Bà Xã, Anh Chỉ Cưng Chiều Em !
Chương 55: Phần 2
Royal Lam Lam
25/02/2017
Tạ Phong không quan tâm đến việc mình dùng quá nhiều lực siết chặt cổ
tay Lam Tử Tuyết khiến cô đau đến ứa mồ hôi, một đường kéo cô vào văn
phòng của mình, ngay cả cửa cũng không đóng, trực tiếp áp sát cô lên
tường.
Da thịt chạm vào nơi mát lạnh khiến Lam Tử Tuyết bất giác run người, hai cổ tay bị Tạ Phong siết đến sắp rướm máu nhưng cô không giãy giụa, nói đúng hơn là chẳng có sức để giãy dụa, đôi mắt trong tĩnh lặng như hồ nước không một gợn sóng lặng lẽ nhìn hắn.
Tạ Phong thực sự tức giận, thật sự muốn tận tay bóp chết cô cho rồi. Ánh mắt hắn rực lửa, cánh tay càng lúc càng dùng lực, hắn muốn cho cô biết mình đang đối mặt với người nào, nhưng đôi mắt cô thực sự quá yên tĩnh, không một chút run sợ, bình thản đến kì lạ, đến nỗi ngoài tiếng thở dốc và tiếng tim đập liên hồi của bản thân ra, hắn chẳng nghe thấy gì khác.
“Nói cho rõ, em tới đây làm gì?” Tạ Phong tức giận đến nỗi vừa nói vừa thở ra lửa.
“Chủ tịch, ngài quên rồi sao? Tôi đến đây là để dự tuyển.” Lam Tử Tuyết không nhanh không chậm trả lời, dường như trước đây hai người chưa từng quen biết, càng không ở bên nhau lâu như vậy.
Lam Tử Tuyết cứ nghĩ với tính cách của hắn, nhất định sẽ băm cô ra làm trăm mảnh cho hả giận. Rõ ràng người mấy tháng trước yêu cầu hắn từng làm phiền mình là cô, người mấy tháng sau mặt dày đi tìm hắn cũng lại là cô. Bình sinh hắn ghét nhất người khác trêu đùa mình, lần này quả thực thảm rồi.
Thời gian có thể thay đổi một con người, nếu Lam Tử Tuyết có thể bình chân như vại mà đối mặt với sự chất vấn của Tạ Phong thì hắn cũng có thể, chỉ có điều không dễ dàng như vậy mà thôi.
Tạ Phong đột nhiên kéo khóe miệng, nhìn vào mắt cô, chẳng hiểu vì sao cô lại nhìn thấy vẻ mặt này của hắn còn đáng sợ hơn lúc nãy.
Rất đau thương.
“Tạ phu nhân, chẳng lẽ Tạ Nhạc nghèo đến nỗi không nuôi nỗi em sao, việc gì phải chạy đến đây?”
Lam Tử Tuyết nhất thời im lặng, cắn chặt môi, nhất quyết không để đôi mắt mình hiện lên bất kì tia căm phẫn nào, né tránh ánh mắt của hắn.
Không nghe thấy cô trả lời, Tạ Phong nhất thời cảm thấy chút chiến thắng nhưng lại chẳng hề vui vẻ. Ngoài dự liệu của cả hai người, hắn buông cô ra, chỉnh lại tay áo đã sớm nhăn nhúm, không đổi sắc mặt trầm giọng nói :
“Ngày mai bắt đầu đi làm lúc 8 giờ, đừng để tôi nhắc lại lần nữa.”
Lam Tử Tuyết ngơ ra một lúc, nhìn Tạ Phong chống hai tay lên bàn quay lưng lại với cô, cho dù có căng mắt cũng không nhìn thấy được vẻ mặt của hắn lúc này, cô chỉ có thể khẽ thở ra, gập người cúi chào một cái đúng chuẩn rồi mở cửa rời đi.
Tạ Phong nghe thấy tiếng mở cửa liền biết cô đã rời đi, hai tay vô lực thả người trên ghế, hắn căng mắt nhìn trần nhà, vẫn không dám tin đây là sự thật.
Công sức của hắn trong mấy tháng nay đều tan tành mây khói, chỉ cần cô xuất hiện, hắn ngay cả bản thân mình cũng không điều khiển được.
Trò chơi này của hai người cho dù là vì nguyên do gì mà bắt đầu,người thua ngay từ đầu đã định sẵn là hắn.
Thời gian này thời tiết mới vào thu, vẫn còn sót lại hơi nóng từ mùa hè, Đồng Đồng mới sáng sớm đã phải đến trường, lúc ra khỏi nhà còn chưa tới 7 giờ. Hai mắt của Đồng Đồng nếu như không có người phù hợp hiến tặng giác mạc, chỉ sợ cả đời này đều không thể nhìn thấy ánh nắng dịu nhẹ của mặt trời lúc này. Lam Tử Tuyết sớm đã biết điều đó, ngay cả việc chọn trường cho Đồng Đồng cũng khiến cô mất ăn mất ngủ mấy ngày, là một trường công lập dành cho trẻ em khiếm thị, chất lượng nghe nói rất tốt nhưng lại hơn xa, phải đi xe hơn 30 phút mới tới. Mặc dù vậy nhưng Lam Tử Tuyết cực kì thích ngôi trường nhỏ nằm sâu gần biển này. Nơi đây vốn rất yên bình, không khí lại trong lành, rất thích hợp với những đứa trẻ như Đồng Đồng.
Đưa Đồng Đồng ăn sáng rồi đến trường, mắt thấy chỉ mới 7 giờ 30, Lam Tử Tuyết liền bảo Tạ Nhạc giảm tốc độ, để xe từ từ tiến vào giữa thành phố.
Cảnh vật bên đường như một thước phim tua chậm từ từ lướt ngang qua. Lam Tử Tuyết chống cằm, nửa người dựa trên cửa sổ, ánh mắt không ngừng trôi theo cảnh vật bên ngoài, gió nhẹ lùa qua tóc cô, thổi phập phồng. Gương mặt Lam Tử Tuyết khá gầy, nhìn nghiêng lại thấy rõ ràng gò má cô đang ngày một hóp lại. Từng ngón tay thon dài như búp măng lộ rõ xương xanh, bất giác khiến trái tim Tạ Nhạc lỡ một nhịp.
“Em nhất định phải làm thế sao?” Anh tắt radio đi, trong xe chỉ còn tiếng của Tạ Nhạc và nhịp thở đều đều của Lam Tử Tuyết.
Lam Tử Tuyết không trả lời, chỉ hơi cau mày. Qua kính chiếu hậu, Tạ Nhạc có thể nhìn thấy rõ gương mặt cô lúc này phảng phất nét buồn.
Không khí liền có chút gượng gạo. Lam Tử Tuyết như sực tỉnh, gượng gạo mở lời :
“Anh biết đấy...” Cô ngập ngừng, cũng chẳng biết nói sao với Tạ Nhạc.
“... Ừm, anh biết rồi!”
Tạ Nhạc hơi ngẩng đầu, nhìn xuyên qua lớp cửa kính không dày không mỏng của tầng cao nhất tòa nhà phía trước, khóe môi khẽ kéo lên, đột nhiên anh nghiêng người qua, cởi bỏ đai thắt lưng cho Lam Tử Tuyết. Nhìn từ bên ngoài, mặt anh gần như che lấp mặt cô, tư thế lại vô cùng ám muội.
Đến cả Lam Tử Tuyết cũng không lí giải được hành động kì quái này của Tạ Nhạc, nhưng cô chỉ im lặng, không phản kháng gì.
Tạ Nhạc cũng không làm khó cô, anh nhanh chóng ra ngoài, mở cửa xe cho cô, lúc rời đi còn không quen để lại một nụ cười.
Hai người sống bên nhau cũng ;âu rồi, thỉnh thoảng Tạ Nhạc vẫn hay làm những chuyện không thể biết trước được như vậy, Lam Tử Tuyết cũng không nghi ngờ gì, xuống xe, tạm biệt Tạ Nhạc rồi bước vào công ty.
Bây giờ mới có 7 giờ 45 phút, sớm hơn giờ đi làm 15 phút, chắc có thể tạo ấn tượng tốt cho mọi người trong ngày đầu đi làm rồi. Lam Tử Tuyết nghĩ bụng, chân càng bước nhanh hơn.
Tòa nhà này mới được xây dựng, cũng không lớn lắm nhưng vị trí lại ở ngay trung tâm thành phố, kể từ tầng 3 đến tầng 6 là công ty của cô. Lúc ở trong thang máy, Lam Tử Tuyết có gặp mấy người, còn chưa kịp chào hỏi thì họ đã đi mất, còn lườm cô mấy cái, rõ ràng là không có ý tốt.
Thang máy dừng lại trước cửa tầng 6 - tầng của chủ tịch. Vì hôm qua đi gấp quá, cô vẫn chưa hỏi xem mình sẽ làm việc ở đâu, muốn biết cũng chỉ có thể đi hỏi Milada thôi. Nhưng nơi này lớn như vậy, biết phòng thư kí giám đốc ở đâu?
Không biết thì hỏi, Lam Tử Tuyết gặp ai cũng hỏi, nhưng chẳng ai thèm trả lời cô, có người cau mày, thậm chí là quát luôn cô. Mãi mới thấy một vị thiếu niên trông có vẻ nhỏ tuổi hiền lành đi tới, cô liền chộp lấy hỏi.
“Phòng của chị Milada sao... Cùng phòng với Chủ tịch...”
Lam Tử Tuyết còn chưa kịp cảm ơn cậu bạn nhỏ đã nghe thấy tiếng giày cao gót va vào mặt sàn vang lên, Milada đã đứng trước mặt cô từ bao giờ, sắc mặt không mấy hòa nhã :
“Sao bây giờ cô mới tới? Mau vào phòng Chủ tịch đi, ngay ấy đang tìm cô đấy!” Lam Tử Tuyết có thể cảm nhận cô đang dùng hết sức bình sinh mà kìm nén cơn giận, nhưng lại không dám hỏi nhiều, chỉ cúi chào rồi rời đi.
“Nhìn bộ dạng hống hách của cô ta đi, ngay cả chị Milada cũng không coi ra gì!”
“Cô mù à, không nhìn thấy tấm bằng loại giỏi Trường đại học A của cô ta sao, đương nhiên là có tư cách đó rồi!”
“Chỉ e không phải là nhờ tấm bằng kia, cô xem, gương mặt yêu nghiệt như vậy...”
“Im lặng! Các cô còn không đi làm việc đi!”
Cuộc hội thoại đầy giả tạo của hai nữ nhân viên nhanh chóng kết thúc bởi tiếng hét của Milada. Lam Tử Tuyết nghe không sót một chữ nào, cô chỉ cười khổ, đưa tay lên sờ sờ mặt mình, cô từ lúc nào đã sở hữu gương mặt yêu nghiệt vậy?
Căn phòng cuối hành lang rất đặc biệt, đó là căn phòng yên tĩnh nhất, cách ly với bên ngoài nhất, lần đầu đi ngang qua Lam Tử Tuyết đã nhận ra, nơi đó nhất định là phòng của Tạ Phong.
Lam Tử Tuyết gõ cửa một lúc vẫn thấy im lặng, cô đẩy cửa, qua khe cửa nhỏ lách người vào trong.
Căn phòng rộng lớn được trang trí theo phong cách thời trung cổ, lấy tông màu gỗ làm chủ đạo, nhìn qua đã biết tốn không ít công sức. Phía trước cửa sổ là một bàn làm việc màu đen khá lớn, phía trên chất la liệt các văn kiện. Chính giữa căn phòng còn có một bộ sofa và bàn ghế để tiếp khách, một tủ sách đầy ắp...
“Thất thần gì vậy?” Lam Tử Tuyết vẫn còn chưa nhìn kĩ đã bị Chủ tịch nhắc nhở nhẹ.
Tạ Phong không quay người nhìn cô, Lam Tử Tuyết chỉ nhìn thấy khói thuốc phủ quanh người hắn, một chút ảo mộng bao quanh người đàn ông phong trần đầy khí chất vương giả, quả là một bức tranh đẹp!
“Bàn làm việc của cô ở bên kia.” Thấy cô không nói gì, hắn liền có chút bực mình, cuối cùng đành phải dụi tàn thuốc, “tốt bụng” chỉ điểm cho cô.
Lam Tử Tuyết gật đầu tỏ ý đã hiểu, trên mặt lộ ra nụ cười lịch thiệp đúng tiêu chuẩn, nhanh chóng ngồi vào bàn mình, xử lí một núi hồ sơ trên bàn. Chồng này vừa mới vơi liền có người đem một chồng khác vào, còn không thèm nói gì mà quăng luôn xuống bàn, hại cô phải nhiều lần nhặt lại.
Kim đồng hồ quay từng vòng từng vòng, thỉnh thoảng lại kêu lên, thoáng cái đã 12 giờ, Lam Tử Tuyết định đứng lên đi vài vòng cho xương khớp đỡ đau, còn chưa kịp giãn chân đã bắt gặp Tạ Phong đi vào, khẽ nhếch môi với cô :
“Xem ra cô rất rảnh rỗi.” Trong giọng nói còn mang theo ít nhiều tia khinh bỉ.
“Cảm ơn Chủ tịch.”
“Sao lại cảm ơn tôi?”
“Vì đã để tôi nhàn rỗi như vậy.”
Trên mặt Lam Tử Tuyết vẫn là nụ cười tiêu chuẩn kia. Chẳng hiểu sao cứ mỗi lần thấy cô cười như vậy, hắn lại thấy chán ghét, lồng ngực ẩn nhẫn cảm giác khó chịu.
Vừa hay có người giao bưu phẩm tới, là một cái thùng lớn đựng đầy sổ sách cũ vừa được mang về từ bên kia, Tạ Phong nhìn thấy chúng thì âm thầm nhếch môi, nhận lấy chúng từ tay nhân viên giao hàng rồi giao cho Lam Tử Tuyết :
“Mang cái này xuống phòng tài chính cho tôi.”
Lam Tử Tuyết phải loay hoay một lúc mới đỡ được cái thùng kia, nặng đến cô thở cũng thấy khó khăn. Tạ Phong đã đóng sầm cửa lại rời đi từ lúc nào, bỏ lại cô phải chật vật lắm mới có thể mở cửa ra.
Di chuyển đã mệt, xuống cầu thang còn mệt hơn. Thang máy của tòa nhà cứ đúng giờ nghỉ trưa sẽ tự động “hư”, đình công không báo trước, lúc này cũng chỉ có thể đi thang bộ.
Lam Tử Tuyết nghe tiếng xương mình gãy vụn đâu đây, đau đến cả người đều đầy mồ hôi. Có một lần cô không cẩn thận té từ lầu hai xuống, tiếp đất hoàn toàn nhờ lưng, xương cột sống của cô còn tưởng đã nát ra rồi, vậy mà nửa năm sau vẫn có thể chữa lành được, chỉ là bác sĩ đã dặn nếu không muốn nửa đời còn lại phải làm người thực vật nằm trên giường thì nhất thiết không được làm việc nặng.
Lam Tử Tuyết không ngờ mình cũng có ngày bị một thùng hàng nặng chưa tới 10 kí làm khổ. Lúc trước cô ôm hai thùng vẫn có thể đi lên đi xuống mỗi lần 30 tầng, không biết đã yếu thế này từ lúc nào.
Phòng tài chính hầu hết đã ra ngoài ăn cơm, chỉ còn lại hai người ở lại trực phòng, một người đang vừa thấy cô đã đi mất, một người đến nhìn cũng không thèm, tiếp tục cao giọng vừa nói chuyện điện thoại với bạn cô ta vừa uống cà phê.
Xương cột sống của Lam Tử Tuyết đã sắp nứt ra, cô đi đến bàn làm việc của người kia, chân như vấp phải thứ gì đó, cuối cùng té xuống, lớp băng dính ngoài thùng bong ra, toàn bộ sổ sách trong đó đều rơi ra ngoài. Người phụ nữ kia giật bấn mình, đến ly cà phê trong tay cũng cầm không vững, chất lỏng màu đen toàn bộ tràn ra ngoài, một nửa tràn ra mặt sàn, một nửa dính đầy lên người Lam Tử Tuyết.
Cà phê là vừa mới pha nước sôi xong, nóng đến bỏng tay, trực tiếp làm ướt áo Lam Tửu Tuyết, khiến cô đau đến “á” lên một tiếng. Vừa đau vưà nóng rát, cả làn da như bị thiêu đốt, Lam Tử Tuyết khó khăn lắm mới đứng lên được còn bị đẩy một cái, xém chút là lại ngã ra sàn.
“Cô không có mắt hả? Văn kiện hưu rồi cô đền nổi không?!” Người phụ nữ mang gương mặt sắc sảo kia không hề biết lí lẽ, còn mắng nhiếc cô không thôi. Ả còn lớn miệng bảo là do cô mà ả phải cắt điện thoại giữa chừng, ngay cả cốc cà phê mới pha xong cũng chưa kịp uống đã đổ mất.
Thật đúng là trắng trợn quá mức, nói dối không chớp mắt!
“Đúng là thứ đi cửa sau, ngay cả cầm văn kiện cũng cầm không xong. Ở cùng phòng với Chủ tịch cả ngày như vậy, e rằng cũng không làm việc tốt đẹp gì!” Ả ta cười khinh bỉ một tiếng, còn liếc Lam Tử Tuyết một cái sắc lẻm.
Cánh tay bị phỏng đang cúi người nhặt văn kiện của Lam Tử Tuyết chợt khựng lại, lơ lửng giữa không trung một hổi lâu.
“Sao? Đúng là thứ đàn bà chỉ biết quyến rũ đàn ông. Đê tiện!” Lời nói càng lúc càng quá đáng.
Cô ả đang định nói tiếp thì Lam Tử Tuyết đột nhiên đứng dậy, đứng ngay trước mặt cô ta :
“Nói ra được những lời này tự trọng của cô chắc hẳn cũng tàn phế rồi.”
“Lâu chưa?”
Giọng điệu Lam Tử Tuyết rất bình thản, tựa như nước chảy xuôi dòng không một gợn sóng. Nhưng chính sự bình tĩnh đến một cọng tóc cũng không giật cùng ánh mắt đột nhiên sắc bén khác thường của cô khiến ả ta chột dạ, chân vô thức lùi lại một bước.
“Cô... cô... Đồ đàn bà đê tiện dụ dỗ chồng người khác!”
“Cho hỏi cô gắn camera hay chíp định vị mà biết rõ thế? À, hay là cô có sở thích đặc biệt, thích nhìn trộm người khác.”
Lam Tử Tuyết đột nhiên bật cười một tiếng rợn tóc gáy khiến cô ả kia tức giận đến run người, cả mặt đều đỏ hết lên, đến cả một tiếng “cô... cô” cũng không ra hơi, chỉ có thể chỉ tay vào mặt Lam Tử Tuyết.
Vốn Lam Tử Tuyết cũng không muốn gay hấn, chỉ là cô ta quá đáng rồi. Thấy cô ta đã tức đến không nói gì nữa, Lam Tử Tuyết lại cúi người, tiếp tục dọn dẹp bãi chiến trường trên mặt đất.
Người còn chưa kịp quay đi đã thấy một cánh tay đưa tay, dùng lực mà hướng thẳng vào mặt Lam Tử Tuyết. Chỉ nghe thấy một tiếng “bộp”, sau đó là tiếng hét thảm thiết của một người phụ nữ, hoàn toàn có thể xuyên thủng trần nhà.
Lam Tử Tuyết không cười nữa, cô hơi cau mày, ánh mắt hòa hoãn đi không ít, nhưng lực tay theo đó tỉ lệ nghịch mà tăng thêm, “rắc” một tiếng khiến cô ả kia càng hét lớn hơn, cả gương mặt xinh đẹp đều biến dạng vì đau đớn.
Tiếng hét của cô ta khiến Lam Tử Tuyết cảm thấy đau đầu, cô cau mày, thu lại bớt lực, dường như chỉ nắm hờ cánh tay của ả ta,hơi thở có chút loạn nhịp :
“Tôi nói cho cô biết. Là tôi học “nhẫn” chứ không học “nhịn”!”
“Chuyện gì vậy?”
Thanh âm trầm thấp vừa vang lên như một cộng rơm cứu mạng, người phụ nữ kia nghe thấy liền quay đầu lại, gương mặt rạng rỡ lấp lánh nước mắt sáng rực lên như vớt được cộng rơm cứu mạng.
“Chủ tịch!”
Cả hai người không nhanh không chậm đều ngẩn đầu nhìn về phía đối phương, vẫn là mắt đối mắt như lúc trước, tựa như thời gian không hề trôi, vẫn như lần đầu gặp mặt.
Lam Tử Tuyết thu lại ánh mắt, khẽ nhíu mày một cái rồi thả tay của người phụ nữ kia ra. Thấy cô đột nhiên cúi đầu không nói, ả ta còn tưởng do cô sợ vị Chủ tịch quyền uy của ả mà không dám làm gì, vốn định cho Lam Tử Tuyết một cái tát cho hả giận nhưng ngại vì có Tạ Phong ở đây, cuối cùng khóc lóc thảm thiết, tay không bị thương ôm lấy cánh tay vừa bị Lam Tử Tuyết bẻ, gập người tỏ vẻ đau đớn.
Phía sau Tạ Phong còn có Milada và cô gái lúc nãy rời khỏi phòng, cô ta thấy thế cũng hốt hoảng không ít, bèn chạy vào đỡ cô ả kia dậy, hai người tái xanh mặt diễn một vở kịch đáng thương đến động lòng người.
Tạ Phong không quan tâm đến điều đó, hắn lại gần Lam Tử Tuyết, đảo mắt nhìn cô một vòng rồi đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay cô :
“Đi theo tôi!”
Da thịt chạm vào nơi mát lạnh khiến Lam Tử Tuyết bất giác run người, hai cổ tay bị Tạ Phong siết đến sắp rướm máu nhưng cô không giãy giụa, nói đúng hơn là chẳng có sức để giãy dụa, đôi mắt trong tĩnh lặng như hồ nước không một gợn sóng lặng lẽ nhìn hắn.
Tạ Phong thực sự tức giận, thật sự muốn tận tay bóp chết cô cho rồi. Ánh mắt hắn rực lửa, cánh tay càng lúc càng dùng lực, hắn muốn cho cô biết mình đang đối mặt với người nào, nhưng đôi mắt cô thực sự quá yên tĩnh, không một chút run sợ, bình thản đến kì lạ, đến nỗi ngoài tiếng thở dốc và tiếng tim đập liên hồi của bản thân ra, hắn chẳng nghe thấy gì khác.
“Nói cho rõ, em tới đây làm gì?” Tạ Phong tức giận đến nỗi vừa nói vừa thở ra lửa.
“Chủ tịch, ngài quên rồi sao? Tôi đến đây là để dự tuyển.” Lam Tử Tuyết không nhanh không chậm trả lời, dường như trước đây hai người chưa từng quen biết, càng không ở bên nhau lâu như vậy.
Lam Tử Tuyết cứ nghĩ với tính cách của hắn, nhất định sẽ băm cô ra làm trăm mảnh cho hả giận. Rõ ràng người mấy tháng trước yêu cầu hắn từng làm phiền mình là cô, người mấy tháng sau mặt dày đi tìm hắn cũng lại là cô. Bình sinh hắn ghét nhất người khác trêu đùa mình, lần này quả thực thảm rồi.
Thời gian có thể thay đổi một con người, nếu Lam Tử Tuyết có thể bình chân như vại mà đối mặt với sự chất vấn của Tạ Phong thì hắn cũng có thể, chỉ có điều không dễ dàng như vậy mà thôi.
Tạ Phong đột nhiên kéo khóe miệng, nhìn vào mắt cô, chẳng hiểu vì sao cô lại nhìn thấy vẻ mặt này của hắn còn đáng sợ hơn lúc nãy.
Rất đau thương.
“Tạ phu nhân, chẳng lẽ Tạ Nhạc nghèo đến nỗi không nuôi nỗi em sao, việc gì phải chạy đến đây?”
Lam Tử Tuyết nhất thời im lặng, cắn chặt môi, nhất quyết không để đôi mắt mình hiện lên bất kì tia căm phẫn nào, né tránh ánh mắt của hắn.
Không nghe thấy cô trả lời, Tạ Phong nhất thời cảm thấy chút chiến thắng nhưng lại chẳng hề vui vẻ. Ngoài dự liệu của cả hai người, hắn buông cô ra, chỉnh lại tay áo đã sớm nhăn nhúm, không đổi sắc mặt trầm giọng nói :
“Ngày mai bắt đầu đi làm lúc 8 giờ, đừng để tôi nhắc lại lần nữa.”
Lam Tử Tuyết ngơ ra một lúc, nhìn Tạ Phong chống hai tay lên bàn quay lưng lại với cô, cho dù có căng mắt cũng không nhìn thấy được vẻ mặt của hắn lúc này, cô chỉ có thể khẽ thở ra, gập người cúi chào một cái đúng chuẩn rồi mở cửa rời đi.
Tạ Phong nghe thấy tiếng mở cửa liền biết cô đã rời đi, hai tay vô lực thả người trên ghế, hắn căng mắt nhìn trần nhà, vẫn không dám tin đây là sự thật.
Công sức của hắn trong mấy tháng nay đều tan tành mây khói, chỉ cần cô xuất hiện, hắn ngay cả bản thân mình cũng không điều khiển được.
Trò chơi này của hai người cho dù là vì nguyên do gì mà bắt đầu,người thua ngay từ đầu đã định sẵn là hắn.
Thời gian này thời tiết mới vào thu, vẫn còn sót lại hơi nóng từ mùa hè, Đồng Đồng mới sáng sớm đã phải đến trường, lúc ra khỏi nhà còn chưa tới 7 giờ. Hai mắt của Đồng Đồng nếu như không có người phù hợp hiến tặng giác mạc, chỉ sợ cả đời này đều không thể nhìn thấy ánh nắng dịu nhẹ của mặt trời lúc này. Lam Tử Tuyết sớm đã biết điều đó, ngay cả việc chọn trường cho Đồng Đồng cũng khiến cô mất ăn mất ngủ mấy ngày, là một trường công lập dành cho trẻ em khiếm thị, chất lượng nghe nói rất tốt nhưng lại hơn xa, phải đi xe hơn 30 phút mới tới. Mặc dù vậy nhưng Lam Tử Tuyết cực kì thích ngôi trường nhỏ nằm sâu gần biển này. Nơi đây vốn rất yên bình, không khí lại trong lành, rất thích hợp với những đứa trẻ như Đồng Đồng.
Đưa Đồng Đồng ăn sáng rồi đến trường, mắt thấy chỉ mới 7 giờ 30, Lam Tử Tuyết liền bảo Tạ Nhạc giảm tốc độ, để xe từ từ tiến vào giữa thành phố.
Cảnh vật bên đường như một thước phim tua chậm từ từ lướt ngang qua. Lam Tử Tuyết chống cằm, nửa người dựa trên cửa sổ, ánh mắt không ngừng trôi theo cảnh vật bên ngoài, gió nhẹ lùa qua tóc cô, thổi phập phồng. Gương mặt Lam Tử Tuyết khá gầy, nhìn nghiêng lại thấy rõ ràng gò má cô đang ngày một hóp lại. Từng ngón tay thon dài như búp măng lộ rõ xương xanh, bất giác khiến trái tim Tạ Nhạc lỡ một nhịp.
“Em nhất định phải làm thế sao?” Anh tắt radio đi, trong xe chỉ còn tiếng của Tạ Nhạc và nhịp thở đều đều của Lam Tử Tuyết.
Lam Tử Tuyết không trả lời, chỉ hơi cau mày. Qua kính chiếu hậu, Tạ Nhạc có thể nhìn thấy rõ gương mặt cô lúc này phảng phất nét buồn.
Không khí liền có chút gượng gạo. Lam Tử Tuyết như sực tỉnh, gượng gạo mở lời :
“Anh biết đấy...” Cô ngập ngừng, cũng chẳng biết nói sao với Tạ Nhạc.
“... Ừm, anh biết rồi!”
Tạ Nhạc hơi ngẩng đầu, nhìn xuyên qua lớp cửa kính không dày không mỏng của tầng cao nhất tòa nhà phía trước, khóe môi khẽ kéo lên, đột nhiên anh nghiêng người qua, cởi bỏ đai thắt lưng cho Lam Tử Tuyết. Nhìn từ bên ngoài, mặt anh gần như che lấp mặt cô, tư thế lại vô cùng ám muội.
Đến cả Lam Tử Tuyết cũng không lí giải được hành động kì quái này của Tạ Nhạc, nhưng cô chỉ im lặng, không phản kháng gì.
Tạ Nhạc cũng không làm khó cô, anh nhanh chóng ra ngoài, mở cửa xe cho cô, lúc rời đi còn không quen để lại một nụ cười.
Hai người sống bên nhau cũng ;âu rồi, thỉnh thoảng Tạ Nhạc vẫn hay làm những chuyện không thể biết trước được như vậy, Lam Tử Tuyết cũng không nghi ngờ gì, xuống xe, tạm biệt Tạ Nhạc rồi bước vào công ty.
Bây giờ mới có 7 giờ 45 phút, sớm hơn giờ đi làm 15 phút, chắc có thể tạo ấn tượng tốt cho mọi người trong ngày đầu đi làm rồi. Lam Tử Tuyết nghĩ bụng, chân càng bước nhanh hơn.
Tòa nhà này mới được xây dựng, cũng không lớn lắm nhưng vị trí lại ở ngay trung tâm thành phố, kể từ tầng 3 đến tầng 6 là công ty của cô. Lúc ở trong thang máy, Lam Tử Tuyết có gặp mấy người, còn chưa kịp chào hỏi thì họ đã đi mất, còn lườm cô mấy cái, rõ ràng là không có ý tốt.
Thang máy dừng lại trước cửa tầng 6 - tầng của chủ tịch. Vì hôm qua đi gấp quá, cô vẫn chưa hỏi xem mình sẽ làm việc ở đâu, muốn biết cũng chỉ có thể đi hỏi Milada thôi. Nhưng nơi này lớn như vậy, biết phòng thư kí giám đốc ở đâu?
Không biết thì hỏi, Lam Tử Tuyết gặp ai cũng hỏi, nhưng chẳng ai thèm trả lời cô, có người cau mày, thậm chí là quát luôn cô. Mãi mới thấy một vị thiếu niên trông có vẻ nhỏ tuổi hiền lành đi tới, cô liền chộp lấy hỏi.
“Phòng của chị Milada sao... Cùng phòng với Chủ tịch...”
Lam Tử Tuyết còn chưa kịp cảm ơn cậu bạn nhỏ đã nghe thấy tiếng giày cao gót va vào mặt sàn vang lên, Milada đã đứng trước mặt cô từ bao giờ, sắc mặt không mấy hòa nhã :
“Sao bây giờ cô mới tới? Mau vào phòng Chủ tịch đi, ngay ấy đang tìm cô đấy!” Lam Tử Tuyết có thể cảm nhận cô đang dùng hết sức bình sinh mà kìm nén cơn giận, nhưng lại không dám hỏi nhiều, chỉ cúi chào rồi rời đi.
“Nhìn bộ dạng hống hách của cô ta đi, ngay cả chị Milada cũng không coi ra gì!”
“Cô mù à, không nhìn thấy tấm bằng loại giỏi Trường đại học A của cô ta sao, đương nhiên là có tư cách đó rồi!”
“Chỉ e không phải là nhờ tấm bằng kia, cô xem, gương mặt yêu nghiệt như vậy...”
“Im lặng! Các cô còn không đi làm việc đi!”
Cuộc hội thoại đầy giả tạo của hai nữ nhân viên nhanh chóng kết thúc bởi tiếng hét của Milada. Lam Tử Tuyết nghe không sót một chữ nào, cô chỉ cười khổ, đưa tay lên sờ sờ mặt mình, cô từ lúc nào đã sở hữu gương mặt yêu nghiệt vậy?
Căn phòng cuối hành lang rất đặc biệt, đó là căn phòng yên tĩnh nhất, cách ly với bên ngoài nhất, lần đầu đi ngang qua Lam Tử Tuyết đã nhận ra, nơi đó nhất định là phòng của Tạ Phong.
Lam Tử Tuyết gõ cửa một lúc vẫn thấy im lặng, cô đẩy cửa, qua khe cửa nhỏ lách người vào trong.
Căn phòng rộng lớn được trang trí theo phong cách thời trung cổ, lấy tông màu gỗ làm chủ đạo, nhìn qua đã biết tốn không ít công sức. Phía trước cửa sổ là một bàn làm việc màu đen khá lớn, phía trên chất la liệt các văn kiện. Chính giữa căn phòng còn có một bộ sofa và bàn ghế để tiếp khách, một tủ sách đầy ắp...
“Thất thần gì vậy?” Lam Tử Tuyết vẫn còn chưa nhìn kĩ đã bị Chủ tịch nhắc nhở nhẹ.
Tạ Phong không quay người nhìn cô, Lam Tử Tuyết chỉ nhìn thấy khói thuốc phủ quanh người hắn, một chút ảo mộng bao quanh người đàn ông phong trần đầy khí chất vương giả, quả là một bức tranh đẹp!
“Bàn làm việc của cô ở bên kia.” Thấy cô không nói gì, hắn liền có chút bực mình, cuối cùng đành phải dụi tàn thuốc, “tốt bụng” chỉ điểm cho cô.
Lam Tử Tuyết gật đầu tỏ ý đã hiểu, trên mặt lộ ra nụ cười lịch thiệp đúng tiêu chuẩn, nhanh chóng ngồi vào bàn mình, xử lí một núi hồ sơ trên bàn. Chồng này vừa mới vơi liền có người đem một chồng khác vào, còn không thèm nói gì mà quăng luôn xuống bàn, hại cô phải nhiều lần nhặt lại.
Kim đồng hồ quay từng vòng từng vòng, thỉnh thoảng lại kêu lên, thoáng cái đã 12 giờ, Lam Tử Tuyết định đứng lên đi vài vòng cho xương khớp đỡ đau, còn chưa kịp giãn chân đã bắt gặp Tạ Phong đi vào, khẽ nhếch môi với cô :
“Xem ra cô rất rảnh rỗi.” Trong giọng nói còn mang theo ít nhiều tia khinh bỉ.
“Cảm ơn Chủ tịch.”
“Sao lại cảm ơn tôi?”
“Vì đã để tôi nhàn rỗi như vậy.”
Trên mặt Lam Tử Tuyết vẫn là nụ cười tiêu chuẩn kia. Chẳng hiểu sao cứ mỗi lần thấy cô cười như vậy, hắn lại thấy chán ghét, lồng ngực ẩn nhẫn cảm giác khó chịu.
Vừa hay có người giao bưu phẩm tới, là một cái thùng lớn đựng đầy sổ sách cũ vừa được mang về từ bên kia, Tạ Phong nhìn thấy chúng thì âm thầm nhếch môi, nhận lấy chúng từ tay nhân viên giao hàng rồi giao cho Lam Tử Tuyết :
“Mang cái này xuống phòng tài chính cho tôi.”
Lam Tử Tuyết phải loay hoay một lúc mới đỡ được cái thùng kia, nặng đến cô thở cũng thấy khó khăn. Tạ Phong đã đóng sầm cửa lại rời đi từ lúc nào, bỏ lại cô phải chật vật lắm mới có thể mở cửa ra.
Di chuyển đã mệt, xuống cầu thang còn mệt hơn. Thang máy của tòa nhà cứ đúng giờ nghỉ trưa sẽ tự động “hư”, đình công không báo trước, lúc này cũng chỉ có thể đi thang bộ.
Lam Tử Tuyết nghe tiếng xương mình gãy vụn đâu đây, đau đến cả người đều đầy mồ hôi. Có một lần cô không cẩn thận té từ lầu hai xuống, tiếp đất hoàn toàn nhờ lưng, xương cột sống của cô còn tưởng đã nát ra rồi, vậy mà nửa năm sau vẫn có thể chữa lành được, chỉ là bác sĩ đã dặn nếu không muốn nửa đời còn lại phải làm người thực vật nằm trên giường thì nhất thiết không được làm việc nặng.
Lam Tử Tuyết không ngờ mình cũng có ngày bị một thùng hàng nặng chưa tới 10 kí làm khổ. Lúc trước cô ôm hai thùng vẫn có thể đi lên đi xuống mỗi lần 30 tầng, không biết đã yếu thế này từ lúc nào.
Phòng tài chính hầu hết đã ra ngoài ăn cơm, chỉ còn lại hai người ở lại trực phòng, một người đang vừa thấy cô đã đi mất, một người đến nhìn cũng không thèm, tiếp tục cao giọng vừa nói chuyện điện thoại với bạn cô ta vừa uống cà phê.
Xương cột sống của Lam Tử Tuyết đã sắp nứt ra, cô đi đến bàn làm việc của người kia, chân như vấp phải thứ gì đó, cuối cùng té xuống, lớp băng dính ngoài thùng bong ra, toàn bộ sổ sách trong đó đều rơi ra ngoài. Người phụ nữ kia giật bấn mình, đến ly cà phê trong tay cũng cầm không vững, chất lỏng màu đen toàn bộ tràn ra ngoài, một nửa tràn ra mặt sàn, một nửa dính đầy lên người Lam Tử Tuyết.
Cà phê là vừa mới pha nước sôi xong, nóng đến bỏng tay, trực tiếp làm ướt áo Lam Tửu Tuyết, khiến cô đau đến “á” lên một tiếng. Vừa đau vưà nóng rát, cả làn da như bị thiêu đốt, Lam Tử Tuyết khó khăn lắm mới đứng lên được còn bị đẩy một cái, xém chút là lại ngã ra sàn.
“Cô không có mắt hả? Văn kiện hưu rồi cô đền nổi không?!” Người phụ nữ mang gương mặt sắc sảo kia không hề biết lí lẽ, còn mắng nhiếc cô không thôi. Ả còn lớn miệng bảo là do cô mà ả phải cắt điện thoại giữa chừng, ngay cả cốc cà phê mới pha xong cũng chưa kịp uống đã đổ mất.
Thật đúng là trắng trợn quá mức, nói dối không chớp mắt!
“Đúng là thứ đi cửa sau, ngay cả cầm văn kiện cũng cầm không xong. Ở cùng phòng với Chủ tịch cả ngày như vậy, e rằng cũng không làm việc tốt đẹp gì!” Ả ta cười khinh bỉ một tiếng, còn liếc Lam Tử Tuyết một cái sắc lẻm.
Cánh tay bị phỏng đang cúi người nhặt văn kiện của Lam Tử Tuyết chợt khựng lại, lơ lửng giữa không trung một hổi lâu.
“Sao? Đúng là thứ đàn bà chỉ biết quyến rũ đàn ông. Đê tiện!” Lời nói càng lúc càng quá đáng.
Cô ả đang định nói tiếp thì Lam Tử Tuyết đột nhiên đứng dậy, đứng ngay trước mặt cô ta :
“Nói ra được những lời này tự trọng của cô chắc hẳn cũng tàn phế rồi.”
“Lâu chưa?”
Giọng điệu Lam Tử Tuyết rất bình thản, tựa như nước chảy xuôi dòng không một gợn sóng. Nhưng chính sự bình tĩnh đến một cọng tóc cũng không giật cùng ánh mắt đột nhiên sắc bén khác thường của cô khiến ả ta chột dạ, chân vô thức lùi lại một bước.
“Cô... cô... Đồ đàn bà đê tiện dụ dỗ chồng người khác!”
“Cho hỏi cô gắn camera hay chíp định vị mà biết rõ thế? À, hay là cô có sở thích đặc biệt, thích nhìn trộm người khác.”
Lam Tử Tuyết đột nhiên bật cười một tiếng rợn tóc gáy khiến cô ả kia tức giận đến run người, cả mặt đều đỏ hết lên, đến cả một tiếng “cô... cô” cũng không ra hơi, chỉ có thể chỉ tay vào mặt Lam Tử Tuyết.
Vốn Lam Tử Tuyết cũng không muốn gay hấn, chỉ là cô ta quá đáng rồi. Thấy cô ta đã tức đến không nói gì nữa, Lam Tử Tuyết lại cúi người, tiếp tục dọn dẹp bãi chiến trường trên mặt đất.
Người còn chưa kịp quay đi đã thấy một cánh tay đưa tay, dùng lực mà hướng thẳng vào mặt Lam Tử Tuyết. Chỉ nghe thấy một tiếng “bộp”, sau đó là tiếng hét thảm thiết của một người phụ nữ, hoàn toàn có thể xuyên thủng trần nhà.
Lam Tử Tuyết không cười nữa, cô hơi cau mày, ánh mắt hòa hoãn đi không ít, nhưng lực tay theo đó tỉ lệ nghịch mà tăng thêm, “rắc” một tiếng khiến cô ả kia càng hét lớn hơn, cả gương mặt xinh đẹp đều biến dạng vì đau đớn.
Tiếng hét của cô ta khiến Lam Tử Tuyết cảm thấy đau đầu, cô cau mày, thu lại bớt lực, dường như chỉ nắm hờ cánh tay của ả ta,hơi thở có chút loạn nhịp :
“Tôi nói cho cô biết. Là tôi học “nhẫn” chứ không học “nhịn”!”
“Chuyện gì vậy?”
Thanh âm trầm thấp vừa vang lên như một cộng rơm cứu mạng, người phụ nữ kia nghe thấy liền quay đầu lại, gương mặt rạng rỡ lấp lánh nước mắt sáng rực lên như vớt được cộng rơm cứu mạng.
“Chủ tịch!”
Cả hai người không nhanh không chậm đều ngẩn đầu nhìn về phía đối phương, vẫn là mắt đối mắt như lúc trước, tựa như thời gian không hề trôi, vẫn như lần đầu gặp mặt.
Lam Tử Tuyết thu lại ánh mắt, khẽ nhíu mày một cái rồi thả tay của người phụ nữ kia ra. Thấy cô đột nhiên cúi đầu không nói, ả ta còn tưởng do cô sợ vị Chủ tịch quyền uy của ả mà không dám làm gì, vốn định cho Lam Tử Tuyết một cái tát cho hả giận nhưng ngại vì có Tạ Phong ở đây, cuối cùng khóc lóc thảm thiết, tay không bị thương ôm lấy cánh tay vừa bị Lam Tử Tuyết bẻ, gập người tỏ vẻ đau đớn.
Phía sau Tạ Phong còn có Milada và cô gái lúc nãy rời khỏi phòng, cô ta thấy thế cũng hốt hoảng không ít, bèn chạy vào đỡ cô ả kia dậy, hai người tái xanh mặt diễn một vở kịch đáng thương đến động lòng người.
Tạ Phong không quan tâm đến điều đó, hắn lại gần Lam Tử Tuyết, đảo mắt nhìn cô một vòng rồi đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay cô :
“Đi theo tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.