chỉ là lần đầu gặp mặt nhưng Nghiêm Đình Đình lại rất nhiệt tình trò chuyện với cô, Lam Tử Tuyết chẳng qua chỉ là vì phép lịch sự tối thiểu mà đối đáp nhưng Nghiêm Đình Đình lại không tỏ vẻ có gì phật ý, khác hẳn với suy nghĩ đại minh tinh của Lam Tử Tuyết.
Hơn nữa hai người còn là "người tình cũ" và "người tình mới".
Nhưng điều khiến Lam Tử Tuyết ngạc nhiên nhất chính là khi Nghiêm Đình Đình bị một người đàn ông anh tuấn, lịch lãm kéo đi còn đưa cho cô danh thiếp, nói sẽ liên lạc sau.
Lam Tử Tuyết nhìn tấm danh thiếp trên tay, sững người. Ban đầu sau khi kết thúc màn biểu diễn là chính cô một mực muốn kéo Tạ Phong đi tìm Nghiêm Đình Đình ở cánh gà, vậy mà lại gặp được Nghiêm Đình Đình thật, hơn nữa hai người còn nói chuyện rất lâu, bây giờ lại tin tưởng đến mức cho cô cả danh thiếp.
Danh thiếp này được làm rất đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, bên trên còn khắc chìm hình hoa tử đằng nở rộ trong gió. Trên danh thiếp có ghi rõ số di động, địa chỉ nhà, lại còn có địa chỉ studio. Nghiêm Đình Đình là ngôi sao hạng A mới nổi trong làng giải trí, đám fan cuồng của cô có thể xếp hàng dài. Nếu Lam Tử Tuyết đưa cho một trong số họ tấm danh thiếp này, chẳng phải Nghiêm Đình Đình sẽ bị khủng bố điện thoại đến chết sao?
Hai người là lần đầu gặp mặt, tại sao cô ấy lại tín nhiệm mình như vậy?
Lam Tử Tuyết không phát hiện bản thân ngày càng suy nghĩ nhiều, chỉ một sự rung động nhẹ cũng khiến cô nhíu mày đăm chiêu, còn cắn cắn môi đến đôi khi chảy cả máu.
"Em có nhìn nữa cũng không ăn nó được đâu!"
Tiếng Tạ Phong vừa vang lên tấm danh thiếp trong tay Lam Tử Tuyết đã mọc cánh bay thẳng vào thùng rác. Cô vẫn chưa kịp phản ứng đã bị nhấc bổng lên, rồi lại nhẹ nhàng "rơi" xuống giường, gương mặt hắn gần kề trong gang tấc. Hơi thở ấm nóng có phần gấp gáp hướng đến môi cô. Gương mặt Lam Tử Tuyết đỏ bừng, cô nhắm hờ mắt, nhẹ mở cánh môi nghênh đón nụ hôn kia.
"Chóc" một tiếng, Tạ Phong nhẹ hôn lên trán Lam Tử Tuyết, kéo chăn lên đắp ngang người cô.
"Ngủ ngon!"
"Nghiêm Đình Đình! Nghiêm Đình Đình!"
Người con gái trong bộ váy trắng xẻ tà trên sân khấu với đôi mắt sâu tĩnh lặng như nước nhẹ nhàng cười, cất tiếng hát. Cả khán phòng đều im lặng, chìm đắm vào những lời ca du dương, giọng hát trong vắt nhưng chứa đầy phiền muộn đó của cô.
Lam Tử Tuyết không ít lần nghe qua nhạc của Nghiêm Đình Đình nhưng chưa từng thấy cô dùng tâm trạng như vậy để hát. Có da diết, có nhớ thương, có ngọt ngào, là hồi ức một thời tươi đẹp, chỉ là đau lòng ẩn sâu trong đó vẫn bị cô nhìn ra.
"Trống vắng quá
Xung quanh em thật đáng sợ
Em chán ghét cảm giác này
Sự an toàn không thể cảm nhận
Những câu nói khiến em đau lòng đó
Vẫn là mỗi khi nhắm mắt không thể nào quên được
Để rồi nước mắt lại làm ướt gối
Có lẽ đối với người khác đó chẳng là gì cả
Nhưng ba năm dày vò đâu phải một khắc là quên được
Chỉ người trong cuộc mới có thể cảm thấu
Nỗi đau này đáng sợ đến nhường nào
Đến bao giờ mới có thể quên đi..."
Những người trong khán phòng đã bắt đầu chực khóc, Lam Tử Tuyết chỉ thấy buồn, lòng trĩu nặng, nhưng nước mắt không cách nào rơi xuống được. Đôi mắt cô chỉ không ngừng dõi theo ánh mắt của Nghiêm Đình Đình.
Cô không nhìn ra được cô ấy đang nhìn gì.
"Hân hạnh được gặp em! Chị là Nghiêm Đình Đình. Cứ gọi chị là Đình Đình là được rồi!"
Đến khi Nghiêm Đình Đình chân chính đứng trước mặt mình, đưa tay chào hỏi trước, Lam Tử Tuyết vẫn cứ như người mất hồn nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Đình Đình nhưng lại không bắt lấy bàn tay đang vươn ra của cô.
Nghiêm Đình Đình thấy vậy cũng chỉ mỉm cười, không chấp nhặt gì mà thu tay về, lại tiếp tục trò chuyện với cô.
"Em tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Lam Tử Tuyết cau mày, Nghiêm Đình Đình trước sau chỉ nói chuyện với một mình cô, không hề liếc mắt đến Tạ Phong đứng bên cạnh chứ đừng nói là nói chuyện với hắn.
Chẳng lẽ chỉ là do bản thân mình quá đa nghi sao? Thời gian cũng qua lâu như vậy rồi...
"Chào chị, em là Lam Tử Tuyết!" Lam Tử Tuyết bừng tỉnh, nở nụ cười xã giao trên mặt, lần này lại chủ động nắm lấy tay Nghiêm Đình Đình khiến cô hơi bất ngờ.
Hai người chẳng qua chỉ là lần đầu gặp mặt nhưng Nghiêm Đình Đình lại rất nhiệt tình trò chuyện với cô, Lam Tử Tuyết chẳng qua chỉ là vì phép lịch sự tối thiểu mà đối đáp nhưng Nghiêm Đình Đình lại không tỏ vẻ có gì phật ý, khác hẳn với suy nghĩ đại minh tinh của Lam Tử Tuyết.
Hơn nữa hai người còn là "người tình cũ" và "người tình mới".
Nhưng điều khiến Lam Tử Tuyết ngạc nhiên nhất chính là khi Nghiêm Đình Đình bị một người đàn ông anh tuấn, lịch lãm kéo đi còn đưa cho cô danh thiếp, nói sẽ liên lạc sau.
Lam Tử Tuyết nhìn tấm danh thiếp trên tay, sững người. Ban đầu sau khi kết thúc màn biểu diễn là chính cô một mực muốn kéo Tạ Phong đi tìm Nghiêm Đình Đình ở cánh gà, vậy mà lại gặp được Nghiêm Đình Đình thật, hơn nữa hai người còn nói chuyện rất lâu, bây giờ lại tin tưởng đến mức cho cô cả danh thiếp.
Danh thiếp này được làm rất đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, bên trên còn khắc chìm hình hoa tử đằng nở rộ trong gió. Trên danh thiếp có ghi rõ số di động, địa chỉ nhà, lại còn có địa chỉ studio. Nghiêm Đình Đình là ngôi sao hạng A mới nổi trong làng giải trí, đám fan cuồng của cô có thể xếp hàng dài. Nếu Lam Tử Tuyết đưa cho một trong số họ tấm danh thiếp này, chẳng phải Nghiêm Đình Đình sẽ bị khủng bố điện thoại đến chết sao?
Hai người là lần đầu gặp mặt, tại sao cô ấy lại tín nhiệm mình như vậy?
Lam Tử Tuyết không phát hiện bản thân ngày càng suy nghĩ nhiều, chỉ một sự rung động nhẹ cũng khiến cô nhíu mày đăm chiêu, còn cắn cắn môi đến đôi khi chảy cả máu.
"Em có nhìn nữa cũng không ăn nó được đâu!"
Tiếng Tạ Phong vừa vang lên tấm danh thiếp trong tay Lam Tử Tuyết đã mọc cánh bay thẳng vào thùng rác. Cô vẫn chưa kịp phản ứng đã bị nhấc bổng lên, rồi lại nhẹ nhàng "rơi" xuống giường, gương mặt hắn gần kề trong gang tấc. Hơi thở ấm nóng có phần gấp gáp hướng đến môi cô. Gương mặt Lam Tử Tuyết đỏ bừng, cô nhắm hờ mắt, nhẹ mở cánh môi nghênh đón nụ hôn kia.
"Chóc" một tiếng, Tạ Phong nhẹ hôn lên trán Lam Tử Tuyết, kéo chăn lên đắp ngang người cô.
"Ngủ ngon!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.