Bà Xã Anh Chỉ Thương Em

Chương 287: Chương 286.2

Nam Quan Yêu Yêu

28/12/2015

Khoảng mười giờ, Quan Hạo Lê và Tiết Giai Ny cùng ba anh em Nông Dịch Tiêu đều tới, thật may là phòng bệnh rất rộng, bằng không với cơ thể của mấy người đàn ông bọn họ, chỉ sợ nhét không vô.

"Chân Chân, bạn khoẻ hơn chút nào chưa? Có đau hay không?" Tiết Giai Ny đau lòng hỏi, cảnh tượng ngày hôm qua quá kinh khủng rồi, trên TV báo chí thường đưa tin sự cố thương vong do giẫm đạp, trái tim của cô cũng sắp treo tới cổ họng rồi, may mắn vấn đề không nghiêm trọng lắm, cám ơn trời đất!

"Ừ, hôm nay khoẻ hơn nhiều." Lương Chân Chân không muốn làm cho bạn tốt lo lắng, sau khi mình bị thương đã khiến cho rất nhiều người không thoải mái, nhất là cô dâu Hợp Hợp, khẳng định trong lòng cô ấy càng đau lòng hơn, bởi vì xảy ra ở trong hôn lễ của cô ấy, tuy nói lúc ấy hôn lễ đã kết thúc, nhưng vẫn còn, các khách mời cũng chưa rời đi hết.

"Chị dâu nhỏ, chị không có việc gì là tốt rồi, tình hình ngày hôm qua đã doạ đại ca thê thảm, nếu như anh ấy bị bệnh tâm, chắc chắn sẽ phát bệnh ngay tại đó, haizzz. . . . . . Tim của mấy người bọn em cũng nhảy "Thình thịch", chờ lần này em trở về phải chỉnh đốn lại đám ranh con trong công ty mới được, trăm ngàn lần không thể giống như đám phóng viên ngày hôm qua, điên khùng như uống thuốc kích thích." Mạc Đông Lăng biểu hiện nói.

Nam Hoa Cẩn ôm hai tay nghiêng người dựa vào bên cửa sổ, hừ lạnh một tiếng, "Đám người hôm qua đâu chỉ uống thuốc kích thích, hoàn toàn là một đám quỷ ăn thịt người, quá ngang ngược ác độc!"

"Đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng như thế, còn kinh khủng hơn trong lời đồn gấp mười lần, Tứ đệ, ông trùm giới truyền thông như cậu nên chỉnh đốn lại cho tốt." Nông Dịch Tiêu bắt chéo hai chân ngồi ở trên ghế sa lon.

"Nếu mấy người các cậu rảnh rỗi thì đi xuống dưới sân thảo luận thoải mái, bệnh nhân cần yên tĩnh nghỉ ngơi, mấy người tranh cãi ầm ĩ, đau cả đầu." Quan Hạo Lê liếc nhìn mấy người bọn anh một cái, đúng là mấy kẻ dở hơi, ngồi chung một chỗ thì líu ríu không ngừng.

"Lê tử nói không sai, mấy người không có việc gì thì đi đi, nai con cần nghỉ ngơi." Đằng Cận Tư một lòng thiên vị cô dâu.

Mạc Đông Lăng vội vàng ngồi xuống bên giường của Lương Chân Chân, nháy mắt ra hiệu nói: "Chị dâu nhỏ, trong khoảng thời gian này, chị hãy tận tình nô dịch anh của em, biến anh ấy trở thành một người hầu trung thành, còn chị xoay người làm chủ."

"Phốc!" Ba người đàn ông trong phòng đều bật cười, còn đầu Đằng Cận Tư đầy vạch đen, tròng mắt đen lạnh lùng liếc nhìn cái đám không ngừng ầm ĩ một cái, trong ánh mắt bắn ra hai chữ: nói nhiều!

"Chị dâu nhỏ, chị xem, đại ca không vui, muốn dùng ánh mắt giết chết em, chị phải cứu em." Mạc Đông Lăng giả vờ đáng thương.

"Tại sao tôi phải cứu cậu, là cậu tự tìm." Khóe môi của Lương Chân Chân hơi vểnh lên, tức giận trừng mắt liếc nhìn Mạc Đông Lăng ngồi ở trên giưởng nói nhảm với cô, rất có phong thái nữ vương.



Lời này vừa nói ra, cả phòng đều cười, không cần nói Đằng Cận Tư là người cười đến vui vẻ nhất, không hổ là người phụ nữ của anh, rất mạnh mẽ !

"Chị dâu nhỏ, khí thế của chị càng ngày càng lớn, chúng tôi không làm phiền thời gian chị ở với đại ca nữa, nghỉ ngơi thật tốt!" Nam Hoa Cẩn đi tới cửa rồi chớp mắt với cô, con ngươi màu canh dập dờn, một mảnh ấm áp.

"Chân Chân, mình cảm thấy Mạc Tiểu Tứ nói rất có lý, nô dịch anh ta là việc nên làm, thừa cơ hội lần này khảo nghiệm anh ta một chút, xem anh ta có đáng giá để cậu giao phó cả đời hay không, có phải là người đàn ông cậu muốn sống chung cả đời hay không, cố lên!" Lúc gần đi, Tiết Giai Ny ghé sát vào tai bạn tốt nói thầm, chọc cho cô thẹn thùng, để lại đám đàn ông trong phòng nhìn mặt nhau, có chút không hiểu.

"Đi ra ngoài, tất cả đều đi ra ngoài cho tôi!" Đằng Cận Tư không cho bọn họ có bất kỳ cơ hội nào hỏi tới, đuổi toàn bộ ra khỏi phòng bệnh, thật là ồn ào muốn chết.

******

Mạc Đông Lăng bị thương rất sâu sắc, trong lòng thật lạnh, một mình dẫn đầu đi ở phía trước, lúc quẹo đụng vào một cô gái, hình như bộ dáng của cô ấy rất vội, bước chân vội vàng, không chú ý tới phía trước có người.

"Á!" Cô kêu lên một tiếng ngã nhào trên đất, giày cao gót bị trật.

"Tiểu thư, cô không sao chứ?" Mạc Đông Lăng vội vàng đưa tay đỡ cô, đợi đến khi thấy rõ cô là ai thì nơi nào đó trong lòng mơ hồ đau một cái, ngay sau đó biến mất, làm cho anh không phân rõ rốt cuộc là chân thật hay là ảo giác.

Mật Lạp Bối Nhi cũng không ngờ gặp lại Mạc Đông Lăng ở trong bệnh viện, trong lòng hốt hoảng, muốn hất tay anh đang đỡ mình ra, lo lắng cất bước, cơ thể không khống chế được nghiêng về phía trước.

"Cẩn thận!" Mạc Đông Lăng tốt bụng nhắc nhở, đưa tay đỡ lấy eo của cô, để phòng ngừa cô ngã lần nữa, hai người cứ mập mờ ôm nhau như vậy.

Lúc bốn người phía sau đi tới thì đúng lúc nhìn thấy màn này, không khỏi nhíu mày trầm tư, chẳng lẽ đây chính là duyên phận? Người mua Tứ đệ ba năm trước thật sự là cô gái người lai này? Thật không thể tưởng tượng nổi mà!



Nông Dịch Tiêu và Nam Hoa Cẩn liếc mắt nhìn nhau một cái, ý tứ không cần nói cũng biết: phải mau sớm điều tra rõ chuyện này, nếu như là thật, Tứ đệ có quyền biết rõ chân tướng, hơn nữa có vẻ bối cảnh của cô gái này thật không đơn giản!

Mật Lạp Bối Nhi, mẹ là Thư Từ Nhiễm - em gái ruột của thị huyết ma vương Thư Yến Tả, cha là Colin – một chi hệ quý tộc của hoàng gia Anh quốc, thân phận tôn quý, cô là con gái một, từ nhỏ đã nhận được muôn vàn cưng chiều.

Thư Nhĩ Hách và Thư Nhĩ Hoàng đều là anh họ của cô, Thư Cách Gia và Thư Tinh Sở đều là chị họ của cô, khi còn bé mẹ của cô đã định thân cho cô và Uý Học Nghiêu, nhưng sau đó Uý Học Nghiêu lựa chọn làm một quân nhân, nói cách khác phải từ bỏ tình yêu giữa anh và cô.

"Buông tôi ra." Mật Lạp Bối Nhi đang rất vội, con trai đang ở trong phòng bệnh chờ cô, người làm mẹ như cô thật quá vô trách nhiệm, Mạc Mạc sốt cao 39 độ cô mới phát hiện, nó còn nhỏ như vậy, suy nghĩ một chút đã cảm thấy lỗ mũi ê ẩm.

Mạc Đông Lăng ngượng ngùng buông tay, "Chân cô bị trật rồi, cần giúp một tay không? Vừa đúng lúc tôi không có việc gì."

"Không! Không cần!" Mật Lạp Bối Nhi vội vàng khoát tay từ chối, cô tuyệt đối không thể để cho anh nhìn thấy Mạc Mạc, tuyệt đối không thể cho anh biết giữa bọn họ còn có một đứa con trai, nếu như anh quên cô rồi, cô thà rằng sống với con trai cả đời.

Nói xong, cô liền hoảng hốt chạy đi, để lại Mạc Đông Lăng đang ngơ ngác, từ hôm qua tới hôm nay, anh nhớ rất rõ ràng đây là lần thứ hai mình gặp cô gái này, nhưng vì sao trong lòng luôn có một cảm giác là lạ, giống như đã từng quen biết, nhưng lại không nhớ ra đã gặp qua ở đâu.

"Nhị ca, Tam ca, tại sao tôi cảm thấy trong lòng mình rất trống trải?" Chờ sau khi bóng dáng của Mật Lạp Bối Nhi hoàn toàn biến mất, anh mới xoay người nhìn về phía bọn Nông Dịch Tiêu, không nhịn được tự lẩm bẩm, vẻ mặt không còn hăng hái như lúc nãy nữa, giữa hai hang lông mày như nhiễm một tầng cô đơn.

Quan Hạo Lê nhíu mày trầm tư, nếu như năm đó người mua Mạc Tiểu Tứ thật sự là Mật Lạp Bối Nhi, điều này cũng có thể giải thích tại sao Thư Nhĩ Hách không tìm được chỗ ẩn thân của cậu ta rồi, bởi vì thường thường chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, anh ta khẳng định không ngờ Mạc Tiểu Tứ ở ngay dưới mí mắt của anh ta, xem ra, bọn họ cần phải tìm Thư đại ca hàn huyên chuyện này.

"Tứ đệ, đi về trước đi, nếu có duyên, hai người sẽ gặp lại." Nông Dịch Tiêu vỗ bờ vai của anh, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

"Mấu chốt không phải là gặp nhau, tôi cảm thấy mình có cảm giác với cô ấy, có một loại cảm giác quen thuộc không nói nên lời, hơn nữa, chỗ này của tôi, sẽ đau." Mạc Đông Lăng nắm tay thành quyền, chậm rãi để tới vị trí con tim.

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều không nói chuyện, vẫn còn đang suy nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Xã Anh Chỉ Thương Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook