Chương 459: Quan Hạo Lê & Giai Ny —— Tôi nghĩ tôi sẽ không thích anh 46
Nam Quan Yêu Yêu
16/09/2016
Lời của canh khiến cho Tiết Giai Ny thoáng bình tĩnh, cong môi,cô cũng không muốn nổi nóng với anh, chỉ là không kiềm chế được:"Đã biết, còn có việc sao?"
Tuy rằng không xin lỗi, nhưng khẩu khí mềm mại rất nhiều.
Quan Hạo Lê biết tính khí hiếu thắng của cô, cho dù trong lòng có thừa nhận thì miệng cũng không chịu thua, tục ngữ có câu:"người chết vì sĩ diện" .
"Không có việc gì"
Hôm nay tâm tình anh vốn dĩ không tốt, sau khi làm ầm ĩ thì càng tệ hơn, hoàn toàn không thể sử dụng công phu mặt dày mày dạn như bình thường, hậm hực cúp điện thoại.
Nháy mắt tâm tình Tiết Giai Ny rơi xuống mức thấp nhất, có một loại cảm giác không nói nên lời.
Cát Xuyến thấu hiểu tâm tình lạc lõng của cô, quan tâm hỏi: "Làm sao v?"
ậy
"Cát gia,có phải tính tình của mình không tốt hay không ? Có phải người chết vì sĩ diện hay không? Không giống một người phụ nữ không?" Tiết Giai Ny uể oải hỏi lại.
"Ách. . . . . . Về tính tình mà nói thì mình còn tệ hơn cậu nữa, còn chuyện không giống với phụ nữ, thì mình càng giống đàn ông hơn cậu." Cát Xuyến lên lớp.
Tiết Giai Ny liếc mắt nhìn cô: "Mình muốn nghe lời nói thật."
"Đúng vậy, hai ta đều cần thay đổi." Cát Xuyến trả lời ngay thẳng.
"Mình hiểu được." Vẻ mặt Tiết Giai Ny ảo não.
"Được rồi! Đừng tự tìm khổ nữa, cứ là chính mình là được." Cát Xuyến vỗ bờ vai của cô.
"Cứ theo tự nhiên thôi, cái gì cũng phải xem tình hình, xem tâm tình và hoàn cảnh khi đó mà quyết định vậy."
"Ngạch." Trên trán Tiết Giai Ny nổi gân xanh.
"Thật ra thì, phụ nữ khi ở cạnh người đàn ông mình yêu khó tránh khỏi sẽ bộc lộ một mặt của phụ nữ, đây là thiên tính."
"Phải không?" Tiết Giai Ny tỏ vẻ nghi vấn.
"Đây là từ kinh nghiệm của mình, cậu đương nhiên phải tin tưởng."dáng vẻ Cát Xuyến ra vẻ đắc ý .
Hai người cứ như vậy vừa nói vừa rời khỏi bệnh viện, đều tự trở về đi làm .
Buổi tối, Tiết Giai Ny Quan Hạo Lê, nói phải đến Italia thực hiện phẫu thuật, có thể phải kéo dài ba đến năm ngày mới trở về được.
Ân, thuận buồm xuôi gió. Cô nhnh chóng trả lời, liền tắt máy vào phòng tắm.
Năm chữ đơn giản, không có từ dư thừa, điều này khiến trong lòng Quan Hạo Lê rất khó chịu, so với bạn bè bình thường còn không bằng nữa, khiến anh rất thất bại.
Chẳng lẽ trong lòng cô, anh không quan trọng đến thế sao?
Liên tục vài ngày, hai người dường như không liên lạc gì với nhau, tuy rằng không có nói rõ, nhưng không khó nhìn ra hai người đang chiến tranh lạnh.
******
Tối thứ Sáu, Cát Xuyến đề nghị đi quán bar uống rượu thả lỏng tâm tình, Tiết Giai Ny không có dị nghị, mấy ngày nay cô cũng rất sự áp lực, cần phóng thích.
Lương Chân Chân cũng thế,về đến bây giờ, đã gặp người nào đó nhiều lần ,khiến cho tâm tình vốn bình tĩnh như mặt hồ của cô lại gợn sóng , khiến cô tâm phiền ý loạn.
Cô rất ít khi đến quán bar , chủ yếu là vì không thích tiếng âm nhạc ồn ào bên trong ! Đinh tai nhức óc, làm người ta muốn nổ tung, nhưng xét theo góc độ khác thì, tạm thời nó có thể khiến người ta vứt bỏ phiền muộn lên chín tầng mây.
Ba người ăn mặc đều rất thu hút, đi xe, kéo theo rất nhìu ánh mắt của ngừơi khác, một cô em xinh đẹp như vậy đương nhiên khiến người ta thích, có không ít chàng trai lại gần, đều bị các cô khéo léo từ chối.
Đêm nay, các cô không thuộc về bất luận kẻ nào, chỉ thuộc về chính mình.
Nhưng cố tình luôn có phiền toái tìm tới cửa, vả lại, lai giả bất thiện!
Tiết Giai Ny và Cát Xuyến vào phòng riêng của mình, không để vào mắt tên đàn ông đang lại gần, chỉ là lạnh lùng khiến anh ta tránh ra.
Nhưng người ta đã có chuẩn bị mà đến, liền ra tay kiềm chế Cát Xuyến, còn uy hiếp cô: "Nè cô gái, đây chỉ là cho các cô một bài học thôi! Nói chuyện đừng quá kiêu ngạo!"
Tiết Giai Ny buồn bực muốn liều mạng với anh ta, dám bắt nạt bạn bè trên địa bàn của cô, thật là không muốn sống mà!
Có thể người ta cũng là kẻ luyện võ, chút công phu mèo cào của cô không tính là gì trong mắt người ta, tình huống bây giờ là vô cùng bất lợi với các cô, cũng không biết những người này là lai lịch thế nào, lỡ như là cố ý mà đến, vậy không xong !
Ở vào lúc cấp bách, bỗng nhiên cô thấy một bóng người quen thuộc trong đám người gần đó.
Tại sao anh lại ở đây?
Không phải anh đi Italy rồi sao?
Trở về lúc nào ?
Vì sao không có nói cho cô biết?
. . . . . .
Nhiều vấn đề liên tiếp xoay quanh cô, nhưng cô đã không còn thời gian để hỏi, tâm tình đang khẩn trương cũng từ từ bình tĩnh lại, bởi vì cô biết, có anh ở đây, các cô sẽ anh toàn.
Đây là một loại tín nhiệm không sao nói rõ được, nhưng cô tin tưởng.
Cảnh tượng tiếp đó đầy máu, đơn giản là những người đó cuộn vào nhau, Quan Hạo Lê lấy một đánh năm, anh hoàn toàn có thể đả bại tất cả bọn họ, nhưng tất cả đều trải qua huấn luyện, ra tay đều không hề nương tay, hận không thể đánh chết anh.
Tiết Giai Ny gắt gao cắn đôi môi, nắm tay thật chặt, nhiều lần muốn xông lên giúp đỡ Quan Hạo Lê, nhưng mỗi lần đều bị Cát Xuyến giữ lại: "Giai Ny! Cậu mà xông vào thì chỉ làm cho bác sĩ Quan có thêm gánh nặng thôi, tài nghệ của đàn ông mình và cậu không thể chống đỡ nổi, muốn giúp anh ấy, biện pháp tốt nhất là giữ an toàn cho chính mình." .
"Nhưng mà. . . . . . Anh ấy sắp không chịu nổi rồi, chẳng lẽ cậu nhìn anh ấy bị đánh chết sao?"
Giọng nói của cô nghẹn ngào, cuối cùng cũng hiểu được mình quan tâm anh, chỉ là không muốn đối mặt thôi, nói tóm lại. cô là một kẻ nhát gan mà thôi!
Cát Xuyến và Lương Chân Chân thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng cũng thật khó chịu, chỉ chờ đợi cứu binh mau lại đây, còn đánh tiếp như vậy, Quan Hạo Lê dữ nhiều lành ít.
Quan Hạo Lê bị đạp vài cái vào ngực, khóe miệng tràn máu, vết thương khắp người , trong lòng cười khổ nói: quả nhiên vẫn là già đi, một đấu năm thật sự rất*** tốn sức , mạng cũng sắp mất.
Trong đầu ý thức dần mơ hồ, sức lực cả người bị tát cạn, bất ngờ bị người đạp một cái lên người, thật lâu mới ngồi dậy được, một đôi giày da bóng lưỡng dừng lại trước mặt anh, đá vào mặt anh: "Đứng lên a! Như thế nào không đứng dậy ? Còn tưởng rằng mày có bãn lĩnh gì? Thì ra cũng chỉ là công phu mèo cào như vậy? rác rưởi!"
Tiết Giai Ny cũng nhìn không được nữa , vọt lên, đẩy người đàn ông đang sĩ nhục Quan Hạo Lê ra, nổi giận đùng đùng nói: "Anh mới là rác rưởi! Cả nhà anh đều là rác rưởi! Lấy nhiều bắt nạt ít thì có bãn lĩnh gì hả! Có gan thì anh lấy một đánh năm thử xem!"
Sự bảo vệ của cô khiến Quan Hạo Lê thực cảm động, nhưng cảm động thì cảm động, dù sao Giai Ny chỉ là một cô ái, căn bản là không phải đối thủ của bọn họ, liền quát to: "Giai Ny!"
“Ôi trời! Thì ra là một cô gái nhỏ! Anh rất thích, sao không thử suy nghĩ sẽ ở bên cạnh anh đi,bảo đảm đêm nào cũng sẽ khiến em sung sướng ." Tên đàn ông cười phóng đãng đáng khinh, trong mắt lại tràn đầy mùi tình dục.
"Xì! Tôi khinh !" Tiết Giai Ny bất ngờ đá chân, mũi chân vừa vặn đá đến cái cằm của người đàn ông kia, lực đạo khiến hắn ta thiếu chút nữa thì trật khớp, kêu rên một tiếng ngồi chồm hổm trên mặt đất, hung tợn nói: "Con đàn bà thối kia! Đêm nay bản thân tôi xem cô có năng lưc gì! Hai người kia, đều bắt đi hết!"
Tình thế lập tức trở nên vô cùng bất lợi, may mắn vào lúc khẩn cấp, Đằng Cận Tư và Nam Cung Thần chạy tới, hai người thuần thục giải quyết toàn bộ đám đàn ông đáng khinh này .
Mà kẻ ra tay thật sự, thừa dịp hỗn loạn đã chạy trốn .
"A Tư, rốt cuộc thì cậu cũng đã đến, cả người mình xương cốt đều gãy, thật lo lắng chính mình như vậy đi đời nhà ma, sẽ mãi mãi rời xa mọi người . . . . ." Quan Hạo Lê nhếch miệng tự giễu nói.
Không đợi anh nói xong, đã bị Tiết Giai Ny trách móc : "Anh nói bậy bạ gì đó!"
Quan Hạo Lê bĩu môi không thèm nhắc lại, lời này của Giai Ny là muốn quan tâm anh sao? Xem ra lần này bị thương cũng là có giá trị .
"Có phải rất đau hay không ?" Tiết Giai Ny đau lòng hỏi.
"Không có việc gì, chút thương tích ấy không là gì cả đâu." Quan Hạo Lê x nhếch miệng an ủi cô.
Thật ra, anh đau đến muốn ngất rồi, cảnh vật trước mắt khi thì mờ ảo, khi thì chân thật, ý chí của anh mạnh mẽ chống đỡ, không muốn ngã xuống như vậy khiến Giai Ny lo lắng.
Tiết Giai Ny nhấp mím môi, cô biết anh rất đau, nhưng không muốn làm cô lo lắng, liền ra vẻ thoải mái an ủi mình, mà cô không phải là kẻ ngốc, vết thương đầy máu khắp cả người rõ ràng như vậy, làm sao có thể không có việc gì đâu?
Trong lòng không có một từ nào diễn tả nổi, anh thật lãng mạn lỗi thời, lại cố tình đả động cô.
Cô nghĩ, cô thật sự yêu anh .
Đến bệnh viện, cô kiên trì ở lại bệnh viện buổi tối để chiếu cố Quan Hạo Lê, những người khác đều lo lắng, cũng biết quan hệ hai người bọn họ không như vậy, liền ngầm đồng ý .
Sau khi mọi người rời khỏi, Tiết Giai Ny một người lẳng lặng ngồi ở bên giường, nắm tay anh, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngủ say trên giường.
Bây giờ anh không đẹp trai một chút nào, mặt mũi bầm dập , thật sự là trái ngược hình tượng đẹp trai phong độ ban đầu của anh, nhưng cô lại rất thích.
Cô sẽ mãi mãi nhớ tình cảnh anh đánh nhau vừa rồi, trong lòng tràn đầy ấm áp dịu dàng.
"đồ đàn ông thối, anh phải nhanh khỏe lên." Trong mắt cô rưng rưng, hờn dỗi nói, cúi người hôn trên mặt anh, im lặng ghé vào bên giường.
Ngoài cửa sổ ánh trăng lặng lẽ dần buông, một phòng yên tĩnh, một phòng dịu dàng.
------------------------------
Tuy rằng không xin lỗi, nhưng khẩu khí mềm mại rất nhiều.
Quan Hạo Lê biết tính khí hiếu thắng của cô, cho dù trong lòng có thừa nhận thì miệng cũng không chịu thua, tục ngữ có câu:"người chết vì sĩ diện" .
"Không có việc gì"
Hôm nay tâm tình anh vốn dĩ không tốt, sau khi làm ầm ĩ thì càng tệ hơn, hoàn toàn không thể sử dụng công phu mặt dày mày dạn như bình thường, hậm hực cúp điện thoại.
Nháy mắt tâm tình Tiết Giai Ny rơi xuống mức thấp nhất, có một loại cảm giác không nói nên lời.
Cát Xuyến thấu hiểu tâm tình lạc lõng của cô, quan tâm hỏi: "Làm sao v?"
ậy
"Cát gia,có phải tính tình của mình không tốt hay không ? Có phải người chết vì sĩ diện hay không? Không giống một người phụ nữ không?" Tiết Giai Ny uể oải hỏi lại.
"Ách. . . . . . Về tính tình mà nói thì mình còn tệ hơn cậu nữa, còn chuyện không giống với phụ nữ, thì mình càng giống đàn ông hơn cậu." Cát Xuyến lên lớp.
Tiết Giai Ny liếc mắt nhìn cô: "Mình muốn nghe lời nói thật."
"Đúng vậy, hai ta đều cần thay đổi." Cát Xuyến trả lời ngay thẳng.
"Mình hiểu được." Vẻ mặt Tiết Giai Ny ảo não.
"Được rồi! Đừng tự tìm khổ nữa, cứ là chính mình là được." Cát Xuyến vỗ bờ vai của cô.
"Cứ theo tự nhiên thôi, cái gì cũng phải xem tình hình, xem tâm tình và hoàn cảnh khi đó mà quyết định vậy."
"Ngạch." Trên trán Tiết Giai Ny nổi gân xanh.
"Thật ra thì, phụ nữ khi ở cạnh người đàn ông mình yêu khó tránh khỏi sẽ bộc lộ một mặt của phụ nữ, đây là thiên tính."
"Phải không?" Tiết Giai Ny tỏ vẻ nghi vấn.
"Đây là từ kinh nghiệm của mình, cậu đương nhiên phải tin tưởng."dáng vẻ Cát Xuyến ra vẻ đắc ý .
Hai người cứ như vậy vừa nói vừa rời khỏi bệnh viện, đều tự trở về đi làm .
Buổi tối, Tiết Giai Ny Quan Hạo Lê, nói phải đến Italia thực hiện phẫu thuật, có thể phải kéo dài ba đến năm ngày mới trở về được.
Ân, thuận buồm xuôi gió. Cô nhnh chóng trả lời, liền tắt máy vào phòng tắm.
Năm chữ đơn giản, không có từ dư thừa, điều này khiến trong lòng Quan Hạo Lê rất khó chịu, so với bạn bè bình thường còn không bằng nữa, khiến anh rất thất bại.
Chẳng lẽ trong lòng cô, anh không quan trọng đến thế sao?
Liên tục vài ngày, hai người dường như không liên lạc gì với nhau, tuy rằng không có nói rõ, nhưng không khó nhìn ra hai người đang chiến tranh lạnh.
******
Tối thứ Sáu, Cát Xuyến đề nghị đi quán bar uống rượu thả lỏng tâm tình, Tiết Giai Ny không có dị nghị, mấy ngày nay cô cũng rất sự áp lực, cần phóng thích.
Lương Chân Chân cũng thế,về đến bây giờ, đã gặp người nào đó nhiều lần ,khiến cho tâm tình vốn bình tĩnh như mặt hồ của cô lại gợn sóng , khiến cô tâm phiền ý loạn.
Cô rất ít khi đến quán bar , chủ yếu là vì không thích tiếng âm nhạc ồn ào bên trong ! Đinh tai nhức óc, làm người ta muốn nổ tung, nhưng xét theo góc độ khác thì, tạm thời nó có thể khiến người ta vứt bỏ phiền muộn lên chín tầng mây.
