Chương 393: Đại kết cục 2: Anh yêu em
Nam Quan Yêu Yêu
17/06/2016
“Ừ, cô ấy có thể để xuống quá khứ bắt đầu lần nữa cũng là một kiểu dũng
cảm, nhìn ra người đàn ông kia rất thích cô ấy, phụ nữ mà! Không phải
cần một người đàn ông yêu thương mình sao? Tống Tử Quân, chỉ là một giấc mộng xuân của thiếu nữ mà thôi.” Lương Chân Chân xúc động.
“Tỉnh mộng, nên đối mặt với thực tế, từ điểm đó xem ra, cô ấy đã làm rất tốt.” Cát Xuyến nói tiếp.
“Đúng vậy! Cô ấy đã chiến thắng chính mình.”
Hai người vừa đi vừa nói, Cát Xuyến đột nhiên hỏi, “Chân phi, gần đây người phụ nữ kia có tới làm phiền cậu không?”
“Người phụ nữ nào?”
Có lẽ lời bạn chuyển chủ đề quá nhanh, Lương Chân Chân chưa hoàn toàn phản ứng kịp trong thời gian ngắn.
“Họ Thẩm.”
“Không có, mấy tháng nay khi tớ ra cửa, hoặc là ở chung một chỗ với a Tư, hoặc là với cậu, phía sau có mấy vệ sỹ, cậu cảm thấy cô ta sẽ không biết điều chạy tới đây quấy nhiễu tớ sao?”
“Cho hai cô ta cũng không có can đảm đó! Vậy cậu cũng chưa có… Những ý định khác?” Cát Xuyến rất mờ mịt biểu đạt ý của mình.
"Mặc dù tớ rất không muốn thừa nhận, nhưng cô ta cùng cha cùng họ với tớ, nếu cô ta không chọc giận tớ trước, tớ không muốn chấp nhặt với cô ta, lại nói, bây giờ tớ phải tính phúc cho bé cưng trong bụng!”
Cát Xuyến chậc chậc, “Cùng một cha, sinh con gái đúng là khác nhau một trời một vực.”
“Cậu còn quên một điểm, không cùng một mẹ, sinh con gái chắc chắn không giống nhau, cho dù cùng cha cũng vô ích.” Lương Chân Chân trả lời.
“Được rồi, tạm thời lấy quan điểm của cậu là chân lý.”
“Cái gì gọi là tạm thời chứ! Vốn chính là vậy!” Lương Chân Chân bĩu môi.
“Vậy có phải quan hệ của cha cậu với bên kia rất bế tắc không?” Cát Xuyến không nhịn được bát quái.
“Tớ chỉ có một người cha tên Thẩm Bác Sinh thôi, những người khác không có bất cứ quan hệ gì với tớ, tớ sẽ không đặt chân đến đó một bước, lại càng không quan tâm đến tranh cãi trong gia đình bọn họ.” Lương Chân Chân nói nhẹ nhàng như nước chảy.
“Đủ độc! Tốt vô cùng, nên lấy phong thái như vậy, không phải Thẩm Quân Nhã đơn giản chỉ là ước ao ghen tỵ sao, chết không đổi!” Cát Xuyến hừ lạnh hai tiếng.
“Không nói tới cô ta, mất hứng, chúng ta về nhà đi, tớ hơi mệt mỏi.”
“Ôi… Phụ nữ chịu không nổi! Mang thai các loại không có cách nào, bụng nặng trĩu, nhẹ không được nặng không xong, còn khó phục vụ hơn bệnh nhân.”
“Còn có ba tháng, sẽ giải phóng! Bây giờ tớ đặc biệt mong đợi ngày đó.” Lương Chân Chân sờ bụng bụ tròn trịa của mình, bảy tháng đã lớn như thế, vậy đến mười tháng sẽ như thế nào! Sẽ không làm bụng cô vỡ nát chứ?
“Tớ cũng thấp thỏm chờ mong, quản khỉ gió gì là nam hay nữ, sinh xong có đánh chết tớ cũng không sinh.” Cát Xuyến ngang nhiên nói.
Lương Chân Chân nghĩ thầm trong lòng: cô cũng nghĩ như vậy, nhưng theo ý tứ a Tư, còn muốn cô sinh thêm mấy, nhìn tình huống đi, nếu thai tương đối thuận lợi, như vậy còn suy tính đường sống, nếu thai này không thuận lợi, vậy không cần tính!
“Nhỡ Đỗ Hướng Hàng nhà cậu còn muốn sinh thì làm thế nào?”
“Anh ấy muốn? Có bản lĩnh để anh ấy tự sinh đi, bà cô tớ mới chẳng thèm chịu một phần tội như vậy.”
“Phụt!” Lương Chân Chân bị lời của bạn làm kinh sợ, lườm cô ấy một cái, “Cũng chỉ có Đỗ Hướng Hàng nhà cậu mới chịu được tính khí nóng nảy này của cậu.”
“Tính cách của tụi tớ bù trừ, giống như cậu và Đằng Cận Tư vậy, hì hì ~~~” Cát Xuyến cười hì hì.
Mùa xuân ở thành phố C quá ngắn, vẫn chưa hoàn toàn thưởng thức xong trăm hoa đua nở, nó đã lặng lẽ trôi qua rồi, tiến vào đầu hè, gió nhẹ không hề mát mẻ nữa, mà mang theo chút hơi thở nóng ran, buồn buồn.
Bây giờ Lương Chân Chân đã là bảo bối của cả nhà họ Đằng, tất cả mọi người theo cô, chỉ cần lúc nào cô nói không thoải mái, lập tức sẽ có người giúp việc gọi điện thoại cho bác sỹ Đinh, càng gần tới ngày sinh, mọi người càng khẩn trương.
Hơn nữa bụng của cô vô cùng lớn, hành động càng ngày càng bất tiện, vì vậy, Đằng lão phu nhân dặn bảo người giúp việc chuẩn bị một gian phòng ngủ ở tầng dưới, thiết kế chuyên dành cho phụ nữ có thai, đồ rất đầy đủ.
Liên tục ở nhà một tuần không ra cửa, Lương Chân Chân sắp nhàm chán phát hỏng rồi, tối hôm qua bắt đầu quấn lấy ông xã để cho anh đưa mình ra ngoài lắc lư, “Ông xã, ông xã tốt, anh không dẫn em ra cửa, em sẽ buồn bực chết mất.”
“Ngày hôm trước còn đi tản bộ gần đây, nào có khoa trương như em nói?” Đằng Cận Tư cưng chiều nhìn cô.
“Em muốn đi chơi! Mỗi lần đều tản bộ, người ta đi không nổi!” Lương Chân Chân làm nũng.
“Đi không nổi còn muốn đi chơi?”
“Hừ! Anh thử nhìn xem một tuần nay không ra cửa, bé cưng phản đối mỗi ngày trong bụng em, trách em làm các con buồn bực sắp hỏng rồi, ông xã tốt, anh dẫn em đi ra ngoài đi! Em bảo đảm ngoan ngoãn đi theo anh, sẽ không quấy rối.” Lương Chân Chân giơ hai ngón tay lên đầu bảo đảm.
Đằng Cận Tư bị lời nói không hợp lý của cô làm cho tức cười, “Được, em định đi đâu chơi?”
“Em muốn đi nhiều chỗ, sân chơi tốt nhất.”
“Không được, nơi đó quá nguy hiểm!” Đằng Cận Tư không chút suy nghĩ lập tức cự tuyệt.
“Người ta không vào chơi, chỉ đi cảm nhận chút không khí mà thôi.”
“Không được là không được.” Giọng nói rất kiên quyết.
“Vậy anh dẫn em đi ngắm cảnh.” Lương Chân Chân thỏa hiệp.
“Ừ, để anh bảo thư ký chuẩn bị.” Trong lòng Đằng Cận Tư nghĩ muốn tìm một chỗ yên tĩnh ít người.
“A a! Ông xã, anh tốt nhất!” Lương Chân Chân kích động hôn lên môi anh.
“Bác sỹ nói dự sinh ngày nào?”
