Bà Xã Anh Chỉ Thương Em

Chương 398: Ngoại truyện 5: 【Nắm tay cả đời, bên nhau đến già】: Ngọt ngào 5

Nam Quan Yêu Yêu

18/06/2016

Đằng Cận Tư cũng không tránh né, mặc cho cô bấm lại cắn lên thân thể mình, cũng là một dạng tình thú.

Ngón tay thô ráp theo nước chảy, dọc theo da ngực trắng như sứ như ngọc của người trong lòng, nhẹ nhàng chậm chạp trượt xuống phía dưới, ngón tay dài bóp nhẹ, cánh hoa đã ở đầu ngón tay.

“A Tư, đừng…” Lương Chân Chân bị động tác bất ngờ của anh khiến thở gấp không dứt, người đàn ông xấu xa này, luôn dễ dàng tìm được điểm mẫn cảm của mình, sau đó cố ý “Hành hạ” mình.

“Đừng ấn chỗ này, hay là chỗ này…” Đằng Cận Tư cười xấu xa khẽ mở môi mỏng, đầu ngón tay khẽ ấn lại vân vê.

Lương Chân Chân đã mắc cỡ không nói ra lời, dứt khoát một chút há mồm cắn cổ anh, học dáng vẻ trước kia của anh, hết gặm lại mút, hừ! Cô sẽ vĩnh viễn không phải con mèo nhỏ nhu thuận, thời điểm thích hợp cũng sẽ lấy ra móng vuốt bén nhọn của mình. (⊙o⊙)

Ngoài trời nhiệt độ dưới 0 độ C, bông tuyết nhẹ nhàng nhảy múa dưới bóng đêm, đẹp không sao tả xiết, mà trong hồ nước nóng, hai vợ chồng nhỏ nhiệt tình như lửa, từ trong ra ngoài đều ấm.

Cảm thấy bà xã nhiệt tình, Đằng Cận Tư bị kích thích hoàn toàn rồi, tiếng thở dốc cũng dần nồng đậm hơn, ngón tay lần nữa đi lên, “Thích sao?”

Lương Chân Chân biết tính tình của anh, nếu mình nói thích, anh nhất định sẽ tệ hại hơn, thậm chí lấy cái này làm cớ; nếu mình nói không thích, vậy nhất định về sau lúc thân thiết sẽ cố ý “Hành hạ” mình.

Tóm lại nói thế nào nhược điểm của mình đều ở trên tay anh, trứng thối phúc hắc!

“Hả?” Ngón tay anh khẽ cong lên, hơi dùng sức.

“Thích…” Lương Chân Chân khó khăn mở miệng, bị khoái cảm đột nhiên hành hạ đến lã chã chực khóc, một dòng điện từ xương sống đi lên, chạy vào trong đầu, sau đó đại não bắt đầu hơi choáng váng.

Ở phương diện này, cô luôn bị động, người chiếm thế chủ động thường là ông xã – Đằng Cận Tư.

Nghe được câu trả lời khẳng định của cô, Đằng Cận Tư càng thêm cả gan làm loạn, bà xã vốn chính là dùng để cưng chiều, huống chi hai người cấm dục đã lâu, mặc dù trước đây không lâu có một lần, nhưng là hành động lén lén lút lút sau khi con trai con gái ngủ say, chưa đã ghiền.

Lần này, hai người rất khó khăn mới có thế giới của hai người, anh đương nhiên không dễ dàng bỏ qua cho cô.

“Bà xã, tối nay, em là của anh.” Trong giọng nói của anh có dục vọng chiếm đoạt rất mãnh liệt.

Lương Chân Chân hiểu ý anh, cũng biết mấy tháng nay anh nhịn rất cực khổ, lại nói, hôm nay là ngày hai người kết hôn tròn một năm, cô yêu anh, cũng nguyện ý để cho anh “Bắt nạt”, giữa vợ chồng, anh tình em nguyện, vốn là chuyện không thể bình thường hơn, cô dĩ nhiên không kiểu cách đi từ chối.

“Ừ, anh cũng là của em.” Cô dí dỏm trừng mắt nhìn, tóc dài mềm mại xõa xuống trên vai trắng nõn, như tảo biển quấn quanh.

Đằng Cận Tư cũng không nhịn được nữa, đâm vào bên trong nụ hoa, tìm kiếm mật ngọt, nông nông sâu sâu, nước nóng bị đẩy văng lên, đánh lên người hai người, từng mảng lớn bọt nước hóa thành vô số viên châu nước nho nhỏ, hỗn loạn rơi chung quanh hai người, kích thích từng vòng sóng gợn, tản ra trên mặt nước từng đợt.

Giờ phút này, trời đất hoàn toàn yên tĩnh, không có chút tiếng động nào, càng nổi bật lên tiếng sóng nước câu người vô cùng tuyệt hảo, dần dần phóng đại, bao phủ trong sự kích tình của hai người.

Lương Chân Chân cảm giác thân thể của mình trở nên càng nhạy cảm, không chịu đựng nổi ngón tay anh dao động và vỗ về chơi đùa, hình như có ngọn lửa nhỏ đang thiêu đốt, vả lại bùng nổ, cả người cũng bắt đầu nóng lên, phía trước là thân thể nóng rực của anh, phía sau là phiến đá hơi lạnh, vừa nóng vừa lạnh đồng thời tấn công từ hai phía, cô nhanh chóng mê say.



Hơi nước trong hồ lượn lờ bay lên, mơ hồ mặt mũi của bọn họ, thúc giục tình cảm của bọn họ, đó là một cảm giác tuyệt đối tuyệt vời.

Đằng Cận Tư cảm nhận cảm giác bao chặt mút lấy tuyệt đẹp của bà xã, miệng há to thở hổn hển: “Nai con, đừng chịu đựng, kêu lên, anh thích nghe…”

Cô đưa mắt nhìn anh, cặp mắt ngậm đầy nước giống như chứa sương mù mơ hồ, xinh đẹp đến gần như chảy ra nước, giọng giận dỗi đứt quãng, “Đòi… Ghét…”

Anh biết miệng cô cứng rắn, không thích nói những lời ngọt ngào kia, bàn tay chậm rãi chuyển qua trước ngực cô, vê nhấn không nặng không nhẹ, chỗ bị anh vuốt ve qua nhanh chóng tê dại rồi, giống như bị dòng điện chạy qua, không tự chủ mềm nhũn xuống, nếu không phải dựa vào tảng đá và lực giữ lấy của Đằng Cận Tư, cô đã sớm ngã vào trong nước rồi.

Lúc này thân thể Lương Chân Chân vốn nhạy cảm, bị chút xíu trêu chọ cũng sẽ khiến cho nhụy hoa phía dưới tự co lại, cứ như vậy, một người đàn ông nào đó không chịu nổi.

“Bảo bối…” Động tác của Đằng Cận Tư nhanh hơn rất nhiều, đôi tay không ngừng dao động trên người cô, giống như vuốt ve như thế nào cũng không đủ, anh thật sự vô cùng yêu cô.

“Ừ…” Cô khẽ ngửa đầu, lộ ra đường cong chiếc cổ duyên dáng giống như thiên nga, tiếng ngâm uyển chuyển mềm mại đáng yêu nhanh chóng tan vào vào trong gió đêm, bông tuyết lạnh như băng rơi lên đầu vai trần trụi của hai người, trong nháy mắt bị nhiệt độ hòa tan.

Tư thế như vậy duy trì hồi lâu, cô mềm nhũn chứa đầy anh, hai mảnh cỏ thơm ướt đẫm, tung tóe toàn rượu ngon.

Thân thể Lương Chân Chân được thương yêu bày ra màu hồng nhạt mê người, vùi trong ngực anh, ngay cả hơi sức nhấc ngón tay cũng không có, hai người quấn quýt như dây leo, chặt chẽ không rời.

“Ông xã, em mệt quá…” Sau khi nghỉ ngơi một lát, Lương Chân Chân mềm nhũn nói.

“Ngoan, anh ôm em trở về phòng có được không?” Đằng Cận Tư dịu dàng nói nhỏ, ôm ngang bà xã rời khỏi hồ nước nóng, cầm khăn tắm bên cạnh bao lấy cô thật chặt, áo ngủ khoác lên người, đi về căn phòng trên lầu hai.

Cô ôm cổ anh, ngoan ngoãn rúc vào trong khuỷu tay anh, nhắm hai mắt, trong lòng ấm áp, nếu ban đầu cô không kích động ôm lấy bắp đùi anh, cũng sẽ không có ngọt ngào ân ái bây giờ.

Duyên phận, đúng là kỳ diệu.

Quanh đi quẩn lại, cô và anh vĩnh viễn không ra khỏi mắt của đối phương, từ không yêu đến yêu, rồi yêu sâu sắc, đã trải qua một quá trình phức tạp như thế.

May mắn, tất cả, đều đáng giá.

Nắm tay cả đời, bên nhau đến già, cam kết cả đời.

Trong phòng ngủ, Đằng Cận Tư ôm bà xã đẩy cửa phòng tắm, đặt cô xuống, mở vòi hoa sen, ôm lấy cô cùng nhau tắm gội, rửa đi hơi thở kiều diễm trong hồ nước nóng.

Hơi nước hơi nóng mờ mịt chung quanh, Lương Chân Chân cảm thấy đầu mơ màng, dựa vào trong ngực ông xã mặc cho anh gội đầu tắm rửa cho mình, rất vừa lòng rất tự nhiên hưởng thụ phục vụ của anh.

“Mệt rồi?”

“Ừ, da mắt trên dưới đã đánh nhau.” Lương Chân Chân cong đôi môi đáng yêu, cô đã mệt mỏi đến mức mở mắt không ra rồi, xương cũng mềm nhũn.

Đằng Cận Tư cưng chiều cười cười, lấy chút sữa tắm nhanh chóng tắm cho cô, sau đó dùng khăn lông khô bọc lấy cô đặt lên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu ngây thơ, nơi nào đó trong lòng đã sụp đổ rồi.



Bà xã bé nhỏ của anh, đáng để anh dùng cả đời che chở.

“Ưmh…” Cô theo thói quen cọ xát lên người anh, rời khỏi ngực anh, cô đều thường thường mất ngủ.

“Ngoan, chờ tóc khô rồi ngủ tiếp.” Giọng Đằng Cận Tư dịu dàng say lòng người, nhưng người phụ nữ trong ngực không cầm lấy khoản nợ của anh, khò khò ngủ say, xem ra thật sự mệt mỏi.

Anh có thể có cách gì?

Bà xã chính là dùng để cưng chiều, nếu mình đã cưng chiều rồi, vậy cứ tiếp tục cưng chiều thôi!

Yên lặng lấy máy sấy ra sấy khô tóc cho cô, trong ánh trăng mờ, cô chỉ cảm giác tóc mình được vung lên lặp đi lặp lại, gió hơi nóng thổi trên da đầu, rất thoải mái, âm thanh “Vù vù” giống như bài hát ru con.

Trong giấc mộng, khóe môi cô chậm rãi nhếch lên, đây giống như một mùi tín nhiệm, là mùi trên người ông xã, có thể khiến cô yên tâm, có thể để cho cô yên tâm ngủ.

“Ông xã, em yêu anh…”

Đằng Cận Tư vừa mới tắt máy sấy, bên tay đã thổi tới âm thanh quen thuộc, nhẹ nhàng, mềm mại, trong nháy mắt biến mất rồi, lại nặng nề đánh vào đáy lòng anh.

“Cái gì?” Không phải anh không nghe thấy, chỉ là muốn nghe thêm một lần nữa.

Nhưng người phụ nữ đang ngủ say chỉ lật người trong lòng anh, ngủ tiếp rồi, vẻ mặt khi ngủ đáng yêu không màng danh lợi.

Anh đặt máy sấy lên tủ trên đầu giường, kéo chăn đắp kín, nghiêng người hôn một cái lên trán bà xã, thỏa mãn ngủ.

Ngày hôm sau, khi Lương Chân Chân tỉnh dậy đã là buổi trưa, cô dụi dụi mắt, nhìn xung quanh phòng một vòng, không phải là phòng của cô, cũng không có giường con nít của An An và Nhạc Nhạc, đây là…

Ồ! Đây là một biệt thự nước nóng, là trạm thứ nhất kỷ niệm tròn một năm kết hôn của cô và a Tư, thiếu chút nữa ngủ đến hồ đồ.

Chống người ngồi dậy, vén chăn mặc bộ đồ ngủ, chân không đi đến bên cửa sổ, vạch rèm cửa, bên ngoài khắp nơi tuyết trắng óng ánh, bông tuyết còn lớn hơn tối hôm qua, từng mảnh từng mảnh, bay nhẹ xuống.

“Thật là đẹp!” Cô không nhịn được thở nhẹ ra tiếng.

“Sao không mang dép, đông lạnh thì làm thế nào?” Giọng nói yêu thương của Đằng Cận Tư đột nhiên vang lên từ phía sau.

Cô vẫn lẳng lặng nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ, “Trong phòng có khí ấm, không lạnh.”

Đằng Cận Tư khom lưng ngồi chồm hổm trên mặt đất, cầm dép vải bông giúp cô đi vào, “Bây giờ thân thể em còn yếu, vẫn phải chú ý một chút.”

“Ông xã, anh thật tốt.” Khóe môi Lương Chân Chân nhếch lên cười nhìn anh, trong tròng mắt đen có tình yêu ấm áp nồng đậm đến mức không tan được, cô thật sự rất hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Xã Anh Chỉ Thương Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook