Chương 322: Trao đổi con tin
Nam Quan Yêu Yêu
15/02/2016
Mặc dù Hứa Kiến là kẻ đê tiện, nhưng anh ta không ngu ngốc, hơn nữa anh ta còn lăn lộn ở
trong hắc đạo ba năm, không có bản lĩnh nào khác, ngoài bản lĩnh trốn
chạy tương đối điêu luyện, dọc theo đường đi anh ta đổi vài chiếc xe,
tung ra vài nhóm người dẫn dụ nhóm người đuổi theo phía sau, sự thật
chứng minh sự cẩn thận này của anh ta không hề sai.
Lúc rạng sáng, xe dừng ở trước một ngôi nhà ven biển, nhìn cũ nát không thể tả, Hứa Kiến tức giận nắm cổ áo của Lương Chân Chân kéo xuống xe, ném cô vào nhà, căm tức nắm cằm của cô, "Con điếm thối! Có phải đang thầm vui mừng ở trong lòng hay không? Đừng cho rằng tao không biết! Tao nói cho mày biết! Hứa Kiến tao cũng không phải là ăn chay lớn lên, Đằng Cận Tư đừng nghĩ đến chuyện tìm được tao dễ dàng như vậy !".
Nói xong câu đó, anh ta chợt cười rộ lên, "Mày yên tâm, trước khi nó tìm được chúng ta, tao nhất định sẽ cho mày được vui sướng tột cùng một lần, bảo đảm làm cho mày khắc sâu vào trí nhớ, vĩnh khó không quên."
Lương Chân Chân hoảng sợ trừng to mắt nhìn anh ta, hai chân không tự chủ được lui về phía sau, cô đã sớm biết người đàn ông này là kẻ biến thái, là kẻ điên, là tên bệnh tâm thần, nhưng cô chỉ là một cô gái yếu đuối, có thể phản kháng thì đã phản kháng, nếu như anh ta nhất định mạnh bạo đối với mình, đoán chừng cô sẽ hỏng mất.
"Cút ngay! Anh đừng tới đây!" Dáng vẻ hoang mang sợ hãi của cô giống như một con nai con bị hoảng sợ, trên tay sờ thấy vật gì đều ném về phía Hứa Kiến.
"Không sao, mày muốn ném bao nhiêu cũng được, tao rất thích kiểu hoa hồng có gai, chắc hẳn mùi vị sẽ rất đặc biệt, không trách được Đằng Cận Tư yêu thích mày như thế, mày nói xem, nếu như nó biết mày lên giường với tao, còn có thể muốn mày không?" Hứa Kiến cười đến phóng đãng gian ác.
Trong đôi mắt của Lương Chân Chân phủ một tầng sương mù mờ mịt, gắt gao cắn môi, trong đầu nhanh chóng chuyển động, vào thời điểm này, khát vọng sống của con người rất mãnh liệt, đột nhiên, đuôi mắt cô phát hiện trên bàn có một cây kéo, vội vàng đoạt lấy kề lên cổ, ngước cổ lên, giọng điệu kiên định, "Anh dám đến gần một bước, tôi lập tức chết ở trước mặt anh!"
Hứa Kiến không ngờ tới động tác của cô lại nhanh chóng như vậy, vẻ mặt hơi cứng ngắc trong chốc lát, bước chân cũng chỉ dừng lại một giây, ngay sau đó lại bước về phía trước một bước, "Được! Tao ngược lại muốn nhìn xem, mày có dám chết hay không."
Lương Chân Chân đâm cây kéo vào sâu trong cổ, trên cổ lập tức nhỏ ra vài giọt máu, có thể thấy được cô tình nguyện chết cũng không muốn bị Hứa Kiến vũ nhục, "Nếu như chỉ có hai sự lựa chọn, vậy tôi tình nguyện chết!"
Trong giọng nói của cô lộ ra sự kiên định và quyết tuyệt, không phải là cô không sợ chết, cô còn chưa sống đủ, nhưng đối mặt với tình cảnh như thế, trừ chết cô không còn lựa chọn nào khác.
"Mày cho rằng mày chết thì ông đây sẽ bỏ qua cho mày sao? Mày tin ngay cả xác mày ông đây cũng dám cưỡng gian không!" Hứa Kiến giận đến đen mặt, tâm trạng của anh ta đã gần như điên cuồng.
Trong lúc hai người đang giằng co, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng gõ cửa dồn dập giống như xảy ra chuyện lớn gì, trong bụng của Hứa Kiến đang đầy lửa giận, mở cửa đá một cước về phía người tới, "Muốn chết hả! Là cha mày hay mẹ mày chết?"
Tên đàn em sợ đến cả người phát run, ngay cả giọng nói cũng không lưu loát, "Đại. . . . . . đại ca, không phải là cha mẹ của em xảy ra chuyện, là . . . . . Mẹ anh đã xảy ra chuyện."
"Cái gì? Mày nói lại cho ông đây nghe một lần nữa!" Hứa Kiến nắm áo của tên kia, hung tợn hỏi.
"Mới vừa rồi bên Đông Nam Á gọi điện thoại tới, nói tối hôm qua Viêm Ưng bang đến xét nhà bọn họ, lão bang chủ liều chết chạy ra ngoài, nhưng mẹ của anh bị bắt đi rồi, bang chủ Thư ma nữ của Viêm Ưng bang còn nói. . . . . ." Tên đàn em ô ô a a không dám nói.
"Nói gì?" Hứa Kiến lạnh lùng quát.
"Cô ấy nói. . . . . . . Đây là trừng phạt nho nhỏ dành cho anh, nếu anh không thức thời, sẽ tặng cho anh một món quà lớn."
Hứa Kiến giận đến không nói được câu nào, cơn nóng nảy trong cơ thể cuồn cuộn lên, làm cho anh muốn giết người, Đằng Cận Tư quả nhiên mày giỏi lắm! Quan hệ đúng là thật rộng, ngay cả nhà họ Thư ở Hồng Kông cũng đồng ý giúp đỡ, quả nhiên rất có năng lực!
Tiến lên một bước đe dọa nhìn Lương Chân Chân, "Còn cầm kéo làm gì? Bây giờ mày nên vui mừng hớn hở mới đúng, tiện nhân!"
Dứt lời, anh lập tức đi ra ngoài, cửa bị đóng sầm một cái, kinh thiên động địa, có thể thấy được người này đã giận điên lên rồi, ai đến gần đều nổ tung.
Đợi sau khi bọn họ đi ra ngoài, Lương Chân Chân mới chậm rãi để cây kéo xuống, trong lòng nhen nhóm lên hi vọng, Thư ma nữ trong miệng tên kia nhất định là chị hai của Hợp Hợp Thư Cách Gia, lần trước ở trong hôn lễ của Hợp Hợp, cô đã gặp qua chị ấy, một người phụ nữ truyền kỳ, với vẻ xinh đẹp quyến rũ, làm cho người khác không dời mắt được, nhưng cố tình chị ta lại là lão đại Hắc bang, không thể không khiến người khác khâm phục dũng khí và nghị lực của chị ấy, đây không phải là chuyện mà một cô gái bình thường có thể làm được.
Cô giơ tay lên sờ vết thương trên cổ, tìm khăn giấy lau, đau không? Không đau chút nào, cô chỉ mong A Tư có thể nhanh chóng tìm được mình, sau này bọn họ vẫn còn một con đường dài để đi, cô còn có rất nhiều lời muốn nói với anh.
*****
Cuộc gọi của Thư Cách Gia đối với Đằng Cận Tư mà nói, không khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, không có gì làm người khác yên lòng hơn so với việc này, anh tin tưởng Hứa Kiến đã nhận được tin tức, nói cách khác, từ giờ trở đi, nai con an toàn.
Bây giờ việc anh cần làm chính là chờ điện thoại của Hứa Kiến, anh không tin tên đó sẽ mất hết tính người không quan tâm đến tính mạng của mẹ mình, từ lúc nai con bị bắt cóc đến bây giờ, tim của anh vẫn luôn trong trạng thái lơ lửng, bây giờ, cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Chuông điện thoại di động vang lên, quả nhiên là tên cặn bã Hứa Kiến!
【 Đằng Cận Tư, đúng là tao phải nhìn lại mày lần nữa! 】 Hứa Kiến cắn răng nghiến lợi nói.
"Tao không muốn nghe mày nói nhảm, mau thả Lương Chân Chân." Đằng Cận Tư trực tiếp vào chủ đề.
【 Gấp cái gì? Chẳng lẽ mày không muốn biết đêm qua người yêu của mày và tao đã làm chuyện gì sao? 】 Hứa Kiến biết mình hoàn toàn không chiếm được Lương Chân Chân, nhưng anh vẫn có chiêu đê tiện, cho dù không chiếm được, cũng muốn làm cho Đằng Cận Tư chán ghét, tiếp theo cho anh ta một liều thuốc mạnh, thử xem anh ta yêu Lương Chân Chân đến mức nào.
"Câm miệng!" Đằng Cận Tư lạnh giọng, anh không muốn nghe những từ thô tục phun ra từ trong miệng của Hứa Kiến, tránh cho lỗ tai của anh bị dơ bẩn!
Bên kia điện thoại Hứa Kiến cười rất hả hê, 【Nói thật, mùi vị của cô ấy thật là tuyệt vời, tối hôm qua ở dưới người của tao làm cho tao vô cùng vui sướng, một tiếng một tiếng, sắp câu mất hồn tao rồi, cũng tốt, chơi đã rồi tao cũng không thèm nữa, nếu Đằng thiếu gia thích giày rách như vậy, vậy tao tốt bụng tặng cô ấy cho mày. 】
Lòng của Đằng Cận Tư lạnh xuống, nếu như tất cả lời nói của tên đê tiện này là thật, vậy nai con cô ấy. . . . . . . còn sống không? Càng siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên, trong mắt đen đầy tơ máu, sự đau đớn trong đó khó có thể dùng lời diễn tả được.
Đau đến tận cùng, chính là chết lặng, nếu như nai con thật sự có bất kỳ bất trắc nào, anh nhất định sẽ chôn Hứa Kiến theo!
"Thật sao? Nếu như mày tổn thương Lương Chân Chân thế nào, tao nhất định sẽ để cho mẹ của mày chịu đựng khổ sở như vậy gấp mười lần, nếu như mày chạy trốn cũng không sao, bởi vì mày sẽ trở thành đối tượng truy nã khẩn cấp trên toàn thế giới, tao cũng sẽ không giết mày, nơi nào có ngục giam đen tối nhất, tao sẽ tiễn mày vào đó, để cho mày sống, không, bằng, chết cả đời!"
Giọng điệu của anh bình tĩnh, không mang theo một chút tình cảm nào, lời nói như đến từ địa ngục, nhiệt độ chợt giảm xuống đến đông lạnh.
Vốn Hứa Kiến tưởng rằng anh sẽ giận đến nổi trận lôi đình, tức giận mắng mình chỉ là một phần, nhưng thật không ngờ anh ta bình tĩnh nói ra những lời ngoan ác như thế, lực sát thương càng tăng lên, anh sợ đến không biết nên làm gì, hàn ý lạnh lẽo xuyên thấu qua sóng âm truyền đến trên người anh, ý lạnh đông lại dưới đáy lòng.
【 Tao cho mày biết! Từ nhỏ Hứa Kiến tao cũng không phải là bị hù dọa mà lớn lên! 】 Anh ổn định tâm trạng, nhưng giọng nói vẫn không tự chủ được phát run.
"Tốt! Vậy thì mỏi mắt mong chờ." Giọng nói của Đằng Cận Tư giống như tới từ địa ngục, cười đến làm cho lòng người sợ hãi, anh đã hoàn toàn bất chấp giá nào.
【 Chờ một chút! Tao. . . . . . Lời mới vừa nói đều là lừa gạt mày, Lương Chân Chân cô ấy rất tốt, tao không có làm gì cô ấy, tối hôm qua tao muốn dùng sức mạnh với cô ấy, nhưng cô ấy đá trúng chỗ đó của tao, mày cũng biết, đồ chơi quý giá nhất của đàn ông bị thương, muốn làm cũng không làm được, mẹ tao vô tội, mày đừng làm tổn thương bà ấy. 】
Hứa Kiến bị giọng nói quyết tuyệt của anh dọa sợ, mẹ và anh sống nương tựa lẫn nhau, anh phạm sai lầm tuyệt đối không thể để mẹ chịu tội thay mình, lúc này anh chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
Ít nhất, tạm thời thỏa hiệp.
"Mày nói cái gì?" Đằng Cận Tư hoàn toàn không ngờ tới Hứa Kiến nói dối mình, trong nháy mắt, tâm trạng từ địa ngục bay lên đến thiên đường, từng lỗ chân lông cũng kích động theo.
【 Bây giờ bọn tao đang ở thành phố ven biển gần thành phố C, ba giờ chiều, Đằng thiếu gia đừng nhớ nhầm thời gian. 】 sau khi nói xong, Hứa Kiến lập tức cúp điện thoại, nhếch miệng lên thành một nụ cười tà ác, chuẩn bị bước tiếp theo của kế hoạch.
Nghe trong điện thoại truyền đến tiếng vang "Tút tút tút", Đằng Cận Tư còn chưa bình tĩnh lại, nai con không có sao? Cô ấy đang rất tốt? Tối hôm qua cô ấy đá Hứa Kiến một cước? Cho nên. . . . . .
Lúc rạng sáng, xe dừng ở trước một ngôi nhà ven biển, nhìn cũ nát không thể tả, Hứa Kiến tức giận nắm cổ áo của Lương Chân Chân kéo xuống xe, ném cô vào nhà, căm tức nắm cằm của cô, "Con điếm thối! Có phải đang thầm vui mừng ở trong lòng hay không? Đừng cho rằng tao không biết! Tao nói cho mày biết! Hứa Kiến tao cũng không phải là ăn chay lớn lên, Đằng Cận Tư đừng nghĩ đến chuyện tìm được tao dễ dàng như vậy !".
Nói xong câu đó, anh ta chợt cười rộ lên, "Mày yên tâm, trước khi nó tìm được chúng ta, tao nhất định sẽ cho mày được vui sướng tột cùng một lần, bảo đảm làm cho mày khắc sâu vào trí nhớ, vĩnh khó không quên."
Lương Chân Chân hoảng sợ trừng to mắt nhìn anh ta, hai chân không tự chủ được lui về phía sau, cô đã sớm biết người đàn ông này là kẻ biến thái, là kẻ điên, là tên bệnh tâm thần, nhưng cô chỉ là một cô gái yếu đuối, có thể phản kháng thì đã phản kháng, nếu như anh ta nhất định mạnh bạo đối với mình, đoán chừng cô sẽ hỏng mất.
"Cút ngay! Anh đừng tới đây!" Dáng vẻ hoang mang sợ hãi của cô giống như một con nai con bị hoảng sợ, trên tay sờ thấy vật gì đều ném về phía Hứa Kiến.
"Không sao, mày muốn ném bao nhiêu cũng được, tao rất thích kiểu hoa hồng có gai, chắc hẳn mùi vị sẽ rất đặc biệt, không trách được Đằng Cận Tư yêu thích mày như thế, mày nói xem, nếu như nó biết mày lên giường với tao, còn có thể muốn mày không?" Hứa Kiến cười đến phóng đãng gian ác.
Trong đôi mắt của Lương Chân Chân phủ một tầng sương mù mờ mịt, gắt gao cắn môi, trong đầu nhanh chóng chuyển động, vào thời điểm này, khát vọng sống của con người rất mãnh liệt, đột nhiên, đuôi mắt cô phát hiện trên bàn có một cây kéo, vội vàng đoạt lấy kề lên cổ, ngước cổ lên, giọng điệu kiên định, "Anh dám đến gần một bước, tôi lập tức chết ở trước mặt anh!"
Hứa Kiến không ngờ tới động tác của cô lại nhanh chóng như vậy, vẻ mặt hơi cứng ngắc trong chốc lát, bước chân cũng chỉ dừng lại một giây, ngay sau đó lại bước về phía trước một bước, "Được! Tao ngược lại muốn nhìn xem, mày có dám chết hay không."
Lương Chân Chân đâm cây kéo vào sâu trong cổ, trên cổ lập tức nhỏ ra vài giọt máu, có thể thấy được cô tình nguyện chết cũng không muốn bị Hứa Kiến vũ nhục, "Nếu như chỉ có hai sự lựa chọn, vậy tôi tình nguyện chết!"
Trong giọng nói của cô lộ ra sự kiên định và quyết tuyệt, không phải là cô không sợ chết, cô còn chưa sống đủ, nhưng đối mặt với tình cảnh như thế, trừ chết cô không còn lựa chọn nào khác.
"Mày cho rằng mày chết thì ông đây sẽ bỏ qua cho mày sao? Mày tin ngay cả xác mày ông đây cũng dám cưỡng gian không!" Hứa Kiến giận đến đen mặt, tâm trạng của anh ta đã gần như điên cuồng.
Trong lúc hai người đang giằng co, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng gõ cửa dồn dập giống như xảy ra chuyện lớn gì, trong bụng của Hứa Kiến đang đầy lửa giận, mở cửa đá một cước về phía người tới, "Muốn chết hả! Là cha mày hay mẹ mày chết?"
Tên đàn em sợ đến cả người phát run, ngay cả giọng nói cũng không lưu loát, "Đại. . . . . . đại ca, không phải là cha mẹ của em xảy ra chuyện, là . . . . . Mẹ anh đã xảy ra chuyện."
"Cái gì? Mày nói lại cho ông đây nghe một lần nữa!" Hứa Kiến nắm áo của tên kia, hung tợn hỏi.
"Mới vừa rồi bên Đông Nam Á gọi điện thoại tới, nói tối hôm qua Viêm Ưng bang đến xét nhà bọn họ, lão bang chủ liều chết chạy ra ngoài, nhưng mẹ của anh bị bắt đi rồi, bang chủ Thư ma nữ của Viêm Ưng bang còn nói. . . . . ." Tên đàn em ô ô a a không dám nói.
"Nói gì?" Hứa Kiến lạnh lùng quát.
"Cô ấy nói. . . . . . . Đây là trừng phạt nho nhỏ dành cho anh, nếu anh không thức thời, sẽ tặng cho anh một món quà lớn."
Hứa Kiến giận đến không nói được câu nào, cơn nóng nảy trong cơ thể cuồn cuộn lên, làm cho anh muốn giết người, Đằng Cận Tư quả nhiên mày giỏi lắm! Quan hệ đúng là thật rộng, ngay cả nhà họ Thư ở Hồng Kông cũng đồng ý giúp đỡ, quả nhiên rất có năng lực!
Tiến lên một bước đe dọa nhìn Lương Chân Chân, "Còn cầm kéo làm gì? Bây giờ mày nên vui mừng hớn hở mới đúng, tiện nhân!"
Dứt lời, anh lập tức đi ra ngoài, cửa bị đóng sầm một cái, kinh thiên động địa, có thể thấy được người này đã giận điên lên rồi, ai đến gần đều nổ tung.
Đợi sau khi bọn họ đi ra ngoài, Lương Chân Chân mới chậm rãi để cây kéo xuống, trong lòng nhen nhóm lên hi vọng, Thư ma nữ trong miệng tên kia nhất định là chị hai của Hợp Hợp Thư Cách Gia, lần trước ở trong hôn lễ của Hợp Hợp, cô đã gặp qua chị ấy, một người phụ nữ truyền kỳ, với vẻ xinh đẹp quyến rũ, làm cho người khác không dời mắt được, nhưng cố tình chị ta lại là lão đại Hắc bang, không thể không khiến người khác khâm phục dũng khí và nghị lực của chị ấy, đây không phải là chuyện mà một cô gái bình thường có thể làm được.
Cô giơ tay lên sờ vết thương trên cổ, tìm khăn giấy lau, đau không? Không đau chút nào, cô chỉ mong A Tư có thể nhanh chóng tìm được mình, sau này bọn họ vẫn còn một con đường dài để đi, cô còn có rất nhiều lời muốn nói với anh.
*****
Cuộc gọi của Thư Cách Gia đối với Đằng Cận Tư mà nói, không khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, không có gì làm người khác yên lòng hơn so với việc này, anh tin tưởng Hứa Kiến đã nhận được tin tức, nói cách khác, từ giờ trở đi, nai con an toàn.
Bây giờ việc anh cần làm chính là chờ điện thoại của Hứa Kiến, anh không tin tên đó sẽ mất hết tính người không quan tâm đến tính mạng của mẹ mình, từ lúc nai con bị bắt cóc đến bây giờ, tim của anh vẫn luôn trong trạng thái lơ lửng, bây giờ, cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Chuông điện thoại di động vang lên, quả nhiên là tên cặn bã Hứa Kiến!
【 Đằng Cận Tư, đúng là tao phải nhìn lại mày lần nữa! 】 Hứa Kiến cắn răng nghiến lợi nói.
"Tao không muốn nghe mày nói nhảm, mau thả Lương Chân Chân." Đằng Cận Tư trực tiếp vào chủ đề.
【 Gấp cái gì? Chẳng lẽ mày không muốn biết đêm qua người yêu của mày và tao đã làm chuyện gì sao? 】 Hứa Kiến biết mình hoàn toàn không chiếm được Lương Chân Chân, nhưng anh vẫn có chiêu đê tiện, cho dù không chiếm được, cũng muốn làm cho Đằng Cận Tư chán ghét, tiếp theo cho anh ta một liều thuốc mạnh, thử xem anh ta yêu Lương Chân Chân đến mức nào.
"Câm miệng!" Đằng Cận Tư lạnh giọng, anh không muốn nghe những từ thô tục phun ra từ trong miệng của Hứa Kiến, tránh cho lỗ tai của anh bị dơ bẩn!
Bên kia điện thoại Hứa Kiến cười rất hả hê, 【Nói thật, mùi vị của cô ấy thật là tuyệt vời, tối hôm qua ở dưới người của tao làm cho tao vô cùng vui sướng, một tiếng một tiếng, sắp câu mất hồn tao rồi, cũng tốt, chơi đã rồi tao cũng không thèm nữa, nếu Đằng thiếu gia thích giày rách như vậy, vậy tao tốt bụng tặng cô ấy cho mày. 】
Lòng của Đằng Cận Tư lạnh xuống, nếu như tất cả lời nói của tên đê tiện này là thật, vậy nai con cô ấy. . . . . . . còn sống không? Càng siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên, trong mắt đen đầy tơ máu, sự đau đớn trong đó khó có thể dùng lời diễn tả được.
Đau đến tận cùng, chính là chết lặng, nếu như nai con thật sự có bất kỳ bất trắc nào, anh nhất định sẽ chôn Hứa Kiến theo!
"Thật sao? Nếu như mày tổn thương Lương Chân Chân thế nào, tao nhất định sẽ để cho mẹ của mày chịu đựng khổ sở như vậy gấp mười lần, nếu như mày chạy trốn cũng không sao, bởi vì mày sẽ trở thành đối tượng truy nã khẩn cấp trên toàn thế giới, tao cũng sẽ không giết mày, nơi nào có ngục giam đen tối nhất, tao sẽ tiễn mày vào đó, để cho mày sống, không, bằng, chết cả đời!"
Giọng điệu của anh bình tĩnh, không mang theo một chút tình cảm nào, lời nói như đến từ địa ngục, nhiệt độ chợt giảm xuống đến đông lạnh.
Vốn Hứa Kiến tưởng rằng anh sẽ giận đến nổi trận lôi đình, tức giận mắng mình chỉ là một phần, nhưng thật không ngờ anh ta bình tĩnh nói ra những lời ngoan ác như thế, lực sát thương càng tăng lên, anh sợ đến không biết nên làm gì, hàn ý lạnh lẽo xuyên thấu qua sóng âm truyền đến trên người anh, ý lạnh đông lại dưới đáy lòng.
【 Tao cho mày biết! Từ nhỏ Hứa Kiến tao cũng không phải là bị hù dọa mà lớn lên! 】 Anh ổn định tâm trạng, nhưng giọng nói vẫn không tự chủ được phát run.
"Tốt! Vậy thì mỏi mắt mong chờ." Giọng nói của Đằng Cận Tư giống như tới từ địa ngục, cười đến làm cho lòng người sợ hãi, anh đã hoàn toàn bất chấp giá nào.
【 Chờ một chút! Tao. . . . . . Lời mới vừa nói đều là lừa gạt mày, Lương Chân Chân cô ấy rất tốt, tao không có làm gì cô ấy, tối hôm qua tao muốn dùng sức mạnh với cô ấy, nhưng cô ấy đá trúng chỗ đó của tao, mày cũng biết, đồ chơi quý giá nhất của đàn ông bị thương, muốn làm cũng không làm được, mẹ tao vô tội, mày đừng làm tổn thương bà ấy. 】
Hứa Kiến bị giọng nói quyết tuyệt của anh dọa sợ, mẹ và anh sống nương tựa lẫn nhau, anh phạm sai lầm tuyệt đối không thể để mẹ chịu tội thay mình, lúc này anh chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
Ít nhất, tạm thời thỏa hiệp.
"Mày nói cái gì?" Đằng Cận Tư hoàn toàn không ngờ tới Hứa Kiến nói dối mình, trong nháy mắt, tâm trạng từ địa ngục bay lên đến thiên đường, từng lỗ chân lông cũng kích động theo.
【 Bây giờ bọn tao đang ở thành phố ven biển gần thành phố C, ba giờ chiều, Đằng thiếu gia đừng nhớ nhầm thời gian. 】 sau khi nói xong, Hứa Kiến lập tức cúp điện thoại, nhếch miệng lên thành một nụ cười tà ác, chuẩn bị bước tiếp theo của kế hoạch.
Nghe trong điện thoại truyền đến tiếng vang "Tút tút tút", Đằng Cận Tư còn chưa bình tĩnh lại, nai con không có sao? Cô ấy đang rất tốt? Tối hôm qua cô ấy đá Hứa Kiến một cước? Cho nên. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.