Chương 326: Du lịch hưởng tuần trăng mật ( hai )
Nam Quan Yêu Yêu
22/02/2016
Đằng Cận Tư cầm tay của cô, "Thật ra mà nói, anh thích con gái hơn, tốt nhất là lớn lên giống em."
Lương Chân Chân bỉu môi, trên mặt hiện lên vẻ ngọt ngào hạnh phúc, hai cánh tay vòng chắc cổ của anh, chủ động dâng môi lên, ai nói phụ nữ không thể chủ động, chỉ cần là mình thích, mình yêu, thỉnh thoảng hào phóng chút thì có sao đâu?
"Nai con. . . . . ." Đằng Cận Tư thở hổn hển trằn trọc làm nụ hôn này sâu hơn, chiếc lưỡi trơn trượt không cố kỵ dò vào chỗ sâu trong miệng cô, tìm kiếm thứ mềm mại ngọt ngào nhất của cô, đùa nghịch với cái lưỡi của cô, dụ cô chủ động dây dưa với mình, cùng múa. . . . . .
Hai người hôn nhau kích tình triền miên, mang theo vị ngọt, làm cho người ta muốn ngừng mà không được, giống như một cây kẹo ngọt, đầy ngọt ngào và mơ mộng.
"Ưmh. . . . . ." Lương Chân Chân không nhịn được rên một tiếng, âm thanh uyển chuyển mềm mại đáng yêu, tê dại thấm vào đáy lòng Đằng Cận Tư, trong lòng anh dâng lên sự khô nóng quen thuộc, nhưng bây giờ đang ở trên máy bay, thật sự là. . . . . . rất không thuận tiện.
Lưu luyến buông đôi môi đỏ mọng của người trong ngực ra, phát hiện khóe miệng cô còn dính chút nước miếng trong suốt, Đằng Cận Tư nhìn mà bụng dưới căng thẳng, anh luôn luôn không có sức chống cự đối với nai con, nhìn đôi mắt to mông lung của cô, mình cũng đã muốn đè cô xuống, chớ nói chi là loại hấp dẫn rõ ràng này.
Hít vào một hơi thật sâu, nhịn, chờ tối nay đến khách sạn rồi tính.
Lương Chân Chân cảm thấy anh khắc chế, môi đỏ mọng hơi nhếch lên, thành một đường cong nhộn nhạo, không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng miêu tả khuôn mặt của anh, trán đầy đặn, hai hàng lông mày anh khí, sống mũi thẳng tắp, cằm đẹp đẽ, chỗ nào cũng không có gì để bắt bẻ, hoàn mỹ giống như thần, đáy lòng cô bỗng cảm thấy kiêu ngạo, người đàn ông tuấn mỹ này là của cô, chỉ thuộc về một mình cô.
Nghĩ tới đây, khóe môi nở nụ cười, sự vui vẻ phát ra từ trong lòng.
"Cười cái gì?" Đằng Cận Tư khó hiểu nhìn cô, chẳng lẽ trên mặt mình có dính gì đó sao?
"Không có gì! Em chỉ cảm thấy, có một ông xã đẹp trai như vậy, trong lòng thật vui mừng." Lương Chân Chân nghịch ngợm cười nói.
Người nào không thích được khen? Nhất là được người mình yêu khen, cảm giác mừng rỡ không có cách nào nói nên lời, chỉ có thể dùng nụ hôn để thay thế, bởi vì vui vẻ, cho nên hưng phấn, hôn kích tình mênh mang, lực độ mút, hút từ từ gia tăng, bên trong không gian yên tĩnh, vẻn vẹn nghe thấy tiếng khẽ hít thở của hai người, không khí mập mờ tụ lại.
Nhịp tim của Lương Chân Chân đập càng lúc càng nhanh, động tác hôn của anh tuyệt hảo như vậy, chỉ một nụ hôn đã khiến cơ thể của cô như muốn nhũn ra, là do cô đã trở nên xấu xa, hay là do anh quá đáng ghét?
"Bảo bối, buổi tối về khách sạn phải trừng phạt em." Đằng Cận Tư thở hổn hển cắn một cái ở trên vành tai xinh xắn của cô, âm thanh khàn đục hấp dẫn.
"Bại hoại!" Dáng vẻ cô khẽ quệt môi xinh đẹp động lòng người, trừng mắt khiến lòng anh mềm nhũn, thiếu chút nữa lại không kiềm lòng được, khắc chế trong lòng đầy kích động, ôm chặt cô vào trong ngực, hít thở sâu để ổn định cảm xúc.
Cái gì là hạnh phúc? Hạnh phúc chính là hai người gắn bó bên nhau, anh yêu em...em cũng yêu anh.
*****
Chạng vạng ở Aegean Sea, đẹp không sao tả xiết, mới vừa lên đèn, ánh sáng bảy màu đẹp mê ly, tất cả đều nhiễm hơi thở lãng mạn.
"Woa! Đẹp quá!" Vốn Lương Chân Chân suýt chút nữa ngủ thiếp đi trên máy bay, nhưng vừa đi ra cả người liền có tinh thần, theo như lời của cô nói: thấy cảnh đẹp như thế có thể không phấn khích sao?
"Nai con, từ từ." Đằng Cận Tư đi theo phía sau cô, nhìn đến rung động lòng người, quả nhiên cô gái nhỏ kia rất là hưng phấn, nhảy qua nhảy lại, không để ý hình tượng chút nào, anh chỉ có thể theo sát phía sau cô, chỉ sợ cô té ngã, hoặc là bị lạc.
"A Tư, chúng ta đi chơi ở trên bờ cát có được hay không? Ánh đèn bên kia rất đẹp, còn có người ở để Yên Hoa! Thật là xinh đẹp!" Lương Chân Chân vui vẻ không thôi, ám ảnh bị bắt cóc lúc trước đã tan thành mây khói, là cảnh đẹp ở đây đã tác động cô, hơn nữa cô cũng tình nguyện quên những chuyện không vui kia, hưởng thụ mỗi một phút một giây.
"Được." Từ trước đến giờ Đằng Cận Tư không bao giờ từ chối yêu cầu nào của cô, trước khi đến anh vẫn còn lo lắng cho tâm trạng của nai con, sợ cô chịu ảnh hưởng, may mắn là cô còn kiên cường hơn so với tưởng tượng của mình, cũng không bởi vì chuyện không vui mấy ngày trước mà bỏ quên cảnh đẹp trước mắt, cô thật sự thích nơi này.
Lương Chân Chân dứt khoát cởi cả giảy, đi chân trần ở trên bờ cát mịn, mặc chúng nó trơn mượt xuyên qua từng ngón chân, hơi ngứa, thật vui vẻ ~~
Đột nhiên, không biết từ nơi nào có một con đom đóm bay ra, từ từ đáp xuống trên vai cô, cô tò mò, lại mang theo mấy phần hưng phấn, mở thật to đôi mắt ngập nước, đom đóm là những kỉ niệm tốt đẹp lúc nhất, là tinh linh thuần chân nhất, không ngờ lại có thể gặp ở đây.
"Thích thì nói. . . . . ." Đằng Cận Tư nhìn thấu sự yêu thích từ trong mắt cô, liền muốn bắt cho cô mấy con, nhưng không ngờ còn chưa nói xong đã bị chặt đứt.
"Không! Chúng nó thích tự do hơn, em chỉ muốn ngắm một chút thôi." Sao Lương Chân Chân có thể không hiểu tâm tư của A tư, nở một nụ cười dịu dàng với anh, dắt tay của anh, từ từ đi ở trên bờ cát.
Rất nhiều tình nhân đi qua đi lại, da vàng , da trắng , da đen , không giới hạn quốc gia, bởi vì tình yêu mới đi tới cùng nhau, sau đó tới chứng kiến tình yêu của bọn họ.
Ban đêm gió biển hơi lạnh, Lương Chân Chân chỉ mặc quần dài không khỏi ôm lấy hai cánh tay, mới vừa rồi còn không cảm thấy, mới một lúc, trời đã tối rất nhiều, ngôi sao đầy trời giống như những con mắt nhỏ trong suốt, trong nháy mắt, sáng rọi chói mắt.
Đằng Cận Tư không biến sắc ôm người bên cạnh , dịu dàng mở miệng, "Lạnh thì về khách sạn đi."
"Ừ, sáng sớm ngày mai em muốn ngắm mặt trời mọc, anh đi với em." Lương Chân Chân vùi ở trong ngực của anh làm nũng.
"Được. . . . . ." Đằng Cận Tư đồng ý, trong lòng lại nghĩ: nhìn mặt trời mọc? Vậy phải dậy mấy giờ? Khả năng này quá xa vời, nhưng bây giờ anh sẽ không nói.
Trở lại khách sạn, hơi thở mập mờ lập tức lấn át sự lãng mạn vừa rồi, mặc dù hai người đã là vợ chồng, nhưng Lương Chân Chân vừa nhìn thấy chiếc giường hai người rộng lớn, tim vẫn sẽ đập loạn.
"Bà xã, sao mặt của em đỏ vậy?" Đằng Cận Tư ôm lấy cô từ sau lưng, phả hơi bên tai cô, đi vào phòng , liền gợi lên tình cảnh anh muốn ở trên máy bay. Muốn, có một sự khẩn cấp sốt ruột khó nén.
"Xấu xa! Em đi tắm." Lương Chân Chân xấu hổ đẩy anh ra, vọt thẳng vào phòng tắm, lúc đi tới cửa không quên quay lại cảnh cáo anh, "Em muốn tắm một mình, không cho phép vào !"
"Ừ, anh biết bà xã muốn tắm thật thơm từ trong ra ngoài. . . . . ." Khóe môi của Đằng Cận Tư nở một nụ cười xấu xa, Lương Chân Chân mắc cỡ khép cửa lại, núp ở trong phòng tắm hung hăng mắng người đàn ông nào đó một lần.
Nghe thấy bên trong vang lên tiếng nước chảy, lửa trong cơ thể Đằng Cận Tư càng thiêu đốt mãnh liệt hơn, anh phát hiện lúc nai con đi vào tắm không mang theo cái gì, cho dù bên trong có khăn tắm và áo choàng tắm, nhưng. . . . . .
Thất sách thất sách! Anh thật sự nên đi vào chung.
Lúc trong đầu anh toàn hình ảnh cấm trẻ nhỏ thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên, là Nam Cung Thần gọi tới, cầm điện thoại di động lên đi tới ban công.
【 Cậu chủ, đã bồi thường cho người thân của người chết và ba người bị thương, bọn họ đã khai ra phía sau có người đưa tiền sai khiến gây chuyện, sau khi lấy được tiền bồi thường của công ty chúng ta thì cảm động đến rơi nước mắt, còn nói chúng ta là. . . . . . người tốt trăm năm khó gặp . 】 câu nói sau cùng, giọng của Nam Cung Thần hơi châm biếm.
"Hừ! Những người này chính là gió chiều nào theo chiều đó, có thể trông cậy bọn họ nói tiếng người sao! Đã xử lý hết công việc chưa?" Đằng Cận Tư hừ lạnh.
【 Đã xử lý ổn thoả, bên cục công an đã điều tra ra kết quả, đều do một nhóm người làm, ngày mai tòa án sẽ tuyên bố kết quả xử phạt bọn họ; tôi đã mời chuyên gia tiến hành kiểm tra chất lượng của vườn hoa quốc tế Nhã Lam, đến lúc đó tôi sẽ công bố kết quả với mọi người, để lời đồn đại dừng lại ở sự thật. 】 Nam Cung Thần báo cáo công việc.
"Ừ, chuyện này liền giao cho anh."
【 Xin cậu chủ yên tâm. Còn nữa, bang chủ Viêm Ưng bang bảo tôi nhắn cho cậu chủ, đã bắt được Hứa Kiến, giữ lại chờ cậu trở về xử lý. 】
Con mắt của Đằng Cận Tư sắc lạnh tối đen như mực, giấu giếm sát khí, "Vậy để cho tên đó yên ổn thêm mấy ngày."
Dám bắt cóc nai con của anh, đáng đời mày tự đâm đầu vào chỗ chết!
*****
Sau khi Lương Chân Chân tắm xong mới phát hiện ra mình không có đem theo gì vào, chỉ có thể trùm khăn tắm mở cửa, vốn tưởng rằng sẽ thấy người đàn ông nào đó ngồi ở trên giường đợi cô, lại phát hiện bên trong phòng không có một bóng người, trong lòng thấy kì lạ, đi tới ban công nhìn thấy anh đứng ở đằng kia ngắm nhìn phương xa, phà rất nhiều khói.
Cô rón rén đi tới vòng lấy eo của anh từ phía sau, "A Tư, anh làm sao vậy?"
"Mới vừa nhận điện thoại, thuận tiện hút điếu thuốc, tắm xong rồi hả ?" Sắc mặt của Đằng Cận Tư khôi phục như trước, đối đãi với người mình thương, anh dịu dàng; đối đãi với những thứ râu ria hoặc là kẻ địch, anh đều lạnh nhạt, không chút lưu tình.
Lương Chân Chân bỉu môi, trên mặt hiện lên vẻ ngọt ngào hạnh phúc, hai cánh tay vòng chắc cổ của anh, chủ động dâng môi lên, ai nói phụ nữ không thể chủ động, chỉ cần là mình thích, mình yêu, thỉnh thoảng hào phóng chút thì có sao đâu?
"Nai con. . . . . ." Đằng Cận Tư thở hổn hển trằn trọc làm nụ hôn này sâu hơn, chiếc lưỡi trơn trượt không cố kỵ dò vào chỗ sâu trong miệng cô, tìm kiếm thứ mềm mại ngọt ngào nhất của cô, đùa nghịch với cái lưỡi của cô, dụ cô chủ động dây dưa với mình, cùng múa. . . . . .
Hai người hôn nhau kích tình triền miên, mang theo vị ngọt, làm cho người ta muốn ngừng mà không được, giống như một cây kẹo ngọt, đầy ngọt ngào và mơ mộng.
"Ưmh. . . . . ." Lương Chân Chân không nhịn được rên một tiếng, âm thanh uyển chuyển mềm mại đáng yêu, tê dại thấm vào đáy lòng Đằng Cận Tư, trong lòng anh dâng lên sự khô nóng quen thuộc, nhưng bây giờ đang ở trên máy bay, thật sự là. . . . . . rất không thuận tiện.
Lưu luyến buông đôi môi đỏ mọng của người trong ngực ra, phát hiện khóe miệng cô còn dính chút nước miếng trong suốt, Đằng Cận Tư nhìn mà bụng dưới căng thẳng, anh luôn luôn không có sức chống cự đối với nai con, nhìn đôi mắt to mông lung của cô, mình cũng đã muốn đè cô xuống, chớ nói chi là loại hấp dẫn rõ ràng này.
Hít vào một hơi thật sâu, nhịn, chờ tối nay đến khách sạn rồi tính.
Lương Chân Chân cảm thấy anh khắc chế, môi đỏ mọng hơi nhếch lên, thành một đường cong nhộn nhạo, không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng miêu tả khuôn mặt của anh, trán đầy đặn, hai hàng lông mày anh khí, sống mũi thẳng tắp, cằm đẹp đẽ, chỗ nào cũng không có gì để bắt bẻ, hoàn mỹ giống như thần, đáy lòng cô bỗng cảm thấy kiêu ngạo, người đàn ông tuấn mỹ này là của cô, chỉ thuộc về một mình cô.
Nghĩ tới đây, khóe môi nở nụ cười, sự vui vẻ phát ra từ trong lòng.
"Cười cái gì?" Đằng Cận Tư khó hiểu nhìn cô, chẳng lẽ trên mặt mình có dính gì đó sao?
"Không có gì! Em chỉ cảm thấy, có một ông xã đẹp trai như vậy, trong lòng thật vui mừng." Lương Chân Chân nghịch ngợm cười nói.
Người nào không thích được khen? Nhất là được người mình yêu khen, cảm giác mừng rỡ không có cách nào nói nên lời, chỉ có thể dùng nụ hôn để thay thế, bởi vì vui vẻ, cho nên hưng phấn, hôn kích tình mênh mang, lực độ mút, hút từ từ gia tăng, bên trong không gian yên tĩnh, vẻn vẹn nghe thấy tiếng khẽ hít thở của hai người, không khí mập mờ tụ lại.
Nhịp tim của Lương Chân Chân đập càng lúc càng nhanh, động tác hôn của anh tuyệt hảo như vậy, chỉ một nụ hôn đã khiến cơ thể của cô như muốn nhũn ra, là do cô đã trở nên xấu xa, hay là do anh quá đáng ghét?
"Bảo bối, buổi tối về khách sạn phải trừng phạt em." Đằng Cận Tư thở hổn hển cắn một cái ở trên vành tai xinh xắn của cô, âm thanh khàn đục hấp dẫn.
"Bại hoại!" Dáng vẻ cô khẽ quệt môi xinh đẹp động lòng người, trừng mắt khiến lòng anh mềm nhũn, thiếu chút nữa lại không kiềm lòng được, khắc chế trong lòng đầy kích động, ôm chặt cô vào trong ngực, hít thở sâu để ổn định cảm xúc.
Cái gì là hạnh phúc? Hạnh phúc chính là hai người gắn bó bên nhau, anh yêu em...em cũng yêu anh.
*****
Chạng vạng ở Aegean Sea, đẹp không sao tả xiết, mới vừa lên đèn, ánh sáng bảy màu đẹp mê ly, tất cả đều nhiễm hơi thở lãng mạn.
"Woa! Đẹp quá!" Vốn Lương Chân Chân suýt chút nữa ngủ thiếp đi trên máy bay, nhưng vừa đi ra cả người liền có tinh thần, theo như lời của cô nói: thấy cảnh đẹp như thế có thể không phấn khích sao?
"Nai con, từ từ." Đằng Cận Tư đi theo phía sau cô, nhìn đến rung động lòng người, quả nhiên cô gái nhỏ kia rất là hưng phấn, nhảy qua nhảy lại, không để ý hình tượng chút nào, anh chỉ có thể theo sát phía sau cô, chỉ sợ cô té ngã, hoặc là bị lạc.
"A Tư, chúng ta đi chơi ở trên bờ cát có được hay không? Ánh đèn bên kia rất đẹp, còn có người ở để Yên Hoa! Thật là xinh đẹp!" Lương Chân Chân vui vẻ không thôi, ám ảnh bị bắt cóc lúc trước đã tan thành mây khói, là cảnh đẹp ở đây đã tác động cô, hơn nữa cô cũng tình nguyện quên những chuyện không vui kia, hưởng thụ mỗi một phút một giây.
"Được." Từ trước đến giờ Đằng Cận Tư không bao giờ từ chối yêu cầu nào của cô, trước khi đến anh vẫn còn lo lắng cho tâm trạng của nai con, sợ cô chịu ảnh hưởng, may mắn là cô còn kiên cường hơn so với tưởng tượng của mình, cũng không bởi vì chuyện không vui mấy ngày trước mà bỏ quên cảnh đẹp trước mắt, cô thật sự thích nơi này.
Lương Chân Chân dứt khoát cởi cả giảy, đi chân trần ở trên bờ cát mịn, mặc chúng nó trơn mượt xuyên qua từng ngón chân, hơi ngứa, thật vui vẻ ~~
Đột nhiên, không biết từ nơi nào có một con đom đóm bay ra, từ từ đáp xuống trên vai cô, cô tò mò, lại mang theo mấy phần hưng phấn, mở thật to đôi mắt ngập nước, đom đóm là những kỉ niệm tốt đẹp lúc nhất, là tinh linh thuần chân nhất, không ngờ lại có thể gặp ở đây.
"Thích thì nói. . . . . ." Đằng Cận Tư nhìn thấu sự yêu thích từ trong mắt cô, liền muốn bắt cho cô mấy con, nhưng không ngờ còn chưa nói xong đã bị chặt đứt.
"Không! Chúng nó thích tự do hơn, em chỉ muốn ngắm một chút thôi." Sao Lương Chân Chân có thể không hiểu tâm tư của A tư, nở một nụ cười dịu dàng với anh, dắt tay của anh, từ từ đi ở trên bờ cát.
Rất nhiều tình nhân đi qua đi lại, da vàng , da trắng , da đen , không giới hạn quốc gia, bởi vì tình yêu mới đi tới cùng nhau, sau đó tới chứng kiến tình yêu của bọn họ.
Ban đêm gió biển hơi lạnh, Lương Chân Chân chỉ mặc quần dài không khỏi ôm lấy hai cánh tay, mới vừa rồi còn không cảm thấy, mới một lúc, trời đã tối rất nhiều, ngôi sao đầy trời giống như những con mắt nhỏ trong suốt, trong nháy mắt, sáng rọi chói mắt.
Đằng Cận Tư không biến sắc ôm người bên cạnh , dịu dàng mở miệng, "Lạnh thì về khách sạn đi."
"Ừ, sáng sớm ngày mai em muốn ngắm mặt trời mọc, anh đi với em." Lương Chân Chân vùi ở trong ngực của anh làm nũng.
"Được. . . . . ." Đằng Cận Tư đồng ý, trong lòng lại nghĩ: nhìn mặt trời mọc? Vậy phải dậy mấy giờ? Khả năng này quá xa vời, nhưng bây giờ anh sẽ không nói.
Trở lại khách sạn, hơi thở mập mờ lập tức lấn át sự lãng mạn vừa rồi, mặc dù hai người đã là vợ chồng, nhưng Lương Chân Chân vừa nhìn thấy chiếc giường hai người rộng lớn, tim vẫn sẽ đập loạn.
"Bà xã, sao mặt của em đỏ vậy?" Đằng Cận Tư ôm lấy cô từ sau lưng, phả hơi bên tai cô, đi vào phòng , liền gợi lên tình cảnh anh muốn ở trên máy bay. Muốn, có một sự khẩn cấp sốt ruột khó nén.
"Xấu xa! Em đi tắm." Lương Chân Chân xấu hổ đẩy anh ra, vọt thẳng vào phòng tắm, lúc đi tới cửa không quên quay lại cảnh cáo anh, "Em muốn tắm một mình, không cho phép vào !"
"Ừ, anh biết bà xã muốn tắm thật thơm từ trong ra ngoài. . . . . ." Khóe môi của Đằng Cận Tư nở một nụ cười xấu xa, Lương Chân Chân mắc cỡ khép cửa lại, núp ở trong phòng tắm hung hăng mắng người đàn ông nào đó một lần.
Nghe thấy bên trong vang lên tiếng nước chảy, lửa trong cơ thể Đằng Cận Tư càng thiêu đốt mãnh liệt hơn, anh phát hiện lúc nai con đi vào tắm không mang theo cái gì, cho dù bên trong có khăn tắm và áo choàng tắm, nhưng. . . . . .
Thất sách thất sách! Anh thật sự nên đi vào chung.
Lúc trong đầu anh toàn hình ảnh cấm trẻ nhỏ thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên, là Nam Cung Thần gọi tới, cầm điện thoại di động lên đi tới ban công.
【 Cậu chủ, đã bồi thường cho người thân của người chết và ba người bị thương, bọn họ đã khai ra phía sau có người đưa tiền sai khiến gây chuyện, sau khi lấy được tiền bồi thường của công ty chúng ta thì cảm động đến rơi nước mắt, còn nói chúng ta là. . . . . . người tốt trăm năm khó gặp . 】 câu nói sau cùng, giọng của Nam Cung Thần hơi châm biếm.
"Hừ! Những người này chính là gió chiều nào theo chiều đó, có thể trông cậy bọn họ nói tiếng người sao! Đã xử lý hết công việc chưa?" Đằng Cận Tư hừ lạnh.
【 Đã xử lý ổn thoả, bên cục công an đã điều tra ra kết quả, đều do một nhóm người làm, ngày mai tòa án sẽ tuyên bố kết quả xử phạt bọn họ; tôi đã mời chuyên gia tiến hành kiểm tra chất lượng của vườn hoa quốc tế Nhã Lam, đến lúc đó tôi sẽ công bố kết quả với mọi người, để lời đồn đại dừng lại ở sự thật. 】 Nam Cung Thần báo cáo công việc.
"Ừ, chuyện này liền giao cho anh."
【 Xin cậu chủ yên tâm. Còn nữa, bang chủ Viêm Ưng bang bảo tôi nhắn cho cậu chủ, đã bắt được Hứa Kiến, giữ lại chờ cậu trở về xử lý. 】
Con mắt của Đằng Cận Tư sắc lạnh tối đen như mực, giấu giếm sát khí, "Vậy để cho tên đó yên ổn thêm mấy ngày."
Dám bắt cóc nai con của anh, đáng đời mày tự đâm đầu vào chỗ chết!
*****
Sau khi Lương Chân Chân tắm xong mới phát hiện ra mình không có đem theo gì vào, chỉ có thể trùm khăn tắm mở cửa, vốn tưởng rằng sẽ thấy người đàn ông nào đó ngồi ở trên giường đợi cô, lại phát hiện bên trong phòng không có một bóng người, trong lòng thấy kì lạ, đi tới ban công nhìn thấy anh đứng ở đằng kia ngắm nhìn phương xa, phà rất nhiều khói.
Cô rón rén đi tới vòng lấy eo của anh từ phía sau, "A Tư, anh làm sao vậy?"
"Mới vừa nhận điện thoại, thuận tiện hút điếu thuốc, tắm xong rồi hả ?" Sắc mặt của Đằng Cận Tư khôi phục như trước, đối đãi với người mình thương, anh dịu dàng; đối đãi với những thứ râu ria hoặc là kẻ địch, anh đều lạnh nhạt, không chút lưu tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.