“Trời ạ! Không có chuyện gì đâu! Còn hơn mười ngày!”
Lời của cô khiến Đằng Cận Tư yên tâm, yên tâm bởi vì anh cảm thấy còn hơn mười ngày là an toàn, nhưng không biết dự sinh là nhân tố không xác định, nói trước mười ngày hay sau mười ngày đều là chuyện thường xảy ra.
Buổi sáng lúc ra cửa, Đằng lão phu nhân không đồng ý, Lương Chân Chân đành xuất hết vốn liếng làm nũng ra, cũng bảo đảm, mình nhất định sẽ ngoan ngoãn, chỉ muốn ra ngoài chơi một chút thôi, không có việc gì.
“Nếu không để bác sỹ Đinh đi theo, như vậy bà tương đối yên tâm.” Đằng lão phu nhân vẫn băn khoăn.
“Bà nội, cháu không đi xa nhà.” Lương Chân Chân rất bất đắc dĩ.
“Bà nội, không có chuyện gì, có cháu ở bên cạnh nai con, bà yên tâm.” Vẫn do Đằng Cận Tư ra mặt, mã đáo thành công.
Có đôi khi, thường kế hoạch biến hóa khôn lường.
Sau khi đến nơi, vừa mới xuống xe, Lương Chân Chân đã cảm thấy không thoải mái, bụng truyền đến đau từng cơn, cô nhíu mày thầm nghĩ: Không phải ngày sinh dự tính còn mười ngày sao? Đây là diễn tuồng gì?
Đằng Cận Tư nhạy cảm nhận ra cô có gì không đúng, quan tâm hỏi: “Nai con, em làm sao vậy?”
Đầu Lương Chân Chân chậm rãi quay sang anh, vẻ mặt rối rắm, “Ông xã, em có dự cảm xấu, giống như muốn… Sinh rồi.”
Hai chữ cuối cùng cô gần như khóc lên, hu hu… Quá lừa bịp rồi! Tại sao có thể như vậy!
“Cái gì?” Đằng Cận Tư cũng kinh hãi.
“Thật.” Lương Chân Chân khóc lóc thảm thiết, trực giác của phụ nữ không sai được, nhất là chuyện sinh con.
“Tiểu Ngụy, nhanh chóng lái xe đến bệnh viện nhân dân thành phố!” Sau khi kịp phản ứng, Đằng Cận Tư lo lắng dặn người dưới.
Dọc theo đường đi, Lương Chân Chân đau đến trán toát mồ hôi lạnh, “Ông xã, hu hu… Không được, em thật sự muốn sinh.”
Mặt Đằng Cận Tư đầy vạch đen, dịu dàng an ủi: “Bà xã ngoa, nhịn thêm chút nữa, lập tức tới rồi.”
Lái xe tiểu Ngụy cũng vô cùng sốt ruột, nhưng lại gặp phải kẹt xe trên đường, có lòng mà không có sức.
Bất đắc dĩ, Đằng Cận Tư không thể làm gì khác hơn là cầu cứu đội trưởng Hình đại đội cảnh sát giao thông, thỉnh cầu anh ta phái xe cảnh sát mở đường cho mình, kéo dài tiếp, sợ rằng nai con sẽ nguy hiểm.
Đội trưởng Hình vừa nghe, không nói hai lời lập tức đồng ý, lúc sinh mệnh gặp nguy hiểm, đương nhiên phải hỗ trợ.
Bởi vì có xe cảnh sát mở đường, cuối cùng Lương Chân Chân không có việc gì đưa vào phòng sinh rồi, Đằng lão phu nhân và Hạ Đồng cùng lo lắng không yên chạy tới, trách cứ nghiêm khắc cháu nội một trận.
“Hồ đồ! Quả thực là hồ đồ! Chân Chân không hiểu chuyện thì thôi đi, sao cháu lại dung túng cho con bé hả? Hơn nữa vào giờ phút này, không làm tốt chính là một xác ba mạng! Cháu chịu đựng nổi sao?”
“Bà nội, là cháu suy tính không chu toàn.” Trong lòng Đằng Cận Tư tràn đầy tự trách.
“Được rồi, lần này là bài học kinh nghiệm, về sau chú ý một chút, chỗ nào nên dung túng thì dung túng, chỗ nào không thể dung túng thì không được mơ hồ!”
“Vâng, cháu hiểu.”
Thời gian chờ đợi khá dài khiến Đằng Cận Tư vô cùng lo lắng, quả đấm bóp chặt, nghe tiếng kêu khổ sở của nai con truyền từ trong ra, chỉ hận không thể vọt vào nắm tay cô.
“Bà nội, nai con cô ấy…”
“Nhất định sẽ không có chuyện gì, cháu dâu ta và hai chắt đều giỏi nhất!” Đằng lão phu nhân an ủi.
Mười phút sau, trong phòng phẫu thuật vang lên tiếng khóc vang dội, những người liên quan chờ đợi ở ngoài cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, a di đà Phật, mẹ tròn con vuông.
Mấy phút sau, lại truyền đến tiếng trẻ con khóc, còn vang dội hơn tiếng trước, viên đá treo trong lòng Đằng lão phu nhân cuối cùng rơi xuống.
“Người thân có thể đi vào thăm.” Cửa phòng phẫu thuật mở ra, y tá đi ra.
Đằng Cận Tư vọt vào đầu tiên, cầm tay nhỏ bé mềm nhũn của cô, nhìn bà xã mặt mũi suy yếu tái nhợt, đau lòng muốn chết, anh coi như đã biết, phụ nữ sinh con chính là đi một vòng quỷ môn quan, anh còn muốn nai con sinh mấy, ôi… Anh chịu thế nào?
“Ông xã, đứa bé đều tốt sao?” Giọng Lương Chân Chân yếu ớt như tiếng ruồi muỗi, mới vừa sinh xong, thân thể vô cùng yếu.
“Đều rất tốt, đã đưa đến phòng trẻ mới sinh, bà xã, em cực khổ, anh yêu em.” Đằng Cận Tư cúi người hôn lên trán cô, tràn đầy yêu thương.
Khóe môi Lương Chân Chân nhếch lên một nụ cười hạnh phúc, nhìn anh một cái, chậm rãi nhắm mắt lại ngủ, cô thật sự quá mệt mỏi.
HOÀN CHÍNH VĂN
“Tỉnh mộng, nên đối mặt với thực tế, từ điểm đó xem ra, cô ấy đã làm rất tốt.” Cát Xuyến nói tiếp.
“Đúng vậy! Cô ấy đã chiến thắng chính mình.”
Hai người vừa đi vừa nói, Cát Xuyến đột nhiên hỏi, “Chân phi, gần đây người phụ nữ kia có tới làm phiền cậu không?”
“Người phụ nữ nào?”
Có lẽ lời bạn chuyển chủ đề quá nhanh, Lương Chân Chân chưa hoàn toàn phản ứng kịp trong thời gian ngắn.
“Họ Thẩm.”
“Không có, mấy tháng nay khi tớ ra cửa, hoặc là ở chung một chỗ với a Tư, hoặc là với cậu, phía sau có mấy vệ sỹ, cậu cảm thấy cô ta sẽ không biết điều chạy tới đây quấy nhiễu tớ sao?”
“Cho hai cô ta cũng không có can đảm đó! Vậy cậu cũng chưa có… Những ý định khác?” Cát Xuyến rất mờ mịt biểu đạt ý của mình.
"Mặc dù tớ rất không muốn thừa nhận, nhưng cô ta cùng cha cùng họ với tớ, nếu cô ta không chọc giận tớ trước, tớ không muốn chấp nhặt với cô ta, lại nói, bây giờ tớ phải tính phúc cho bé cưng trong bụng!”
Cát Xuyến chậc chậc, “Cùng một cha, sinh con gái đúng là khác nhau một trời một vực.”
“Cậu còn quên một điểm, không cùng một mẹ, sinh con gái chắc chắn không giống nhau, cho dù cùng cha cũng vô ích.” Lương Chân Chân trả lời.
“Được rồi, tạm thời lấy quan điểm của cậu là chân lý.”
“Cái gì gọi là tạm thời chứ! Vốn chính là vậy!” Lương Chân Chân bĩu môi.
“Vậy có phải quan hệ của cha cậu với bên kia rất bế tắc không?” Cát Xuyến không nhịn được bát quái.
“Tớ chỉ có một người cha tên Thẩm Bác Sinh thôi, những người khác không có bất cứ quan hệ gì với tớ, tớ sẽ không đặt chân đến đó một bước, lại càng không quan tâm đến tranh cãi trong gia đình bọn họ.” Lương Chân Chân nói nhẹ nhàng như nước chảy.
“Đủ độc! Tốt vô cùng, nên lấy phong thái như vậy, không phải Thẩm Quân Nhã đơn giản chỉ là ước ao ghen tỵ sao, chết không đổi!” Cát Xuyến hừ lạnh hai tiếng.
“Không nói tới cô ta, mất hứng, chúng ta về nhà đi, tớ hơi mệt mỏi.”
“Ôi… Phụ nữ chịu không nổi! Mang thai các loại không có cách nào, bụng nặng trĩu, nhẹ không được nặng không xong, còn khó phục vụ hơn bệnh nhân.”
“Còn có ba tháng, sẽ giải phóng! Bây giờ tớ đặc biệt mong đợi ngày đó.” Lương Chân Chân sờ bụng bụ tròn trịa của mình, bảy tháng đã lớn như thế, vậy đến mười tháng sẽ như thế nào! Sẽ không làm bụng cô vỡ nát chứ?
“Tớ cũng thấp thỏm chờ mong, quản khỉ gió gì là nam hay nữ, sinh xong có đánh chết tớ cũng không sinh.” Cát Xuyến ngang nhiên nói.
Lương Chân Chân nghĩ thầm trong lòng: cô cũng nghĩ như vậy, nhưng theo ý tứ a Tư, còn muốn cô sinh thêm mấy, nhìn tình huống đi, nếu thai tương đối thuận lợi, như vậy còn suy tính đường sống, nếu thai này không thuận lợi, vậy không cần tính!
“Nhỡ Đỗ Hướng Hàng nhà cậu còn muốn sinh thì làm thế nào?”
“Anh ấy muốn? Có bản lĩnh để anh ấy tự sinh đi, bà cô tớ mới chẳng thèm chịu một phần tội như vậy.”
“Phụt!” Lương Chân Chân bị lời của bạn làm kinh sợ, lườm cô ấy một cái, “Cũng chỉ có Đỗ Hướng Hàng nhà cậu mới chịu được tính khí nóng nảy này của cậu.”
“Tính cách của tụi tớ bù trừ, giống như cậu và Đằng Cận Tư vậy, hì hì ~~~” Cát Xuyến cười hì hì.
Mùa xuân ở thành phố C quá ngắn, vẫn chưa hoàn toàn thưởng thức xong trăm hoa đua nở, nó đã lặng lẽ trôi qua rồi, tiến vào đầu hè, gió nhẹ không hề mát mẻ nữa, mà mang theo chút hơi thở nóng ran, buồn buồn.
Bây giờ Lương Chân Chân đã là bảo bối của cả nhà họ Đằng, tất cả mọi người theo cô, chỉ cần lúc nào cô nói không thoải mái, lập tức sẽ có người giúp việc gọi điện thoại cho bác sỹ Đinh, càng gần tới ngày sinh, mọi người càng khẩn trương.
Hơn nữa bụng của cô vô cùng lớn, hành động càng ngày càng bất tiện, vì vậy, Đằng lão phu nhân dặn bảo người giúp việc chuẩn bị một gian phòng ngủ ở tầng dưới, thiết kế chuyên dành cho phụ nữ có thai, đồ rất đầy đủ.
Liên tục ở nhà một tuần không ra cửa, Lương Chân Chân sắp nhàm chán phát hỏng rồi, tối hôm qua bắt đầu quấn lấy ông xã để cho anh đưa mình ra ngoài lắc lư, “Ông xã, ông xã tốt, anh không dẫn em ra cửa, em sẽ buồn bực chết mất.”
“Ngày hôm trước còn đi tản bộ gần đây, nào có khoa trương như em nói?” Đằng Cận Tư cưng chiều nhìn cô.
“Em muốn đi chơi! Mỗi lần đều tản bộ, người ta đi không nổi!” Lương Chân Chân làm nũng.
“Đi không nổi còn muốn đi chơi?”
“Hừ! Anh thử nhìn xem một tuần nay không ra cửa, bé cưng phản đối mỗi ngày trong bụng em, trách em làm các con buồn bực sắp hỏng rồi, ông xã tốt, anh dẫn em đi ra ngoài đi! Em bảo đảm ngoan ngoãn đi theo anh, sẽ không quấy rối.” Lương Chân Chân giơ hai ngón tay lên đầu bảo đảm.
Đằng Cận Tư bị lời nói không hợp lý của cô làm cho tức cười, “Được, em định đi đâu chơi?”
“Em muốn đi nhiều chỗ, sân chơi tốt nhất.”
“Không được, nơi đó quá nguy hiểm!” Đằng Cận Tư không chút suy nghĩ lập tức cự tuyệt.
“Người ta không vào chơi, chỉ đi cảm nhận chút không khí mà thôi.”
“Không được là không được.” Giọng nói rất kiên quyết.
“Vậy anh dẫn em đi ngắm cảnh.” Lương Chân Chân thỏa hiệp.
“Ừ, để anh bảo thư ký chuẩn bị.” Trong lòng Đằng Cận Tư nghĩ muốn tìm một chỗ yên tĩnh ít người.
“A a! Ông xã, anh tốt nhất!” Lương Chân Chân kích động hôn lên môi anh.
“Bác sỹ nói dự sinh ngày nào?”
“Trời ạ! Không có chuyện gì đâu! Còn hơn mười ngày!”
Lời của cô khiến Đằng Cận Tư yên tâm, yên tâm bởi vì anh cảm thấy còn hơn mười ngày là an toàn, nhưng không biết dự sinh là nhân tố không xác định, nói trước mười ngày hay sau mười ngày đều là chuyện thường xảy ra.
Buổi sáng lúc ra cửa, Đằng lão phu nhân không đồng ý, Lương Chân Chân đành xuất hết vốn liếng làm nũng ra, cũng bảo đảm, mình nhất định sẽ ngoan ngoãn, chỉ muốn ra ngoài chơi một chút thôi, không có việc gì.
“Nếu không để bác sỹ Đinh đi theo, như vậy bà tương đối yên tâm.” Đằng lão phu nhân vẫn băn khoăn.
“Bà nội, cháu không đi xa nhà.” Lương Chân Chân rất bất đắc dĩ.
“Bà nội, không có chuyện gì, có cháu ở bên cạnh nai con, bà yên tâm.” Vẫn do Đằng Cận Tư ra mặt, mã đáo thành công.
Có đôi khi, thường kế hoạch biến hóa khôn lường.
Sau khi đến nơi, vừa mới xuống xe, Lương Chân Chân đã cảm thấy không thoải mái, bụng truyền đến đau từng cơn, cô nhíu mày thầm nghĩ: Không phải ngày sinh dự tính còn mười ngày sao? Đây là diễn tuồng gì?
Đằng Cận Tư nhạy cảm nhận ra cô có gì không đúng, quan tâm hỏi: “Nai con, em làm sao vậy?”
Đầu Lương Chân Chân chậm rãi quay sang anh, vẻ mặt rối rắm, “Ông xã, em có dự cảm xấu, giống như muốn… Sinh rồi.”
Hai chữ cuối cùng cô gần như khóc lên, hu hu… Quá lừa bịp rồi! Tại sao có thể như vậy!
“Cái gì?” Đằng Cận Tư cũng kinh hãi.
“Thật.” Lương Chân Chân khóc lóc thảm thiết, trực giác của phụ nữ không sai được, nhất là chuyện sinh con.
“Tiểu Ngụy, nhanh chóng lái xe đến bệnh viện nhân dân thành phố!” Sau khi kịp phản ứng, Đằng Cận Tư lo lắng dặn người dưới.
Dọc theo đường đi, Lương Chân Chân đau đến trán toát mồ hôi lạnh, “Ông xã, hu hu… Không được, em thật sự muốn sinh.”
Mặt Đằng Cận Tư đầy vạch đen, dịu dàng an ủi: “Bà xã ngoa, nhịn thêm chút nữa, lập tức tới rồi.”
Lái xe tiểu Ngụy cũng vô cùng sốt ruột, nhưng lại gặp phải kẹt xe trên đường, có lòng mà không có sức.
Bất đắc dĩ, Đằng Cận Tư không thể làm gì khác hơn là cầu cứu đội trưởng Hình đại đội cảnh sát giao thông, thỉnh cầu anh ta phái xe cảnh sát mở đường cho mình, kéo dài tiếp, sợ rằng nai con sẽ nguy hiểm.
Đội trưởng Hình vừa nghe, không nói hai lời lập tức đồng ý, lúc sinh mệnh gặp nguy hiểm, đương nhiên phải hỗ trợ.
Bởi vì có xe cảnh sát mở đường, cuối cùng Lương Chân Chân không có việc gì đưa vào phòng sinh rồi, Đằng lão phu nhân và Hạ Đồng cùng lo lắng không yên chạy tới, trách cứ nghiêm khắc cháu nội một trận.
“Hồ đồ! Quả thực là hồ đồ! Chân Chân không hiểu chuyện thì thôi đi, sao cháu lại dung túng cho con bé hả? Hơn nữa vào giờ phút này, không làm tốt chính là một xác ba mạng! Cháu chịu đựng nổi sao?”
“Bà nội, là cháu suy tính không chu toàn.” Trong lòng Đằng Cận Tư tràn đầy tự trách.
“Được rồi, lần này là bài học kinh nghiệm, về sau chú ý một chút, chỗ nào nên dung túng thì dung túng, chỗ nào không thể dung túng thì không được mơ hồ!”
“Vâng, cháu hiểu.”
Thời gian chờ đợi khá dài khiến Đằng Cận Tư vô cùng lo lắng, quả đấm bóp chặt, nghe tiếng kêu khổ sở của nai con truyền từ trong ra, chỉ hận không thể vọt vào nắm tay cô.
“Bà nội, nai con cô ấy…”
“Nhất định sẽ không có chuyện gì, cháu dâu ta và hai chắt đều giỏi nhất!” Đằng lão phu nhân an ủi.
Mười phút sau, trong phòng phẫu thuật vang lên tiếng khóc vang dội, những người liên quan chờ đợi ở ngoài cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, a di đà Phật, mẹ tròn con vuông.
Mấy phút sau, lại truyền đến tiếng trẻ con khóc, còn vang dội hơn tiếng trước, viên đá treo trong lòng Đằng lão phu nhân cuối cùng rơi xuống.
“Người thân có thể đi vào thăm.” Cửa phòng phẫu thuật mở ra, y tá đi ra.
Đằng Cận Tư vọt vào đầu tiên, cầm tay nhỏ bé mềm nhũn của cô, nhìn bà xã mặt mũi suy yếu tái nhợt, đau lòng muốn chết, anh coi như đã biết, phụ nữ sinh con chính là đi một vòng quỷ môn quan, anh còn muốn nai con sinh mấy, ôi… Anh chịu thế nào?
“Ông xã, đứa bé đều tốt sao?” Giọng Lương Chân Chân yếu ớt như tiếng ruồi muỗi, mới vừa sinh xong, thân thể vô cùng yếu.
“Đều rất tốt, đã đưa đến phòng trẻ mới sinh, bà xã, em cực khổ, anh yêu em.” Đằng Cận Tư cúi người hôn lên trán cô, tràn đầy yêu thương.
Khóe môi Lương Chân Chân nhếch lên một nụ cười hạnh phúc, nhìn anh một cái, chậm rãi nhắm mắt lại ngủ, cô thật sự quá mệt mỏi.
HOÀN CHÍNH VĂN
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.