Bà Xã Anh Chỉ Thương Em

Chương 400: Ngoại truyện 7: 【Nắm tay cả đời, bên nhau đến già】: Ngọt ngào 7

Nam Quan Yêu Yêu

20/06/2016

Cũng may, chưa tới mấy ngày, An An đã bớt cảm, mặc dù vẫn còn dính mẹ như trước, nhưng buổi tối sau khi ngủ có thể không phải ôm, Đằng Cận Tư thở phào trong lòng, cuối cùng có thể trở về phòng mình.

Đảo mắt, một năm nữa trôi qua, lễ hội pháo hoa chào đón xuân mới, vừa là ngày cả nhà đoàn viên, tất cả mọi người đều vui vẻ, mua quần áo mới, mua đồ tết, rất náo nhiệt!

Sáng sớm đầu năm, Lương Chân Chân ngủ ngon lành, đột nhiên bị tiếng pháo hoa từ nơi xa đánh thức, cô vội vã mở mắt nhìn con trai và con gái có bị tiếng động này đánh thức không, đứa bé đều sợ âm thanh “Đì đùng” này.

An An và Nhạc Nhạc vẫn giữ vẻ bình thản, không bị sợ đến “Oa oa” khóc lớn, chỉ có điều miệng nhỏ bẹp ra, có vẻ lã chã chực khóc, rất nhanh, sau khi tiếng pháo biến mất, bọn chúng bĩu môi nhỏ nhắn, gối lên cánh tay cô tiếp tục ngủ thiếp đi, dáng vẻ đáng yêu khéo léo.

Bên môi Lương Chân Chân lộ ra nụ cười hạnh phúc, hôm qua là đêm ba mươi, bà nội rất vui mừng, mỗi tay ôm một, thật sự thương đến tận xương tủy hai đứa bé này! Từ lúc vừa chào đời đã trở thành bảo bối trong lòng tất cả mọi người, nâng trong lòng bàn tay sợ té, hứng như hứng hoa, được nhận cưng chiều!

Dần dần, cô lại ngủ thiếp đi, còn mộng đẹp.

Tỉnh lại lần nữa, cô cảm giác nửa người mình đều tê dại, nhất là cánh tay, vừa mỏi vừa đau, cô vừa nhe răng nhếch miệng xê dịch sang bên cạnh, một cánh tay cẩn thận dò phía sau, đề phòng té xuống giường.

An An và Nhạc Nhạc cũng ngủ đủ rồi, nghe thấy động tĩnh, miệng nhỏ ngọ nguậy mắt mở ra.

“Hai quỷ sứ, tối hôm qua ầm ĩ muộn, có phải rất vui vẻ không! Để cho ngủ giường riêng của mình còn không chịu, lại muốn chen chúc chung với cha mẹ, ngủ thoải mái sao?” Khóe mắt đuôi mày Lương Chân Chân cũng mang theo ý cười.

An An và Nhạc Nhạc chỉ cười, tay nhỏ bé mập mạp quơ múa, hình như rất vui vẻ.

“Hai con heo nhỏ không lễ phép, cũng không nói năm mới vui vẻ với mẹ, chỉ biết cười ngây ngô.”

Lương Chân Chân làm mặt quỷ với hai bé, cầm quần áo nhỏ trên tủ đầu giường, chuẩn bị mặc quần áo cho hai bé, rời giường, vẫn không quên dặn dò một câu, “Phải ngoan ngoãn nghe lời, không cho làm chuyện xấu.”

An An và Nhạc Nhạc cười vui vẻ hơn, một bé huơ chân múa tay phối hợp với cô mặc quần áo, bé khác ngậm đầu ngón tay mút vang chùn chụt chùn chụt.

“Ôi! Bẩn rồi, con là chú mèo tham ăn.” Lương Chân Chân kéo ngón tay út con gái đang ngậm trong miệng ra, bỏ vào miệng mình cắn hai cái, kết quả chọc con bé cười “Khanh khách” không ngừng.

An An đang phối hợp với mẹ mặc quần áo thấy em gái cười, cậu cũng say mê cuồng nhiệt huơ chân múa tay nhỏ bé, càng thêm tìm kiếm sữa trong lòng mẹ, nước miếng thấm ướt vạt áo ngủ phía trước của Lương Chân Chân.

“Nhóc thúi, sữa không đủ cho hai con ăn, đổi đồ ăn không biết sao?” Lương Chân Chân vỗ mông trơn mềm phấn nộn của con trai.

Nhạc Nhạc nằm ở trên giường tiếp tục mút đầu ngón tay, nước miếng chảy dọc theo khóe miệng.

Đằng Cận Tư đi vào chính là thấy cảnh tượng ấm áp như vậy, ôm con gái trên giường, nhìn nước miếng chảy không ngừng, cười nói: “Bà xã, có phải Nhạc Nhạc đói bụng không?”

“Hai con heo nhỏ đều đói, anh đi pha sữa cho các con đi, nếu không cho các con ăn, sẽ lại gào khóc rồi.” Lương Chân Chân liếc mắt nhìn ông xã.

“Được rồi, Nhạc Nhạc ngoan, cha đưa con đi ăn điểm tâm.” Đằng Cận Tư đang chuẩn bị ôm con gái đi ra ngoài.



“Này! Anh ôm An An trước đi, Nhạc Nhạc còn chưa mặc xong quần áo!” Lương Chân Chân giận lườm anh, ý bảo anh để con gái xuống, đều nói cha thương yêu con gái, vị này nhà cô càng quá mức!

Chờ Đằng Cận Tư ôm con trai trở về phòng lần nữa, Nhạc Nhạc đã mặc xong quần áo chỉnh tề rồi, miệng nhỏ nhắn đang tìm thức ăn trong ngực mẹ, dáng vẻ rất không bình tĩnh.

“Ông xã, mang bình sữa tới nhanh lên.” Lương Chân Chân rất sợ con gái khóc, con bé vừa khóc sẽ không dứt, không làm tốt còn có thể kéo theo An An.

Khoảnh khắc khi núm vú cao su đút vào trong miệng Nhạc Nhạc, con bé lập tức yên tĩnh, cắn mạnh núm vú cao su, mút sữa ừng ực ừng ực, ăn đến vội vàng.

Lúc ăn chỉ còn chút xíu, Nhạc Nhạc đưa tay đẩy bình sữa, ý bảo mình đã ăn no, lấy sang bên đi!

“Nhóc thúi!” Lương Chân Chân cưng chiều nói, cầm giày mới ở bên cạnh, đi vào cho con gái, hôm nay là lễ mừng năm mới, từ đầu đến chân phải mặc đồ mới tinh.

“Đưa An An cho em.”

Đằng Cận Tư tranh thủ ôm con trai qua, rất tự giác đón lấy con gái.

Mặc quần áo cho con nít tuyệt đối phải có kỹ thuật kiêm cực khổ, hơn nữa mỗi lần đều hai đứa, thật sự thử thách sự chịu đựng của cô.

“Cuối cùng làm xong!” Lương Chân Chân đứng lên duỗi lưng, vào phòng tắm rửa mặt.

Đợi lúc cô đi ra, ông xã đang chơi đùa với hai bé trên giường, cô đi tới, phát hiện con trai đá văng giày ra, không khỏi giả bộ tức giận sưng mặt lên, “An An hư, không ngoan!”

Đưa tay gãi lòng bàn chân của bé, kết quả bé hưng phấn hơn, chân vừa nhấc, đá phải khóe miệng cô.

“Chẳng lẽ… Chân của con rất thơm sao?” Cô đột nhiên há to miệng chuẩn bị cắn chân nhỏ của con trai.

An An nghịch ngợm co chân lại, sau đó lại đá ra.

Nhạc Nhạc ở bên cạnh thấy vậy, cũng vô cùng vui vẻ, mắt to đen lúng liếng vòng tới vòng lui, lúc thì nhìn về phía mẹ, lúc lại nhìn anh trai.

“Thúi thúi! Chân An An thúi.” Lương Chân Chân cố ý bịt mũi trêu chọc thằng bé.

Kết quả bị An An đá dữ tợn hơn, ai nói đứa bé nghe không hiểu lời người lớn nói, bọn chúng rất thông minh!

Đằng Cận Tư ôm con gái mặt mày cười chúm chím nhìn bà xã và con trai, trong lòng thầm nói: đây chính là hạnh phúc.

Sau khi chơi đùa một trận, Lương Chân Chân chợt nhớ ra điều gì, “Vừa rồi lúc anh ôm An An đi ra, có đi tiểu không?”

“Không có.” Đằng Cận Tư lắc đầu, về phương diện này đúng là anh không hiểu.



Lương Chân Chân vội vàng cởi tã thằng bé, sờ sờ, “Sặc, nhanh ôm con đi toilet.”

Không đợi bọn họ kịp hành động, một khẩu súng nước bắn thẳng đến ngực Lương Chân Chân, thế tới rất mạnh, phương hướng rất chính xác.

“Khách khách…” Phát ra âm thanh đầu tiên chính là Nhạc Nhạc, bé vỗ tay nhỏ bé rất vui vẻ, nhìn lại người khởi xướng, bé giống như cái gì cũng không biết, còn hưng phấn đá chân, không biết đã chọc giận mẹ mình.

“Đằng Cận Tư, đều tại anh, làm gì mà không đưa con đi tiểu chút!” Lương Chân Chân túm lấy quần áo ướt đẫm gào thét như sấm.

--_--|||

Trong lòng một người đàn ông nào đó hoàn toàn bi thương, rõ ràng là lỗi của con trai, sao lại trách tới trên đầu anh? Chỉ có điều thằng nhóc này quá cần dạy dỗ, lại có thể làm chuyện xấu trước mặt công chúng.

Nhóc con làm chuyện xấu mà không biết đang xoay chuyển con ngươi đen bóng, trong miệng vui sướng phun bong bóng, ê ê a a không biết đang nói gì.

“Nhóc thúi An An, mẹ sẽ nói cho con biết lần thứ nhất! Tương lai làm trai đẹp, con không thể không lễ phép như vậy, đầu tiên, không thể để chân thối cho nữ sinh ngửi thấy; tiếp theo, không được tùy tiện lộ mông trắng lóa của mình ra; sau đó, không nên tùy tiện bắn loạn súng nước vào nữ sinh biết không? Hừ! Con còn cứng đầu như vậy, cẩn thận về sau biến thành một kẻ bỉ ổi, đến lúc đó, mẹ cũng không thích con nữa.” Lương Chân Chân hung dữ dạy con trai.

Đằng Cận Tư cố nín cười, nhưng bả vai vẫn run rẩy không ngừng, bà xã của anh quả nhiên không giống người khác!

Trong lúc cười đến vui mừng càng chăm chú vào Nhạc Nhạc, đột nhiên, có tiếng vang gì đó vang lên.

“Hỏng bét! Nhạc Nhạc muốn đi đại tiện rồi, anh ôm con bé vào toilet nhanh lên một chút, trên người em ướt nhèm nhẹp.” Lương Chân Chân vội vàng nói.

O(╯□╰)o Cả khuôn mặt Đằng Cận Tư cũng tối, ôm con gái nhanh chóng chui vào toilet, nếu Nhạc Nhạc không thể khống chế ngay lập tức được, anh sẽ hoàn toàn thảm, còn thảm hại hơn bà xã.

Ngày đầu tiên của năm mới, đúng là xuất hiện đặc sắc!

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Mùng hai đầu năm, khí trời nắng ráo sáng sủa, An An và Nhạc Nhạc cũng đã bảy tháng lẻ mười ngày, cũng nên ôm chúng ra ngoài chơi một chút rồi, tiện thể đi thăm họ hàng thân thích.

Hai anh em thai long phượng giống nhau như đúc mặc áo rộng nách, một vùi trong ngực mẹ, một vùi trong ngực cha, nếu không phải trên đầu đội hai cái nón có màu sắc khác nhau, thật sự rất khó phân biệt, ngũ quan gần như giống nhau như đúc.

“Hôm nay đến nhà bà ngoại, phải ngoan ngoãn, nghe không?” Lương Chân Chân rất nghiêm túc nói với hai cục cưng, vốn cô không muốn cho chúng mang tã giấy, nhưng tình huống đặc biệt của ngày hôm qua còn sờ sờ trước mắt, cô cũng không dám mạo hiểm.

Lại nói, bây giờ còn giữa đông, mặc quần áo dày vậy, nếu bị An An tấn công bất ngờ, rất đòi mạng.

An An và Nhạc Nhạc đều nhìn chằm chằm cặp mắt tròn vo của mẹ chúng, trong miệng không ngừng phun bong bóng, vô cùng đáng yêu.

“Sao bọn chúng vẫn không ngừng phun bong bóng?” Đằng Cận Tư không hiểu hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bà Xã Anh Chỉ Thương Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook