Chương 412: Ngoại truyện 19: 【Nắm tay cả đời, bên nhau đến già: 】Ngọt ngào 19
Nam Quan Yêu Yêu
24/06/2016
Hai người không tán
gẫu bao lâu, Nam Cung Thần đã gọi điện thoại tới, giọng nói vội vàng,
Lương Chân Chân có thể nghe được, cô che miệng mỉm cười, khẽ nhấp ngụm
cà phê.
“Người nào đó hơi không thể chờ đợi, chị không làm kỳ đà cản mũi nữa, bye bye.” Cô đứng dậy tính tiền rời đi.
Mặt Kiều Tuyết Nghiên đỏ tới tận mang tai, vẫy tay nói bye bye với Chân Chân, nếu bước ra bước này, vậy sẽ phải dũng cảm tiến tới, không chút do dự, sợ hãi rụt rè không phải là phong cách của cô.
Khi Lương Chân Chân ra cửa vừa đúng lúc gặp thoáng qua Nam Cung Thần, gật đầu chào lẫn nhau, sau đó tất cả chạy theo “Mục đích” riêng.
Nam Cung Thần biết tin tức Kiều Tuyết Nghiên trở về từ trong miệng Nhạc Nhạc, lúc đó anh đang ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc báo cáo công việc với Đằng Cận Tư, sau khi nghe nói cô tới công ty tìm mình thì suy nghĩ lập tức bay ra ngoài chín tầng mây, lòng ngứa ngáy khó chịu.
Đằng Cận Tư liếc mắt nhìn người nào đó đứng thẳng không yên, “Cho cậu nửa ngày nghỉ, giải quyết xong vấn đề cá nhân, sau đó về làm tốt công việc.”
“Cám ơn Đằng thiếu, vậy tôi đi trước.” Trong giọng nói của Nam Cung Thần có cảm giác hưng phấn khó nén, không ngừng buông tài liệu trong tay xuống, vội vã chạy tới gặp người phụ nữ mình thích.
Bốn năm qua, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, thật sự là thử thách to lớn với anh, anh lại là hạng người hoặc không yêu, một khi yêu sẽ là người đàn ông khăng khăng một mực.
Cho nên, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng tương tư đau khổ tận xương.
An An và Nhạc Nhạc đứng đó bừng tỉnh hiểu ra, thì ra dì nhỏ vừa gặp là bạn gái chú Nam Cung, không trách được sẽ đến công ty của cha.
Lúc Lương Chân Chân trở lại, vừa đúng nhìn thấy con trai ngồi tê đít trên ghế sa lon cầm Ipad chơi trò chơi, mà con gái vùi trong ngực ông xã ríu rít không biết đang nói cái gì.
“Nhạc Nhạc, không phải con đã đồng ý với mẹ không làm ảnh hưởng công việc của cha sao?”
“Mẹ, con không làm ảnh hưởng công việc của cha, chúng con đang thương lượng đó.” Nhạc Nhạc nói rất có chuyện lạ.
“Hả? Thương lượng chuyện gì?” Lương Chân Chân lộ vẻ mặt kinh ngạc nhìn con gái, nhóc con linh tinh này, không biết trong đầu con bé mỗi ngày đều đang nghĩ cái gì kỳ lạ.
“Cha đồng ý ngày mai dẫn chúng con đến khu vui chơi.” Nhạc Nhạc hưng phấn tuyên bố.
An An tiếp tục chơi trò chơi của cậu, khóe miệng nhỏ nhếch lên khó thấy, còn tưởng là chuyện lớn gì, thì ra đi khu vui chơi, cậu cũng không lạ, không có ý nghĩa.
“Đi khu vui chơi? Ông xã, ngày mai anh có thời gian rảnh không?” Lương Chân Chân quay đầu hỏi ông xã.
Đằng Cận Tư rất vô tội buông tay, bây giờ con gái chính là công chúa nhỏ, lời của bé rất có lực uy hiếp.
“Mẹ, cha đã đồng ý với con, hai người là người lớn, phải nói lời giữ lời.” Nhạc Nhạc vội vàng nói chen vào, mắt to trừng lớn tròn vo, trực tiếp cho bọn họ mọt quân, để cho bọn họ không còn lời nào để nói.
Lương Chân Chân hắng giọng, liếc mắt nhìn ông xã, đều do anh dạy tốt con gái!
(Đằng Cận Tư rất uất ức: Bà xã, phương diện giáo dục con gái, em cũng có một phần hai chúng ta tám lạng nửa cân, cũng vậy!)
“Được, nếu cha đồng ý, mẹ đương nhiên theo con.” Mặt mũi cô cong cong nhìn con gái.
Nhạc Nhạc vui vẻ hoan hô một tiếng, nhảy xuống khỏi người cha, nhào vào trong ngực mẹ, thơm “Chụt” một cái lên mặt mẹ, lần này Lương Chân Chân chỉ có thể vui vẻ ra mặt.
Con gái đúng là áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ, nhảy tới nhảy lui với kẻ dở hơi này, cho dù ở đâu cũng mang đến sung sướng.
An An vẫn ngồi đó tập trung chơi trò chơi, tâm tư bình tĩnh, không bị bên ngoài ảnh hưởng.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Sáng sớm ngày hôm sau, Nhạc Nhạc hưng phấn đến không ngủ được, lúc đẩy đẩy lòng mẹ, lúc lại gãi ngứa cha, cố ý đánh thức hai người đang ngủ say.
“Mẹ đầu hàng, đừng làm rộn.” Lương Chân Chân chỉ có thể cam chịu số phận mà bò dậy, mắt cũng không mở ra được, mê man đi phòng tắm rửa mặt. ╮(╯▽╰)╭
Đằng Cận Tư vốn chuẩn bị bao toàn khu vui chơi, nhưng bà xã nói không thể làm như vậy, sân chơi là bầu trời của bọn nhỏ, nếu không có những bạn nhỏ khác, An An và Nhạc Nhạc chơi cũng không hăng say, quá nhiều đối xử đặc biệt sẽ gây bất lợi cho quá trình trưởng thành của chúng.
Anh ngẫm nghĩ, đạo lý cũng đúng, sân chơi lớn như vậy nếu ngay cả những người làm nhiệm vụ cũng không có, con gái quỷ quái kia khẳng định sẽ hỏi “Tại sao?” đầu tiên.
Gần như mỗi lần đi chơi, đều vài nhà hẹn cùng nhau, rầm rộ, đội ngũ rất đồ sộ.
“Mẹ, sao nhà anh Mạc Mạc còn chưa tới?” Nhạc Nhạc tìm trong đám người một vòng, không thấy bóng người.
“Bà ngoại anh Mạc Mạc ngã bệnh, cho nên bọn họ bay trở về nước Anh trong tối qua.”
“À…” Nhạc Nhạc khẽ gật đầu, trong lòng có mất mát nhàn nhạt, không thể nói vì cái gì.
Đỗ Nhất Thần nhà Cát Xuyến là bạn chơi tốt nhất của công chúa nhỏ Nhạc Nhạc, hai bé thấy cái gì cũng muốn chơi, điên khùng đến đổ mồ hôi đầm đìa; nhìn lại An An, phía sau cậu thêm một “Cái đuôi” Quan Diệc Ưu, Ưu Ưu hai tuổi dường như đặc biệt thích An An, vừa nhìn thấy cậu đã quơ móng vuốt mập mạp , “Anh… Anh” réo lên không ngừng.
An An rất bất đắc dĩ, nhưng cô nhóc chảy nước miếng trước mắt là con gái của chú Lê và dì Tiết, bọn họ phân biệt là bạn tốt của cha và mẹ, lại nói mình là con trai, không thể bắt nạt em gái.
Quan Diệc Ưu thích chơi ngựa gỗ xoay tròn, nhất định kéo An An cùng chơi, một người không chịu, một người há giọng “Oa oa” khóc lớn, giống như nước lũ vỡ đê. Thật trẻ con.
“An An, Ưu Ưu là em gái nhỏ, con chơi với em chứ.” Lương Chân Chân dụ dỗ con trai.
“… Được rồi.” An An bất đắc dĩ gật đầu.
Quan Diệc Ưu thấy An An đồng ý, lập tức nín khóc thành cười, ngây ngốc nắm tay An An, An An chỉ có thể cầm ngược lại tay bé, bởi vì sợ bé té xuống.
Nhìn thấy tình cảnh này, Quan Hạo Lê lại gần bên tai Đằng Cận Tư, cau mày nhỏ giọng nói: “A Tư, không phải Ưu Ưu nhà tôi coi trọng nhóc thúi nhà cậu chứ?”
“Tôi thấy… Cũng không phải không thể.” Đằng Cận Tư gật đầu.
“Không được, An An nhà cậu quá im lìm, con gái ngoan của tôi đi theo nó sẽ ăn thiệt.” Quan Hạo Lê không coi trọng “Con rể” tương lai này.
“Con tôi đó là quá thông minh, ngược lại làm nổi bật lên Ưu Ưu nhà cậu… Đần đần.” Đằng Cận Tư hừ lạnh.
“Cái này gọi là đáng yêu! Cậu có hiểu không! Bé gái nên như vậy.” Quan Hạo Lê nóng nảy.
“Hai người đang thầm thì cái gì đó?” Lương Chân Chân không hiểu hỏi.
“Không có gì.” Hai người trăm miệng một lời.
Tiết Giai Ny nắm tay bạn tốt, “Đi thôi, để cho bọn họ đứng đây tiếp tục lải nhải, chúng ta qua bên kia chơi.”
“Bà xã, anh vẫn thích đi theo em.” Quan Hạo Lê nịnh hót tiến lên một bước ôm eo bà xã.
Đằng Cận Tư bị giọng nói và hành động của cậu ta buồn nôn, đây cũng quá… Nói như vậy, ngôn ngữ và động tác quá mức buồn nôn, anh chỉ biểu hiển ra khi chung đụng riêng với bà xã, ở nơi công cộng, anh còn rất chững chạc.
Ông xã Đỗ Tri Hàng của Cát Xuyến bởi vì đi công tác tỉnh khác không tới được, cô như bé bự mang theo con trai và Nhạc Nhạc chơi khắp nơi, tùy ý có thể nghe thấy tiếng hoan hô và cười nói của bọn họ.
Quan Hạo Lê và Đằng Cận Tư không có chút xíu hứng thú du ngoạn những hạng mục này, nên ngồi trong phòng trà chờ bọn họ, Lương Chân Chân và Tiết Giai Ny mang theo An An và Ưu Ưu chơi.
Một nhóm người chia làm ba, hẹn gặp nhau trong phòng trà.
Đến thời gian hẹn trước, nhóm Cát Xuyến chậm chạp chưa tới, gọi điện thoại cũng không ai nghe, mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lòng cực kỳ thấp thỏm, không phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?
“Nếu không, chúng ta chia nhau ra đi tìm?” Đằng Cận Tư đề nghị.
“Được, trước đừng hoảng hốt, có thể bọn họ đang chơi vui vẻ, không nghe thấy chuông điện thoại, quên thời gian.” Quan Hạo Lê vội vàng an ủi mọi người.
“Ừ.” Chân mày Lương Chân Chân vặn chặt, mặc dù suy đoán của bác sỹ Quan rất tốt, nhưng lỡ như… Nếu đã xảy ra chuyện gì?
Cô không dám nghĩ tiếp, cầu nguyện trong lòng bọn họ bình an vô sự.
Chỉ chốc lát sau, điện thoại của Cát Xuyến gọi tới, giọng nói rất gấp, đại khái nói lại sự kiện: Thần Thần và Nhạc Nhạc thấy chỗ bán mứt quả đòi muốn ăn, cô không từ chối được, nên dặn dò bọn họ ở yên tại chỗ, kết quả đợi cô mua mứt quả xong trở lại không thấy người, tìm chung quanh một vòng cũng không thấy bóng người, gấp đến độ đã chạy nước mắt.
Sau khi nghe xong, lòng Lương Chân Chân hồi hộp trầm xuống, nắm tay chồng càng lúc càng chặt, trong lòng dâng lên một cảm xúc sợ hãi, người trong sân chơi tấp nập, khó tránh khỏi sẽ có một hai kẻ xấu ẩn núp.
“Lê tử, cậu mang An An và Ưu Ưu đến phòng giám sát xem băng ghi hình, chúng ta chia hai tốp đi tìm, liên lạc điện thoại.” Đằng Cận Tư trầm giọng nói, lúc này anh cần trầm tĩnh lạnh lùng phân tích vấn đề.
Quay đầu nhìn con trai, “An An, phải nghe lời chú Lê nói, trông em gái biết không? Đợi cha mẹ trở lại.”
“Vâng, cha yên tâm đi.” An An hiểu chuyện nói.
Đằng Cận Tư vui mừng sờ đầu con trai, An An của anh, về sau nhất định có thành tích lớn.
“Người nào đó hơi không thể chờ đợi, chị không làm kỳ đà cản mũi nữa, bye bye.” Cô đứng dậy tính tiền rời đi.
Mặt Kiều Tuyết Nghiên đỏ tới tận mang tai, vẫy tay nói bye bye với Chân Chân, nếu bước ra bước này, vậy sẽ phải dũng cảm tiến tới, không chút do dự, sợ hãi rụt rè không phải là phong cách của cô.
Khi Lương Chân Chân ra cửa vừa đúng lúc gặp thoáng qua Nam Cung Thần, gật đầu chào lẫn nhau, sau đó tất cả chạy theo “Mục đích” riêng.
Nam Cung Thần biết tin tức Kiều Tuyết Nghiên trở về từ trong miệng Nhạc Nhạc, lúc đó anh đang ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc báo cáo công việc với Đằng Cận Tư, sau khi nghe nói cô tới công ty tìm mình thì suy nghĩ lập tức bay ra ngoài chín tầng mây, lòng ngứa ngáy khó chịu.
Đằng Cận Tư liếc mắt nhìn người nào đó đứng thẳng không yên, “Cho cậu nửa ngày nghỉ, giải quyết xong vấn đề cá nhân, sau đó về làm tốt công việc.”
“Cám ơn Đằng thiếu, vậy tôi đi trước.” Trong giọng nói của Nam Cung Thần có cảm giác hưng phấn khó nén, không ngừng buông tài liệu trong tay xuống, vội vã chạy tới gặp người phụ nữ mình thích.
Bốn năm qua, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, thật sự là thử thách to lớn với anh, anh lại là hạng người hoặc không yêu, một khi yêu sẽ là người đàn ông khăng khăng một mực.
Cho nên, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng tương tư đau khổ tận xương.
An An và Nhạc Nhạc đứng đó bừng tỉnh hiểu ra, thì ra dì nhỏ vừa gặp là bạn gái chú Nam Cung, không trách được sẽ đến công ty của cha.
Lúc Lương Chân Chân trở lại, vừa đúng nhìn thấy con trai ngồi tê đít trên ghế sa lon cầm Ipad chơi trò chơi, mà con gái vùi trong ngực ông xã ríu rít không biết đang nói cái gì.
“Nhạc Nhạc, không phải con đã đồng ý với mẹ không làm ảnh hưởng công việc của cha sao?”
“Mẹ, con không làm ảnh hưởng công việc của cha, chúng con đang thương lượng đó.” Nhạc Nhạc nói rất có chuyện lạ.
“Hả? Thương lượng chuyện gì?” Lương Chân Chân lộ vẻ mặt kinh ngạc nhìn con gái, nhóc con linh tinh này, không biết trong đầu con bé mỗi ngày đều đang nghĩ cái gì kỳ lạ.
“Cha đồng ý ngày mai dẫn chúng con đến khu vui chơi.” Nhạc Nhạc hưng phấn tuyên bố.
An An tiếp tục chơi trò chơi của cậu, khóe miệng nhỏ nhếch lên khó thấy, còn tưởng là chuyện lớn gì, thì ra đi khu vui chơi, cậu cũng không lạ, không có ý nghĩa.
“Đi khu vui chơi? Ông xã, ngày mai anh có thời gian rảnh không?” Lương Chân Chân quay đầu hỏi ông xã.
Đằng Cận Tư rất vô tội buông tay, bây giờ con gái chính là công chúa nhỏ, lời của bé rất có lực uy hiếp.
“Mẹ, cha đã đồng ý với con, hai người là người lớn, phải nói lời giữ lời.” Nhạc Nhạc vội vàng nói chen vào, mắt to trừng lớn tròn vo, trực tiếp cho bọn họ mọt quân, để cho bọn họ không còn lời nào để nói.
Lương Chân Chân hắng giọng, liếc mắt nhìn ông xã, đều do anh dạy tốt con gái!
(Đằng Cận Tư rất uất ức: Bà xã, phương diện giáo dục con gái, em cũng có một phần hai chúng ta tám lạng nửa cân, cũng vậy!)
“Được, nếu cha đồng ý, mẹ đương nhiên theo con.” Mặt mũi cô cong cong nhìn con gái.
Nhạc Nhạc vui vẻ hoan hô một tiếng, nhảy xuống khỏi người cha, nhào vào trong ngực mẹ, thơm “Chụt” một cái lên mặt mẹ, lần này Lương Chân Chân chỉ có thể vui vẻ ra mặt.
Con gái đúng là áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ, nhảy tới nhảy lui với kẻ dở hơi này, cho dù ở đâu cũng mang đến sung sướng.
An An vẫn ngồi đó tập trung chơi trò chơi, tâm tư bình tĩnh, không bị bên ngoài ảnh hưởng.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Sáng sớm ngày hôm sau, Nhạc Nhạc hưng phấn đến không ngủ được, lúc đẩy đẩy lòng mẹ, lúc lại gãi ngứa cha, cố ý đánh thức hai người đang ngủ say.
“Mẹ đầu hàng, đừng làm rộn.” Lương Chân Chân chỉ có thể cam chịu số phận mà bò dậy, mắt cũng không mở ra được, mê man đi phòng tắm rửa mặt. ╮(╯▽╰)╭
Đằng Cận Tư vốn chuẩn bị bao toàn khu vui chơi, nhưng bà xã nói không thể làm như vậy, sân chơi là bầu trời của bọn nhỏ, nếu không có những bạn nhỏ khác, An An và Nhạc Nhạc chơi cũng không hăng say, quá nhiều đối xử đặc biệt sẽ gây bất lợi cho quá trình trưởng thành của chúng.
Anh ngẫm nghĩ, đạo lý cũng đúng, sân chơi lớn như vậy nếu ngay cả những người làm nhiệm vụ cũng không có, con gái quỷ quái kia khẳng định sẽ hỏi “Tại sao?” đầu tiên.
Gần như mỗi lần đi chơi, đều vài nhà hẹn cùng nhau, rầm rộ, đội ngũ rất đồ sộ.
“Mẹ, sao nhà anh Mạc Mạc còn chưa tới?” Nhạc Nhạc tìm trong đám người một vòng, không thấy bóng người.
“Bà ngoại anh Mạc Mạc ngã bệnh, cho nên bọn họ bay trở về nước Anh trong tối qua.”
“À…” Nhạc Nhạc khẽ gật đầu, trong lòng có mất mát nhàn nhạt, không thể nói vì cái gì.
Đỗ Nhất Thần nhà Cát Xuyến là bạn chơi tốt nhất của công chúa nhỏ Nhạc Nhạc, hai bé thấy cái gì cũng muốn chơi, điên khùng đến đổ mồ hôi đầm đìa; nhìn lại An An, phía sau cậu thêm một “Cái đuôi” Quan Diệc Ưu, Ưu Ưu hai tuổi dường như đặc biệt thích An An, vừa nhìn thấy cậu đã quơ móng vuốt mập mạp , “Anh… Anh” réo lên không ngừng.
An An rất bất đắc dĩ, nhưng cô nhóc chảy nước miếng trước mắt là con gái của chú Lê và dì Tiết, bọn họ phân biệt là bạn tốt của cha và mẹ, lại nói mình là con trai, không thể bắt nạt em gái.
Quan Diệc Ưu thích chơi ngựa gỗ xoay tròn, nhất định kéo An An cùng chơi, một người không chịu, một người há giọng “Oa oa” khóc lớn, giống như nước lũ vỡ đê. Thật trẻ con.
“An An, Ưu Ưu là em gái nhỏ, con chơi với em chứ.” Lương Chân Chân dụ dỗ con trai.
“… Được rồi.” An An bất đắc dĩ gật đầu.
Quan Diệc Ưu thấy An An đồng ý, lập tức nín khóc thành cười, ngây ngốc nắm tay An An, An An chỉ có thể cầm ngược lại tay bé, bởi vì sợ bé té xuống.
Nhìn thấy tình cảnh này, Quan Hạo Lê lại gần bên tai Đằng Cận Tư, cau mày nhỏ giọng nói: “A Tư, không phải Ưu Ưu nhà tôi coi trọng nhóc thúi nhà cậu chứ?”
“Tôi thấy… Cũng không phải không thể.” Đằng Cận Tư gật đầu.
“Không được, An An nhà cậu quá im lìm, con gái ngoan của tôi đi theo nó sẽ ăn thiệt.” Quan Hạo Lê không coi trọng “Con rể” tương lai này.
“Con tôi đó là quá thông minh, ngược lại làm nổi bật lên Ưu Ưu nhà cậu… Đần đần.” Đằng Cận Tư hừ lạnh.
“Cái này gọi là đáng yêu! Cậu có hiểu không! Bé gái nên như vậy.” Quan Hạo Lê nóng nảy.
“Hai người đang thầm thì cái gì đó?” Lương Chân Chân không hiểu hỏi.
“Không có gì.” Hai người trăm miệng một lời.
Tiết Giai Ny nắm tay bạn tốt, “Đi thôi, để cho bọn họ đứng đây tiếp tục lải nhải, chúng ta qua bên kia chơi.”
“Bà xã, anh vẫn thích đi theo em.” Quan Hạo Lê nịnh hót tiến lên một bước ôm eo bà xã.
Đằng Cận Tư bị giọng nói và hành động của cậu ta buồn nôn, đây cũng quá… Nói như vậy, ngôn ngữ và động tác quá mức buồn nôn, anh chỉ biểu hiển ra khi chung đụng riêng với bà xã, ở nơi công cộng, anh còn rất chững chạc.
Ông xã Đỗ Tri Hàng của Cát Xuyến bởi vì đi công tác tỉnh khác không tới được, cô như bé bự mang theo con trai và Nhạc Nhạc chơi khắp nơi, tùy ý có thể nghe thấy tiếng hoan hô và cười nói của bọn họ.
Quan Hạo Lê và Đằng Cận Tư không có chút xíu hứng thú du ngoạn những hạng mục này, nên ngồi trong phòng trà chờ bọn họ, Lương Chân Chân và Tiết Giai Ny mang theo An An và Ưu Ưu chơi.
Một nhóm người chia làm ba, hẹn gặp nhau trong phòng trà.
Đến thời gian hẹn trước, nhóm Cát Xuyến chậm chạp chưa tới, gọi điện thoại cũng không ai nghe, mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lòng cực kỳ thấp thỏm, không phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?
“Nếu không, chúng ta chia nhau ra đi tìm?” Đằng Cận Tư đề nghị.
“Được, trước đừng hoảng hốt, có thể bọn họ đang chơi vui vẻ, không nghe thấy chuông điện thoại, quên thời gian.” Quan Hạo Lê vội vàng an ủi mọi người.
“Ừ.” Chân mày Lương Chân Chân vặn chặt, mặc dù suy đoán của bác sỹ Quan rất tốt, nhưng lỡ như… Nếu đã xảy ra chuyện gì?
Cô không dám nghĩ tiếp, cầu nguyện trong lòng bọn họ bình an vô sự.
Chỉ chốc lát sau, điện thoại của Cát Xuyến gọi tới, giọng nói rất gấp, đại khái nói lại sự kiện: Thần Thần và Nhạc Nhạc thấy chỗ bán mứt quả đòi muốn ăn, cô không từ chối được, nên dặn dò bọn họ ở yên tại chỗ, kết quả đợi cô mua mứt quả xong trở lại không thấy người, tìm chung quanh một vòng cũng không thấy bóng người, gấp đến độ đã chạy nước mắt.
Sau khi nghe xong, lòng Lương Chân Chân hồi hộp trầm xuống, nắm tay chồng càng lúc càng chặt, trong lòng dâng lên một cảm xúc sợ hãi, người trong sân chơi tấp nập, khó tránh khỏi sẽ có một hai kẻ xấu ẩn núp.
“Lê tử, cậu mang An An và Ưu Ưu đến phòng giám sát xem băng ghi hình, chúng ta chia hai tốp đi tìm, liên lạc điện thoại.” Đằng Cận Tư trầm giọng nói, lúc này anh cần trầm tĩnh lạnh lùng phân tích vấn đề.
Quay đầu nhìn con trai, “An An, phải nghe lời chú Lê nói, trông em gái biết không? Đợi cha mẹ trở lại.”
“Vâng, cha yên tâm đi.” An An hiểu chuyện nói.
Đằng Cận Tư vui mừng sờ đầu con trai, An An của anh, về sau nhất định có thành tích lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.