Ba người ăn mặc đều rất thu hút, đi xe, kéo theo rất nhìu ánh mắt của ngừơi khác, một cô em xinh đẹp như vậy đương nhiên khiến người ta thích, có không ít chàng trai lại gần, đều bị các cô khéo léo từ chối.
Đêm nay, các cô không thuộc về bất luận kẻ nào, chỉ thuộc về chính mình.
Nhưng cố tình luôn có phiền toái tìm tới cửa, vả lại, lai giả bất thiện!
Tiết Giai Ny và Cát Xuyến vào phòng riêng của mình, không để vào mắt tên đàn ông đang lại gần, chỉ là lạnh lùng khiến anh ta tránh ra.
Nhưng người ta đã có chuẩn bị mà đến, liền ra tay kiềm chế Cát Xuyến, còn uy hiếp cô: "Nè cô gái, đây chỉ là cho các cô một bài học thôi! Nói chuyện đừng quá kiêu ngạo!"
Tiết Giai Ny buồn bực muốn liều mạng với anh ta, dám bắt nạt bạn bè trên địa bàn của cô, thật là không muốn sống mà!
Có thể người ta cũng là kẻ luyện võ, chút công phu mèo cào của cô không tính là gì trong mắt người ta, tình huống bây giờ là vô cùng bất lợi với các cô, cũng không biết những người này là lai lịch thế nào, lỡ như là cố ý mà đến, vậy không xong !
Ở vào lúc cấp bách, bỗng nhiên cô thấy một bóng người quen thuộc trong đám người gần đó.
Tại sao anh lại ở đây?
Không phải anh đi Italy rồi sao?
Trở về lúc nào ?
Vì sao không có nói cho cô biết?
. . . . . .
Nhiều vấn đề liên tiếp xoay quanh cô, nhưng cô đã không còn thời gian để hỏi, tâm tình đang khẩn trương cũng từ từ bình tĩnh lại, bởi vì cô biết, có anh ở đây, các cô sẽ anh toàn.
Đây là một loại tín nhiệm không sao nói rõ được, nhưng cô tin tưởng.
Cảnh tượng tiếp đó đầy máu, đơn giản là những người đó cuộn vào nhau, Quan Hạo Lê lấy một đánh năm, anh hoàn toàn có thể đả bại tất cả bọn họ, nhưng tất cả đều trải qua huấn luyện, ra tay đều không hề nương tay, hận không thể đánh chết anh.
Tiết Giai Ny gắt gao cắn đôi môi, nắm tay thật chặt, nhiều lần muốn xông lên giúp đỡ Quan Hạo Lê, nhưng mỗi lần đều bị Cát Xuyến giữ lại: "Giai Ny! Cậu mà xông vào thì chỉ làm cho bác sĩ Quan có thêm gánh nặng thôi, tài nghệ của đàn ông mình và cậu không thể chống đỡ nổi, muốn giúp anh ấy, biện pháp tốt nhất là giữ an toàn cho chính mình." .
"Nhưng mà. . . . . . Anh ấy sắp không chịu nổi rồi, chẳng lẽ cậu nhìn anh ấy bị đánh chết sao?"
Giọng nói của cô nghẹn ngào, cuối cùng cũng hiểu được mình quan tâm anh, chỉ là không muốn đối mặt thôi, nói tóm lại. cô là một kẻ nhát gan mà thôi!
Cát Xuyến và Lương Chân Chân thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng cũng thật khó chịu, chỉ chờ đợi cứu binh mau lại đây, còn đánh tiếp như vậy, Quan Hạo Lê dữ nhiều lành ít.
Quan Hạo Lê bị đạp vài cái vào ngực, khóe miệng tràn máu, vết thương khắp người , trong lòng cười khổ nói: quả nhiên vẫn là già đi, một đấu năm thật sự rất*** tốn sức , mạng cũng sắp mất.
Trong đầu ý thức dần mơ hồ, sức lực cả người bị tát cạn, bất ngờ bị người đạp một cái lên người, thật lâu mới ngồi dậy được, một đôi giày da bóng lưỡng dừng lại trước mặt anh, đá vào mặt anh: "Đứng lên a! Như thế nào không đứng dậy ? Còn tưởng rằng mày có bãn lĩnh gì? Thì ra cũng chỉ là công phu mèo cào như vậy? rác rưởi!"
Tiết Giai Ny cũng nhìn không được nữa , vọt lên, đẩy người đàn ông đang sĩ nhục Quan Hạo Lê ra, nổi giận đùng đùng nói: "Anh mới là rác rưởi! Cả nhà anh đều là rác rưởi! Lấy nhiều bắt nạt ít thì có bãn lĩnh gì hả! Có gan thì anh lấy một đánh năm thử xem!"
Sự bảo vệ của cô khiến Quan Hạo Lê thực cảm động, nhưng cảm động thì cảm động, dù sao Giai Ny chỉ là một cô ái, căn bản là không phải đối thủ của bọn họ, liền quát to: "Giai Ny!"
“Ôi trời! Thì ra là một cô gái nhỏ! Anh rất thích, sao không thử suy nghĩ sẽ ở bên cạnh anh đi,bảo đảm đêm nào cũng sẽ khiến em sung sướng ." Tên đàn ông cười phóng đãng đáng khinh, trong mắt lại tràn đầy mùi tình dục.
"Xì! Tôi khinh !" Tiết Giai Ny bất ngờ đá chân, mũi chân vừa vặn đá đến cái cằm của người đàn ông kia, lực đạo khiến hắn ta thiếu chút nữa thì trật khớp, kêu rên một tiếng ngồi chồm hổm trên mặt đất, hung tợn nói: "Con đàn bà thối kia! Đêm nay bản thân tôi xem cô có năng lưc gì! Hai người kia, đều bắt đi hết!"
Tình thế lập tức trở nên vô cùng bất lợi, may mắn vào lúc khẩn cấp, Đằng Cận Tư và Nam Cung Thần chạy tới, hai người thuần thục giải quyết toàn bộ đám đàn ông đáng khinh này .
Mà kẻ ra tay thật sự, thừa dịp hỗn loạn đã chạy trốn .
"A Tư, rốt cuộc thì cậu cũng đã đến, cả người mình xương cốt đều gãy, thật lo lắng chính mình như vậy đi đời nhà ma, sẽ mãi mãi rời xa mọi người . . . . ." Quan Hạo Lê nhếch miệng tự giễu nói.
Không đợi anh nói xong, đã bị Tiết Giai Ny trách móc : "Anh nói bậy bạ gì đó!"
Quan Hạo Lê bĩu môi không thèm nhắc lại, lời này của Giai Ny là muốn quan tâm anh sao? Xem ra lần này bị thương cũng là có giá trị .
"Có phải rất đau hay không ?" Tiết Giai Ny đau lòng hỏi.
"Không có việc gì, chút thương tích ấy không là gì cả đâu." Quan Hạo Lê x nhếch miệng an ủi cô.
Thật ra, anh đau đến muốn ngất rồi, cảnh vật trước mắt khi thì mờ ảo, khi thì chân thật, ý chí của anh mạnh mẽ chống đỡ, không muốn ngã xuống như vậy khiến Giai Ny lo lắng.
Tiết Giai Ny nhấp mím môi, cô biết anh rất đau, nhưng không muốn làm cô lo lắng, liền ra vẻ thoải mái an ủi mình, mà cô không phải là kẻ ngốc, vết thương đầy máu khắp cả người rõ ràng như vậy, làm sao có thể không có việc gì đâu?
Trong lòng không có một từ nào diễn tả nổi, anh thật lãng mạn lỗi thời, lại cố tình đả động cô.
Cô nghĩ, cô thật sự yêu anh .
Đến bệnh viện, cô kiên trì ở lại bệnh viện buổi tối để chiếu cố Quan Hạo Lê, những người khác đều lo lắng, cũng biết quan hệ hai người bọn họ không như vậy, liền ngầm đồng ý .
Sau khi mọi người rời khỏi, Tiết Giai Ny một người lẳng lặng ngồi ở bên giường, nắm tay anh, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngủ say trên giường.
Bây giờ anh không đẹp trai một chút nào, mặt mũi bầm dập , thật sự là trái ngược hình tượng đẹp trai phong độ ban đầu của anh, nhưng cô lại rất thích.
Cô sẽ mãi mãi nhớ tình cảnh anh đánh nhau vừa rồi, trong lòng tràn đầy ấm áp dịu dàng.
"đồ đàn ông thối, anh phải nhanh khỏe lên." Trong mắt cô rưng rưng, hờn dỗi nói, cúi người hôn trên mặt anh, im lặng ghé vào bên giường.
Ngoài cửa sổ ánh trăng lặng lẽ dần buông, một phòng yên tĩnh, một phòng dịu dàng.
------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.